Chương 1645: Thống Lĩnh Đại Nhân
Mà Cát Mễ cũng vừa nhìn thấy sáu người Kiệt Sâm, nguyên bản sắc mặt hắn đã như tro tàn, gần như hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng lại lần nữa dấy lên tia hi vọng, bởi vì kích động nên toàn bộ thân thể thậm chí không tự chủ được mà run rẩy lên.
- Đúng vậy nha, là thứ đồ chơi gì, đây là thứ nhà ăn rác rưởi gì vậy, chẳng những không được ăn ngon hơn nữa còn gặp phải nguy hiểm tính mạng, chậc chậc! Khi ta chưa tới đây vẫn luôn một mực nghe nói Lôi Đình Đảo cực kỳ an toàn, ở nơi công cộng căn bản không cần lo lắng, thật không ngờ hoàn toàn là những lời đánh rắm!
Long Tháp Tư cũng lớn tiếng kêu lên.
- Đúng vậy, đúng là như thế!
- Tuy là hai người có cừu oán, nhưng bản thân là chiến sĩ tuần tra lại trực tiếp ở nơi công cộng động thủ báo thù riêng, về sau ai còn dám đến?
Bị đại hán kia gây náo, tất cả khách nhân đều ngừng ăn cơm, tự nhiên trong nội tâm vô cùng bất mãn, hiện tại nghe được có người ra mặt nói chuyện, ngay lập tức đều nhỏ giọng lên tiếng nghị luận.
Những hộ vệ nhà ăn cùng đám người Bác Tát Khắc sắc mặt lập tức liền khó nhìn. Quy củ Lôi Đình Đảo ở nơi công cộng nghiêm cấm chém giết, một khi làm trái sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, nơi này tuy không phải nội thành, quy củ không nghiêm khắc như bên trong nội thành, thế nhưng bản thân là nhân viên chấp pháp lại ngang nhiên ra tay giết người, nếu truyền ra đối với đám người bọn hắn tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Nhẹ có lẽ chỉ trách phạt một trận, nặng thậm chí là nguy hiểm tính mạng.
Dù sao làm hỏng quy củ của Lôi Đình Đảo, về sau còn ai dám tới làm sinh ý?
- Mấy vị, ảnh hưởng các vị đến ăn cơm là do chúng ta không đúng, nhưng chúng ta đang đuổi bắt tội phạm quan trọng, thân là chiến sĩ tuần tra tự nhiên là nghĩa bất dung từ, như vậy đi, khi mọi người thanh toán tiền, ta sẽ yêu cầu nhà ăn giảm giá tám mươi phần trăm cho mọi người, số tiền này xem như Bác Tát Khắc ta bồi thường, không biết chư vị định thế nào?
Đại hán chắp tay nói.
Tất cả mọi người lập tức không còn gì để nói, dù sao bọn họ chỉ là người ngoài cuộc cũng không muốn làm căng với chiến sĩ tuần tra, nếu đã được giảm giá nhiều như vậy xem như vô duyên vô cớ kiếm lợi, đây là tâm tính của người qua đường mà thôi.
- Ha ha, thật sự là rộng rãi ah, nhưng ngươi cảm thấy gia gia sẽ thèm số tiền dơ bẩn đó của ngươi sao?
Long Tháp Tư cười toe toét hô to.
- Cát Mễ, ngươi qua đây, hôm nay ta ngược lại muốn nhìn xem một chút Lôi Đình Đảo đích thật là được an toàn như lời đồn đãi của bên ngoài hay chỉ là thứ chuyên lừa gạt người, mới vừa rồi còn quan báo tư thù, hiện tại lại biến thành đuổi bắt tội phạm quan trọng, chẳng lẽ ở nơi này mỗi chiến sĩ tuần tra chỉ cần xem ai không vừa mắt thì có thể tiến lên đánh giết, cuối cùng còn lấy danh nghĩa là đuổi bắt tội phạm quan trọng?
Kiệt Sâm cười lạnh lên tiếng.
- Mấy vị đại nhân!
Cát Mễ oán hận liếc mắt nhìn qua Bác Tát Khắc, sau đó hướng chỗ sáu người Kiệt Sâm đi tới.
Lần này tất cả mọi người đều đã hiểu được nguyên lai sáu người kia chịu ra mặt là vì song phương có quen biết.
Bác Tát Khắc nhìn theo thân ảnh Cát Mễ, mấy lần nhịn không được muốn ra tay, cuối cùng phải nhẫn nhịn xuống.
- Đội trưởng, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Bảy tám tên chiến sĩ tuần tra trên lầu hai từ giữa không trung bay xuống, sắc mặt âm trầm lên tiếng.
- Bác Tát Khắc đội trưởng, không dễ làm ah, các ngươi không thể tiếp tục động thủ nữa, nếu còn động thủ lần nữa ta cũng không cách nào bàn giao với thượng cấp đâu.
Người phụ trách hộ vệ nhà ăn cũng dùng thần thức truyền âm nói.
Bác Tát Khắc hiểu được sự tình nặng nhẹ, vẻ mặt thoáng run rẩy, lạnh lùng lườm sáu người Kiệt Sâm, cười lạnh nói:
- Mấy vị, cẩn thận một chút, tại Lôi Đình Đảo ở nơi công cộng không cho phép chém giết, thế nhưng bên ngoài sẽ không có vận tốt như vậy…
- Chúng ta đi!
Nói xong Bác Tát Khắc bình tĩnh lên tiếng, mà bảy tám tên chiến sĩ phía sau hắn cũng âm lãnh nhìn đám người Kiệt Sâm, cùng nhau rời đi.
- Tốt rồi, tốt rồi, không còn việc gì nữa, kính mời chư vị cứ yên tâm ăn cơm, đến lúc đó khi tính tiền ta sẽ giảm giá tám mươi phần trăm cho chư vị!
Nhân viên phụ trách nhà ăn đi ra giải thích một phen, sau đó lại an bài người thu xếp vài món thức ăn cho hai khách nhân bị đập vỡ bàn trước đó, cuối cùng đều rời đi.
- Kiệt Sâm đại nhân, chư vị đại nhân, lần này thật sự là cảm ơn!
Cát Mễ dùng thần lực ngưng tụ lại một bộ y phục, vết thương trên mặt cũng tiêu tan, ngồi chung một chỗ với sáu người Kiệt Sâm, vô cùng cảm kích nói.
Lần này nếu không phải có sáu người Kiệt Sâm ra mặt, chỉ sợ cho dù hắn có chết cũng sẽ không ai nói gì.
- Khách khí cái gì, dù gì chúng ta cũng ngồi chung một chiếc thuyền thời gian dài, trên đường nếu không có ngươi trò chuyện giải buồn, Long Tháp Tư ta chỉ sợ bị buồn bực mà chết rồi, ha ha ha…
Long Tháp Tư cười ha hả nói.
Trong những người lên thương thuyền của Mục Á thương hội, chỉ có thanh niên Cát Mễ này ngay từ đầu ngồi chung một chỗ với sáu người Kiệt Sâm, xem như quan hệ tốt nhất, dù sao cũng xem như đi chung đường lữ hành suốt mấy chục năm, quan hệ như vậy tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu.
- Nhưng các vị đại nhân, các vị cũng phải cẩn thận, tên Bác Tát Khắc tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ta sợ đến lúc đó sẽ mang tới phiền toái cho các vị…
Cát Mễ thành khẩn nói.
- Sẽ không chịu bỏ qua? Hừ, Long Tháp Tư ta mới không sợ hắn, nếu ở bên ngoài dám động tay, xem ta có một bàn tay chụp chết hắn hay không!
Long Tháp Tư hừ lạnh nói, chợt cười lấy lòng nhìn qua Kiệt Sâm:
- Đại nhân, ngươi nói có đúng không?
Kiệt Sâm chỉ cười cười, nhưng sắc mặt chợt ngưng trọng lên, một ý niệm lặng yên xẹt qua trong đầu hắn, khóe môi không khỏi lành lạnh cười cười:
- Tại Lôi Đình Đảo muốn dàn xếp yên ổn cũng được, nhưng nếu đối phương dám quá phận, cùng lắm thì tranh tài một trận mà thôi!
Trong nội tâm Kiệt Sâm không hề sợ hãi chút nào, tuy Lôi Đình Đảo đáng sợ, nhưng với thực lực sáu người bọn họ nếu như đối phương không chịu bỏ qua, cùng lắm thì triển khai Chư Thần kiếm trận, cộng thêm thực lực sáu người họ, cho dù là Nhật Diệu thiên thần vô địch cường giả đích thân tới cũng không có gì sợ hãi.
Đồng thời trong Kiệt Sâm còn có một ý niệm, nếu dùng chuyện này dẫn xuất tam đại gia tộc của Lôi Đình Đảo, cũng có lẽ là một cơ hội.
Giờ phút này bên ngoài một góc rẽ ngoài nhà ăn, đám người Bác Tát Khắc vẫn chưa rời đi, còn đang lạnh lùng quan sát cửa ra vào nhà ăn kia.
- Hô…
Xa xa đột nhiên xuất hiện sáu người, trên thân của họ đều có khí tức kinh người, đồng dạng cũng mặc huyết văn khải giáp, nhưng khải giáp của các chiến sĩ như Bác Tát Khắc là màu đen bình thường, mà khải giáp trên thân sáu người kia lại vô cùng chói mắt sáng bóng, huyết văn càng thêm sáng rõ, giống như là vật sống, không ngừng lưu động.
Ở phía trước sáu gã cường giả có một chiến sĩ tuần tra bình thường dẫn đường, một chuyến bảy người đáp xuống trước mặt đám người Bác Tát Khắc.
Bình luận truyện