Chương 16: C16: Xã giao waterloo
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hà hà tôi phải cà khịa cậu mạnh mồm vào!
Văn kiện rơi loạt soạt.
Tấm ảnh Dung Tự dùng chiếc kẹp giấy khác kẹp trong ấy cũng trượt theo ra, trôi nổi đến bên chân Lộ Thức Thanh, lộ ra nụ cười xấu xa nhìn vào cậu.
Lộ Thức Thanh: “...”
Trong một chốc, Lộ Thức Thanh không biết nên giấu tấm giấy màu đi hay nên nhặt giấy tờ và tấm ảnh dưới đất lên, mờ mịt nhìn sang Tạ Hành Lan.
Tạ Hành Lan là người từng trải, không lộ ra biểu cảm quá mức quái dị đối với tờ giấy kí tên viết đầy lời lẳng lơ nọ, thậm chí hắn còn cúi người nhặt giấy tờ với tấm ảnh lên, cảm xúc rất ổn định.
“Rất tốt.” Tạ Hành Lan nói, “Không phải lúc trước em vẫn mong có chữ kí của Dung Tự à, còn không phải lấy được rồi sao?”
Lộ Thức Thanh tái mặt rồi lại chuyển sang đỏ mặt, cuối cùng bừng tỉnh, ôm giấy ký tên vào lòng, tay chân luống cuống: “Tôi, tôi…”
Đúng là muốn, nhưng không muốn kiểu làm mình đội quần như vậy.
Nếu không phải e ngại ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của Truyền thông Tinh Trần thì giờ cậu đã nhảy xuống từ tầng cao nhất cho rồi.
Tạ Hành Lan lật một tờ trong xấp tài liệu ra, nói tiếp đề tài mới nãy Lộ Thức Thanh hãy còn bỏ ngỏ.
“Rất ít công ty giải trí dám mạo hiểm thử sức với chương trình giải trí hình thức livestream suốt cả quá trình. Tinh Trần chỉ đưa ra kế hoạch hình thức ban đầu, nếu em thấy không tệ thì có thể sắp xếp hợp tác thử mục ngày thường với phòng làm việc Dung Tự.”
Lộ Thức Thanh quê mệt quê mỏi, chẳng còn tí hứng thú nào với phương án này, uể oải cầm áo phao đứng dậy.
“À, Tạ, Tạ tổng xem đi. Tôi phải tìm Châu ca ăn tối rồi.”
Tạ Hành Lan tựa như bật cười.
Còn chưa đến giữa trưa, ăn tối cái gì.
Lộ Thức Thanh nói xong mới giật mình, càng thêm xấu hổ, cậu cẩn thận nhét giấy vào áo phao, đến cả mấy món tặng kèm trên bàn cũng không cần nữa, chuẩn bị chạy nước rút 100 mét lao tới cướp cửa tông ra.
Tạ Hành Lan mở miệng gọi cậu lại: “Thức Thanh, buổi tối dùng bữa chung đi.”
Lộ Thức Thanh khựng lại, lát sau mới rầu rĩ nói: “Đấy là nhà của Tạ tổng.”
“Không về nhà.” Tạ Hành Lan buông nhẹ giọng, như đang dỗ dành con nít vậy, “Đến biệt thự bên vịnh Tinh Thần. Không phải lần trước em nói hồ điệp tô ở trung tâm thương mại bên đấy ăn ngon à. Sau ngày 8 em lại bận, e là mấy tháng cũng không ăn được đâu.”
Lộ Thức Thanh ngây ra: “Ngày 8 tôi có lịch gì à?”
Sao chính mình còn không biết.
Tạ Hành Lan “ừ” một tiếng: “Về hỏi Châu Phó đấy… Ký hợp đồng xong đừng đi, đợi anh tan làm đón em.”
Lộ Thức Thanh nghẹn lại.
Dăm ba câu Tạ Hành Lan đã định xong chuyện này, cậu lại không biết chủ động từ chối người ta, ngập ngừng cả ngày trời cũng chẳng dám nói, vội vã gật đầu chạy biến như chú thỏ.
Phòng nghỉ trang hoàng gam màu lạnh tối giản, Lộ Thức Thanh mặc áo phao màu cam vừa đi khỏi, nơi đây quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng nặng nề.
Tạ Hành Lan cau mày lãnh đạm tựa lưng vào sô pha, ngón tay thon dài cầm ảnh Dung Tự nhìn hồi lâu rồi đột ngột khép 5 ngón tay lại, vò tấm ảnh nọ thành một cục nhăn dúm, tiện tay vứt lên bàn.
***
Lộ Thức Thanh tuyệt nhiên không có cái gan nhìn thẳng vào dòng Gửi nọ.
Sau cơn đào vong thảm hại, cậu nhanh chóng tìm đến Châu Phó đang chơi game trong phòng nghỉ dưới lầu của nghệ sĩ, hỏi cái bì thư dùng để gửi văn kiện, bỏ chữ ký vào dán kín lại như phong ấn ác quỷ vậy, làm hết mới thở ra một hơi, dở sống dở chết nằm nhoài trên sô pha.
Châu Phó đang chém giết kịch liệt trong trò chơi còn phải nhín thời gian ra quan tâm tinh thần trạng thái của nghệ sĩ nhà mình: “Sao vậy, Tạ tổng lại mắng cậu à?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Ngày 8 em có công việc à?”
“Ừm.” Châu Phó thuận miệng trả lời, “Đợt trước cậu bị bệnh nên không có nói cậu biết, ngày 8 chúng ta phải đến khách sạn Ngô Đồng thử vai “Trường An Ý”, kịch bản anh mới vừa in ra, tối về đưa cậu xem.”
Lộ Thức Thanh không hiểu gì cả: “Trường An Ý?”
“Bộ cổ trang cung đình quyền mưu Dung Tự đầu tư tham diễn đấy, có cả Đậu Trạc nữa đó. Chúng ta lại đi ké nhiệt độ, lần này tranh thủ diễn nam 4.”
Thiếu chút nữa thì Lộ Thức Thanh đã nhảy cẫng.
Dung Dung Tự?!
“Cậu hù anh đấy.” Điện thoại trên tay Châu Phó suýt rơi xuống, thấy thông báo “thua trận” trên đấy, Châu Phó hùng hổ tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Lộ Thức Thanh, “Cơ hội thử vai này là Dung Tự cho cậu đấy, biểu cảm gì đó? Không thích hả?”
Người khác đu idol thì chỉ hận không thể lợi dụng tất cả cơ hội để được gần thần tượng nhiều hơn, sao đến phiên Lộ Thức Thanh lại ngược ngạo thế này?
Khoảng thời gian trước Lộ Thức Thanh bệnh mụ mị đầu óc, thường hay gặp ác mộng. Trông cơn mơ, 10 thì có đến 8 lần Dung Tự muốn cười mà chẳng cười nhìn mình, giọng điệu êm tai, đang không ngừng lặp lại câu: “Cũng may Dung Tự đóng máy rồi.”
Dung Tự đóng máy rồi…
Máy rồi…
Ma âm lọt vào tai, khổ không nói nên lời.
Tâm tình Lộ Thức Thanh giờ cực kỳ phức tạp, một bên thì vui mừng vì Dung Tự giúp mình có cơ hội thử vai, một bên lại né tránh giao lưu với hắn theo bản năng.
Hai bên đều khó xử như vậy, mãi đến buổi chiều, ký hợp đồng xong, cậu vẫn cứ mơ mơ màng màng.
Làm xong việc mới đến khoảng 4 giờ, Lộ Thức Thanh vốn đã buông bỏ, cam chịu đợi Tạ Hành Lan tan làm, nhưng khi thấy Châu Phó cầm chìa khóa xe định đi trước, đột nhiên cơn giận trong lòng nổi lên tràn về phía gan.
… Định bụng cho Tạ Hành Lan leo cây.
Chờ mình về đến nhà, chắc chắn Tạ Hành Lan sẽ không kêu mình qua vịnh Tinh Thần nữa.
Lộ Thức Thanh bạo gan ôm túi văn kiện chạy theo Châu Phó.
Châu Phó ngờ vực: “Không phải hôm nay cậu có hẹn dùng bữa với Tạ tổng rồi à?”
Lộ Thức Thanh ho sù sụ, ho tới độ chết đi sống lại, làm ra vẻ chỉ còn chút hơi tàn, gần như dùng hết diễn xuất cả đời này vào đấy: “Tạ… Tạ tổng 6 giờ tan làm, em phải về trước uống thuốc.”
Châu Phó thấy cậu ho sắp văng phổi ra tới nơi, chỉ còn cách đưa cậu lên xe về nhà trước.
Hơn 4 giờ không phải giờ cao điểm tan tầm, trên đường có rất ít xe cộ qua lại, Châu Phó chuẩn bị lên cầu cạn theo hướng dẫn, trò chuyện phiếm với Lộ Thức Thanh.
“Anh vẫn luôn muốn hỏi cái này, cậu với Tạ tổng có quan hệ gì vậy?”
Buổi sáng nghe quản lý cao cấp của công ty nói, vì một phương án kế hoạch, Tạ Hành Lan mắng cả một bộ phận hết cả tiếng đồng hồ, nhưng khi Lộ Thức Thanh vừa tới thì tan họp ngay.
Đấy không phải là thái độ bình thường mà ông chủ dành cho nghệ sĩ của mình.
Châu Phó tò mò muốn chết rồi.
Lộ Thức Thanh ngồi bên ghế phó lái, ngập ngừng đến lần thứ ba, vẫn không cưỡng lại được sự mê hoặc của “Dung Tự”, mở túi tài liệu ra, hé mắt nhìn vào cái chữ ký kèm “Gửi” xấu hổ lại hay ho trong ấy qua kẽ hở, thuận miệng đáp: “Tạ tổng là anh ghẻ của em.”
Châu Phó: “...”
Châu Phó đạp ga, lướt qua giao lộ cầu cạn.
Định vị cất lên âm thanh đáng yêu: “Bạn đã đi lệch tuyến đường, quy hoạch lại tuyến đường cho bạn…”
Lộ Thức Thanh khó hiểu nhìn Châu Phó.
Châu Phó đơ mặt liếc nhìn tuyến đường mới, bình tĩnh thả chậm tốc độ.
Nghệ nhân mình dẫn dắt nửa năm nay là thiếu gia của Truyền thông Tinh Trần.
Còn k ích thích hơn cả tình tiết phim truyền hình nữa ư?
Nếu đưa thân phận này ra từ sớm, cái gì mà đạo diễn Triệu đạo diễn Lý, còn không tới xin Lộ Thức Thanh đóng phim cho mình sao, cần gì chịu thiệt nhiều tới vậy.
Nhưng như vậy thì tất cả cũng đã rõ ràng.
Lộ Thức Thanh vào giới nửa năm, chỉ quay cái nọ, chắc chắn không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng lại không tiếc đập tiền mấy trăm vạn đu idol, hóa ra gia thế khủng đến vậy.
“Thiếu gia.” Châu Phó bội phục hết nấc, “Gia cảnh thế sao cậu không nói sớm cho anh biết? Chịu thiệt mãi đâm ghiền rồi hay gì?”
Lộ Thức Thanh không thể hiểu nổi: “Gia cảnh gì? Em không dính dấp gì tới họ Tạ hết.”
Thuở nhỏ bố mẹ li hôn rồi lại tái hôn với người khác, sau đấy nhanh chóng có đứa con của riêng mình.
Bất kể ở nhà nào thì thân phận của Lộ Thức Thanh cũng rất xấu hổ, nếu như không phải trước năm 18 tuổi buộc phải có người giám hộ thì ngay từ đầu, e là đến họ Tạ cậu cũng sẽ không nương nhờ.
Châu Phó nặng nề thở ra.
Trong lúc chờ đèn xanh, điện thoại chỉ đường nhảy ra mấy tin nhắn wechat.
Tất cả đều do Tạ Hành Lan gửi.
[Tạ tổng: Tự em ấy muốn đi à?]
[Tạ tổng: Chăm sóc em ấy cho chu đáo, đạo diễn Lý của “Trường An Ý” mắt cao hơn đầu, nếu lúc thử vai bị làm khó thì không cần e ngại mặt mũi, cứ đi về.]
Chưa bao giờ thấy Tạ tổng lắm lời như vậy.
Châu Phó liếc nhìn Lộ Thức Thanh đang lén cười hềnh hệch với túi văn kiện nát kia, thầm nghĩ trong lòng.
Không dính dấp gì tới họ Tạ thì sao kia chứ, có mối quan hệ với Tạ tổng thì đã có thể hoành hành ngang ngược khắp cái giới giải trí này rồi.
***
Rốt cuộc Lộ Thức Thanh vẫn dằn được sự xấu hổ, lấy tấm thủy tinh dẻo đã mua sẵn lồ ng cái chữ ký kèm chữ Gửi vào.
… Sợ người ta thấy, chỉ dám để trong hốc tường cạnh đầu giường trong phòng ngủ.
Sáng ngày 8, Châu Phó lái xe đến tiểu khu đón Lộ Thức Thanh.
Biên nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Yến Thành rất lớn, ban ngày cao nhất 20 độ. Sáng sớm, lá cây ven đường đều đọng lại một tầng sương.
Thường thì chỉ cần nhìn biển số xe là Châu Phó có thể vào thẳng trong tiểu khu, lần này lại bị bảo vệ chặn lại bắt đăng ký.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Châu Phó thầm nghi ngờ trong lòng nên hỏi một câu.
“Haiz.” Bảo vệ sầu mi, “Không biết sao hôm qua có hai đứa fan tư sinh lẩn vào, nghệ sĩ tòa B kế bên gọi ngay cho cảnh sát nên mấy ngày này tra xét nghiêm ngặt hơn một chút, thông cảm nha.”
Châu Phó cau mày.
Không ít minh tinh sống ở tiểu khu này, bảo vệ của tiểu khu vẫn luôn thuộc top 1 top 2, sao lại có fan tư sinh lẩn vào cho được?
Đăng ký xong, Châu Phó cũng không để trong lòng, lên lầu gọi Lộ Thức Thanh đi đến địa điểm thử vai.
Khách sạn Ngô Đồng ở gần danh lam thắng cảnh cấp 5A của Yến Thành, bên cạnh là một con phố đi bộ, lúc nào ở đấy cũng tấp nập đông vui.
Lầu 12 của khách sạn, sáng sớm đã thử vai.
Là IP quần tượng đại bạo mấy năm gần đây, cộng thêm có đạo diễn Lý danh xưng trong ngành là “chỉ đá hóa vàng” sản xuất chỉ đạo kiêm đầu tư, “Trường An Ý” có khởi đầu cực tốt, còn chưa bắt đầu quay, trên mạng đã sục sôi.
Bộ phim này có rất nhiều nhân vật, minh tinh đến thử vai không ai là không có ngoại hình xuất chúng, khí chất riêng biệt.
Khu chờ thử vai người đến kẻ đi, sau khi tới nơi, Lộ Thức Thanh lấy số thứ tự, thuần thục tìm một góc khuất chui vào đấy.
Lộ Thức Thanh thể nhược, cơn cảm cúm đầy đọa non nửa tháng còn chưa khỏi hẳn, buổi sáng lại ngồi đấy ho.
Châu Phó đưa ly giữ nhiệt cho cậu: “Uống chút nước ấm đi… Cứ ho như vậy cũng không được, đợi thử vai xong anh đưa cậu tới bệnh viện lần nữa…”
Lộ Thức Thanh gật đầu, cụp mắt lật kịch bản.
“Cậu cứ thử tùy ý.” Châu Phó an ủi, “Với diễn xuất của cậu, diễn vai nào cũng xuất sắc cả. Kể cả nếu Trường An Ý không được thì chúng ta lại tìm phim khác, dù sao sang năm Truyền thông Tinh Trần cũng sẽ đầu tư mấy IP hot.”
Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn gật đầu, lại nghiêng đầu hắt xì.
Nước ấm uống cũng gần hết, Châu Phó đứng lên rót thêm nước cho cậu.
Lộ Thức Thanh đọc kịch bản, điện thoại để cạnh sáng lên.
[.: Thức Thanh ơi, nghe anh con nói dạo này con bệnh hả? Mẹ lo cho con lắm, hôm nay đi thăm con được không?]
[.: Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe, chăm sóc bản thân thật tốt nhé.]
Lộ Thức Thanh chỉ nhìn, mặc cho tin tức báo từ chi tiết hóa thành “. gửi đến 5 tin nhắn”, sau cùng yên ắng trở lại, chỉ còn hiện tấm ảnh phong cảnh làm màn hình khóa.
Tin nhắn không vang lên nữa, bấy giờ Lộ Thức Thanh mới dời tầm mắt.
Đúng ngay lúc ấy, khu thử vai truyền đến tiếng huyên náo đều văng, hình như có nhân vật lớn nào đó ghé sang.
Lộ Thức Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, vùi đầu vào kịch bản.
Không bao lâu sau, ghế trống bên cạnh đã có người ngồi.
Lộ Thức Thanh còn tưởng Châu Phó quay lại nên ngoan ngoãn giơ tay ra muốn nhận ly giữ nhiệt, chỉ là vừa nhấc tay lên, trong mũi đã ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.
Nồng cháy lại quyến rũ.
Lộ Thức Thanh đờ người, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn.
Dung Tự tùy ý bắt chéo chân ngồi bên cạnh, chỉ cách Lộ Thức Thanh chiếc bàn nhỏ, hắn chống cằm, cười như không cười nhìn cậu, giọng điệu biếng nhác, còn kéo dài nữa.
“Khéo ghê nha Lộ lão sư.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Cậu sắp bị PTSD tới nơi vì cái câu dạo đầu “khéo ghê nha” của Dung Tự rồi đấy, đôi tai ngả rạp sau đầu như chú thỏ, cả người cậu căng cứng, lắp bắp chào: “Dung, Dung lão sư.”
PTSD: Rối loạn sau sang chấn tâm lý
Có vẻ Dung Tự không so đo với cái câu “cũng may đóng máy rồi” với cậu, thế mà hắn còn chủ động tìm cậu nói chuyện nữa chứ.
Lộ Thức Thanh lo lắng cả tháng, giờ đây con tim có thể an tâm rồi.
Dung Tự cười tủm tỉm nhìn cậu, đang định nói gì đấy.
Di động Lộ Thức Thanh đặt trên bàn vang lên âm báo tin nhắn “ting”, thông báo có người chuyển tiền cho cậu.
Dung Tự liếc mắt nhìn xuống.
Lộ Thức Thanh lại nhớ tới tấm poster quê là quê lần đầu, nhịn không được nín thở lại, sau nhớ ra mình đã thay ảnh từ lâu thì len lén thở phào.
Dung Tự nhìn tấm ảnh phong cảnh đó, ánh mắt cười như không cười, nói một câu lắm nghĩa.
“Lộ lão sư đổi ảnh màn hình khóa cũng nhanh thật đấy.”
Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí còn có chút muốn tranh công mà nói khẽ: “Đúng vậy, em, tôi tôi thường đổi lắm.”
Nên iem không phải là fan bi3n thái.
Chỉ là vừa nói câu ấy ra, không hiểu sao Dung Tự lại có vẻ mất hứng, không nói tiếp mấy lời cợt nhã nữa mà gõ lên mảnh giấy số thứ tự trên bàn.
“Số 29, thử vai.”
Nói xong, Dung Tự đứng lên sải bước đi mất.
Châu Phó rót nước quay lại đi ngang qua hắn, khó hiểu quay lại hỏi Lộ Thức Thanh: “Cậu nói gì vậy? Sao trông Dung Tự giận ghê thế?”
Lộ Thức Thanh ngơ ngác.
Hở?
Giận á?
Hẳn là mình không nói sai gì đâu nhỉ.
—
Quần tượng: Có nhiều nhân vật, tuyến cốt truyện của nhân vật phụ đặc sắc, độc lập nhưng không hoàn toàn thoát ly khỏi cốt truyện chính
Hồ điệp tô: Còn có tên là bánh tai heo, nhưng vì tiềm thức mình chỉ có cái này là bánh tai heo nên mình để sẽ tên hồ điệp tô •̀.̫•́✧
🎆🎆🎆
💕Chúc mừng năm mới💕
💕
Bình luận truyện