Dưới Đống Hoang Tàn

Chương 4



4.

Ngày Hạ Oánh chuyển đi trời nhiều mây. Hôm ấy, tôi cùng Hạ Xuyên sang nhà mới của cô ta.

Cô ta có rất nhiều đồ đạc, chỉ riêng dọn dẹp và đóng gói thôi cũng mất gần bốn tiếng đồng hồ.

Lúc chúng tôi vừa về đến nhà, trời bắt đầu đổ mưa. Đột nhiên chuông điện thoại của Hạ Xuyên reo, là cuộc gọi của Hạ Oánh.

Ở đầu dây bên kia, không biết Hạ Oánh nói gì với anh.

Tôi thấy rõ Hạ Xuyên phải dừng lại một chút, mới trả lời cô ta.

Vừa cúp điện thoại, nét mặt Hạ Xuyên hiện lên vẻ lo lắng. Anh chạy vào căn phòng nơi cô ta từng ở. Lúc đi ra Hạ Xuyên vội cầm lấy cái ô dựng trước cửa, lao ra ngoài. Trước khi đi, anh còn không quên để lại một câu:

"Em ấy quên ít đồ nên nhờ anh mang sang."

Tôi nhìn bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, hỏi:

“Nhất định phải mang sang ngay bây giờ sao?”

“Em ấy nói thứ này rất quan trọng, cần sử dụng ngay bây giờ.”

Tôi gật đầu, kiên quyết nói:

“Em đi với anh.”

Lúc này Hạ Xuyên mới mỉm cười, bước đến ôm tôi vào lòng, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

"Em ở nhà đi. Bên ngoài trời đang mưa to. Đừng lo lắng, anh giao đồ xong sẽ quay về ngay."

Tôi không cứng đầu nữa. Dù rất muốn đi cùng anh, nhưng bây giờ tôi đang mang thai, tôi không thể tùy hứng như vậy.

Ngồi xuống ghế sofa, tôi chậm rãi rót cho mình một cốc nước nóng, đợi đến khi nước nguội lạnh, Hạ Xuyên vẫn chưa quay lại.

Đúng lúc này, tôi nhận được tin nhắn của anh.

"Nghiên Nghiên, ngoài trời vẫn đang mưa to, anh sẽ ở lại đây một lúc, đợi tí nữa mưa ngớt anh sẽ về ngay. Tí nữa về anh sẽ mua cho em món bánh mochi mà em thích."

Tôi nhìn chăm chú tin nhắn này một lúc mới trả lời: “Vâng” rồi đứng dậy.

***

Cửa nhà Hạ Oánh không khóa.

Qua cánh cửa khép hờ, tôi mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp bên trong. Nhưng tôi không có đủ dũng khí để đẩy nó ra. Ngoài hành lang tối om.

Đứng trước cửa, tôi có thể nghe thấy âm thanh nức nở bên trong.

Người đang khóc là Hạ Oánh.

"Anh Hạ Xuyên, em rất nhớ anh. Mấy năm nay ở nước ngoài, từng giây từng phút em đều nhớ đến anh..."

“Anh không nhớ em sao?”

Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của tôi bắt đầu run lên.

“Hạ Oánh, em say rồi, buông anh ra, đừng làm loạn nữa.”

Sau đó là tiếng chai rượu rơi xuống đất. Có lẽ Hạ Xuyên muốn đẩy cô ta ra.

"Em không đùa!"

"Rõ ràng anh là người nói thích em trước, là người nói muốn ở bên em mãi mãi!"

"Anh vẫn còn thích em có phải không? Chắc chắn anh vẫn còn thích em!"

"Em đã hỏi Tống Nghiên rồi, hai người ở bên nhau vào ngày 10 tháng 6 năm 2019. Cũng trong ngày hôm ấy từ chỗ cha em, anh mới biết em đang hẹn hò với người khác. Bởi vì phát hiện em ở bên người khác, anh giận em nên mới đồng ý yêu đương với chị ta phải không?!"

"Trả lời em đi!"

Tôi đợi rất lâu, vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của anh, cả người cảm thấy mệt mỏi rã rời.

"Vậy thì sao, mọi thứ đã kết thúc rồi, anh..."

Trái tim tôi như chìm xuống đáy vực. Dường như tôi đã mất đi ý thức, chỉ biết chôn chân tại chỗ. Cơ thể tôi thật lạnh lẽo nhưng tại sao tim vẫn đập không ngừng, như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Tự nhiên, tất cả âm thanh trong phòng đều biến mất, chỉ còn lại tiếng th ở dốc.

Âm thanh đó quá quen thuộc với tôi. Trước đây tôi rất thích câu lấy cổ Hạ Xuyên, hôn trộm anh lúc anh đang đọc sách. Sau đó anh sẽ phát ra tiếng th ở dốc này.

Họ đang hôn nhau.

Chính xác hơn là Hạ Oánh đang hôn anh.

Còn Hạ Xuyên thì sao? Anh có vẻ mặt, phản ứng gì?

Trong tiềm thức, tôi đẩy khẽ cánh cửa ra.

Dưới ánh đèn, tôi đã thấy rõ vẻ kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt Hạ Xuyên, nhưng ngay sau đó, tôi đã thấy anh đã chậm rãi nhắm mắt lại.

Họ ôm hôn nhau dưới ánh đèn ấm áp. Tôi không nhịn được nữa, bụm miệng nức nở, chạy như đ.iên.

Có lẽ nghe thấy tiếng động, hai người trong phòng tách nhau ra. Hạ Xuyên lao vội ra ngoài, đuổi theo tôi.

"Nghiên Nghiên!"

"Nghiên Nghiên, hãy nghe anh giải thích, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!"

Về đến nhà, mặc kệ Hạ Xuyên ở bên ngoài đang cố gắng giải thích, thì tôi vẫn khóa cửa trốn trong phòng ngủ, nôn thốc nôn tháo.

Hạ Xuyên nói anh ở đó với Hạ Oánh vì cô ta đã uống say và tinh thần không ổn định. Anh còn nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, tất cả đều là do Hạ Oánh say rượu làm bậy.

Cả nụ hôn đó cũng vậy.

"Nghiên Nghiên, mọi chuyện đều là quá khứ. Bây giờ anh đã có em bên cạnh. Về phần Hạ Oánh, anh thực sự chỉ coi em ấy như em gái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện