Đừng Chạy, Lão Sư!
Quyển 2 - Chương 25: Medusa
“Dĩ Nhu, tôi còn nhớ một quyển truyện tranh từng xem trước đây…”
“Truyện tranh?” Lạc Dĩ Nhu liếc nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt. “Thầy à, không ngờ tâm hồn thầy lại trẻ trung đến vậy!”
Anh em có khác, miệng mồm độc địa hệt như nhau. Ân Nhược Triệt trong lòng thầm gào lên mấy tiếng.
Trấn tỉnh lại, nắm chặt tay ho một tiếng, quét sạch xấu hổ, tiếp tục nói:
“Khi còn đi học tôi đã từng đọc qua một quyển sách có tên là 《 Tiệm thú cưng kinh hoàng》. Hoàn cảnh lúc này, đột nhiên khiến tôi nhớ đến một chi tiết trong truyện…”
Medusa (*) là một con thú trong tiệm thú cưng của bá tước D, cùng tên với một nữ thần tóc rắn trong thần thoại Hy Lạp. Thế nhưng trong mắt của những người bên ngoài, nó chỉ là một con thằn lằn màu trắng xinh xắn không hơn không kém.
D bá tước đem bán lại nó cho một nam diễn viên đã qua thời hoàng kim, tên là Robin (*).
Robin tỏ ra vô cùng yêu thương nàng, cho dù vợ chàng vì con thằn lằn ấy mà không muốn ở bên chàng nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy con thằn lằn bị che hai mắt, thân dưới chẳng khác nào một con rắn nhỏ, thì chàng đã không thể rời mắt khỏi nó rồi…
Ánh mắt bá tước D lúc đó ánh lên chút hoang mang. Ông ta nói cho chàng biết, không thể để cho người ngoài nhìn thấy Medusa, càng không được nhìn vào mắt nó…
Robin từng là một diễn viên vang danh, nhưng cái gì chóng đến thì cũng chóng đi, tiếng tăm cũng trượt dài theo năm tháng. Không còn diễn xuất, không còn thu nhập, ngay cả căn phòng nhỏ dành riêng cho Medusa cũng khó giữ được.
Robin rất yêu Medusa. Vì nó, vì muốn nó sống tốt hơn, chàng quyết định thử cả những vai phụ tầm thường trong các vở kịch…
Nhưng kết quả… chàng vẫn không thu hoạch được gì…
Có một ngày, chàng chuẩn bị một bữa cơm vô cùng thịnh soạn, còn mặc cho Medusa một quần áo vô cùng xinh xắn.
Hết ly này đến ly kia, càng uống càng say. Đến cuối cùng, chàng không nhịn nổi mà muốn nhìn thấy đôi mắt bị che kín của nó. Medusa cảm nhận được điều ấy, vô thức vui về phía sau. Vì nó biết, đôi mắt của mình đáng sợ đến nhường nào…
Robin vẫn kiên trì, chàng mong muốn được nhìn thấy mắt của Medusa, dù một chốc thôi cũng được…
Nếu đã thật lòng yêu nhau, tại sao lại nỡ từ chối đối phương?
Chàng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy đôi mắt thần bí xinh đẹp phía sau lớp vải.
Đôi môi run rẩy chỉ kịp nói hai tiếng “Tuyệt đẹp!” đã gục ngã trên nền đất.
Medusa đau đớn bò lên người chàng, nhưng chàng vĩnh viễn cũng không bao giờ tỉnh lại…
Đến phút cuối, Medusa đã làm một việc mà cả bá tước D cũng không bao giờ ngờ đến. Nó đứng lặng trước tấm gương, nhìn sâu vào mắt mình, tự vẫn.
“… Robin biết rõ nếu nhìn vào mắt nó sẽ chết. Medusa cũng biết nếu Robin nhìn thấy mắt mình sẽ không còn thở nữa. Thế nhưng… vì sao bọn họ còn làm cái việc ngu ngốc ấy…?” Ân Nhược Triệt quay đầu nhìn Lạc Dĩ Nhu, đôi mắt ẩn chứa hàm ý mỉm cười. “Cũng như hoa lài, cho dù biết rời khỏi nhà kính sẽ chết, bọn chúng vẫn khao khát một lần rời khỏi nơi này. Không lẽ người yêu hoa lại không hiểu được nỗi lòng của hoa sao? Việc ấy khác chi mong muốn của chính mình… mà bản thân cũng không thể nào lý giải…?”
Ân Nhược Triệt trầm ngâm một lúc, xoay người đối diện biển hoa ngào ngạt trước mặt:
“Dĩ Nhu, cậu là một người anh tốt, luôn nghĩ cho tương lai của em mình…”
Lạc Dĩ Nhu giật mình nhìn chằm chằm người thanh niên đang đứng trước vườn hoa. Giây phút ấy, Lạc Dĩ Nhu tưởng như bản thân đang nhìn thấy thiên sứ… một thiên sứ có khả năng nhìn thấu tâm can hắn…
Lạc Dĩ Nhu nhìn về phía trang viên mà hắn rất trân trọng kia, ngửa mặt lên trời cười vang một tiếng. Sau đó tao nhã bước đến gần Ân Nhược Triệt, nắm lấy tay trái của anh giơ lên trước mặt: “Tiểu Triệt, ném tên nhóc Dĩ Mạt đi, đến với tôi…”
Lúc này Lạc Dĩ Nhu cuối cùng để lộ ánh nhìn săn đuổi đặc biệt của Lạc gia.
Nhìn thấy gương mặt giống hệt Lạc Dĩ Mạt càng lúc càng tiến lại gần mình, Ân Nhược Triệt rất muốn đẩy hắn ra, nhưng không sao phản khán lại gương mặt ấy…
Ân Nhược Triệt cứ đứng ngây ra đó. Khi môi Lạc Dĩ Nhu gần chạm vào môi anh, Ân Nhược Triệt không biết làm gì ngoài nhắm chặt mắt lại…
Thế nhưng, đôi môi kia không hiểu sao vẫn không chạm vào anh.
Ân Nhược Triệt cẩn thận hé mắt nhìn trộm một cái.
Sau đó, anh lập tức tròn mắt, mồm há hốc đứng ngây người ra đấy…
Chỉ thấy… Lạc Dĩ Mạt không biết đã xuất hiện từ lúc nào, hai tay giữ chặt lấy đầu Lạc Dĩ Nhu. Hai người họ đang… hôn nhau. Ân Nhược Triệt nhìn đến mức mặt mày đỏ bừng.
Hai gương mặt không chút khác biệt, một kẻ còn xộc lưỡi thẳng vào bên trong miệng đối phương, một người trợn mắt nhìn hắn…
“Thế nào? Anh à, kĩ năng hôn của em trai anh không tệ phải không?” Lạc Dĩ Mạt trừng mắt, dùng tay quệt mạnh môi mình. Mái tóc vẫn còn nhỏ nước xuống hai vai, xem ra hắn vừa tắm xong đã trực tiếp chạy thẳng đến đây.
Lạc Dĩ Nhu cũng hung hăng lau đi nước bọt của Lạc Dĩ Mạt còn lưu lại trên mặt mình. “Thằng biến thái chết tiệt! Còn bỏ cái lưỡi ghê tởm kia vào nữa chứ!”
“Ai bảo anh dám dụ dỗ thầy tôi! Dám bảo thầy tôi ném tôi đi! Còn nữa… Lạc Dĩ Nhu, anh mới là tên chết tiệt không biết xấu hổ, dám tự tiện đổ mực lên người tôi!” Lạc Dĩ Mạt đạp anh trai mình rồi chửi ầm lên.
“Đáng đời! Ai bảo không có chuyện gì lại chạy đến đây gây rối!” Khác với Lạc Dĩ Mạt, Lạc Dĩ Nhu nhìn có vẻ rất hả hê, cười nói: “Bao lâu rồi mà vẫn đần độn như vậy, bị ướt nhẹp là đáng!”
Ân Nhược Triệt nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc, nhìn Lạc Dĩ Mạt lần đầu tiên phát điên gân cổ cãi vả, không khỏi bật cười.
Cuộc tranh luận đột ngột dừng lại, hai đôi mắt giống hệt nhau đồng loạt quay về phía anh.
Ân Nhược Triệt cười không ra hơi, xấu hổ vò đầu.
“Có điều… Dĩ Mạt à… Tiểu Triệt nhìn rất “ngon miệng”… Tặng cho anh đi!” Lạc Dĩ Nhu lấy tay khều khều Lạc Dĩ Mạt.
“Đừng có mơ!” Lạc Dĩ Mạt cầm khăn lau khô tóc.
“Được mà!” Đôi mắt Lạc Dĩ Nhu ánh lên tia nhìn gian tà “Cho anh chêm chân vào đi! Cả ba người chúng ta cùng thoải mái vui vẻ có được không? Tiểu Triệt dễ thương không chịu nổi!”
“Lạc Dĩ Nhu, anh uống trà riết phát điên rồi phải không?” Lạc Dĩ Mạt trừng mắt người anh đang phát biểu linh tinh trước mặt mình.
“Thương lượng một chút đi mà!”
“Không được!”
“Của ngon không thể để người ngoài, chúng ta là anh em một nhà mà!”
“Xuống địa ngục mà tìm anh em ma quỷ của anh!”
Bọn họ cứ thế mà đi, tiếng cãi nhau càng lúc càng xa. Hai anh em nhà này… bọn họ… hình như bỏ quên ai trong nhà kính mất rồi.
=====
Chú Thích:
(*) Medusa: trong bản gốc của truyện ghi là “Mỹ Đỗ Toa” nhưng theo phiên âm là Medusa trong huyền thoại Hi Lạp.
(*) Robin: trong bản gốc của truyện ghi là “La Tân”.
“Truyện tranh?” Lạc Dĩ Nhu liếc nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt. “Thầy à, không ngờ tâm hồn thầy lại trẻ trung đến vậy!”
Anh em có khác, miệng mồm độc địa hệt như nhau. Ân Nhược Triệt trong lòng thầm gào lên mấy tiếng.
Trấn tỉnh lại, nắm chặt tay ho một tiếng, quét sạch xấu hổ, tiếp tục nói:
“Khi còn đi học tôi đã từng đọc qua một quyển sách có tên là 《 Tiệm thú cưng kinh hoàng》. Hoàn cảnh lúc này, đột nhiên khiến tôi nhớ đến một chi tiết trong truyện…”
Medusa (*) là một con thú trong tiệm thú cưng của bá tước D, cùng tên với một nữ thần tóc rắn trong thần thoại Hy Lạp. Thế nhưng trong mắt của những người bên ngoài, nó chỉ là một con thằn lằn màu trắng xinh xắn không hơn không kém.
D bá tước đem bán lại nó cho một nam diễn viên đã qua thời hoàng kim, tên là Robin (*).
Robin tỏ ra vô cùng yêu thương nàng, cho dù vợ chàng vì con thằn lằn ấy mà không muốn ở bên chàng nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy con thằn lằn bị che hai mắt, thân dưới chẳng khác nào một con rắn nhỏ, thì chàng đã không thể rời mắt khỏi nó rồi…
Ánh mắt bá tước D lúc đó ánh lên chút hoang mang. Ông ta nói cho chàng biết, không thể để cho người ngoài nhìn thấy Medusa, càng không được nhìn vào mắt nó…
Robin từng là một diễn viên vang danh, nhưng cái gì chóng đến thì cũng chóng đi, tiếng tăm cũng trượt dài theo năm tháng. Không còn diễn xuất, không còn thu nhập, ngay cả căn phòng nhỏ dành riêng cho Medusa cũng khó giữ được.
Robin rất yêu Medusa. Vì nó, vì muốn nó sống tốt hơn, chàng quyết định thử cả những vai phụ tầm thường trong các vở kịch…
Nhưng kết quả… chàng vẫn không thu hoạch được gì…
Có một ngày, chàng chuẩn bị một bữa cơm vô cùng thịnh soạn, còn mặc cho Medusa một quần áo vô cùng xinh xắn.
Hết ly này đến ly kia, càng uống càng say. Đến cuối cùng, chàng không nhịn nổi mà muốn nhìn thấy đôi mắt bị che kín của nó. Medusa cảm nhận được điều ấy, vô thức vui về phía sau. Vì nó biết, đôi mắt của mình đáng sợ đến nhường nào…
Robin vẫn kiên trì, chàng mong muốn được nhìn thấy mắt của Medusa, dù một chốc thôi cũng được…
Nếu đã thật lòng yêu nhau, tại sao lại nỡ từ chối đối phương?
Chàng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy đôi mắt thần bí xinh đẹp phía sau lớp vải.
Đôi môi run rẩy chỉ kịp nói hai tiếng “Tuyệt đẹp!” đã gục ngã trên nền đất.
Medusa đau đớn bò lên người chàng, nhưng chàng vĩnh viễn cũng không bao giờ tỉnh lại…
Đến phút cuối, Medusa đã làm một việc mà cả bá tước D cũng không bao giờ ngờ đến. Nó đứng lặng trước tấm gương, nhìn sâu vào mắt mình, tự vẫn.
“… Robin biết rõ nếu nhìn vào mắt nó sẽ chết. Medusa cũng biết nếu Robin nhìn thấy mắt mình sẽ không còn thở nữa. Thế nhưng… vì sao bọn họ còn làm cái việc ngu ngốc ấy…?” Ân Nhược Triệt quay đầu nhìn Lạc Dĩ Nhu, đôi mắt ẩn chứa hàm ý mỉm cười. “Cũng như hoa lài, cho dù biết rời khỏi nhà kính sẽ chết, bọn chúng vẫn khao khát một lần rời khỏi nơi này. Không lẽ người yêu hoa lại không hiểu được nỗi lòng của hoa sao? Việc ấy khác chi mong muốn của chính mình… mà bản thân cũng không thể nào lý giải…?”
Ân Nhược Triệt trầm ngâm một lúc, xoay người đối diện biển hoa ngào ngạt trước mặt:
“Dĩ Nhu, cậu là một người anh tốt, luôn nghĩ cho tương lai của em mình…”
Lạc Dĩ Nhu giật mình nhìn chằm chằm người thanh niên đang đứng trước vườn hoa. Giây phút ấy, Lạc Dĩ Nhu tưởng như bản thân đang nhìn thấy thiên sứ… một thiên sứ có khả năng nhìn thấu tâm can hắn…
Lạc Dĩ Nhu nhìn về phía trang viên mà hắn rất trân trọng kia, ngửa mặt lên trời cười vang một tiếng. Sau đó tao nhã bước đến gần Ân Nhược Triệt, nắm lấy tay trái của anh giơ lên trước mặt: “Tiểu Triệt, ném tên nhóc Dĩ Mạt đi, đến với tôi…”
Lúc này Lạc Dĩ Nhu cuối cùng để lộ ánh nhìn săn đuổi đặc biệt của Lạc gia.
Nhìn thấy gương mặt giống hệt Lạc Dĩ Mạt càng lúc càng tiến lại gần mình, Ân Nhược Triệt rất muốn đẩy hắn ra, nhưng không sao phản khán lại gương mặt ấy…
Ân Nhược Triệt cứ đứng ngây ra đó. Khi môi Lạc Dĩ Nhu gần chạm vào môi anh, Ân Nhược Triệt không biết làm gì ngoài nhắm chặt mắt lại…
Thế nhưng, đôi môi kia không hiểu sao vẫn không chạm vào anh.
Ân Nhược Triệt cẩn thận hé mắt nhìn trộm một cái.
Sau đó, anh lập tức tròn mắt, mồm há hốc đứng ngây người ra đấy…
Chỉ thấy… Lạc Dĩ Mạt không biết đã xuất hiện từ lúc nào, hai tay giữ chặt lấy đầu Lạc Dĩ Nhu. Hai người họ đang… hôn nhau. Ân Nhược Triệt nhìn đến mức mặt mày đỏ bừng.
Hai gương mặt không chút khác biệt, một kẻ còn xộc lưỡi thẳng vào bên trong miệng đối phương, một người trợn mắt nhìn hắn…
“Thế nào? Anh à, kĩ năng hôn của em trai anh không tệ phải không?” Lạc Dĩ Mạt trừng mắt, dùng tay quệt mạnh môi mình. Mái tóc vẫn còn nhỏ nước xuống hai vai, xem ra hắn vừa tắm xong đã trực tiếp chạy thẳng đến đây.
Lạc Dĩ Nhu cũng hung hăng lau đi nước bọt của Lạc Dĩ Mạt còn lưu lại trên mặt mình. “Thằng biến thái chết tiệt! Còn bỏ cái lưỡi ghê tởm kia vào nữa chứ!”
“Ai bảo anh dám dụ dỗ thầy tôi! Dám bảo thầy tôi ném tôi đi! Còn nữa… Lạc Dĩ Nhu, anh mới là tên chết tiệt không biết xấu hổ, dám tự tiện đổ mực lên người tôi!” Lạc Dĩ Mạt đạp anh trai mình rồi chửi ầm lên.
“Đáng đời! Ai bảo không có chuyện gì lại chạy đến đây gây rối!” Khác với Lạc Dĩ Mạt, Lạc Dĩ Nhu nhìn có vẻ rất hả hê, cười nói: “Bao lâu rồi mà vẫn đần độn như vậy, bị ướt nhẹp là đáng!”
Ân Nhược Triệt nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc, nhìn Lạc Dĩ Mạt lần đầu tiên phát điên gân cổ cãi vả, không khỏi bật cười.
Cuộc tranh luận đột ngột dừng lại, hai đôi mắt giống hệt nhau đồng loạt quay về phía anh.
Ân Nhược Triệt cười không ra hơi, xấu hổ vò đầu.
“Có điều… Dĩ Mạt à… Tiểu Triệt nhìn rất “ngon miệng”… Tặng cho anh đi!” Lạc Dĩ Nhu lấy tay khều khều Lạc Dĩ Mạt.
“Đừng có mơ!” Lạc Dĩ Mạt cầm khăn lau khô tóc.
“Được mà!” Đôi mắt Lạc Dĩ Nhu ánh lên tia nhìn gian tà “Cho anh chêm chân vào đi! Cả ba người chúng ta cùng thoải mái vui vẻ có được không? Tiểu Triệt dễ thương không chịu nổi!”
“Lạc Dĩ Nhu, anh uống trà riết phát điên rồi phải không?” Lạc Dĩ Mạt trừng mắt người anh đang phát biểu linh tinh trước mặt mình.
“Thương lượng một chút đi mà!”
“Không được!”
“Của ngon không thể để người ngoài, chúng ta là anh em một nhà mà!”
“Xuống địa ngục mà tìm anh em ma quỷ của anh!”
Bọn họ cứ thế mà đi, tiếng cãi nhau càng lúc càng xa. Hai anh em nhà này… bọn họ… hình như bỏ quên ai trong nhà kính mất rồi.
=====
Chú Thích:
(*) Medusa: trong bản gốc của truyện ghi là “Mỹ Đỗ Toa” nhưng theo phiên âm là Medusa trong huyền thoại Hi Lạp.
(*) Robin: trong bản gốc của truyện ghi là “La Tân”.
Bình luận truyện