Đuổi Anh Đến Cùng
Chương 15
Thượng Mỹ bất lực ngồi bệt dưới sàn, cùng lúc đó là tiếng kéo cửa vang lên. Y tá và Phong Tình bước vào, một màn trước mắt khiến Phong Tình mở to mắt. Nhìn sang Thượng Mỹ đang không ổn."Này anh kia, anh làm gì với bệnh nhân?"
Mạc Cảnh đứng thẳng dậy, sửa sang lại bộ vest đắt tiền.
"Cô là ai?"
Phong Tình nghe hỏi thì nhìn lại mình từ trên xuống dưới
"Mắt anh không dùng để nhìn à?"
Rồi nhìn sang Thượng Mỹ đang rũ rượi ở góc, cảm giác đồng cảm cùng xót xa nghẹn ở cổ.
"Tôi hỏi lại lần nữa, anh làm gì cô ấy?"
Mạc Cảnh liếc nhìn Thượng Mỹ, sau đó cười khẩy dần đi đến Phong Tình.
"Tôi đánh cô ấy."
"Thế nào? Cô cũng muốn?"
Phong Tình cứ lùi theo từng nhịp hắn bước, dù có tận 2 người nhưng cũng là phụ nữ, căn bản không thể chống lại 2 người đàn ông cao to như vậy được. Cô y tá bên cạnh vì sợ mà giữ chặt lấy tay Phong Tình, tưởng chừng như máu không thể lưu thông được nữa.
Tiếng bước chân từ đằng sau nhỏ dần rồi vang lên, chậm rãi toát lên vẻ điềm đạm.
"Cảnh thiếu, tôi không biết ngài có hứng thú ở đây?"
Phong Tình thở nhẹ một hơi. Giờ khắc bóng dáng Lãnh Phong đi đến trước mặt mình, nhìn thấy bóng lưng anh mới mạnh dạn điều chỉnh hơi thở.
Mạc Cảnh gãi gãi mũi, dừng một lúc rồi tiếp lời Lãnh Phong.
"Ngọn gió nào đưa ngài Lãnh Phong đến đây?"
"Tôi tìm cô ấy, còn anh?"
Lãnh Phong chỉ tay vào Phong Tình, rồi ánh mắt vô tình thấy cô gái nhỏ chui rúc trong góc. Vẻ sợ hãi yếu ớt khiến người khác lưu tâm.
Phong bước thêm vài bước hướng về phía Thượng Mỹ thì tên vệ sĩ phía sau bước lên, vẻ mặt kênh kiệu hất mặt đối đầu.
Phong nhíu mày, vẻ mặt lương thiện bỗng chốc trở nên tà ác.
"Có thể tránh đường một chút không?"
Mạc Cảnh xoay người phì cười, đẩy vai Phong một cái khiêu khích.
"Anh có quyền gì động vào đồ chơi của tôi?"
Phong phủi "bụi" ngay mép vai bị tên cặn bã mang danh thượng lưu chạm vào. Rồi dùng hai tay ôm lấy đầu vệ sĩ bên cạnh quật mạnh xuống gối, hắn phút chốc đã ngã xụi lơ vang lên tiếng động không hề nhỏ.
Tay Mạc Cảnh nhanh như cắt đã bị anh tóm lấy bẻ sang một bên. Phong lúc này mới chậm rãi trở lại nhìn con mồi đang đau đớn.
"Vậy anh có quyền gì động vào người tôi?"
"Ahhh... Buông... Buông tôi ra tên khốn kiếp?"
Mạc Cảnh bị đau, muốn dùng sức chống lại nhưng chợt nhận ra mình yếu hơn hẳn so với người trước mặt. Phong nghe xong thì càng bẻ sâu thêm chút nữa.
"Tôi là bác sĩ, không phải tên khốn kiếp."
Rồi dùng ánh mắt hình viên đạn trực tiếp nhìn vào Mạc Cảnh.
"Gọi lại đi?"
"Lãnh... Lãnh Phong đại nhân."
Mạc Cảnh hèn nhát gọi lớn tên Phong, được anh buông ra thì chạy lấy chạy để ra ngoài, không quên để lại ánh mắt oán hận.
Phong Tình bị màn trước mắt dọa phát run nhưng cũng không quên người cần cứu trước mắt. Cô lao nhanh đến Thượng Mỹ đang dần mất sức lực, ôm cô ngồi dậy.
Phong nhìn cô một lượt có vẻ quen, sau đó thì nhớ ra là cô gái qua lại với Mạc Cảnh, cũng là cô gái ở phòng cấp cứu hôm trước cùng với Khiết Ly. Hóa ra là chưa chết dưới tay Quyết Tùng, nhưng bộ dạng thì cũng như gần chết rồi.
"Tình, đến phòng anh."
Phong không suy nghĩ nữa dù gì cũng không phải chuyện của mình. Sải bước dài đi thì tiếng Thượng Mỹ phía sau run bần bật vội nói to.
"Bác sĩ..."
Anh xoay người, nhướn mày đợi câu tiếp theo.
"Anh có biết Tùng đúng không?"
Thượng Mỹ nhìn anh một cách cầu khẩn, trong đôi mắt long lanh đó có hàng vạn sự yếu đuối, như nói với anh hãy nói có đi, hãy giúp cô đi.
Phong dẫu sao cũng là người tinh tế, anh hiểu và biết rõ Thượng Mỹ đang muốn gì, nhưng lại cười nhẹ.
"Không thưa cô."
"Khoan đã."
Thượng Mỹ thấy anh đi thì vội lao nhanh đến, giật phắt cánh tay đang được Phong Tình đỡ, bỏ mặc thân thể đang mềm nhũn giữ chặt lấy tay anh.
"Bảo anh ấy đến gặp tôi đi, hay nói cho tôi anh ấy ở đâu cũng được. Hay anh có thể nói giúp tôi Mạc Cảnh tìm thấy tôi rồi, bảo anh ấy hãy làm gì đó đi. Tôi không thể gặp hắn lần nữa, không được..."
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng nức nở, trái tim dẫu là sắt đá cũng chỉ là một cô gái đơn thuần. Thượng Mỹ cúi rụp đầu, vai run lên và bàn tay trở nên lạnh ngắt.
Phong Tình nhíu mày nhìn Thượng Mỹ sau đó liếc nhìn anh. Phong không hề thay đổi sắc mặt, nhưng lại trở tay nắm tay Thượng Mỹ rồi vỗ nhẹ vào cái vai gầy.
"Cô nghỉ ngơi đi."
Bàn tay nhỏ bé của cô gái bị phũ phàng buông ra, mặc cho cô có nắm chặt đến cỡ nào cũng không thể. Thượng Mỹ cảm thấy toàn thân đều đau, không chỉ riêng trái tim nữa.
Tùng, có thể tìm em không...
Thân thể rũ rượi ngồi sụp xuống sàn lần nữa, mặt sàn lạnh cóng như đôi bàn tay cô lúc này, như thân nhiệt cô lúc tên dơ bẩn kia chạm vào người mình. Cô không muốn, tuyệt đối không muốn gặp hắn ta lần nữa...
"Mau đứng dậy, tôi giúp cô."
Phong Tình đỡ Thượng Mỹ từ phía sau, cô vẫn thẫn thờ rồi chợt nhớ đến lúc Lãnh Phong gọi tên cô bác sĩ bên cạnh. Cô như dùng tất cả sự tuyệt vọng của mình cầu cứu.
"Giúp tôi, đừng... đừng để hắn tìm thấy tôi..."
Vừa nói Thượng Mỹ vạch những vết thương trên người mình, tuy đã lành phần nào nhưng những vết sẹo mờ vẫn chưa biến mất hẳn. Cô không khóc nhưng nước mắt cứ tuôn, sự sợ hãi đã bao trùm lấy cô như thế.
Phong Tình bình tĩnh hơn hẳn so với sự rối tung bất lực của cô gái nhỏ trước mặt. Cô nhìn xuyên qua làn nước trong đôi mắt long lanh đó, sâu tận tâm can là một trái tim thật sự run rẩy.
Cô ôm lấy bả vai Thượng Mỹ, vuốt ve nhẹ để cơn nghẹn có chút với đi thì nhẹ giọng.
"Tôi sẽ giúp, việc của cô bây giờ là nghỉ ngơi. Y tá sẽ giúp cô xem vết thương."
***
Quyết Tùng ánh lên vẻ tao nhã trong chiếc M2 đắt đỏ, bộ dạng chính trực cùng vẻ đẹp sáng bừng nhưng lạnh lẽo khiến màn đêm ngoài kia cũng phải e dè.
Ánh đèn đường thoát ẩn thoát hiện làm lộ ra vẻ suy tư ở anh, một dáng vẻ khó mà cảm thấy an toàn dù có nhìn ở xa hay gần.
Anh hạ cửa kính, mắt phượng nhìn xuyên qua cảnh đêm rực rỡ. Không biết trong anh đang lẫn lộn cảm xúc gì, cũng không rõ sự đau đáu trong lòng là do đâu. Chỉ biết mỗi giây mỗi phút trái tim ngày một bị đè nặng, như 1 cái gai ghim vào cơ thể nhưng không rõ vị trí ở chỗ nào.
Xế hộp dừng lại trước DTING, tài xế nhanh chóng bước ra sau mở cửa giúp anh. Bộ dạng bước ra cũng thần khí hơn người, gió phảng phất khiến những lọn tóc đen bay nhẹ, một vẻ đẹp vừa nhìn đã thích, nhìn lâu sẽ mê đắm ngắm kĩ sẽ chết trong biển hồ sắc sảo đó.
Một vẻ đẹp chết chóc nhưng mê người.
Tùng sải bước dài, tay gỡ hết khuy của áo Vest nhưng không hề lôi thôi, ngược lại lại cuốn hút lạ thường.
Cũng may nhân viên của DTING đều là nam, nếu không cứ hàng ngày Quyết Tùng, Lãnh Phong, Vương Khiêm, Niel, Hành Khiết đến ngộp mà chết.
Tùng nhấn nút đến tầng cao nhất, mở ra là một không gian "khổng lồ" của 5 con người giàu lại thích khoe khoang. Họ đã cho xây nơi này còn "thượng hạng" hơn mọi nhà hàng, khách sạn thượng hạng.
Niel vẫn như mọi ngày, gác chân lên bàn đọc tạp chí. Vương Khiêm thì vùi đầu vào công việc, Hành Khiết thì đi tìm thứ để chơi. Tùng bước vào cũng ngã lưng vào sofa, chân bắt chéo ngửa đầu.
"Này, bộ dạng này là do công việc hay yêu đương thế?"
Niel hất mặt về phía Tùng, gấp tạp chí lại đặt sang một bên.
Anh như không nghe, vẫn nhắm mắt ngửa đầu tìm kiếm sự yên tĩnh nhưng thật ra trong lòng là những cơn giận dữ ngầm cuộn trào.
Niel cảm thấy như bị sỉ nhục, làm ra động tác đánh đấm cho hả dạ rồi nhìn sang Hành Khiết ở phía xa, nhún vai bất lực.
Khóe miệng Hành Khiết cong lên trêu chọc, cuối cùng cũng có người hiểu cảm giác của anh sau những lần bị hắt hủi không cam tâm, nhướn mày đắc ý.
Thang máy bất ngờ hiện đỏ có dấu hiệu người đang đi lên. Dĩ nhiên chuyện đó không có gì đặc biệt, duy chỉ có cô gái bước ra từ thang máy khiến ai cũng ngỡ ngàng.
Thượng Mỹ trên người vẫn còn đồ bệnh nhân, mái tóc xơ xác và khuôn mặt tái nhợt chạy nhanh vào bên trong dáo dác tìm kiếm.
Niel mắt mở to hết cỡ nhìn cô, tất cả câu hỏi đều dồn lại ở cổ không biết sắp xếp sao cho đúng.
Cô vẫn còn sống? Tại sao? Quyết Tùng tha cho cô ấy? Sao cô ấy lại vào được đây? Bằng cách nào? Bộ dạng như vậy là do Tùng?
Niel áp lực đến cực độ, thở dài đứng phắt dậy chỉ tay vào cô gái bên ngoài cửa kính.
"Sao cô ta có thể vào được đây, tôi chưa bao giờ thấy một gương mặt nào khác ở đây trừ các người. Rốt cuộc..."
Câu nói dừng lại khi thấy Lãnh Phong bước ra ngay sau đó. Mọi người lập tức không cần nói cũng hiểu, riêng Quyết Tùng như đã chìm vào thế giới của riêng mình từ lâu.
"Tùng"
Vương Khiêm lúc này cũng chịu mở miệng, giọng nói lãnh đạm khiến mi Tùng run lên, mắt dần mở ra nhìn lên trần, từ từ gập cổ. Mắt phượng hiểm ác hướng về phía Khiêm.
Vương Khiêm lúc này nhìn sang một hướng khác, cả Niel và Hành Khiết cũng ngạc nhiên vì một điều gì đó.
Anh mệt mỏi lia mắt nhìn theo thì cũng chợt cứng người, mày đẹp nhíu lại, bao nhiêu cồn cào lại nổi dậy trong lòng, trái tim nhanh chóng thắt lại một nhịp.
Tùng lập tức đứng dậy, nhìn bộ dạng lóng ngóng theo sau Lãnh Phong vào phòng chính. Cô gái như cánh hoa xuân run trước gió, nhẹ nhàng đơn thuần lại trở nên tiều tụy khó nhận ra. Mày anh càng nhíu chặt, phóng ra tia lửa xuyên cả lớp kính dày.
Cửa được mở bằng chế độ tra võng mạc, Phong ngay sau khi bước vào thì đối mặt với Tùng. Cả hai vẫn im lặng nhưng lại thầm có trận chiến phía sau.
Thượng Mỹ vừa nhìn thấy Tùng đã vội chạy ngay đến ôm anh chặt cứng, cảm xúc dâng trào muốn vỡ òa nhưng lại bị cô cắn chặt môi kìm nén, đến tứa cả máu vẫn không thể buông lỏng.
Tùng để mặc cô ôm mình, khuôn mặt nghiêm nghị tỏa ra tia chết chóc nhìn Phong. Cả hai nhìn nhau như đang chiến đấu trong một thế giới riêng, ánh mắt ai cũng đầy kiêu hành.
Anh giật phắt vòng tay đang ôm mình ra, con ngươi màu hổ phách đẹp đến vậy nhưng chỉ toàn đem lại những cảm giác rợn người nguy hiểm. Anh nhìn cô không nói, đâu đó chỉ còn lại hận thù và trách móc.
Thượng Mỹ choáng váng trụ vừng, ngửa đầu nhìn anh, mắt đã sớm phủ một mảng sương mờ. Môi run rẩy thành tiếng.
"Hắn... hắn tìm được tôi rồi. Người đã gϊếŧ mẹ tôi, giam cầm rồi đánh đập tôi. Hắn ở đó, trước mặt tôi... Làm ơn... tôi không muốn..."
Vốn không định khóc, nhưng giờ khắc nói với anh những điều đó khiến bao nhiêu uất ức bỗng đè nặng lên trái tim nhỏ bé. Cô không nói được gì nữa vì chỉ toàn tiếng nấc nghẹn.
Tùng nhìn cô, cô gái nhỏ bé lại có quá nhiều vết cắt trong tâm hồn như vậy, liệu cô có sống để chịu đựng nổi? Anh không hề bỏ sót chi tiết nào trên thân thể đó, cái cách cô gầy đi, hay đôi má hồng có chút sưng đỏ, mép môi ứa máu và mu bàn tay vì giật phắt kim truyền dịch mà bị thương.
Tùng vẫn lãnh đạm nhìn cô, một tia cảm xúc cũng không để cô thấy. Một chút thương xót cũng không muốn cho cô.
Hình ảnh Khiết Ly vẫn đâu đó trong anh, là anh không muốn buôn bỏ, hay chính người con gái đó vẫn chưa hề rời đi.
Thượng Mỹ được vệ sĩ đưa ra khỏi DTING trong trạng thái khóc gào. Cô không hiểu cô đã sai điều gì, hay chỉ vì cái sai duy nhất là đã yêu anh.
Mạc Cảnh đứng thẳng dậy, sửa sang lại bộ vest đắt tiền.
"Cô là ai?"
Phong Tình nghe hỏi thì nhìn lại mình từ trên xuống dưới
"Mắt anh không dùng để nhìn à?"
Rồi nhìn sang Thượng Mỹ đang rũ rượi ở góc, cảm giác đồng cảm cùng xót xa nghẹn ở cổ.
"Tôi hỏi lại lần nữa, anh làm gì cô ấy?"
Mạc Cảnh liếc nhìn Thượng Mỹ, sau đó cười khẩy dần đi đến Phong Tình.
"Tôi đánh cô ấy."
"Thế nào? Cô cũng muốn?"
Phong Tình cứ lùi theo từng nhịp hắn bước, dù có tận 2 người nhưng cũng là phụ nữ, căn bản không thể chống lại 2 người đàn ông cao to như vậy được. Cô y tá bên cạnh vì sợ mà giữ chặt lấy tay Phong Tình, tưởng chừng như máu không thể lưu thông được nữa.
Tiếng bước chân từ đằng sau nhỏ dần rồi vang lên, chậm rãi toát lên vẻ điềm đạm.
"Cảnh thiếu, tôi không biết ngài có hứng thú ở đây?"
Phong Tình thở nhẹ một hơi. Giờ khắc bóng dáng Lãnh Phong đi đến trước mặt mình, nhìn thấy bóng lưng anh mới mạnh dạn điều chỉnh hơi thở.
Mạc Cảnh gãi gãi mũi, dừng một lúc rồi tiếp lời Lãnh Phong.
"Ngọn gió nào đưa ngài Lãnh Phong đến đây?"
"Tôi tìm cô ấy, còn anh?"
Lãnh Phong chỉ tay vào Phong Tình, rồi ánh mắt vô tình thấy cô gái nhỏ chui rúc trong góc. Vẻ sợ hãi yếu ớt khiến người khác lưu tâm.
Phong bước thêm vài bước hướng về phía Thượng Mỹ thì tên vệ sĩ phía sau bước lên, vẻ mặt kênh kiệu hất mặt đối đầu.
Phong nhíu mày, vẻ mặt lương thiện bỗng chốc trở nên tà ác.
"Có thể tránh đường một chút không?"
Mạc Cảnh xoay người phì cười, đẩy vai Phong một cái khiêu khích.
"Anh có quyền gì động vào đồ chơi của tôi?"
Phong phủi "bụi" ngay mép vai bị tên cặn bã mang danh thượng lưu chạm vào. Rồi dùng hai tay ôm lấy đầu vệ sĩ bên cạnh quật mạnh xuống gối, hắn phút chốc đã ngã xụi lơ vang lên tiếng động không hề nhỏ.
Tay Mạc Cảnh nhanh như cắt đã bị anh tóm lấy bẻ sang một bên. Phong lúc này mới chậm rãi trở lại nhìn con mồi đang đau đớn.
"Vậy anh có quyền gì động vào người tôi?"
"Ahhh... Buông... Buông tôi ra tên khốn kiếp?"
Mạc Cảnh bị đau, muốn dùng sức chống lại nhưng chợt nhận ra mình yếu hơn hẳn so với người trước mặt. Phong nghe xong thì càng bẻ sâu thêm chút nữa.
"Tôi là bác sĩ, không phải tên khốn kiếp."
Rồi dùng ánh mắt hình viên đạn trực tiếp nhìn vào Mạc Cảnh.
"Gọi lại đi?"
"Lãnh... Lãnh Phong đại nhân."
Mạc Cảnh hèn nhát gọi lớn tên Phong, được anh buông ra thì chạy lấy chạy để ra ngoài, không quên để lại ánh mắt oán hận.
Phong Tình bị màn trước mắt dọa phát run nhưng cũng không quên người cần cứu trước mắt. Cô lao nhanh đến Thượng Mỹ đang dần mất sức lực, ôm cô ngồi dậy.
Phong nhìn cô một lượt có vẻ quen, sau đó thì nhớ ra là cô gái qua lại với Mạc Cảnh, cũng là cô gái ở phòng cấp cứu hôm trước cùng với Khiết Ly. Hóa ra là chưa chết dưới tay Quyết Tùng, nhưng bộ dạng thì cũng như gần chết rồi.
"Tình, đến phòng anh."
Phong không suy nghĩ nữa dù gì cũng không phải chuyện của mình. Sải bước dài đi thì tiếng Thượng Mỹ phía sau run bần bật vội nói to.
"Bác sĩ..."
Anh xoay người, nhướn mày đợi câu tiếp theo.
"Anh có biết Tùng đúng không?"
Thượng Mỹ nhìn anh một cách cầu khẩn, trong đôi mắt long lanh đó có hàng vạn sự yếu đuối, như nói với anh hãy nói có đi, hãy giúp cô đi.
Phong dẫu sao cũng là người tinh tế, anh hiểu và biết rõ Thượng Mỹ đang muốn gì, nhưng lại cười nhẹ.
"Không thưa cô."
"Khoan đã."
Thượng Mỹ thấy anh đi thì vội lao nhanh đến, giật phắt cánh tay đang được Phong Tình đỡ, bỏ mặc thân thể đang mềm nhũn giữ chặt lấy tay anh.
"Bảo anh ấy đến gặp tôi đi, hay nói cho tôi anh ấy ở đâu cũng được. Hay anh có thể nói giúp tôi Mạc Cảnh tìm thấy tôi rồi, bảo anh ấy hãy làm gì đó đi. Tôi không thể gặp hắn lần nữa, không được..."
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng nức nở, trái tim dẫu là sắt đá cũng chỉ là một cô gái đơn thuần. Thượng Mỹ cúi rụp đầu, vai run lên và bàn tay trở nên lạnh ngắt.
Phong Tình nhíu mày nhìn Thượng Mỹ sau đó liếc nhìn anh. Phong không hề thay đổi sắc mặt, nhưng lại trở tay nắm tay Thượng Mỹ rồi vỗ nhẹ vào cái vai gầy.
"Cô nghỉ ngơi đi."
Bàn tay nhỏ bé của cô gái bị phũ phàng buông ra, mặc cho cô có nắm chặt đến cỡ nào cũng không thể. Thượng Mỹ cảm thấy toàn thân đều đau, không chỉ riêng trái tim nữa.
Tùng, có thể tìm em không...
Thân thể rũ rượi ngồi sụp xuống sàn lần nữa, mặt sàn lạnh cóng như đôi bàn tay cô lúc này, như thân nhiệt cô lúc tên dơ bẩn kia chạm vào người mình. Cô không muốn, tuyệt đối không muốn gặp hắn ta lần nữa...
"Mau đứng dậy, tôi giúp cô."
Phong Tình đỡ Thượng Mỹ từ phía sau, cô vẫn thẫn thờ rồi chợt nhớ đến lúc Lãnh Phong gọi tên cô bác sĩ bên cạnh. Cô như dùng tất cả sự tuyệt vọng của mình cầu cứu.
"Giúp tôi, đừng... đừng để hắn tìm thấy tôi..."
Vừa nói Thượng Mỹ vạch những vết thương trên người mình, tuy đã lành phần nào nhưng những vết sẹo mờ vẫn chưa biến mất hẳn. Cô không khóc nhưng nước mắt cứ tuôn, sự sợ hãi đã bao trùm lấy cô như thế.
Phong Tình bình tĩnh hơn hẳn so với sự rối tung bất lực của cô gái nhỏ trước mặt. Cô nhìn xuyên qua làn nước trong đôi mắt long lanh đó, sâu tận tâm can là một trái tim thật sự run rẩy.
Cô ôm lấy bả vai Thượng Mỹ, vuốt ve nhẹ để cơn nghẹn có chút với đi thì nhẹ giọng.
"Tôi sẽ giúp, việc của cô bây giờ là nghỉ ngơi. Y tá sẽ giúp cô xem vết thương."
***
Quyết Tùng ánh lên vẻ tao nhã trong chiếc M2 đắt đỏ, bộ dạng chính trực cùng vẻ đẹp sáng bừng nhưng lạnh lẽo khiến màn đêm ngoài kia cũng phải e dè.
Ánh đèn đường thoát ẩn thoát hiện làm lộ ra vẻ suy tư ở anh, một dáng vẻ khó mà cảm thấy an toàn dù có nhìn ở xa hay gần.
Anh hạ cửa kính, mắt phượng nhìn xuyên qua cảnh đêm rực rỡ. Không biết trong anh đang lẫn lộn cảm xúc gì, cũng không rõ sự đau đáu trong lòng là do đâu. Chỉ biết mỗi giây mỗi phút trái tim ngày một bị đè nặng, như 1 cái gai ghim vào cơ thể nhưng không rõ vị trí ở chỗ nào.
Xế hộp dừng lại trước DTING, tài xế nhanh chóng bước ra sau mở cửa giúp anh. Bộ dạng bước ra cũng thần khí hơn người, gió phảng phất khiến những lọn tóc đen bay nhẹ, một vẻ đẹp vừa nhìn đã thích, nhìn lâu sẽ mê đắm ngắm kĩ sẽ chết trong biển hồ sắc sảo đó.
Một vẻ đẹp chết chóc nhưng mê người.
Tùng sải bước dài, tay gỡ hết khuy của áo Vest nhưng không hề lôi thôi, ngược lại lại cuốn hút lạ thường.
Cũng may nhân viên của DTING đều là nam, nếu không cứ hàng ngày Quyết Tùng, Lãnh Phong, Vương Khiêm, Niel, Hành Khiết đến ngộp mà chết.
Tùng nhấn nút đến tầng cao nhất, mở ra là một không gian "khổng lồ" của 5 con người giàu lại thích khoe khoang. Họ đã cho xây nơi này còn "thượng hạng" hơn mọi nhà hàng, khách sạn thượng hạng.
Niel vẫn như mọi ngày, gác chân lên bàn đọc tạp chí. Vương Khiêm thì vùi đầu vào công việc, Hành Khiết thì đi tìm thứ để chơi. Tùng bước vào cũng ngã lưng vào sofa, chân bắt chéo ngửa đầu.
"Này, bộ dạng này là do công việc hay yêu đương thế?"
Niel hất mặt về phía Tùng, gấp tạp chí lại đặt sang một bên.
Anh như không nghe, vẫn nhắm mắt ngửa đầu tìm kiếm sự yên tĩnh nhưng thật ra trong lòng là những cơn giận dữ ngầm cuộn trào.
Niel cảm thấy như bị sỉ nhục, làm ra động tác đánh đấm cho hả dạ rồi nhìn sang Hành Khiết ở phía xa, nhún vai bất lực.
Khóe miệng Hành Khiết cong lên trêu chọc, cuối cùng cũng có người hiểu cảm giác của anh sau những lần bị hắt hủi không cam tâm, nhướn mày đắc ý.
Thang máy bất ngờ hiện đỏ có dấu hiệu người đang đi lên. Dĩ nhiên chuyện đó không có gì đặc biệt, duy chỉ có cô gái bước ra từ thang máy khiến ai cũng ngỡ ngàng.
Thượng Mỹ trên người vẫn còn đồ bệnh nhân, mái tóc xơ xác và khuôn mặt tái nhợt chạy nhanh vào bên trong dáo dác tìm kiếm.
Niel mắt mở to hết cỡ nhìn cô, tất cả câu hỏi đều dồn lại ở cổ không biết sắp xếp sao cho đúng.
Cô vẫn còn sống? Tại sao? Quyết Tùng tha cho cô ấy? Sao cô ấy lại vào được đây? Bằng cách nào? Bộ dạng như vậy là do Tùng?
Niel áp lực đến cực độ, thở dài đứng phắt dậy chỉ tay vào cô gái bên ngoài cửa kính.
"Sao cô ta có thể vào được đây, tôi chưa bao giờ thấy một gương mặt nào khác ở đây trừ các người. Rốt cuộc..."
Câu nói dừng lại khi thấy Lãnh Phong bước ra ngay sau đó. Mọi người lập tức không cần nói cũng hiểu, riêng Quyết Tùng như đã chìm vào thế giới của riêng mình từ lâu.
"Tùng"
Vương Khiêm lúc này cũng chịu mở miệng, giọng nói lãnh đạm khiến mi Tùng run lên, mắt dần mở ra nhìn lên trần, từ từ gập cổ. Mắt phượng hiểm ác hướng về phía Khiêm.
Vương Khiêm lúc này nhìn sang một hướng khác, cả Niel và Hành Khiết cũng ngạc nhiên vì một điều gì đó.
Anh mệt mỏi lia mắt nhìn theo thì cũng chợt cứng người, mày đẹp nhíu lại, bao nhiêu cồn cào lại nổi dậy trong lòng, trái tim nhanh chóng thắt lại một nhịp.
Tùng lập tức đứng dậy, nhìn bộ dạng lóng ngóng theo sau Lãnh Phong vào phòng chính. Cô gái như cánh hoa xuân run trước gió, nhẹ nhàng đơn thuần lại trở nên tiều tụy khó nhận ra. Mày anh càng nhíu chặt, phóng ra tia lửa xuyên cả lớp kính dày.
Cửa được mở bằng chế độ tra võng mạc, Phong ngay sau khi bước vào thì đối mặt với Tùng. Cả hai vẫn im lặng nhưng lại thầm có trận chiến phía sau.
Thượng Mỹ vừa nhìn thấy Tùng đã vội chạy ngay đến ôm anh chặt cứng, cảm xúc dâng trào muốn vỡ òa nhưng lại bị cô cắn chặt môi kìm nén, đến tứa cả máu vẫn không thể buông lỏng.
Tùng để mặc cô ôm mình, khuôn mặt nghiêm nghị tỏa ra tia chết chóc nhìn Phong. Cả hai nhìn nhau như đang chiến đấu trong một thế giới riêng, ánh mắt ai cũng đầy kiêu hành.
Anh giật phắt vòng tay đang ôm mình ra, con ngươi màu hổ phách đẹp đến vậy nhưng chỉ toàn đem lại những cảm giác rợn người nguy hiểm. Anh nhìn cô không nói, đâu đó chỉ còn lại hận thù và trách móc.
Thượng Mỹ choáng váng trụ vừng, ngửa đầu nhìn anh, mắt đã sớm phủ một mảng sương mờ. Môi run rẩy thành tiếng.
"Hắn... hắn tìm được tôi rồi. Người đã gϊếŧ mẹ tôi, giam cầm rồi đánh đập tôi. Hắn ở đó, trước mặt tôi... Làm ơn... tôi không muốn..."
Vốn không định khóc, nhưng giờ khắc nói với anh những điều đó khiến bao nhiêu uất ức bỗng đè nặng lên trái tim nhỏ bé. Cô không nói được gì nữa vì chỉ toàn tiếng nấc nghẹn.
Tùng nhìn cô, cô gái nhỏ bé lại có quá nhiều vết cắt trong tâm hồn như vậy, liệu cô có sống để chịu đựng nổi? Anh không hề bỏ sót chi tiết nào trên thân thể đó, cái cách cô gầy đi, hay đôi má hồng có chút sưng đỏ, mép môi ứa máu và mu bàn tay vì giật phắt kim truyền dịch mà bị thương.
Tùng vẫn lãnh đạm nhìn cô, một tia cảm xúc cũng không để cô thấy. Một chút thương xót cũng không muốn cho cô.
Hình ảnh Khiết Ly vẫn đâu đó trong anh, là anh không muốn buôn bỏ, hay chính người con gái đó vẫn chưa hề rời đi.
Thượng Mỹ được vệ sĩ đưa ra khỏi DTING trong trạng thái khóc gào. Cô không hiểu cô đã sai điều gì, hay chỉ vì cái sai duy nhất là đã yêu anh.
Bình luận truyện