Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!

Chương 41



Rầm

Bỏ mặc tiếng gào thét, vòng tay ôm thật chặt của Khôi. Tường Vy cứ như con búp bê gỗ chậm rãi, thong thả mỉm cười nhảy từ tầng ba của khoang vip xuống. Khôi bần thần, đôi tay ôm lấy cô ngẩn ngơ như bị gãy, thẫn thờ hạ xuống,cảm giác dần trở nên cô đơn,mỏi mệt và có chút rất sót xa.Cậu không hoảng hốt, không vội vàng chạy xuống hấp tấp như mấy người kia. Cậu chỉ đứng một chỗ,nhìn cô thật lâu, thật kỹ, nhìn thật chăm chú. Cô mặc cái váy cậu mua tặng, mái tóc dài thẫm màu đỏ của máu.Mái tóc hằng ngày cậu vẫn chăm sóc, gội đầu, tỉ mỉ chải chuốt, ân cần từng ly từng tí cho cô. Hẳn ngã xuống sẽ đau đớn lắm. Nhưng đôi mắt ấy hình như đang he hé mở, híp lại thành hai bọng mắt tươi tắn. Lông mày dần dãn ra dịu dàng. Thay vì kêu rên, co người lại vì cơn đau xé da xé thịt... thì cô chỉ nằm im đó, bình thản nhếnh môi lên, nhìn xa xăm,nhìn ai kia vô định... Rồi chợt nở nụ cười.Một nụ cười thật tự nhiên mà vui vẻ, rạng rỡ.

"Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Có lẽ là lúc tìm thấy nhau, gặp được nhau...

Và rồi cùng nhau học cách nhận thức....về thế giới này."

~~~49 ngày sau ~~~

Khôi vội bừng tỉnh sau một giấc mộng dài. Trời hôm nay rất đẹp và trong. Cậu bước xuống giường, đánh răng rửa mặt,chải lại gọn gàng đầu tóc. Những ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp căn phòng, xua tan một khoảng không gian u tối. Đợi chờ một khởi đầu mới.

Khôi mỉm cười chọn cho mình một bộ vest thật lịch lãm,tao nhã.Cậu sải bước đến gần ô cửa sổ chứa chan những ánh sáng ấm áp,oi ả của mùa hè, dịu dàng dùng đôi tay của mình ôm lấy người con gái cậu yêu, thì thầm ân cần,vui vẻ nhưng có hơi chút tiếc nuối mặn mà:

- Đi thôi, mình đưa cậu đến tìm cậu ấy nhé! Cậu ấy vấn đang đợi cậu đấy!

Cạnh

Cánh cửa bật mở. Mộc Linh đứng bên ngoài nhìn cảnh Khôi đang ôm chặt hộp tro cốt của em gái mình cũng chỉ biết thở dài. Người con trai này cũng rất đáng thương. Cô từng chứng kiến bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu dằn vặt đến từ Vũ. Hơn ai hết cô biết cảm giác mất đi người mình yêu đau khổ đến nhường nào. Tuy Vũ hạnh phúc hơn Khôi có cả ba cả mẹ. Nhưng cái lúc vụ cháy căn hộ vào 7 năm trước,dù có cố gắng xông vào thế nào Vũ cũng ko thể cứu sống ba mẹ mình ra ngoài.Ít nhất với Khôi lúc ấy, với một người cha chưa từng thân thiết, chưa từng yêu thương, chăm sóc cậu một lần thì có đau nhưng có mẹ có người mình yêu bên cạnh. Còn Vũ cậu chỉ có một mình, một mình tự vượt qua mọi thứ. Phải chăng cũng vì thế mà cậu mới buông xuôi, buông xuôi thật thanh thản.

Mộc Linh lấy điện thoại,gọi điện cho vị bố nuôi vô tâm kia. Cố gắng thuyết phục một lời:

- Sắp chôn cất em rồi, bố vẫn không đến sao?

Đầu dây bên kia là một thái độ bực dọc và dọng nói vô cùng gắt gỏng:

- Con quan tâm đến nó làm gì?Đứa Con gái vô dụng,Nhận nuôi nó là một sai lầm nghiêm trọng của ta!!

- Bố!!!

Mộc Linh bực bội hét ầm lên.Ghét bỏ nói:

- Suy cho cùng là bố cũng nên thấy có lỗi chứ?

Cô cứ nghĩ người cha nuôi này sẽ có chút niệm tình. Nhưng đáng tiếc vẫn cứ là giọng điệu hững hờ ấy:

- Kệ nó! Ta sẽ thương tiếc nó nếu lúc còn sống nó chịu nghe lời ta, trở thành người ta muốn. Giá mà nó giống như con đc một phần thì đã khác. Kể từ bé ta đã không thích nó rồi. Ngốc nghếch cứng đầu. Vẫn là Mộc Linh con tốt nhất. Từ bé đã làm ta vui lòng. Con cũng như con ruột của ta vậy. Còn con bé kia quan tâm làm gì?

Mộc Linh lặng lẽ thở dài. Sau cùng vẫn phải bất đãng dĩ nên tiếng:

- Bố biết không. Vì bố luôn nuôi dạy em ấy như một đứa bé không có gì để mất...nên khi rời bỏ thế giới này nó mới không lưu luyến quá nhiều..

Đầu dây bên kia bỗng dưng im ắng. Hình như đang trầm ngâm một điều gì đó. Rồi câu nói nhẹ nhàng vang lên, khàn khàn đến nặng lòng:

- Con nói đúng....Nếu ngày trước ta dành tình thương cho nó nhiều như ta cho con...thì ít nhất lúc con bé ly biệt... còn có chút không nỡ mà ở lại... Ta sai rồi... Thật sự sai rồi...

Mộc Linh nói câu an ủi rồi tắt máy. Cô cười, nụ cười buồn bã.

"-Cõ lẽ chị là người thích hợp nhất. Bởi vì hai người rất giống nhau. "

Cô nhìn tấm ảnh của em gái. Sót sa đầy tiếc nuối nói:

- Thực ra Mộc Trà à...em mới là người luôn hiểu lầm mọi việc...

Cô tự nhủ, cũng ân cần như một lời tạm biệt:

- Đến cuối cùng thứ rằng buộc hai người trên thế giới này lại chính là đối phương... Bởi vì vậy, nên hai người...rất giống nhau...

"Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Có lẽ là lúc tìm thấy nhau, gặp được nhau...

Và rồi cùng nhau học cách nhận thức....về thế giới này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện