Dược Hương Trùng Sinh

Chương 179: Toại nguyện



Edit: QR2

Khi Bành Nhất Châm nói ra những lời này, trong phòng lâm vào trầm mặc.

Ánh nắng cuối thu xuyên qua song cửa sổ chiếu vào căn phòng, ngoài cửa mơ hồ có âm thanh nói chuyện mơ hồ của mấy nha hoàn đang đi lại, dường như chợt biến mất.[QR2][diendanlequydon]

Cố Thập Bát Nương biết lúc này Linh Bảo đang canh giữ bên ngoài, không cho người khác đến gần.

Nàng nhẹ thở dài.

“Bành đại thúc, chuyện này…” Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu lên nhìn ông, mở miệng muốn nói.

“Trước hết ngươi nói là có dám đi hay không?” Bành Nhất Châm khoanh tay, giọng nói vì kích động mà có hơi đổi giọng.

“Tất nhiên là ta dám…” Cố Thập Bát Nương có chút bất đắc dĩ: “Nhưng mà…”

“Vậy thì không có cái gì gọi là nhưng mà hết.” Bành Nhất Châm nặng nề gật đầu.

Cố Thập Bát Nương trầm mặc một khắc, ngẩng đầu lên nhìn ông: “Bành đại thúc, ta hiểu rõ chuyện này đối với thúc là một cơ hội tốt, thành công, thúc sẽ được danh được lợi, có thể dừng bước ở nơi đông đúc nhân tài như ở kinh thành này, nhưng nếu như thất bại…”

Vẻ mặt của nàng nặng nề: “Vậy thì cũng chỉ có một con đường chết, đừng hòng mơ tưởng giữ được núi xanh ngày sau trở lại.”

Bành Nhất Châm cười ha ha, nhìn Cố Thập Bát Nương đầy thâm ý.

“Thập Bát Nương, lão Bành ta không phải người ngu…” Ông nói.

Đột nhiên biến mất, đột nhiên trở về, đột nhiên hỏi thăm bệnh chứng (triệu chứng của bệnh) nhưng cũng không nhiều lời, nếu quả thật có cơ hội thành danh, Bành Nhất Châm tin tưởng nhất định Cố Thập Bát Nương sẽ tiến cử mình, nếu như nàng không thể tiến cử chứng tỏ cơ hội hết sức hung hiểm.

Ai mà không hiểu cầu phú quý trong nguy hiểm, Bành Nhất Châm cảm thấy nếu như mình bỏ qua cơ hội này thì nên dọn dẹp quần áo về quê với phụ mẫu là được rồi, như vậy cả đời ông chỉ là bông hoa trong dòng sông huyện, sau đó ông cũng phải lặp lại một lần với nhi tử của ông những lời mà phụ thân ông đã nói, nhi tử à, tương lai làm rạng rỡ tổ tông phải dựa vào con rồi…

Cố Thập Bát Nương nhìn ông: “Vừ thành danh, ngay cả tính mạng thúc cũng không cần ư?”

Bành Nhất Châm cũng chỉ cười một tiếng, nhìn Cố Thập Bát Nương nói: “Thập Bát Nương ngươi sống vì cái gì?”

Cố Thập Bát Nương không nói gì.

“Ngươi nhất định muốn biết phương pháp chẩn bệnh của thúc làm gì? Chẳng lẽ cũng vì muốn cầm đi đổi danh tiếng hay sao?” Bành Nhất Châm lại hỏi: “Ngươi xuất thân nhà quan, ngay cả khi dấn thân thành thợ điều chế cũng được Lưu Công giúp đỡ, vừa nhập môn đã có danh tiếng, tài nghệ cao siêu, địa vị được tôn sùng, vinh hoa phú quý đã nằm trong tay, tại sao biết rõ là hung hiểm nhưng vẫn định đón đầu tiến lên."

Cố Thập Bát Nương trầm mặc không nói, tại sao như vậy? Lúc đầu nàng cho rằng số mạng khó thoát khỏi cái chết, chỉ cần cứu được Văn Quận Vương mới có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng thông qua lời nói của Cố Hải, hình như mọi chuyện cũng không phải là như vậy.

