Đừng Nhân Danh Tình Yêu
Chương 7: Đánh giá tính khả thi của hôn nhân
Tô Mạt nói:
- Con người tôi, gặp chuyện gì cũng do dự không quyết, nghĩ ngợi rất nhiều, vì bản thân, cũng vì người khác, rất khó hạ quyết tâm. Cho nên đành phải nhân một phút bốc đồng, trong một thời gian ngắn thuận theo ý mình mà làm, những lời cần nói thì nói cho dứt điểm, chặn đứng đường lui, như vậy mới không thể quay đầu lại.
Lúc nói câu này, cô đang là quần áo, động tác thuần thục, tinh tế, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.
Con bé con ăn một ít đồ ăn dặm rồi ngủ trưa trên chiếc cũi ở trong phòng.
Lôi Viễn ngồi trên sofa uống trà, anh ta mặc áo sơ mi của Đồng Thuỵ An, còn áo của anh ta cô đã mang đi gột nước, lấy máy sấy sấy khô, cuối cùng đem là bằng nhiệt độ thấp.
Lôi Viễn để ý thấy Tô mạt lấy một cái khăn mặt sạch gấp làm mấy lần, đặt lên chiếc áo sơmi, mặt đính cúc áo quay xuống dưới, sau đó là từ mặt sau, một lúc sau, chiếc áo phẳng phiu như mới, không nhìn ra một dấu tích gì. Anh ta cảm thấy cách này rất tốt, bụng bảo dạ về phải phổ biến với bà bu ở nhà, đừng suốt ngày là áo anh ta nhăn nhúm như cái giẻ.
Tô Mạt cầm áo lên giũ nhẹ một cái rồi đưa cho anh ta.
Lôi Viễn nhận lấy, vào nhà tắm thay chiếc áo đang mặc trên người, khi bước ra thấy cô đã là xong áo vest.
Tô Mạt tiện tay cầm áo vest lên giúp anh ta mặc vào, rồi lại nhìn sang sofa:
- Cà vạt đâu? Đừng quên nhé.
- Hôm nay không đeo. – Lôi Viễn đưa tay sửa lại cổ áo, cổ áo phía sau chỉnh đi chỉnh lại vẫn không thẳng ra được.
Tô Mạt kiễng chân lên, đưa ngón tay miết dọc theo cổ áo sơ mi của anh ta về phía trước, sau đó theo thói quan vỗ nhẹ một cái qua lớp quần áo vào phần bên dưới xương quai xanh của anh ta, rất nhẹ:
- Xong rồi.
Vừa dứt lời, động tác của cô cũng lập tức khựng lại. Cả hai đều sững sờ, Tô Mạt lùi lại phía sau, hơi cúi đầu, cô biết vừa rồi mình hơi thất lễ, mặt bất giác ửng hồng.
Động tác vừa rồi là di chứng để lại của quá khứ. Trước đây, số lần Đồng Thuỵ An mặc đồ Tây đi làm không nhiều, cô lại rất thích nhìn điệu bộ diện giày da, đồ Tây của anh ta, quần áo cô mua cho anh ta cũng đa phần là sơ mi và áo vest, từ giặt giũ, là ủi cho tới thắt cà vạt, chỉnh sửa cổ áo, đều một tay cô phụ trách. Vừa rồi cô lơ đễnh, lại trở về quá khứ.
Lôi Viễn khẽ ho một tiếng, hai tay đút túi quần, suy nghĩ xem định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại thoáng liếc qua tấm ảnh cưới to treo trên giường, một đôi trai gái trẻ trung ngồi tựa lưng nhau cười rạng ngời trên thảm cỏ xanh mướt mát, cuộc sống thật ngọt ngào.
Tô Mạt nhìn theo ánh mắt anh ta, cười bình thản:
- Khi mới in tấm ảnh này ra, mẹ tôi đã nói là điềm không tốt, bà nói chưa thấy ai chụp ảnh cưới như thế này bao giờ, hai người ngồi xoay lưng lại nhau, mỗi người một hướng.
Lôi Viễn cười cười, nhìn tấm ảnh rồi lại nhìn Tô Mạt:
- Cô chẳng thay đổi gì cả. – Anh ta nhấc túi hồ sơ trên sofa lên. – Tôi phải đi đây, lát nữa còn có chút việc.
Trong lòng Tô Mạt cảm kích anh ta, nhưng lại không biết bày tỏ thế nào, đành nói:
- Vừa rồi tôi có gọi mấy món ở quán ăn dưới lầu, họ còn chưa mang lên, hay là anh đợi thêm một lát nữa, đã nhờ anh giúp lại còn bắt anh phải chịu đói thì thật ngại quá.
Lôi VIễn bước ra lối đi để thay giày:
- Tôi không đợi đâu, đợi nữa thì thành ăn cơm tối mất, buổi tối tôi đi ăn liên hoan. – Ra đến cửa, anh ta còn ngoái lại nói. – Chẳng có tí sáng tạo nào cả, chụp cái ảnh mà còn phải bắt chước Kappa[1]
[1] Kappa là một nhãn hiệu thời trang của Ý với logo hình ảnh hai người ngồi tựa lưng vào nhau.
Tô Mạt phì cười, Lôi Viễn vẫy tay với cô rồi xoay người đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, anh ta bất giác đưa tay lên sờ cổ. Vừa rồi khi Tô Mạt chỉnh cổ áo cho anh ta, ngón tay cô vô tình chạm lướt qua gáy anh ta, khi đó anh ta cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy dễ chịu kỳ lạ, tựa như nơi đó vẫn vương lại một hơi ấm mềm mại, ấm áp, nhưng sờ tới sờ lui chỉ thấy làn da xù xì của mình.
Anh ta hít một hơi, mùi dầu mỡ của quán ăn nhỏ bên cạnh ập đến, bỗng nhớ ra trên tóc cô có một mùi hương thơm thơm, không nồng nàn như mùi nước hoa phụ nữ, mà là mùi hương phụ nữ mềm mại như ẩn như hiện, như một làn nước ấm chầm chậm len lỏi qua những kẽ tay, lại tựa như cơ thể căng tròn, đầy đặn như thể không xương của người phụ nữ.
Anh ta nghĩ lại, chắc tại mấy tháng nay không khai trai[2], lại đang thời kỳ động dục, mới có một chút kích thích nho nhỏ mà đã mụ mẫm cả người.
[2] Chỉ việc tín đồ Phật giáo hoặc các tôn giáo khác ăn mặn trở lại sau kỳ ăn chay.
Lôi Viễn vốn dĩ định ra ngoài làm việc, giờ thấy đã chẳng còn sớm, việc cũng chưa xử lý xong, bèn đánh thẳng xe về văn phòng. Một mình ngồi tĩnh tâm lại, cảm thấy nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui, lại gọi điện quấy rối Lục Trình Vũ, hỏi xem sáng nay cậu ta vô duyên vô cớ nổi cáu với mình là tại làm sao.
Lần này trong điện thoại Lục Trình Vũ rất bình tĩnh, lại đúng lúc đang lái xe, đúng lúc tắc đường, bèn đeo tai nghe bluetooth tán gẫu cùng anh ta.
Ở bên này, Lôi Viễn cười rất gian tà;
- Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã nghĩ ra, sáng nay tâm trạng cậu tồi tệ chỉ có một nguyên do, ngày kia Lý Sơ Hạ kết hôn, lần này người ta nghiêm túc, cho nên cậu không kìm chế nổi.
Lục Trình Vũ nói:
- Cút!
Lôi Viễn than thở:
- Có lúc tôi nghĩ, nếu có một ngày nào đó, Quan Dĩnh bỗng vác cái bụng bầu đứng trước mặt tôi, trong bụng là đứa con của người khác, chưa biết chừng tôi sẽ bốc đồng tới mức đâm đầu vào tường mất. Cho nên thằng em à, tôi đặc biệt thấu hiểu cậu, người con gái mình từng thích lại sắp lên giường với người khác, cảm giác đó thật sự rất khó tả, không chỉ đơn thuần dùng hai chữ “khó chịu” là có thể nói hết được. Ê, cậu bảo xem, đây có phải là bản tính động vật của đàn ông chúng ta không, những gì đã dùng qua rồi, cho dù không cần nữa thì cũng không muốn người khác động vào.
Lục Trình Vũ nói:
- Có lúc tôi cũng nghĩ, tại sao lúc đầu Quan Dĩnh lại để mắt tới thằng ranh như cậu, thảo nào người ta bốn năm không về, chắc là đã nghĩ thông suốt rồi.
Lôi Viễn cười hì hì, cũng chẳng bực tức:
- Cô ấy không về, cho dù có người khác rồi tôi cũng không nhìn thấy, mắt không thấy, tim không đau, đâu có giống cậu, làm việc chung một bệnh viện, cứ đập ngay vào mắt. Nghe nói chồng tương lai của cô ấy còn là người của khoa cậu nữa, chậc chậc, cô bé này muốn ép cậu tới cùng đây, cũng phải, ai bảo cậu trêu hoa ghẹo nguyệt chán chê rồi ruồng rẫy người ta.
Lục Trình Vũ không trả lời, một lúc sau mới nói:
- Thứ Bảy tôi không đi, cậu bỏ phong bì giúp tôi, bằng phong bì của cậu là được, lần sau gặp tôi trả.
Lôi Viễn hỏi anh:
- Sao thế? Sợ không kìm nén được à? Hay là vợ cậu không cho đi.
- Không phải. – Lục Trình Vũ ngẫm nghĩ một lát. – Có những chuyện sau này đừng nói lung tung, có gia đình riêng cả rồi, để người ta hiểu lầm không tốt.
Lôi Viễn cười nhạo:
- Cậu thì đàng hoàng.
Lục Trình Vũ không đáp, anh nhớ ra một chuyện:
- Sinh nhật mấy cô bạn gái của cậu thì cậu thường tặng gì?
Lôi Viễn đáp:
- Hoa, quần áo, đồ trang sức, túi xách, con gái đều thích mấy thứ ấy. Sinh nhật ai thế?
- Mẹ sắp nhỏ. – Lục Trình Vũ nói. – Mấy cô bạn của cậu đều vị thành niên, cho nên cậu mới lừa được như thế.
Lôi Viễn cười:
- Tôi nhớ ra rồi, hồi trước sinh nhật Lý Sơ Hạ, cậu tặng người ta quyển đại từ điển Đức – Hán, cậu cứ tiếp tục phát huy phong cách đó đi.
Lục Trình Vũ nói:
- Không phải, nếu tôi mua đồ đắt tiền, chưa biết chừng cô ấy lại bảo tôi tiêu hoang, bình thường cô ấy rất tiết kiệm. Tặng hoa thì không ăn được, không uống được, chả có nghĩa lý gì. Tặng quần áo, đồ trang sức, tôi không có mắt thẩm mỹ, mua rồi chưa chắc cô ấy đã thích.
Lôi Viễn nói:
- Cậu còn nhớ một bài tiếng Anh bọn mình học hồi cấp hai không, cô gái đó cắt tóc mình đem đi bán, mua cho chồng một cái dây đeo đồng hồ, còn người chồng lại đem bán đồng hồ để mua cho vợ mình cái kẹp tóc gì đó, mấy cô bạn gái đọc xong khóc thút tha thút thít, nước mắt đầm đìa. Quả thật, phụ nữ thích kiểu như vậy, dù là người mới biết yêu lần đầu hay là phụ nữ trung niên mặn mòi thì đều thích chơi trò cảm tính, chỉ cần cậu tặng họ thứ đồ cậu xem trọng nhất, chắc chắn cô ấy sẽ thích. Cậu phải nghĩ xem thứ quý giá nhất của cậu là gì.
Nhích từng tấc một, cuối cùng con đường trước mặt cũng đã thông, Lục Trình Vũ đạp ga cho xe tiến lên, buột mồm đáp:
- Trinh tiết.
Nghe vậy Lôi Viễn vừa cười vừa chửi:
- Giở trò gì đây? Thằng oắt cậu mà vẫn còn trinh tiết à?
Lục Trình Vũ tới bệnh viện, trước khi vào làm anh gọi điện cho Đồ Nhiễm, máy bận. Anh gọi về máy bàn, bà Vương Vĩ Lệ nghe máy, bà nói một lát nữa sẽ bảo cô gọi lại cho anh, anh đợi mãi nhưng điện thoại không có động tĩnh gì.
Bên cạnh anh, bước chân đồng nghiệp, hối hả, nói khoa Nhi dưới nhà cò một bệnh nhân nhi chuyển viện mấy hôm trước, bệnh tình có dấu hiệu trở nặng, tạm thời sắp xếp vào phòng cấp cứu khẩn ban đêm.
Một lát sau, chủ nhiệm khoa Nhi báo với Lục Trình Vũ, Phó Viện trưởng Trương chỉ định anh làm phụ mổ một trong ca mổ này, bảo anh tranh thủ chuẩn bị.
Phó Viện trưởng Trường là chuyên gia Ngoại Tim mạch Nhi nổi tiếng của tỉnh, thời trẻ cũng đã từng theo học thầy hướng dẫn Hà Lão của Lục Trình Vũ, tuy ông ấy hơn anh mười mấy, hai mươi tuổi, nhưng lại là huynh đệ đồng môn.
Mới đầu vì tuổi đã cao, Hà Lão có dặn dò mấy đệ tử lớn tuổi để ý chiếu cố cậu em nhỏ, được cái Lục Trình Vũ cũng không khiến mọi người thất vọng, cần cù khổ luyện, tay chân linh hoạt, đầu óc nhanh nhạy, khiến các bậc đàn anh yêu mến, càng có ý bồi dưỡng anh.
Vì thế ngay khi vẫn còn đang học thạc sĩ chưa lấy bằng, mỗi năm anh có được hàng trăm cơ hội đứng mổ, cho dù đa phần đều là những ca mổ nhỏ thì cũng rất có ích với anh. Chỉ có điều cuối cùng người ký tên ở phần bác sĩ mổ đều là cấp trên, không phải anh.
Lần này, bệnh nhân nhi sắp phẫu thuật mới tròn một tháng tuổi, nặng chưa đầy bốn cân, bệnh viện địa phương chẩn đoán bị tim bẩm sinh như hoán vị đại động mạch, khuyết tật vách tâm nhĩ, vân vân. Trước mắt, phẫu thuật là con đường duy nhất để cứu cậu bé.
Sau khi gây mê toàn thân, mọi người bắt đầu nghiên cứu trên quả tim nhỏ xíu bằng hạt hạch đào, mạch máu của trẻ sơ sinh nhỏ xíu như sợi tóc, sau khi cắt đứt hai động mạch lớn phải nối lại đúng vị trí bình thường, sau đó mới có thể thắt ống động mạch chưa khép lại và vá lại vách ngăn tâm thất, cuối cùng là nối các mạch máu, tất cả đều phải vững tay vững lòng, cẩn thận, tỉ mỉ.
Trong suốt cả quá trình, theo lệ thường, Phó Viện trưởng Trương vào phòng nghỉ hút thuốc, chỉ tới nhìn hai cái lúc bắt đầu và kết thúc ca mổ, những việc khác hoàn toàn phó thác cho Lục Trình Vũ xử lý một mình.
Ca mổ kéo dài gần sáu tiếng đồng hồ, trước đây Lục Trình Vũ chưa từng mổ chính cho bệnh nhân nhỏ tuổi như thế này bao giờ, lại thêm từ tối qua tới sáng nay phải chạy đi chạy lại vô cùng mệt mỏi, không hề được nghỉ ngơi. Tới lúc ra khỏi phòng mổ, anh thấy cả người chống chếch, phải ngồi dựa vào chiếc ghế trong phòng thay đồ, lặng lẽ hít thở.
Viện phó Trương nhìn anh cười:
- Anh chàng trẻ tuổi ơi, tình hình sức khoẻ thế này sao được, năm đó tôi mổ xong vẫn có thể chạy ra sân chạy mấy vòng, cậu mới từng này tuổi, sau này còn phải đứng mổ suốt hai mươi năm nữa, làm sao chịu thấu? Làm cái nghề này của chúng ta rõ lắm bệnh, nào đau lưng, đau gáy, nào loét dạ dày, loét tá tràng, sỏi thận… giờ cậu còn trẻ chưa thấy gì, đến khi già rồi sẽ hối hận. Cho nên chỉ có kỹ thuật không thôi là không đủ đâu, phải tăng cường rèn luyện cơ thể nữa.
Lục Trình Vũ cười cười:
- Em đâu dám so với anh ạ, thế hệ bọn anh đã phải trải qua bao sương gió.
Viện phó Trương gật đầu:
- Đúng thế thật, mấy con búp bê các cậu được chiều quá sinh hư. Nhưng cậu còn khá, là người ít bị phê bình nhất trong những người tôi hướng dẫn. Bao giờ cậu xét phó chủ nhiệm, có cái chức danh cao cấp trong tay thì có thể danh chính ngông thuận cầm dao đứng mổ rồi.
Anh đưa tay lau mồ hôi:
- Năm sau ạ.
Viện phó Trường gật đầu, vẫy tay với anh:
- Đi, cậu ra ngoài gặp người nhà bệnh nhân, để người ta sớm được yên tâm.
Anh bước ra gian ngoài, thấy mẹ đứa bé đã gục vào trong lòng chồng, nét mặt vô cùng căng thẳng, hai mắt sưng đỏ, có lẽ đã khóc cạn nước mắt. Anh ngắm nhìn đôi vợ chồng, có lẽ họ cũng trạc tuổi anh, có điều bệnh tật của đứa con khiến gương mặt họ toát ra vẻ khắc khổ không phù hợp với độ tuổi.
Anh bước tới, mỉm cười với họ:
- Tình trạng cháu bé hiện giờ rất tốt, ca mổ của Phó viện trưởng Trương rất thành công, sau khi theo dõi một tuần sẽ chuyển tới phòng bệnh thường.
Sau đó, anh ở lại bệnh viện hai ngày liền, cho tới khi mọi hạng mục sức khoẻ của bệnh nhân đều đã ổn định mới có thể tạm yên tâm.
Mấy ngày trôi qua, sắc mặt bệnh nhân nhí dần hồng hào trở lại, tăng thêm được một cân.
Thời gian này, thỉnh thoảng anh có gọi điện cho Đồ Nhiễm, nhưng anh nghi ngờ mình đã bị đưa vào danh sách đen trong máy cô.
Cuối tuần, anh lái xe sang sông, vừa vào tiểu khu đã thấy Đồ Nhiễm từ phía xa.
Cô mặc một cái áo gió mày xanh xám, nhìn từ phía sau trông cô rất gầy, tà áo bay phất phới theo mỗi bước chân cử chỉ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.
Tim anh bỗng thót lại vô cớ, anh từ từ lái xe tới, cho đến khi nhìn nghiêng thấy phần bụng nhô lên của cô, anh mới thấy dễ chịu hơn phần nào.
Anh cảm thấy bụng cô lại to ra, anh hạ kính xe, khẽ huýt sáo với người bên ngoài.
Đồ Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, rồi xoay người đi vào một con đường khác, trên con đường đó có một cửa hàng gạo và hàng tạp hoá.
Anh dừng xe lại, cùng cô vào hàng gạo, nghe thấy cô nói:
- Cô ơi, cháu muốn mua hai cân gạo Đông Bắc, một hộp mì ống và một hộp mì sợi.
Bà chủ đong gạo vào một cái túi nhựa màu trắng. Lục Trình Vũ chỉ vào một bao gạo trước mặt bà ấy:
- Cả bao này là bao nhiêu, cháu mua hết.
Bà chủ ngẩng lên nhìn hai người họ, rồi chỉ vào Đồ Nhiễm nói với anh:
- Tất cả là một yến, nhưng bà bầu này đến trước, cân cho cô ấy trước đã.
Anh nói:
- Không cần đâu ạ, bọn cháu đi cùng nhau.
Đồ Nhiễm nói:
- Cháu chỉ mua hai cân thôi.
Lục Trình Vũ đã trả xong tiền, đợi bà chủ đổ gạo vào bao, cột lại thật chặt, anh khom người vác bao gạo đặt lên vai.
Họ ra khỏi cửa hàng gạo, nhìn thấy lớp bụi gạo bám trên áo vest anh, chỗ áo ở vai cũng bị đè cho nhăn nhúm, Đồ Nhiễm không khỏi đau lòng, bụng bảo dạ con người này cũng quá lãng phí, quần áo người khác phải bỏ tiền ra mua cho anh mà cũng không biết nâng niu, cứ quăng quật tuỳ tiện như vậy, xem ra là vì có được quá dễ dàng đây mà.
Cô lẩm bẩm trong miệng:
- Mua linh tinh, chưa biết chừng mua nhầm gạo độc Đông Bắc thì có.
Anh xoay người lại nhìn cô:
- Cứ là đồ anh mua thì sẽ có độc phải không? Đã cố tình kiếm cớ mà còn không kiếm ra được sao? Chuyện to tát đến đâu chứ? Xin em kiểm soát cảm xúc, chú ý thai giáo.[3]
[3] Thai giáo là quá trình giáo dục với các biện pháp tổng hợp được bắt đầu từ lúc mang thai, điều chỉnh hoàn cảnh trong và ngoài cơ thể mẹ, tránh những kích thích, ảnh hưởng không tốt; mang đến cho thai nhi những ảnh hưởng có lợi, thúc đẩy sự phát triển khoẻ mạnh về thể chất và tinh thần của thai nhi, có lợi cho sự tăng trưởng khoẻ mạnh về sau, để thai nhi có được sự phát triển toàn diện và đầy đủ.
Tối hôm đó Lục Trình Vũ không về.
Anh mang mấy quyển sách, một xấp tài liệu dày và laptop từ nhà tới.
Ở nhà Đồ Nhiễm vẫn dùng màn hình CRT[4], Lục Trình Vũ vứt cái thứ đồ chơi nặng trình trịch đó sang một bên, lập tức bày biện đồ của mình lên bàn.
[4] Là loại màn hình kiểu cũ, sử dụng nguyên lý ống phóng chùm điện tử (ống CRT), rất to và cồng kềnh.
Ăn cơm xong, bà Vương Vĩ Lệ ra ngoài đi đánh mạt chược, Đồ Nhiễm đang tựa vào đầu giường kiểm tra lại bản hợp đồng mẫu mà Lý Đồ mới đưa ra, cả hai bàn bạc qua điện thoại một hồi, thống nhất vài điểm sửa đổi chi tiết. Đồ Nhiễm chỉ cầm bút đánh dấu trên bản giấy, định ngày mai sẽ sửa trên máy tính, sau đó mang ra ngoài in.
Xong xuôi, cô thấy Lục Trình Vũ đã rút dây cắm điện và dây cáp của màn hình ra, dưới gầm bàn dây điện và ổ cắm vứt lộn xộn một đống, cô thấy hơi phiền lòng, bèn nói:
- Anh rút máy tính của em ra, lại chiếm cả cái bàn, em dùng gì đây?
Lục Trình Vũ một tay giở sách, một tay bấm chuột, không thèm ngoảnh đầu lại:
- Cái màn hình này của em dùng bao nhiêu năm rồi? Nhiều bức xạ, có thai ít dùng thôi, anh để laptop ở đây, ngày mai em hãy dùng.
Cô nói:
- Em cần dùng bây giờ.
Anh nhìn đồng hồ:
- Mười rưỡi rồi, đi ngủ thôi.
Đồ Nhiễm vốn dĩ cũng đã mệt, giờ lại nói:
- Tốt thôi, ngày mai dùng xong laptop em sẽ định dạng lại ổ cứng.
Anh không đáp, chỉ gõ lạch cạch trên bàn phím, sau đó đi tắm. Một lúc sau bước ra, anh tắt đèn phòng ngoài rồi tiện tay khép cửa phòng lại.
Đồ Nhiễm nói:
- Mẹ đã chuẩn bị sofa giường cho anh trong phòng khách, ở đấy có chăn.
Giường của cô vẫn là chiếc giường trước khi lấy chồng, rộng hơn một mét, vẫn chưa thay giường mới.
Lục Trình Vũ vẫn không lên tiếng, anh cởi trần, lật chăn lên chui vào, trên người anh mang theo hơi lạnh bên ngoài, khiến cô không khỏi dịch sang một bên.
Cô dịch sang một bên, anh cũng dịch sát theo cô, cuối cùng thật sự không còn chỗ nào để lùi nữa, còn trốn nữa thì sẽ rơi xuống gầm giường mất. Ngực anh dính sát vào lưng cô, chỉ một lúc sau đã nóng rực lên.
Cô hơi khó chịu:
- Anh dịch ra một chút, anh chen vào như thế này, em sẽ đè lên bụng mất.
Anh nhích ra ngoài một chút:
- Tại em cứ nhất định phải chui sang một bên ngủ đấy.
Cô hơi nhích ngược lại, nhưng vẫn bị cả người anh áp sát, hun nóng cô bằng cơ thể rừng rực, nóng tới mức lòng bàn tay cô rướm mồ hôi.
Anh đưa tay ra sờ lên bụng cô, động tác rất nhẹ nhàng, đúng lúc đó nhóc con trong bụng đang quẫy đạp tưng bừng, bố nhóc con nhỏ nhẹ:
- Hi, đừng đạp nữa, để mẹ ngủ ngon nào!
Nhóc con trong bụng như thể nghe được, nhưng càng đạp dữ hơn.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, chậm rãi nói:
- Có lẽ con như thế này này, mông ở đây, đầu quay xuống, chân đạp đạp ở đây, mặt con quay vào bên trong, lưng quay ra bên ngoài.
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ, thấy không khác gì những lời bác sĩ siêu âm nói, không nhịn được bèn hỏi anh:
- Nó cứ quay đầu xuống dưới mãi thế có bị xung huyết não không?
Anh khẽ cười hai tiếng, hơi thở mơn man trên đỉnh đầu cô:
- Bao giờ con ra đời nhớ hỏi nó.
Nghe thấy anh cười, cô bỗng thấy không ổn. Hai người nằm quá sát nhau, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhịp tim và lồng ngực phập phồng của anh, giọng anh vừa trầm ấm vừa dịu dàng, từ cổ họng thoát ra bên ngoài theo hơi thở, lẫn trong giọng mũi uể oải. Bầu không khí này dễ khiến người ta lạc lối nhất, mà ý chí của cô yếu ớt, còn bàn tay anh dần dần men từ bụng cô lên thẳng phía trên.
Tim cô nảy lên, cô hơi hoảng hốt, túm lấy tay anh, buột mồm nói:
- Em đói rồi, đói lắm.
Anh ngưng lại, hỏi:
- Em muốn ăn gì?
Cô nghĩ một lát:
- Trong tủ lạnh hình như có hoành thánh đông lạnh mua ở siêu thị về, anh nấu cho em một ít.
Anh thoáng im lặng, đứng dậy đi xuống giường. Lục lọi một hồi trong tủ lạnh không thấy đâu, anh bèn nói:
- Không có, chắc ăn hết rồi, hay là nấu mì cho em ăn nhé?
Cô từ phòng ngủ nói vọng ra:
- Không cần đâu, em muốn ăn khoai chiên và hamburger, anh đi mua hộ em.
Anh bước tới đứng cạnh cửa:
- Mấy thứ ăn chơi ăn bời đó ăn sao được, toàn chất bảo quản, để mấy tuần liền cũng không hỏng.
Cô nói:
- Anh lười đi mua thì có.
Anh nói:
- Ngoài mấy món này ra, em thử nói một món khác xem.
Cô lại nghĩ:
- Sủi cảo đi, tốt nhất là loại nước dùng vừa cay vừa nóng, trong nhà không có, siêu thị thì đóng cửa, muốn ăn cũng chẳng có chỗ nào bán.
Anh khoác áo vào, xoay người đi vào bếp.
Đồ Nhiễm nằm trên giường mãi cũng không thấy đồ ăn đâu, trong lòng sốt ruột.
Giờ thì cô đói thật rồi, đang mang bầu, khẩu vị của cô không còn như trước nữa, cứ đến giờ cơm là cảm thấy trong bụng ứ lên rất khó chịu, ăn được vài miếng là đặt đũa xuống. Đêm đến lại đói khủng khiếp, không ngủ nổi, trằn trọc lăn qua lăn lại, trước mắt hiện lên vô số món ngon khiến người ta ứa nước miếng. Cô thật sự không nhịn nổi nữa, đứng dậy vào bếp nhìn thì thấy anh chàng kia đang cán vỏ bánh, bên cạnh là một bát nhân vừa trộn xong.
Thấy cô bước vào, Lục Trình Vũ nói:
- Em ngủ trước đi một lát, bao giờ xong anh gọi em dậy, trong nhà không có nhân thịt, anh chiên một ít trứng với phù trúc[5], hôm nay ăn tạm thế đã.
[5] Còn gọi là tàu hũ ky, hay váng đậu, là một sản phẩm làm từ đậu nành.
Cô đói hoa cả mắt:
- Anh cố tình, anh muốn bỏ đói em, đợi anh làm xong thì em chết đói mất.
Động tác của anh càng lúc càng nhanh:
- Xong ngay đây, anh nấu trước mấy cái cho em ăn tạm, còn lại anh gói xong sẽ cất vào tủ lạnh.
Cô phiền muộn quay người bỏ đi:
- Không ăn nữa, bây giờ không muốn ăn sủi cảo nữa.
Anh hỏi:
- Em lại muốn ăn gì đây?
Cô nằm vào giường:
- Bánh bao, bánh bao to thật to nhân thịt xá xíu, anh có biết làm không?
Không thấy anh nói gì, cô bèn nhắm mắt lại đi ngủ, không ngờ lại ngủ thật. Cũng không biết là qua bao lâu, cô bị người ta dựng dậy, nhét một cái bát nóng hổi vào tay, nghe thấy anh nói: “Từ từ thôi, vẫn còn hơi nóng.”
Cô ăn qua loa vài miếng sủi cảo, vừa chê nhân không đủ cay, vừa càu nhàu anh đang yên đang lành lại dựng cô dậy. Cằn nhằn vài câu xong, cô lại lăn ra ngủ, nhưng lại bị anh lôi dậy đi đánh răng. Lúc ấy cô đang mơ mơ màng màng, tâm trạng cũng không tốt, đúng lúc bà Vương Vĩ Lệ về nhà, bà đẩy cửa bước vào nhìn thấy hai người họ thì băn khoăn hỏi:
- Sao vẫn chưa ngủ?
Đồ Nhiễm vô duyên vô cớ buông một câu:
- Mấy người thật đáng ghét.
Sau đó lại trèo lên giường, ngủ một mạch tới khi trời sáng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lục Trình Vũ đã đi làm, bà Vương Vĩ Lệ hấp mấy cái bánh bao đưa cho cô nếm thử:
- Hôm qua chồng con làm cho con đấy, thằng bé tất bật tới tận một, hai giờ sáng mới ngủ, sáng sớm lại phải tất tả đi làm. Mẹ thấy nó làm gọn gàng đâu ra đấy, hỏi nó sao lại biết làm mấy món này, nó bảo hồi trước mẹ nó dạy… Đúng là đứa trẻ không lớn lên trong vòng tay ôm ấp, giỏi giang hơn Đồ Loan nhà ta nhiều. – Cuối cùng bà lại lặp lại một lần nữa. – Tối qua Tiểu Lục hai giờ mới ngủ, ngoẹo đầu trên sofa suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cô nói:
- Đó là vì con anh ấy, nếu không thì là làm cho mẹ xem.
Bà Vương Vĩ Lệ liếc xéo cô:
- Nói linh tinh, có cần phải thế không? Hơn nữa, con nó không phải là con con à, làm gì có ai lại đi so đo với con đẻ của mình.
Cô hấm hứ:
- Tóm lại đầu óc anh ấy có vấn đề.
Lục Trình Vũ vẫn thường xuyên tới thăm cô, có lúc cách một tuần, sau khi tới, theo lệ thường anh vẫn làm việc của mình trước, buổi tối cũng không về mà cùng cô chen chúc trên chiếc giường nhỏ xíu.
Có lúc tâm trạng của cô không tốt, bèn đá anh xuống, tống cổ anh ra phòng khách, anh cũng chẳng nói gì, tính tình như đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
Lại có một lần, ba người cùng ăn tối, cô bỗng phát hiện ra cằm anh nhọn ra, hình như anh gầy đi nhiều. Bà Vương Vĩ Lệ cũng ra sức gắp thức ăn vào bát con rể, bà nói thằng bé này ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo mệt chết đi được, phải ăn nhiều vào cho bổ.
Cô cũng không nhẫn tâm hành hạ anh thêm nữa, buổi tối khi anh rúc vào chăn, cô cũng không đuổi anh đi.
Còn anh dường như có tâm sự trong lòng, nằm cạnh cô mà tay chân rất ngoan. Nhưng đến nửa đêm là lại ôm lấy cô hôn hít từ miệng cho tới cổ, hai tay vần vò ngực cô như đang nghịch hai cục bột. Cô bị anh nắn cho vừa đau vừa trướng, mơ màng tỉnh giấc, mắt còn chưa kịp mở đã cảm thấy có người bật “tách” ngọn đèn đầu giường lên, ánh đèn màu vàng cam hắt lên hàng mi, tỉnh cơn mộng đẹp.
Cô nheo mắt, thấy anh hơi nhổm người lên, theo ánh đèn mờ ảo, anh cúi đầu ngắm cô. Dưới ánh sáng ấy, trông anh thật sự hết sức tình cảm, như thể đã trở thành một con người khác, những cảm xúc đè nén tràn dâng trên khuôn mặt thâm trầm, khiến anh càng thêm tuấn tú, trái tim cô loạn nhịp một cách đáng thất vọng như thường lệ. Vì thế khi anh đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cô, cô không hề bài xích, cho đến sau đó, anh thở hổn hển, gấp gáp, dè dặt muốn vào trong cơ thể cô, cô khẽ run lên, đẩy nhẹ anh ra:
- Đừng, em vẫn hơi sợ.
Anh hơi khựng lại, muốn tiến lên nhưng không dám, tình thế này như đã thể hiện sự do dự và không đành lòng của anh.
Họ quấn lấy nhau, không ngừng vuốt ve nhau bằng những kỹ xảo mờ ám nhất, lực đạo nhẹ nhàng nhất, hoặc cố tình, hoặc vô ý. Lồng ngực anh phập phồng mãnh liệt, anh cấp tốc rút ra rồi nằm vật xuống giường. Trời rất lạnh, nhưng người lại không thấy lạnh.
Cô đưa tay sang:
- Để em giúp anh!
Anh không nói gì, mặc cho cô trêu ghẹo, dần dần cả hai đều trở nên nghiêm túc, hơi thở nặng nề quyện vào nhau, anh nắm tay cô:
- Muộn lắm rồi, em ngủ đi.
Lại một đêm bình an vô sự, cô đã quen nằm nghiêng sang một bên để ngủ, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau, tay khẽ khàng đặt lên bụng cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, giường trống không, anh đã đi rồi.
Cô cảm thấy như thể mình đã mơ, những giấc mơ hư ảo, vì thế, hết thảy đều không cần suy nghĩ, cũng không cần tin.
Mấy hôm sau, chuyển phát nhanh chuyển tới một chiếc thùng to, cô mở ra xem, trong đó là một chiếc máy tính xách tay 17 inch màu đen mới cứng, từ kích thước cho tới hình dáng bên ngoài, đều là phong cách rắn rỏi, nam tính.
Sau đó Lục Trình Vũ gọi điện cho cô:
- Nhận được đồ chưa? Có thích không?
Cô nói thẳng:
- Không thích, to quá, màu sắc lại xấu. Anh mua cho anh dùng à?
Anh nói:
- Mua loại hoa hoè hoa sói làm gì, loại này rất tốt, nhiều tính năng.
Đồ Nhiễm mặc kệ, hỏi vặn lại:
- Em hỏi anh, anh mua máy tính để ở đây cho anh dùng đúng không? Sau đó lại bảo là mua cho em, muốn em nợ ân tình của anh.
Hình như anh hơi khó chịu:
- Tuỳ em, thích thì dùng, không thích thì thôi.
Cô thẳng thừng cúp máy.
Cô đã có dự định mua laptop từ lâu, trước đó ngắm được một chiếc Sony 14 inch mày đỏ thẫm, nhưng Lục Trình Vũ lại mua trước cô một bước, cô không thể tiêu thêm một lần tiền nữa. Nguyện vọng mua sắm bị người ta đàn áp, cho nên mỗi lần nhìn thấy chiếc máy tính đèn sì kia, cô lại thấy ghét anh thêm vài phần, chẳng có chút gì goi là mừng rỡ hay cảm kích.
Cô cảm thấy như thế rất tốt.
Lục Trình Vũ gặp lại Lý Sơ Hạ một lần nữa, là vào tuần thứ hai sau lễ cưới của cô.
Tuần trước, lỗ tai anh đã ong cả lên với từ “Maldives”, nguyên do là vì con rể của Viện trưởng Lý, cũng là một đồng nghiệp khoa anh cùng với vợ mới cưới đi tới vùng biển xinh đẹp đó để hưởng tuần trăng mật.
Mấy cô y tá và bác sĩ trẻ thỉnh thoảng lại tụ tập buôn chuyện, úp úp mở mở, đàn ông tìm vợ với đàn bà tìm chồng đều giống hệt nhau, làm giỏi không bằng kiếm được vợ/chồng giỏi. Nghe nói gia đình đồng nghiệp kia bình thường, quê ở một huyện thuộc một thành phố cấp tỉnh nào đó, bố mẹ là công nhân, hoàn toàn nhờ vào khả năng phấn đấu nỗ lực của bản thân mới có được ngày hôm nay, sau đó tài năng toả sáng, lọt vào mắt xanh của Lý Sơ Hạ, đương nhiên hai người tới được bước này cũng đã phải trải qua sự phản đối của gia đình Lý Sơ Hạ. Nhà họ Lý mới đầu không tán thành, về điểm này bất kỳ ai cũng tỏ ý hoàn toàn có thể hiểu được.
Hôm đó, Lục Trình Vũ tranh thủ thời gian tới căng tin ăn trưa, lúc về anh đứng đợi thang máy dưới tầng trệt khu phòng bệnh.
Nếu theo thói quen thường ngày, có lẽ anh sẽ leo thang bộ coi như rèn luyện thể lực luôn, nhưng khi đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại bước vào thang máy cùng mấy người phía trước. Anh vừa bước một chân vào thang máy thì nghe thấy phía sau có người chạy vội tới, miệng khẽ nói:
- Phiền anh đợi một lát.
Anh đưa tay chặn cánh cửa đang chuẩn bị khép lại, ngoảnh đầu nhìn, là Lý Sơ Hạ.
Hình như cô đã thay đổi chút ít, mái tóc dài buông xoã hồi trước giờ hơi xoăn, thêm phần rạng rỡ của cô dâu mới.
Nhìn thấy anh, Lý Sơ Hạ bất giác hơi sững người, như lưỡng lự vài giây, sau đó bước vào thang máy, không nói một lời.
Thang máy mới tới tầng hai, mấy người phía sau đều lục tục nối đuối nhau bước ra ngoài, trong thang máy chật hẹp chỉ còn lại hai người họ.
Không ai là không thấy bối rối.
Lục Trình Vũ nghĩ một lúc rồi vẫn cất tiếng:
- Chúc mừng em!
Lý Sơ Hạ không nói gì, rất lâu sau mới cười thản nhiên:
- Chúc mừng em cái gì?
Đang nói, thang máy bỗng dừng khựng lại, cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn con số trên màn hình hiển thị. Đốm sáng màu cam không nhúc nhích thêm mà dừng lại rất lâu ở con số 4, ngọn đèn trên trần bỗng nhấp nháy, tiếp đó, mọi thứ chìm trong bóng tối, thang máy lắc lư xuống dưới.
Lý Sơ Hạ thốt lên sợ hãi, nghe thấy Lục Trình Vũ nói:
- Đứng vào góc tường, bám chặt tay vịn. – Anh nhanh chóng bấm hết số mỗi tầng rồi nói. – Số đỏ thật, lần thứ hai rồi đấy.
Chuông báo động và điện thoại khẩn đều không có tác dụng, trong bóng tối, trong thang máy yên ắng lạ thường, tim Lý Sơ hạ đập dồn dập.
Lục Trình Vũ rút điện thoại ra nhìn, vậy mà vẫn còn tín hiệu, anh bèn gọi ra ngoài cho đồng nghiệp. Trong thang máy có vài tia sáng, hắt lên chiếc áo blouse trắng trên người, cả hai như bị phủ trong một chiếc bóng mờ.
Anh đứng ở cửa, nói chuyện xong vẫn bấm cho điện thoại sáng lên, quay màn hình ra ngoài. Nhìn thấy ánh sáng, Lý Sơ Hạ phần nào bình tĩnh lại. Lục Trình Vũ nhìn cô:
- Không sao, họ đã gọi người tới rồi.
Cô ừ một tiếng, bạo gan dịch chuyển về phía luồng sáng, cuối cùng đứng bên cạnh anh. Mới đầu vẫn là vịn vào tay vịn, một lúc sau thang máy hình như lại hơi lắc lư một lần nữa, cô không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay bám lấy cánh tay của người đàn ông trước mặt.
Lục Trình Vũ tựa hồ không nhúc nhích, anh không rụt tay lại, cũng không tiến lên bước nào, chẳng nói chẳng rằng.
Đợi được một lát, họ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, có người hét lên với họ:
- Thang máy mất điện, chúng tôi đã gọi người tới sửa, bên trong có mấy người tất cả?
- Hai người. – Anh hỏi. – Bao lâu thì sửa xong?
Người kia nói:
- Cụ thể thì không rõ, bên cạnh sửa nhà nên làm hỏng máy biến áp. Mọi người ở trong phải chú ý an toàn, không được cạy cửa, không được tự xông ra ngoài.
Lục Trình Vũ nói:
- Người anh em à, nếu bọn tôi tự ra được thì đã ra từ lâu rồi.
Nghĩ ra chỗ nực cười trong câu nói trước đó của mình, người kia bất giác bật cười.
Nghe hai người họ nói chuyện một cách thoải mái, trái tim Lý Sơ Hạ thoáng thả lỏng, giờ cô lại mơ hồ hy vọng thời gian trôi chậm lại. Tay cô đeo một chiếc đồng hồ Longiness, lúc này, tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc, tích tắc mà cô tưởng chừng như tiếng sấm, cô bất giác cúi đầu nhìn đồng hồ một cách vất vả.
Lục Trình Vũ liếc điện thoại, nói giờ cho cô, tiện đó hai người trò chuyện đôi câu, loanh quanh quanh chuyện công việc. Thoáng chốc, tay cô đã trống không, anh đã lẳng lặng dịch sang một bên không chút dấu vết.
Lý Sơ Hạ định thần, tim thắt lại, lập tức im lặng.
Ánh sáng trước mắt biến mất, điện thoại hết pin, đứng trong bóng tối, bên cạnh chỉ còn tiếng thở khe khẽ của người kia.
Không biết là qua bao lâu, mới nghe thấy bên ngoài có người hét lên:
- Người bên trong chú ý, bây giờ chúng tôi thử cạy cửa ra trước.
Sau đó bên ngoài có tiếng binh binh, chẳng bao lâu sau, từng tia sáng chói loà nhọc nhằng len dần qua khe cửa.
Trước khi ánh sáng xua tan mọi bóng tối, Lý Sơ Hạ bỗng hạ giọng hỏi:
- Nếu lần trước em không đề nghị chia tay, chúng ta… có thể đi tới cuối cùng được không?
Cô vừa dứt lời, cửa thang máy bị người ta ra sức nạy ra, kêu loảng xoảng, mọi người bên ngoài vứt dụng cụ trên tay xuống, xúc động, oán trách, mừng rỡ đan xen.
Trong những âm thanh hỗn tạp, cô nghe được câu trả lời.
Anh đứng phía sau cô nói ra câu trả lời, mắt cô ươn ướt, trong ánh nắng chiều gay gắt, cô không khỏi đưa tay lên che mắt.
Bên ngoài có người đưa tay kéo cô ra, chiếc áo blouse trắng trên người cọ vào lớp bụi ở cửa, để lại hai vệt đen gần đầu gối. Cô khom người phủi bụi, khi đứng thẳng lên, anh đang đi trên lầu, chẳng bao lâu sau, bóng dáng quen thuộc đã biến mất sau góc rẽ của cầu thang bộ.
Buổi tối tan làm, Lục Trình Vũ lái xe qua sông.
Ban đêm, anh đang sửa bài luận trên máy tính thì cửa sổ MSN bật sáng, là tin nhắn của Lôi Viễn, bảo anh nhận file đính kèm. Anh cũng không nhìn kỹ mà nhấn nút nhận luôn, sau khi tải về, trên màn hình hiện ra một bức ảnh, là hình chụp Lý Sơ Hạ trong tiệc cưới, cô mặc chiếc váy dài hở vai màu đỏ, đuôi váy quét đất, thướt tha, yểu điệu, vô cùng xinh đẹp.
Anh liếc một cái, lập tức tắt đi.
Đúng lúc Đồ Nhiễm đi ngang qua phía sau anh, như nhìn thấy, mà lại như không. Cô không nói không rằng, đi tới giường tháo giày, lặng lẽ chui vào chăn. Anh đánh vật với bài luận một lúc nữa rồi mới gập laptop lại.
Khi anh trèo lên giường, cô vẫn chưa ngủ. Cơ thể hai người vừa tiếp xúc với nhau, cô liền từ từ nằm nghiêng sang một bên. Anh thử nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, cô cũng không đẩy anh ra. Cứ nằm như thế một lúc, anh mới nói:
- Hôm nay anh bị kẹt trong thang máy gần một tiếng đồng hồ.
Cô ừ một tiếng rồi hỏi:
- Lúc ấy có sợ không?
Anh không trả lời, chỉ nói:
- Sau này em cũng ít đi thang máy thôi, đi thang bộ vừa phải để tập luyện cơ thể, ngộ nhỡ kẹt bên trong thì rất nguy hiểm.
Cô lại ừ, không nói gì thêm. Căn phòng yên tĩnh, cả hai dần chìm vào giấc ngủ.
Tối muộn, Lôi Viễn ở nhà nhàm chán, bèn gửi bức ảnh tới trêu Lục Trình Vũ, không ngờ cái thằng nhãi này chẳng thèm phản ứng gì, cũng chẳng nói câu nào.
Càng lúc anh ta càng chán, định gọi điện cho cô bồ nhỏ mới quen hôm trước nói nhăng nói cuội vài câu, ấn số rồi lại nhanh chóng tắt đi.
Cô bạn gái này cũng chỉ mới hơn hai mươi. Có lúc anh ta không thích quen với phụ nữ bằng tuổi, anh ta cảm thấy trái tim họ rất ngoắt ngoéo, qua lại với nhau cũng không rõ ràng, nếu không phải là rất thích, thì tiếp xúc sẽ khó khăn, giữa hai bên luôn có sự đề phòng nhất định, không có tinh thần yêu đương.
Cô bạn mới này của anh ta không tệ, mọi thứ đều mới mẻ, chủ trương tận hưởng lạc thú trước mắt vui hôm nay không cần biết ngày mai.
Điều không ổn duy nhất là quá nhiều sức sống, đêm không ngủ, suốt ngày tụ bạ hộp đêm với đám bạn lêu lổng mà ban ngày vẫn có thể đi học, đi làm như bình thường.
Lôi Viễn theo cô em ấy điên cuồng phóng túng mấy ngày, sống rất tuỳ tiện, nhưng lâu dài thì không đủ sức theo, không chịu nổi. Sáng hôm sau nằm bẹp trên giường không dậy nổi, rã rời chẳng khác nào xài thuốc lắc, đầu óc mụ mẫm, cuối cùng đành thở dài một câu, đúng là tuổi tác không chừa một ai.
Mặt khác, càng phóng túng lại càng trống rỗng, dần dần cũng thấy chán chường, lại muốn trở về với quỹ đạo thông thường. Đôi khi trên đường, nhìn thấy những đôi vợ chồng trẻ trạc tuổi trạc tuổi mình dẫn theo con nhỏ, hoặc cười nói, hoặc đấu khẩu, hoặc vội vàng, hớt hải, anh ta bỗng cảm thấy đây mới là những ngày tháng dành cho con người, mới là cuộc sống.
Lôi Viễn bất giác lại nhớ tới Tô Mạt, tò mò không biết dạo này cô thế nào, con bé gửi ai trông, đã hoà giải hay đã ly hôn? Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta lại lôi điện thoại ra, nhìn thời gian đã mười một giờ đêm, anh ta thừ người nhìn màn hình một lúc, rồi lại đặt điện thoại trên bàn.
Mấy hôm sau, anh ta tình cờ đi công chuyện gần nhà Tô Mạt, lúc xong việc cũng vừa tới giờ tan tầm, bèn đỗ xe ở cửa tiểu khu. Sau khi hút một điếu thuốc, anh ta thấy Tô Mạt bế con đi từ xa tới.
Bước tới gần, như nhận ra xe của anh ta, cô bèn liếc nhìn qua phía này hai lần.
Lôi Viễn hạ cửa xe xuống.
- Hi, trùng hợp quá.
Tô Mạt hỏi anh ta:
- Sao anh lại ở đây?
Anh ta đáp:
- Tôi vừa làm xong công chuyện ở đây, đang định về.
Tô Mạt gật đầu:
- Vậy tôi lên lầu trước.
Vai cô đeo một cái túi to, bế con trên eo, trên một cánh tay còn đeo một chiếc túi ni lông màu trắng loại đựng thuốc của bệnh viện.
Lôi Viễn mở cửa xuống xe:
- Con bé lại ốm rồi à… Nhiều đồ thế này, để tôi đưa cô lên.
Tô Mạt cũng đã thấm mệt, từ chối đôi câu rồi đưa cái túi trên vai cho anh ta:
- Lại làm phiền anh rồi, con nhỏ này đúng là làm khổ người khác, nó bị nhiễm virus Rota[5] gì đó, miệng nôn trôn tháo, vừa mới đi truyền nước ở bệnh viện về.
[5] Một loại virus gây tiêu chảy cấp
Lôi Viễn không cầm chiếc túi, mà bế đứa bé vào lòng mình.
Con bé mê man đòi ngủ, nấc lên mấy tiếng rồi gục đầu vào vai anh ta.
Tô Mạt lại thở dài:
- Lát nữa tôi còn phải khử trùng đồ chơi trong nhà và những đồ nó đã dùng rồi, nó cứ ốm một cái là tôi lại bận không ngóc đầu lên được.
Lôi Viễn hỏi cô:
- Cô đi làm thì trông con thế nào? Vẫn gửi trẻ à?
Tô Mạt lắc đầu:
- Mẹ tôi đến rồi, mẹ trông cháu hộ tôi, bà vừa mới đi chợ.
Một lúc lâu sau, Lôi Viễn không nhịn được lại hỏi:
- Người trong nhà có biết không? Họ nói thế nào?
Tô Mạt cười khổ:
- Còn có thể nói thế nào, bây giờ là người ta không cần tôi, cho dù không đồng ý, cũng chẳng có gì để nói.
Lôi Viễn cũng chẳng nói gì, bế đứa bé đi thẳng về phía trước. Lúc lên lầu có lẽ vì hơi xóc, con bé bị ói, há mồm nôn thẳng ra vai anh ta mấy thứ có vị tanh nồng của sữa.
