Đừng Buông Tay Anh

Chương 19: Chú, Xin Chào!



Hạ Mạnh sáp đến gần, nhìn thoáng qua điện thoại Hạ Cảnh Tây, nhìn thấy tên Hạ Tri Yến, nhớ lại, hỏi: "Anh Hạ, cậu ta không phải là cháu của anh sao? Hồi nhỏ rất thích đi theo đuôi anh khóc lóc làm loạn phải không?"

Hạ Cảnh Tây hờ hững hút thuốc, "Ừ" một tiếng.

"Hắc." Hạ Mạnh nghe xong nhíu mày, vênh mặt đắc ý khoe khoang: "Mặc dù lúc nhỏ cậu ta ưa khóc nhè, nhưng vẫn cùng em rất giống nhau nha, mọi người biết giống chỗ nào không?"

Tịch Mặc Viễn nể mặt phối hợp hỏi "Giống chỗ nào?"

Hạ Mạnh kiêu ngạo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Tây, ánh mắt không chút nào che giấu sự sùng bái đối với anh nịnh nọt: "Chính là cùng chung ánh mắt nha, đều muốn đi theo anh Hạ, quy phục anh Hạ"

Hạ Cảnh Tây lạnh nhạt ngước nhìn Hạ Mạnh một cái.

Tịch Mặc Viễn cũng nhìn Hạ Mạnh tiện thể ném cho cậu ta một ánh mắt ghét bỏ, không chút khách khí nói: "Quên đi, cậu ta cũng không giống cậu lúc nào cũng nói năng bậy bạ, đổi bạn gái liên tục, ánh mắt của cậu ta so với cậu tốt hơn nhiều."

Hạ Mạnh "...."

Cậu ta giả vờ giận đùng đùng.

"Mặc Viễn, cậu nói vậy là sao?" Đứng lên làm bộ dạng muốn đánh người tới nơi: "Con mẹ nó, cậu nói cho rõ ràng đi, tôi không có mắt nhìn? Anh Hạ chẳng lẽ không tốt hả?"

Tịch Mặc Viễn không thèm nhìn bộ dạng cố ý khiêu khích của cậu ta.

Hạ Mạnh bất mãn một bụng, hừ một tiếng vén tay áo định xông lên. "Cậu..."

"Chú!" Một giọng nói vang dội không che giấu sự kích động cùng hưng phấn của người đàn ông đột ngột vang lên.

Theo tiếng hô này, không khí náo nhiệt bên trong như bị đóng băng lại.

Hạ Cảnh Tây nhàn nhã nhấc mí mắt lên.

Bầu không khí đột nhiên thay đổi.

Tịch Mặc Viễn là người đầu tiên nhạy bén nhận ra ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo khác thường của Hạ Cảnh Tây, anh ngạc nhiên quay lại nhìn theo hướng giọng nói phát ra.

Anh nhíu mày.

Hạ Mạnh cười hì hì quay người "Tri Yến đến à, rất lâu..."

Tiếng nói im bặt.

Hô hấp của anh ta đột nhiên ngưng trệ, mắt bởi vì kinh ngạc mà mở rất lớn, suy nghĩ một lát, cậu khó có được một lần thông minh mà im miệng, vội vã dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về hướng Hạ Cảnh Tây, bật thốt: "Anh Hạ."

Những lời còn lại không làm sao nói ra được, những lời muốn nói đều bị ngăn ở cổ họng.

Anh nhìn thấy cái gì đây?

Tang Nhược!

Hạ Tri Yến vậy mà đưa theo Tang Nhược đến, quan trọng nhất là Tang Nhược vậy mà lại khoác tay cậu ta!

Bây giờ là tình huống gì đây?

Tang Nhược là bạn gái Hạ Tri Yến? Bắt cá hai tay? Cho anh Hạ đội nón xanh?

Mẹ nó!

Hạ Mạnh không nhịn được, quay người lại hung hăng trừng mắt với hai con người mới tới kia.

Bầu không khí lại thay đổi.

Ở giữa bầu không khí lặng yên không một tiếng động, một luồng khí lạnh khó mà hình dung từ Hạ Cảnh Tây phát ra, nhanh chóng lan ra trong không khí, đủ khiến cho người ta cảm thấy áp lực, thậm chí hô hấp cũng khó khăn.

Không ai nói chuyện.

Úc Tuỳ ra ngoài vườn hoa nhận điện thoại, lúc tiến vào thì thấy mộ màn này, không khỏi đưa mắt nhìn về hướng Hạ Cảnh Tây, nhíu mày.

"Tang.....Tang Nhược!!! AAAAAAAAAA!"

Một tiếng hét kích động vang lên làm phá vỡ bầu không khí quái dị.

Tưởng Thi Thi từ nhà vệ sinh trở về, vừa đi đến vừa nghĩ lung tung, không ngờ lúc ngẩng đầu lên lại bắt gặp một bóng lưng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, cô nhất định không thể nào nhận nhầm được, hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ đình chỉ vài giây, không chút suy nghĩ chạy vọt lên.

"Thi Thi." Tịch Mặc Viễn là người hoàn hồn đầu tiên, nhanh chóng nhanh tay lẹ mắt đem Tưởng Thi Thi ngăn lại, cầm lấy tay cô dẫn đến ghế lô bên kia, ôn hoà nhắc nhở: "Em hù đến nữ thần đấy."

Tưởng Thi Thi mở to mắt, lập tức im miệng, vội vã che giấu tâm tình kích động đến mức muốn thét chói tai chạy đến chỗ Tang Nhược.

Khuôn mặt cô nhóc đỏ bừng.

Hạ Tri Yến to gan, không chút nào phát giác được bầu không khí có chút quỷ dị kí, vui vẻ hướng Tưởng Thi Thi nhíu mày, giơ ngón tay cái lên nói: "Đúng là có mắt nhìn, cô ấy cũng là nữ thần của anh."

Tưởng Thi Thi đang kích động cũng gật đầu như giã tỏi.

Hạ Tri Yến cười hắc hắc ra tiếng, ngược lại mang người bên cạnh đến gần hơn hai bước, dùng ánh mắt sùng bái không khác gì Hạ Mạnh mà nhìn Hạ Cảnh Tây, chào hỏi anh: "Chú, con đã về, đã lâu không gặp."

Hạ Mạnh vừa tức vừa giận, ánh mắt quét qua anh ta một cái rồi nhìn Hạ Cảnh Tây, bày ra tư thế, rất có khả năng chỉ cần cậu ta mở miệng, cậu sẽ lập tức đem hai người kia mắng một trận sau đó đem ném ra ngoài.

Tịch Mặc Viễn cũng nhìn về phía anh.

Chỉ có Úc Tuỳ, không quan tâm, không chút nào bị ảnh hưởng mà nhàn nhã ngồi xuống ghế sa lon, ánh mắt hờ hững lập tức quét qua phía Hạ Cảnh Tây.

Điếu thuốc bị kẹp giữa ngón tay Hạ Cảnh Tây, làn khói xanh trắng bay lượn lờ.

Chợt, anh duỗi tay đem điếu thuốc đặt lên môi.

Hút cạn một hơi rồi chầm chậm phun ra, tuỳ ý đem làn khói kia phủ lên làm gương mặt trở nên mơ hồ, cho đến khi làn khói kia tan đi anh mới nhấc mí mắt lên liếc nhìn người phụ nữ chưa từng mở miệng nói một lời kia, thanh âm lạnh lùng: "Cô ấy là ai?"

Lời này vừa nói ra, Hạ Mạnh khiếp sợ mà mở to mắt nhìn Hạ Cảnh Tây.

Hạ Tri Yến không nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Mạnh, nghe thấy chú của anh hỏi vậy liền hí hửng cười giới thiệu: "Đây là bạn gái của con, không phải chú nói với con muốn con đưa bạn gái đến sao. Chính là cô ấy, tên là Tang Nhược."

Môi mỏng Hạ Cảnh Tây đột nhiên cong lên một vòng cung nhỏ, vô cùng lạnh lẽo.

Anh bày tư thế lười biếng ngồi trên sopha, giờ phút này đôi mắt phá lệ đen nhánh, lặng lẽ phủ thêm mấy phần trào phúng sâu không lường được, một cỗ khí nguy hiểm nhỏ đến mức không thể nhận ra giống như đang quấn quanh toàn thân anh.

Hạ Tri Yến chuẩn bị giới thiệu: "Chú...."

Ngón tay thon dài của Hạ Cảnh Tây chỉ hờ hững gãy tàn thuốc, chỉ một động tác cực kì đơn giản nhưng được thực hiện trong tay anh lại toát lên khí chất thong dong tự phụ khó mà bắt chước được.

"Bạn gái?"

"Vâng,"

"Gọi tôi là cái gì?" Âm thanh trầm thấp nguội lạnh từ đôi môi mỏng của anh phát ra, tất cả đều là mùi vị của sự lạnh lẽo.

Hạ Tri Yến rất nhanh phản ứng lại, anh cười.

"Tang Nhược, đây là chú của anh, Hạ Cảnh Tây." Anh quay qua kể lại gần gương mặt nhàn nhạt của Tang Nhược, hưng phấn mà giới thiệu: "Chú ấy là người anh bội phục nhất, có một không hai, em cứ giống như anh gọi là chú là được."

Tang Nhược ở bên cạnh đưa mắt nhìn anh ta một cái.

Hạ Tri Yến có hơi chột dạ nheo mắt một cái, theo vô thức muốn né tránh đi ánh mắt của cô.

"Tang Nhược." Anh ta nhỏ giọng gọi tên cô.

Hai người nhích gần thêm một chút, hơn nữa tay của Tang Nhược còn đang ôm tay của Hạ Tri Yến nên nhìn qua giống như hai người họ đang mắt đi mày lại, thì thầm tâm tình.

Đôi mắt Hạ Cảnh Tây dưới mái tóc ngắn giống như u ám thêm vài phần.

"Tang Nhược........" Hạ Tri Yến lại gọi cô một lần nữa.

Tang Nhược thu hồi ánh mắt.

Cô ngước mắt lên nhìn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp ôn ôn nhu nhu, ý cười nhàn nhạt giữa lông mày phát ra, cô câu môi, hào phóng tự nhiên chào hỏi: "Chú, xin chào!"

Ngữ điệu ấm áp nhàn nhạt, thần sắc tự nhiên, đôi mắt sáng như yếu ớt biết cười, nhưng lại không có một tia yêu thương như lúc trước.

Lúc trước ánh mắt cô nhìn anh không phải như thế này.

Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, đáy mắt có một dòng lạnh lẽo chảy qua, lạnh lẽo khuếch tán ra gương mặt, gương mặt căng chặt, đột nhiên nhếch lên một vòng cung cười lại không ai nhận ra, đồng thời hô hấp không hiểu sao lại có chút khó khăn.

Anh hờ hững hút thuốc.

Hạ Mạnh không nhịn được hừ một tiếng, mở miệng ra chính là xem thường: "Hạ Tri Yến, con mẹ nó cậu......"

Tịch Mặc Viễn đá cho cậu ta một cước.

Cậu quay đầu, trợn mắt mà nhìn: "Đá tôi làm gì?"

"Không đá cậu thì đá ai, cái gì cũng không hiểu, đúng là có bệnh." Tưởng Thi Thi không khách khí lườm cậu ta một cái.

Hạ Mạnh: "..........."

Cậu xém chút nữa là phun ra lời thô tục rồi.

Tưởng Thi Thi cũng không thèm liếc nhìn cậu ta một cái, cô sốt ruột quay đầu nhìn Tịch Mặc Viễn, chờ mong hỏi: "Giới thiệu đã xong, giờ đến phiên em chào hỏi phải không? Chúng ta nãy giờ cũng lâu rồi!"

Cô nàng cũng chỉ là hỏi cho có lệ, không đợi Tịch Mặc Viễn trả lời đã một mặt thẹn thùng đứng lên, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi vì khẩn trương, đi đến trước mặt Tang Nhược, khuôn mặt đỏ bừng, thẹn thùng đến nỗi xém chút nữa là nói lắp: "Tang Nhược, em là Tưởng Thi Thi, em là fans hâm mộ của chị đó, chị chính là nữ thần của em, em rất rất thích rất yêu chị!!!"

Cô bé kích động đến muốn hỏng: "Không nghĩ đến lại có thể gặp chị chỗ này! Em có thể xin chị cùng chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm được không?"

"Thi Thỉ rất thích cô." Tịch Mặc Viễn đệm vào một câu.

Tang Nhược nhàn nhạt cười cười, gương mặt cũng vì vậy mà trở nên càng thêm xinh đẹp.

"Cảm ơn em, tất nhiên là có thể nha." Tay tự nhiên rời khỏi khuỷu tay của Hạ Tri Yến, cô ôn nhu nói.

Tưởng Thi Thi mặt càng đỏ hơn, nhiệt độ nóng hổi.

Hai tay cô bỗng dưng bưng lấy mặt mình, kích động đến mức thiếu điều thét ra tiếng: "Trời ơi... nữ thần của tôi cười kìa!!!! Ô Ô Ô, tôi thật đỉnh! Tang Nhược Tang Nhược, em yêu chị!!!!!"

Tịch Mặc Viễn nghe vậy, định ngăn Tưởng Thi Thi lại, mấy người bọn họ đều biết Hạ Cảnh Tây cùng Úc Tuỳ đều là người không thích chụp hình.

"Thi Thi...."

Úc Tuỳ đem hai chân chống xuống đất, nghe vậy đôi mắt không một tiếng động liếc qua Hạ Cảnh Tây, cười như không cười: "Chụp ảnh chung à?"

Tưởng Thi Thi trịnh trọng gật đầu.

"Dạ! Có thể chứ?"

Úc Tuỳ gật đầu: "Có thể."

Tưởng Thi Thi thực sự là nhịn không được, khuôn mặt vì hưng phấn và kích động mà đỏ rực, thét lên: "A A A A... A!!!!!!"

Úc Tuỳ đứng dậy, đôi mắt nhanh chóng đảo qua Hạ Cảnh Tây không một tiếng động, ý vị không rõ.

"Cảnh bên ngoài rất tối, đi qua chỗ kia chụp." Anh khó có được chủ động lên tiếng.

Tưởng Thi Thi vui đến muốn hỏng, căn bản anh nói cái gì chính là cái đó, trong lúc này đôi mắt sáng chỉ chứa hai người Úc Tuỳ cùng Tang Nhược, vui vẻ đi đến, cô thậm chí còn thân mật nắm tay của Tang Nhược.

Nhiệt tình trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình.

Chỉ là không hiểu tại sao sau lưng mình cô nàng luôn có ảo giác phát lạnh, giống như đang đó ai đó đang không vui nhìn mình phát ra ý cảnh cáo, hơi thở kia lạnh kinh khủng, làm người ta khiếp sợ, nhưng cô nhóc không thèm suy nghĩ sâu xa, cũng không quay đầu lại nhìn, căn bản là không thèm để ý.

Cô nhóc chỉ cảm thấy giờ phút này mình hạnh phúc đến chết đi được.

Tịch Mặc Viễn nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mang Tưởng Thi Thi đến chơi, Úc Tuỳ bất động thanh sắc dẫn dắt cô bé nói về Tang Nhược, cũng bởi vì anh Hạ không để anh dễ chịu nên anh cũng không cho anh Hạ sống yên.

Vậy lần này......

Tịch Mặc Viễn vô thức nhìn về hướng Hạ Cảnh Tây, chỉ cảm thấy anh so với bình thường cũng không có gì khác, nhưng quanh thân lại phát ra một cỗ khí vô cùng lãnh lệ.

"Chú." Tang Nhược vừa đi, Hạ Tri Yến lập tức ngồi bên cạnh Hạ Cảnh Tây, thấy thần sắc anh u ám không rõ nên không khỏi hiếu kì: "Chú à, chú đang nghĩ chuyện gì vậy, sinh nhật không vui sao?"

Hạ Mạnh âm dương quái khí*, mặc kệ Tịch Mặc Viễn đá mình, cậu ta trực tiếp trả lời: "Sinh nhật anh Hạ mà cậu đem theo người nào tới, có bị bệnh không?"

Cậu còn muốn tiếp tục nói, nhưng đột nhiên đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của anh Hạ hướng về phía mình, trong phút chốc, thân thể không tự khống chế mà run một cái, những lời nói còn lại bị kẹt trong cổ họng.

Nhưng Hạ Tri Yến không có phát hiện ra.

Anh bênh vực, lúc này không vui nhíu mày: "Tang Nhược là bạn gái của tôi, cậu mới là người có bệnh đó."

Hạ Mạnh: "................"

Ngược lại, Hạ Tri Yến lại nhìn về phía Hạ Cảnh Tây, đã nhìn thấy ánh mắt của anh đang lạnh lẽo nhìn về một hướng khác, anh ta thuận thế nhìn theo, là Tang Nhược đang chụp hình.

Tưởng Thi Thi thân mật kéo tay Tang Nhược chọn một góc thật tốt để chụp ảnh, cô nhóc dán xát vào người cô, mà Tang Nhược cứ như vậy cười cười đứng ở giữa, Úc Tuỳ đứng bên cạnh cô.

"Chú, Tang Nhược rất đẹp phải không? Nam nữ đều bị cô ấy hút hồn." Anh ta kiêu ngạo hỏi.

Trong ngực giống như có cái gì đó một lò lửa thiêu đốt, Hạ Cảnh Tây không trả lời, trầm mặc như nước.

*********************

Tưởng Thi Thi liên tiếp chụp mấy tấm, chụp xong đôi mắt cùng tay đều không nỡ rời.

Úc Tuỳ nhìn Tang Nhược một cái: "Nói chuyện chút không?"

Tưởng Thi Thi nghe vậy, đôi mắt kích động phát sáng lên, đôi mắt nhìn như có thể gặm được CP: "Hai người nói chuyện đi, em vào trước, sẽ không quấy rầy hai người đâu, yên tâm."

Nói xong cô nhóc trực tiếp chạy vào.

Tang Nhược nhìn theo bóng lưng của cô, cảm thấy Tưởng Thi Thi vô cùng dễ thương.

Cuối cùng cô thu tầm mắt lại, quay người cùng Úc Tuỳ đối mặt, khoé môi từ đầu đến cuối đều cong lên một nụ cười yếu ớt chuẩn mực: "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Úc Tuỳ đã sớm đem ánh mắt đối đầu với Hạ Cảnh Tây thu hồi, một tay anh bỏ vào trong túi quần, một tay khác vuốt vuốt điện thoại: "Đến đây có việc?"

Tang Nhược gật đầu: "Vâng, có tạp chí cần chụp ảnh."

Úc Tuỳ nói: "Phim đã được gửi đi tham dự liên hoan phim."

Anh nói rất đúng, bọn họ hợp tác đóng phim.

Không đợi cô trả lời, ánh mắt anh lại rơi vào gương mặt bình tĩnh của cô, khó có được nói nhiều hơn một câu: "Từ trong bộ phim đi ra hay sao? Lúc đó cảm thấy tâm trạng cô rất tồi tệ, tôi còn lo lắng cô sẽ không ra được."

Nhân vật mà Tang Nhược đảm nhận khi đó là một cô gái mắc trầm cảm nghiêm trọng, mà trong lúc quay bộ phim đó cô đúng là vô cùng gầy gò, nhìn rất giống người bên trong mắc trầm cảm.

Tang Nhược cười nhạt: "Đương nhiên."

"Ừ." Úc Tuỳ gật đầu, lại mở miệng, anh giống như hỏi được nên càng thêm tuỳ ý, giống như bạn bè nói chuyện phiếm: "Sau khi quay xong là bế quan à? Rất lâu không thấy tin tức của cô."

Đôi lông mi dài mảnh khảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt lóe lên rồi biến mất kia, Tang Nhược vẫn duy trì mỉm cười: "Không có, đi nghỉ phép, không nhận công việc nên không có tin tức."

Úc Tuỳ giống như gật đầu một cái rồi liếc mắt nhìn cô, anh cất điện thoại vào: "Vào thôi."

"Được." Tang Nhược cũng không từ chối.

Hai người cùng nhau đi vào trong.

Tưởng Thi Thi nhìn thấy hai người lập tức thốt ra: "Hai người trò chuyện nhanh như vậy hả?"

Tang Nhược cười cười đáp: "Đúng vậy."

Mỗi lần Tưởng Thi Thi thấy Tang Nhược cười với mình cô lại nhịn không được mà đỏ mặt, cô nhóc nháy nháy mắt nhìn chằm chằm Tang Nhược, hai tay tự nhiên kéo cô qua, chỉ kém chút dán hai con mắt lên người cô mà thôi.

Tang Nhược bị sự nhiệt tình của cô nhóc làm cho có chút đỏ mặt.

"Tôi đi vệ sinh một lát, trở về nói chuyện tiếp, được không?" Khoé môi cô tràn ra ý cười.