Văn Quận Vương đã tha cho nàng một mạng, về chuyện tuẫn táng mà nội thị kia nói chính là chuyện hậu sự của Văn Quận Vương, một Quận Vương chết đi, giữa bọn họ cũng không có liên quan gì, thứ nhất nàng có địa vị trong giới dược, thứ hai có ca ca nàng và đại quan trong tộc Cố Thận An giúp đỡ, chỉ cần nàng không muốn chết, sẽ không có ai làm gì được nàng.

Lần này nàng đã thoát thân ra khỏi vòng xoáy, hoàn toàn không cần phải quan tâm đến nữa, chỉ cần chăm sóc mẫu thân và ca ca, an ổn sống qua ngày là được, tại sao trong lòng nàng luôn có một tảng đá lớn, tại sao theo bản năng nàng vẫn ôm một tia hi vọng, hỏi thăm Bành Nhất Châm có biết chứng bệnh này hay không, tại sao khi thúc ấy nói có biết nàng nhất định muốn biết chẩn pháp? Tại sao nàng muốn thử một lần…

“Ta chỉ nghĩ mà thôi.” Nàng lạnh nhạt nói.

“Thật ra thì, điệt nữ à, mặc kệ là vì sao, chúng ta đều giống nhau… Không cam lòng, không muốn nhận thua, chỉ muốn tiến lên phía trước, không muốn lùi bước, đầu óc toàn gân, bướng bỉnh muốn chết…” Bành Nhất Châm ha ha cười nói: “Bằng không lúc đầu ở huyện Tiên Nhân chúng ta không thể nhất kiến như cố*, bắt nhịp với nhau, một kích đánh trúng tên Chu cẩu tặc kia…”

*Nhất kiến như cố: vừa gặp đã quen.

Nghe ông nhắc đến chuyện cũ, vẻ mặt Cố Thập Bát Nương dịu đi rất nhiều.

“Thật ra thì sau này vẫn còn cơ hội…” Nàng trầm mặc một lúc, nói nhỏ: “Chỉ cần giữ được mệnh, cơ hội luôn có, nếu như không có mệnh, cái gì cũng mất…”

“Không đúng, Thập Bát Nương, lời này của ngươi sai rồi.” Bành Nhất Châm vẫy bàn tay to, có phần hào phóng, thoải mái: “Chúng ta vĩnh viễn không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cũng đừng dùng sự không biết làm cái cớ để trốn tránh. Hôm nay chính là hôm nay, ngày mai chính là ngày mai, trước kia thúc cũng thường hay an ủi mình như vậy, hôm nay không kiếm được tiền thì ngày mai sẽ kiếm được tiền, hôm nay không có bệnh nhân, ngày mai sẽ có người có con mắt tinh tường thưởng thức tài năng của mình, sau đó thúc cứ yên tâm, thoải mái để cho thời gian của ngày hôm nay cuồn cuộn trôi đi, sau đó ngày mai vĩnh viễn vẫn là ngày mai…”

“Thập Bát Nương, cái gọi là ngày mai cũng chỉ là vì trốn tránh ngày hôm nay mà an ủi như vậy, cái đó là lùi bước, là buông tha, như vậy vĩnh viễn cùng không đợi được cơ hội, vĩnh viễn không có ngày mai mà chúng ta mong đợi…” Ông nắm chặt tay thành nắm đấm, mạnh mẽ giơ lên: “Lão tử ta chịu đựng quá đủ việc phải chờ đợi ngày qua ngày thế này rồi, cho nên, cmn, ẩn nhẫn chờ vận sức để phát động, lão tử tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào trước mắt, lão tử không muốn đợi cơ hội đền tìm, lão tử muốn điều khiển cơ hội.

Cố Thập Bát Nương kinh ngạc nhìn ông, nhìn khuôn mặt thô ráp của Bành Nhất Châm nở ra nụ cười sáng chói.

Người nam tử trung niên tùy tiện, nóng nảy này cũng có nội tâm thật tinh tế như vậy.

Nàng không khỏi cười rộ lên.

“Thập Bát Nương, ngươi nói ngươi có dám hay không dám?” Sau khi khích lệ, Bành Nhất Châm nghiêm trang hỏi.

Cố Thập Bát Nương nhìn ông, trước mặt hiện lên hình ảnh Văn Quận Vương đứng thẳng người, chắp tay sau lưng, dáng vẻ ấy thật cô đơn lẻ loi, trên đời này có người lo lắng đến sự sống chết của hắn sao? Chỉ bởi vì sự sống chết của hắn mà lo lắng? Không phải bởi vì thân phận và địa vị của hắn?

“Dám.” Nàng chậm rãi nói một chữ.[QR2][diendanlequydon]

“Vậy lần này chúng ta cùng chơi một ván lớn.” Bành Nhất Châm vỗ mạnh lên bàn, nói.

Cuối cùng Cố Thập Bát Nương cũng gật đầu nói: “Được.”

Khuôn mặt đang ngưng trọng chợt xuất hiện nụ cười ung dung: “Vậy chúng ta đừng nói đến những chuyện ủ rũ, nói một chút xem nếu thắng trận này chúng ta có thể nhận được những gì…?”

Nàng vươn tay, bẻ đầu ngón tay: “Một, thúc có cơ hội thành danh, hai, hai người chúng ta có tiền thưởng phong phú, ba…”

Nàng nhìn Bành Nhất Châm, trên mặt là nụ cười sâu xa: “Có núi dựa vô cùng cường đại, đủ cho ta và thúc lũng đoạn thì trường, mặc kệ mọi thứ, tiêu giao thiên hạ…”

Bành Nhất Châm cười ha ha: “Được, vì viễn cảnh đó cũng đủ để chúng ta đánh cuộc một lần.”

“Được, vậy thì mang toàn bộ tài sản ra đặt cược, chúng ta chơi một ván lớn.” Cố Thập Bát Nương đứng dậy, mỉm cười nói.

Hai người nhìn nhau cùng cười, chỉ cảm thấy vô cùng hăng hái.

“Tiểu thư…” Giọng nói rụt rè của Linh Bảo truyền đến.

Hai người cùng quay lại nhìn, thấy Cố Hải đang đứng xuôi tay ở cửa, màn sa mỏng thêu hoa che đi ánh mắt huynh ấy.

“Ca ca…”

“Thiếu gia…”

Lập tức sắc mặt hai người có chút khó coi, trong lòng thấp thỏm không yên, không biết huynh ấy nghe được bao nhiêu…

Giằng co một lúc, Cố Hải xoay người đi ra ngoài.

“Thập Bát Nương…” Vẻ mặt Bành Nhất Châm tự trách, là do ông lựa chọn trước, không thể nghi ngờ chuyện này là lôi kéo người khác nhảy vào hố lửa, đổi lại là người thân của bất cứ nhà nào khác, đều sẽ cầm gậy đuổi ông ra khỏi nhà cũng không quá đáng một chút nào.

“Không có việc gì.” Cố Thập Bát Nương cười trấn an ông: “Thúc về chuẩn bị đi…” Hơi chần chờ nói: “Suy nghĩ lại cho tốt, nếu như… quyết đinh như thế thì chờ ở tiệm thuốc của thúc.”

Bành Nhất Châm cười ha ha, chắp tay với nàng rồi xoay người bước đi.

Thập Bát Nương nhìn bóng lưng ông rời đi một lúc rồi cất bước đuổi theo phương hướng Cố Hải rời đi.

Cố Hải đứng không xa gần cây hoa quế.

“Ca ca…” Cố Thập Bát Nương đứng sau lưng, suy nghĩ không biết nên nói thế nào.

Cố Hải xoay người, lắc đầu với nàng.

“Thập Bát Nương, thật xin lỗi…” Chợt Cố Hải nói, đôi mắt đã ửng hồng.

Thập Bát Nương có hơi khó hiểu, những lời này đáng lẽ nàng nên nói mới đúng.

“Thập Bát Nương, huynh mới biết…” Giọng nói Cố Hải khàn khàn: “Huynh mới biết, năm ngoái lúc huynh bị giam, muội và mẫu thân… Muội và mẫu thân trải qua thế nào…”

Cuối cùng lời của hắn cũng không nói được nữa, vươn tay ôm Cố Thập Bát Nương, nước mắt nam nhân chậm rãi rơi xuống.

Khi hắn khẳng khái chịu chết vì nghĩa, khi hắn vì đạo thiên hạ, khi hắn hy sinh vid nghĩa, người thân của hắn lại đau khổ khóc ròng, cho đến tận bây giờ hắn mới hiểu được, giống như lửa cháy đốt tâm, giống như vạn độc phế cốt, giống như á khấu thất thanh, không thể kêu, không thể nói, tê tâm liệt phế.

“Muội cứ làm chuyện muội muốn làm, đê huynh làm việc huynh nên làm…” Cố Hải ôm thật chặt muội muội của mình, nói ra những lời mà lúc ấy muội muội đã nói với mình.

Lúc bóng đêm bao phủ, Cố Thập Bát Nương đứng bên ngoài phủ Văn Quận Vương.

“Cái gì?” Nghe xong lời người đến báo cáo, lập tức người phụ trách tiếp khách đang ngồi với thế thân trong thư phòng bị luống cuống.

“Hả?” Thế thân của Văn Quận Vương thoáng bất mãn nhìn hắn.

Trong lúc mọi người đang soi mói nhìn hắn, người nam nhân trung niên cung kính thi lễ bồi tội, sau đó mới tiến lên vài bước, nói nhỏ bên tai thế thân mấy câu mới lui ra.

Vừa bước vào mật thất, sự tức giận của người nam nhân trung niên trào dâng mãnh liệt.

“Cố thị, đây là người tự tìm đường chết.” Hắn nhỏ giọng gầm lên, nộ khí cuồng bạo dường như muốn thổi bay Cố Thập Bát Nương.

“Kêu gào cái gì?” Cố Thập Bát Nương cau mày nhìn hắn, hừ một tiếng.

Không đợi lửa giận của nam nhân trung niên kia bốc lên cao, liền nói: “Bệnh của ngài ấy có thể chữa trị.”

Những lời này giống như những giọt mưa lạnh ngắt trong cơn mưa tầm tã, dập tắt lửa giận của nam nhân trung niên.

“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt hắn cổ quái hỏi.

Cố Thập Bát Nương lạnh nhạt nhìn hắn, lặp lại lần nữa.

“Ngươi chán sống rồi hả?” Nam nhân trung niên cười nhạt.

“Dù sao cũng tốt hơn không làm gì chỉ ngồi chờ chết.” Cố Thập Bát Nương trả lời, vẻ mặt thản nhiên.

Nam nhân trung niên chợt có hơi hụt hơi, hắn kinh ngạc nhìn tiểu cô nương trước mắt, thật sự không nghĩ ra lí do gì để nàng nhất định đi tìm cái chết, chẳng lẽ thật sự có biện pháp?

Bởi bì hai lời tiên đoán vô cùng thần kỳ đã lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng người nam nhân này, mặc dù tự nói với bản thân không thể tin nhưng trong tiềm thức hắn vẫn tin, cái cô nương này tạo cho hắn chấn động quá lớn.

Ánh mắt lóe lên, sau khi đấu tranh kịch liệt một lúc cuối cùng nam nhân trung niên cũng thở hắt ra.

“Cố Nương Tử…” Lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào mắt Cố Thập Bát Nương, vẻ mặt trịnh trọng: “Ta nhớ ngươi biết những chuyện mình làm sẽ có hậu quả gì, đúng không…?”

Cố Thập Bát Nương gật đầu cũng không nói gì.

Nam nhân trung niên nhìn nàng một lúc, cuối cùng gât jđầu: “Vậy được rồi, như ngươi mong muốn.

Đêm khua, khi Quận Vương đi ngủ, cả phủ Quận Vương chìm hoàn toàn vào sự yên tĩnh.

Văn Quận Vương cảm thấy ánh sáng trước mắt mình càng ngày càng sáng, đối với loiaj cảm giác này hắn đã vô cùng quen thuộc, hắn biết chuyện này chứng tỏ hắn đang tỉnh, loại cảm giác này rất kỳ quái, thậm chí hắn không biết là nên vui hay nên thở dài.

Có lẽ lần sau sẽ không thể mở mắt ra nữa rồi, có lẽ, như vậy cũng không tồi…

Nhưng bây giờ nếu đã tỉnh thì phải mở mắt ra.

Bên trong phòng, ánh nến nhu hòa cũng không làm cho hắn có cảm giác chói mắt, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn, tất cả đều an bình như vậy, vẫn an bình như cũ, mặc kệ là lúc hắn tỉnh lại hay lúc đang ngủ, bên ngoài đều không có biến hóa gì, giống như trên đời này chỉ có một mình hắn.

“Quận Vương đã tỉnh rồi?” Giọng nói một nữ nhân vang lên, không gian thuộc về hắn đột nhiên có hơi thở của người lạ.

Cố Thập Bát Nương bước tới mấy bước, quỳ xuống bên cạnh giường, vui mừng nói: “Quận Vương, ngài đã tỉnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện