Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 21
Xà Vị Long dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn camera ở phía trước cách đó không xa, cố gắng làm cho bản thân nhìn không quá sợ hãi. Nếu như không phải có cái camera này ở đây, cậu nhất định không nói hai lời liền quỳ xuống trước mặt Trang lão đại.
Tranh Khanh bước ra khỏi cửa thang máy, ánh mắt đảo qua người Xà Vị Long, còn chưa nói gì, hai chân Xà Vị Long đã mềm nhũn, trượt tường ngồi xuống.
Phù Ly nhìn thấy người tới là Trang Khanh, không nhịn được lòng hâm mộ: "Anh cũng thật có tiền."
Phòng khách sạn thu phí rất cao.
"Tôi tới tìm cậu." Trang Khanh không chú ý tới ánh mắt ngưỡng mộ của Phù Ly, "Cậu đi theo tôi một chuyến."
"Anh không làm thẻ phòng, làm sao mà lên được?" Khách sạn bảo vệ an toàn rất nghiêm ngặt, nếu như không cầm thẻ phòng quét bảng cảm ứng ở thang máy, thang máy sẽ không lên. Phù Ly trừng mắt nhìn Trang Khanh nhìn tới nhìn lui, "Anh dùng pháp thuật biến ra hả?"
"Cậu chỉ để ý tới những điều này?" Trang Khanh kiên nhẫn nói, "Đi theo tôi."
"Đợi tôi một chút." Phù Ly khoan dung độ lượng không để tâm tới thái độ của Trang Khanh, cậu quay đầu nhìn Xà Vị Long, nhíu mày nói, "Một con rắn giống đực, khổ cực tu luyện thành người tại sao dáng vẻ vẫn giống rắn như thế, cái dáng vẻ ngồi dưới mặt đất kia chẳng ra làm sao cả, đứng dậy."
Xà Vị Long oan ức lần mò tường đứng dậy.
"Đứng vững, không được run chân, thẳng lưng." Phù Ly nhìn thấy bộ dáng Xà Vị Long vẫn sợ đầu sợ đuôi như cũ, vì vậy không thèm dạy dỗ cậu ta nữa.
Trước đây loại yêu quái như thế này, cho dù chỉ làm yêu quái tuần núi cũng không có đại vương nhào vui lòng thu nhận, cậu cũng không phí tâm nữa.
Trang Khanh nhìn con xà yêu ngồi dưới mặt đất, không nói gì.
Xà Vị Long vốn đã rất sợ hãi, cho nên khi Trang Khanh nhìn về phía này, cậu thiếu chút nữa bị dọa cho khóc. Cậu tu thành hình người mới chỉ có hơn hai mươi năm, nếu như không phải vì ban quản lý phụ trách tu chân giới, không cho yêu quái làm loạn bắt nạt các yêu quái nhỏ khác, thì dựa vào chút tu vi này cậu còn không dám ra khỏi cửa. Cộng thêm loài rắn trời sinh đã kính sợ cùng thuần phục loài rồng, cho nên chỉ cần Trang Khanh nhìn cậu một cái, cậu sẽ không nhịn được mà muốn quỳ.
Tỉnh táo lại, bây giờ không phải là thời kỳ triều đình phong kiến, cho dù yêu quái không lưu hành phương thức quỳ tới quỳ lui. Xà Vị Long không ngừng động viên tinh thẩn bản thân, nhưng đôi chân đã mềm ra như bún, dùng hành động thực tế nói với cậu, loại ám chỉ tâm lý không có chút tác dụng nào.
"Trẻ nhỏ không thể dạy." Phù Ly lắc đầu, quay người nói với Trang Khanh, "Tôi vừa vặn tan làm, đợi tôi thay quần áo đã."
"Được." Trang Khanh đều đều đáp một câu.
Thấy hai người đi rồi, Xà Vị Long ôm ngực một lúc lâu sau mới hồi phục được, thì ra ông lớn ở tu chân giới này không tới tìm cậu? Còn có người bảo vệ kia là ai, lại có thể liếc mắt một cái nhìn được nguyên hình của cậu, đối diện với ông lớn cũng bình tĩnh như thế?
Lẽ nào cũng là tiền bối tu vi cao thâm?
Nghĩ tới bản thân ban nãy nói năng lỗ mãng với đối phương, Xà Vị Long thiếu chút nữa hối hận không duy trì nổi hình người.
Yên phận làm diễn viên bình hoa không tốt hay sao, tại sao còn muốn chạy tới trước mặt tiền bối giới tu chân tìm chết hả?
Thay quần áo xong rời khỏi khách sạn, Phù Ly hít hít cái mũi: "Thơm quá." Cậu tìm tòi khắp bốn phía, phát hiện ra mùi hương phát ra từ một quán ăn trong ngõ nhỏ, tôm hùm đất cuồn cuộn trong nồi, tỏa ra mùi hương mê người.
Trang Khanh thấy Phù Ly đột nhiên chạy vào trong ngõ nhỏ, nhíu mày nói: "Cậu đi đâu thế?"
"Không phải anh có lời muốn nói với tôi sao, vừa ăn vừa nói mới thú vị." Phù Ly vẫy vẫy tay với Trang Khanh, giống như đang gọi con chó nhỏ, "Tôi mời khách."
"Quán nhỏ ven đường không vệ sinh, ai thích ăn những thứ này." Ngữ khí của anh càng lạnh.
Sau mười phút, hai người ngồi bên bàn gấp vuông, phía sau là tiếng lạch cạch xào nấu, còn có tiếng hát của ông chủ ngũ âm không được đầy đủ. Tôm hùm đất được đảo trong dầu, phối hợp với ớt, tiêu, tỏi làm gia vị, khi sắp được mang ra còn cho thêm hành thái nhỏ, càng tỏa ra hương vị vô cùng mê người, làm đầu lưỡi tản ra ham muốn ăn sạch nó.
Đeo găng tay dùng một lần, bẻ gãy càng của tôm hùm đất, dùng môi nhẹ nhàng mút một cái, vừa có mùi thơm của ớt, lại có vị mềm mại của thịt tôm. Lại uống thêm một ngụm bia lạnh, cả đêm hè đều trở nên mát mẻ sảng khoái.
Thấy Phù Ly ăn vui vẻ như vậy, chưa được một lát đã ăn ba bốn con tôm, Trang Khanh xắn tay áo lên, cũng bắt đầu ăn. Ở phương diện ăn thủy sản, không có ai có thể ăn càng nhanh càng sạch sẽ hơn họ nhà rồng. Nhìn thấy tôm hùm đất trong khay càng ngày cang ít đi, Phù Ly ra vẻ vô tình kéo cái khay tới trước mặt mình, ngẩng đầu nói với Trang Khanh, "Anh muốn nói gì với tôi?"
"Ông chủ, thêm một phần nữa." Trang Khanh nhận thấy động tác của Phù Ly, gọi ông chủ một tiếng.
"Có liền đây."
Phù Ly dùng chiếc đũa chọc chọc mấy con tôm nhỏ gầy còn thừa lại trong khay, tự nhiên lại có cảm giác bản thân bị "ăn hôi". Trang Khanh toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, còn là lão đại của ban quản lý, có lẽ không làm ra chuyện xấu mặt như vậy chứ?
Dùng đũa kẹp lấy con tôm béo tốt nhất trong khay, Trang Khanh mới nói: "Gần đây cậu giúp người ta đi nhặt rác hả?"
"Rác?" Phù Ly ngây ngốc gật đầu, sau khi phản ứng lại mới lắc đầu thở dài, "Đất với nước là nơi bắt nguồn của vạn vật sinh linh, có một số người không hề biết trân trọng, tôi nhìn thấy mấy thứ rác rưởi linh tinh đó, không nhịn được muốn thu gọn chúng lại."
Trang Khanh vứt vỏ tôm hùm đã lột xong vào trong khay dựng vỏ: "Thu thập rác là chuyện tốt, nhưng một đêm thu được lượng rác lớn như vậy, trên TV cũng đang ồn ào lên rồi, đều đang đoán xem có phải là yêu quái làm loạn hay không."
"Bọn họ đoán không có sai mà."
"Trong nhận thức của con người, trên thế giới này không có yêu quái." Trang Khanh nhỏ giọng nói, "Cậu không thể làm khéo léo hơn một chút sao?"
"Vậy lần sau tôi sẽ chia rác thải làm ba phần rồi thu lại được không?"
"..................."
"Hai anh đẹp trai, tôm hùm cay của hai người tới đây." Chủ quán mang một khay tôm hùm lớn đặt trước mặt hai người, tiếng phổ thông của ông có chút không tiêu chuẩn, còn mang theo chút khẩu âm phía Tây Nam, "Anh đẹp trai, tôm này rất cay đấy, hai người có cần thêm hai bình trà lạnh không."
Phù Ly gật đầu.
Hai bình trà lạnh còn mang theo bọt nước nhanh chóng được bày lên bàn.
"Hành động của cậu dễ dẫn tới khủng hoảng cho xã hội loài người." Trang Khanh tháo găng tay ra, đưa điện thoại cho Phù Ly, "Cậu xem xem trên mạng đã ầm ĩ tới cỡ nào rồi."
Phù Ly không có điện thoại, tuy rằng không quá hiểu thao tác, nhưng mà cậu cũng coi như hiểu cách xem bình luận, cậu bắt đầu xem bình luận hot nhất trên weibo.
Bảo bối chỉ mới mười tám tuổi: Ngay cả yêu tinh còn biết bảo vệ môi trường, con người chúng ta còn mặt mũi làm ô nhiễm môi trường sao?
Một viên kem: Người không bằng yêu quái, những người vứt rác bừa bãi nhìn thấy tin tức này liệu có đỏ mặt hay không.
Hạt dẻ: Không cần biết chuyện này là do ai làm, tôi tin tưởng dụng ý của anh ta là tốt, nhìn những đống rác cao như núi kia xem, đều do chúng ta tạo nên đấy. Bảo vệ môi trường, trách nhiệm cộng đồng, tám từ này viết ra rất đơn giản, nhưng có bao nhiêu người thực sự làm được?
Phía bên dưới còn có rất nhiều bình luận, trên cơ bản tất cả mọi người đang thảo luận vấn đề liên quan tới môi trường, Phù Ly không nhìn thấy bất cứ từ nào liên quan tới "sợ hãi" "kinh hoàng", đây...........cũng gọi là mang tới sợ hãi?
Xem xong tất cả những bình luận hàng đầu, trong Phù Ly có chút cảm giác hài lòng, cậu cảm thấy mình làm những chuyện này, có thể coi là rất ý nghĩa. Buông điện thoại xuống, cậu nhìn vào trong khay, tại sao tôm trong khay đã ít đi một nửa rồi?
"Anh Trang, anh rất thích ăn tôm sao?"
"Không thích." Trang Khanh vừa nói, vừa cầm tôm, trong chiếc khay vỏ ở trước mặt anh, vỏ tôm đã chất như núi.
Phù Ly:..............
Thôi bỏ đi, yêu quái trẻ tuổi có tật xấu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, cũng thực bình thường.
Cuối cùng hai người ăn ba khay tôm, Phù Ly trả xong tiền, quay đầu lại nhìn Trang Khanh ngồi cạnh bàn đang tao nhã lau miệng, "Anh Trang, đi thôi."
Trang Khanh ngẩng đầu nhìn Phù Ly một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Trong ngõ nhỏ có chút ấm áp này, Trang Khanh mặc áo sơ mi trắng, quần Tây, cùng với Phù Ly mặc áo phông quần bò, tuy vậy nhưng không làm cho người ta cảm thấy hai người xa lạ.
Người đi giày da bước chân trầm ổn lại kiên định, người đi giày thể thao bước chân có vài phần vui vẻ cùng tùy ý. Bỗng nhiên người mang giầy da dừng bước chân.
Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly: "Dựa theo Điều 132 luật quản lý của ban quản lý, tu chân giả tùy ý sử dụng pháp thuật, làm cho con người sợ hãi, tiền phạt ít nhất một nghìn, cao nhất là không có giới hạn."
Phù Ly nhìn Trang Khanh không dám tin, ban nãy không nói, ăn xong tôm cậu mời rồi, mới mở miệng nói tiền phạt, còn có yêu tính hay không.
Trang Khanh vươn tay sờ sờ mũi, còn có thể ngửi được mùi tôm cay còn vương trên đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Phù Ly trừng đôi mắt to, anh quay người tiếp tục đi về phía trước: "Nhưng nhận thấy hành vi lần này của cậu, làm cho con người chú trọng hơn vấn đề bảo vệ môi trường, cho nên đặc biệt xóa bỏ khoản phạt của cậu."
Phù Ly thở phào, xem ra bữa tôm hùm này mời không uổng phí.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà." Trang Khanh ăn uống no nê tâm tình rất tốt.
Phù Ly nhớ lại lần trước Trang Khanh tìm Sở Dư đòi tiền xăng xe, đứng bên cạnh cánh cửa xe do dự: "Liệu anh có đòi tôi tiền xăng xe không?"
"Phì." Trang Khanh cười lạnh, "Tôi đường đường là long tộc, kỳ trân dị bảo gì mà không có, sẽ keo kiệt lấy chút tiền xăng dầu của cậu sao?"
Phù Ly giật mình, nói cũng phải, long tộc trước đây từng sống ở dưới đáy biển sâu, thứ không thiếu nhất chính là đủ loại bảo bối, khẳng định cũng không xem trọng ít tiền này.
Xe chạy không nhanh không chậm trên đường, ánh trăng cong cong chậm chạp chui vào tầng mây, tầng mây thật dày trên không trung, dường như sắp đổ mưa.
Một con mèo từ đầu đường phi ra, Trang Khanh không phanh kịp, dùng phép thuật dừng xe lại.
"Meo~." Con mèo nhỏ không biết sợ vẫy vẫy cái đuôi, chậm rãi đi qua con đường, mới biến mất ở con đường khác.
Xe khởi động lần nữa, Phù Ly quay đầu nhìn Trang Khanh, đối phương từ đầu tới cuối đều không có biểu tình gì, làm cho Phù Ly không nhịn được nghi ngờ, đối phương không phải là rồng biển hóa thành mà là do tượng kim long ở hành lang cung điện biến thành, chỉ có điêu khắc mới không có biểu tình.
Trên không trung cuối cùng cũng có tia sét lóe lên, trong tầng mây dày đặc, dường như có một vật gì rất lớn xẹt qua, nhưng lại nhanh chóng biến mất trong.
Phù Ly và Trang Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mưa đá lốp bốp rơi xuống, kính chắn gió bất ngờ không kịp phòng bị đập vài cái, mặt Trang Khanh đen lại. Phù Ly tạo một kết giới, làm mưa đá không chạm tới xe được.
Đưa Phù Ly về nhà, sau khi Trang Khanh lái xe vào gara, vươn tay vuốt chỗ tấm kính chắn gió thủy tinh bị đập, đồng tử màu đen hóa thành màu vàng, mang theo vài phần lửa giận.
Anh lấy điện thoại ra, mở ra phần mềm công tác nội bộ, thêm vào đó một khoản phạt.
Thanh Long Bắc Hồ vi phạm quy định, tạo mưa đá, gây nên tổn thất vô số cho người dân, phạt hai trăm vạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá âm dương Sở Dư: "Không, không, không, ân nhân, rốt cuộc anh có hiểu lầm gì với trình độ hào phóng của lão đại rồi?
Tranh Khanh bước ra khỏi cửa thang máy, ánh mắt đảo qua người Xà Vị Long, còn chưa nói gì, hai chân Xà Vị Long đã mềm nhũn, trượt tường ngồi xuống.
Phù Ly nhìn thấy người tới là Trang Khanh, không nhịn được lòng hâm mộ: "Anh cũng thật có tiền."
Phòng khách sạn thu phí rất cao.
"Tôi tới tìm cậu." Trang Khanh không chú ý tới ánh mắt ngưỡng mộ của Phù Ly, "Cậu đi theo tôi một chuyến."
"Anh không làm thẻ phòng, làm sao mà lên được?" Khách sạn bảo vệ an toàn rất nghiêm ngặt, nếu như không cầm thẻ phòng quét bảng cảm ứng ở thang máy, thang máy sẽ không lên. Phù Ly trừng mắt nhìn Trang Khanh nhìn tới nhìn lui, "Anh dùng pháp thuật biến ra hả?"
"Cậu chỉ để ý tới những điều này?" Trang Khanh kiên nhẫn nói, "Đi theo tôi."
"Đợi tôi một chút." Phù Ly khoan dung độ lượng không để tâm tới thái độ của Trang Khanh, cậu quay đầu nhìn Xà Vị Long, nhíu mày nói, "Một con rắn giống đực, khổ cực tu luyện thành người tại sao dáng vẻ vẫn giống rắn như thế, cái dáng vẻ ngồi dưới mặt đất kia chẳng ra làm sao cả, đứng dậy."
Xà Vị Long oan ức lần mò tường đứng dậy.
"Đứng vững, không được run chân, thẳng lưng." Phù Ly nhìn thấy bộ dáng Xà Vị Long vẫn sợ đầu sợ đuôi như cũ, vì vậy không thèm dạy dỗ cậu ta nữa.
Trước đây loại yêu quái như thế này, cho dù chỉ làm yêu quái tuần núi cũng không có đại vương nhào vui lòng thu nhận, cậu cũng không phí tâm nữa.
Trang Khanh nhìn con xà yêu ngồi dưới mặt đất, không nói gì.
Xà Vị Long vốn đã rất sợ hãi, cho nên khi Trang Khanh nhìn về phía này, cậu thiếu chút nữa bị dọa cho khóc. Cậu tu thành hình người mới chỉ có hơn hai mươi năm, nếu như không phải vì ban quản lý phụ trách tu chân giới, không cho yêu quái làm loạn bắt nạt các yêu quái nhỏ khác, thì dựa vào chút tu vi này cậu còn không dám ra khỏi cửa. Cộng thêm loài rắn trời sinh đã kính sợ cùng thuần phục loài rồng, cho nên chỉ cần Trang Khanh nhìn cậu một cái, cậu sẽ không nhịn được mà muốn quỳ.
Tỉnh táo lại, bây giờ không phải là thời kỳ triều đình phong kiến, cho dù yêu quái không lưu hành phương thức quỳ tới quỳ lui. Xà Vị Long không ngừng động viên tinh thẩn bản thân, nhưng đôi chân đã mềm ra như bún, dùng hành động thực tế nói với cậu, loại ám chỉ tâm lý không có chút tác dụng nào.
"Trẻ nhỏ không thể dạy." Phù Ly lắc đầu, quay người nói với Trang Khanh, "Tôi vừa vặn tan làm, đợi tôi thay quần áo đã."
"Được." Trang Khanh đều đều đáp một câu.
Thấy hai người đi rồi, Xà Vị Long ôm ngực một lúc lâu sau mới hồi phục được, thì ra ông lớn ở tu chân giới này không tới tìm cậu? Còn có người bảo vệ kia là ai, lại có thể liếc mắt một cái nhìn được nguyên hình của cậu, đối diện với ông lớn cũng bình tĩnh như thế?
Lẽ nào cũng là tiền bối tu vi cao thâm?
Nghĩ tới bản thân ban nãy nói năng lỗ mãng với đối phương, Xà Vị Long thiếu chút nữa hối hận không duy trì nổi hình người.
Yên phận làm diễn viên bình hoa không tốt hay sao, tại sao còn muốn chạy tới trước mặt tiền bối giới tu chân tìm chết hả?
Thay quần áo xong rời khỏi khách sạn, Phù Ly hít hít cái mũi: "Thơm quá." Cậu tìm tòi khắp bốn phía, phát hiện ra mùi hương phát ra từ một quán ăn trong ngõ nhỏ, tôm hùm đất cuồn cuộn trong nồi, tỏa ra mùi hương mê người.
Trang Khanh thấy Phù Ly đột nhiên chạy vào trong ngõ nhỏ, nhíu mày nói: "Cậu đi đâu thế?"
"Không phải anh có lời muốn nói với tôi sao, vừa ăn vừa nói mới thú vị." Phù Ly vẫy vẫy tay với Trang Khanh, giống như đang gọi con chó nhỏ, "Tôi mời khách."
"Quán nhỏ ven đường không vệ sinh, ai thích ăn những thứ này." Ngữ khí của anh càng lạnh.
Sau mười phút, hai người ngồi bên bàn gấp vuông, phía sau là tiếng lạch cạch xào nấu, còn có tiếng hát của ông chủ ngũ âm không được đầy đủ. Tôm hùm đất được đảo trong dầu, phối hợp với ớt, tiêu, tỏi làm gia vị, khi sắp được mang ra còn cho thêm hành thái nhỏ, càng tỏa ra hương vị vô cùng mê người, làm đầu lưỡi tản ra ham muốn ăn sạch nó.
Đeo găng tay dùng một lần, bẻ gãy càng của tôm hùm đất, dùng môi nhẹ nhàng mút một cái, vừa có mùi thơm của ớt, lại có vị mềm mại của thịt tôm. Lại uống thêm một ngụm bia lạnh, cả đêm hè đều trở nên mát mẻ sảng khoái.
Thấy Phù Ly ăn vui vẻ như vậy, chưa được một lát đã ăn ba bốn con tôm, Trang Khanh xắn tay áo lên, cũng bắt đầu ăn. Ở phương diện ăn thủy sản, không có ai có thể ăn càng nhanh càng sạch sẽ hơn họ nhà rồng. Nhìn thấy tôm hùm đất trong khay càng ngày cang ít đi, Phù Ly ra vẻ vô tình kéo cái khay tới trước mặt mình, ngẩng đầu nói với Trang Khanh, "Anh muốn nói gì với tôi?"
"Ông chủ, thêm một phần nữa." Trang Khanh nhận thấy động tác của Phù Ly, gọi ông chủ một tiếng.
"Có liền đây."
Phù Ly dùng chiếc đũa chọc chọc mấy con tôm nhỏ gầy còn thừa lại trong khay, tự nhiên lại có cảm giác bản thân bị "ăn hôi". Trang Khanh toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, còn là lão đại của ban quản lý, có lẽ không làm ra chuyện xấu mặt như vậy chứ?
Dùng đũa kẹp lấy con tôm béo tốt nhất trong khay, Trang Khanh mới nói: "Gần đây cậu giúp người ta đi nhặt rác hả?"
"Rác?" Phù Ly ngây ngốc gật đầu, sau khi phản ứng lại mới lắc đầu thở dài, "Đất với nước là nơi bắt nguồn của vạn vật sinh linh, có một số người không hề biết trân trọng, tôi nhìn thấy mấy thứ rác rưởi linh tinh đó, không nhịn được muốn thu gọn chúng lại."
Trang Khanh vứt vỏ tôm hùm đã lột xong vào trong khay dựng vỏ: "Thu thập rác là chuyện tốt, nhưng một đêm thu được lượng rác lớn như vậy, trên TV cũng đang ồn ào lên rồi, đều đang đoán xem có phải là yêu quái làm loạn hay không."
"Bọn họ đoán không có sai mà."
"Trong nhận thức của con người, trên thế giới này không có yêu quái." Trang Khanh nhỏ giọng nói, "Cậu không thể làm khéo léo hơn một chút sao?"
"Vậy lần sau tôi sẽ chia rác thải làm ba phần rồi thu lại được không?"
"..................."
"Hai anh đẹp trai, tôm hùm cay của hai người tới đây." Chủ quán mang một khay tôm hùm lớn đặt trước mặt hai người, tiếng phổ thông của ông có chút không tiêu chuẩn, còn mang theo chút khẩu âm phía Tây Nam, "Anh đẹp trai, tôm này rất cay đấy, hai người có cần thêm hai bình trà lạnh không."
Phù Ly gật đầu.
Hai bình trà lạnh còn mang theo bọt nước nhanh chóng được bày lên bàn.
"Hành động của cậu dễ dẫn tới khủng hoảng cho xã hội loài người." Trang Khanh tháo găng tay ra, đưa điện thoại cho Phù Ly, "Cậu xem xem trên mạng đã ầm ĩ tới cỡ nào rồi."
Phù Ly không có điện thoại, tuy rằng không quá hiểu thao tác, nhưng mà cậu cũng coi như hiểu cách xem bình luận, cậu bắt đầu xem bình luận hot nhất trên weibo.
Bảo bối chỉ mới mười tám tuổi: Ngay cả yêu tinh còn biết bảo vệ môi trường, con người chúng ta còn mặt mũi làm ô nhiễm môi trường sao?
Một viên kem: Người không bằng yêu quái, những người vứt rác bừa bãi nhìn thấy tin tức này liệu có đỏ mặt hay không.
Hạt dẻ: Không cần biết chuyện này là do ai làm, tôi tin tưởng dụng ý của anh ta là tốt, nhìn những đống rác cao như núi kia xem, đều do chúng ta tạo nên đấy. Bảo vệ môi trường, trách nhiệm cộng đồng, tám từ này viết ra rất đơn giản, nhưng có bao nhiêu người thực sự làm được?
Phía bên dưới còn có rất nhiều bình luận, trên cơ bản tất cả mọi người đang thảo luận vấn đề liên quan tới môi trường, Phù Ly không nhìn thấy bất cứ từ nào liên quan tới "sợ hãi" "kinh hoàng", đây...........cũng gọi là mang tới sợ hãi?
Xem xong tất cả những bình luận hàng đầu, trong Phù Ly có chút cảm giác hài lòng, cậu cảm thấy mình làm những chuyện này, có thể coi là rất ý nghĩa. Buông điện thoại xuống, cậu nhìn vào trong khay, tại sao tôm trong khay đã ít đi một nửa rồi?
"Anh Trang, anh rất thích ăn tôm sao?"
"Không thích." Trang Khanh vừa nói, vừa cầm tôm, trong chiếc khay vỏ ở trước mặt anh, vỏ tôm đã chất như núi.
Phù Ly:..............
Thôi bỏ đi, yêu quái trẻ tuổi có tật xấu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, cũng thực bình thường.
Cuối cùng hai người ăn ba khay tôm, Phù Ly trả xong tiền, quay đầu lại nhìn Trang Khanh ngồi cạnh bàn đang tao nhã lau miệng, "Anh Trang, đi thôi."
Trang Khanh ngẩng đầu nhìn Phù Ly một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Trong ngõ nhỏ có chút ấm áp này, Trang Khanh mặc áo sơ mi trắng, quần Tây, cùng với Phù Ly mặc áo phông quần bò, tuy vậy nhưng không làm cho người ta cảm thấy hai người xa lạ.
Người đi giày da bước chân trầm ổn lại kiên định, người đi giày thể thao bước chân có vài phần vui vẻ cùng tùy ý. Bỗng nhiên người mang giầy da dừng bước chân.
Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly: "Dựa theo Điều 132 luật quản lý của ban quản lý, tu chân giả tùy ý sử dụng pháp thuật, làm cho con người sợ hãi, tiền phạt ít nhất một nghìn, cao nhất là không có giới hạn."
Phù Ly nhìn Trang Khanh không dám tin, ban nãy không nói, ăn xong tôm cậu mời rồi, mới mở miệng nói tiền phạt, còn có yêu tính hay không.
Trang Khanh vươn tay sờ sờ mũi, còn có thể ngửi được mùi tôm cay còn vương trên đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Phù Ly trừng đôi mắt to, anh quay người tiếp tục đi về phía trước: "Nhưng nhận thấy hành vi lần này của cậu, làm cho con người chú trọng hơn vấn đề bảo vệ môi trường, cho nên đặc biệt xóa bỏ khoản phạt của cậu."
Phù Ly thở phào, xem ra bữa tôm hùm này mời không uổng phí.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà." Trang Khanh ăn uống no nê tâm tình rất tốt.
Phù Ly nhớ lại lần trước Trang Khanh tìm Sở Dư đòi tiền xăng xe, đứng bên cạnh cánh cửa xe do dự: "Liệu anh có đòi tôi tiền xăng xe không?"
"Phì." Trang Khanh cười lạnh, "Tôi đường đường là long tộc, kỳ trân dị bảo gì mà không có, sẽ keo kiệt lấy chút tiền xăng dầu của cậu sao?"
Phù Ly giật mình, nói cũng phải, long tộc trước đây từng sống ở dưới đáy biển sâu, thứ không thiếu nhất chính là đủ loại bảo bối, khẳng định cũng không xem trọng ít tiền này.
Xe chạy không nhanh không chậm trên đường, ánh trăng cong cong chậm chạp chui vào tầng mây, tầng mây thật dày trên không trung, dường như sắp đổ mưa.
Một con mèo từ đầu đường phi ra, Trang Khanh không phanh kịp, dùng phép thuật dừng xe lại.
"Meo~." Con mèo nhỏ không biết sợ vẫy vẫy cái đuôi, chậm rãi đi qua con đường, mới biến mất ở con đường khác.
Xe khởi động lần nữa, Phù Ly quay đầu nhìn Trang Khanh, đối phương từ đầu tới cuối đều không có biểu tình gì, làm cho Phù Ly không nhịn được nghi ngờ, đối phương không phải là rồng biển hóa thành mà là do tượng kim long ở hành lang cung điện biến thành, chỉ có điêu khắc mới không có biểu tình.
Trên không trung cuối cùng cũng có tia sét lóe lên, trong tầng mây dày đặc, dường như có một vật gì rất lớn xẹt qua, nhưng lại nhanh chóng biến mất trong.
Phù Ly và Trang Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mưa đá lốp bốp rơi xuống, kính chắn gió bất ngờ không kịp phòng bị đập vài cái, mặt Trang Khanh đen lại. Phù Ly tạo một kết giới, làm mưa đá không chạm tới xe được.
Đưa Phù Ly về nhà, sau khi Trang Khanh lái xe vào gara, vươn tay vuốt chỗ tấm kính chắn gió thủy tinh bị đập, đồng tử màu đen hóa thành màu vàng, mang theo vài phần lửa giận.
Anh lấy điện thoại ra, mở ra phần mềm công tác nội bộ, thêm vào đó một khoản phạt.
Thanh Long Bắc Hồ vi phạm quy định, tạo mưa đá, gây nên tổn thất vô số cho người dân, phạt hai trăm vạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá âm dương Sở Dư: "Không, không, không, ân nhân, rốt cuộc anh có hiểu lầm gì với trình độ hào phóng của lão đại rồi?
Bình luận truyện