Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 48



"Mẹ, mẹ nói những lời này là có ý gì?" Lăng Chu gần như gian nan từng chữ từng chữ để nói ra những lời này, anh cảm thấy trong đầu rối loạn như ma trong nháy mắt, muốn để ý cũng không để ý không rõ ràng được, nếu như lời mẹ anh nói là sự thật, cuộc đời của anh tính là gì, anh yêu Dĩnh Nhi sáu năm, hận cô sáu năm, kết quả, những việc này đều là kết quả cha anh âm thầm thao túng, anh đối mặt với mình như thế nào, hơn nữa đối mặt với Dĩnh Nhi như thế nào, thậm chí anh không dám nghĩ trước kia về sau, quá khứ, vào giờ khắc này vật sở hữu đều là giả, thành vật hy sinh ở dưới âm mưu quỷ kế, tình yêu của anh, cuộc đời của anh, có lẽ đều là một âm mưu của cha anh.

Lăng Thủ Chính phục hồi tinh thần lại trước, đi tới mất bò mới lo làm chuồng mà nói một câu: "Đừng nghe mẹ con nói bậy, không thể nào." Lăng Thủ Chính cũng biết người phụ nữ Trần Tư Yến này không đáng tin cậy, ở tỉnh G mang danh nữ phóng viên xinh đẹp, cũng có quan hệ với nhiều lãnh đạo tỉnh, cũng do một lần ông uống say trong bữa tiệc, mới có quan hệ với bà ta.

Lăng Thủ Chính không thích Trần Tư Yến, người phụ nữ này rất giỏi tính kế, một lòng muốn bò lên phía bên trên, vì bò lên trên, với ai cũng có thể lên giường, chỉ là Lăng Thủ Chính rất rõ ràng, nếu như nói Trần Tư Yến có chút tình cảm thật đối với người nào, vậy thì phải là Sở Cảnh Sơn.

Năm đó lúc ở đại học, ông và Sở Cảnh Sơn gặp gỡ Nhạc Thu Mạn cùng lúc, Nhạc Thu Mạn là một cô gái không cách nào khiến người ta không thích, cho tới hôm nay, Lăng Thủ Chính cũng sẽ không quên buổi tiệc đón người mới, cô khẽ khẽ múa một điệu kia, đẹp đến chấn động lòng người.

Nhạc Thu Mạn xuất thân vọng tộc ở Giang Nam, cho dù hôm nay, trên người bà ấy vẫn còn để lại loại phong cách con nhà quyền quý đó, khiến ở trong học sinh nữ ở đại học, đặc biệt như vậy, có lời nói bụng có thi thư khí tự hoa, ông cảm thấy chính là để nói Nhạc Thu Mạn, thư pháp của bà kế thừa từ ông nội và cha, rất có khí phách, tranh Trung Quốc của bà từng làm bậc thầy tranh Trung Quốc mà trường học mời cũng phải khen nức nở, bà có thể làm thơ có thể vẽ, có thể đàn có thể múa, ở trong đại học, bà giống như một ngôi sao lộng lẫy nhất, khiến đông đảo học sinh nam mê muội, cũng bao gồm mình và Sở Cảnh Sơn.

Bọn họ gần như thích bà cùng một lúc, nhưng cuối cùng bà lại yêu Cảnh Sơn, vì gả cho ông ấy, thậm chí bà khăng khăng làm theo ý mình cắt đứt quan hệ với gia tộc, cũng là khi đó, Lăng Thủ Chính mới biết, Nhạc Thu Mạn nhìn qua rất dịu dàng, trong xương lại có thể bất chấp tất cả vì tình yêu, lúc đó ông ghen tỵ nổi điên, ông cảm thấy, cái gì mình cũng hơn Sở Cảnh Sơn, Sở Cảnh Sơn có cái gì chứ, nhưng Nhạc Thu Mạn lại lựa chọn Sở Cảnh Sơn.

Lăng Thủ Chính cũng không hiểu rốt cuộc tại sao nhiều năm như vậy, ông ghen ghét Sở Cảnh Sơn, sau hai người lại tham gia chính trị cùng nhau, mặc dù Sở Cảnh Sơn không có bối cảnh gia đình, lại vẫn có thể tạo ra một mảnh bầu trời riêng như cũ, không biết duyên phận là cái gì, cuối cùng hai người lại đều trở thành phó chủ tịch tỉnh G, trên chính trị nào có bạn bè, Sở Cảnh Sơn vẫn là đối thủ của ông, hơn nữa ông ấy trải qua quá hạnh phúc, mọi việc đều buồm thuận gió rồi.

Lúc ấy khi Nhạc Thu Mạn lựa chọn Sở Cảnh Sơn, mình còn muốn, bà nhất định sẽ hối hận, khi bà đi theo Cảnh Sơn trở thành người phụ nữ đã có chồng bình thường thấp hèn, mỗi ngày quanh quẩn vấn đề củi gạo dầu muối sống qua ngày, bà nhất định sẽ hối hận, nhưng ông sai lầm rồi, ông nhìn thấy chính là một nhà ba người bọn họ hạnh phúc, cái loại hài hòa mỹ mãn đó, càng làm ông ghen ghét như điên.

Lúc Trần Tư Yến vào trường học của bọn họ, Cảnh Sơn và Thu Mạn đã là người yêu, Trần Tư Yến xinh đẹp mà giỏi mưu tính, từ lúc đại học bà ta liền thích Sở Cảnh Sơn, đây gần như là bí mật công khai, bà là người tỉnh G, sau lại trở thành phóng viên báo tỉnh G, bà ta ghen tỵ với Nhạc Thu Mạn, giống như mình ghen tỵ với Sở Cảnh Sơn.

Rất nhiều chuyện, bây giờ nghĩ tới cũng có chút hối hận, nhưng làm cũng đã làm, hối hận cũng đã chậm, huống hồ, sự tình đã qua sáu năm, Lăng Thủ Chính có cũng muốn an ổn, ban đầu còn có chút bận tâm đến nhà họ Nhạc, nhưng Sở Cảnh Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Nhạc cũng không ra mặt, có lẽ cũng sẽ không nhúng tay.

Thật ra thì Lăng Thủ Chính đã sớm biết, với tính tình của Nhạc Thu Mạn, thà chết, cũng sẽ không trở về cầu xin cha mẹ, nhưng hiện tại đột nhiên nhảy ra chuyện của Trần Tư Yến, ông cũng không phải sợ Trần Tư Yến sẽ dính líu tới mình, vật đổi sao dời, năm đó vài người như Trần Tư Yến cũng không có chuyện gì, hôm nay mình cũng đã giữ chức quan trọng, truy cứu tới, đối với người nào cũng không tốt, ông sợ chuyện này là nhằm vào chuyện của Sở Cảnh Sơn sáu năm trước, nếu thật sự muốn lật lại,ông liền hoàn toàn xong rồi, cho dù nhà họ Lăng cũng không cứu được ông.

Hơn nữa, qua lâu như vậy còn có thể tìm ra những video này, người này sao có thể là nhân vật bình thường được, vào lúc này Lăng Thủ Chính bể đầu sứt trán, trong nhà còn không yên tĩnh.

Năm đó cưới Chu Đại Lam hoàn toàn là do trong nhà làm chủ, dù sao không phải là người mình thích, kết hôn với ai cũng như nhau, sau đó con ra đời, cũng qua mấy chục năm như vậy, ông không quan tâm Chu Đại Lam ầm ĩ với ông, nhưng ông lại để ý suy nghĩ của con trai, mặc dù thân Lăng Chu ở quan trường, nhưng nội tâm lại vẫn giữ tinh khiết lương thiện chính nghĩa, từ đầu đến cuối mình vẫn là mục tiêu, tấm gương của anh, nếu như những việc này đột nhiên biến mất, ông không dám nghĩ Lăng Chu sẽ biến thành cái dạng gì, dù sao Lăng Chu cũng là con của ông, ông không muốn phá hủy anh.

Lăng Thủ Chính nhanh chóng tỉnh táo lại, đi tới đưa tay thử kéo anh:"Con đã trở lại, mẹ con đang ở thời kỳ mãn kinh, cảm xúc không ổn định, đừng nghe mẹ con nói hưu nói vượn." Lăng Chu bị cha anh kéo đến ngồi xuống bên sofa.

Ánh mắt Lăng Thủ Chính quét qua vợ rất sắc, thần trí Chu Đại Lam cũng trở về, biết việc này để cho con biết thì không tốt, nhưng giọng điệu này thật sự có chút nuốt không trôi.

Lăng Chu ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon nghĩ thật lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng cha: "Cha, cha nói sự thật với con đi, chuyện của chú Sở năm đó, không có quan hệ có với cha đúng hay không?".

Đối mặt với ánh mắt của con trai, Lăng Thủ Chính gần như có chút không chống đỡ được, ánh mắt lóe lóe nói: "Đều đã qua sáu năm rồi, hiện tại truy cứu những việc này có ý nghĩa sao?"

"Có." Lăng Chu nói như đinh chém sắt: "Cha, con muốn cha nói một câu, cha nói cho con biết, chuyện của chú Sở năm đó không liên quan tới cha đi." Giọng nói Lăng Chu gần như có chút khẩn cầu.

Sắc mặt Lăng Thủ Chính có chút tối tăm, Chu Đại Lam mở miệng nói: " Hôm nay đứa bé này sao vậy, chuyện đã qua rồi, còn nói làm cái gì nữa? Mới vừa rồi đều là mẹ nói bậy, con đừng tin là thật." "Nói bậy sao?" Lăng Chu thì thào nói: "So với hai người con còn hi vọng những việc kia đều là nói bậy, nếu như là thật,con thật sự thấy hổ thẹn thay hai người, con còn lấy làm hổ thẹn với chính mình nữa, còn nữa, cha, chuyện này con sẽ đi điều tra rõ ràng."

"Con điều tra rõ sao?" Giọng nói của Chu Đại Lam quát lên rất bén nhọn: "Có phải con quên ai mới là cha con hay không, thật sự điều tra ra cái gì, có phải còn muốn vì đại nghĩa diệt thân hay không, tự tay đưa cha con vào nhà tù, vì tiểu tiện nhân Sở Dĩnh này, ngay cả cha mẹ con cũng không cần có phải hay không"

Sắc mặt trắng bệch Lăng Chu trong nháy mắt, trắng bệch gần như không có một tia sắc người: "Nói như vậy là sự thật, chuyện của chú Sở, thật sự là do cha làm đúng không? Tại sao? Vì danh lợi? Vì địa vị? Vì những thứ này mà có thể mất hết nhân tính hãm hại bạn bè như thế sao, cha, lúc cha làm những chuyện này, chẳng lẽ không sợ thiên lý rõ ràng, chẳng lẽ cũng không cảm thấy áy náy sao? Sáu năm này, buổi tối lúc cha ngủ, chẳng lẽ cũng không gặp cơn ác mộng, không sợ chú Sở trở lại tìm cha, người quá đáng sợ, cha căn bản không phải là người......" Đứng lên lảo đảo xông ra ngoài.

Chu Đại Lam cương quyết muốn đuổi theo, bị Lăng Thủ Chính níu lại một phen: "Để cho nó đi đi, nếu quả thật là con nó đưa tôi vào tù, Lăng Thủ Chính tôi sẽ chấp nhận." Truyện chỉ post duy nhất tại cungquanghang

Vào lúc này Chu Đại Lam cũng an tĩnh lại, nhớ tới Trần Tư Yến, không khỏi hừ một tiếng nói: "Đều là tiện nhân Trần Tư Yến kia gây nên." Lăng Thủ Chính lạnh lùng nhìn bà chằm chằm: "Không phải do bà cố tình gây sự, Lăng Chu cũng sẽ không biết những việc này, bà còn nói bà ta, bà biết cái gì, bà ngay cả cái rắm cũng không tính, tôi sợ là người phía sau bà ta kia, nếu người này lật lại chuyện nhiều năm trước, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy."

Chu Đại Lam nói: "Không bỏ qua việc này, còn muốn như thế nào, thật sự chẳng lẽ muốn lật lại bản án thay Sở Cảnh Sơn? Tại sao nhà họ Lăng chúng ta phải sợ hắn ta hay sao?" Lăng Thủ Chính thở dài: "Người bình thường tôi tự nhiên không phải sợ, nhưng chỉ sợ nhà họ Lăng cũng không chọc nổi người này....." "Ông nói là?" Lăng Thủ Chính nói: "Chu Tự Hàn."

Chu Đại Lam nói: " Anh ta có chuyện gì ở nơi này sao?" Chợt nhớ tới những xì căng đan kia liền nói: "Ông nói là Chu Tự Hàn vì Sở Dĩnh, sẽ cho lật lại bản án của Sở Cảnh Sơn, làm sao có thể?"

"Sao không thể nào, nếu như Chu Tự Hàn cưới Sở Dĩnh, Sở Dĩnh là con dâu nhà họ Chu, Sở Cảnh Sơn chính là cha vợ của anh ta, con rể lật lại bản án cho cha vợ, không phải là chuyện nên làm sao?"

Chu Đại Lam cũng thật sự sợ, nhà họ Chu có lực ảnh hưởng ở hai giới quân đội và chính trị, nhà họ Lăng thật sự không thể sánh vai: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Lăng Thủ Chính không lên tiếng, nhưng mà đây là suy đoán của ông, trước từ dự tính xấu nhất thôi, lai lịch còn không rõ ràng lắm, cho dù thật sự đi đến bước này, có lẽ còn có một đường sống, đó chính là Sở Dĩnh, dù sao ông hiểu rõ tình cảm của Sở Dĩnh và Lăng Chu, lúc trước vì tương lai của Lăng Chu, Sở Dĩnh cũng có thể nhịn đau mà chia tay, không liên lụy tới anh, hôm nay cũng có thể vì Lăng Chu, để cho mình một đường sống hay không......

Mấy ngày nay Sở Dĩnh trôi qua rất thuận lợi, nói ra chuyện tương lai với Chu Tự Hàn, thì một tia áp lực cuối cùng cũng bị mất, Chu Tự Hàn nói thích cô, cô đối với Chu Tự Hàn là gì đây? Chưa nói tới thích, nhưng dần dần cũng bắt đầu không chán ghét, ít nhất không đối chọi, ghê tởm giống như khi vừa bắt đầu như vậy, cảm thấy người đàn ông này không đúng tí nào, quan hệ của hai người giống như được đẩy ra khỏi lớp sương mù dày đặc, dần dần rõ ràng.

Tính tình Chu Tự Hàn vẫn bá đạo không nói đạo lý như cũ, những việc này, Sở Dĩnh cảm thấy là do trời sinh, xem ra đời này cũng không thay đổi được, có lúc suy nghĩ một chút, Chu Tự Hàn bá đạo còn rất đàn ông, giống như khi đạp tên cặn bã Triệu Quân ở trên đường lớn, mỗi lần Sở Dĩnh nhớ tới, cũng cảm thấy mặc dù khi đó Chu Tự Hàn rất hung hăng nhưng cũng đáng yêu, lấy bạo chế bạo, đối phó với loại người như Triệu Quân vậy, có lẽ phương pháp của Chu Tự Hàn là hữu dụng nhất.

Từ ngày đó về sau, cô và Lưu Giai đi ra ngoài dạo phố, gặp gỡ qua Triệu Quân một lần, nhìn thấy cô, liền tránh xa, sợ như thế, hèn mọn lại tức cười.

Mấy ngày nay Sở Dĩnh đều nghĩ, cho dù không thích, cứ đi xuống với Chu Tự Hàn như vậy, cũng có thể kiên nhẫn đi qua, dù sao cũng là ở chung, hợp thì ở chung, không hợp thì chia tay, lại có một số người hoặc chuyện, đều sẽ xuất hiện.

Sở Dĩnh nhận điện thoại của Nhạc Thu Mạn, trở về nhà rồi, Nhạc Thu Mạn vừa thấy con gái, liền đưa trong tay tờ báo tới: "Dĩnh Nhi, chuyện này, có quan hệ với con hay không?"

Sở Dĩnh buồn bực nhìn tờ báo một chút, cô biết chuyện này, bên ngoài bàn tán xôn xao, hơn nữa manh mối rất rõ ràng chỉ về hướng Lăng Thủ Chính cha của Lăng Chu, Sở Dĩnh không có cảm thấy chuyện này và bản thân mình có quan hệ gì?

Nhạc Thu Mạn nhìn chằm chằm con gái một lúc lâu, lôi cô ngồi vào trên ghế sa lon nói: "Dĩnh Nhi nói thật với mẹ, thật sự buông tay được đứa bé nhà họ Lăng kia sao?"

Sở Dĩnh sửng sốt một chút, suy nghĩ rất nghiêm túc một chút, chậm rãi lắc đầu một cái: "Mẹ, chính con cũng không biết, nhưng từ khi chia tay với anh ấy, con không nghĩ sẽ có kết quả với anh ấy nữa."

Nhạc Thu Mạn khe khẽ thở dài: "Mẹ có câu muốn nói với con, cha con đã đi, bất kể bởi vì sao, cát bụi trở về với cát bụi, mẹ và cha con giống nhau, chỉ hy vọng con có thể bình an sống qua ngày, cho nên, đồng ý với mẹ, không nên đi truy cứu chuyện đã qua, ân oán tương báo, nào có kết thúc hả? Làm người phải tích phúc, bây giờ nhìn con như vậy, mẹ rất thỏa mãn."

Sở Dĩnh từ trong nhà ra ngoài, còn đang suy nghĩ lời của mẹ, lời mẹ nói chứa đầy hàm ý, chẳng lẽ chuyện của cha sẽ có quan hệ với cha của Lăng Chu sao? Như vậy Lăng Chu...... Vừa nghĩ đến Lăng Chu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy anh.

Vẻ mặt Lăng Chu có chút không đúng, xe của anh dừng ở cửa chung cư, anh dựa vào trên cửa xe, có vài phần nhìn qua chút nóng nảy chán chường, Sở Dĩnh không muốn tranh đi cãi lại bởi vì Lăng Chu và Chu Tự Hàn, cho nên cô vô cùng muốn làm bộ như không nhìn thấy anh, nhưng Lăng Chu lại chạy bộ tới đây, ngăn cản ở trước mặt cô, dùng một loại giọng điệu tuyệt vọng khẩn cầu nói: "Dĩnh Nhi, chúng ta phải nói chuyện một chút, có thể cho anh một chút thời gian hay không......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện