Đừng Chạy, Lão Sư!
Quyển 2 - Chương 3: Sa bẫy
“Hiệu trưởng, thầy vừa nói gì?” Ân Nhược Triệt không dám tin tròn mắt nhìn vị hiệu trưởng uy nghiêm trước mặt mình.
“Trường muốn cử thầy đi làm một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì ạ?” Đột nhiên hiệu trưởng lại xuất hiện trong khoa mỹ thuật nhàn nhã của anh, còn nói những lời khó hiểu này. Ân Nhược Triệt quả thật là bị dọa cho hoảng loạn rồi.
“Sau này có thời gian sẽ nói tỉ mỉ hơn. Thầy bây giờ chỉ việc đến gấp địa chỉ này. Có người đang chờ thầy ở đấy!”
“Người nào ạ? A! Hiệu trưởng, thầy đừng đi chứ!”
Ân Nhược Triệt bất đắc dĩ nhìn mảnh giấy bị nhét vào trong tay mình, đành nhanh chóng thay đổi y phục, khóa cửa tòa mỹ thuật, đi thẳng đến chỗ hẹn.
Vì quá vội vàng, Ân Nhược Triệt hoàn toàn không phát hiện mình đã để quên di động ở bên trong.
“Sao lại là anh?!” Thì ra địa điểm gặp mặt là một khách sạn sang trọng. Khi ánh mắt chạm phải chủ nhân cuộc hẹn thì Ân Nhược Triệt không thể giấu được vẻ kinh ngạc.
“Ngồi đi!” An Dương lịch sự đứng dậy, kéo ghế cho anh.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
Con người có tên An Dương này quả thật lợi hại. Bình thường theo nội quy của Phong Dương, ngoài ngày nghỉ ra, bất luận giáo viên hay học sinh đều không thể ra ngoài. Vậy mà Ân Dương chỉ cần nói một tiếng là hiệu trưởng đã thả anh ra. Ấy nhầm, là cử anh đi làm nhiệm vụ.
“Trễ thế này rồi. Có chuyện gì mong anh nói nhanh cho. Tôi còn phải về trường.”
“Ngày hôm nay, tôi cần cậu ở lại.” An Dương từ tốn dùng món rau đặt trên bàn.
“Anh nói cái gì?!”
“Hôm nay cậu không cần phải về trường.” An Dương nhẹ nhàng nhấp rượu.
“Tôi đã dùng hai tiết diễn thuyết miễn phí để trao đổi với nhà trường, chỉ để gặp cậu một đêm. Cậu nói xem, như thế thì hiệu trưởng có vui vẻ để cậu đi hay không?”
Không những vui vẻ, mà còn rất gấp rút nữa kìa. Ân Nhược Triệt trong lòng cười khổ một tiếng. Anh cũng đáng giá thật đấy! Một đêm, đổi lấy hai tiết đắt đỏ trên trời của vị giáo sư quốc tế.
“Dùng bữa đi.” An Dương nói.
“Anh lừa tôi đi ra chỉ để mời tôi ăn thôi à?” Ân Nhược Triệt hỏi.
“Còn việc khác sao?” An Dương hỏi lại.
Ân Nhược Triệt ra vẻ hiểu biết, sau đó cúi mặt khổ sở ăn.
Sau khi dùng bữa, An Dương dẫn anh đi xem một buổi ca kịch chán đến mức ngủ gà ngủ gật. Cuối cùng, đến một gian phòng xa hoa nhất trong khách sạn.
“Tôi cứ nghĩ những người yêu nghệ thuật đều rất thích ca kịch.” Nhìn thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của Ân Nhược Triệt, An Dương bật cười.
“Tôi là giáo viên, không phải nghệ thuật gia.” Ân Nhược Triệt ngáp dài. Ăn no nên bây giờ buồn ngủ quá đi.
An Dương đến bên quầy rượu lấy một chai rượu, rót cho mỗi người một ly.
“Tôi không uống rượu.” Ân Nhược Triệt lắc đầu, đẩy ly rượu trước mặt sang một bên.
An Dương cũng không làm khó anh, kề môi uống cạn ly rượu trong tay mình.
“Cậu đã chuẩn bị chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?” Ân Nhược Triệt chưng hửng trước câu hỏi không đầu không đuôi.
“Cậu nghĩ tôi trả một cái giá cao như vậy chỉ để mời cậu dùng bữa?”
“Không phải sao?” Ân Nhược Triệt bắt đầu cảm thấy hồ đồ. Hồi nãy hắn đã nói là ăn thôi mà!
An Dương không nói gì thêm, chỉ đi đến dựa sát vào chiếc giường mềm mại mà anh đang ngồi.
Lúc này, Ân Nhược Triệt mới hiểu được ý tứ của hắn.
“Tôi không bán thân!” Ân Nhược Triệt gào lớn.
“Đâu ai nói cậu bán thân.” An Dương chậm rãi tiến đến, ném áo khoác của bộ âu phục xuống sàn, kéo cà vạt của mình ra.
Thật kinh khủng, sao cái cảnh này anh thấy quen quen?
“Không… không được qua đây!” Ân Nhược Triệt bắt đầu lui về phía sau, nhưng lùi chưa được một thước đã bị An Dương nắm lấy cổ chân kéo lại. Hai chân mở toang vòng qua hai bên hông của người đàn ông đối diện.
Trời ạ… cảnh này thật sự rất quen!
Khi đôi môi thoảng hương rượu của An Dương nuốt lấy môi anh, Ân Nhược Triệt cuối cùng cũng nhận ra đây thật sự không phải trò đùa.
Anh phải làm gì để bảo vệ thanh danh của mình đây?
Khốn kiếp! Nhưng khi anh còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thì quần dài đã bị tên kia mở khóa.
“Trường muốn cử thầy đi làm một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì ạ?” Đột nhiên hiệu trưởng lại xuất hiện trong khoa mỹ thuật nhàn nhã của anh, còn nói những lời khó hiểu này. Ân Nhược Triệt quả thật là bị dọa cho hoảng loạn rồi.
“Sau này có thời gian sẽ nói tỉ mỉ hơn. Thầy bây giờ chỉ việc đến gấp địa chỉ này. Có người đang chờ thầy ở đấy!”
“Người nào ạ? A! Hiệu trưởng, thầy đừng đi chứ!”
Ân Nhược Triệt bất đắc dĩ nhìn mảnh giấy bị nhét vào trong tay mình, đành nhanh chóng thay đổi y phục, khóa cửa tòa mỹ thuật, đi thẳng đến chỗ hẹn.
Vì quá vội vàng, Ân Nhược Triệt hoàn toàn không phát hiện mình đã để quên di động ở bên trong.
“Sao lại là anh?!” Thì ra địa điểm gặp mặt là một khách sạn sang trọng. Khi ánh mắt chạm phải chủ nhân cuộc hẹn thì Ân Nhược Triệt không thể giấu được vẻ kinh ngạc.
“Ngồi đi!” An Dương lịch sự đứng dậy, kéo ghế cho anh.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
Con người có tên An Dương này quả thật lợi hại. Bình thường theo nội quy của Phong Dương, ngoài ngày nghỉ ra, bất luận giáo viên hay học sinh đều không thể ra ngoài. Vậy mà Ân Dương chỉ cần nói một tiếng là hiệu trưởng đã thả anh ra. Ấy nhầm, là cử anh đi làm nhiệm vụ.
“Trễ thế này rồi. Có chuyện gì mong anh nói nhanh cho. Tôi còn phải về trường.”
“Ngày hôm nay, tôi cần cậu ở lại.” An Dương từ tốn dùng món rau đặt trên bàn.
“Anh nói cái gì?!”
“Hôm nay cậu không cần phải về trường.” An Dương nhẹ nhàng nhấp rượu.
“Tôi đã dùng hai tiết diễn thuyết miễn phí để trao đổi với nhà trường, chỉ để gặp cậu một đêm. Cậu nói xem, như thế thì hiệu trưởng có vui vẻ để cậu đi hay không?”
Không những vui vẻ, mà còn rất gấp rút nữa kìa. Ân Nhược Triệt trong lòng cười khổ một tiếng. Anh cũng đáng giá thật đấy! Một đêm, đổi lấy hai tiết đắt đỏ trên trời của vị giáo sư quốc tế.
“Dùng bữa đi.” An Dương nói.
“Anh lừa tôi đi ra chỉ để mời tôi ăn thôi à?” Ân Nhược Triệt hỏi.
“Còn việc khác sao?” An Dương hỏi lại.
Ân Nhược Triệt ra vẻ hiểu biết, sau đó cúi mặt khổ sở ăn.
Sau khi dùng bữa, An Dương dẫn anh đi xem một buổi ca kịch chán đến mức ngủ gà ngủ gật. Cuối cùng, đến một gian phòng xa hoa nhất trong khách sạn.
“Tôi cứ nghĩ những người yêu nghệ thuật đều rất thích ca kịch.” Nhìn thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của Ân Nhược Triệt, An Dương bật cười.
“Tôi là giáo viên, không phải nghệ thuật gia.” Ân Nhược Triệt ngáp dài. Ăn no nên bây giờ buồn ngủ quá đi.
An Dương đến bên quầy rượu lấy một chai rượu, rót cho mỗi người một ly.
“Tôi không uống rượu.” Ân Nhược Triệt lắc đầu, đẩy ly rượu trước mặt sang một bên.
An Dương cũng không làm khó anh, kề môi uống cạn ly rượu trong tay mình.
“Cậu đã chuẩn bị chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?” Ân Nhược Triệt chưng hửng trước câu hỏi không đầu không đuôi.
“Cậu nghĩ tôi trả một cái giá cao như vậy chỉ để mời cậu dùng bữa?”
“Không phải sao?” Ân Nhược Triệt bắt đầu cảm thấy hồ đồ. Hồi nãy hắn đã nói là ăn thôi mà!
An Dương không nói gì thêm, chỉ đi đến dựa sát vào chiếc giường mềm mại mà anh đang ngồi.
Lúc này, Ân Nhược Triệt mới hiểu được ý tứ của hắn.
“Tôi không bán thân!” Ân Nhược Triệt gào lớn.
“Đâu ai nói cậu bán thân.” An Dương chậm rãi tiến đến, ném áo khoác của bộ âu phục xuống sàn, kéo cà vạt của mình ra.
Thật kinh khủng, sao cái cảnh này anh thấy quen quen?
“Không… không được qua đây!” Ân Nhược Triệt bắt đầu lui về phía sau, nhưng lùi chưa được một thước đã bị An Dương nắm lấy cổ chân kéo lại. Hai chân mở toang vòng qua hai bên hông của người đàn ông đối diện.
Trời ạ… cảnh này thật sự rất quen!
Khi đôi môi thoảng hương rượu của An Dương nuốt lấy môi anh, Ân Nhược Triệt cuối cùng cũng nhận ra đây thật sự không phải trò đùa.
Anh phải làm gì để bảo vệ thanh danh của mình đây?
Khốn kiếp! Nhưng khi anh còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thì quần dài đã bị tên kia mở khóa.
Bình luận truyện