Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!
Chương 29
- --Bệnh viện ---
Từ khi Mộc Trà vào phòng phẫu thuật. Cậu vẫn kiên trì đứng bên ngoài chờ đợi cô, vẻ mặt căng thẳng đến từng dây cung, suốt cả quãng thời gian dường như lúc nào cậu cũng tràn ngập đầy vẻ rối rắm sợ hãi.Ông chú vỗ vỗ vai cậu, thở dài an ủi:
- Cậu chủ sẽ không sao đâu, đừng lo quá,hại đến sức khỏe đấy.
Cậu nghe vậy, cố giúp mình bình tĩnh. Cũng ngay lúc này... Cửa phòng phẫu thuật bật mở.Bác sĩ bước ra, thở dài một hơi nhẹ nhõm nói:
- Cậu chủ, cứu sống được cô bé rồi, một lúc nữa cậu có thể vào thăm.Còn có...
Cậu nghe vậy, mỉm cười an lòng, không đợi bác sĩ nói tiếp, cậu đã xông thẳng vào phòng bệnh. Trên giường trắng, một cô gái nhỏ bé nằm đó,đôi mắt run rẩy hé mở. Cảm thấy đầu mình trống rỗng, cơn đau đớn ở đầu làm mọi thứ xung quanh cô dần dần trở nên mơ hồ. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt của một người con trai xa lạ, người đó có ánh mắt nâu rất dịu dàng:
- Này, cậu không sao chứ?
- Tôi... Là ai vậy?
Cô ngẩn ngơ nhìn cậu, khuôn mặt ngây thơ hệt như một đứa trẻ mới chào đời. Cô vô thức chạm tay lên đôi mắt cậu... Vuốt ve nhẹ hàng mi, thều thào nói:
- Cậu là ai vậy?... Sao cảm giác cậu rất quen thuộc... Với tôi... Vậy nhỉ?
Từ khi Mộc Trà vào phòng phẫu thuật. Cậu vẫn kiên trì đứng bên ngoài chờ đợi cô, vẻ mặt căng thẳng đến từng dây cung, suốt cả quãng thời gian dường như lúc nào cậu cũng tràn ngập đầy vẻ rối rắm sợ hãi.Ông chú vỗ vỗ vai cậu, thở dài an ủi:
- Cậu chủ sẽ không sao đâu, đừng lo quá,hại đến sức khỏe đấy.
Cậu nghe vậy, cố giúp mình bình tĩnh. Cũng ngay lúc này... Cửa phòng phẫu thuật bật mở.Bác sĩ bước ra, thở dài một hơi nhẹ nhõm nói:
- Cậu chủ, cứu sống được cô bé rồi, một lúc nữa cậu có thể vào thăm.Còn có...
Cậu nghe vậy, mỉm cười an lòng, không đợi bác sĩ nói tiếp, cậu đã xông thẳng vào phòng bệnh. Trên giường trắng, một cô gái nhỏ bé nằm đó,đôi mắt run rẩy hé mở. Cảm thấy đầu mình trống rỗng, cơn đau đớn ở đầu làm mọi thứ xung quanh cô dần dần trở nên mơ hồ. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt của một người con trai xa lạ, người đó có ánh mắt nâu rất dịu dàng:
- Này, cậu không sao chứ?
- Tôi... Là ai vậy?
Cô ngẩn ngơ nhìn cậu, khuôn mặt ngây thơ hệt như một đứa trẻ mới chào đời. Cô vô thức chạm tay lên đôi mắt cậu... Vuốt ve nhẹ hàng mi, thều thào nói:
- Cậu là ai vậy?... Sao cảm giác cậu rất quen thuộc... Với tôi... Vậy nhỉ?
Bình luận truyện