Chương 14: Bôi đen
Edit: nguyetduongv
"Cẩn Nhi, Thế tử hôm nay hồi phủ."
Ngưu thị đi đến, cười ngâm ngâm mà nói:
"Dì con vừa sai người tới thông báo, đêm nay mở tiệc ở Đinh Lan Viện, muốn mời mẫu tử chúng ta đều qua đó!"
Hứa Cẩn Du cúi đầu thêu khăn, nghe vậy ừ một tiếng.
Từ sau khi ở Thiển Vân Cư trở về, nàng vẫn luôn ngồi ở trong phòng thêu thùa.
Những lúc tâm tình phiền muộn, chỉ thêu thùa mới có thể làm nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Từ một khắc bước vào Uy Ninh Hầu phủ kia, nàng nghĩ rằng bản thân đã chuẩn bị tốt tâm lí đối mặt với hết thảy. Nhưng nàng vẫn là đánh giá cao chính mình, hôm nay đột nhiên nhìn thấy Kỷ Trạch, hận ý trong lòng mênh mông thiếu chút nữa trào ra ngoài. Lấy trạng thái như vậy đi Đinh Lan Viện thì không được. Nàng phải làm bản thân bình tĩnh trấn định lại.
Ngưu thị không chú ý đến Hứa Cẩn Du trầm mặc khác thường, vui mừng nói:
"Chỉ cần Thế tử chịu xuất ra chút lực, cho dù là giúp đỡ Trưng Nhi viết mấy phong tiến thư cũng tốt. Chờ lát nữa đi Đinh Lan Viện, con cơ linh chút, đừng lại chọc dì con không cao hứng..."
Hứa Cẩn Du thất thần lên tiếng, vẫn như cũ cúi đầu thêu khăn.
"Được rồi, không vội thêu khăn thêu áo gì cả, ngày mai lại thêu cũng không muộn."
Ngưu thị thúc giục nói:
"Mau đi đổi một bộ đồ mới đi."
Hứa Cẩn Du bất đắc dĩ buông bức thêu trong tay:
"Nương, đêm nay chỉ cần đại ca biểu hiện thật tốt là được, con mặc đồ mới làm gì."
Ngưu thị cười liếc mắt nhìn nàng một cái:
"Cô nương gia phải trang điểm thủy linh xinh đẹp một chút. Con nhìn Kỷ Nguyên, Kỷ Dư mà xem, mỗi ngày đều phải thay đổi hai bộ đồ mới được đâu! Cả vị Cố tứ tiểu thư kia, nói là tới bồi Thế tử phi, mỗi ngày ở đem tinh lực đặt trên trang phục cũng không ít. Luận dung mạo, con nửa điểm không thua các nàng. Cẩn thận trang điểm một đi, miễn cho người ta coi thường."
Hứa Cẩn Du không cho là đúng nói:
"Con so cái này cũng không để làm gì. Lại nói, con nếu làm quá nổi bật, Nguyên biểu tỷ và Dư biểu muội đều sẽ không cao hứng, dì trong lòng cũng không vui được."
Cái này đương nhiên là lấy cớ. Nàng không muốn làm ra bất luận cái gì để Tiểu Ngưu thị hiểu lầm là nàng cố ý tiếp cận Kỷ Trạch.
Một năm này, nàng nhất định phải tìm mọi cách làm cho Tiểu Ngưu thị chán ghét mình, càng muốn tránh xa Kỷ Trạch.
Ngưu thị nghĩ nghĩ cảm thấy có đạo lý, liền không hé răng.
Hứa Trưng rất nhanh cũng tới. Hắn mặc một bộ nho bào thêu trúc mới tinh, mặt mày tuấn lãng, dáng người thon dài, thần thái sáng láng, phá lệ anh tuấn.
Hứa Cẩn Du đánh giá Hứa Trưng, cười trêu ghẹo:
"Đại ca, huynh ăn mặc chỉnh chu một cái, ngay cả muội cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời. Nếu đi ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu đại cô nương tiểu tức phụ sẽ trộm ngắm huynh đâu!"
Hứa Trưng nhếch miệng cười, thân mật mà xoa đầu Hứa Cẩn Du:
"Muội nha đầu này, dám đêm ta ra trêu ghẹo. Ta hiện tại không có tâm tư cưới thê. Chờ ta thi đậu công danh có tiền đồ rồi, chắc chắn sẽ cho ngươi một tẩu tử ôn nhu hiền huệ."
Hứa Cẩn Du trên mặt ý cười doanh doanh, trong lòng lại không khỏi đau xót.
Kiếp trước ngay sau khi Hứa Trưng thi đậu thám hoa, liền đi Tần Vương phủ, giúp Tần Vương tạo niềm vui. Lấy nhân phẩm tài hoa của huynh ấy, hoàn toàn có thể cưới một danh môn khuê tú có xuất thân tốt làm thê. Chỉ tiếc, huynh ấy không chờ được đến ngày kia liền bị trảm đầu...
Cả đời này, nàng sẽ không rơi vào cái bẫy của Tiểu Ngưu thị, sẽ không tái giá với người âm hiểm ngoan độc như Kỷ Trạch. Hứa Trưng cũng sẽ không cùng Tần Vương phạm thượng tác loạn làm liên lụy, tuổi trẻ chết sớm.
Huynh ấy sẽ có được cuộc đời hoàn toàn khác!
Ngưu thị nhìn huynh muội hai người nói cười yến yến, trong lòng tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo, cười thúc giục nói:
"Thời gian không còn sớm, chúng ta đi đến Đinh Lan Viện thôi, miễn cho dì các con chờ sốt ruột."
Hứa Cẩn Du theo mẫu thân huynh trưởng cùng nhau tới Đinh Lan Viện.
Tiểu Ngưu thị mỉm cười ngồi ở thượng vị, Kỷ Nguyên Kỷ Dư cùng ngồi ở một bên, Kỷ Trạch thần sắc thập phần ôn hòa. Không biết đang nói cái gì mà không khí rất là hòa hợp.
Tiểu Ngưu thị tâm tình hiển nhiên không tồi, việc làm thêm phòng bếp nhỏ cũng tạm thời gác xuống, cười nói:
"Thế tử, đây là Hứa di của con, còn có biểu đệ biểu muội của Hứa gia."
Kỷ Trạch đứng dậy, cười gọi dì.
Ngưu thị tức khắc thụ sủng nhược kinh, vội cười nói:
"Thế tử không cần đa lễ."
Tiểu Ngưu thị là kế mẫu của Thế tử, nghiêm túc mà nói, mẫu tử bọn họ cùng Kỷ Trạch thật sự không có huyết thống quan hệ. Không nghĩ tới, Kỷ Trạch lại không có nửa điểm làm cao, ngược lại biểu hiện vô cùng lễ phép khách khí.
Hứa Trưng cười đi lên phía trước, chắp tay nói:
"Hứa Trưng gặp qua thế tử."
Kỷ Trạch vẻ mặt ôn hoà mà cười nói:
"Kêu ta một tiếng biểu ca là được. Vừa rồi nghe mẫu thân nói, đệ tính năm nay tham gia kỳ thi mùa thu. Bảo Kỷ Hạo mang đệ đi nhiều thơ hội một tí, nhận thức với những người đó cũng là chuyện tốt. Ta sẽ giúp đệ viết mấy phong tiến thư. Đệ có thể cầm văn chương hay viết ngày thường tới cửa thỉnh người chỉ giáo."
Không chờ người Hứa gia mở miệng, đã chủ động muốn hỗ trợ.
Hứa Trưng trong lòng đại hỉ, vội cười nói tạ.
Ngưu thị và Hứa Trưng ấn tượng đầu tiên đối với Kỷ Trạch đều cực tốt.
Này cũng khó trách, Kỷ Trạch lòng dạ sâu đậm, riêng mặt mày tỏ ra ôn hòa thân thiết kia không biết lừa được bao nhiêu người. Mẫu tử Hứa Trưng là lần đầu tiên tiếp xúc Kỷ Trạch, khó tránh khỏi sẽ bị che mắt.
Hứa Cẩn Du nhu thuận an tĩnh đứng ở bên cạnh Ngưu thị, hơi hơi rũ đầu, không dấu vết tránh đi cơ hội đối diện cùng Kỷ Trạch nói chuyện.
Kỷ Trạch vẫn chưa để trong lòng, thân thiết cùng Hứa Trưng nói chuyện Biện Lương phong thổ.
Tiểu Ngưu thị bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Hứa Cẩn Du một cái. Thấy Hứa Cẩn Du vẫn luôn cúi đầu an phận thủ thường không thèm nhìn đến Kỷ Trạch, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Kỷ Trạch ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ bất phàm, đi đến nơi nào cũng đều là tiêu điểm của mọi người. Thiếu nữ tuổi hoài xuân càng không thể ngăn cản. Cố Thải Bình không phải bị u mê đầu óc sao? Nha đầu Hứa Cẩn Du này cũng thật đặc biệt, thế nhưng hoàn toàn không dao động.
Bà đáp ứng cho cả nhà Hứa gia đến Hầu phủ sống nhờ, đương nhiên không tồn tại cái gì hảo tâm. Từ lúc bắt đầu, liền đánh chủ ý lên Hứa Cẩn Du. Nhưng mới ngắn ngủi mấy ngày, bà liền nhận thấy Hứa Cẩn Du so với mấy bức thư Ngưu thị miêu tả cũng không giống nhau. Thông tuệ khả nhân chưa nói đến, nhưng dịu dàng nhu thuận thì chưa chắc! Lúc này ôn thuần mười phần là giả vờ.
Tiểu Ngưu thị suy nghĩ, theo bản năng mà nhìn Hứa Cẩn Du nhiều thêm vài lần.
Hứa Cẩn Du vừa lúc ngước mắt, cùng ánh mắt tìm tòi của Tiểu Ngưu thị vừa vặn chạm nhau.
Hứa Cẩn Du ánh mắt hơi lóe, khóe môi cười như không cười mà cong cong.
Tiểu Ngưu thị nhìn nụ cười ý vị thâm trường kia, trong lòng không khỏi nhảy dựng. Hứa Cẩn Du này, thật sự khó có thể cân nhắc. Xem ra, kế hoạch đã tính phía trước còn phải suy nghĩ thêm một phen.
Dù sao Cố thị còn chịu được chút thời gian, cho dù chết, Kỷ Trạch cũng phải chờ một năm mới có thể tục huyền. Tương lai còn dài, chậm rãi trù tính cũng không muộn.
Tiểu Ngưu thị hạ quyết tâm, cũng không hề nghĩ nhiều, cười nói:
"Đêm nay không có người ngoài, cũng không cần chia bàn làm gì, ngồi cùng nhau cho náo nhiệt chút."
Mọi người tự nhiên không có dị nghị.
Kỷ Trạch ngẩng đầu, cùng ánh mắt của Tiểu Ngưu thị trong không trung hơi dừng lại, rất nhanh dời đi.
Sau khi ăn xong, mẫu tử ba người cùng nhau trở về Dẫn Yên Các.
Ngưu thị đối với Kỷ Trạch quả thực là khen không dứt miệng:
"Gia thế xuất chúng không nói, tướng mạo nhân phẩm cũng là nhất đẳng. Khó có được chính là nửa điểm cũng không kiêu ngạo, rất bình dị gần gũi, đối với dì con cũng thực tôn trọng. Đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm."
Hứa Trưng cũng nhịn không được thở dài:
"Ngày xưa con ở Lâm An tự cao tự đại, cho rằng trên đời không ai có thể so được với mình. Hôm nay gặp biểu ca, mới biết được niên thiếu tuấn ngạn thật sự là thế nào!"
Hứa Cẩn Du kéo kéo khóe môi, không chút khách khí dội một bồn nước lạnh:
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, nhìn thì ôn hòa thân thiết, nói không chừng tâm địa lại phá lệ ngoan độc. Hai người đừng để bị người ta bán còn giúp người ta đếm bạc."
Ngưu thị cười liếc mắt lừ nàng một cái:
"Con cái nha đầu này, nói chuyện càng ngày càng không yên lòng. Con cũng mới gặp người ta lần đầu, sao có thể khẳng định hắn là loại người khẩu phật tâm xà?"
Hứa Trưng đảo chưa nói cái gì, chỉ dùng ánh mắt không quá tán thành nhìn Hứa Cẩn Du.
Hứa Cẩn Du nhàn nhạt nói:
"Con nói như vậy cũng không phải là không có lý do. Hai người ngẫm lại xem, thời điểm dì gả tới, Thế tử đã mười tuổi, đã sớm hiểu chuyện rồi. Hắn lại không phải thân sinh nhi tử, đối kế mẫu tôn kính như vậy, lại đối nhà mẹ đẻ của kế mẫu cũng hết sức hòa khí. Hai người không cảm thấy việc này có chút kỳ quặc sao?"
Hứa Cẩn Du vừa nói, Ngưu thị và Hứa Trưng tươi cười cũng bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Đúng vậy, bụng người cách một lớp da. Kỷ Trạch thân là Thế tử Uy Ninh Hầu phủ, tuổi còn trẻ đã tay nắm binh quyền, có lý do gì phải đối nhà mẹ đẻ của kế mẫu tốt như vậy?
#21/3/2020
Bình luận truyện