Đừng Rời Xa Vì Em Lỡ Yêu Anh Mất Rồi
Chương 48: Mang thai
Tối đến , Lam Phương nhìn ra bầu trời , điện thoại cô reo lên nhìn vào số hiển thị là Vũ Phong , nhấc máy nghe:
- Vũ Phong hét
- Ơ..trời tối thế rồi à ..em về ngay !-Lam Phương nói
- Vũ Phong cúp máy
Lam Phương mỉm cười nhìn vào điện thoại , rồi cầm túi xách bức xuống sảnh công ty , Vũ Phong đứng lên bước tới gần cô , khuôn mặt anh thật là đẹp làm sao ..Nhưng liệu cô có thể nhìn được bao nhiêu lần nữa đây ..trước sau gì thì Bảo Minh cũng đưa bước ảnh cho cậu xem và chuyện gì sẽ xảy ra ..cảm giác bất an cứ dậng lên trong lòng cô .
- Này..vợ à ..em đang suy nghĩ gì thế ? Hay thấy anh quá đẹp nên mê anh rồi !-Vũ Phong cúi mặt sát gần cô
- An..mơ tưởng à ..đừng có mà tự tin sinh ra thành tự kỉ đó !- Lam Phương mỉm cười bước đi
Vũ Phong nhìn Lam Phương mà giật mình ,ở khóe môi có vết cắn là cùa ai chứ , nhưng nếu hỏi cô thì chắc chắn sẽ có cãi nhau , đanh tạm gác chuyện này qua vậy , anh sẽ tự tìm .bước ra xe .
- Anh à ..dù có chuyện gì ..thì anh nhất định phải bảo vệ con nhé !- Lam Phương nói
- Vợ à ..em đang nói gì thế ?- Vũ Phong hỏi
- Không..tại em có linh cảm như thế thôi !-Lam Phương nói
- Yên tâm đi ..mọi chuyện có anh bên em mà!- Vũ Phong nói
Lam Phương mỉm cười nhìn anh , bàn tay anh rất ấm áp nó có teh63 chở che cho cô ,cứ thế chiếc xe chạy về nhà .
- Mami..sao hôm nay về trễ thế ?- Thiên Ân hỏi
- Mami có chuyện ở công ty nên về trễ ..còn các con thì sao ? Di học tốt chứ !- Lam Phương hỏi
- Dạ tốt ạ !- Khải Nguyên nói
- Vậy được rồi ! Các con ăn tối chưa ?- Lam Phương hỏi
- Dạ ..chúng con chờ cô về ạ !- Linh Đan nói
- Vậy ta đi thôi !- Lam Phương mỉm cười
Cùng cả đám nhóc ăn buổi tối xong , bước lên phòng , cô đặt túi xách lên bàn , lấy trong tủ đồ ra một váy ngủ đi vào phòng tắm. Khoảng 5 phút sau , Vũ Phong bước vào phòng , điện thoại của Lam Phương phát sáng trong túi xách , tò mò bước tới mở ra xem thì là tin nhắn của Bảo Minh gởi tới mở tin nhắn ra , khuôn mặt của Vũ Phong tối sầm lại cùng lúc đó Lam Phương bước từ phòng tắm ra.
- Lam Phương...vết cắn ở khóe môi của em là ai làm ?- Vũ Phong lạnh lùng
- Vũ..Vũ Phong ..!- Lam Phương giật mình
- Có phải Bảo Minh không ?- Vũ Phong hỏi
- Không có ..Vũ Phong không có gì hết á !- Lam Phương bước tới
- Thế đây là gì hả ?- Vũ Phong đưa điện thoại lên
Là bức ảnh mà cô ngủ say trong vòng tay Bảo Minh , giật mình nhìn dòng tin nhắn Lam Phương khụy xuống.
- Sao em lại như thế hả ? Em xem anh là đồ chơi à !- Vủ Phong hét
- Vũ Phong..em không thề có ý đó !- Lam Phương nói
- Thế thì bức ảnh này thì sao hả ? Anh không muốn nghe em nữa !- Vũ Phong bỏ đi
Lam Phương khụy xuống trên giường , nước mắt rời ra , lập tức cánh cửa tung ra bởi 2 tiểu ma vương - Thiên Ân và Hạo Nhiên .
- Mami .chuyện gì thế ?- Thiên Ân hỏi
- Sao cô khóc thế ?- Hạo Nhiên nói
- Thiên Ân ..Hạo Nhiên !- Nước mắt không kiềm chế được rơi xuống
Bàn tay nhỏ bé của Thiên Ân nắm chặt lại kêu răn rắc , là kẻ nào dám làm mẹ cộ khóc chứ ..Hạo Nhiên nhìn nước mắt của Lam Phương rơi mà trong lòng đau lên .Đợi cho tới khi Lam Phương mệt và ngủ đi trên giuòng thì cả hai trở về phòng ,cùng theo đuổi một suy nghĩ
Ở quán bar , Vũ Phong cứ cầ rượu lên và uống , không biết trời đất gì , bỗng cánh cửa phòng Vip mở ra , Huyền Nhi mỉm cười bước vào.
- Vũ Phong sao anh lại ở đây thế nhỉ ? Không ở với vợ anh à !- Huyền Nhi nói
- Đừng nhắc tới cô ta !- Vũ Phong hét
- Vậy ..!- Huyền Nhi nói
- Cút đi !-Vũ Phong hét
Huyền Nhi tức giận nhìn anh rồi bỏ đi nhưng mỉm cười vì kế hoạch của cô cũng thành công mĩ mãn.
---- Sáng hôm sau, Lam Phương tỉnh dậy nhìn quanh căn phòng , thế là tối qua anh không về sao ? Nắm chặt tay ..Du Bảo Minh ..anh phải trả giá ..nhanh chóng bước vào phòng tắm vscn và thay đồ , bước xuống bếp .
- Mami ..hôm nay mami đi làm sớm thế ?- Thiên Ân nói
- Ừ..mami có việc !- Lam Phương nhanh chóng bước đi nhanh ra xe
Chiếc xe với vận tốc lớn tích tắc đã tới tập đoàn Du Thị . bước tới quầy tiếp tân hỏi lạnh lùng:
- Chủ tịch Du ..hắn ta đang ở đâu ?
- Dạ..chủ tịch đang họp ..xin cô vui lòng chờ !- Tiếp tân run sợ
Lam Phương lập tức bước vào thang máy đi lên phòng họp , không gõ cửa mà cô xông thẳng vào , tất cả nhân viên giám đốc của các công ty nhìn cô , Bảo Minh quay sang nhìn
- Lam Phương, em..!- Bảo Minh đang nói thì
- Đê tiện ..đây là gì hả ? Chẳng phải anh nói đó không là sự uy hiếp sao ? - Lam Phương hét tát vào má Bảo Minh
- Anh không hề gửi bức ảnh này !- Bảo Minh nói
- Từ nay về sau giữa tối và anh .nước sông không phạm nước giếng ..tốt nhất là anh tránh xa gia đình tôi !- Lam Phương bỏ đi
Bảo Minh tức giận đập gãy cả bàn , tất cả nhân viên ai cũng run sợ trước sự tức giận của chủ tịch .
- Dương Huyền Nhi ..cô giỏi lắm !- Bảo Minh nghiến răng
Trở về công ty , Lam Phương tức giận vô cùng nhưng bổng cổ họng cô như muốn ói vậy , chạy nhanh vào toilet trong phòng , bước ra uống hết cốc nước thì lại chạy vào nôn ra. Nhìn chủ tịch như thế mà Chelly bước tới nói:
- Chủ tịch..có phải người bị trễ phải không ?
- Sao..sao cô biết ..ta trễ 1 tháng rưỡi rồi !- Lam Phương nói
- Chủ tịch..người mau nằm nghĩ đi ..rôi gọi cho cô Chi Linh tới !- Chelly nói
- Sao lại gọi cho Chi Linh ?- Lam Phương ngây ngơ hỏi
- Chủ tịch ..rất có thể người đang mang thai đấy !- Chelly nói
Lam Phương giật mình , đúng rồi cảm giác này rất giống với cả giác mà cô mang thai Thiên Ân, bước tới sôpha nằm xuống nghỉ như lời Chelly,Khoảng 30p sau ,Chi Linh mỉm cười nhìn cô.
- Lam Phương ..chúc mừng cậu !- Chi Linh nói
- Sao ? Vậy là tớ mang thai sao ?-Lam Phương nói
- Lam Phương ..em đang mang thai sao ?- từ cánh cửa bước vào , khuôn mặt Vũ Phong hớn hở
Thiên Ân và Hạo Nhiên bỗng vui lên , Lam Phương mỉm cười đưa tay lên bụng , có thể đây là vị cứu tinh của cô và Vũ Phong . Mỉm cười nhẹ nhàng , Vũ Phong bước tới ngồi kế bên cô nói :
- Mọi chuyện cũ bỏ qua nhé ! Anh xin lỗi !- Vũ Phong nói
Nước mắt của Lam Phương rơi xuống vì hạnh phúc của cô.
- Vũ Phong hét
- Ơ..trời tối thế rồi à ..em về ngay !-Lam Phương nói
- Vũ Phong cúp máy
Lam Phương mỉm cười nhìn vào điện thoại , rồi cầm túi xách bức xuống sảnh công ty , Vũ Phong đứng lên bước tới gần cô , khuôn mặt anh thật là đẹp làm sao ..Nhưng liệu cô có thể nhìn được bao nhiêu lần nữa đây ..trước sau gì thì Bảo Minh cũng đưa bước ảnh cho cậu xem và chuyện gì sẽ xảy ra ..cảm giác bất an cứ dậng lên trong lòng cô .
- Này..vợ à ..em đang suy nghĩ gì thế ? Hay thấy anh quá đẹp nên mê anh rồi !-Vũ Phong cúi mặt sát gần cô
- An..mơ tưởng à ..đừng có mà tự tin sinh ra thành tự kỉ đó !- Lam Phương mỉm cười bước đi
Vũ Phong nhìn Lam Phương mà giật mình ,ở khóe môi có vết cắn là cùa ai chứ , nhưng nếu hỏi cô thì chắc chắn sẽ có cãi nhau , đanh tạm gác chuyện này qua vậy , anh sẽ tự tìm .bước ra xe .
- Anh à ..dù có chuyện gì ..thì anh nhất định phải bảo vệ con nhé !- Lam Phương nói
- Vợ à ..em đang nói gì thế ?- Vũ Phong hỏi
- Không..tại em có linh cảm như thế thôi !-Lam Phương nói
- Yên tâm đi ..mọi chuyện có anh bên em mà!- Vũ Phong nói
Lam Phương mỉm cười nhìn anh , bàn tay anh rất ấm áp nó có teh63 chở che cho cô ,cứ thế chiếc xe chạy về nhà .
- Mami..sao hôm nay về trễ thế ?- Thiên Ân hỏi
- Mami có chuyện ở công ty nên về trễ ..còn các con thì sao ? Di học tốt chứ !- Lam Phương hỏi
- Dạ tốt ạ !- Khải Nguyên nói
- Vậy được rồi ! Các con ăn tối chưa ?- Lam Phương hỏi
- Dạ ..chúng con chờ cô về ạ !- Linh Đan nói
- Vậy ta đi thôi !- Lam Phương mỉm cười
Cùng cả đám nhóc ăn buổi tối xong , bước lên phòng , cô đặt túi xách lên bàn , lấy trong tủ đồ ra một váy ngủ đi vào phòng tắm. Khoảng 5 phút sau , Vũ Phong bước vào phòng , điện thoại của Lam Phương phát sáng trong túi xách , tò mò bước tới mở ra xem thì là tin nhắn của Bảo Minh gởi tới mở tin nhắn ra , khuôn mặt của Vũ Phong tối sầm lại cùng lúc đó Lam Phương bước từ phòng tắm ra.
- Lam Phương...vết cắn ở khóe môi của em là ai làm ?- Vũ Phong lạnh lùng
- Vũ..Vũ Phong ..!- Lam Phương giật mình
- Có phải Bảo Minh không ?- Vũ Phong hỏi
- Không có ..Vũ Phong không có gì hết á !- Lam Phương bước tới
- Thế đây là gì hả ?- Vũ Phong đưa điện thoại lên
Là bức ảnh mà cô ngủ say trong vòng tay Bảo Minh , giật mình nhìn dòng tin nhắn Lam Phương khụy xuống.
- Sao em lại như thế hả ? Em xem anh là đồ chơi à !- Vủ Phong hét
- Vũ Phong..em không thề có ý đó !- Lam Phương nói
- Thế thì bức ảnh này thì sao hả ? Anh không muốn nghe em nữa !- Vũ Phong bỏ đi
Lam Phương khụy xuống trên giường , nước mắt rời ra , lập tức cánh cửa tung ra bởi 2 tiểu ma vương - Thiên Ân và Hạo Nhiên .
- Mami .chuyện gì thế ?- Thiên Ân hỏi
- Sao cô khóc thế ?- Hạo Nhiên nói
- Thiên Ân ..Hạo Nhiên !- Nước mắt không kiềm chế được rơi xuống
Bàn tay nhỏ bé của Thiên Ân nắm chặt lại kêu răn rắc , là kẻ nào dám làm mẹ cộ khóc chứ ..Hạo Nhiên nhìn nước mắt của Lam Phương rơi mà trong lòng đau lên .Đợi cho tới khi Lam Phương mệt và ngủ đi trên giuòng thì cả hai trở về phòng ,cùng theo đuổi một suy nghĩ
Ở quán bar , Vũ Phong cứ cầ rượu lên và uống , không biết trời đất gì , bỗng cánh cửa phòng Vip mở ra , Huyền Nhi mỉm cười bước vào.
- Vũ Phong sao anh lại ở đây thế nhỉ ? Không ở với vợ anh à !- Huyền Nhi nói
- Đừng nhắc tới cô ta !- Vũ Phong hét
- Vậy ..!- Huyền Nhi nói
- Cút đi !-Vũ Phong hét
Huyền Nhi tức giận nhìn anh rồi bỏ đi nhưng mỉm cười vì kế hoạch của cô cũng thành công mĩ mãn.
---- Sáng hôm sau, Lam Phương tỉnh dậy nhìn quanh căn phòng , thế là tối qua anh không về sao ? Nắm chặt tay ..Du Bảo Minh ..anh phải trả giá ..nhanh chóng bước vào phòng tắm vscn và thay đồ , bước xuống bếp .
- Mami ..hôm nay mami đi làm sớm thế ?- Thiên Ân nói
- Ừ..mami có việc !- Lam Phương nhanh chóng bước đi nhanh ra xe
Chiếc xe với vận tốc lớn tích tắc đã tới tập đoàn Du Thị . bước tới quầy tiếp tân hỏi lạnh lùng:
- Chủ tịch Du ..hắn ta đang ở đâu ?
- Dạ..chủ tịch đang họp ..xin cô vui lòng chờ !- Tiếp tân run sợ
Lam Phương lập tức bước vào thang máy đi lên phòng họp , không gõ cửa mà cô xông thẳng vào , tất cả nhân viên giám đốc của các công ty nhìn cô , Bảo Minh quay sang nhìn
- Lam Phương, em..!- Bảo Minh đang nói thì
- Đê tiện ..đây là gì hả ? Chẳng phải anh nói đó không là sự uy hiếp sao ? - Lam Phương hét tát vào má Bảo Minh
- Anh không hề gửi bức ảnh này !- Bảo Minh nói
- Từ nay về sau giữa tối và anh .nước sông không phạm nước giếng ..tốt nhất là anh tránh xa gia đình tôi !- Lam Phương bỏ đi
Bảo Minh tức giận đập gãy cả bàn , tất cả nhân viên ai cũng run sợ trước sự tức giận của chủ tịch .
- Dương Huyền Nhi ..cô giỏi lắm !- Bảo Minh nghiến răng
Trở về công ty , Lam Phương tức giận vô cùng nhưng bổng cổ họng cô như muốn ói vậy , chạy nhanh vào toilet trong phòng , bước ra uống hết cốc nước thì lại chạy vào nôn ra. Nhìn chủ tịch như thế mà Chelly bước tới nói:
- Chủ tịch..có phải người bị trễ phải không ?
- Sao..sao cô biết ..ta trễ 1 tháng rưỡi rồi !- Lam Phương nói
- Chủ tịch..người mau nằm nghĩ đi ..rôi gọi cho cô Chi Linh tới !- Chelly nói
- Sao lại gọi cho Chi Linh ?- Lam Phương ngây ngơ hỏi
- Chủ tịch ..rất có thể người đang mang thai đấy !- Chelly nói
Lam Phương giật mình , đúng rồi cảm giác này rất giống với cả giác mà cô mang thai Thiên Ân, bước tới sôpha nằm xuống nghỉ như lời Chelly,Khoảng 30p sau ,Chi Linh mỉm cười nhìn cô.
- Lam Phương ..chúc mừng cậu !- Chi Linh nói
- Sao ? Vậy là tớ mang thai sao ?-Lam Phương nói
- Lam Phương ..em đang mang thai sao ?- từ cánh cửa bước vào , khuôn mặt Vũ Phong hớn hở
Thiên Ân và Hạo Nhiên bỗng vui lên , Lam Phương mỉm cười đưa tay lên bụng , có thể đây là vị cứu tinh của cô và Vũ Phong . Mỉm cười nhẹ nhàng , Vũ Phong bước tới ngồi kế bên cô nói :
- Mọi chuyện cũ bỏ qua nhé ! Anh xin lỗi !- Vũ Phong nói
Nước mắt của Lam Phương rơi xuống vì hạnh phúc của cô.
Bình luận truyện