Chương 20: Dược phó Thạch Nhĩ
Ngày thứ hai, Nhiếp Thừa Nham mê man tỉnh dậy. Giấc ngủ đêm qua hình như không được an ổn cho lắm, hắn nghe thấy thanh âm ôn nhu ngọt ngào của Vân Nhi đang gọi hắn: “Thành chủ đại nhân!”. Sao lại gọi hắn là thành chủ? Đấy là cách xưng hô lúc hai người họ vừa mới quen nhau, sau này, bọn họ yêu nhau, nàng rõ ràng đã đổi lại cách xưng hô, gọi hắn là “A Nham”. Nàng ra đi cũng hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ đối với hắn đã trở nên xa lạ?
Nhiếp Thừa Nham không nhớ rõ rốt cục hắn đã mơ thấy gì. Hắn mở mắt ra liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn dây chuông ở đầu giường, là màu tím, chứng tỏ Hàn Tiếu ở đây. Điều này khiến Nhiếp Thừa Nham cảm thấy trong lòng thật dễ chịu.
Hắn không vội cử động, chỉ lẳng lặng nằm một lát. Sự bực bội của ngày hôm qua đã không còn, hắn nghĩ, tâm tư rối loạn hôm qua chắc là bị mấy người Cam Tùng, Lục Anh bọn họ chân tay vụng về dày vò mà gây ra. Bọn họ lúc cho hắn uống thuốc thì đút quá nhanh, lúc điểm huyệt xoa bóp thì lực tay quá mạnh, lúc tắm rửa lại bị bọn họ nhìn tới nhìn lui, sờ tới sờ lui trên thân thể, khiến hắn cảm thấy không được thoải mái. Hắn thầm nghĩ, nếu lần sau Hàn Tiếu không ở đây, hắn nhất định phải nhẫn nại chờ nàng trở về mới tắm rửa.
Hắn nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng người đưa thuốc tới, chắc mẩm đến giờ Hàn Tiếu sẽ gọi hắn dậy. Hắn nhắm mắt lại, giả vờ vẫn đang ngủ, quả nhiên rất nhanh liền nghe được tiếng bước chân khe khẽ tiến vào phòng của Hàn Tiếu.
Hàn Tiếu đem khay đựng chén thuốc đặt lên bàn, đến bên giường cuốn màn lụa lên, khẽ gọi: “Chủ tử, nên dậy thôi! Thuốc đã được đưa tới rồi.”
Nhiếp Thừa Nham nằm bất động. Hàn Tiếu khẽ đẩy vai hắn: “Chủ tử, nên tỉnh rồi!”. Nhiếp Thừa Nham đến mí mắt cũng không động đậy. Hàn Tiếu im lặng một hồi, Nhiếp Thừa Nham cười thầm trong lòng, không biết nàng còn có thể dùng biện pháp gì gọi mình dậy.
Kết quả, Hàn Tiếu chẳng có cách mới mẻ nào khác, tiếp tục đẩy hắn: “Chủ tử, phải dậy thôi, lát nữa sẽ không kịp giờ uống thuốc đâu”. Đẩy một lần, đẩy hai lần, đẩy ba lần, Nhiếp Thừa Nham “hừ” một tiếng, dọa nàng rụt tay lại, nhưng hắn vẫn chưa chịu dậy.
Hàn Tiếu rốt cục nhịn không được, trực tiếp vạch trần hành động ấu trĩ của hắn: “Chủ tử, chỉ có tiểu hài tử mới thích nằm lười trên giường. Người thật giống đệ đệ của nô tỳ”.
Nhiếp Thừa Nham phút chốc mở mắt ra: “Sao lại giống đệ đệ ngươi rồi, hôm qua còn giống cha ngươi mà?”.
“Chủ tử lúc nghiêm túc thì giống cha nô tỳ, lúc cáu kỉnh lại giống hệt đệ đệ của tôi”, Hàn Tiếu đắc chí mà nói.
Nhiếp Thừa Nham “hừ” một tiếng: “Trong nhà ngươi còn có ai mà ta không giống không?”.
“Có, chủ tử với mẹ nô tỳ chả giống chút nào”, Hàn Tiếu một mặt nhanh nhẹn đáp lời, một mặt đỡ Nhiếp Thừa Nham dậy. Nàng bưng nước sạch lại cho hắn rửa mặt, súc miệng, rửa tay, nhanh chóng giúp hắn thu xếp đâu vào đấy.
Nhiếp Thừa Nham không phục: “Ta cũng chẳng giống đệ đệ ngươi, nó mới mười tuổi, chỉ là một tên quỷ sứ”.
“Cha tôi mới không có nằm lười trên giường đâu”, Hàn Tiếu bưng chậu nước đi, giúp hắn cởi quần, lấy bô cho hắn tiểu tiện, rồi đem bô đặt ở dưới giường, kéo đệm giường ra, trên ván giường lộ ra một lỗ ngồi, dìu Nhiếp Thừa Nham qua ngồi. Sau khi đổ bô, rửa sạch tay xong, lại bỏ thuốc trong nước ấm đặt lên chậu than, sau đó đổi chăn đệm mới cho hắn, rồi ra ngoài bưng nước ấm và khăn vải trở lại. Nhiếp Thừa Nham vừa vặn xong việc, mặc nàng bắt tay vào giúp hắn lấy ra, một mặt vẫn không quên phản bác nàng: “Cha ngươi có nằm lười ở trên giường hay không, ngươi dám chắc cũng không biết được”.
“Vậy ai biết được?”, Hàn Tiếu giúp hắn lau người, thay một bộ y phục sạch sẽ.
“Mẹ ngươi biết, cha ngươi khẳng định cũng thích nằm lười ở trên giường”.
“Mẹ nô tỳ hiện tại không có ở đây, cho nên lấy lời tôi nói làm chuẩn”, Hàn Tiếu đem bô cùng chậu nước ra ngoài, đốt hương trong phòng, mọi việc đều thu thập ổn thỏa, ngăn nắp gọn gàng, sau đấy thuốc cũng vừa đủ độ ấm, giờ cũng vừa vặn, vì thế bưng tới cho Nhiếp Thừa Nham uống, một bên còn nói: “Dù sao chủ tử lúc này chính là giống đệ đệ của tôi”.
Nhiếp Thừa Nham vừa khẽ “hừ” vừa uống thuốc, thầm mắng xú nha đầu này chỉ biết vòng quanh bẫy hắn, nhưng thấy nàng hôm nay tinh thần tốt lắm, người cũng bình thường rồi, so với dáng vẻ khóc lóc sướt mướt cùng lá gan ngại phiền phức hôm qua, hắn vẫn là nhìn thuận mắt với bộ dáng bây giờ hơn.
Hắn đâu biết Hàn Tiếu hôm qua chỉ là hồ đồ hiếm thấy, sau khi suy xét và kiểm điểm lại, rốt cục đã tự răn đe bản thân. Nàng tuy còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng vẫn biết giữ đúng mực. Từ khi đươc nghe sự tích của Nhiếp thành chủ, trong lòng nàng đã có vài phần ngưỡng mộ, rất nóng lòng muốn được gặp mặt một lần. Hiện tại không chỉ được gặp mặt, những ngày qua còn sớm chiều chung sống với nhau, nếu nói trong lòng không yêu thích không nhớ nhung thì đó là lừa mình dối người. Trước kia không để ý, đêm qua không biết tại sao lại bị kích động, trái lại nhìn rõ được tâm tư của bản thân. Nhưng Hàn Tiếu hiểu rằng những tâm tư ấy chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng. Một nhân vật như chủ tử, dù cho chân không đi lại được cũng chưa đến lượt người có thân phận như nàng có thể trèo cao. Nàng không khỏi miên man suy nghĩ, trước mắt, chữa trị cho đệ đệ, chăm chỉ học một vài y thuật phòng thân, đó mới là việc mà nàng nên làm.
Một đêm này nàng đã nghĩ thông rồi, chủ tử tốt như vậy, nàng chỉ có nỗ lực đối tốt với hắn trăm ngàn lần, vậy là đủ rồi.
Hai chủ tớ trải qua đêm nay đã tìm lại được cảm giác thản nhiên khi chung đụng như lúc trước, chỉ là không nghĩ tới tình cảm nương tựa, giúp đỡ lẫn nhau trong trăm ngày này bất tri bất giác đã quấn chặt bọn họ lại.
Hôm nay cũng không có việc gì nhiều, Hàn Tiếu sau khi xoa bóp cho Nhiếp Thừa Nham xong, liền đi ra sau hậu viện tắm rửa. Nhiếp Thừa Nham lúc này theo thường lệ ngồi “ngẩn người”, hắn xem tài liệu mà Hoắc Khởi Dương gửi đến, phê duyệt xong lại nhắm mắt một hồi, suy nghĩ về chuyện độc Lục Tuyết. Tới khi Hàn Tiếu trở lại phòng, nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ của chủ tử nhà mình, nàng rón rén buông màn lụa xuống, sau đó ra phòng ngoài mài mực viết chữ, đem y lý y thuật vừa học được sắp xếp rồi chép lại một lần nữa.
Đang viết rất hăng say thì nghe thấy Nhiếp Thừa Nham gọi: “Tiếu Tiếu!”. Nàng vội vàng đáp lại, nhưng Nhiếp Thừa Nham chỉ dặn dò: “Ngươi đi xem đệ đệ của ngươi đi”.
“Vâng, chủ tử!”, Hàn Tiếu vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi lần Nhiếp Thừa Nham sai khiến nàng rời đi, thật ra đều là có việc cần bàn bạc cùng người khác. Kỳ thực trong lòng Hàn Tiếu mơ hồ có chút không vui khi không được tín nhiệm. Nàng luôn tin tưởng chủ tử làm việc gì đều có lý do của mình, vì thế cũng chưa bao giờ dáo dác thăm dò. Ngẫu nhiên có vài lần nàng quay về sớm, nghe được trong phòng có tiếng nói, nhưng nàng vẫn chờ ở gian ngoài. Nàng biết Nhiếp Thừa Nham nhất định biết hành động của nàng, biểu hiện của nàng đáng tin như vậy, nhưng hắn cũng chưa hề để cho nàng gặp mặt cái tên trợ thủ lén lút đó.
Hàn Tiếu nhếch miệng, thầm nhắc nhở bản thân một lần nữa thân phận nô tỳ của mình, nhanh chóng đem dây chuông đổi thành màu đen, sau đó rời khỏi phòng.
Nàng vừa đi vừa lầm bà lầm bầm, dự định gặp đệ đệ xong sẽ chạy đến Thanh Các thăm Mục Viễn. Vừa mới thu xếp xong lộ trình, ngước mắt lên chợt bàng hoàng sửng sốt. Một nam tử đứng cách đó không xa, dựa vào cây đại thụ, đang nhìn nàng chằm chằm. Hàn Tiếu dừng chân, nhìn lại hắn, cảm thấy có chút quen mắt.
“Cô chính là Hàn Tiếu?”.
“Đúng vậy!”.
“Tôi là Thạch Nhĩ”, nam tử kia rất sảng khoái mà tự giới thiệu bản thân. Hàn Tiếu lúc này mới nhớ ra, đây chính là dược phó bị rắn cắn thương. “Anh làm sao đã đi lại được rồi?”, Hàn Tiếu xác thực có phần kinh ngạc với tốc độ bình phục của hắn, trúng nhiều độc rắn như vậy, mới có mấy ngày mà đã có thể tản bộ khắp nơi.
“Hừ, tôi thường xuyên bị độc tới thăm hỏi rồi lại rời đi. Bọn chúng muốn hại tôi, không dễ vậy đâu!”.
“Hại anh?”, Hàn Tiếu bị hù dọa: “Ngày đó không phải là ngoài ý muốn sao?”.
Thạch Nhĩ phất tay một cái, tựa hồ không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, chỉ đáp: “Tôi tới để cám ơn cô. Chuyện hôm đó tôi đã nghe kể lại, nếu không có cô, tôi có lẽ thật sự đã đi gặp Diêm Vương rồi. Con người Thạch Nhĩ tôi có ân tất báo, về sau nếu có việc cần tôi giúp cô cứ nói một tiếng”.
Hắn nói xong xoay người muốn đi. Hàn Tiếu vội gọi hắn lại: “Đợi đã, anh nói có người muốn hại anh, đây là nguyên cớ gì?”.
Thạch Nhĩ quay đầu lại nhìn nàng, trả lời: “Những chuyện bẩn thỉu phiền phức này, cô biết ít một chút thì hơn”.
Hàn Tiếu thấy sốt ruột, chủ tử chẳng phải cũng bị kẻ gian hạ độc hãm hại đấy thôi. Hơn nữa hung thủ nói không chừng chính là ở trên núi Vân Vụ, giờ lại xuất hiện việc hạ độc, ngộ nhỡ hai chuyện này có liên quan đến nhau thì sao?
“Vậy, là tôi đã cứu anh một mạng, phá hủy kế hoạch của bọn họ, nhỡ bọn chúng chĩa mũi nhọn về phía tôi thì sao? Chi bằng anh nói cho tôi biết sự tình, để tôi có sự phòng bị. Nếu không, lá gan của tôi rất nhỏ, thường hay lo lắng, sẽ ăn mà không biết vị, ngủ cũng không được yên”.
“Lá gan nhỏ?”, Thạch Nhĩ cười cười: “ Nhưng tôi lại nghe nói cô xông ra ngoài đoạt lấy bộ châm, quay trở lại liền bất chấp tất cả hướng ngực tôi mà đâm. Tôi còn nghe nói ngươi lớn tiếng cãi lại thần y đại nhân. Còn nữa, bọn họ bây giờ khoe khoang mình có lá gan lớn thì thường hay nói “Thần Nông nếm bách thảo có lá gan lớn bao nhiêu, lá gan của ta liền lớn bấy nhiêu”.
Hàn Tiếu mặt đỏ lựng, thấp giọng lúng túng nói: “Tôi ngày đó rõ ràng nói rằng “can đảm ở đâu đến”, chứ đâu có nói lá gan lớn”.
Thạch Nhĩ cười cười: “Dù sao cũng chính là có can đảm”.
Hàn Tiếu nhanh chóng quay lại đề tài cũ: “Dù thế nào thì, nói không chừng tôi hiện tại đã là mục tiêu mới rồi, chúng ta hẳn là nên đồng tâm hiệp lực mới phải?”.
Thạch Nhĩ ngẫm nghĩ, đúng là không cách nào loại trừ khả năng này, vì vậy nói: “Ngày đó, ngải thảo trong phòng tôi đã dùng hết, tôi đi lấy thêm. Tôi có thói quen mỗi ngày phải cứu*, tôi rõ ràng nhớ rằng trong phòng vẫn còn, nhưng trong hòm lại trống rỗng, vì thế liền đi đến nhà thuốc lấy. Tiền viện của nhà thuốc không có, tôi đành phải tự mình đi đến kho thuốc để lấy”.
*Cứu: lấy ngải cứu châm lửa đốt vào các huyệt để chữa bệnh.
Hàn Tiếu lấy làm kinh hãi: “Bọn tôi cũng là vì ngải thảo nên mới bước vào căn phòng đó”.
Thạch Nhĩ gật gật đầu: “Tôi vào nhà kho chứa thuốc thì lập tức liền bị cắn một nhát. Tôi thường xuyên thử độc, vết cắn này không tính là gì, lúc ấy tôi vội vàng muốn ra ngoài, nhưng cửa đã bị khóa lại”.
Hàn Tiếu bấy giờ mới hiểu Thạch Nhĩ nói có người muốn hại hắn là có căn cứ, nàng nói: “Lúc bọn tôi đến, cửa nhà kho không bị khóa”.
Thạch Nhĩ lại gật đầu: “Ban ngày nông phó, y phó phải ra ra vào vào nhà kho, cho nên ngày thường đều không khóa, đợi trời chạng vạng tối xong việc mới khóa lại. Hôm đó tôi đi vào thì cửa cũng đang mở, nhưng đến khi tôi muốn chạy ra ngoài mới phát hiện cửa đã khóa”.
Hàn Tiếu nghe mà khẩn trương lên, vô thức nhìn trái ngó phải, thấy xung quanh không có ai, nàng mới yên tâm. Thạch Nhĩ tiếp tục kể: “Xà dược thảo thường thì được đặt ở nhà kho cách vách, nhưng ông trời giúp tôi, cách đấy một ngày tôi thuận tay giúp nông phó vận chuyển Thảo Hà Xa, cách vách không có chỗ đặt nữa, tôi đành đem đến đặt ở trong phòng này. Lúc ấy trốn cũng không trốn được, lại xuất hiện rất nhiều rắn, dưới tình thế cấp bách, tôi bò đến chỗ có Thảo Hà Xa, chuyện xảy ra sau đó tôi không rõ nữa”.
“Bầy rắn đó không dám đến gần, thế là bao vây ở phía xa”, Hàn Tiếu nhớ lại tình cảnh lúc đó, nghĩ lại mà sợ, nếu như không có Thảo Hà Xa, chỉ e Thạch Nhĩ đã bị bầy rắn cắn nát rồi, còn mình và Thanh Khao cũng khó mà thoát thân.
“Rốt cuộc là kẻ nào dùng thủ đoạn thâm độc đến vậy, anh có manh mối gì không?”.
Bình luận truyện