Đừng Tỏ Ra Mạnh Mẽ Với Anh

Chương 20



- Vũ Thần đừng đánh nữa.

Nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của Tống Thanh Hà. Tâm tình Hàn Vũ Thần trở nên bình tĩnh đến đáng sợ.

- Cô ấy là của tôi. Anh dùng chỗ nào chạm cô ấy tôi liền chặt bỏ chỗ đó.

Nói rồi Hàn Vũ Thần gắt gao ôm chặt cô kéo vào nhà. Tống Thanh Hà không yên lòng nhìn ra.

- Em mà nhìn một lần nữa anh không chắc ngày mai hắn ta còn tồn tại không.

Hàn Vũ Thần nói là làm, cô biết điều đó. Nhưng..lời đe dọa rất độc ác khiến Tống Thanh Hà run rẩy không dám nhìn nữa.

Vừa vào phòng Hàn Vũ Thần như quỷ satan áp chế cô. Hung hăng chiếm đoạt. Từ cửa đến phòng tắm lại ra sofa, gần sáng mới chấm dứt trên giường.

Hàn Vũ Thần ôn nhu nhìn người con gái đang cuộn người ngủ trong chăn. Đôi mắt ướt át. Bờ môi sưng đỏ. Trên người lưu rất nhiều dấu dâu đỏ. Bàn tay xoa nhẹ gò má hồng hào của cô.

Tống Thanh Hà cô không hề biết được lúc từ trên cửa sổ sát đất nhìn thấy tên Ngô Bá Nguy đó ôm chặt hai cánh tay cô, dùng ánh mắt đó nhìn cô lòng anh có bao nhiêu phẫn nộ.

Anh là đàn ông nên dễ dàng biết được ánh mắt của người đàn ông đó có bao nhiêu thâm tình, bao nhiêu ý tứ. Liền không suy nghĩ tức tối chạy xuống nắm Ngô Bá Nguy tách ra khỏi cô hung hăng đấm.

Nếu như lúc đó cô không ôm chặt tay cánh tay anh có lẽ ngày mai tên kia còn sống hay đã ngủm.

Hàn Vũ Thần dịu dàng hôn lên trán cô rồi xuống giường lấy từ trong tủ lấy ra một bịch thuốc dán đau lưng. Nhẹ nhàng kéo chăn ra dán lên sau eo thon nhỏ của cô.

Đến lúc ôm cô ngủ bàn tay phái nam mạnh mẽ lại dịu dàng xoa bóp eo nhỏ.

- ----

Tống Thanh Hà cô đến lúc phải kết thúc rồi. Thời gian qua cô thật sự cảm nhận được những thay đổi của Hàn Vũ Thần với mình nhưng cô tuyệt đối không thể bị nó lung lay.

Những gì cô đang có Tống Thanh Hà đã mãn nguyện lắm rồi. Cô không còn mong ước gì nữa. Cô phải buông tay, buông tay không phải vì lời đe dọa của mẹ Hàn mà là cô không thể để con đường sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng bởi vì mình. Nên thật sự phải kết thúc.

Tống Thanh Hà đánh máy đơn ly hôn, sau đó đánh thêm một bản đơn xin từ chức. Cô lần lượt kí cả hai đơn sau đó gửi đơn xin từ chức cho cấp trên, trở về nhà.

Buổi sáng người làm không cần đến nên việc ra đi của cô cũng thuận lợi hơn.

- ---

6h chiều.

Hàn Vũ Thần mệt mỏi trở về nhà, bước vào nhà liền phát hiện không như mọi khi, nó lạnh lẽo xa lạ.

Anh gọi dì Trương hỏi cô dì ấy lại không nghe bất kì thông báo nào từ cô nên cũng không biết được gì.

Một lòng bất an trong anh. Hàn Vũ Thần lên lầu, trong phòng vẫn như cũ lại tiếp tục mở tủ đồ không biết cảm nhận của anh ra sao lại bất giác mở tủ đồ, kết quả đồ đạc của cô, không còn.

Nỗi bất an trong lòng lại tăng vượt lên Hàn Vũ Thần điện thoại cho cô. Khóa máy.

- Tống Thanh Hà. Em muốn chơi trò trốn tìm với anh đúng không.

Âm giọng vừa tức giận vừa sợ hãi. Đây có lẽ là lần đầu tiên Đại thiếu gia Hàn Vũ Thần anh lại sợ hãi đến như vậy.

Thấy được phong bì trên bàn trang điểm của cô Hàn Vũ Thần liền toát mồ hôi lạnh đi lại cầm lên.

Một phong bì và một tấm thể ngân hàng. Hàn Vũ Thần cầm tấm thẻ trong tay mà tim lạnh đi. Anh vội vàng mở phong thư ra đập vào mắt anh chính là ba từ vừa lớn vừa đậm " Đơn Ly Hôn" còn có chữ kí của Tống Thanh Hà.

Đôi mắt trở nên đỏ ngầu tơ máu. Cầm tờ giấy trong tay vò tròn hung hăng ném vào thùng rác. Lại thấy một lá thư được kẹp trong bìa phong thư.

Hàn Vũ Thần đọc xong cầm chìa khóa xe lao ra khỏi biệt thự. Tâm trạng anh hiện tại không ổn, thật sự rất không ổn. Trong đầu cứ hiện lên những lời cô.

" Vũ Thần, số tiền trong thẻ đó em trả lại cho anh, mật khẩu là ngày sinh của anh, cảm ơn gia đình anh hai năm trước đã giúp em trong lúc em khó khăn nhất. Chúng ta nên kết thúc thôi. Trả lại sự tự do và quyền quyết định hạnh phúc cho anh. Anh kí vào đơn nhé. Nói với ba mẹ Hàn giúp em. Em cảm ơn họ rất nhiều, rất nhiều, cảm ơn tất cả những gì họ đã làm cho em. Tống Thanh Hà em, cảm ơn tất cả "

Cả 2 tiếng đồng hồ Hàn Vũ Thần chạy điên loạn khắp thành phố. Anh dừng xe trên đường gục đầu vào tay lái một lúc lâu đôi vai rộng lớn của đàn ông bỗng run nhẹ. Anh khóc.

Hai năm qua, đã hai năm anh không thề quan tâm cảm nhận của cô. Một dòng hồi ức ồ ạt hiện ra.

Một cô gái lúc nào cũng mỉm nhẹ chào hỏi anh. Mỗi buổi sáng thức dậy câu đầu tiên cô nói " Ngủ ngon chứ?" biết sẽ không bao giờ nghe lời hồi đáp nhưng cô cũng không có vẻ mất hứng ngược lại rất quan tâm.

Tống Thanh Hà không biết anh có về ăn cơm hay không nhưng đều đặn ngày nào cũng để một ly sữa nóng trên bàn ăn cho anh.

Luôn để lại một ánh đèn nhỏ trong nhà để Hàn Vũ Thần thấy đường vào nhà khi về khuya.

Từ khi biết anh thường uống rượu khi đi xã giao cùng đối tác trên bàn ăn lại có thêm một ly giải rượu ấm nóng, nhưng những thứ đó Hàn Vũ Thần chỉ nhìn qua rồi vô tình đi ngang. Không một chút để tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện