Chương 16: Hình Xăm Không Thể Xoá Nhoà
Lưng hắn to và đẹp, bờ vai rộng nam tính nhưng lại phủ kín bằng một hình xăm không màu. Đó là biểu tượng Băng Tâm đã thấy ở nhà vòm trong vườn hoa hồng của hắn mà cô đi nhầm vào, là biểu tượng có trong hình tròn ở thang máy tự động đã đưa cô xuống hầm.
Một con rắn quấn vào một con đại bàng, cả hai đều rất uy nga tráng lệ, bao phủ khắp tấm lưng rộng lớn.
- Đây là...
- Đẹp không? Là hình xăm Băng Đình Kim đã tặng tôi như một món quà kỉ niệm.
Trong mắt Băng Tâm lại càng lộ ra sự khó tin miễn cưỡng. Thiên Tử Hạo quay mặt đi nên Băng Tâm không thể nhìn thấy sự tàn ác cùng nham hiểm đang hiện hữu trên mặt hắn. Thiên Tử Hạo cúi xuống nhặt áo khoác ngoài rồi lấy ra một tấm ảnh đưa đến trước mặt Băng Tâm.
- Hôm nay sinh nhật cô, cũng còn một món quà khác cho cô đây.
- Thích chứ?
Băng Tâm ngước lên nhìn thẳng vào Thiên Tử Hạo, ánh mắt chứa đầy sự tức giận như muốn đâm nát hắn. Cô nghiến răng gằn từng chữ.
- Đồ bệnh hoạn!
Thiên Tử Hạo nhếch mép cười khẽ.
- Khốn nạn, anh đã bảo sẽ cứu mẹ tôi mà!
Băng Tâm gân cổ hét lên, Thiên Tử Hạo bình tĩnh đáp lại.
- Tôi thật sự đã cứu mẹ cô và bà ấy vẫn còn sống, hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi cũng sẽ trả bà ấy về với cô nhanh thôi.
- Anh đúng là đồ không có lương tâm.
- Thế khi ba cô làm vậy với gia đình tôi, lương tâm ông ấy để ở đâu?
Băng Tâm không mắng chửi nữa, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nhếch mép cười đầy mỉa mai.
- Vậy để tôi đoán xem nhé. Anh sẽ xăm hình lên cả gia đình tôi, bao gồm cả ba tôi rồi gϊếŧ ông ấy thật dã man đúng không?
- Như thế nào mới đúng?
- Tôi sẽ gϊếŧ mẹ con cô trước mặt Băng Đình Kim rồi lấy máu của hai người làm mực xăm cho ông ta. Nhưng tôi sẽ không gϊếŧ ông ta, tôi sẽ bắt ông ta phải sống, sống cùng với cái xác thối rữa của gia đình mình.
Thiên Tử Hạo nói rõ ràng từng chữ. Mỗi một lời nói hắn bật ra, khuôn mặt Băng Tâm lại càng trở nên trắng bệch, mắt càng mở to đầy kinh ngạc. Cô không còn nói thêm được một lời nào nữa, đầu gục xuống như người đã chết, nước mắt ướt khắp hai má, rơi xuống vùng bụng thon thả từng giọt.
Nhìn Băng Tâm như vậy, tưởng chừng Thiên Tử Hạo sẽ vô cùng thỏa mãn vì nhìn thấy sự đau khổ mà mình đã gây ra cho con gái kẻ thù. Nhưng không, lòng hắn lại chùng xuống, và trong phút chốc hắn lại cảm thấy có gì đó tức giận.
Cổ họng Thiên Tử Hạo hơi cuộn lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét khắp cơ thể trần trụi của Băng Tâm đang giang rộng. Hắn lấy một sợi dây rồi cột tóc Băng Tâm lại thật chặt.
Hắn bước lại gần cô, đưa hai tay nhào nặn đôi gò bồng quyến rũ, sự mềm mại mịn màng đến bất ngờ này không một thằng đàn ông nào có thể cưỡng lại được. Băng Tâm giật thót mình, co rúm người lại. Hai bàn tay chai sạn liên tục xoa nắn đồi tuyết đến biến dạng, đôi lúc ngón tay cái còn khẽ xoa xoa nụ đào, khiến nó dần cứng lên trong phút chốc. Băng Tâm đầy vẻ bài xích, nhưng bản năng sinh lý của người phụ nữ đã khiến cơ thể chống lại cô.
Khi đã nhào nắn một lúc lâu, Thiên Tử Hạo cúi xuống ngậm lấy một bên, bên còn lại bàn tay vẫn không ngừng xoa bóp. Hắn mân mê đồi tuyết trắng cao ngất, đưa lưỡi liếm khắp xung quanh khiến cả đôi gò bồng bóng nhẫy nước bọt. Mỗi lần Thiên Tử Hạo nhe răng khẽ cắn lấy nụ hoa mà day day, Băng Tâm lại cảm thấy có một luồng điện truyền ra khắp cơ thể. Dù vậy, sự oán hận vẫn giúp cô giữ được tỉnh táo mà cắn chặt răng, cố gắng không để một âm thanh nào lọt ra ngoài.
Khi cảm thấy đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đủ, Thiên Tử Hạo vòng ra sau lưng Băng Tâm. Một tay tiếp tục xoa nắn, một tay lại đưa xuống nơi nhạy cảm nhất của người phụ nữ, mặt vùi sâu vào cổ cô. Ngay khi ngón tay hắn chạm đến, Băng Tâm run rẩy trợn tròn hai mắt, cố gắng giãy giụa.
- Không, đừng chạm vào chỗ đó, đừng....
Thiên Tử Hạo không thèm để tâm đến sự phản kháng vô dụng của Băng Tâm, cả bàn tay to lớn luồn sâu xuống, thu năm ngón tay lại, ôm trọn hoa huyệt mềm mại trong lòng bàn tay. Đang ướp vị lạnh của mùa đông đột nhiên lại có bàn tay nóng ấp áp sát vào khiến đầu óc cô như bừng tỉnh. Ngón giữa thon dài miết nhẹ dọc cửa động, lòng bàn tay khẽ xoa xoa ma sát, những ngón tay còn lại thì miết hai bên. Thiên Tử Hạo âu yếm vuốt ve, săn sóc điêu luyện, chẳng mấy chốc hoa huyệt đã vô cùng ẩm ướt. Rồi bất chợt hắn ấn ngón tay vào một chút, đủ sâu để tạo ra kɦoáı ƈảʍ tuyệt vời nhưng cũng đủ nông để không phá rách màиɠ ŧяiиɦ. Băng Tâm rướn người lên, bụng hóp lại, đôi môi nhỏ nhắn không kiềm được mà bật ra những tiếng rên vụn vặt. Bên trên, Thiên Tử Hạo không ngừng cắи ʍút̼ khắp vai, cổ, tai cô, ngón tay ma quái bên dưới thì khám phá hang động bí ẩn một cách thích thú.
Băng Tâm không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa, nhận thức cũng dần mơ màng. Nơi ấy của cô co bóp dữ dội, như thể có một ngọn lửa hừng hực lan toả đến mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, thiêu đốt tất cả.
- Đã ướt đến thế rồi?
Thiên Tử Hạo hài lòng, đi đến kệ treo tường rồi cầm lấy một thứ trên đó, nhìn Băng Tâm cười gian xảo.
- Nhưng tôi muốn cô phải ướt hơn nữa.
Thiên Tử Hạo nhếch mép một cách quyến rũ, cái sự quyến rũ gợi cảm ấy của hắn có thể làm bất cứ người phụ nữ nào phải say mê điêu đứng.
Băng Tâm nhìn dụng cụ trên tay hắn nhưng không biết là thứ gì và để làm gì. Nó giống như micro nhưng phần đầu lại hơi dài như quả ôliu và trơn nhẵn. Thiên Tử Hạo còn lấy hai cái kẹp nhỏ, kẹp vào ngực Băng Tâm mỗi bên một cái, khiến hai nụ đào luôn có cảm giác tê cứng.
Thiên Tử Hạo bật nút công tắc, đầu tròn liền rung lên, rồi đưa vật ấy áp sát vào hoa huyệt cô. Băng Thuyệŧ vã kêu gào, khi nãy nhìn qua không hề nghĩ rằng dụng cụ này lại rung kịch liệt đến vậy. Tuy chỉ tác động bên ngoài nhưng cũng đủ khiến hoa huyệt co bóp dữ dội, có chút tê rát, những dòng nước trong suốt tuôn ra ngày một nhiều.
Tiếng la hét, rêи ɾỉ của Băng Tâm chỉ làm cho Thiên Tử Hạo thêm thích thú, hài lòng. Hắn di chuyển đầu tròn chậm rãi khắp vùng tam giác, ấn vào những điểm mẫn cảm chết người. Băng Tâm co rúm tay chân, một ngọn lửa tà ác dần thiêu đốt chút lí trí còn sót lại của cô.
- Cô ra nhiều hơn tôi nghĩ đấy.
- Bỏ... ra đi, bỏ thứ đó... ra khỏi người tôi...
Thiên Tử Hạo bật nấc mạnh hơn, Băng Tâm lại càng la hét chói tai, gân cổ nổi chằng chịt. Chẳng bao lâu sau, nơi ấy của cô co giật liên tiếp rất mạnh, rồi vội vã phun ra thật nhiều những dòng nước óng ánh. Lúc này Thiên Tử Hạo mới bỏ vật đó ra, cúi xuống nhìn nơi hoa huyệt ướŧ áŧ.
- Vậy là đủ rồi. Những ngày sau còn rất dài, sẽ còn rất nhiều thứ đang chờ đợi cô. Còn bây giờ, tự tôi sẽ làm lấy.
Nói rồi, hắn rút sợi dây thắt lưng ở quần mình ra, gập đôi lại.
- Nhưng trước tiên, tôi muốn cô phải tỉnh táo để cảm nhận thật rõ nó.
Thiên Tử Hạo không thương tiếc vụt thật mạnh vào đùi trong của Băng Tâm. Đang mơ màng vì cơn kɦoáı ƈảʍ mới mẻ, đột nhiên một trận đau thấu xương lại ập đến khiến đầu óc cô phút chốc bừng tỉnh. Thiên Tử Hạo vụt liên tiếp vào hai bên đùi, tuy không dùng nhiều lực nhưng vốn khỏe mạnh hơn người nên từng nhát roi của hắn vụt xuống như trời giáng. Sau mười mấy cái liên tiếp, hai bên đùi Băng Tâm chỗ đỏ, chỗ bầm tím nhưng không hề xây xát. Đó là cái hay của việc dùng dây thắt lưng.
Băng Tâm đau đến hét không ra tiếng nhưng lại không có lấy một giọt nước mắt chảy xuống. Có lẽ chỉ nỗi đau tinh thần mới có thể khiến cô gái kiên cường này bật khóc.
Thiên Tử Hạo không tra tấn Băng Tâm nữa, mở khóa khung rồi bế cô đặt lên chiếc giường rộng lớn giữa phòng. Hắn đặt cô nằm ngửa, thân mình lực lưỡng len vào giữa hai chân còn đang run rẩy vì đau. Quỳ gối ở đó, hắn một lần nữa nhìn ngắm tác phẩm tuyệt mĩ của tạo hóa. Đôi mắt cô nhìn hắn giờ đây lạnh lùng, vô hồn hơn bao giờ hết. Nhưng đối diện với cái nhìn đó, hắn chỉ cười nhẹ.
- Tôi thích tư thế truyền thống cho lần đầu tiên.
Bên dưới của hắn đã cương cứng tự bao giờ dù chưa tác động đến. Không cần dùng tay điều chỉnh, hắn đưa người đến, thắt lưng đẩy vào một cái thật mạnh. Băng Tâm kêu lên khản đặc, ngực ưỡn cao, hai chân quắp chặt vào hông hắn, cảm giác như bị xé đôi. Rồi chưa để hoa huyệt của cô kịp giãn nở thích nghi với sự to lớn đó, hắn đã hung hăng ra vào, một cú nhấp đều rất mạnh, hai đồi tuyết nảy lên theo mỗi động tác khiến máu huyết hắn càng thêm sôi trào.
Chất dịch cô tiết ra từ nãy bôi trơn cho hắn, giúp hắn chuyển động dễ dàng hơn. Hắn chiếm lấy cô như thú dữ giằng xé con mồi béo bở, không chút thương hoa tiếc ngọc. Thiên Tử Hạo nắm chặt cằm Băng Tâm, bắt cô đối diện với hắn.
- Nhìn tôi đi, hãy nhìn cho kĩ người đang chiếm lấy cô đây.
Băng Tâm nhục nhã ê chề, đau đớn mà ngất lịm đi.
Bình luận truyện