Tưởng Thi Thi hạnh phúc đến nổi trong mắt chỉ toàn bong bóng màu hồng, không chút suy nghĩ liền nói: "Em cùng..........."

"Thi Thi." Tịch Mặc Viễn lúc này mở miệng đánh gãy lời cô, nhớ đến thần sắc của anh Hạ, anh huơ huơ lên điện thoại đang cầm trên tay, màn hình cũng không có sáng: "Có điện thoại, nghe trước đi."

Tưởng Thi Thi quay đầu lại nhìn, không thể không tạm thời buông tha cho Tang Nhược được.

Tang Nhược đứng lên.

"Tang Nhược, anh đi với em." Hạ Tri Yến làm động tác chuẩn bị đứng dậy.

Tang Nhược nhìn anh ta một cái.

"Không cần đâu." Cô cự tuyệt.

Hạ Tri Yến uỷ khuất.

Tang Nhược thu tầm mắt lại, không nhìn anh nữa.

Hạ Tri Yến: "..............."

"Nếu lúc quay lại có lạc đường thì gọi cho anh, anh tới tìm em." Anh với theo bóng lưng của cô nói.

Bên cạnh, Hạ Cảnh Tây không chút biểu lộ, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, có một tầng lạnh lẽo im hơi lặng tiếng phủ lên gương mặt anh, quai hàm dần dần căng cứng, trên bờ môi anh cũng nhiễm cả ý lạnh.

Cô đối với người khác thì cười, còn đối với anh thì xem như không khí.

A.

Thật sự có tiền đồ.

*********************

Mộ Đình Chu nhìn thấy màn hình sáng, là Tang Nhược gọi tới.

Điện thoại kết nối, cô mở miệng: "Anh."

Mộ Đình Chu đang xử lí công việc, lấy tay nhéo nhéo mi tâm hỏi: "Đến thành phố Tây rồi?"

Tang Nhược nhu thuận gật đầu: "Đã đến rồi."

"Nhược Nhược."

"Dạ?"

Mộ Đình Chu đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm phía trước: "Biết lúc trước vì sao anh đồng ý cho em hai năm không?"

Động tác đang cọ tay của Tang Nhược có chút dừng lại.

Anh không đợi cô trả lời: "Bởi vì anh biết nếu em không bị đụng đầu đến chảy máu thì em vĩnh viễn sẽ không hết hi vọng. Nếu nói thì em lại bảo nói nhiều, em cũng sẽ không tin loại người như Hạ Cảnh Tây sẽ không bao giờ đi yêu người khác."

"Anh, em đã biết." Mi mắt Tang Nhược chớp chớp, thản nhiên đáp.

"Biết rồi thì tốt." Mộ Đình Chu giật giật cà vạt, giọng nói bình tĩnh có thêm hai phần cảnh cáo: "Nhớ kỹ đã đồng ý với anh, không được phép cùng Hạ Cảnh Tây có chút dính líu nào nữa."

Ngữ điệu của Tang Nhược vẫn như cũ: "Anh, anh yên tâm, sẽ không."

Mộ Đình Chu ừ một cái, ngược lại nói: "Hành Thời ở bên cạnh em hả?"

Tang Nhược lắc đầu: "Anh ấy đã đi rồi, có việc cần xử lý, nói là sau khi kết thúc sẽ đến đón em."

Có trợ lí đến gõ cửa báo cáo công việc.

Tang Nhược nghe thấy liền nói: "Anh, trước vậy nhé."

"Được."

Hai người cứ như vậy kết thúc cuộc trò chuyện.

Tang Nhược cất điện thoại vào trong túi, đẩy cửa bước ra khỏi phòng rửa tay.

Trong nháy mắt cửa mở ra, có mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt xông vào chóp mũi, cùng lúc đó, Hạ Cảnh Tây ở đằng xa đang gương mặt lạnh lẽo cứng rắn không chút biểu tình rơi vào trong mắt cô.

Anh lười nhác tựa vào vách tường, kẹp lấy điếu thuốc ở giữa các ngón tay, chậm rãi kéo ra, động tác hờ hững phun ra một vòng khói, ánh mắt như chim ưng, sắc bén lạnh lùng cố tình rơi trên mặt cô không di chuyển.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện