Đừng Chạy, Lão Sư!
Quyển 3 - Chương 28: Ruột thịt
Trở thành chủ tịch của Lạc thị được một tuần, Lạc Dịch liền đem toàn bộ trọng trách trong công ty giao cho hắn, sau đó chính thức rời khỏi Lạc thị.
Lạc Dĩ Mạt lao đầu vào công việc như kẻ điên, hi vọng rằng sự bận rộn có thể biến thành ma túy, tê liệt mọi cảm quan của hắn.
Đêm đến, Lạc Dĩ Mạt lại vác thân thể uể oải trở về căn hộ của mình.
“Em về rồi à?” Trong gian phòng tối om, một giọng nói quen thuộc vang lên làm hắn giật mình.
Vội vàng mở đèn, không ngờ kẻ ngồi trên giường chính là người anh hắn đã không gặp mặt suốt ba năm, Lạc Dĩ Nhu.
Vốn định hỏi anh mình sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng khi nhìn kĩ lại hình dáng của Lạc Dĩ Nhu bây giờ, hắn nhất thời không kiềm được, kinh ngạc la lên: “Anh, tóc anh bị sao vậy?”
Đứng dậy, Lạc Dĩ Nhu ngắm nhìn đứa em hốc hác mệt mỏi của mình, đau lòng lặng người đi.
“Anh? Đã xảy ra chuyện gì?”
Không để ý đến câu hỏi của hắn, Lạc Dĩ Nhu vươn tay chạm vào gương mặt xanh xao của Lạc Dĩ Mạt. Bọn họ là anh em song sinh, tình cảm gắn bó thân thiết hơn cả anh em bình thường. “Ngốc, em xem em bây giờ trông giống cái gì hả?”
“Em không sao.” Lạc Dĩ Mạt gỡ tay hắn ra. Ba năm rồi họ không nhìn thấy nhau, tại sao hôm nay lại thình lình xuất hiện trong nhà hắn? Hơn nữa lại trong bộ dạng vô cùng kì lạ, Lạc Dĩ Nhu đã cắt đi mái tóc dài của mình, cởi bỏ bộ Đường trang mà hắn yêu thích nhất. Bây giờ cả hai giống hệt nhau như hai giọt nước, từ gương mặt, kiểu tóc đến quần áo.
“Thằng ngốc này, anh là anh trai của em kia mà!” Đôi mắt của Lạc Dĩ Nhu đã bắt đầu ửng đỏ, nhìn dáng vẻ quật cường của em trai mình, giọng hắn đầy trách cứ lẫn quan tâm.
“Anh!” Lạc Dĩ Mạt mất kiên nhẫn đẩy anh mình ra… Hắn không mong anh em hắn lại gặp nhau trong tình cảnh thế này. Tất cả đều do hắn tự mình lựa chọn, hắn không cần anh hắn đau khổ thay cho hắn.
“Thôi quên chuyện ấy đi.” Không muốn phí phạm thời gian, Lạc Dĩ Nhu đẩy xấp hồ sơ nãy giờ vẫn nằm yên trên giường đến trước mặt hắn. “Ký hết chúng đi.”
“Đây là cái gì?” Lạc Dĩ Mạt cầm lên, thuận tay lật ra xem.
Nhưng ngay khi mắt hắn chạm phải những dòng chữ trong ấy, đôi tay đang giữ lấy xấp giấy bỗng chốc run bắn, suýt nữa đánh rơi toàn bộ xuống sàn: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Thế nào? Tiếc sao?” Nhét bút vào tay hắn, Lạc Dĩ Nhu khẽ cười: “Nhanh ký đi!”
“Không phải là tiếc hay không, mà là em không thể ký!” Xiết chặt xấp giấy trong tay mình, Lạc Dĩ Mạt lặng lẽ lắc đầu. Đó là một thỏa thuận chuyển nhượng, đại khái muốn Lạc Dĩ Mạt đem toàn bộ tài sản của mình giao lại vô điều kiện cho Lạc Dĩ Nhu. Nói cách khác, nếu hắn ký vào hợp đồng này, thân phận của hắn và Lạc Dĩ Nhu sẽ hoàn toàn hoán đổi cho nhau. Lạc Dĩ Nhu sẽ đường đường chính chính tiếp quản Lạc thị, còn hắn, sẽ tự do thoát khỏi mọi gông xiềng…
“Trước kia anh không thể giúp được gì cho em. Cách đây ba năm, khi ông ấy uy hiếp em, làm những chuyện khủng khiếp với Tiểu Triệt, anh cũng muốn làm gì đấy cho hai em, nhưng, hoàn toàn bất lực. Anh luôn chờ đợi giờ khắc này, khi ông ấy đem toàn bộ Lạc gia giao lại cho em. Em trai à, hãy để anh thay em gánh vác trách nhiệm này đi!” Lạc Dĩ Nhu lại lấy ra một xấp văn kiện được gói ghém cẩn thận, đẩy vào tay Lạc Dĩ Mạt.
Khi xé bao ra, hai mắt Lạc Dĩ Mạt lập tức mở to hết cỡ. Bên trong bao giấy là những thứ mà hắn đã tìm kiếm suốt ba năm nay, nhưng vẫn không có chút manh mối, từ ảnh chụp đến phim đều đầy đủ cả. “Anh, làm sao anh tìm được?”
“Anh hiểu ông ta hơn em. Hơn nữa, người mà ông ta đề phòng là em, không phải anh.” Nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của em mình, Lạc Dĩ Nhu lấy ra thứ cuối cùng: “Nhìn xem, giấy chứng nhận kết hôn của em.”
Lạc Dĩ Nhu giơ nó trước mặt em hắn, mở ra giữa không trung. Ảnh chụp vẫn không chút thay đổi, chỉ là… cái tên Lạc Dĩ Mạt đã biến thành Lạc Dĩ Nhu. Cất tờ hôn thú nực cười kia trở lại túi áo, Lạc Dĩ Nhu cười lạnh: “Chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng làm được. Đấy là thứ mà Lạc gia đã dạy cho chúng ta.”
“Anh, em không thể, em không thể ích kỉ như vậy. Khi anh đem cả Lạc gia vốn thuộc về anh nhường lại cho em, đã đủ khiến em áy náy cả đời. Mãi đến sau này, khi thấy anh thật sự vui vẻ ở trang viên Hoa Lài, em mới tạm yên tâm. Bây giờ, em không thể để anh lại vì đứa em vô dụng này mà tiếp tục hi sinh thân mình nữa.”
Sự hi sinh của anh trai khiến tim hắn thắt lại. Mặt hồ vốn dĩ luôn tĩnh lặng trong lòng bỗng chốc bị khuấy động, nhưng dù gì cũng chỉ là sự lung lạc nhất thời mà thôi. Bất luận thế nào hắn cũng không thể để liên lụy đến anh mình. Con đường này là do hắn tự mình chọn lấy, thì hắn cũng có đủ dũng khí đến đi đến cùng.
“Dĩ Mạt, em trai và trang viên Hoa Lài, cái nào quan trọng hơn?”
“Anh, đừng…”
“Mơ ước đương nhiên quan trọng, nhưng em là em trai duy nhất của anh!” Lạc Dĩ Nhu bước đến trước mặt hắn. Vẫn là nụ cười dịu dàng như trước kia, nhưng đã phảng phất trong đấy chút đau lòng. “Anh không muốn… lại tiếp tục những đêm thức trắng. Dĩ Mạt, anh bây giờ mới nhận ra, chúng ta luôn có thứ gọi là thần giao cách cảm. Đã ba năm rồi, mỗi khi đêm xuống, anh lúc nào cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, cố gắng thế nào cũng không thể chợp mắt được. Dĩ Mạt, dòng máu đang chảy trong huyết mạch chúng ta là một. Em phải khổ sở thế này, thử hỏi anh trai em làm sao hạnh phúc?”
“Anh…” Thì ra, những dày vò mà hắn đang hứng chịu, anh hắn cũng cảm nhận rất rõ ràng. Cười gượng, Lạc Dĩ Mạt khẽ cúi đầu: “Nếu em ký, trang viên Hoa Lài sẽ ra sao? Loại trà mà anh thích uống sẽ ra sao?”
“Anh… đã châm lửa đốt sạch rồi.” Khóe miệng vẫn cong lên như cũ, nhưng cả vùng trời ngập lửa như đang hừng hực hiện lên trong đáy mắt của Lạc Dĩ Nhu. Không chút đắn đo hủy đi trang viên Hoa Lài mà mình hết mực nâng niu, vì em trai, hắn luôn hành động vô cùng dứt khoát: “Dĩ Mạt, trà thì ở đâu mà chẳng mua được. Tiểu Triệt thì chỉ có một mà thôi. Nhìn thấy em mình phải sống trong địa ngục trần gian, anh làm sao có thể ích kỉ hưởng an nhàn cho được? Anh hỏi em, nếu hôm nay chuyện này xảy đến với anh, thì em sẽ làm gì?”
Lạc Dĩ Mạt im lặng, nếu chuyện này xảy đến với anh hắn, hắn cũng sẽ quyết định tương tự.
Hắn cắn chặt môi mình. Anh hắn vì hắn mà đốt đi trang viên Hoa Lài yêu thương nhất, Lạc Dĩ Mạt đúng là nghiệp chướng nặng nề! Để đạt được hạnh phúc của riêng mình, hắn còn phải hi sinh hạnh phúc của bao nhiêu người nữa đây?
“Anh… Chỉ vì em… Có đáng không?” Lạc Dĩ Mạt nghiêng đầu hỏi, gương mặt hắn đầy vẻ hổ thẹn, hòa lẫn vào sự kiềm nén đang cố giấu giếm.
Quay người đi để em trai không nhìn thấy hai vành mắt đã đỏ hoe của mình, Lạc Dĩ Nhu vừa nói vừa gượng cười: “Như lời của Tiểu Triệt từng nói, anh thật sự là một anh trai hết mực yêu thương em!”
“Anh!” Lạc Dĩ Mạt lao đến ôm ghì lấy anh mình như lúc cả hai còn nhỏ. Nước mắt đã khô cạn nhiều năm giờ lại tràn ra, hắn không biết phải nói gì, chỉ mãi lẩm bẩm trong vô thức: “Anh… Anh…Anh…”
“Ôm cái gì mà ôm, khó coi chết đi được.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tim hắn không ngừng quặn thắt theo từng giọt lệ của em trai. “Thằng ngốc này, mấy năm nay, em đã chịu khổ đến mức nào…”
“Được rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta nên giải quyết vấn đề chính ngay.” Ra sức dụi mắt, Lạc Dĩ Nhu gỡ đôi tay đang ôm chặt lấy mình, ngắm nghía gương mặt giống hệt hắn nhưng thấm đẫm nước mắt. Dù đau lòng đến mức nào, hắn vẫn không cho phép mình rơi lệ. Bật cười dùng tay áo lau nước mắt giúp em trai, hắn nhẹ nhàng nói: “Em trai à, hứa với anh, em nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải làm cho Tiểu Triệt hạnh phúc. Lạc gia chúng ta đã nợ cậu ấy quá nhiều. Anh làm việc này không chỉ vì em, mà cũng vì muốn chuộc tội thay cho Lạc gia.”
Ngẩng đầu lên, Lạc Dĩ Mạt nhìn người anh có gương mặt giống hệt mình, giọng khàn đi: “Lạc Dịch sẽ không để chuyện ấy xảy ra. Có thể ông ta đã biết phải đối phó thế nào.”
“Kí xong hợp đồng, chúng ta sẽ lấy trộm giấy chứng nhận. Tiếp đến anh sẽ đến làm ở Lạc thị dưới thân phận của em. Vì chúng ta quá giống nhau nên người ngoài chắc hẳn khó nhận ra, hơn nữa chẳng ai rảnh rỗi đến mức dò xét xem chủ nhân Lạc thị là ai. Đến lúc đó, cho dù ông ta có phát hiện, thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi, ông ta chẳng thể thay đổi được gì.”
“Nếu… ông ta có chết cũng không đồng ý thì sao? Nếu… ông ta lại tìm thầy gây chuyện… Thậm chí… sẽ làm gì anh thì sao…” Nước cờ này quả là rất hoàn mỹ, nhưng… một khi Lạc Dịch biết được mọi chuyện, thì hậu quả sẽ như thế nào? Hắn coi như bỏ đi, nhưng còn anh và thầy hắn thì biết làm sao?
“Dĩ Mạt, nếu ngay cả khi anh trở về cũng không thay thế được em, ông ta nhất định sẽ tách em và Tiểu Triệt ra… Vậy, ông ta sẽ cùng lúc mất hai người con…” Lạc Dĩ Nhu xoa nhẹ đầu hắn như trước kia. “Nếu như … ông ta thật sự muốn dồn chúng ta đến đường cùng… Dĩ Mạt, em có sợ chết không? Anh sẽ tình nguyện chết cùng em… chết cùng bọn em…”
Lạc Dĩ Mạt lao đầu vào công việc như kẻ điên, hi vọng rằng sự bận rộn có thể biến thành ma túy, tê liệt mọi cảm quan của hắn.
Đêm đến, Lạc Dĩ Mạt lại vác thân thể uể oải trở về căn hộ của mình.
“Em về rồi à?” Trong gian phòng tối om, một giọng nói quen thuộc vang lên làm hắn giật mình.
Vội vàng mở đèn, không ngờ kẻ ngồi trên giường chính là người anh hắn đã không gặp mặt suốt ba năm, Lạc Dĩ Nhu.
Vốn định hỏi anh mình sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng khi nhìn kĩ lại hình dáng của Lạc Dĩ Nhu bây giờ, hắn nhất thời không kiềm được, kinh ngạc la lên: “Anh, tóc anh bị sao vậy?”
Đứng dậy, Lạc Dĩ Nhu ngắm nhìn đứa em hốc hác mệt mỏi của mình, đau lòng lặng người đi.
“Anh? Đã xảy ra chuyện gì?”
Không để ý đến câu hỏi của hắn, Lạc Dĩ Nhu vươn tay chạm vào gương mặt xanh xao của Lạc Dĩ Mạt. Bọn họ là anh em song sinh, tình cảm gắn bó thân thiết hơn cả anh em bình thường. “Ngốc, em xem em bây giờ trông giống cái gì hả?”
“Em không sao.” Lạc Dĩ Mạt gỡ tay hắn ra. Ba năm rồi họ không nhìn thấy nhau, tại sao hôm nay lại thình lình xuất hiện trong nhà hắn? Hơn nữa lại trong bộ dạng vô cùng kì lạ, Lạc Dĩ Nhu đã cắt đi mái tóc dài của mình, cởi bỏ bộ Đường trang mà hắn yêu thích nhất. Bây giờ cả hai giống hệt nhau như hai giọt nước, từ gương mặt, kiểu tóc đến quần áo.
“Thằng ngốc này, anh là anh trai của em kia mà!” Đôi mắt của Lạc Dĩ Nhu đã bắt đầu ửng đỏ, nhìn dáng vẻ quật cường của em trai mình, giọng hắn đầy trách cứ lẫn quan tâm.
“Anh!” Lạc Dĩ Mạt mất kiên nhẫn đẩy anh mình ra… Hắn không mong anh em hắn lại gặp nhau trong tình cảnh thế này. Tất cả đều do hắn tự mình lựa chọn, hắn không cần anh hắn đau khổ thay cho hắn.
“Thôi quên chuyện ấy đi.” Không muốn phí phạm thời gian, Lạc Dĩ Nhu đẩy xấp hồ sơ nãy giờ vẫn nằm yên trên giường đến trước mặt hắn. “Ký hết chúng đi.”
“Đây là cái gì?” Lạc Dĩ Mạt cầm lên, thuận tay lật ra xem.
Nhưng ngay khi mắt hắn chạm phải những dòng chữ trong ấy, đôi tay đang giữ lấy xấp giấy bỗng chốc run bắn, suýt nữa đánh rơi toàn bộ xuống sàn: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Thế nào? Tiếc sao?” Nhét bút vào tay hắn, Lạc Dĩ Nhu khẽ cười: “Nhanh ký đi!”
“Không phải là tiếc hay không, mà là em không thể ký!” Xiết chặt xấp giấy trong tay mình, Lạc Dĩ Mạt lặng lẽ lắc đầu. Đó là một thỏa thuận chuyển nhượng, đại khái muốn Lạc Dĩ Mạt đem toàn bộ tài sản của mình giao lại vô điều kiện cho Lạc Dĩ Nhu. Nói cách khác, nếu hắn ký vào hợp đồng này, thân phận của hắn và Lạc Dĩ Nhu sẽ hoàn toàn hoán đổi cho nhau. Lạc Dĩ Nhu sẽ đường đường chính chính tiếp quản Lạc thị, còn hắn, sẽ tự do thoát khỏi mọi gông xiềng…
“Trước kia anh không thể giúp được gì cho em. Cách đây ba năm, khi ông ấy uy hiếp em, làm những chuyện khủng khiếp với Tiểu Triệt, anh cũng muốn làm gì đấy cho hai em, nhưng, hoàn toàn bất lực. Anh luôn chờ đợi giờ khắc này, khi ông ấy đem toàn bộ Lạc gia giao lại cho em. Em trai à, hãy để anh thay em gánh vác trách nhiệm này đi!” Lạc Dĩ Nhu lại lấy ra một xấp văn kiện được gói ghém cẩn thận, đẩy vào tay Lạc Dĩ Mạt.
Khi xé bao ra, hai mắt Lạc Dĩ Mạt lập tức mở to hết cỡ. Bên trong bao giấy là những thứ mà hắn đã tìm kiếm suốt ba năm nay, nhưng vẫn không có chút manh mối, từ ảnh chụp đến phim đều đầy đủ cả. “Anh, làm sao anh tìm được?”
“Anh hiểu ông ta hơn em. Hơn nữa, người mà ông ta đề phòng là em, không phải anh.” Nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của em mình, Lạc Dĩ Nhu lấy ra thứ cuối cùng: “Nhìn xem, giấy chứng nhận kết hôn của em.”
Lạc Dĩ Nhu giơ nó trước mặt em hắn, mở ra giữa không trung. Ảnh chụp vẫn không chút thay đổi, chỉ là… cái tên Lạc Dĩ Mạt đã biến thành Lạc Dĩ Nhu. Cất tờ hôn thú nực cười kia trở lại túi áo, Lạc Dĩ Nhu cười lạnh: “Chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng làm được. Đấy là thứ mà Lạc gia đã dạy cho chúng ta.”
“Anh, em không thể, em không thể ích kỉ như vậy. Khi anh đem cả Lạc gia vốn thuộc về anh nhường lại cho em, đã đủ khiến em áy náy cả đời. Mãi đến sau này, khi thấy anh thật sự vui vẻ ở trang viên Hoa Lài, em mới tạm yên tâm. Bây giờ, em không thể để anh lại vì đứa em vô dụng này mà tiếp tục hi sinh thân mình nữa.”
Sự hi sinh của anh trai khiến tim hắn thắt lại. Mặt hồ vốn dĩ luôn tĩnh lặng trong lòng bỗng chốc bị khuấy động, nhưng dù gì cũng chỉ là sự lung lạc nhất thời mà thôi. Bất luận thế nào hắn cũng không thể để liên lụy đến anh mình. Con đường này là do hắn tự mình chọn lấy, thì hắn cũng có đủ dũng khí đến đi đến cùng.
“Dĩ Mạt, em trai và trang viên Hoa Lài, cái nào quan trọng hơn?”
“Anh, đừng…”
“Mơ ước đương nhiên quan trọng, nhưng em là em trai duy nhất của anh!” Lạc Dĩ Nhu bước đến trước mặt hắn. Vẫn là nụ cười dịu dàng như trước kia, nhưng đã phảng phất trong đấy chút đau lòng. “Anh không muốn… lại tiếp tục những đêm thức trắng. Dĩ Mạt, anh bây giờ mới nhận ra, chúng ta luôn có thứ gọi là thần giao cách cảm. Đã ba năm rồi, mỗi khi đêm xuống, anh lúc nào cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, cố gắng thế nào cũng không thể chợp mắt được. Dĩ Mạt, dòng máu đang chảy trong huyết mạch chúng ta là một. Em phải khổ sở thế này, thử hỏi anh trai em làm sao hạnh phúc?”
“Anh…” Thì ra, những dày vò mà hắn đang hứng chịu, anh hắn cũng cảm nhận rất rõ ràng. Cười gượng, Lạc Dĩ Mạt khẽ cúi đầu: “Nếu em ký, trang viên Hoa Lài sẽ ra sao? Loại trà mà anh thích uống sẽ ra sao?”
“Anh… đã châm lửa đốt sạch rồi.” Khóe miệng vẫn cong lên như cũ, nhưng cả vùng trời ngập lửa như đang hừng hực hiện lên trong đáy mắt của Lạc Dĩ Nhu. Không chút đắn đo hủy đi trang viên Hoa Lài mà mình hết mực nâng niu, vì em trai, hắn luôn hành động vô cùng dứt khoát: “Dĩ Mạt, trà thì ở đâu mà chẳng mua được. Tiểu Triệt thì chỉ có một mà thôi. Nhìn thấy em mình phải sống trong địa ngục trần gian, anh làm sao có thể ích kỉ hưởng an nhàn cho được? Anh hỏi em, nếu hôm nay chuyện này xảy đến với anh, thì em sẽ làm gì?”
Lạc Dĩ Mạt im lặng, nếu chuyện này xảy đến với anh hắn, hắn cũng sẽ quyết định tương tự.
Hắn cắn chặt môi mình. Anh hắn vì hắn mà đốt đi trang viên Hoa Lài yêu thương nhất, Lạc Dĩ Mạt đúng là nghiệp chướng nặng nề! Để đạt được hạnh phúc của riêng mình, hắn còn phải hi sinh hạnh phúc của bao nhiêu người nữa đây?
“Anh… Chỉ vì em… Có đáng không?” Lạc Dĩ Mạt nghiêng đầu hỏi, gương mặt hắn đầy vẻ hổ thẹn, hòa lẫn vào sự kiềm nén đang cố giấu giếm.
Quay người đi để em trai không nhìn thấy hai vành mắt đã đỏ hoe của mình, Lạc Dĩ Nhu vừa nói vừa gượng cười: “Như lời của Tiểu Triệt từng nói, anh thật sự là một anh trai hết mực yêu thương em!”
“Anh!” Lạc Dĩ Mạt lao đến ôm ghì lấy anh mình như lúc cả hai còn nhỏ. Nước mắt đã khô cạn nhiều năm giờ lại tràn ra, hắn không biết phải nói gì, chỉ mãi lẩm bẩm trong vô thức: “Anh… Anh…Anh…”
“Ôm cái gì mà ôm, khó coi chết đi được.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tim hắn không ngừng quặn thắt theo từng giọt lệ của em trai. “Thằng ngốc này, mấy năm nay, em đã chịu khổ đến mức nào…”
“Được rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta nên giải quyết vấn đề chính ngay.” Ra sức dụi mắt, Lạc Dĩ Nhu gỡ đôi tay đang ôm chặt lấy mình, ngắm nghía gương mặt giống hệt hắn nhưng thấm đẫm nước mắt. Dù đau lòng đến mức nào, hắn vẫn không cho phép mình rơi lệ. Bật cười dùng tay áo lau nước mắt giúp em trai, hắn nhẹ nhàng nói: “Em trai à, hứa với anh, em nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải làm cho Tiểu Triệt hạnh phúc. Lạc gia chúng ta đã nợ cậu ấy quá nhiều. Anh làm việc này không chỉ vì em, mà cũng vì muốn chuộc tội thay cho Lạc gia.”
Ngẩng đầu lên, Lạc Dĩ Mạt nhìn người anh có gương mặt giống hệt mình, giọng khàn đi: “Lạc Dịch sẽ không để chuyện ấy xảy ra. Có thể ông ta đã biết phải đối phó thế nào.”
“Kí xong hợp đồng, chúng ta sẽ lấy trộm giấy chứng nhận. Tiếp đến anh sẽ đến làm ở Lạc thị dưới thân phận của em. Vì chúng ta quá giống nhau nên người ngoài chắc hẳn khó nhận ra, hơn nữa chẳng ai rảnh rỗi đến mức dò xét xem chủ nhân Lạc thị là ai. Đến lúc đó, cho dù ông ta có phát hiện, thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi, ông ta chẳng thể thay đổi được gì.”
“Nếu… ông ta có chết cũng không đồng ý thì sao? Nếu… ông ta lại tìm thầy gây chuyện… Thậm chí… sẽ làm gì anh thì sao…” Nước cờ này quả là rất hoàn mỹ, nhưng… một khi Lạc Dịch biết được mọi chuyện, thì hậu quả sẽ như thế nào? Hắn coi như bỏ đi, nhưng còn anh và thầy hắn thì biết làm sao?
“Dĩ Mạt, nếu ngay cả khi anh trở về cũng không thay thế được em, ông ta nhất định sẽ tách em và Tiểu Triệt ra… Vậy, ông ta sẽ cùng lúc mất hai người con…” Lạc Dĩ Nhu xoa nhẹ đầu hắn như trước kia. “Nếu như … ông ta thật sự muốn dồn chúng ta đến đường cùng… Dĩ Mạt, em có sợ chết không? Anh sẽ tình nguyện chết cùng em… chết cùng bọn em…”
Bình luận truyện