Đừng Chạy, Lão Sư!
Quyển 2 - Chương 10: Phát biểu của tiểu triệt
“Hôm nay là hoa gì vậy thầy?” Người còn chưa thấy mặt đâu mà tiếng đã sang sảng, Khước Diệc Phiền vừa cười toe toét vừa bước đến.
“Hoa hồ điệp.” Ân Nhược Triệt cười khổ trả lời.
Từ lúc Lạc Dĩ Mạt đồng ý chuyện cạnh tranh công bằng đến nay, ngày nào An Dương cũng tặng anh một loại hoa khác nhau. Bây giờ trong khoa mỹ thuật, bốn phía đều tràn ngập hương hoa!
“Ai da da! Hồ điệp, loài hoa tượng trưng cho nỗi nhớ nhung!” Khước Diệc Phiền chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, la ầm lên “Tuy nhiên tên An Dương này cũng thật lắm tiền, lần lượt mang đến bao nhiêu là loại hoa quý hiếm!”
Ân Nhược Triệt len lén nhìn Dĩ Mạt. Tuy rằng mặt hắn hoàn toàn vô cảm, nhưng trong lòng chắc đang hừng hực lửa giận!
“Hay là tôi quăng hết đi......” Ân Nhược Triệt cẩn thận hỏi.
“Không cần!” Không thèm nhìn căn phòng chất đầy hoa, Lạc Dĩ Mạt đặt hộp cơm trong tay xuống bàn. “Ăn cơm.”
Khước Diệc Phiền len lén lè lưỡi. “Không khí thế này mà ăn cơm. Sớm muộn cũng chết do đau bao tử. Hai người cứ từ từ mà hưởng thụ nha. Tôi đi trước à......”
“Diệc Phiền?” Ân Nhược Triệt muốn cản cậu ta, nhưng cậu ta liền quay lại nhìn anh, miệng mở to nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào, vung tay múa chân ra hiệu:
Trò chuyện vui vẻ nha!
“Ăn cơm đi.” Sau khi Khước Diệc Phiền rời đi, Lạc Dĩ Mạt chỉ nói có bấy nhiêu, rồi chẳng thấy mở miệng nữa.
Hai người cứ thế cắm cúi ăn.
“Cậu giận sao?” Rốt cục, Ân Nhược Triệt không nhịn được mở miệng trước.
“Không có.” Lạc Dĩ Mạt không ngẩng đầu lên, nhưng nhìn vẻ mặt hắn ăn cơm chẳng khác nào đang nhai sáp nến.
“Không nên ăn như thế, Dĩ Mạt. Tôi biết gần đây cậu không thoải mái, tôi sau này sẽ không nhận hoa cũng như điện thoại của hắn nữa, càng không bao giờ ra ngoài cùng hắn.” Ân Nhược Triệt chẳng khác nào một đứa trẻ sợ người lớn trách mắng.
“Em không giận thầy.” Lạc Dĩ Mạt buông đũa xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn con người đang luống cuống tay chân trước mặt mình, đành thở dài một tiếng, giang tay ra. “Lại đây.”
Ân Nhược Triệt ngoan ngoãn đi đến, ngồi trong lòng hắn.
“Thầy, thầy có nghĩ là em vô dụng không?”
Ân Nhược Triệt lập tức cật lực lắc đầu.
“Thầy biết vì sao em lại đồng ý cho An Dương theo đuổi thầy không?”
“Vì sao?” Là do hắn đấu không lại An Dương hay tên An Dương ấy uy hiếp hắn?
“Vì em không thể ràng buột thầy cả đời. Thầy có quyền lựa chọn của riêng mình. Nếu như bây giờ bỏ lỡ một người đàn ông như An Dương, có thể sau này thầy sẽ hối hận không chừng. Xuỵt, đừng nói, cứ để em nói hết!” Lạc Dĩ Mạt đặt ngón trỏ lên đôi môi đang muốn mở ra của Ân Nhược Triệt.
“An Dương có thể là kẻ đáng ghét, nhưng hắn đã nói đúng. Có những thứ hắn có thể cho thầy, nhưng em lại không thể. Nếu như tương lai thầy đau khổ vì em. Vậy, tình yêu của em dành cho thầy chẳng khác nào gánh nặng. Nếu không thể khiến người em yêu hạnh phúc, thì tình yêu của em thật quá nực cười.”
“Mặt khác nếu nghĩ về quyền lợi của bản thân em. Nếu bây giờ thầy có thể vì em mà cự tuyệt một người đàn ông hoàn hảo như An Dương. Thì sau này sẽ còn ai to gan tranh giành thầy với em đây?”
“Có một số việc, thầy không cần lo lắng cho em......”
“Lạc Dĩ Mạt, cậu thấy cậu có điểm nào tốt hả?”
Những lời nói vừa rồi khiến Ân Nhược Triệt đột nhiên kích động, anh đẩy Lạc Dĩ Mạt ra, đừng dậy nói.
“Cậu là tên ích kỉ ngông cuồng! Cậu là tên quái vật háo sắc thích chơi trò cưỡng bức! Cậu là tên ngốc không để ý đến cảm nhận của người khác! Là tên xấu xa luôn đặt bản thân lên trên hết! Cậu là...... Cậu là......”
Ngón tay đang chỉ vào hắn của Ân Nhược Triệt bắt đầu run lên.
“Cậu nghĩ rằng tôi biến thái sao? Lại đi yêu kẻ đã cưỡng bức mình? Cậu có biết lúc đầu, tôi đã sợ cậu đến mức nào không? Nhưng đến cuối cùng tôi lại yêu cậu. Tôi yêu một người luôn luôn tự tin vào bản thân mình. Tôi yêu một người bất luận gặp bao nhiêu khó khăn cũng vẫn ngẩng đầu kiêu hãnh. An Dương thì sao chứ? Hắn chẳng bằng một đầu ngón tay của Lạc Dĩ Mạt!”
Lạc Dĩ Mạt tròn mắt nhìn con người đang kích động đến mức run rẩy trước mặt.
“Thầy, có phải là thầy hiểu sai ý em không?” Lạc Dĩ Mạt chậm rãi nói.
“Em thật ra chẳng hề xem An Dương ra gì, chẳng qua là muốn thầy hiểu rõ là em không hề tức giận. Mấy ngày nay em im lặng là vì suy nghĩ cách để đối phó với hắn thôi. Những lời em nói lúc nãy… Cũng vì em biết thầy hay nghĩ ngợi lung tung. Nên mới nói ra những lời ấy để thầy không hiểu lầm. Chứ em từ trước đến nay chưa bao giờ có suy nghĩ đến việc sẽ giao thầy cho ai đó hoặc nhụt chí rút lui. Em chưa từng nghĩ sẽ rời xa thầy!”
“A?” Hóa ra ban nãy không phải vì hắn đau buồn nên mới thế à? Hóa ra hắn nói vậy chỉ để trấn an anh và khích lệ ý chí bản thân à?
“Tuy nhiên… thầy à, cái gì mà… Cậu là tên ích kỉ ngông cuồng?”
Lạc Dĩ Mạt tiến về phía trước một bước, Ân Nhược Triệt liền lùi về phía sau một bước! Trời ơi cứu với, có người sắp chết đến nơi rồi!
“Cái gì mà quái vật háo sắc thích chơi trò cưỡng bức? Lại còn… tên ngốc không để ý đến cảm nhận của người khác?”
“Tôi có thể giải thích… Đây… Đây chỉ là hiểu lầm......” Mồ hôi lạnh thi nhau lăn xuống thái dương của Ân Nhược Triệt.
“Em chính là tên xấu xa luôn đặt bản thân lên trên hết đấy! Bây giờ em sẽ cho thầy biết thế nào là sự lợi hại của tính ích kỉ!” Lạc Dĩ Mạt bước dài về phía trước, nắm lấy cổ áo của anh.
“A! Cứu mạng!” Ân Nhược Triệt giãy giụa tán loạn nhưng vô hiệu.
“Thầy à, lá gan của thầy đúng là càng ngày càng lớn. Lần này phải thật sự nghiêm trị mới được!”
“Đừng! Không được! Chỗ này là khoa mỹ thuật! Lát nữa sẽ có người… A......”
“Hoa hồ điệp.” Ân Nhược Triệt cười khổ trả lời.
Từ lúc Lạc Dĩ Mạt đồng ý chuyện cạnh tranh công bằng đến nay, ngày nào An Dương cũng tặng anh một loại hoa khác nhau. Bây giờ trong khoa mỹ thuật, bốn phía đều tràn ngập hương hoa!
“Ai da da! Hồ điệp, loài hoa tượng trưng cho nỗi nhớ nhung!” Khước Diệc Phiền chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, la ầm lên “Tuy nhiên tên An Dương này cũng thật lắm tiền, lần lượt mang đến bao nhiêu là loại hoa quý hiếm!”
Ân Nhược Triệt len lén nhìn Dĩ Mạt. Tuy rằng mặt hắn hoàn toàn vô cảm, nhưng trong lòng chắc đang hừng hực lửa giận!
“Hay là tôi quăng hết đi......” Ân Nhược Triệt cẩn thận hỏi.
“Không cần!” Không thèm nhìn căn phòng chất đầy hoa, Lạc Dĩ Mạt đặt hộp cơm trong tay xuống bàn. “Ăn cơm.”
Khước Diệc Phiền len lén lè lưỡi. “Không khí thế này mà ăn cơm. Sớm muộn cũng chết do đau bao tử. Hai người cứ từ từ mà hưởng thụ nha. Tôi đi trước à......”
“Diệc Phiền?” Ân Nhược Triệt muốn cản cậu ta, nhưng cậu ta liền quay lại nhìn anh, miệng mở to nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào, vung tay múa chân ra hiệu:
Trò chuyện vui vẻ nha!
“Ăn cơm đi.” Sau khi Khước Diệc Phiền rời đi, Lạc Dĩ Mạt chỉ nói có bấy nhiêu, rồi chẳng thấy mở miệng nữa.
Hai người cứ thế cắm cúi ăn.
“Cậu giận sao?” Rốt cục, Ân Nhược Triệt không nhịn được mở miệng trước.
“Không có.” Lạc Dĩ Mạt không ngẩng đầu lên, nhưng nhìn vẻ mặt hắn ăn cơm chẳng khác nào đang nhai sáp nến.
“Không nên ăn như thế, Dĩ Mạt. Tôi biết gần đây cậu không thoải mái, tôi sau này sẽ không nhận hoa cũng như điện thoại của hắn nữa, càng không bao giờ ra ngoài cùng hắn.” Ân Nhược Triệt chẳng khác nào một đứa trẻ sợ người lớn trách mắng.
“Em không giận thầy.” Lạc Dĩ Mạt buông đũa xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn con người đang luống cuống tay chân trước mặt mình, đành thở dài một tiếng, giang tay ra. “Lại đây.”
Ân Nhược Triệt ngoan ngoãn đi đến, ngồi trong lòng hắn.
“Thầy, thầy có nghĩ là em vô dụng không?”
Ân Nhược Triệt lập tức cật lực lắc đầu.
“Thầy biết vì sao em lại đồng ý cho An Dương theo đuổi thầy không?”
“Vì sao?” Là do hắn đấu không lại An Dương hay tên An Dương ấy uy hiếp hắn?
“Vì em không thể ràng buột thầy cả đời. Thầy có quyền lựa chọn của riêng mình. Nếu như bây giờ bỏ lỡ một người đàn ông như An Dương, có thể sau này thầy sẽ hối hận không chừng. Xuỵt, đừng nói, cứ để em nói hết!” Lạc Dĩ Mạt đặt ngón trỏ lên đôi môi đang muốn mở ra của Ân Nhược Triệt.
“An Dương có thể là kẻ đáng ghét, nhưng hắn đã nói đúng. Có những thứ hắn có thể cho thầy, nhưng em lại không thể. Nếu như tương lai thầy đau khổ vì em. Vậy, tình yêu của em dành cho thầy chẳng khác nào gánh nặng. Nếu không thể khiến người em yêu hạnh phúc, thì tình yêu của em thật quá nực cười.”
“Mặt khác nếu nghĩ về quyền lợi của bản thân em. Nếu bây giờ thầy có thể vì em mà cự tuyệt một người đàn ông hoàn hảo như An Dương. Thì sau này sẽ còn ai to gan tranh giành thầy với em đây?”
“Có một số việc, thầy không cần lo lắng cho em......”
“Lạc Dĩ Mạt, cậu thấy cậu có điểm nào tốt hả?”
Những lời nói vừa rồi khiến Ân Nhược Triệt đột nhiên kích động, anh đẩy Lạc Dĩ Mạt ra, đừng dậy nói.
“Cậu là tên ích kỉ ngông cuồng! Cậu là tên quái vật háo sắc thích chơi trò cưỡng bức! Cậu là tên ngốc không để ý đến cảm nhận của người khác! Là tên xấu xa luôn đặt bản thân lên trên hết! Cậu là...... Cậu là......”
Ngón tay đang chỉ vào hắn của Ân Nhược Triệt bắt đầu run lên.
“Cậu nghĩ rằng tôi biến thái sao? Lại đi yêu kẻ đã cưỡng bức mình? Cậu có biết lúc đầu, tôi đã sợ cậu đến mức nào không? Nhưng đến cuối cùng tôi lại yêu cậu. Tôi yêu một người luôn luôn tự tin vào bản thân mình. Tôi yêu một người bất luận gặp bao nhiêu khó khăn cũng vẫn ngẩng đầu kiêu hãnh. An Dương thì sao chứ? Hắn chẳng bằng một đầu ngón tay của Lạc Dĩ Mạt!”
Lạc Dĩ Mạt tròn mắt nhìn con người đang kích động đến mức run rẩy trước mặt.
“Thầy, có phải là thầy hiểu sai ý em không?” Lạc Dĩ Mạt chậm rãi nói.
“Em thật ra chẳng hề xem An Dương ra gì, chẳng qua là muốn thầy hiểu rõ là em không hề tức giận. Mấy ngày nay em im lặng là vì suy nghĩ cách để đối phó với hắn thôi. Những lời em nói lúc nãy… Cũng vì em biết thầy hay nghĩ ngợi lung tung. Nên mới nói ra những lời ấy để thầy không hiểu lầm. Chứ em từ trước đến nay chưa bao giờ có suy nghĩ đến việc sẽ giao thầy cho ai đó hoặc nhụt chí rút lui. Em chưa từng nghĩ sẽ rời xa thầy!”
“A?” Hóa ra ban nãy không phải vì hắn đau buồn nên mới thế à? Hóa ra hắn nói vậy chỉ để trấn an anh và khích lệ ý chí bản thân à?
“Tuy nhiên… thầy à, cái gì mà… Cậu là tên ích kỉ ngông cuồng?”
Lạc Dĩ Mạt tiến về phía trước một bước, Ân Nhược Triệt liền lùi về phía sau một bước! Trời ơi cứu với, có người sắp chết đến nơi rồi!
“Cái gì mà quái vật háo sắc thích chơi trò cưỡng bức? Lại còn… tên ngốc không để ý đến cảm nhận của người khác?”
“Tôi có thể giải thích… Đây… Đây chỉ là hiểu lầm......” Mồ hôi lạnh thi nhau lăn xuống thái dương của Ân Nhược Triệt.
“Em chính là tên xấu xa luôn đặt bản thân lên trên hết đấy! Bây giờ em sẽ cho thầy biết thế nào là sự lợi hại của tính ích kỉ!” Lạc Dĩ Mạt bước dài về phía trước, nắm lấy cổ áo của anh.
“A! Cứu mạng!” Ân Nhược Triệt giãy giụa tán loạn nhưng vô hiệu.
“Thầy à, lá gan của thầy đúng là càng ngày càng lớn. Lần này phải thật sự nghiêm trị mới được!”
“Đừng! Không được! Chỗ này là khoa mỹ thuật! Lát nữa sẽ có người… A......”
Bình luận truyện