Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 245: Thế giới mới hoàn mỹ
Chào tạm biệt chân thân của Lâu Ảnh, Trì Tiểu Trì mang theo hệ thống Lâu Ảnh đi vào lớp học.
Cậu giả vờ Lâu Ảnh không ở, Lâu Ảnh cũng giả vờ không có mặt.
Ngồi trong lớp, Trì Tiểu Trì dần dần nhận ra lợi ích của tuổi trẻ.
Cậu có thể tùy tiện dùng thời gian một tiết học ngữ văn để ngẫm nghĩ tâm sự của mình.
Thời gian thoạt nhìn như chậm lại, cuộc đời như bị chia thành từng phần 45 phút, ba phần tư vòng đồng hồ một cách hợp lý.
Trì Tiểu Trì vẽ sơ đồ gian phòng của Chu Thủ Thành trong ký ức của mình lên sách giáo khoa.
Lớp ngữ văn này vô cùng tẻ nhạt, bạn cùng bàn dùng ly inox phản xạ tia sáng ngoài cửa sổ, chơi đến chán thì mới quay đầu nhìn thấy Trì Tiểu Trì đang tập trung vẽ, liền hỏi cậu: “Cậu vẽ gì đấy?”
Trì Tiểu Trì bình tĩnh nói: “Cơ lưng của lão Vương.”
Lão Vương là thầy ngữ văn đang dâng trào cảm xúc thao thao bất tuyệt trên bục giảng, vòng eo 1m6, bụng nước lèo đặc trưng của đàn ông trung niên rung rinh theo từng động tác của ông.
Người cùng bàn mất sạch hứng thú.
Một lát sau lại hỏi: “Hôm qua cậu đi đâu vậy?”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi phát hiện mình sống lại.”
Bạn cùng bàn: “Đùa hoài. Vậy cậu nói cho tôi biết xổ số ngày mai là con số mấy đi?”
Trì Tiểu Trì: “Cậu suy nghĩ thật nông cạn, không có lý tưởng cao cấp một chút à? Chẳng hạn như năm nay đề văn thi đại học của chúng ta là đề gì? Tôi chỉ nhớ mỗi cái này thôi.”
Bạn cùng bàn: “Nếu tôi mà có tiền thì thi cao lên làm quái gì, tôi mua hai cái bằng, một cái Bắc Đại, một cái Thanh Điểu Bắc Đại. Tiến có thể công, lui có thể thủ.”
Lần đầu tiên Trì Tiểu Trì phát hiện bạn cùng bàn của mình cũng là một nhân tài.
Trước khi Lâu ca qua đời, cậu chỉ chơi chung với Lâu ca, xem đám bạn cùng lứa như một đám gà con loai choai.
Sau khi Lâu ca qua đời, trong lòng cậu như mất sạch tất cả, một ngàn người một vạn người bước ngang qua trước mặt nhưng hiếm có ai chân chính có thể dừng lại trong lòng cậu.
Sau màn chào hỏi thân thiện, hai người bắt đầu hạng mục giải trí truyền thống dân gian trong lớp, chơi carô.
Trì Tiểu Trì là O, bạn cùng bàn là X.
Trì Tiểu Trì: “Trước đây không thấy cậu nói chuyện với tôi, còn tưởng là cậu thấy tôi phiền chứ.”
Bạn cùng bàn: “Nói đùa à, trong lớp có thằng nào không thấy cậu phiền.”
Trì Tiểu Trì: “Sao vậy? Bởi vì tôi quá đẹp trai hả?”
Bạn cùng bàn: “Cút.”
Bạn cùng bàn: “…Bộ cậu không biết à. Nam sinh trong lớp chúng ta cứ thích nữ sinh nào thì người đó liền bảo đã thích người khác, hỏi là ai, đều bảo là cậu. Móa nó, cậu ít nhất là gom hết một nửa người trong trường chúng ta rồi đấy.”
Trì Tiểu Trì: “Mạo muội hỏi một câu nha, tôi gom luôn cậu rồi sao?”
Bạn cùng bàn: “Làm gì có. Hiện tại tôi rất yêu thích bản thân mình.”
Trì Tiểu Trì mím môi cười một chút: “Vậy cậu không ghét tôi à?”
“Hiện tại không ghét.” Bạn cùng bàn nói rất thành thật, “Bởi vì tôi phát hiện cậu cũng là một kẻ thần kinh.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười phải phép, vẽ một cái vòng tròn rồi gạch một đường nối năm cái vòng tròn liền nhau.
Quan hệ tốt đẹp ngắn ngủi của bọn họ tuyên cáo rạn nứt.
Thời tiết đầu mùa hạ rất nóng, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên.
Tiết học thêm sau kỳ thi cuối học kỳ, tất cả mọi người đều mất tập trung, cho dù biết còn một năm nữa phải đối mặt với bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời nhưng đại đa số tâm tình tuổi trẻ vẫn chưa chịu an phận.
Lão Vương trên bục giảng cầm khăn lông lau mồ hôi.
Bộ quần áo của ông đã ướt đẫm mồ hôi, dán chặt lên người, nhưng cũng không trở ngại ông hùng hồn lên tiếng răn dạy học sinh đang lên bảng viết bài: “Chữ kia của em là cua bò à? Đây là tiếng Trung hay tiếng Anh vậy?”
Trong lớp truyền đến tiếng cười ha ha.
Quạt điện như sắp hỏng, quay vòng một cách uể oải.
Lớp ngữ văn kéo dài đến hai tiết, sau khi tiếng chuông giải lao vang lên, các nam sinh chịu không nổi nhiệt độ nóng bức, lập tức tuôn ra ngoài hít thở không khí, Trì Tiểu Trì và bạn cùng bàn chạy đến một gian hàng bán đồ ăn vặt, dùng một que kem nối liền tình hữu nghị, tiện đường mua một chai nước đá lạnh cho lão Vương.
Nam sinh trẻ tuổi ăn kem đều là cắn từng ngụm từng ngụm, nhai nuốt như thể trong người có lửa đang thiêu đốt.
Lão Vương ngồi trên bục giảng hù dọa bọn họ: “Ăn đi ăn đi, lát nữa để giáo viên chủ nhiệm mấy em nhìn thấy, mua cho mỗi đứa một que.”
Một chai nước đá ướp lạnh đặt lên khăn lông trắng ẩm ướt của lão Vương.
Lâu Ảnh im lặng nhìn hết thảy hành động trước mắt, nhẹ nhàng mỉm cười.
Cho dù trong tay anh đang lật tài liệu điều tra thì vẫn không che giấu được nụ cười nơi khóe môi.
Con trai Chu Thủ Thành công tác rất nghiêm túc, đảm nhiệm chức vụ Giám đốc tiêu thụ ở một công ty y dược nổi tiếng.
Căn cứ hoạt động ở công ty này có thể suy đoán công ty đang chuẩn bị niêm yết trên thị trường chứng khoán, cũng thừa dịp này gửi một nhóm nhân tài sang chi nhánh bên Mỹ.
Đáng lý con trai Chu Thủ Thành là Chu Tri Hành cũng đệ trình đơn đến Mỹ công tác, nhưng vì cha “gặp chuyện” đột ngột, cân nhắc đến tuổi tác cha mình đã cao, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua cơ hội này.
Lâu Ảnh bỏ ra nửa ngày thời gian tiến hành sắp xếp nghiệp vụ cơ sở dữ liệu khổng lồ của công ty bọn họ.
Sau đó anh dễ dàng xâm nhập máy tính của Chu Tri Hành, nhấp vào bản kế hoạch xin sang Mỹ công tác của Chu Tri Hành, thay đổi rất nhiều chi tiết nhỏ, tiến hành chỉnh sửa và bổ sung hoàn chỉnh.
Những nhiệm vụ trước kia luôn do Trì Tiểu Trì đích thân làm.
Lần này Lâu Ảnh muốn thay thế Trì Tiểu Trì báo thù cho hai người bọn họ.
Chờ anh chỉnh sửa xong thì Trì Tiểu Trì cũng tan học.
Trì Tiểu Trì đi tới cửa trường học, phát hiện Lâu Ảnh không ở bên ngoài, cậu có chút thất vọng nho nhỏ.
Cậu biết rõ Lâu Ảnh ở trong thân thể mình, chỉ cần kêu một tiếng thì bên tai sẽ vang lên giọng của anh, nhưng cảm giác đó cùng với cảm giác chân chính nhìn thấy anh vẫn có chỗ khác nhau.
Cậu muốn nhìn Lâu Ảnh một chút, là chân thân của anh, có thể chạm tới.
Nhưng cậu ngay lập tức bắt đầu cười nhạo chính mình.
Bạn cùng bàn đi về chung đường với cậu, đi chung cùng nhau ít nhất khoảng 800 mét.
Đây là lần đầu tiên Trì Tiểu Trì từ sau 8 tuổi thử nghiệm đi về nhà cùng người khác.
Không vội quay về tìm Lâu ca, không vội tranh thủ thời gian làm bài tập rồi cùng Lâu ca chơi game xem phim, mà có thể chậm rãi trò chuyện tẻ nhạt, để thời gian nhàm chán này trôi qua chậm rãi, cảm giác như vậy với Trì Tiểu Trì mà nói thật sự mới mẻ.
Cậu và bạn cùng bàn đi dọc theo đầu hẻm, chậm rãi đi ra phía trước, cậu đá một cục đá từ cổng trường học đến quãng đường đi về.
Không có Lâu Ảnh nhắc nhở, cậu không hề có cảm giác người vừa mới khiến cậu hơi thất vọng đang ngồi trên một chiếc xe đạp, ở một đầu khác của ngõ hẻm đang lẳng lặng mỉm cười nhìn cậu.
Trước đây Lâu Ảnh từng có tham vọng sử dụng vật liệu phế thải để làm một chiếc xe đạp cho riêng mình.
Hiện tại anh bỏ ra nguyên một ngày sắp xếp tư liệu của con trai Chu Thủ Thành, chỉnh sửa bản kế hoạch công việc của đối phương, cũng tìm đủ công cụ để làm ra chiếc xe đạp mà trước đây mình không có cơ hội làm.
Trì Tiểu Trì không muốn anh đến đón nhưng anh lại rất muốn nhìn thấy Tiểu Trì, nhưng lại không muốn phá hoại tình hữu nghị mà hôm nay cậu vừa ký kết với bạn cùng bàn.
Cho nên anh gạt Trì Tiểu Trì, lén lút chạy đến.
Đầu hẻm rất hẹp, Trì Tiểu Trì và người bạn mới rất nhanh liền biến mất.
Thiếu niên đạp xe dọc theo quỹ đạo của Trì Tiểu Trì, ấn chuông xe, tránh né người qua đường đang đi chợ muộn, dừng lại ở trước một đầu hẻm, chống một chân, đợi Trì Tiểu Trì xuất hiện.
Khoảng chừng sau bốn phút, Trì Tiểu Trì xuất hiện ở đầu ngõ hẻm bên kia.
Cậu mua một cây kem chanh muối, vừa cắn vừa nghiêng đầu nói gì đó với bạn cùng bàn.
Lâu Ảnh chỉ thấy gò má của cậu.
Sau đó cậu lại đi mất, Lâu Ảnh tiếp tục xuất phát, lại dừng chân ở ngõ hẻm kế tiếp để chờ được nhìn thấy cậu.
Lần này khi Trì Tiểu Trì xuất hiện thì cậu chỉ đi một mình.
Bạn cùng bàn trở về nhà, còn cậu đã ăn được hơn nửa que kem, đang đứng trước thùng rác ở đầu ngõ hẻm bên kia, tăng nhanh tốc độ mút kem.
Lâu Ảnh tò mò không biết cậu đang làm gì, Trì Tiểu Trì vội vàng ăn xong que kem rồi ném bao nylon vào trong thùng rác, vội vàng chạy như điên về phía trước.
….Cậu muốn về nhà sớm để nhìn thấy Lâu ca.
Dường như Lâu Ảnh đoán được điều gì đó, đầu quả tim như chấm một chút mật, ngọt đến nhũn cả ra.
Trì Tiểu Trì chạy không chậm, Lâu Ảnh thậm chí phải tăng nhanh tốc độ mới có thể bảo đảm cùng cậu chạy song song qua đầu mỗi ngõ hẻm, liếc mắt nhìn gò má của cậu.
Dưới nắng chiều, một người chạy bên này, một người đuổi theo bên kia, chỉ vì muốn thông qua ngõ tắt, ngắm nhìn gò má lấm tấm mồ hôi của người nọ.
Lâu Ảnh cảm thấy chính mình quá ngốc, thật không có hiệu suất, dựa theo hiệu suất tốt nhất để tính toán thì sau khi Trì Tiểu Trì và bạn cùng bàn tách ra, anh nên chạy đến, chở Trì Tiểu Trì về nhà, tạo ra càng nhiều cơ hội ở chung.
Nhưng tình cảm dường như không tồn tại một công thức tính toán hợp lý.
Anh muốn từ xa xa ngắm nhìn cậu, suy đoán trong lòng đối phương ở phía bên kia ngõ hẻm rốt cục đang suy nghĩ gì.
Suy ngẫm một chút, trái tim giống như mặt trời chiều đang lặn xuống đường chân trời, kỳ diệu mà cùng cậu hòa tan vào nhau.
Trì Tiểu Trì chạy đến khu chung cư nhanh hơn Lâu Ảnh một chút.
Thấy nhà Lâu Ảnh vẫn tắt đèn, còn nhà mình đã sáng đèn, cậu suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn đi lên.
Cậu đã tích lũy vô số kinh nghiệm, một ngày một đêm không về nhà thì cha mẹ của cậu sẽ mặc kệ, nhưng nếu cả hai ngày đều ngủ lại ở nhà Lâu Ảnh, không quay về báo cáo, chờ cậu về nhà thì bọn họ nhất định sẽ cáu gắt, bảo rằng người ta tốt thế tại sao cậu không trực tiếp dọn đi luôn.
Không ngờ vận may của cậu không tốt, vừa mở cửa đã gặp quỷ.
Chu Thủ Thành ngồi trước bàn ăn nhà cậu, ánh đèn màu vàng chiếu xuống mặt ông ta, phản chiếu nụ cười vừa sáng ngời vừa giả tạo.
“…Tiểu Trì, sao muộn như vậy mới về nhà?”
…..
Cậu giả vờ Lâu Ảnh không ở, Lâu Ảnh cũng giả vờ không có mặt.
Ngồi trong lớp, Trì Tiểu Trì dần dần nhận ra lợi ích của tuổi trẻ.
Cậu có thể tùy tiện dùng thời gian một tiết học ngữ văn để ngẫm nghĩ tâm sự của mình.
Thời gian thoạt nhìn như chậm lại, cuộc đời như bị chia thành từng phần 45 phút, ba phần tư vòng đồng hồ một cách hợp lý.
Trì Tiểu Trì vẽ sơ đồ gian phòng của Chu Thủ Thành trong ký ức của mình lên sách giáo khoa.
Lớp ngữ văn này vô cùng tẻ nhạt, bạn cùng bàn dùng ly inox phản xạ tia sáng ngoài cửa sổ, chơi đến chán thì mới quay đầu nhìn thấy Trì Tiểu Trì đang tập trung vẽ, liền hỏi cậu: “Cậu vẽ gì đấy?”
Trì Tiểu Trì bình tĩnh nói: “Cơ lưng của lão Vương.”
Lão Vương là thầy ngữ văn đang dâng trào cảm xúc thao thao bất tuyệt trên bục giảng, vòng eo 1m6, bụng nước lèo đặc trưng của đàn ông trung niên rung rinh theo từng động tác của ông.
Người cùng bàn mất sạch hứng thú.
Một lát sau lại hỏi: “Hôm qua cậu đi đâu vậy?”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi phát hiện mình sống lại.”
Bạn cùng bàn: “Đùa hoài. Vậy cậu nói cho tôi biết xổ số ngày mai là con số mấy đi?”
Trì Tiểu Trì: “Cậu suy nghĩ thật nông cạn, không có lý tưởng cao cấp một chút à? Chẳng hạn như năm nay đề văn thi đại học của chúng ta là đề gì? Tôi chỉ nhớ mỗi cái này thôi.”
Bạn cùng bàn: “Nếu tôi mà có tiền thì thi cao lên làm quái gì, tôi mua hai cái bằng, một cái Bắc Đại, một cái Thanh Điểu Bắc Đại. Tiến có thể công, lui có thể thủ.”
Lần đầu tiên Trì Tiểu Trì phát hiện bạn cùng bàn của mình cũng là một nhân tài.
Trước khi Lâu ca qua đời, cậu chỉ chơi chung với Lâu ca, xem đám bạn cùng lứa như một đám gà con loai choai.
Sau khi Lâu ca qua đời, trong lòng cậu như mất sạch tất cả, một ngàn người một vạn người bước ngang qua trước mặt nhưng hiếm có ai chân chính có thể dừng lại trong lòng cậu.
Sau màn chào hỏi thân thiện, hai người bắt đầu hạng mục giải trí truyền thống dân gian trong lớp, chơi carô.
Trì Tiểu Trì là O, bạn cùng bàn là X.
Trì Tiểu Trì: “Trước đây không thấy cậu nói chuyện với tôi, còn tưởng là cậu thấy tôi phiền chứ.”
Bạn cùng bàn: “Nói đùa à, trong lớp có thằng nào không thấy cậu phiền.”
Trì Tiểu Trì: “Sao vậy? Bởi vì tôi quá đẹp trai hả?”
Bạn cùng bàn: “Cút.”
Bạn cùng bàn: “…Bộ cậu không biết à. Nam sinh trong lớp chúng ta cứ thích nữ sinh nào thì người đó liền bảo đã thích người khác, hỏi là ai, đều bảo là cậu. Móa nó, cậu ít nhất là gom hết một nửa người trong trường chúng ta rồi đấy.”
Trì Tiểu Trì: “Mạo muội hỏi một câu nha, tôi gom luôn cậu rồi sao?”
Bạn cùng bàn: “Làm gì có. Hiện tại tôi rất yêu thích bản thân mình.”
Trì Tiểu Trì mím môi cười một chút: “Vậy cậu không ghét tôi à?”
“Hiện tại không ghét.” Bạn cùng bàn nói rất thành thật, “Bởi vì tôi phát hiện cậu cũng là một kẻ thần kinh.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười phải phép, vẽ một cái vòng tròn rồi gạch một đường nối năm cái vòng tròn liền nhau.
Quan hệ tốt đẹp ngắn ngủi của bọn họ tuyên cáo rạn nứt.
Thời tiết đầu mùa hạ rất nóng, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên.
Tiết học thêm sau kỳ thi cuối học kỳ, tất cả mọi người đều mất tập trung, cho dù biết còn một năm nữa phải đối mặt với bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời nhưng đại đa số tâm tình tuổi trẻ vẫn chưa chịu an phận.
Lão Vương trên bục giảng cầm khăn lông lau mồ hôi.
Bộ quần áo của ông đã ướt đẫm mồ hôi, dán chặt lên người, nhưng cũng không trở ngại ông hùng hồn lên tiếng răn dạy học sinh đang lên bảng viết bài: “Chữ kia của em là cua bò à? Đây là tiếng Trung hay tiếng Anh vậy?”
Trong lớp truyền đến tiếng cười ha ha.
Quạt điện như sắp hỏng, quay vòng một cách uể oải.
Lớp ngữ văn kéo dài đến hai tiết, sau khi tiếng chuông giải lao vang lên, các nam sinh chịu không nổi nhiệt độ nóng bức, lập tức tuôn ra ngoài hít thở không khí, Trì Tiểu Trì và bạn cùng bàn chạy đến một gian hàng bán đồ ăn vặt, dùng một que kem nối liền tình hữu nghị, tiện đường mua một chai nước đá lạnh cho lão Vương.
Nam sinh trẻ tuổi ăn kem đều là cắn từng ngụm từng ngụm, nhai nuốt như thể trong người có lửa đang thiêu đốt.
Lão Vương ngồi trên bục giảng hù dọa bọn họ: “Ăn đi ăn đi, lát nữa để giáo viên chủ nhiệm mấy em nhìn thấy, mua cho mỗi đứa một que.”
Một chai nước đá ướp lạnh đặt lên khăn lông trắng ẩm ướt của lão Vương.
Lâu Ảnh im lặng nhìn hết thảy hành động trước mắt, nhẹ nhàng mỉm cười.
Cho dù trong tay anh đang lật tài liệu điều tra thì vẫn không che giấu được nụ cười nơi khóe môi.
Con trai Chu Thủ Thành công tác rất nghiêm túc, đảm nhiệm chức vụ Giám đốc tiêu thụ ở một công ty y dược nổi tiếng.
Căn cứ hoạt động ở công ty này có thể suy đoán công ty đang chuẩn bị niêm yết trên thị trường chứng khoán, cũng thừa dịp này gửi một nhóm nhân tài sang chi nhánh bên Mỹ.
Đáng lý con trai Chu Thủ Thành là Chu Tri Hành cũng đệ trình đơn đến Mỹ công tác, nhưng vì cha “gặp chuyện” đột ngột, cân nhắc đến tuổi tác cha mình đã cao, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua cơ hội này.
Lâu Ảnh bỏ ra nửa ngày thời gian tiến hành sắp xếp nghiệp vụ cơ sở dữ liệu khổng lồ của công ty bọn họ.
Sau đó anh dễ dàng xâm nhập máy tính của Chu Tri Hành, nhấp vào bản kế hoạch xin sang Mỹ công tác của Chu Tri Hành, thay đổi rất nhiều chi tiết nhỏ, tiến hành chỉnh sửa và bổ sung hoàn chỉnh.
Những nhiệm vụ trước kia luôn do Trì Tiểu Trì đích thân làm.
Lần này Lâu Ảnh muốn thay thế Trì Tiểu Trì báo thù cho hai người bọn họ.
Chờ anh chỉnh sửa xong thì Trì Tiểu Trì cũng tan học.
Trì Tiểu Trì đi tới cửa trường học, phát hiện Lâu Ảnh không ở bên ngoài, cậu có chút thất vọng nho nhỏ.
Cậu biết rõ Lâu Ảnh ở trong thân thể mình, chỉ cần kêu một tiếng thì bên tai sẽ vang lên giọng của anh, nhưng cảm giác đó cùng với cảm giác chân chính nhìn thấy anh vẫn có chỗ khác nhau.
Cậu muốn nhìn Lâu Ảnh một chút, là chân thân của anh, có thể chạm tới.
Nhưng cậu ngay lập tức bắt đầu cười nhạo chính mình.
Bạn cùng bàn đi về chung đường với cậu, đi chung cùng nhau ít nhất khoảng 800 mét.
Đây là lần đầu tiên Trì Tiểu Trì từ sau 8 tuổi thử nghiệm đi về nhà cùng người khác.
Không vội quay về tìm Lâu ca, không vội tranh thủ thời gian làm bài tập rồi cùng Lâu ca chơi game xem phim, mà có thể chậm rãi trò chuyện tẻ nhạt, để thời gian nhàm chán này trôi qua chậm rãi, cảm giác như vậy với Trì Tiểu Trì mà nói thật sự mới mẻ.
Cậu và bạn cùng bàn đi dọc theo đầu hẻm, chậm rãi đi ra phía trước, cậu đá một cục đá từ cổng trường học đến quãng đường đi về.
Không có Lâu Ảnh nhắc nhở, cậu không hề có cảm giác người vừa mới khiến cậu hơi thất vọng đang ngồi trên một chiếc xe đạp, ở một đầu khác của ngõ hẻm đang lẳng lặng mỉm cười nhìn cậu.
Trước đây Lâu Ảnh từng có tham vọng sử dụng vật liệu phế thải để làm một chiếc xe đạp cho riêng mình.
Hiện tại anh bỏ ra nguyên một ngày sắp xếp tư liệu của con trai Chu Thủ Thành, chỉnh sửa bản kế hoạch công việc của đối phương, cũng tìm đủ công cụ để làm ra chiếc xe đạp mà trước đây mình không có cơ hội làm.
Trì Tiểu Trì không muốn anh đến đón nhưng anh lại rất muốn nhìn thấy Tiểu Trì, nhưng lại không muốn phá hoại tình hữu nghị mà hôm nay cậu vừa ký kết với bạn cùng bàn.
Cho nên anh gạt Trì Tiểu Trì, lén lút chạy đến.
Đầu hẻm rất hẹp, Trì Tiểu Trì và người bạn mới rất nhanh liền biến mất.
Thiếu niên đạp xe dọc theo quỹ đạo của Trì Tiểu Trì, ấn chuông xe, tránh né người qua đường đang đi chợ muộn, dừng lại ở trước một đầu hẻm, chống một chân, đợi Trì Tiểu Trì xuất hiện.
Khoảng chừng sau bốn phút, Trì Tiểu Trì xuất hiện ở đầu ngõ hẻm bên kia.
Cậu mua một cây kem chanh muối, vừa cắn vừa nghiêng đầu nói gì đó với bạn cùng bàn.
Lâu Ảnh chỉ thấy gò má của cậu.
Sau đó cậu lại đi mất, Lâu Ảnh tiếp tục xuất phát, lại dừng chân ở ngõ hẻm kế tiếp để chờ được nhìn thấy cậu.
Lần này khi Trì Tiểu Trì xuất hiện thì cậu chỉ đi một mình.
Bạn cùng bàn trở về nhà, còn cậu đã ăn được hơn nửa que kem, đang đứng trước thùng rác ở đầu ngõ hẻm bên kia, tăng nhanh tốc độ mút kem.
Lâu Ảnh tò mò không biết cậu đang làm gì, Trì Tiểu Trì vội vàng ăn xong que kem rồi ném bao nylon vào trong thùng rác, vội vàng chạy như điên về phía trước.
….Cậu muốn về nhà sớm để nhìn thấy Lâu ca.
Dường như Lâu Ảnh đoán được điều gì đó, đầu quả tim như chấm một chút mật, ngọt đến nhũn cả ra.
Trì Tiểu Trì chạy không chậm, Lâu Ảnh thậm chí phải tăng nhanh tốc độ mới có thể bảo đảm cùng cậu chạy song song qua đầu mỗi ngõ hẻm, liếc mắt nhìn gò má của cậu.
Dưới nắng chiều, một người chạy bên này, một người đuổi theo bên kia, chỉ vì muốn thông qua ngõ tắt, ngắm nhìn gò má lấm tấm mồ hôi của người nọ.
Lâu Ảnh cảm thấy chính mình quá ngốc, thật không có hiệu suất, dựa theo hiệu suất tốt nhất để tính toán thì sau khi Trì Tiểu Trì và bạn cùng bàn tách ra, anh nên chạy đến, chở Trì Tiểu Trì về nhà, tạo ra càng nhiều cơ hội ở chung.
Nhưng tình cảm dường như không tồn tại một công thức tính toán hợp lý.
Anh muốn từ xa xa ngắm nhìn cậu, suy đoán trong lòng đối phương ở phía bên kia ngõ hẻm rốt cục đang suy nghĩ gì.
Suy ngẫm một chút, trái tim giống như mặt trời chiều đang lặn xuống đường chân trời, kỳ diệu mà cùng cậu hòa tan vào nhau.
Trì Tiểu Trì chạy đến khu chung cư nhanh hơn Lâu Ảnh một chút.
Thấy nhà Lâu Ảnh vẫn tắt đèn, còn nhà mình đã sáng đèn, cậu suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn đi lên.
Cậu đã tích lũy vô số kinh nghiệm, một ngày một đêm không về nhà thì cha mẹ của cậu sẽ mặc kệ, nhưng nếu cả hai ngày đều ngủ lại ở nhà Lâu Ảnh, không quay về báo cáo, chờ cậu về nhà thì bọn họ nhất định sẽ cáu gắt, bảo rằng người ta tốt thế tại sao cậu không trực tiếp dọn đi luôn.
Không ngờ vận may của cậu không tốt, vừa mở cửa đã gặp quỷ.
Chu Thủ Thành ngồi trước bàn ăn nhà cậu, ánh đèn màu vàng chiếu xuống mặt ông ta, phản chiếu nụ cười vừa sáng ngời vừa giả tạo.
“…Tiểu Trì, sao muộn như vậy mới về nhà?”
…..
Bình luận truyện