Tô Mạt đưa tay vỗ mông con, không nhịn được mắng nó:
- Ghét quá đi mất, suốt ngày ốm, lại làm bẩn quần áo của chú rồi.
Lôi Viễn vội ngăn cô lại, cười với con bé:
- Lần nào chú gặp con là phải làm giẻ lau lần ấy.
Con bé nôn đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cứ dụi đầu vào cổ anh ta, Lôi Viễn vỗ nhẹ lưng nó:
- Con tưởng chú là giẻ lau thật đấy à.
Tô Mạt vội mời anh vào nhà, bế con rồi nói:
- Anh đi rửa tay đi, để tôi lấy quần áo cho anh thay.
Lôi Viễn vào phòng tắm, một lúc sau thấy Tô Mạt hé một khe cửa nhỏ, nhét một chiếc áo dệt kim vào. Lôi Viễn cởi áo dệt của mình ra, cúi xuống nhìn, áo sơ mi bên trong cũng bị dính một mảng nhớp nháp. Anh ta vội cởi luôn chiếc áo bó sát người này, rồi gọi Tô Mạt vọng qua cánh cửa. Gọi mấy câu mà bên ngoài không có ai thưa, anh ta kéo cửa ngoài người ra nhìn, đúng lúc Tô Mạt cầm một chiếc áo sơ mi đi tới, hai người suýt nữa va vào nhau.
Thấy anh ta cởi trần, Tô Mạt bất giác đỏ mặt, vội quay đầu sang nơi khác, chỉ nhét áo vào tay anh ta.
Trong phòng bật máy sưởi, Tô Mạt lau mặt, thay quần áo cho con, luôn chân luôn tay, người cô lấm tấm mồ hôi. Khi Lôi Viễn thay quần áo xong bước ra, cô chỉ nhìn anh ta một cái rồi mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Cô chỉ hơi nhướn mày hoặc liếc nghiêng sang, mà nhịp cảm xúc lạ lẫm trong lòng anh ta cũng theo đó trào dâng, giống như con sóng mặt hồ vỗ vào bờ bãi, khi gió nổi, sóng cuộn lên, huống chi vẻ thẹn thùng, dịu dàng của người phụ nữ trước mặt, so với những co gái trẻ, còn có thêm nét duyên thầm khó tả bằng lời.
Tô Mạt đứng trước cửa sổ, gỡ chiếc khăn quàng cổ xuống, cô mặc một chiếc áo len cổ tim nhạt màu bên trong, chiếc áo hơi ôm sát cùng mái tóc đen nhanh búi hở sau gáy càng tôn lên chiếc cổ thon dài và làn da trắng ngần của cô.
Tim Lôi Viễn thót lại, nhìn cô mấy cái liền, dường như đối phương cảm nhận được nên hơi cúi đầu xuống. Anh ta vội hắng giọng:
- Cho tôi mượn một cái túi ni lông được không, tôi mang quần áo về.
Tô Mạt nói:
- Để ở đây tôi giặt cho, giặt xong tôi sẽ gửi chỗ làm cho anh.
- Rắc rối quá, để tôi mang về giặt là được rồi. – Lôi Viễn nghĩ một lúc. – Tôi phải đi đây.
Nghe anh ta nói vậy, Tô Mạt cũng không kiên quyết nữa, bèn quay đi tìm túi ni lông. Cô nhớ trong chiếc tủ đựng đồ lặt vặt dựng ở lối đi có nhét mấy cái túi mua đồ, vì thế bèn bước tới mở tủ, những món đồ linh tinh bên trong ào ào rơi ra, cô vội cúi xuống nhặt lên, Lôi Viễn cũng ngồi xuống nhặt cùng. Khi trên mặt đất chỉ còn một món đồ cuối cùng, hai người đều đưa tay ra nhặt, ngón tay họ chạm vào nhau, tim cô nảy lên một cái, một giây sau, tay cô đã bị người ta nắm lấy.
Lôi Viễn ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt khó có thể miêu tả cụ thể, vừa bình thản, lại thoáng chút mê man, trong bóng tối lờ mờ, ánh mắt anh ta rất sáng. Cô hoảng hốt muốn rụt tay về, nhưng lại bị anh ta xiết chặt. Sau đó, anh ta nắm tay cô, từ từ đứng dậy, đứng sát lại gần cô một chút, rồi một chút nữa…
Ánh mắt Tô Mạt dừng lại trên chiếc cằm lún phún râu của anh ta, so với Đồng Thuỵ An, cằm anh ta thô hơn, ở giữa có một đường chẻ thanh thoát, đây cũng chính là cái cằm Omega người ta thường nói, nó khiến trông anh ta đầy vẻ nam tín, lại có phần hơi thô lỗ.
Anh ta hơi cúi xuống, cô cũng luống cuống cúi đầu xuống, cẩn thận né tránh. Anh ta chạm vào thái dương cô, dường như thời gian đang dừng lại ở giây phút này.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Tô Mạt vô cùng căng thẳng, không kịp nghĩ ngợi gì liền tiện tay mở cửa ra. Bà Tô xách thức ăn đứng bên ngoài, nhìn con gái mình bằng ánh mắt hơi ngỡ ngàng, khi nhìn sang người đàn ông trẻ lạ mặt đứng bên cạnh, mặt bà toát lên vẻ dò hỏi.
Tô Mạt ấp úng giới thiệu, bà Tô gật đầu nói với Lôi Viễn:
- Ngài luật sư, hiếm khi có dịp tới chơi, hay là ở lại ăn một bữa cơm với chúng tôi?
Lôi Viễn từ chối, nói dăm ba câu rồi cáo từ. Khi anh ta bước ra ngoài, cánh cửa đã im lìm khép lại, anh ta mới nhớ ra quần áo thay ra lúc trước còn để quên trong nhà vệ sinh, sau đó anh ta nghe thấy tiếng bà Tô vọng qua khe cửa:
- Người đàn ông đó… con thân lắm à?
Chưa kịp nghe thấy Tô Mạt trả lời như thế nào, anh ta đã cất bước xuống lầu.
Ở trong nhà, bà Tô lại nói:
- Với tình hình hiện nay của con, sao có thể tuỳ tiện cho một người đàn ông vào nhà, nếu bị tên họ Đồng kia nắm được mà quay lại phản đòn, thì con định làm thế nào? Tiền thì không lấy được, thanh danh cũng bị huỷ hoại luôn?
- Trong chuyện này, phụ nữ không thể bì được với đàn ông. Con còn nhớ con bé nhà dì Triệu không, nó chỉ hơn con có vài tuổi, mấy năm trước chồng nó cũng ngoại tình, ầm ĩ mãi không giải quyết được, sau đó nó tức quá, mụ mị đầu óc nên chạy ra ngoài đường ngủ một đêm với một thằng lưu manh. Kết quả thì sao, bây giờ chẳng ai thèm đếm xỉa đến nó, ai cũng bảo nó tự rước nhục vào thân, đáng đời!
- Cho nên bất luận đàn ông thế nào, phụ nữ cũng phải biết chừng biết mực, như vậy mới không để người ta đâm sau lưng mình được.
- Tô Mạt, con đã sai lầm một lần, đã sắp ba mươi rồi, không thể để đàn ông dắt mũi được nữa. Ban đầu mẹ bảo con về nhà, nhờ người thu xếp công việc cho con, con lại vì thằng đó mà bỏ làng bỏ xóm để bị người ta bắt nạt, đến cuối cùng, ngoài một đứa con thì chẳng còn gì, tội gì phải vậy hả con!
- Tô Mạt, con tuyệt đối đừng vì một phút tức giận nhất thời mà làm những chuyện hồ đồ…
Đầu Tô Mạt lùng bùng, cô chẳng nói chẳng rằng xách thức ăn vào trong bếp nấu cơm.
Đong gạo rửa rau, sau một loạt động tác máy móc, cô mới dần bình tĩnh lại, giữa trăm mối ngổn ngang trong lòng, cô nhớ tới một người: Trong Thiên long bát bộ, mẹ của Đoàn Dự vì muốn trả thù tính lăng nhăng của chồng nên đã ngủ với tên ăn mày trước cửa cung, sau đó lập lờ đánh lận con đen, sinh ra một đứa con trai. Ai ngờ tên ăn mày bẩn thỉu đó lại là vương tử chính cống, sự việc nhơ nhớp này bỗng chốc nhảy vọt, chuyển hoá thành một mối lương duyên trong trắng khiến mọi người đều hỉ hả. Song suy cho cùng, tiểu thuyết luôn hư cấu, luôn ngoắt ngoéo, quanh co khiến người ta không ngừng hy vọng, còn trong hiện thực, du côn vẫn là du côn, ăn mày vẫn hoàn ăn mày.
Nghĩ tới đây, Tô Mạt bất giác bật cười, cô bỗng phát hiện ra, lòng thông cảm của mình hình như càng ngày càng mai một đi.
Lôi Viễn về nhà, ngủ tới nửa đêm thì điện thoại réo rắt reo. Cũng không biết là ai, anh ta bèn nghe máy. Trong điện thoại vang lên tiếng phụ nữ ngọt ngào dễ nghe, anh ta nghĩ mãi, cảm thấy giọng nói này vừa xa lạ vừa quen thuộc, không dám xác nhận. Người kia bật cười trước, anh ta mới bán tín bán nghi nói:
- Quan Dĩnh?
- Em đây. – Quan Dĩnh vẫn cười. – Nghe giọng anh như vậy, rốt cuộc là thất vọng hay vui mừng quá đấy?
Lôi Viễn xoa mặt:
- Không phải, nửa đêm rồi, đầu óc phản ứng hơi chậm chạp.
Quan Dĩnh nói;
- Ừ, em nói với anh chuyện này, đến Tết em sẽ về.
Lôi Viễn ngỡ ngàng:
- Thật hiếm có quá thưa ngài, cuối cùng ngài cũng nhớ tới Tổ quốc nhân dân rồi, lần này về bao lâu?
- Xem tình hình thế nào đã, nếu có anh giai nào tốt muốn kết hôn thì không đi nữa. – Quan Dĩnh ngừng lại một lức. – Đến tuổi rồi, cũng phải suy nghĩ về những chuyện này. Bên này thế nào, có dự định kết hôn không?
Lôi Viễn lại sững sờ.
Thấy anh ta không lên tiếng, Quan Dĩnh hỏi thẳng:
- Sao thế? Hay là anh có lựa chọn khác rồi?
Lôi Viễn vò đầu:
- Không phải, em nói đột ngột quá. Hồi trước, vì chủ nghĩa tư bản mà em bỏ anh đi, bao nhiêu năm không về, giờ lại bảo với anh là muốn kết hôn. Em phải cho anh thời gian để tiêu hoá, đột ngột quá.
Quan Dĩnh cười khẽ:
- Em nghe ra rồi, những ngày tháng độc thân của anh quá thoải mái nên anh không muốn quay đầu nữa phải không?
Lôi Viễn cười:
- Cũng chẳng phải, đến tuổi rồi ai mà chẳng muốn tìm một người bạn đời? Chỉ có điều anh là đàn ông, không thể cứ suốt ngày bị một cô nhóc dắt mũi được, em nói đi là đi không chút lưu luyến, nói về là về mà về là đòi cưới ngay, thế anh là cái gì? Anh không thể có ý kiến, không thể bực tức sao, anh có dễ dãi không? Nếu là người khác thì đã ran đàn xẻ nghé từ lâu rồi.
Quan Dĩnh không nhịn được bật cười:
- Ừ, cũng phải. Nhưng anh cân nhắc thì cứ cân nhắc, em vẫn cứ phải nhắc nhở anh, em già rồi, đã sắp ba mươi, không còn là con nhóc con gì nữa, nếu anh đặt em lên bàn cân với mấy cô bé chanh cốm xung quanh thì không thể được. Em đưa ra phương án, đồng ý hay không thì tuỳ anh, nhưng trước khi trả lời, anh phải nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi thì không thể phạm sai lầm nữa.
…
Lôi Viễn thật sự suy nghĩ thông đêm, thời gian còn lại anh ta không hề chợp mắt, khi trời hửng sáng mới hơi thiếp đi, vừa ngủ đã mơ.
Anh ta mơ thấy mình ôm hôn một người con gái, mới đầu không biết đó là ai, chỉ cảm thấy trông rất ưa nhìn, ôm vào lòng vừa ấm áp vừa mềm mại, cảm giác đó vô cùng tốt đẹp.
Anh ta nghĩ trong mơ, người này chắc là Quan Dinh, chắc chắn là Quan Dĩnh, nhất định là Quan Dĩnh, vì thế hôn mãi hôn mãi, anh ta bèn nói: “Em xem, anh vẫn còn cảm xúc với em, anh vẫn rất thích em.”
Người con gái ấy ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, anh ta lại nhìn thấy Tô Mạt, rất rõ ràng, người anh ta ôm hôn, là Tô Mạt.
Anh ta giật mình tỉnh giấc, dường như hơi ấm và mùi hương bên người vẫn còn vương vấn. Anh ta nằm trên giường nghĩ ngợi rất lâu, cũng không biết đang nghĩ điều gì, chỉ nhớ khi cô xuất hiện trong giấc mơ của anh ta, mẹ kiếp, sao mà đẹp thế.
Ngày nào Lôi Viễn cũng nhìn lịch, ngày Quan Dĩnh trở về càng lúc càng gần.
Mỗi ngày, anh ta lại thầm mong ngóng nhận được điện thoại của Tô Mạt, nhưng cô như đã tan biến vào không khí, vừa không trả quần áo vừa không liên lạc với anh ta.
Anh ta đợi rất lâu, cuối cùng trong một lúc không thể kìm chế được, đã chủ động gọi điện cho cô, bảo cô văn phòng anh ta cho vé đi khu vui chơi nhân dịp Tết Dương lịch, anh ta không dùng đến, hỏi cô có muốn không, nếu muốn thì nhân dịp cuối tuần, thời tiết đẹp, đưa con bé đi chơi.
Tô Mạt suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, lại hỏi bao giờ tới lấy vé.
Lôi Viễn nói, cô không cần phải mất công đến, hôm đó tôi ra ngoài có việc, tiện đường sẽ mang tới cho cô.
Sau đó họ hẹn nơi gặp nhau.
Con bé đã lớn thêm, biết nói biết cười, biết đi biết chạy, tuy thỉnh thoảng lại ngã oạch một cái, nhưng trông thần sắc rất tốt. Tô Mạt trong cũng không tệ, mặt mũi hồng hào.
©STENT
Tô Mạt bảo anh ta, tôi ly hôn rồi, ly hôn theo thoả thuận, nhà anh ta đưa hai mươi vạn tệ, tám vạn tiền nuôi dưỡng còn lại vẫn còn nợ.
Lôi Viễn cười cười, cô nhanh nhẹn thật, tôi còn đang định giới thiệu luật sư mới cho cô.
Tô Mạt hỏi, sao lại giới thiệu luật sư cho tôi? Anh chính là luật sư còn gì?
Lôi Viễn cười cười không đáp.
Tô Mạt nói, anh ta vốn không kiếm đâu được nhiều tiền như thế, sau đó bố chồng tôi giấu gia đình lén lút đưa cho tôi một ít, ông bảo không thể để con bé thiệt thòi.
Lôi Viễn gật đầu, cũng coi như ông cụ có lòng.
Nói xong chuyện ly hôn, cả hai không còn chuyện gì để nói, Lôi Viễn bình thường cũng được coi là nhanh mồm nhanh miệng, giờ nghĩ nát óc cũng không biết nên nói gì. Cũng may bên cạnh có đứa bé thỉnh thoảng lại gặp vấn đề gì, thu hút sự chú ý của họ, nên không thấy gượng gạo lắm.
Hôm đó, anh ta đưa vé cho cô, còn mình thì đương nhiên không ra về, Tô Mạt cũng không hỏi nhiều, ba người chơi ở khu vui chơi nguyên một ngày, anh ta không có thêm hành vi nào vượt quá giới hạn nữa, mọi thứ đều hài hoà, tự nhiên.
Chỉ có điều, khi lấy điện thoại ra xem, ánh mắt chạm phải ngày tháng trên màn hình, anh ta bất chợt thoáng ngẩn ngơ, ngón tay cũng không kìm nén được mà xiết chặt thân máy, tựa như đang chơi kéo co, đầu dây này là tất cả hồi ức đẹp đẽ thực tế, còn bên kia là những cảm xúc mong đợi ngọt ngào, nhất thời bất phân thắng bại.
Buổi tối về đến nhà lại nhận được điện thoại, lần này là Lục Trình Vũ gọi.
Lôi Viễn cầm điện thoại, lưỡng lự một thoáng.
- Đúng lúc, có chuyện này đang đau đầu đây.
Lục Trình Vũ hỏi:
- Chuyện gì?
Lôi Viễn nói:
- Quan Dĩnh gọi điện thoại về, bảo muốn kết hôn với tôi.
Lục Trình Vũ nói:
- Chuyện tốt mà đau đầu cái gì?
Lôi Viễn thở dài:
- Xa cách bao lâu, cũng không biết là có thể giống như trước được hay không, tình cảm của cô ấy thật kỳ lạ.
- Đàn ông đàn anh nghĩ gì mà lắm thế. – Lục Tr
- Con người tôi, gặp chuyện gì cũng do dự không quyết, nghĩ ngợi rất nhiều, vì bản thân, cũng vì người khác, rất khó hạ quyết tâm. Cho nên đành phải nhân một phút bốc đồng, trong một thời gian ngắn thuận theo ý mình mà làm, những lời cần nói thì nói cho dứt điểm, chặn đứng đường lui, như vậy mới không thể quay đầu lại.
Lúc nói câu này, cô đang là quần áo, động tác thuần thục, tinh tế, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.
Con bé con ăn một ít đồ ăn dặm rồi ngủ trưa trên chiếc cũi ở trong phòng.
Lôi Viễn ngồi trên sofa uống trà, anh ta mặc áo sơ mi của Đồng Thuỵ An, còn áo của anh ta cô đã mang đi gột nước, lấy máy sấy sấy khô, cuối cùng đem là bằng nhiệt độ thấp.
Lôi Viễn để ý thấy Tô mạt lấy một cái khăn mặt sạch gấp làm mấy lần, đặt lên chiếc áo sơmi, mặt đính cúc áo quay xuống dưới, sau đó là từ mặt sau, một lúc sau, chiếc áo phẳng phiu như mới, không nhìn ra một dấu tích gì. Anh ta cảm thấy cách này rất tốt, bụng bảo dạ về phải phổ biến với bà bu ở nhà, đừng suốt ngày là áo anh ta nhăn nhúm như cái giẻ.
Tô Mạt cầm áo lên giũ nhẹ một cái rồi đưa cho anh ta.
Lôi Viễn nhận lấy, vào nhà tắm thay chiếc áo đang mặc trên người, khi bước ra thấy cô đã là xong áo vest.
Tô Mạt tiện tay cầm áo vest lên giúp anh ta mặc vào, rồi lại nhìn sang sofa:
- Cà vạt đâu? Đừng quên nhé.
- Hôm nay không đeo. – Lôi Viễn đưa tay sửa lại cổ áo, cổ áo phía sau chỉnh đi chỉnh lại vẫn không thẳng ra được.
Tô Mạt kiễng chân lên, đưa ngón tay miết dọc theo cổ áo sơ mi của anh ta về phía trước, sau đó theo thói quan vỗ nhẹ một cái qua lớp quần áo vào phần bên dưới xương quai xanh của anh ta, rất nhẹ:
- Xong rồi.
Vừa dứt lời, động tác của cô cũng lập tức khựng lại. Cả hai đều sững sờ, Tô Mạt lùi lại phía sau, hơi cúi đầu, cô biết vừa rồi mình hơi thất lễ, mặt bất giác ửng hồng.
Động tác vừa rồi là di chứng để lại của quá khứ. Trước đây, số lần Đồng Thuỵ An mặc đồ Tây đi làm không nhiều, cô lại rất thích nhìn điệu bộ diện giày da, đồ Tây của anh ta, quần áo cô mua cho anh ta cũng đa phần là sơ mi và áo vest, từ giặt giũ, là ủi cho tới thắt cà vạt, chỉnh sửa cổ áo, đều một tay cô phụ trách. Vừa rồi cô lơ đễnh, lại trở về quá khứ.
Lôi Viễn khẽ ho một tiếng, hai tay đút túi quần, suy nghĩ xem định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại thoáng liếc qua tấm ảnh cưới to treo trên giường, một đôi trai gái trẻ trung ngồi tựa lưng nhau cười rạng ngời trên thảm cỏ xanh mướt mát, cuộc sống thật ngọt ngào.
Tô Mạt nhìn theo ánh mắt anh ta, cười bình thản:
- Khi mới in tấm ảnh này ra, mẹ tôi đã nói là điềm không tốt, bà nói chưa thấy ai chụp ảnh cưới như thế này bao giờ, hai người ngồi xoay lưng lại nhau, mỗi người một hướng.
Lôi Viễn cười cười, nhìn tấm ảnh rồi lại nhìn Tô Mạt:
- Cô chẳng thay đổi gì cả. – Anh ta nhấc túi hồ sơ trên sofa lên. – Tôi phải đi đây, lát nữa còn có chút việc.
Trong lòng Tô Mạt cảm kích anh ta, nhưng lại không biết bày tỏ thế nào, đành nói:
- Vừa rồi tôi có gọi mấy món ở quán ăn dưới lầu, họ còn chưa mang lên, hay là anh đợi thêm một lát nữa, đã nhờ anh giúp lại còn bắt anh phải chịu đói thì thật ngại quá.
Lôi VIễn bước ra lối đi để thay giày:
- Tôi không đợi đâu, đợi nữa thì thành ăn cơm tối mất, buổi tối tôi đi ăn liên hoan. – Ra đến cửa, anh ta còn ngoái lại nói. – Chẳng có tí sáng tạo nào cả, chụp cái ảnh mà còn phải bắt chước Kappa[1]
[1] Kappa là một nhãn hiệu thời trang của Ý với logo hình ảnh hai người ngồi tựa lưng vào nhau.
Tô Mạt phì cười, Lôi Viễn vẫy tay với cô rồi xoay người đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, anh ta bất giác đưa tay lên sờ cổ. Vừa rồi khi Tô Mạt chỉnh cổ áo cho anh ta, ngón tay cô vô tình chạm lướt qua gáy anh ta, khi đó anh ta cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy dễ chịu kỳ lạ, tựa như nơi đó vẫn vương lại một hơi ấm mềm mại, ấm áp, nhưng sờ tới sờ lui chỉ thấy làn da xù xì của mình.
Anh ta hít một hơi, mùi dầu mỡ của quán ăn nhỏ bên cạnh ập đến, bỗng nhớ ra trên tóc cô có một mùi hương thơm thơm, không nồng nàn như mùi nước hoa phụ nữ, mà là mùi hương phụ nữ mềm mại như ẩn như hiện, như một làn nước ấm chầm chậm len lỏi qua những kẽ tay, lại tựa như cơ thể căng tròn, đầy đặn như thể không xương của người phụ nữ.
Anh ta nghĩ lại, chắc tại mấy tháng nay không khai trai[2], lại đang thời kỳ động dục, mới có một chút kích thích nho nhỏ mà đã mụ mẫm cả người.
[2] Chỉ việc tín đồ Phật giáo hoặc các tôn giáo khác ăn mặn trở lại sau kỳ ăn chay.
Lôi Viễn vốn dĩ định ra ngoài làm việc, giờ thấy đã chẳng còn sớm, việc cũng chưa xử lý xong, bèn đánh thẳng xe về văn phòng. Một mình ngồi tĩnh tâm lại, cảm thấy nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui, lại gọi điện quấy rối Lục Trình Vũ, hỏi xem sáng nay cậu ta vô duyên vô cớ nổi cáu với mình là tại làm sao.
Lần này trong điện thoại Lục Trình Vũ rất bình tĩnh, lại đúng lúc đang lái xe, đúng lúc tắc đường, bèn đeo tai nghe bluetooth tán gẫu cùng anh ta.
Ở bên này, Lôi Viễn cười rất gian tà;
- Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã nghĩ ra, sáng nay tâm trạng cậu tồi tệ chỉ có một nguyên do, ngày kia Lý Sơ Hạ kết hôn, lần này người ta nghiêm túc, cho nên cậu không kìm chế nổi.
Lục Trình Vũ nói:
- Cút!
Lôi Viễn than thở:
- Có lúc tôi nghĩ, nếu có một ngày nào đó, Quan Dĩnh bỗng vác cái bụng bầu đứng trước mặt tôi, trong bụng là đứa con của người khác, chưa biết chừng tôi sẽ bốc đồng tới mức đâm đầu vào tường mất. Cho nên thằng em à, tôi đặc biệt thấu hiểu cậu, người con gái mình từng thích lại sắp lên giường với người khác, cảm giác đó thật sự rất khó tả, không chỉ đơn thuần dùng hai chữ “khó chịu” là có thể nói hết được. Ê, cậu bảo xem, đây có phải là bản tính động vật của đàn ông chúng ta không, những gì đã dùng qua rồi, cho dù không cần nữa thì cũng không muốn người khác động vào.
Lục Trình Vũ nói:
- Có lúc tôi cũng nghĩ, tại sao lúc đầu Quan Dĩnh lại để mắt tới thằng ranh như cậu, thảo nào người ta bốn năm không về, chắc là đã nghĩ thông suốt rồi.
Lôi Viễn cười hì hì, cũng chẳng bực tức:
- Cô ấy không về, cho dù có người khác rồi tôi cũng không nhìn thấy, mắt không thấy, tim không đau, đâu có giống cậu, làm việc chung một bệnh viện, cứ đập ngay vào mắt. Nghe nói chồng tương lai của cô ấy còn là người của khoa cậu nữa, chậc chậc, cô bé này muốn ép cậu tới cùng đây, cũng phải, ai bảo cậu trêu hoa ghẹo nguyệt chán chê rồi ruồng rẫy người ta.
Lục Trình Vũ không trả lời, một lúc sau mới nói:
- Thứ Bảy tôi không đi, cậu bỏ phong bì giúp tôi, bằng phong bì của cậu là được, lần sau gặp tôi trả.
Lôi Viễn hỏi anh:
- Sao thế? Sợ không kìm nén được à? Hay là vợ cậu không cho đi.
- Không phải. – Lục Trình Vũ ngẫm nghĩ một lát. – Có những chuyện sau này đừng nói lung tung, có gia đình riêng cả rồi, để người ta hiểu lầm không tốt.
Lôi Viễn cười nhạo:
- Cậu thì đàng hoàng.
Lục Trình Vũ không đáp, anh nhớ ra một chuyện:
- Sinh nhật mấy cô bạn gái của cậu thì cậu thường tặng gì?
Lôi Viễn đáp:
- Hoa, quần áo, đồ trang sức, túi xách, con gái đều thích mấy thứ ấy. Sinh nhật ai thế?
- Mẹ sắp nhỏ. – Lục Trình Vũ nói. – Mấy cô bạn của cậu đều vị thành niên, cho nên cậu mới lừa được như thế.
Lôi Viễn cười:
- Tôi nhớ ra rồi, hồi trước sinh nhật Lý Sơ Hạ, cậu tặng người ta quyển đại từ điển Đức – Hán, cậu cứ tiếp tục phát huy phong cách đó đi.
Lục Trình Vũ nói:
- Không phải, nếu tôi mua đồ đắt tiền, chưa biết chừng cô ấy lại bảo tôi tiêu hoang, bình thường cô ấy rất tiết kiệm. Tặng hoa thì không ăn được, không uống được, chả có nghĩa lý gì. Tặng quần áo, đồ trang sức, tôi không có mắt thẩm mỹ, mua rồi chưa chắc cô ấy đã thích.
Lôi Viễn nói:
- Cậu còn nhớ một bài tiếng Anh bọn mình học hồi cấp hai không, cô gái đó cắt tóc mình đem đi bán, mua cho chồng một cái dây đeo đồng hồ, còn người chồng lại đem bán đồng hồ để mua cho vợ mình cái kẹp tóc gì đó, mấy cô bạn gái đọc xong khóc thút tha thút thít, nước mắt đầm đìa. Quả thật, phụ nữ thích kiểu như vậy, dù là người mới biết yêu lần đầu hay là phụ nữ trung niên mặn mòi thì đều thích chơi trò cảm tính, chỉ cần cậu tặng họ thứ đồ cậu xem trọng nhất, chắc chắn cô ấy sẽ thích. Cậu phải nghĩ xem thứ quý giá nhất của cậu là gì.
Nhích từng tấc một, cuối cùng con đường trước mặt cũng đã thông, Lục Trình Vũ đạp ga cho xe tiến lên, buột mồm đáp:
- Trinh tiết.
Nghe vậy Lôi Viễn vừa cười vừa chửi:
- Giở trò gì đây? Thằng oắt cậu mà vẫn còn trinh tiết à?
Lục Trình Vũ tới bệnh viện, trước khi vào làm anh gọi điện cho Đồ Nhiễm, máy bận. Anh gọi về máy bàn, bà Vương Vĩ Lệ nghe máy, bà nói một lát nữa sẽ bảo cô gọi lại cho anh, anh đợi mãi nhưng điện thoại không có động tĩnh gì.
Bên cạnh anh, bước chân đồng nghiệp, hối hả, nói khoa Nhi dưới nhà cò một bệnh nhân nhi chuyển viện mấy hôm trước, bệnh tình có dấu hiệu trở nặng, tạm thời sắp xếp vào phòng cấp cứu khẩn ban đêm.
Một lát sau, chủ nhiệm khoa Nhi báo với Lục Trình Vũ, Phó Viện trưởng Trương chỉ định anh làm phụ mổ một trong ca mổ này, bảo anh tranh thủ chuẩn bị.
Phó Viện trưởng Trường là chuyên gia Ngoại Tim mạch Nhi nổi tiếng của tỉnh, thời trẻ cũng đã từng theo học thầy hướng dẫn Hà Lão của Lục Trình Vũ, tuy ông ấy hơn anh mười mấy, hai mươi tuổi, nhưng lại là huynh đệ đồng môn.
Mới đầu vì tuổi đã cao, Hà Lão có dặn dò mấy đệ tử lớn tuổi để ý chiếu cố cậu em nhỏ, được cái Lục Trình Vũ cũng không khiến mọi người thất vọng, cần cù khổ luyện, tay chân linh hoạt, đầu óc nhanh nhạy, khiến các bậc đàn anh yêu mến, càng có ý bồi dưỡng anh.
Vì thế ngay khi vẫn còn đang học thạc sĩ chưa lấy bằng, mỗi năm anh có được hàng trăm cơ hội đứng mổ, cho dù đa phần đều là những ca mổ nhỏ thì cũng rất có ích với anh. Chỉ có điều cuối cùng người ký tên ở phần bác sĩ mổ đều là cấp trên, không phải anh.
Lần này, bệnh nhân nhi sắp phẫu thuật mới tròn một tháng tuổi, nặng chưa đầy bốn cân, bệnh viện địa phương chẩn đoán bị tim bẩm sinh như hoán vị đại động mạch, khuyết tật vách tâm nhĩ, vân vân. Trước mắt, phẫu thuật là con đường duy nhất để cứu cậu bé.
Sau khi gây mê toàn thân, mọi người bắt đầu nghiên cứu trên quả tim nhỏ xíu bằng hạt hạch đào, mạch máu của trẻ sơ sinh nhỏ xíu như sợi tóc, sau khi cắt đứt hai động mạch lớn phải nối lại đúng vị trí bình thường, sau đó mới có thể thắt ống động mạch chưa khép lại và vá lại vách ngăn tâm thất, cuối cùng là nối các mạch máu, tất cả đều phải vững tay vững lòng, cẩn thận, tỉ mỉ.
Trong suốt cả quá trình, theo lệ thường, Phó Viện trưởng Trương vào phòng nghỉ hút thuốc, chỉ tới nhìn hai cái lúc bắt đầu và kết thúc ca mổ, những việc khác hoàn toàn phó thác cho Lục Trình Vũ xử lý một mình.
Ca mổ kéo dài gần sáu tiếng đồng hồ, trước đây Lục Trình Vũ chưa từng mổ chính cho bệnh nhân nhỏ tuổi như thế này bao giờ, lại thêm từ tối qua tới sáng nay phải chạy đi chạy lại vô cùng mệt mỏi, không hề được nghỉ ngơi. Tới lúc ra khỏi phòng mổ, anh thấy cả người chống chếch, phải ngồi dựa vào chiếc ghế trong phòng thay đồ, lặng lẽ hít thở.
Viện phó Trương nhìn anh cười:
- Anh chàng trẻ tuổi ơi, tình hình sức khoẻ thế này sao được, năm đó tôi mổ xong vẫn có thể chạy ra sân chạy mấy vòng, cậu mới từng này tuổi, sau này còn phải đứng mổ suốt hai mươi năm nữa, làm sao chịu thấu? Làm cái nghề này của chúng ta rõ lắm bệnh, nào đau lưng, đau gáy, nào loét dạ dày, loét tá tràng, sỏi thận… giờ cậu còn trẻ chưa thấy gì, đến khi già rồi sẽ hối hận. Cho nên chỉ có kỹ thuật không thôi là không đủ đâu, phải tăng cường rèn luyện cơ thể nữa.
Lục Trình Vũ cười cười:
- Em đâu dám so với anh ạ, thế hệ bọn anh đã phải trải qua bao sương gió.
Viện phó Trương gật đầu:
- Đúng thế thật, mấy con búp bê các cậu được chiều quá sinh hư. Nhưng cậu còn khá, là người ít bị phê bình nhất trong những người tôi hướng dẫn. Bao giờ cậu xét phó chủ nhiệm, có cái chức danh cao cấp trong tay thì có thể danh chính ngông thuận cầm dao đứng mổ rồi.
Anh đưa tay lau mồ hôi:
- Năm sau ạ.
Viện phó Trường gật đầu, vẫy tay với anh:
- Đi, cậu ra ngoài gặp người nhà bệnh nhân, để người ta sớm được yên tâm.
Anh bước ra gian ngoài, thấy mẹ đứa bé đã gục vào trong lòng chồng, nét mặt vô cùng căng thẳng, hai mắt sưng đỏ, có lẽ đã khóc cạn nước mắt. Anh ngắm nhìn đôi vợ chồng, có lẽ họ cũng trạc tuổi anh, có điều bệnh tật của đứa con khiến gương mặt họ toát ra vẻ khắc khổ không phù hợp với độ tuổi.
Anh bước tới, mỉm cười với họ:
- Tình trạng cháu bé hiện giờ rất tốt, ca mổ của Phó viện trưởng Trương rất thành công, sau khi theo dõi một tuần sẽ chuyển tới phòng bệnh thường.
Sau đó, anh ở lại bệnh viện hai ngày liền, cho tới khi mọi hạng mục sức khoẻ của bệnh nhân đều đã ổn định mới có thể tạm yên tâm.
Mấy ngày trôi qua, sắc mặt bệnh nhân nhí dần hồng hào trở lại, tăng thêm được một cân.
Thời gian này, thỉnh thoảng anh có gọi điện cho Đồ Nhiễm, nhưng anh nghi ngờ mình đã bị đưa vào danh sách đen trong máy cô.
Cuối tuần, anh lái xe sang sông, vừa vào tiểu khu đã thấy Đồ Nhiễm từ phía xa.
Cô mặc một cái áo gió mày xanh xám, nhìn từ phía sau trông cô rất gầy, tà áo bay phất phới theo mỗi bước chân cử chỉ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.
Tim anh bỗng thót lại vô cớ, anh từ từ lái xe tới, cho đến khi nhìn nghiêng thấy phần bụng nhô lên của cô, anh mới thấy dễ chịu hơn phần nào.
Anh cảm thấy bụng cô lại to ra, anh hạ kính xe, khẽ huýt sáo với người bên ngoài.
Đồ Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, rồi xoay người đi vào một con đường khác, trên con đường đó có một cửa hàng gạo và hàng tạp hoá.
Anh dừng xe lại, cùng cô vào hàng gạo, nghe thấy cô nói:
- Cô ơi, cháu muốn mua hai cân gạo Đông Bắc, một hộp mì ống và một hộp mì sợi.
Bà chủ đong gạo vào một cái túi nhựa màu trắng. Lục Trình Vũ chỉ vào một bao gạo trước mặt bà ấy:
- Cả bao này là bao nhiêu, cháu mua hết.
Bà chủ ngẩng lên nhìn hai người họ, rồi chỉ vào Đồ Nhiễm nói với anh:
- Tất cả là một yến, nhưng bà bầu này đến trước, cân cho cô ấy trước đã.
Anh nói:
- Không cần đâu ạ, bọn cháu đi cùng nhau.
Đồ Nhiễm nói:
- Cháu chỉ mua hai cân thôi.
Lục Trình Vũ đã trả xong tiền, đợi bà chủ đổ gạo vào bao, cột lại thật chặt, anh khom người vác bao gạo đặt lên vai.
Họ ra khỏi cửa hàng gạo, nhìn thấy lớp bụi gạo bám trên áo vest anh, chỗ áo ở vai cũng bị đè cho nhăn nhúm, Đồ Nhiễm không khỏi đau lòng, bụng bảo dạ con người này cũng quá lãng phí, quần áo người khác phải bỏ tiền ra mua cho anh mà cũng không biết nâng niu, cứ quăng quật tuỳ tiện như vậy, xem ra là vì có được quá dễ dàng đây mà.
Cô lẩm bẩm trong miệng:
- Mua linh tinh, chưa biết chừng mua nhầm gạo độc Đông Bắc thì có.
Anh xoay người lại nhìn cô:
- Cứ là đồ anh mua thì sẽ có độc phải không? Đã cố tình kiếm cớ mà còn không kiếm ra được sao? Chuyện to tát đến đâu chứ? Xin em kiểm soát cảm xúc, chú ý thai giáo.[3]
[3] Thai giáo là quá trình giáo dục với các biện pháp tổng hợp được bắt đầu từ lúc mang thai, điều chỉnh hoàn cảnh trong và ngoài cơ thể mẹ, tránh những kích thích, ảnh hưởng không tốt; mang đến cho thai nhi những ảnh hưởng có lợi, thúc đẩy sự phát triển khoẻ mạnh về thể chất và tinh thần của thai nhi, có lợi cho sự tăng trưởng khoẻ mạnh về sau, để thai nhi có được sự phát triển toàn diện và đầy đủ.
Tối hôm đó Lục Trình Vũ không về.
Anh mang mấy quyển sách, một xấp tài liệu dày và laptop từ nhà tới.
Ở nhà Đồ Nhiễm vẫn dùng màn hình CRT[4], Lục Trình Vũ vứt cái thứ đồ chơi nặng trình trịch đó sang một bên, lập tức bày biện đồ của mình lên bàn.
[4] Là loại màn hình kiểu cũ, sử dụng nguyên lý ống phóng chùm điện tử (ống CRT), rất to và cồng kềnh.
Ăn cơm xong, bà Vương Vĩ Lệ ra ngoài đi đánh mạt chược, Đồ Nhiễm đang tựa vào đầu giường kiểm tra lại bản hợp đồng mẫu mà Lý Đồ mới đưa ra, cả hai bàn bạc qua điện thoại một hồi, thống nhất vài điểm sửa đổi chi tiết. Đồ Nhiễm chỉ cầm bút đánh dấu trên bản giấy, định ngày mai sẽ sửa trên máy tính, sau đó mang ra ngoài in.
Xong xuôi, cô thấy Lục Trình Vũ đã rút dây cắm điện và dây cáp của màn hình ra, dưới gầm bàn dây điện và ổ cắm vứt lộn xộn một đống, cô thấy hơi phiền lòng, bèn nói:
- Anh rút máy tính của em ra, lại chiếm cả cái bàn, em dùng gì đây?
Lục Trình Vũ một tay giở sách, một tay bấm chuột, không thèm ngoảnh đầu lại:
- Cái màn hình này của em dùng bao nhiêu năm rồi? Nhiều bức xạ, có thai ít dùng thôi, anh để laptop ở đây, ngày mai em hãy dùng.
Cô nói:
- Em cần dùng bây giờ.
Anh nhìn đồng hồ:
- Mười rưỡi rồi, đi ngủ thôi.
Đồ Nhiễm vốn dĩ cũng đã mệt, giờ lại nói:
- Tốt thôi, ngày mai dùng xong laptop em sẽ định dạng lại ổ cứng.
Anh không đáp, chỉ gõ lạch cạch trên bàn phím, sau đó đi tắm. Một lúc sau bước ra, anh tắt đèn phòng ngoài rồi tiện tay khép cửa phòng lại.
Đồ Nhiễm nói:
- Mẹ đã chuẩn bị sofa giường cho anh trong phòng khách, ở đấy có chăn.
Giường của cô vẫn là chiếc giường trước khi lấy chồng, rộng hơn một mét, vẫn chưa thay giường mới.
Lục Trình Vũ vẫn không lên tiếng, anh cởi trần, lật chăn lên chui vào, trên người anh mang theo hơi lạnh bên ngoài, khiến cô không khỏi dịch sang một bên.
Cô dịch sang một bên, anh cũng dịch sát theo cô, cuối cùng thật sự không còn chỗ nào để lùi nữa, còn trốn nữa thì sẽ rơi xuống gầm giường mất. Ngực anh dính sát vào lưng cô, chỉ một lúc sau đã nóng rực lên.
Cô hơi khó chịu:
- Anh dịch ra một chút, anh chen vào như thế này, em sẽ đè lên bụng mất.
Anh nhích ra ngoài một chút:
- Tại em cứ nhất định phải chui sang một bên ngủ đấy.
Cô hơi nhích ngược lại, nhưng vẫn bị cả người anh áp sát, hun nóng cô bằng cơ thể rừng rực, nóng tới mức lòng bàn tay cô rướm mồ hôi.
Anh đưa tay ra sờ lên bụng cô, động tác rất nhẹ nhàng, đúng lúc đó nhóc con trong bụng đang quẫy đạp tưng bừng, bố nhóc con nhỏ nhẹ:
- Hi, đừng đạp nữa, để mẹ ngủ ngon nào!
Nhóc con trong bụng như thể nghe được, nhưng càng đạp dữ hơn.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, chậm rãi nói:
- Có lẽ con như thế này này, mông ở đây, đầu quay xuống, chân đạp đạp ở đây, mặt con quay vào bên trong, lưng quay ra bên ngoài.
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ, thấy không khác gì những lời bác sĩ siêu âm nói, không nhịn được bèn hỏi anh:
- Nó cứ quay đầu xuống dưới mãi thế có bị xung huyết não không?
Anh khẽ cười hai tiếng, hơi thở mơn man trên đỉnh đầu cô:
- Bao giờ con ra đời nhớ hỏi nó.
Nghe thấy anh cười, cô bỗng thấy không ổn. Hai người nằm quá sát nhau, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhịp tim và lồng ngực phập phồng của anh, giọng anh vừa trầm ấm vừa dịu dàng, từ cổ họng thoát ra bên ngoài theo hơi thở, lẫn trong giọng mũi uể oải. Bầu không khí này dễ khiến người ta lạc lối nhất, mà ý chí của cô yếu ớt, còn bàn tay anh dần dần men từ bụng cô lên thẳng phía trên.
Tim cô nảy lên, cô hơi hoảng hốt, túm lấy tay anh, buột mồm nói:
- Em đói rồi, đói lắm.
Anh ngưng lại, hỏi:
- Em muốn ăn gì?
Cô nghĩ một lát:
- Trong tủ lạnh hình như có hoành thánh đông lạnh mua ở siêu thị về, anh nấu cho em một ít.
Anh thoáng im lặng, đứng dậy đi xuống giường. Lục lọi một hồi trong tủ lạnh không thấy đâu, anh bèn nói:
- Không có, chắc ăn hết rồi, hay là nấu mì cho em ăn nhé?
Cô từ phòng ngủ nói vọng ra:
- Không cần đâu, em muốn ăn khoai chiên và hamburger, anh đi mua hộ em.
Anh bước tới đứng cạnh cửa:
- Mấy thứ ăn chơi ăn bời đó ăn sao được, toàn chất bảo quản, để mấy tuần liền cũng không hỏng.
Cô nói:
- Anh lười đi mua thì có.
Anh nói:
- Ngoài mấy món này ra, em thử nói một món khác xem.
Cô lại nghĩ:
- Sủi cảo đi, tốt nhất là loại nước dùng vừa cay vừa nóng, trong nhà không có, siêu thị thì đóng cửa, muốn ăn cũng chẳng có chỗ nào bán.
Anh khoác áo vào, xoay người đi vào bếp.
Đồ Nhiễm nằm trên giường mãi cũng không thấy đồ ăn đâu, trong lòng sốt ruột.
Giờ thì cô đói thật rồi, đang mang bầu, khẩu vị của cô không còn như trước nữa, cứ đến giờ cơm là cảm thấy trong bụng ứ lên rất khó chịu, ăn được vài miếng là đặt đũa xuống. Đêm đến lại đói khủng khiếp, không ngủ nổi, trằn trọc lăn qua lăn lại, trước mắt hiện lên vô số món ngon khiến người ta ứa nước miếng. Cô thật sự không nhịn nổi nữa, đứng dậy vào bếp nhìn thì thấy anh chàng kia đang cán vỏ bánh, bên cạnh là một bát nhân vừa trộn xong.
Thấy cô bước vào, Lục Trình Vũ nói:
- Em ngủ trước đi một lát, bao giờ xong anh gọi em dậy, trong nhà không có nhân thịt, anh chiên một ít trứng với phù trúc[5], hôm nay ăn tạm thế đã.
[5] Còn gọi là tàu hũ ky, hay váng đậu, là một sản phẩm làm từ đậu nành.
Cô đói hoa cả mắt:
- Anh cố tình, anh muốn bỏ đói em, đợi anh làm xong thì em chết đói mất.
Động tác của anh càng lúc càng nhanh:
- Xong ngay đây, anh nấu trước mấy cái cho em ăn tạm, còn lại anh gói xong sẽ cất vào tủ lạnh.
Cô phiền muộn quay người bỏ đi:
- Không ăn nữa, bây giờ không muốn ăn sủi cảo nữa.
Anh hỏi:
- Em lại muốn ăn gì đây?
Cô nằm vào giường:
- Bánh bao, bánh bao to thật to nhân thịt xá xíu, anh có biết làm không?
Không thấy anh nói gì, cô bèn nhắm mắt lại đi ngủ, không ngờ lại ngủ thật. Cũng không biết là qua bao lâu, cô bị người ta dựng dậy, nhét một cái bát nóng hổi vào tay, nghe thấy anh nói: “Từ từ thôi, vẫn còn hơi nóng.”
Cô ăn qua loa vài miếng sủi cảo, vừa chê nhân không đủ cay, vừa càu nhàu anh đang yên đang lành lại dựng cô dậy. Cằn nhằn vài câu xong, cô lại lăn ra ngủ, nhưng lại bị anh lôi dậy đi đánh răng. Lúc ấy cô đang mơ mơ màng màng, tâm trạng cũng không tốt, đúng lúc bà Vương Vĩ Lệ về nhà, bà đẩy cửa bước vào nhìn thấy hai người họ thì băn khoăn hỏi:
- Sao vẫn chưa ngủ?
Đồ Nhiễm vô duyên vô cớ buông một câu:
- Mấy người thật đáng ghét.
Sau đó lại trèo lên giường, ngủ một mạch tới khi trời sáng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lục Trình Vũ đã đi làm, bà Vương Vĩ Lệ hấp mấy cái bánh bao đưa cho cô nếm thử:
- Hôm qua chồng con làm cho con đấy, thằng bé tất bật tới tận một, hai giờ sáng mới ngủ, sáng sớm lại phải tất tả đi làm. Mẹ thấy nó làm gọn gàng đâu ra đấy, hỏi nó sao lại biết làm mấy món này, nó bảo hồi trước mẹ nó dạy… Đúng là đứa trẻ không lớn lên trong vòng tay ôm ấp, giỏi giang hơn Đồ Loan nhà ta nhiều. – Cuối cùng bà lại lặp lại một lần nữa. – Tối qua Tiểu Lục hai giờ mới ngủ, ngoẹo đầu trên sofa suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cô nói:
- Đó là vì con anh ấy, nếu không thì là làm cho mẹ xem.
Bà Vương Vĩ Lệ liếc xéo cô:
- Nói linh tinh, có cần phải thế không? Hơn nữa, con nó không phải là con con à, làm gì có ai lại đi so đo với con đẻ của mình.
Cô hấm hứ:
- Tóm lại đầu óc anh ấy có vấn đề.
Lục Trình Vũ vẫn thường xuyên tới thăm cô, có lúc cách một tuần, sau khi tới, theo lệ thường anh vẫn làm việc của mình trước, buổi tối cũng không về mà cùng cô chen chúc trên chiếc giường nhỏ xíu.
Có lúc tâm trạng của cô không tốt, bèn đá anh xuống, tống cổ anh ra phòng khách, anh cũng chẳng nói gì, tính tình như đã mềm mỏng hơn rất nhiều.
Lại có một lần, ba người cùng ăn tối, cô bỗng phát hiện ra cằm anh nhọn ra, hình như anh gầy đi nhiều. Bà Vương Vĩ Lệ cũng ra sức gắp thức ăn vào bát con rể, bà nói thằng bé này ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo mệt chết đi được, phải ăn nhiều vào cho bổ.
Cô cũng không nhẫn tâm hành hạ anh thêm nữa, buổi tối khi anh rúc vào chăn, cô cũng không đuổi anh đi.
Còn anh dường như có tâm sự trong lòng, nằm cạnh cô mà tay chân rất ngoan. Nhưng đến nửa đêm là lại ôm lấy cô hôn hít từ miệng cho tới cổ, hai tay vần vò ngực cô như đang nghịch hai cục bột. Cô bị anh nắn cho vừa đau vừa trướng, mơ màng tỉnh giấc, mắt còn chưa kịp mở đã cảm thấy có người bật “tách” ngọn đèn đầu giường lên, ánh đèn màu vàng cam hắt lên hàng mi, tỉnh cơn mộng đẹp.
Cô nheo mắt, thấy anh hơi nhổm người lên, theo ánh đèn mờ ảo, anh cúi đầu ngắm cô. Dưới ánh sáng ấy, trông anh thật sự hết sức tình cảm, như thể đã trở thành một con người khác, những cảm xúc đè nén tràn dâng trên khuôn mặt thâm trầm, khiến anh càng thêm tuấn tú, trái tim cô loạn nhịp một cách đáng thất vọng như thường lệ. Vì thế khi anh đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cô, cô không hề bài xích, cho đến sau đó, anh thở hổn hển, gấp gáp, dè dặt muốn vào trong cơ thể cô, cô khẽ run lên, đẩy nhẹ anh ra:
- Đừng, em vẫn hơi sợ.
Anh hơi khựng lại, muốn tiến lên nhưng không dám, tình thế này như đã thể hiện sự do dự và không đành lòng của anh.
Họ quấn lấy nhau, không ngừng vuốt ve nhau bằng những kỹ xảo mờ ám nhất, lực đạo nhẹ nhàng nhất, hoặc cố tình, hoặc vô ý. Lồng ngực anh phập phồng mãnh liệt, anh cấp tốc rút ra rồi nằm vật xuống giường. Trời rất lạnh, nhưng người lại không thấy lạnh.
Cô đưa tay sang:
- Để em giúp anh!
Anh không nói gì, mặc cho cô trêu ghẹo, dần dần cả hai đều trở nên nghiêm túc, hơi thở nặng nề quyện vào nhau, anh nắm tay cô:
- Muộn lắm rồi, em ngủ đi.
Lại một đêm bình an vô sự, cô đã quen nằm nghiêng sang một bên để ngủ, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau, tay khẽ khàng đặt lên bụng cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, giường trống không, anh đã đi rồi.
Cô cảm thấy như thể mình đã mơ, những giấc mơ hư ảo, vì thế, hết thảy đều không cần suy nghĩ, cũng không cần tin.
Mấy hôm sau, chuyển phát nhanh chuyển tới một chiếc thùng to, cô mở ra xem, trong đó là một chiếc máy tính xách tay 17 inch màu đen mới cứng, từ kích thước cho tới hình dáng bên ngoài, đều là phong cách rắn rỏi, nam tính.
Sau đó Lục Trình Vũ gọi điện cho cô:
- Nhận được đồ chưa? Có thích không?
Cô nói thẳng:
- Không thích, to quá, màu sắc lại xấu. Anh mua cho anh dùng à?
Anh nói:
- Mua loại hoa hoè hoa sói làm gì, loại này rất tốt, nhiều tính năng.
Đồ Nhiễm mặc kệ, hỏi vặn lại:
- Em hỏi anh, anh mua máy tính để ở đây cho anh dùng đúng không? Sau đó lại bảo là mua cho em, muốn em nợ ân tình của anh.
Hình như anh hơi khó chịu:
- Tuỳ em, thích thì dùng, không thích thì thôi.
Cô thẳng thừng cúp máy.
Cô đã có dự định mua laptop từ lâu, trước đó ngắm được một chiếc Sony 14 inch mày đỏ thẫm, nhưng Lục Trình Vũ lại mua trước cô một bước, cô không thể tiêu thêm một lần tiền nữa. Nguyện vọng mua sắm bị người ta đàn áp, cho nên mỗi lần nhìn thấy chiếc máy tính đèn sì kia, cô lại thấy ghét anh thêm vài phần, chẳng có chút gì goi là mừng rỡ hay cảm kích.
Cô cảm thấy như thế rất tốt.
Lục Trình Vũ gặp lại Lý Sơ Hạ một lần nữa, là vào tuần thứ hai sau lễ cưới của cô.
Tuần trước, lỗ tai anh đã ong cả lên với từ “Maldives”, nguyên do là vì con rể của Viện trưởng Lý, cũng là một đồng nghiệp khoa anh cùng với vợ mới cưới đi tới vùng biển xinh đẹp đó để hưởng tuần trăng mật.
Mấy cô y tá và bác sĩ trẻ thỉnh thoảng lại tụ tập buôn chuyện, úp úp mở mở, đàn ông tìm vợ với đàn bà tìm chồng đều giống hệt nhau, làm giỏi không bằng kiếm được vợ/chồng giỏi. Nghe nói gia đình đồng nghiệp kia bình thường, quê ở một huyện thuộc một thành phố cấp tỉnh nào đó, bố mẹ là công nhân, hoàn toàn nhờ vào khả năng phấn đấu nỗ lực của bản thân mới có được ngày hôm nay, sau đó tài năng toả sáng, lọt vào mắt xanh của Lý Sơ Hạ, đương nhiên hai người tới được bước này cũng đã phải trải qua sự phản đối của gia đình Lý Sơ Hạ. Nhà họ Lý mới đầu không tán thành, về điểm này bất kỳ ai cũng tỏ ý hoàn toàn có thể hiểu được.
Hôm đó, Lục Trình Vũ tranh thủ thời gian tới căng tin ăn trưa, lúc về anh đứng đợi thang máy dưới tầng trệt khu phòng bệnh.
Nếu theo thói quen thường ngày, có lẽ anh sẽ leo thang bộ coi như rèn luyện thể lực luôn, nhưng khi đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại bước vào thang máy cùng mấy người phía trước. Anh vừa bước một chân vào thang máy thì nghe thấy phía sau có người chạy vội tới, miệng khẽ nói:
- Phiền anh đợi một lát.
Anh đưa tay chặn cánh cửa đang chuẩn bị khép lại, ngoảnh đầu nhìn, là Lý Sơ Hạ.
Hình như cô đã thay đổi chút ít, mái tóc dài buông xoã hồi trước giờ hơi xoăn, thêm phần rạng rỡ của cô dâu mới.
Nhìn thấy anh, Lý Sơ Hạ bất giác hơi sững người, như lưỡng lự vài giây, sau đó bước vào thang máy, không nói một lời.
Thang máy mới tới tầng hai, mấy người phía sau đều lục tục nối đuối nhau bước ra ngoài, trong thang máy chật hẹp chỉ còn lại hai người họ.
Không ai là không thấy bối rối.
Lục Trình Vũ nghĩ một lúc rồi vẫn cất tiếng:
- Chúc mừng em!
Lý Sơ Hạ không nói gì, rất lâu sau mới cười thản nhiên:
- Chúc mừng em cái gì?
Đang nói, thang máy bỗng dừng khựng lại, cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn con số trên màn hình hiển thị. Đốm sáng màu cam không nhúc nhích thêm mà dừng lại rất lâu ở con số 4, ngọn đèn trên trần bỗng nhấp nháy, tiếp đó, mọi thứ chìm trong bóng tối, thang máy lắc lư xuống dưới.
Lý Sơ Hạ thốt lên sợ hãi, nghe thấy Lục Trình Vũ nói:
- Đứng vào góc tường, bám chặt tay vịn. – Anh nhanh chóng bấm hết số mỗi tầng rồi nói. – Số đỏ thật, lần thứ hai rồi đấy.
Chuông báo động và điện thoại khẩn đều không có tác dụng, trong bóng tối, trong thang máy yên ắng lạ thường, tim Lý Sơ hạ đập dồn dập.
Lục Trình Vũ rút điện thoại ra nhìn, vậy mà vẫn còn tín hiệu, anh bèn gọi ra ngoài cho đồng nghiệp. Trong thang máy có vài tia sáng, hắt lên chiếc áo blouse trắng trên người, cả hai như bị phủ trong một chiếc bóng mờ.
Anh đứng ở cửa, nói chuyện xong vẫn bấm cho điện thoại sáng lên, quay màn hình ra ngoài. Nhìn thấy ánh sáng, Lý Sơ Hạ phần nào bình tĩnh lại. Lục Trình Vũ nhìn cô:
- Không sao, họ đã gọi người tới rồi.
Cô ừ một tiếng, bạo gan dịch chuyển về phía luồng sáng, cuối cùng đứng bên cạnh anh. Mới đầu vẫn là vịn vào tay vịn, một lúc sau thang máy hình như lại hơi lắc lư một lần nữa, cô không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay bám lấy cánh tay của người đàn ông trước mặt.
Lục Trình Vũ tựa hồ không nhúc nhích, anh không rụt tay lại, cũng không tiến lên bước nào, chẳng nói chẳng rằng.
Đợi được một lát, họ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, có người hét lên với họ:
- Thang máy mất điện, chúng tôi đã gọi người tới sửa, bên trong có mấy người tất cả?
- Hai người. – Anh hỏi. – Bao lâu thì sửa xong?
Người kia nói:
- Cụ thể thì không rõ, bên cạnh sửa nhà nên làm hỏng máy biến áp. Mọi người ở trong phải chú ý an toàn, không được cạy cửa, không được tự xông ra ngoài.
Lục Trình Vũ nói:
- Người anh em à, nếu bọn tôi tự ra được thì đã ra từ lâu rồi.
Nghĩ ra chỗ nực cười trong câu nói trước đó của mình, người kia bất giác bật cười.
Nghe hai người họ nói chuyện một cách thoải mái, trái tim Lý Sơ Hạ thoáng thả lỏng, giờ cô lại mơ hồ hy vọng thời gian trôi chậm lại. Tay cô đeo một chiếc đồng hồ Longiness, lúc này, tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc, tích tắc mà cô tưởng chừng như tiếng sấm, cô bất giác cúi đầu nhìn đồng hồ một cách vất vả.
Lục Trình Vũ liếc điện thoại, nói giờ cho cô, tiện đó hai người trò chuyện đôi câu, loanh quanh quanh chuyện công việc. Thoáng chốc, tay cô đã trống không, anh đã lẳng lặng dịch sang một bên không chút dấu vết.
Lý Sơ Hạ định thần, tim thắt lại, lập tức im lặng.
Ánh sáng trước mắt biến mất, điện thoại hết pin, đứng trong bóng tối, bên cạnh chỉ còn tiếng thở khe khẽ của người kia.
Không biết là qua bao lâu, mới nghe thấy bên ngoài có người hét lên:
- Người bên trong chú ý, bây giờ chúng tôi thử cạy cửa ra trước.
Sau đó bên ngoài có tiếng binh binh, chẳng bao lâu sau, từng tia sáng chói loà nhọc nhằng len dần qua khe cửa.
Trước khi ánh sáng xua tan mọi bóng tối, Lý Sơ Hạ bỗng hạ giọng hỏi:
- Nếu lần trước em không đề nghị chia tay, chúng ta… có thể đi tới cuối cùng được không?
Cô vừa dứt lời, cửa thang máy bị người ta ra sức nạy ra, kêu loảng xoảng, mọi người bên ngoài vứt dụng cụ trên tay xuống, xúc động, oán trách, mừng rỡ đan xen.
Trong những âm thanh hỗn tạp, cô nghe được câu trả lời.
Anh đứng phía sau cô nói ra câu trả lời, mắt cô ươn ướt, trong ánh nắng chiều gay gắt, cô không khỏi đưa tay lên che mắt.
Bên ngoài có người đưa tay kéo cô ra, chiếc áo blouse trắng trên người cọ vào lớp bụi ở cửa, để lại hai vệt đen gần đầu gối. Cô khom người phủi bụi, khi đứng thẳng lên, anh đang đi trên lầu, chẳng bao lâu sau, bóng dáng quen thuộc đã biến mất sau góc rẽ của cầu thang bộ.
Buổi tối tan làm, Lục Trình Vũ lái xe qua sông.
Ban đêm, anh đang sửa bài luận trên máy tính thì cửa sổ MSN bật sáng, là tin nhắn của Lôi Viễn, bảo anh nhận file đính kèm. Anh cũng không nhìn kỹ mà nhấn nút nhận luôn, sau khi tải về, trên màn hình hiện ra một bức ảnh, là hình chụp Lý Sơ Hạ trong tiệc cưới, cô mặc chiếc váy dài hở vai màu đỏ, đuôi váy quét đất, thướt tha, yểu điệu, vô cùng xinh đẹp.
Anh liếc một cái, lập tức tắt đi.
Đúng lúc Đồ Nhiễm đi ngang qua phía sau anh, như nhìn thấy, mà lại như không. Cô không nói không rằng, đi tới giường tháo giày, lặng lẽ chui vào chăn. Anh đánh vật với bài luận một lúc nữa rồi mới gập laptop lại.
Khi anh trèo lên giường, cô vẫn chưa ngủ. Cơ thể hai người vừa tiếp xúc với nhau, cô liền từ từ nằm nghiêng sang một bên. Anh thử nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, cô cũng không đẩy anh ra. Cứ nằm như thế một lúc, anh mới nói:
- Hôm nay anh bị kẹt trong thang máy gần một tiếng đồng hồ.
Cô ừ một tiếng rồi hỏi:
- Lúc ấy có sợ không?
Anh không trả lời, chỉ nói:
- Sau này em cũng ít đi thang máy thôi, đi thang bộ vừa phải để tập luyện cơ thể, ngộ nhỡ kẹt bên trong thì rất nguy hiểm.
Cô lại ừ, không nói gì thêm. Căn phòng yên tĩnh, cả hai dần chìm vào giấc ngủ.
Tối muộn, Lôi Viễn ở nhà nhàm chán, bèn gửi bức ảnh tới trêu Lục Trình Vũ, không ngờ cái thằng nhãi này chẳng thèm phản ứng gì, cũng chẳng nói câu nào.
Càng lúc anh ta càng chán, định gọi điện cho cô bồ nhỏ mới quen hôm trước nói nhăng nói cuội vài câu, ấn số rồi lại nhanh chóng tắt đi.
Cô bạn gái này cũng chỉ mới hơn hai mươi. Có lúc anh ta không thích quen với phụ nữ bằng tuổi, anh ta cảm thấy trái tim họ rất ngoắt ngoéo, qua lại với nhau cũng không rõ ràng, nếu không phải là rất thích, thì tiếp xúc sẽ khó khăn, giữa hai bên luôn có sự đề phòng nhất định, không có tinh thần yêu đương.
Cô bạn mới này của anh ta không tệ, mọi thứ đều mới mẻ, chủ trương tận hưởng lạc thú trước mắt vui hôm nay không cần biết ngày mai.
Điều không ổn duy nhất là quá nhiều sức sống, đêm không ngủ, suốt ngày tụ bạ hộp đêm với đám bạn lêu lổng mà ban ngày vẫn có thể đi học, đi làm như bình thường.
Lôi Viễn theo cô em ấy điên cuồng phóng túng mấy ngày, sống rất tuỳ tiện, nhưng lâu dài thì không đủ sức theo, không chịu nổi. Sáng hôm sau nằm bẹp trên giường không dậy nổi, rã rời chẳng khác nào xài thuốc lắc, đầu óc mụ mẫm, cuối cùng đành thở dài một câu, đúng là tuổi tác không chừa một ai.
Mặt khác, càng phóng túng lại càng trống rỗng, dần dần cũng thấy chán chường, lại muốn trở về với quỹ đạo thông thường. Đôi khi trên đường, nhìn thấy những đôi vợ chồng trẻ trạc tuổi trạc tuổi mình dẫn theo con nhỏ, hoặc cười nói, hoặc đấu khẩu, hoặc vội vàng, hớt hải, anh ta bỗng cảm thấy đây mới là những ngày tháng dành cho con người, mới là cuộc sống.
Lôi Viễn bất giác lại nhớ tới Tô Mạt, tò mò không biết dạo này cô thế nào, con bé gửi ai trông, đã hoà giải hay đã ly hôn? Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta lại lôi điện thoại ra, nhìn thời gian đã mười một giờ đêm, anh ta thừ người nhìn màn hình một lúc, rồi lại đặt điện thoại trên bàn.
Mấy hôm sau, anh ta tình cờ đi công chuyện gần nhà Tô Mạt, lúc xong việc cũng vừa tới giờ tan tầm, bèn đỗ xe ở cửa tiểu khu. Sau khi hút một điếu thuốc, anh ta thấy Tô Mạt bế con đi từ xa tới.
Bước tới gần, như nhận ra xe của anh ta, cô bèn liếc nhìn qua phía này hai lần.
Lôi Viễn hạ cửa xe xuống.
- Hi, trùng hợp quá.
Tô Mạt hỏi anh ta:
- Sao anh lại ở đây?
Anh ta đáp:
- Tôi vừa làm xong công chuyện ở đây, đang định về.
Tô Mạt gật đầu:
- Vậy tôi lên lầu trước.
Vai cô đeo một cái túi to, bế con trên eo, trên một cánh tay còn đeo một chiếc túi ni lông màu trắng loại đựng thuốc của bệnh viện.
Lôi Viễn mở cửa xuống xe:
- Con bé lại ốm rồi à… Nhiều đồ thế này, để tôi đưa cô lên.
Tô Mạt cũng đã thấm mệt, từ chối đôi câu rồi đưa cái túi trên vai cho anh ta:
- Lại làm phiền anh rồi, con nhỏ này đúng là làm khổ người khác, nó bị nhiễm virus Rota[5] gì đó, miệng nôn trôn tháo, vừa mới đi truyền nước ở bệnh viện về.
[5] Một loại virus gây tiêu chảy cấp
Lôi Viễn không cầm chiếc túi, mà bế đứa bé vào lòng mình.
Con bé mê man đòi ngủ, nấc lên mấy tiếng rồi gục đầu vào vai anh ta.
Tô Mạt lại thở dài:
- Lát nữa tôi còn phải khử trùng đồ chơi trong nhà và những đồ nó đã dùng rồi, nó cứ ốm một cái là tôi lại bận không ngóc đầu lên được.
Lôi Viễn hỏi cô:
- Cô đi làm thì trông con thế nào? Vẫn gửi trẻ à?
Tô Mạt lắc đầu:
- Mẹ tôi đến rồi, mẹ trông cháu hộ tôi, bà vừa mới đi chợ.
Một lúc lâu sau, Lôi Viễn không nhịn được lại hỏi:
- Người trong nhà có biết không? Họ nói thế nào?
Tô Mạt cười khổ:
- Còn có thể nói thế nào, bây giờ là người ta không cần tôi, cho dù không đồng ý, cũng chẳng có gì để nói.
Lôi Viễn cũng chẳng nói gì, bế đứa bé đi thẳng về phía trước. Lúc lên lầu có lẽ vì hơi xóc, con bé bị ói, há mồm nôn thẳng ra vai anh ta mấy thứ có vị tanh nồng của sữa.
Tô Mạt đưa tay vỗ mông con, không nhịn được mắng nó:
- Ghét quá đi mất, suốt ngày ốm, lại làm bẩn quần áo của chú rồi.
Lôi Viễn vội ngăn cô lại, cười với con bé:
- Lần nào chú gặp con là phải làm giẻ lau lần ấy.
Con bé nôn đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cứ dụi đầu vào cổ anh ta, Lôi Viễn vỗ nhẹ lưng nó:
- Con tưởng chú là giẻ lau thật đấy à.
Tô Mạt vội mời anh vào nhà, bế con rồi nói:
- Anh đi rửa tay đi, để tôi lấy quần áo cho anh thay.
Lôi Viễn vào phòng tắm, một lúc sau thấy Tô Mạt hé một khe cửa nhỏ, nhét một chiếc áo dệt kim vào. Lôi Viễn cởi áo dệt của mình ra, cúi xuống nhìn, áo sơ mi bên trong cũng bị dính một mảng nhớp nháp. Anh ta vội cởi luôn chiếc áo bó sát người này, rồi gọi Tô Mạt vọng qua cánh cửa. Gọi mấy câu mà bên ngoài không có ai thưa, anh ta kéo cửa ngoài người ra nhìn, đúng lúc Tô Mạt cầm một chiếc áo sơ mi đi tới, hai người suýt nữa va vào nhau.
Thấy anh ta cởi trần, Tô Mạt bất giác đỏ mặt, vội quay đầu sang nơi khác, chỉ nhét áo vào tay anh ta.
Trong phòng bật máy sưởi, Tô Mạt lau mặt, thay quần áo cho con, luôn chân luôn tay, người cô lấm tấm mồ hôi. Khi Lôi Viễn thay quần áo xong bước ra, cô chỉ nhìn anh ta một cái rồi mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Cô chỉ hơi nhướn mày hoặc liếc nghiêng sang, mà nhịp cảm xúc lạ lẫm trong lòng anh ta cũng theo đó trào dâng, giống như con sóng mặt hồ vỗ vào bờ bãi, khi gió nổi, sóng cuộn lên, huống chi vẻ thẹn thùng, dịu dàng của người phụ nữ trước mặt, so với những co gái trẻ, còn có thêm nét duyên thầm khó tả bằng lời.
Tô Mạt đứng trước cửa sổ, gỡ chiếc khăn quàng cổ xuống, cô mặc một chiếc áo len cổ tim nhạt màu bên trong, chiếc áo hơi ôm sát cùng mái tóc đen nhanh búi hở sau gáy càng tôn lên chiếc cổ thon dài và làn da trắng ngần của cô.
Tim Lôi Viễn thót lại, nhìn cô mấy cái liền, dường như đối phương cảm nhận được nên hơi cúi đầu xuống. Anh ta vội hắng giọng:
- Cho tôi mượn một cái túi ni lông được không, tôi mang quần áo về.
Tô Mạt nói:
- Để ở đây tôi giặt cho, giặt xong tôi sẽ gửi chỗ làm cho anh.
- Rắc rối quá, để tôi mang về giặt là được rồi. – Lôi Viễn nghĩ một lúc. – Tôi phải đi đây.
Nghe anh ta nói vậy, Tô Mạt cũng không kiên quyết nữa, bèn quay đi tìm túi ni lông. Cô nhớ trong chiếc tủ đựng đồ lặt vặt dựng ở lối đi có nhét mấy cái túi mua đồ, vì thế bèn bước tới mở tủ, những món đồ linh tinh bên trong ào ào rơi ra, cô vội cúi xuống nhặt lên, Lôi Viễn cũng ngồi xuống nhặt cùng. Khi trên mặt đất chỉ còn một món đồ cuối cùng, hai người đều đưa tay ra nhặt, ngón tay họ chạm vào nhau, tim cô nảy lên một cái, một giây sau, tay cô đã bị người ta nắm lấy.
Lôi Viễn ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt khó có thể miêu tả cụ thể, vừa bình thản, lại thoáng chút mê man, trong bóng tối lờ mờ, ánh mắt anh ta rất sáng. Cô hoảng hốt muốn rụt tay về, nhưng lại bị anh ta xiết chặt. Sau đó, anh ta nắm tay cô, từ từ đứng dậy, đứng sát lại gần cô một chút, rồi một chút nữa…
Ánh mắt Tô Mạt dừng lại trên chiếc cằm lún phún râu của anh ta, so với Đồng Thuỵ An, cằm anh ta thô hơn, ở giữa có một đường chẻ thanh thoát, đây cũng chính là cái cằm Omega người ta thường nói, nó khiến trông anh ta đầy vẻ nam tín, lại có phần hơi thô lỗ.
Anh ta hơi cúi xuống, cô cũng luống cuống cúi đầu xuống, cẩn thận né tránh. Anh ta chạm vào thái dương cô, dường như thời gian đang dừng lại ở giây phút này.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Tô Mạt vô cùng căng thẳng, không kịp nghĩ ngợi gì liền tiện tay mở cửa ra. Bà Tô xách thức ăn đứng bên ngoài, nhìn con gái mình bằng ánh mắt hơi ngỡ ngàng, khi nhìn sang người đàn ông trẻ lạ mặt đứng bên cạnh, mặt bà toát lên vẻ dò hỏi.
Tô Mạt ấp úng giới thiệu, bà Tô gật đầu nói với Lôi Viễn:
- Ngài luật sư, hiếm khi có dịp tới chơi, hay là ở lại ăn một bữa cơm với chúng tôi?
Lôi Viễn từ chối, nói dăm ba câu rồi cáo từ. Khi anh ta bước ra ngoài, cánh cửa đã im lìm khép lại, anh ta mới nhớ ra quần áo thay ra lúc trước còn để quên trong nhà vệ sinh, sau đó anh ta nghe thấy tiếng bà Tô vọng qua khe cửa:
- Người đàn ông đó… con thân lắm à?
Chưa kịp nghe thấy Tô Mạt trả lời như thế nào, anh ta đã cất bước xuống lầu.
Ở trong nhà, bà Tô lại nói:
- Với tình hình hiện nay của con, sao có thể tuỳ tiện cho một người đàn ông vào nhà, nếu bị tên họ Đồng kia nắm được mà quay lại phản đòn, thì con định làm thế nào? Tiền thì không lấy được, thanh danh cũng bị huỷ hoại luôn?
- Trong chuyện này, phụ nữ không thể bì được với đàn ông. Con còn nhớ con bé nhà dì Triệu không, nó chỉ hơn con có vài tuổi, mấy năm trước chồng nó cũng ngoại tình, ầm ĩ mãi không giải quyết được, sau đó nó tức quá, mụ mị đầu óc nên chạy ra ngoài đường ngủ một đêm với một thằng lưu manh. Kết quả thì sao, bây giờ chẳng ai thèm đếm xỉa đến nó, ai cũng bảo nó tự rước nhục vào thân, đáng đời!
- Cho nên bất luận đàn ông thế nào, phụ nữ cũng phải biết chừng biết mực, như vậy mới không để người ta đâm sau lưng mình được.
- Tô Mạt, con đã sai lầm một lần, đã sắp ba mươi rồi, không thể để đàn ông dắt mũi được nữa. Ban đầu mẹ bảo con về nhà, nhờ người thu xếp công việc cho con, con lại vì thằng đó mà bỏ làng bỏ xóm để bị người ta bắt nạt, đến cuối cùng, ngoài một đứa con thì chẳng còn gì, tội gì phải vậy hả con!
- Tô Mạt, con tuyệt đối đừng vì một phút tức giận nhất thời mà làm những chuyện hồ đồ…
Đầu Tô Mạt lùng bùng, cô chẳng nói chẳng rằng xách thức ăn vào trong bếp nấu cơm.
Đong gạo rửa rau, sau một loạt động tác máy móc, cô mới dần bình tĩnh lại, giữa trăm mối ngổn ngang trong lòng, cô nhớ tới một người: Trong Thiên long bát bộ, mẹ của Đoàn Dự vì muốn trả thù tính lăng nhăng của chồng nên đã ngủ với tên ăn mày trước cửa cung, sau đó lập lờ đánh lận con đen, sinh ra một đứa con trai. Ai ngờ tên ăn mày bẩn thỉu đó lại là vương tử chính cống, sự việc nhơ nhớp này bỗng chốc nhảy vọt, chuyển hoá thành một mối lương duyên trong trắng khiến mọi người đều hỉ hả. Song suy cho cùng, tiểu thuyết luôn hư cấu, luôn ngoắt ngoéo, quanh co khiến người ta không ngừng hy vọng, còn trong hiện thực, du côn vẫn là du côn, ăn mày vẫn hoàn ăn mày.
Nghĩ tới đây, Tô Mạt bất giác bật cười, cô bỗng phát hiện ra, lòng thông cảm của mình hình như càng ngày càng mai một đi.
Lôi Viễn về nhà, ngủ tới nửa đêm thì điện thoại réo rắt reo. Cũng không biết là ai, anh ta bèn nghe máy. Trong điện thoại vang lên tiếng phụ nữ ngọt ngào dễ nghe, anh ta nghĩ mãi, cảm thấy giọng nói này vừa xa lạ vừa quen thuộc, không dám xác nhận. Người kia bật cười trước, anh ta mới bán tín bán nghi nói:
- Quan Dĩnh?
- Em đây. – Quan Dĩnh vẫn cười. – Nghe giọng anh như vậy, rốt cuộc là thất vọng hay vui mừng quá đấy?
Lôi Viễn xoa mặt:
- Không phải, nửa đêm rồi, đầu óc phản ứng hơi chậm chạp.
Quan Dĩnh nói;
- Ừ, em nói với anh chuyện này, đến Tết em sẽ về.
Lôi Viễn ngỡ ngàng:
- Thật hiếm có quá thưa ngài, cuối cùng ngài cũng nhớ tới Tổ quốc nhân dân rồi, lần này về bao lâu?
- Xem tình hình thế nào đã, nếu có anh giai nào tốt muốn kết hôn thì không đi nữa. – Quan Dĩnh ngừng lại một lức. – Đến tuổi rồi, cũng phải suy nghĩ về những chuyện này. Bên này thế nào, có dự định kết hôn không?
Lôi Viễn lại sững sờ.
Thấy anh ta không lên tiếng, Quan Dĩnh hỏi thẳng:
- Sao thế? Hay là anh có lựa chọn khác rồi?
Lôi Viễn vò đầu:
- Không phải, em nói đột ngột quá. Hồi trước, vì chủ nghĩa tư bản mà em bỏ anh đi, bao nhiêu năm không về, giờ lại bảo với anh là muốn kết hôn. Em phải cho anh thời gian để tiêu hoá, đột ngột quá.
Quan Dĩnh cười khẽ:
- Em nghe ra rồi, những ngày tháng độc thân của anh quá thoải mái nên anh không muốn quay đầu nữa phải không?
Lôi Viễn cười:
- Cũng chẳng phải, đến tuổi rồi ai mà chẳng muốn tìm một người bạn đời? Chỉ có điều anh là đàn ông, không thể cứ suốt ngày bị một cô nhóc dắt mũi được, em nói đi là đi không chút lưu luyến, nói về là về mà về là đòi cưới ngay, thế anh là cái gì? Anh không thể có ý kiến, không thể bực tức sao, anh có dễ dãi không? Nếu là người khác thì đã ran đàn xẻ nghé từ lâu rồi.
Quan Dĩnh không nhịn được bật cười:
- Ừ, cũng phải. Nhưng anh cân nhắc thì cứ cân nhắc, em vẫn cứ phải nhắc nhở anh, em già rồi, đã sắp ba mươi, không còn là con nhóc con gì nữa, nếu anh đặt em lên bàn cân với mấy cô bé chanh cốm xung quanh thì không thể được. Em đưa ra phương án, đồng ý hay không thì tuỳ anh, nhưng trước khi trả lời, anh phải nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi thì không thể phạm sai lầm nữa.
…
Lôi Viễn thật sự suy nghĩ thông đêm, thời gian còn lại anh ta không hề chợp mắt, khi trời hửng sáng mới hơi thiếp đi, vừa ngủ đã mơ.
Anh ta mơ thấy mình ôm hôn một người con gái, mới đầu không biết đó là ai, chỉ cảm thấy trông rất ưa nhìn, ôm vào lòng vừa ấm áp vừa mềm mại, cảm giác đó vô cùng tốt đẹp.
Anh ta nghĩ trong mơ, người này chắc là Quan Dinh, chắc chắn là Quan Dĩnh, nhất định là Quan Dĩnh, vì thế hôn mãi hôn mãi, anh ta bèn nói: “Em xem, anh vẫn còn cảm xúc với em, anh vẫn rất thích em.”
Người con gái ấy ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, anh ta lại nhìn thấy Tô Mạt, rất rõ ràng, người anh ta ôm hôn, là Tô Mạt.
Anh ta giật mình tỉnh giấc, dường như hơi ấm và mùi hương bên người vẫn còn vương vấn. Anh ta nằm trên giường nghĩ ngợi rất lâu, cũng không biết đang nghĩ điều gì, chỉ nhớ khi cô xuất hiện trong giấc mơ của anh ta, mẹ kiếp, sao mà đẹp thế.
Ngày nào Lôi Viễn cũng nhìn lịch, ngày Quan Dĩnh trở về càng lúc càng gần.
Mỗi ngày, anh ta lại thầm mong ngóng nhận được điện thoại của Tô Mạt, nhưng cô như đã tan biến vào không khí, vừa không trả quần áo vừa không liên lạc với anh ta.
Anh ta đợi rất lâu, cuối cùng trong một lúc không thể kìm chế được, đã chủ động gọi điện cho cô, bảo cô văn phòng anh ta cho vé đi khu vui chơi nhân dịp Tết Dương lịch, anh ta không dùng đến, hỏi cô có muốn không, nếu muốn thì nhân dịp cuối tuần, thời tiết đẹp, đưa con bé đi chơi.
Tô Mạt suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, lại hỏi bao giờ tới lấy vé.
Lôi Viễn nói, cô không cần phải mất công đến, hôm đó tôi ra ngoài có việc, tiện đường sẽ mang tới cho cô.
Sau đó họ hẹn nơi gặp nhau.
Con bé đã lớn thêm, biết nói biết cười, biết đi biết chạy, tuy thỉnh thoảng lại ngã oạch một cái, nhưng trông thần sắc rất tốt. Tô Mạt trong cũng không tệ, mặt mũi hồng hào.
©STENT
Tô Mạt bảo anh ta, tôi ly hôn rồi, ly hôn theo thoả thuận, nhà anh ta đưa hai mươi vạn tệ, tám vạn tiền nuôi dưỡng còn lại vẫn còn nợ.
Lôi Viễn cười cười, cô nhanh nhẹn thật, tôi còn đang định giới thiệu luật sư mới cho cô.
Tô Mạt hỏi, sao lại giới thiệu luật sư cho tôi? Anh chính là luật sư còn gì?
Lôi Viễn cười cười không đáp.
Tô Mạt nói, anh ta vốn không kiếm đâu được nhiều tiền như thế, sau đó bố chồng tôi giấu gia đình lén lút đưa cho tôi một ít, ông bảo không thể để con bé thiệt thòi.
Lôi Viễn gật đầu, cũng coi như ông cụ có lòng.
Nói xong chuyện ly hôn, cả hai không còn chuyện gì để nói, Lôi Viễn bình thường cũng được coi là nhanh mồm nhanh miệng, giờ nghĩ nát óc cũng không biết nên nói gì. Cũng may bên cạnh có đứa bé thỉnh thoảng lại gặp vấn đề gì, thu hút sự chú ý của họ, nên không thấy gượng gạo lắm.
Hôm đó, anh ta đưa vé cho cô, còn mình thì đương nhiên không ra về, Tô Mạt cũng không hỏi nhiều, ba người chơi ở khu vui chơi nguyên một ngày, anh ta không có thêm hành vi nào vượt quá giới hạn nữa, mọi thứ đều hài hoà, tự nhiên.
Chỉ có điều, khi lấy điện thoại ra xem, ánh mắt chạm phải ngày tháng trên màn hình, anh ta bất chợt thoáng ngẩn ngơ, ngón tay cũng không kìm nén được mà xiết chặt thân máy, tựa như đang chơi kéo co, đầu dây này là tất cả hồi ức đẹp đẽ thực tế, còn bên kia là những cảm xúc mong đợi ngọt ngào, nhất thời bất phân thắng bại.
Buổi tối về đến nhà lại nhận được điện thoại, lần này là Lục Trình Vũ gọi.
Lôi Viễn cầm điện thoại, lưỡng lự một thoáng.
- Đúng lúc, có chuyện này đang đau đầu đây.
Lục Trình Vũ hỏi:
- Chuyện gì?
Lôi Viễn nói:
- Quan Dĩnh gọi điện thoại về, bảo muốn kết hôn với tôi.
Lục Trình Vũ nói:
- Chuyện tốt mà đau đầu cái gì?
Lôi Viễn thở dài:
- Xa cách bao lâu, cũng không biết là có thể giống như trước được hay không, tình cảm của cô ấy thật kỳ lạ.
- Đàn ông đàn anh nghĩ gì mà lắm thế. – Lục Tr
Bình luận truyện