Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 9



Tôi bị anh ta đẩy ra, sập cửa rời đi, tôi cảm thấy lòng tràn đầy buồn giận, giống như lúc trong mơ, tôi lái chiếc xe kia, cứ thế lao tới lao tới, đường núi uốn lượn không có điểm cuối, đèn xe chỉ có thể chiếu ra chút ánh sáng phía trước, tôi liều mạng đạp chân ga. Cuối cùng đụng vào một thân cây, giấc mộng kia rõ ràng như thế, tôi cảm thấy dường như đó là sự thật.

Tôi không tả được cảm giác trong lòng mình là gì, một mình đứng trong phòng khách, ngôi nhà này là Tô Duyệt Sinh mua cho tôi, đây là gian nhà trọ tốt nhất trong thành phố, nhà to yên tĩnh, có một tầng lầu, ấm cúng tinh tế, đột nhiên tôi cảm thấy toàn thân rét run, tựa như đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ngay cả mình là ai cũng không biết, nhìn quanh bốn phía, chỉ có mờ mịt.

Tôi lấy lại bình tĩnh, quyết tâm đem con đường núi trong mộng kia vẽ ra, có lẽ nó thật sự tồn tại, có lẽ đó cũng không phải là một cơn ác mộng.

Trong nhà chỉ có bút ký tên và giấy trắng, tôi tìm ra giấy bút, chậm rãi vẽ, mới đầu tôi chỉ như đứa trẻ vẽ mấy đường gấp khúc cong cong, vẽ ra còn đường kia một cách đơn giản, sau vài nét bút, tôi đột nhiên phát hiện tay vẽ dường như không chịu sự khống chế của mình nữa, tôi đặt bút xuống vẽ rồi lại đồ, ngòi bút ở trên giấy vô cũng lưu loát, cực kỳ quen thuộc, âm thanh xẹt xẹt khiến tôi cảm thấy rất thân thiết, thời điểm dừng bút, động tác quen thuộc cứ như bản năng vốn có, tôi theo bản năng vẽ ra một bức tranh, tôi chưa từng ý thức được mình sẽ vẽ được nhanh như vậy, hơn nữa còn là vẽ một cách vô cùng thuần thục, vẽ tranh như thế này gọi là... vẽ như máy?

Tôi nhìn tờ giấy, bức tranh tuy đơn giản nhưng rất thật, tranh này chắc không phải do tôi vẽ đâu, loại kỹ pháp vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa chắc hẳn đã trải qua quá trình luyện tập khắc khổ mới có thể vẽ thuần thục như vậy. Đột nhiên tôi có một loại xúc động, tôi ngồi vào trước gương soi, bắt đầu vẽ chính gương mặt mình trong gương.

Hình dáng quen thuộc mà lại xa lạ dần dần hiện ra trên giấy trắng, tôi vẽ đặc biệt mau, chỉ xẹt xẹt vài nét bút, nhưng vừa nhìn thấy đã biết ngay đó chính là chân dung của chính mình, tôi thậm chí còn không chút suy tư ký bút danh xuống phía dưới, hai chữ Thất Xảo được tôi viết ra rất lưu loát, so với chữ ký trên giấy tờ này nọ của tôi hoàn toàn không giống, ngay cả chữ viết cũng không giống chữ tôi thường viết, tôi trừng mắt nhìn chữ ký xa lạ kia, cảm thấy như mình sắp điên rồi.

Tôi hoảng hốt đứng lên, nghĩ nghĩ có lẽ nên tìm ai đó xin giúp đỡ. Nhưng phải tìm ai đây?

A Mãn? Trần Quy?

Theo bản năng tôi nghĩ đến Trình Tử Lương, nghĩ đến lời nói tối hôm đó của anh ta, tôi hốt hoảng đứng lên, gọi điện cho Trình Tử Lương, điện thoại không kết nối, giọng nữ máy móc vang lên, một lần lại một lần xin lỗi tôi. Tôi nghe xong hồi lâu, cảm thấy ý lạnh đang vây chặt lấy mình. Không biết từ khi nào tôi ôm lấy điện thoại ngồi dưới đất, tựa vào sofa, toàn thân phát run. Tôi biết chuyện này không đúng, nhưng không nói được không đúng chỗ nào, nhóm bạn bè của tôi đâu? Không, đây chắc hẳn là những người bạn trong mấy năm gần đây mới quen biết được, mà tôi ngay cả một cô bạn thân cũng không có.

Tôi nghĩ đến Trần Minh Lệ, sao tôi lại không nhớ số điện thoại của cô ấy? Đã bao lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau? Từ sau khi cô ấy xuất ngoại chúng tôi không còn liên hệ nữa, vậy còn những người bạn khác của tôi đâu? Bọn họ đã đi đâu?

Tôi hao hết khí lực cũng không nghĩ ra được gì, đến cùng thì tôi còn bạn bè nào nữa, chẳng lẽ ngoài Trần Minh Lệ, vốn không còn ai khác sao? Sinh mệnh giống như đột nhiên bị đứt gãy, đoạn trống rỗng rộng lớn phảng phất như đáy vực sâu nuốt người, còn tôi đang đứng ở vách núi đen bên cạnh, không dám trợn mắt nhìn xuống, không dám nhớ lại, chỉ muốn bám vào một nhánh cây cứu mạng, để nó giúp kéo tôi ra khỏi hoàn cảnh tuyệt vọng này. Nền gạch mát lạnh như băng, tôi dán gương mặt nóng bỏng của mình lên đó, cảm giác mát lạnh kia như một vũng nước mát khiến nội tâm đang cuồng loạn của tôi cảm nhận được chút ít an ủi.

Có lẽ là tôi đang ngủ, có lẽ tôi bị mất trí rồi, tóm lại tiếng chuông điện thoại vang lên dần dần kéo ý thức của tôi trở về, là Trần Quy gọi, anh ta hỏi: “Cô Trâu, tối nay có hẹn khách ăn cơm, cô đừng quên đó“.

Hiện thực hết thảy đều gào thét kéo trở về, tôi như rơi vào một giấc mộng hão huyền, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mê ly không rõ. Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi anh ta: “Tài xế của tôi do công ty phát lương hả?”

Trần Quy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Không phải, cô đang dùng là tài xế của Tô tiên sinh, hẳn là bên kia phát lương“.

Tôi cảm thấy bản thân như đang khốn đốn lạc vào mê cung, trí nhớ có được chỉ có một phần, tài xế này đã dùng rất nhiều năm, trung thực tin cậy, nhưng tôi nghĩ mãi không ra từ khi nào anh ta trở thành tài xế của tôi, chuyện hôm nay khiến tôi đột nhiên bừng tỉnh, bắt đầu truy cứu lai lịch người này. Mà anh ta không ngờ lại là người của Tô Duyệt Sinh.

Trần Quy ước chừng đang kinh ngạc với sự khác thường của tôi, anh ta hỏi: “Không phải là cô không khỏe chứ? Cô đang ở đâu vậy? Có thuốc ở đó không?”

“Đâu có, tôi không sao“. Tôi không kiên nhẫn đỡ lấy cái trán nóng bỏng của mình, đem mái tóc rối bời gạt sang một bên: “Anh đừng lo, tôi đang ở nhà“.

Tôi hy vọng có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, có lẽ Trình Tử Lương nói thật, tôi thật sự đã từng lái xe đụng vào cây, chỉ là bản thân tôi đã quên mất.

Tối đó chúng tôi có hẹn ăn cơm với một vài vị khách quan trọng tại Trạc Hữu Liên, cơm ở Trạc Hữu Liên cũng là đúng chuẩn hàng đầu, vấn đề ẩm thực do A Mãn quản, A Mãn làm việc phải nói là vô cùng nghiêm cẩn, củi gạo dầu muối, mọi thứ đều chọn loại tốt nhất, dù sao chúng tôi cũng là bán đắt, đắt cũng có đạo lý của đắt. Mấy trăm đồng tiền gạo, làm được một bữa cơm đặc biệt thơm ngon, bất quá ở Trạc Hữu Liên, mỗi khi say sưa, thường thường vừa uống vừa hát, mà đã hát rồi thì ăn sao vô. Hôm nay bởi vì đón khách quan trọng, cho nên đồ ăn cũng rất phong phú, khách đến cũng rất nể tình, không có uống rượu náo loạn, mọi người đều vui vẻ chiều lòng nhau.

Sau khi đồ ăn được dọn lên, Trần Quy lặng lẽ phái phục vụ đến nói cho tôi biết, hôm nay có Triệu Vân đến đây, đang ở lầu kế bên mời khách. Quan hệ giữa Triệu Vân và Tô Duyệt Sinh không bình thường, anh ta cũng ít khi đến, hiển nhiên tôi phải đi ra chào hỏi. Vì thế đành cáo lỗi với những người trong bữa tiệc, nói có bạn đến phải đi kính chén rượu.

Gian lầu ở ngay cạnh bên, không cần phải ngồi xe, đi bộ qua cũng được. Có điều tuy nói là gần, cũng phải mất vài phút đi vòng qua vườn hoa. Bên trong gian lầu rất im lặng, đây cũng là tác phong của Triệu Vân, anh ta ghét nhất mấy chuyện hồ nháo náo loạn.

Tiệc ở bên này của Triệu Vân cũng đã gần tàn, khách khứa thì ca hát trên lầu, anh ta lại ở dưới lầu uống rượu Phổ, trông thấy tôi liền vẫy tay: “Lại đây uống chén rượu, rượu riêng nha, anh tự mình đem đến, so với loại rượu Phổ ở đây của em hoàn toàn hơn hẳn“.

Tôi cười nói: “Vội vã tới đây kính anh chén rượu, ai mà ngờ các anh đã muốn tàn tiệc rồi“.

Triệu Vân nói: “Biết em sẽ đến, nên anh muốn tặng em một cái kinh hỉ đó“.

Tôi hỏi: “Kinh hỉ gì?”

Triệu Vân hướng ra ngoài cửa sổ huýt sáo một cái, lúc này tôi mới thấy ở bên ngoài có chiếc xe đang đậu, tuy rằng xe được che chắn cẩn thận, nhưng vừa nhìn thấy, tôi liền nhận ra đây là xe của Tô Duyệt Sinh.

Trong lòng tôi nhảy dựng, cũng không biết vì sao, Triệu Vân nói: “Em vẫn nên qua đó nhìn một cái đi, anh đã khuyên cậu ta về phòng ngủ rồi nhưng cậu ta không chịu, em cũng biết tính cậu ta mà, uống say rồi là lăn đùng ra ngủ, con người cậu ta đầy tật xấu, thử hỏi ai mà áp đặt được cậu ta, anh mặc kệ, xảy ra chuyện đành để em lo thôi“.

Qua một lúc lâu sau, tôi mới miễn cưỡng cười cười, “Uống ở đâu mà thành như vậy?”

“Ngay tại đây“. Triệu Vân cười rộ lên, lộ ra một hàng răng trắng: “Trách ai được? Còn không phải tại rượu ở đây ngon ư! Nhanh đi nhanh đi! Nếu không đi anh sẽ đuổi em đi đó!”

Tôi đành tạm biệt rồi đi ra ngoài xuống đài, mở cửa xe nhìn rõ quả nhiên là Tô Duyệt Sinh đang ngã lệch ở ghế sau, ngủ thật là ngon. Mùi rượu phảng phất cũng không nhiều, đèn đường như ẩn như hiện, bị cây cối cành lá thấp thoáng che khuất, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ nhạt như ánh trăng, chiếu lên chân mày anh ta, rồi như trẻ con nhíu mày lại.

Tôi nghĩ thầm cứ để anh ta ngủ như vậy không phải càng khó, không bằng gọi anh ta dậy, kéo về phòng ngủ. Nhưng đẩy liên tục mấy cái, cũng không lay tỉnh anh ta được, tay vừa chạm nhẹ vào lưng mới cảm nhận được da thịt nóng bỏng, lại sờ sờ cái trán, không phải là phát sốt chứ? Lúc này Triệu Vân cố tình đem chén rượu tới, đi thong thả như đang xem náo nhiệt: “Đừng phí sức nữa, nếu gọi tỉnh được, còn kinh hỉ cho em được sao?”

Tôi tức giận nói: “Anh sờ thử xem, nóng bỏng tay luôn nè, đây gọi là kinh hỉ hả?” Triệu Vân vốn dĩ không tin, nhưng nhìn nhìn biểu tình của ta, đoán chừng không giống như đang làm bộ, thế này mới cúi xuống sờ sờ trán Tô Duyệt Sinh, 'Ôi trời' một tiếng, nói: “Anh còn nói sao hôm nay cậu ta ũ rũ như vậy, nói chuyện cũng ít, thì ra là bị bệnh“.

Tôi gọi điện cho Trần Quy, bảo anh ta phái vài người đến. Trần Quy nghe nói Tô Duyệt Sinh uống rượu liền tự mình dẫn theo vài vị bảo vệ khỏe mạnh. Mấy người cùng nhau ra tay mới khiêng được Tô Duyệt Sinh ra, đưa đến phòng khách nghỉ ngơi. Trạc Hữu Liên trước giờ vẫn luôn phòng bị một vị bác sĩ, không phải có ý gì, chẳng qua việc kinh doanh của chúng tôi thường thường là đến tận ba bốn giờ sáng, chỉ sợ khách khứa có chút gì không thoải mái linh tinh mà nhiễm bệnh.

Nuôi mấy vị bác sĩ này coi thế cũng được vài lần công dụng, có đôi khi khách uống say quá, phải truyền dịch cấp cứu, lắm lúc giống như hôm nay vậy, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi bác sĩ xem qua, bước đầu phán đoán là bị cảm lạnh, hỏi trước đó làm những gì, Triệu Vân nói: “Ra biển, hồi chiều tụi tôi có ra biển câu cá“.

Bác sĩ nói: “Có lẽ là do gió biển, không sao đâu, nếu lo lắng thì có thể đưa đến bệnh viện kiểm tra“.

Tất cả mọi người nhìn tôi, tôi chỉ hoàn toàn ngoan ngoãn nhìn Triệu Vân, Triệu Vân nói: “Anh mặc kệ, em làm chủ“. Tôi gõ gõ nhịp tay đưa ra chỉ thị, uống thuốc hạ sốt xong rồi quan sát, xem có cần đưa vào bệnh viện hay không.

Lúc Tô Duyệt Sinh tỉnh lại đã là nữa đêm, tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn tôi ở lại phòng khách chăm sóc anh ta. Tôi cũng đang mơ màng ngủ trên sofa, anh ta gọi tên tôi một tiếng, tôi vốn ngủ không sâu, vội lục đục bò dậy đi qua sờ trán anh ta, đầy mồ hôi, lành lạnh, vậy là hạ sốt rồi. Tôi hỏi anh ta có muốn uống nước không, Tô Duyệt Sinh mơ mơ hồ hồ, cau mày nói: “Muốn tắm, không thoải mái“.

Trong phòng khách có bồn tắm lớn, tôi mở vòi sen thả vào nước, lại nghĩ tới không có khăn lông cho anh ta dùng, bất quá trong phòng làm việc của tôi có một cái, là khăn bình thường tôi hay dùng, có thể lấy ra cứu cấp. Chờ đến khi tôi cầm khăn từ văn phòng trở về, Tô Duyệt Sinh đã ngủ lại. Tôi thấy anh ta ngay cả quần áo trên người cũng đều ẩm ướt mồ hôi, sợ anh ta lại vì cảm lạnh mà phát sốt lần nữa, vì thế một bên gọi tên anh ta, một bên chụp lấy cánh tay, mong kéo anh ta tỉnh dậy, gọi liên tục mấy tiếng, rốt cục Tô Duyệt Sinh cũng mở mắt liếc nhìn tôi một cái, thời điểm anh ta chưa tỉnh ngủ là lúc đẹp mắt nhất, con ngươi giống như bị một tầng sương che mờ, lông mi cong cong, có chút hồn nhiên như trẻ con, ánh mắt mơ hồ bối rối, giống như không nhận ra tôi.

“Đi tắm đã”

Tô Duyệt Sinh trở mình một cái, đưa lưng về phía tôi, lẩm bẩm: “Em tắm trước đi“.

Thật sự là sốt đến hồ đồ, tôi không còn cách nào, sức vóc đàn ông to lớn như vậy tôi cũng không thể kéo đi được, tôi nhận mệnh đem khăn lông đi vắt nước nóng, giúp anh ta lau mặt, tuy không có tắm rửa, nhưng dùng khăn nóng chà lau ít ra cũng được chút thoải mái. Lúc tôi lau mặt và cổ cho anh ta, anh ta cũng không động đậy, ngủ say sưa như đứa trẻ to xác, khăn nóng ước chừng khiến anh ta cảm thất rất thoải mái, Tô Duyệt Sinh vốn vẫn nhăn mày rốt cục buông lỏng ra. Tôi vào bồn tắm nhúng khăn thêm lần nữa, quay trở ra bắt đầu cởi nút áo, vừa mở được hai cái nút thì Tô Duyệt Sinh tỉnh dậy, bỗng chốc đè tay tôi, đôi con ngươi đen nhánh chòng chọc nhìn tôi một lúc, đột nhiên nói: “Sao em lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện