Chương 36: Tắm uyên ương
Lạc Lạc quay đầu liếc nhìn bình phong – đầu người kia, không có bất kỳ phản ứng gì.
Nàng lè lưỡi làm bộ mặt ngáo ộp về phía bóng dáng kia, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một gói bột thuốc.
Mở bột thuốc ra đổ vào trong ấm trà, mắt uông uông của nàng cười đến híp thành một đường ngang.
Trong lòng trực tiếp kêu sảng khoái--------
Ngày kế tiết……..Hắc hắc, Thương Nguyệt Vô Triệt, cho ngươi nếm thử cảm giác thua bởi tay ta.
Thêm thuốc xong, nàng cầm ấm trà lên mà lắc lắc, hé miệng cười thầm ------- vô sắc vô vị!
………
Phía sau bình phong, Thương Nguyệt Vô Triệt đang thoải mái khép hờ mắt nằm ngửa, hai cánh tay mở rộng đặt dọc theo thùng nước tắm.
Từng giọt nước trong suốt từ trên thân thể nhu mỹ lưu luyến của hắn mà trượt xuống, rơi vào trong nước nóng.
Lúc ánh nến lập lòe, mặt nước hơi rung nhẹ phản xạ ánh sáng quay xung quanh, chiếu hình dáng cái cằm đẹp đẽ của hắn, càng lộ vẻ tuấn dật tuyệt trần.
Vừa lòng cực kỳ, hắn cảm giác trong không khí lưu động khí lưu khác thường.
Cảm giác nhạy bén khiến hắn bỗng chốc mở to mắt ra, ánh mắt tinh chuẩn mà quét về phía ngoài sảnh.
Ánh nến chớp tắt rọi ra một đạo bóng dáng, trong mắt đen của hắn nguy hiểm mà nheo lại.
Ngay sau đó, hắn không chút lưu tình nào chưởng ra một chưởng, chân khí mạnh mẽ trong lòng bàn tay xuyên qua khe cửa thẳng tắp đánh về phía bóng dáng kia.
Lạc Lạc cho là mình có thể được như ý, đang âm thầm hả hê mà muốn rời đi, nhưng không nghĩ sau lưng đột nhiên xoắn tới một cơn gió mạnh không hề báo trước, kéo cả thân thể nàng lui về phía sau.
“A------- Lạc Lạc bay vọt lên trời, bị kinh sợ đến thét ra tiếng chói tai.
Nghe được tiếng kêu của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt vốn là định đánh ra chưởng thứ hai thì chân mày nhíu lại, lập tức ngừng chân khí trong lòng bàn tay, một tay kia thông qua chưởng phong nâng thân thể Lạc Lạc bay qua đây.
Sức lực trên người đột nhiên bị tản đi, cả người Lạc Lạc thẳng tắp rơi xuống.
“Phù phù!”
Lạc Lạc chính là đột nhiên như vậy mà rơi vào trong thùng nước, xô ra một tiếng nước rất lớn, bọt nước bắn tung tóe, hất vào trên khuôn mặt tuấn tú của Thương Nguyệt Vô Triệt.
“Ừng ực ừng ực” Lạc Lạc mất đi chính xác mà giãy dụa trong nước, bị rưới vào vài ngụm nước miếng, sặc đến nước mắt nàng trực tiếp ra.
Chợt, một cánh tay khỏe mạnh có lực kéo nàng lên.
“Ào ào……..Phốc phốc phốc…….” Lạc Lạc vừa ra khỏi mặt nước bất chấp tất cả lập tức phun ra nước trong miệng.
Thương Nguyệt Vô Triệt không hề phòng bị, cứ như vậy vừa vặn bị nàng phun, khuôn mặt của hắn lập tức xanh mét mà đen trầm xuống.
“Tiểu Oa Nhi, ngươi cứ thử phun lại xem!” Khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ vẻ mỉm cười, lại cười đến âm trầm làm cho người ta từ đáy lòng run lên.
Nghe được âm thanh của hắn, Lạc Lạc lắc qua lắc lại nước ở trên mở to mắt, một khuôn mặt tuấn tú âm trầm phóng đại ngay trước mắt.
Nàng chột dạ một cái lập tức bưng lên khuôn mặt cười làm lành: “Vô Triệt ca ca, thực xin lỗi thực xin lỗi nha, ta không phải cố ý đâu, ta giúp huynh lau.”
Nói xong, nàng dùng ống tay áo ẩm ướt muốn đi lau mặt của hắn, lại làm cho hắn bắt lấy tay không thể nhúc nhích.
“Vô Triệt ca ca? Tiểu Oa Nhi, ngươi gọi cũng thật thân thiết.” Hắn tựa tiếu phi tiếu mà áp sát người.
Lúc cười nhạt, hắn thoáng dùng sức một cái, tay bị bắt lấy của nàng giống như bị nát ra, đau đớn vô cùng.
Lạc Lạc ăn một lần đau, hung hăng hít một hơi, nước mắt lả chả cầu xin tha thứ: “Đau quá đau quá, tha cho ta đi, ui ui da, tay của ta vẫn còn vết thương cũ, nắm nữa sẽ bị phế, huynh đại nhân đại lượng tha mạng cho cái nhân vật nhỏ bé như ta đi.”
“Vết thương cũ, vết thương cũ của ngươi không phải nằm bên tay trái sao? Tay mà ta nắm là tay phải của ngươi.” Hắn “rất hảo tâm” mà nhắc nhở nàng.
Lời nói dối bị chọc phá, Lạc Lạc nhất thời không có cách chỉ có thể không ngừng hít không khí thở dốc, bởi vì……..Tay trái bị nắm thực sự đau đến meo meo!
Bình luận truyện