Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 89
Ở trước mặt chuyện hay ho luôn tràn ngập lực hấp dẫn, cho dù là người hay là yêu, đều có dũng khí vô cùng lớn. Vì thế có thể thấy, câu nói sự tò mò hại chết con mèo, vô cùng thuyết phục. Là một trong người có địa vị hiển hách trong giới tu chân, bởi vì tu vi của Trang Khanh mạnh, lại mang huyết thống long tộc, còn duy trì trật tự tu chân giới, cho nên tuy rất nhiều yêu tu sợ hãi tu vi của anh, nhưng cũng kính nể tu vi của anh.
Rình coi sự riêng tư của kẻ mạnh đối với người bình thường mà nói có sức hấp dẫn vô cùng lớn, đây chính là bản năng sinh vật.
Phù Ly chú ý tới ánh mắt tò mò của những người xung quanh, thở dài nói: "Bây giờ không phải lúc nói đùa." Cậu nhìn về phía con nhện yêu, "Nhưng phàm là những yêu tu làm ác, trên người sẽ mang sát khí. Mọi người đã từng nghe tới một loại gương chiếu yêu chưa, chỉ cần bị gương này chiếu vào, cho dù yêu tu nào cũng không thể che giấu."
"Không, không thể nào." Biểu tình của con nhện yêu không trấn định giống như ban nãy, nhưng hắn vẫn không tin trong tay Phù Ly sẽ có loại kính như vậy.
"Tại sao lại không thể nào, chiếu một cái thì sẽ biết thôi." Phù Ly giơ chiếc gương trong tay lên, nhanh chóng niệm một đoạn khẩu quyết, gương phát ra một cột sáng, bao phủ lấy cả người nhện yêu. Giây tiếp theo, trên người nhện yêu dường như xuất hiện một tầng sương mù màu đỏ, sương mù giương nanh múa vuốt, vô cùng bất thường.
Những yêu tu còn đang đứng ở bên cạnh con nhện yêu cũng đều nháo nhào tản ra bốn phía, trong đôi mắt nhìn về phía con nhện yêu cũng mang theo sợ hãi. Tuy rằng bọn họ không nhiều kiến thức, nhưng đồ ngốc cũng nhìn ra huyết khí trên người nhện yêu có gì đó không đúng.
Nhện yêu thấy tình hình không ổn, xoay người lại định chạy, nhưng vừa mới xoay người, đã bị Trang Khanh phất tay áo đánh bay, sau đó đâm vào cây Lang Can ở giếng trời. Cây Lang Can cao ngạo như thế nào, sao có thể để cho yêu tu bình thường tới gần, dây leo trên người nó vung lên, lại đánh bay con nhện bay lại trong đám yêu quái.
Trong đám yêu quái phát ra vài tiếng kêu ngạc nhiên, cũng may người ở ban quản lý phản ứng cực nhanh, một lát đã trói con nhện yêu lại, sau đó mới nói cho mọi người, đã bắt được yêu tu hôm trước tàn sát đồng bào tu chân giới rồi.
Mọi người vừa vui mừng vừa sợ, mấy yêu tu có quan hệ tốt với hoa quỳnh yêu và cá chép yêu lập tức khóc lên.
Vào lúc này, không ai có tâm tình quan tâm tới chuyện bát quái của Phù Ly và Trang Khanh, sinh mệnh mới là thứ đáng quý nhất.
Trang Khanh sắp xếp nhân viên tới trấn an cảm xúc của các yêu tu, quay đầu nhìn Phù Ly một cái, sầm mặt nói: "Tới đây."
Phù Ly nhìn thấy vẻ mặt của anh không được tốt, cho rằng anh quan tâm tới những lời nói ban nãy của các yêu tu kia, tới một nơi ít người, Phù Ly mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, ban nãy tôi nói chuyện có hơi thô lỗ, anh đừng để những lời nói của mấy tiểu yêu kia trong lòng."
Trang Khanh đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cậu: "Tôi là người nhỏ nhen như vậy sao, loại lời đồn chẳng ra sao này, có gì đáng để cho tôi để ý đâu?"
Phù Ly vội vàng lắc đầu: "Anh nói đúng, không có gì đáng giá để quan tâm cả."
"Những loại yêu quái thời đại trước như cậu có lẽ vẫn không mấy hiểu biết về mức độ cởi mở của xã hộ hiện tại." Trang Khanh chắp tay sau lưng, cằm khẽ nâng, thể hiện có chút cao ngạo: "Bây giờ yêu tu và con người tiếp xúc rất nhiều, cũng mắc phải tật xấu thích phỏng đoán lung tung của con người, nếu như quan tâm tới ngôn luận của bọn họ, vậy có lẽ chúng ta cũng không cần phải đi làm mỗi ngày nữa."
Phù Ly gật đầu, gật đến một nửa lại cảm thấy có gì đó không đúng: "Bên ngoài thật sự có tin đồn rằng tôi có quan hệ mờ ám với Chu Lộ sao?"
Sắc mặt Trang Khanh càng lạnh: "Đầu óc cậu chỉ chứa được mỗi con chim đó thôi sao?"
"Đầu tôi chỉ có con chim đó khi nào?" Phù Ly cảm thấy bản thân mình có chút oan uổng, cậu thấy vẻ mặt Trang Khanh có chút quái dị, có chút không dám tin nói, "Chẳng lẽ.........những lời đồn trên mạng, là tôi với anh có quan hệ?"
"Hừ." Lần này Trang Khanh không phản bác.
"Bọn họ đã nói gì?" Phù Ly nhìn thấy dáng vẻ sa sầm mặt nghiêm túc của Trang Khanh, đột nhiên có hơi tò mò, cậu vươn tay ghé vào bên vai Trang Khanh, "Nói rằng hai chúng ta là một đôi?"
Trang Khanh cứng người lại để Phù Ly dựa vào, cảm thấy hô hấp Phù Ly quá gần mặt mình, đưa tay đẩy cậu ra, "Dù sao cũng chỉ là những chuyện tình yêu nhỏ nhặt vớ vẩn, không quan trọng."
"Tình yêu sao có thể là chuyện nhỏ chứ, anh còn trẻ tuổi, cũng không thể xem thường một chữ "tình". Anh không thấy trong tiểu thuyết hay phim ảnh, những diễn viên chính vì tình yêu mà có thể không cần mạng sống hay sao?"
Trang Khanh sững sờ nhìn Phù Ly, lời của cậu ấy là có ý gì?
"Nhưng mà bọn họ nói tôi với anh có gì đó, chẳng đáng tin chút nào." Phù Ly lắc đầu, "Tôi đã hơn bốn nghìn tuổi rồi, sao có thể xuống tay với một con rồng chưa hoàn toàn trưởng thành như anh chứ, vậy cũng quá thiếu đạo đức."
Trang Khanh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, vươn tay đẩy Phù Ly sang một bên, đi thẳng vào phòng thẩm vấn không hề quay đầu lại.
Đột nhiên bị đẩy như thế, Phù Ly chưa phản ứng lại được, ý gì vậy, lại giận rồi?
Trang Khanh bước vào phòng thẩm vấn, tiếng đóng cửa làm cho Hoàng Xán và Từ Viện đang ở trong thẩm tra án giật mình nhảy dựng.
"Lão đại?" Từ Viện thấy người đi vào là Trang Khanh, chuẩn bị đứng dậy đưa ghế cho anh, Trang Khanh nói: "Không cần, tôi ngồi bên cạnh được rồi." Anh bước đôi chân dài, ngồi xuống ghế bên cạnh, "Tiếp tục."
Từ Viện nhìn thấy sắc mặt Trang Khanh có gì đó không đúng, nhưng cũng biết bản thân mình không thể nhiều chuyện, cho nên tiếp tục hỏi động cơ gây án của dơi yêu. Nhưng con dơi yêu này không có tí ý thức nào rằng mình đang là tù nhân, thái độ vô cùng ngạo mạn, không bạo lực không hợp tác.
Trang Khanh tâm tình không tốt, tính nhẫn nại cũng vô cùng không tốt, thấy dơi yêu như vậy, nói thẳng: "Đã xác định tính chất vụ án rồi, hơn nữa còn bị bắt tại hiện trường, hắn ta không bằng lòng nói quá trình phạm tội cũng không sao, phán hình theo quy củ là được, mời Pháp Thiên Tự tới siêu độ cho hoa quỳnh yêu và cá chép yêu."
"Lão đại, anh cũng ở đây sao?" Triều Vân đẩy cửa ra nhìn thấy Trang Khanh đang ở đây, nhân tiện nói, "Đúng lúc anh ở đây, em phát hiện ra nhện yêu và dơi yêu đã từng có liên hệ nhờ hệ thống camera giám sát của con người."
Trang Khanh nâng cái cằm xinh đẹp lên, cười lạnh nhìn con dơi yêu: "Nội ứng ngoại hợp?"
Con dơi yêu không nói lời nào, Trang Khanh đứng dậy đi ra ngoài cửa, sang một phòng thẩm vấn khác. Điều đầu tiên anh nhìn thấy khi bước vào phòng chính là Phù Ly đang ngồi với Trương Kha. Tim anh kẽ động, hai chân giống như không nghe theo sai khiến, ngồi xuống bên cạnh Phù Ly.
Phù Ly nhìn thấy anh, quay đầu qua cười với anh một cái, Trang Khanh giật giật khóe môi, muốn cười lại một cái, nhưng mà miệng có chút cứng ngắc.
Định lực của nhện yêu rõ ràng không tốt bằng dơi yêu, Phù Ly tùy tiện lấy ra mấy pháp bảo không biết thật giả, đã lừa hắn ta vòng quanh, thành thật nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Thì ra trước đây nhện yêu đã từng có một khoản tiền nhỏ ở nhân gian, cho nên đi ra nước ngoài du lịch, đúng lúc gặp được con dơi yêu có thể nói tiếng Triều Châu. Con dơi yêu này còn là bá tước gì đó ở yêu giới phương Tây, vô cùng tò mò về yêu giới phương Đông, khi hắn nghe nói yêu giới phương Đông có các yêu loại quý hiếm, liền nổi lên tâm tư khác.
Một người tâm tư không đơn thuần, một người lưu luyến nhân gian phồn hoa, vì tiền tài mà tự nguyện trong ngoài phối hợp với yêu quái ngoại quốc, tàn hại đồng bào. Nào biết con nhện yêu này không may mắn, vừa mới làm chuyện xấu không bao lâu lại đụng vào Chu Lộ, cuối cùng rơi vào cảnh ngồi tù lao.
"Bản thân là yêu tộc phương Đông, vì một chút tiền tài ở nhân gian mà để cho anh bán ứng đồng bào, quả thực có tiền đồ." Phù Ly nghe xong khẩu cung củ nhện yêu, bút trong tay cũng bị bẻ gãy, cậu liếc mặt nhìn con nhện yêu một cái đầy ghét bỏ, vứt bút trong tay đi, đẩy ghế đi ra ngoài.
"Anh Phù." Trương Kha cũng vô cùng ghê tởm con nhện yêu này, nhìn thấy Phù Ly không muốn xen vào việc này thêm nữa, chỉ đành nhịn ghê tởm tiếp tục hỏi con nhện yêu những tình tiết liên quan.
Trang Khanh nhìn mấy cái về phía cửa sau, nhịn mấy giây, cuối cùng vẫn theo Phù Ly ra ngoài.
Khi anh đuổi theo, Phù Ly đã không ở trên tầng nữa, dưới đại sảnh nhốn nháo, yêu tu đều đang thu dọng chăn đệm hay túi ngủ, tốp năm tốp ba đi ra khỏi ban quản lý. Trang Khanh đi xuống cầu thang xoắn ốc, tìm được Phù Ly ở dưới cây Lang Can.
Dưới cây Lang Can, Phù Ly vươn tay nhận lấy quả Châu Ngọc, lại lấy mấy thứ đồ ăn vặt trong túi ra, đưa cho người ba đầu.
Người ba đầu dường như rất hứng thú với đồ ăn ở nhân gian, treo ngược đầu ở dây leo, lúc ẩn lúc hiện, ba thân thể, chín cái đầu, ghé vào với nhau, giống như một bó tỏi.
"Ngươi còn chưa tìm được Phượng Hoàng sao?"
"Xin lỗi."
"Không sao, chúng ta tin tưởng ngươi."
"Đúng, chúng ta tin tưởng ngươi."
Rõ ràng chỉ có bốn người, nhưng hiệu quả mồm năm miệng mười. Trang Khanh đứng ở đằng xa, tự dưng lại không muốn bước lên làm phiền.
Phù Ly đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Trang Khanh thân thể cao thẳng trong đám yêu tu nhốn nháo. Trong giây phút này, cậu đột nhiên hiểu được chân lý thành ngữ "ngọc thụ lâm phong" của con người, cậu cười cười với Trang Khanh.
Ồn ào, yêu tu, công việc, trong mắt Trang Khanh đều hóa thành mây khói khi nhìn thấy nụ cười này. Đầu óc anh ong một tiếng, tim đập thùng thùng, giống như có ai đó đang đánh trống trong tim anh, hơn nữa còn dùng sức rất mạnh, không nghỉ lấy một khắc.
Anh ôm ngực, sợ hãi tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thậm chí anh luống cuống không muốn cho Phù Ly nhận ra giờ phút này mình có gì đó không thích hợp.
"Trang Khanh........." Phù Ly đang chuẩn bị đưa quả Châu Ngọc trong tay cho Trang Khanh, nhìn thấy anh đột nhiên ôm lấy ngực, vội vàng lùi về sau mấy bước, nhét quả vào trong túi áo khoác, lại chạy nhanh qua đó: "Anh sao thế?"
Trang Khanh không dám nhìn mặt Phù Ly, anh nghiêng đầu qua một bên, hít một hơi thật sâu nói: "Không sao, hô hấp có chút không thuận."
"Tu luyện xảy ra sự cố?" Phù Ly vươn tay khoát lên cổ tay Trang Khanh, để linh khí chuyển vào bên trong kinh mạch của anh.
Linh khí vận hành thông thuận, thậm chí còn có xu thể mở rộng kinh mạch, đây là dấu hiệu sắp đột phá tu vi, dường như không có chỗ nào không ổn.
Nhưng Trang Khanh nhìn chằm chằm cổ tay mình, cảm thấy không chỉ có người đang đánh trống trong ngực mà trên tay cũng có người đang đốt lửa.
Điều này, rất không ổn.
Rình coi sự riêng tư của kẻ mạnh đối với người bình thường mà nói có sức hấp dẫn vô cùng lớn, đây chính là bản năng sinh vật.
Phù Ly chú ý tới ánh mắt tò mò của những người xung quanh, thở dài nói: "Bây giờ không phải lúc nói đùa." Cậu nhìn về phía con nhện yêu, "Nhưng phàm là những yêu tu làm ác, trên người sẽ mang sát khí. Mọi người đã từng nghe tới một loại gương chiếu yêu chưa, chỉ cần bị gương này chiếu vào, cho dù yêu tu nào cũng không thể che giấu."
"Không, không thể nào." Biểu tình của con nhện yêu không trấn định giống như ban nãy, nhưng hắn vẫn không tin trong tay Phù Ly sẽ có loại kính như vậy.
"Tại sao lại không thể nào, chiếu một cái thì sẽ biết thôi." Phù Ly giơ chiếc gương trong tay lên, nhanh chóng niệm một đoạn khẩu quyết, gương phát ra một cột sáng, bao phủ lấy cả người nhện yêu. Giây tiếp theo, trên người nhện yêu dường như xuất hiện một tầng sương mù màu đỏ, sương mù giương nanh múa vuốt, vô cùng bất thường.
Những yêu tu còn đang đứng ở bên cạnh con nhện yêu cũng đều nháo nhào tản ra bốn phía, trong đôi mắt nhìn về phía con nhện yêu cũng mang theo sợ hãi. Tuy rằng bọn họ không nhiều kiến thức, nhưng đồ ngốc cũng nhìn ra huyết khí trên người nhện yêu có gì đó không đúng.
Nhện yêu thấy tình hình không ổn, xoay người lại định chạy, nhưng vừa mới xoay người, đã bị Trang Khanh phất tay áo đánh bay, sau đó đâm vào cây Lang Can ở giếng trời. Cây Lang Can cao ngạo như thế nào, sao có thể để cho yêu tu bình thường tới gần, dây leo trên người nó vung lên, lại đánh bay con nhện bay lại trong đám yêu quái.
Trong đám yêu quái phát ra vài tiếng kêu ngạc nhiên, cũng may người ở ban quản lý phản ứng cực nhanh, một lát đã trói con nhện yêu lại, sau đó mới nói cho mọi người, đã bắt được yêu tu hôm trước tàn sát đồng bào tu chân giới rồi.
Mọi người vừa vui mừng vừa sợ, mấy yêu tu có quan hệ tốt với hoa quỳnh yêu và cá chép yêu lập tức khóc lên.
Vào lúc này, không ai có tâm tình quan tâm tới chuyện bát quái của Phù Ly và Trang Khanh, sinh mệnh mới là thứ đáng quý nhất.
Trang Khanh sắp xếp nhân viên tới trấn an cảm xúc của các yêu tu, quay đầu nhìn Phù Ly một cái, sầm mặt nói: "Tới đây."
Phù Ly nhìn thấy vẻ mặt của anh không được tốt, cho rằng anh quan tâm tới những lời nói ban nãy của các yêu tu kia, tới một nơi ít người, Phù Ly mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, ban nãy tôi nói chuyện có hơi thô lỗ, anh đừng để những lời nói của mấy tiểu yêu kia trong lòng."
Trang Khanh đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cậu: "Tôi là người nhỏ nhen như vậy sao, loại lời đồn chẳng ra sao này, có gì đáng để cho tôi để ý đâu?"
Phù Ly vội vàng lắc đầu: "Anh nói đúng, không có gì đáng giá để quan tâm cả."
"Những loại yêu quái thời đại trước như cậu có lẽ vẫn không mấy hiểu biết về mức độ cởi mở của xã hộ hiện tại." Trang Khanh chắp tay sau lưng, cằm khẽ nâng, thể hiện có chút cao ngạo: "Bây giờ yêu tu và con người tiếp xúc rất nhiều, cũng mắc phải tật xấu thích phỏng đoán lung tung của con người, nếu như quan tâm tới ngôn luận của bọn họ, vậy có lẽ chúng ta cũng không cần phải đi làm mỗi ngày nữa."
Phù Ly gật đầu, gật đến một nửa lại cảm thấy có gì đó không đúng: "Bên ngoài thật sự có tin đồn rằng tôi có quan hệ mờ ám với Chu Lộ sao?"
Sắc mặt Trang Khanh càng lạnh: "Đầu óc cậu chỉ chứa được mỗi con chim đó thôi sao?"
"Đầu tôi chỉ có con chim đó khi nào?" Phù Ly cảm thấy bản thân mình có chút oan uổng, cậu thấy vẻ mặt Trang Khanh có chút quái dị, có chút không dám tin nói, "Chẳng lẽ.........những lời đồn trên mạng, là tôi với anh có quan hệ?"
"Hừ." Lần này Trang Khanh không phản bác.
"Bọn họ đã nói gì?" Phù Ly nhìn thấy dáng vẻ sa sầm mặt nghiêm túc của Trang Khanh, đột nhiên có hơi tò mò, cậu vươn tay ghé vào bên vai Trang Khanh, "Nói rằng hai chúng ta là một đôi?"
Trang Khanh cứng người lại để Phù Ly dựa vào, cảm thấy hô hấp Phù Ly quá gần mặt mình, đưa tay đẩy cậu ra, "Dù sao cũng chỉ là những chuyện tình yêu nhỏ nhặt vớ vẩn, không quan trọng."
"Tình yêu sao có thể là chuyện nhỏ chứ, anh còn trẻ tuổi, cũng không thể xem thường một chữ "tình". Anh không thấy trong tiểu thuyết hay phim ảnh, những diễn viên chính vì tình yêu mà có thể không cần mạng sống hay sao?"
Trang Khanh sững sờ nhìn Phù Ly, lời của cậu ấy là có ý gì?
"Nhưng mà bọn họ nói tôi với anh có gì đó, chẳng đáng tin chút nào." Phù Ly lắc đầu, "Tôi đã hơn bốn nghìn tuổi rồi, sao có thể xuống tay với một con rồng chưa hoàn toàn trưởng thành như anh chứ, vậy cũng quá thiếu đạo đức."
Trang Khanh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, vươn tay đẩy Phù Ly sang một bên, đi thẳng vào phòng thẩm vấn không hề quay đầu lại.
Đột nhiên bị đẩy như thế, Phù Ly chưa phản ứng lại được, ý gì vậy, lại giận rồi?
Trang Khanh bước vào phòng thẩm vấn, tiếng đóng cửa làm cho Hoàng Xán và Từ Viện đang ở trong thẩm tra án giật mình nhảy dựng.
"Lão đại?" Từ Viện thấy người đi vào là Trang Khanh, chuẩn bị đứng dậy đưa ghế cho anh, Trang Khanh nói: "Không cần, tôi ngồi bên cạnh được rồi." Anh bước đôi chân dài, ngồi xuống ghế bên cạnh, "Tiếp tục."
Từ Viện nhìn thấy sắc mặt Trang Khanh có gì đó không đúng, nhưng cũng biết bản thân mình không thể nhiều chuyện, cho nên tiếp tục hỏi động cơ gây án của dơi yêu. Nhưng con dơi yêu này không có tí ý thức nào rằng mình đang là tù nhân, thái độ vô cùng ngạo mạn, không bạo lực không hợp tác.
Trang Khanh tâm tình không tốt, tính nhẫn nại cũng vô cùng không tốt, thấy dơi yêu như vậy, nói thẳng: "Đã xác định tính chất vụ án rồi, hơn nữa còn bị bắt tại hiện trường, hắn ta không bằng lòng nói quá trình phạm tội cũng không sao, phán hình theo quy củ là được, mời Pháp Thiên Tự tới siêu độ cho hoa quỳnh yêu và cá chép yêu."
"Lão đại, anh cũng ở đây sao?" Triều Vân đẩy cửa ra nhìn thấy Trang Khanh đang ở đây, nhân tiện nói, "Đúng lúc anh ở đây, em phát hiện ra nhện yêu và dơi yêu đã từng có liên hệ nhờ hệ thống camera giám sát của con người."
Trang Khanh nâng cái cằm xinh đẹp lên, cười lạnh nhìn con dơi yêu: "Nội ứng ngoại hợp?"
Con dơi yêu không nói lời nào, Trang Khanh đứng dậy đi ra ngoài cửa, sang một phòng thẩm vấn khác. Điều đầu tiên anh nhìn thấy khi bước vào phòng chính là Phù Ly đang ngồi với Trương Kha. Tim anh kẽ động, hai chân giống như không nghe theo sai khiến, ngồi xuống bên cạnh Phù Ly.
Phù Ly nhìn thấy anh, quay đầu qua cười với anh một cái, Trang Khanh giật giật khóe môi, muốn cười lại một cái, nhưng mà miệng có chút cứng ngắc.
Định lực của nhện yêu rõ ràng không tốt bằng dơi yêu, Phù Ly tùy tiện lấy ra mấy pháp bảo không biết thật giả, đã lừa hắn ta vòng quanh, thành thật nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Thì ra trước đây nhện yêu đã từng có một khoản tiền nhỏ ở nhân gian, cho nên đi ra nước ngoài du lịch, đúng lúc gặp được con dơi yêu có thể nói tiếng Triều Châu. Con dơi yêu này còn là bá tước gì đó ở yêu giới phương Tây, vô cùng tò mò về yêu giới phương Đông, khi hắn nghe nói yêu giới phương Đông có các yêu loại quý hiếm, liền nổi lên tâm tư khác.
Một người tâm tư không đơn thuần, một người lưu luyến nhân gian phồn hoa, vì tiền tài mà tự nguyện trong ngoài phối hợp với yêu quái ngoại quốc, tàn hại đồng bào. Nào biết con nhện yêu này không may mắn, vừa mới làm chuyện xấu không bao lâu lại đụng vào Chu Lộ, cuối cùng rơi vào cảnh ngồi tù lao.
"Bản thân là yêu tộc phương Đông, vì một chút tiền tài ở nhân gian mà để cho anh bán ứng đồng bào, quả thực có tiền đồ." Phù Ly nghe xong khẩu cung củ nhện yêu, bút trong tay cũng bị bẻ gãy, cậu liếc mặt nhìn con nhện yêu một cái đầy ghét bỏ, vứt bút trong tay đi, đẩy ghế đi ra ngoài.
"Anh Phù." Trương Kha cũng vô cùng ghê tởm con nhện yêu này, nhìn thấy Phù Ly không muốn xen vào việc này thêm nữa, chỉ đành nhịn ghê tởm tiếp tục hỏi con nhện yêu những tình tiết liên quan.
Trang Khanh nhìn mấy cái về phía cửa sau, nhịn mấy giây, cuối cùng vẫn theo Phù Ly ra ngoài.
Khi anh đuổi theo, Phù Ly đã không ở trên tầng nữa, dưới đại sảnh nhốn nháo, yêu tu đều đang thu dọng chăn đệm hay túi ngủ, tốp năm tốp ba đi ra khỏi ban quản lý. Trang Khanh đi xuống cầu thang xoắn ốc, tìm được Phù Ly ở dưới cây Lang Can.
Dưới cây Lang Can, Phù Ly vươn tay nhận lấy quả Châu Ngọc, lại lấy mấy thứ đồ ăn vặt trong túi ra, đưa cho người ba đầu.
Người ba đầu dường như rất hứng thú với đồ ăn ở nhân gian, treo ngược đầu ở dây leo, lúc ẩn lúc hiện, ba thân thể, chín cái đầu, ghé vào với nhau, giống như một bó tỏi.
"Ngươi còn chưa tìm được Phượng Hoàng sao?"
"Xin lỗi."
"Không sao, chúng ta tin tưởng ngươi."
"Đúng, chúng ta tin tưởng ngươi."
Rõ ràng chỉ có bốn người, nhưng hiệu quả mồm năm miệng mười. Trang Khanh đứng ở đằng xa, tự dưng lại không muốn bước lên làm phiền.
Phù Ly đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Trang Khanh thân thể cao thẳng trong đám yêu tu nhốn nháo. Trong giây phút này, cậu đột nhiên hiểu được chân lý thành ngữ "ngọc thụ lâm phong" của con người, cậu cười cười với Trang Khanh.
Ồn ào, yêu tu, công việc, trong mắt Trang Khanh đều hóa thành mây khói khi nhìn thấy nụ cười này. Đầu óc anh ong một tiếng, tim đập thùng thùng, giống như có ai đó đang đánh trống trong tim anh, hơn nữa còn dùng sức rất mạnh, không nghỉ lấy một khắc.
Anh ôm ngực, sợ hãi tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thậm chí anh luống cuống không muốn cho Phù Ly nhận ra giờ phút này mình có gì đó không thích hợp.
"Trang Khanh........." Phù Ly đang chuẩn bị đưa quả Châu Ngọc trong tay cho Trang Khanh, nhìn thấy anh đột nhiên ôm lấy ngực, vội vàng lùi về sau mấy bước, nhét quả vào trong túi áo khoác, lại chạy nhanh qua đó: "Anh sao thế?"
Trang Khanh không dám nhìn mặt Phù Ly, anh nghiêng đầu qua một bên, hít một hơi thật sâu nói: "Không sao, hô hấp có chút không thuận."
"Tu luyện xảy ra sự cố?" Phù Ly vươn tay khoát lên cổ tay Trang Khanh, để linh khí chuyển vào bên trong kinh mạch của anh.
Linh khí vận hành thông thuận, thậm chí còn có xu thể mở rộng kinh mạch, đây là dấu hiệu sắp đột phá tu vi, dường như không có chỗ nào không ổn.
Nhưng Trang Khanh nhìn chằm chằm cổ tay mình, cảm thấy không chỉ có người đang đánh trống trong ngực mà trên tay cũng có người đang đốt lửa.
Điều này, rất không ổn.
Bình luận truyện