Dưới Vẻ Bề Ngoài
Chương 98: Nhớ nhung (03)
Lần trước là chiếc giày Ý, lần này là chiếc hoa tai bị rớt. Lệ Liệt Nông thừa nhận mình có thể nghĩ ra mười nghìn kịch bản cho chuyện Hứa Qua bị “rụng đồ”.
Nhất định là lúc ấy, mấy tên đàn ông đó vắt hết óc và mớ kinh nghiệm tán gái ra để kề sát tai cô, rót vào đó lời ngon tiếng ngọt, khiến cô cười toe toét. Nhìn cô cười ngoác miệng tít mắt, mấy tên đó lại tranh thủ bắc cầu: “Em thật xinh đẹp, cứ như vậy đi về một mình thì khiến người khác phạm tội mất”, “Hôm qua không phải lần đầu anh gặp em, thực ra anh đã nhìn thấy em từ cuối tuần trước. Nay buổi đầu làm quen, anh có thể đưa cô gái xinh đẹp như em về được không?”
Thậm chí, Lệ Liệt Nông còn nghiến răng chèo chẹo với tưởng tượng của mình, khi mấy gã đó nói các câu đại loại kiểu: “Em thơm quá, anh tò mò không biết đây là mùi nước hoa nào. Suỵt, đừng nói vội. Để anh tập luyện khứu giác để tìm ra nhé”, “Anh muốn em, mỹ nhân à, về nhà anh hay nhà em đây?”
Chỉ trong vài phút trên đường tới đón cô, trong đầu anh đã nghĩ ra một đống khả năng, những “mánh khoé” mà mấy tên đàn ông hư hỏng hay dụ dỗ phụ nữ.
Xe dừng ở bãi đỗ của câu lạc bộ tư nhân. Chỉ vài phút sau, giám đốc câu lạc bộ vội vàng đi ra từ thang máy. Anh ta đi đến trước cửa sổ xe, nhìn qua cửa kính ô tô có thể thấy trán anh ta còn lấm tấm mồ hôi, vội vã giải thích: Khách hàng của họ không phải cố ý lấy trộm chiếc hoa tai mà chỉ là thấy chủ nhân đôi hoa tai rất dễ thương, nên khi thấy chiếc hoa tai rơi thì anh ta nhặt lên đút túi.
Anh hạ cửa sổ xe xuống sâu hơn, nhận lấy chiếc hoa tai tua rua. Khi chiếc xe rời khỏi câu lạc bộ, bầu trời đã đen kịt làm nền cho những toà nhà rực rỡ ánh đèn.
Xe chạy trên đường phố Las Vegas xa hoa truỵ lạc. Trong xe, người phụ nữ giống như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn nằm trên đùi anh. Áo khoác ngoài của anh bao phủ lên người cô.
Cơ thể cô đang nằm dựa trên đùi anh thật nhỏ bé, như một đứa trẻ. Nhưng một khi cô tỉnh dậy, cô có thể phát ra rất nhiều năng lượng, khiến anh không có biện pháp nào để đối phó.
Với cô, anh luôn trong tình trạng không thể kiểm soát như vậy. Thế nhưng cô vẫn rất đáng yêu.
Vài hôm trước ở trong bãi đậu xe tối om, cô rất rất đáng yêu.
Tay anh vô thức vuốt v e mái tóc cô, gạt những lọn tóc rơi lung tung trên mặt cô sang một bên, cho đến khi khuôn mặt cô rõ ràng trước mắt anh. Anh nhìn mái tóc cô, rồi nhìn khoé mắt đang nhắm lại.
“Con gái ông chủ tiệm kim khí, em có biết Artenza nhớ đôi mắt cong cong của em nhường nào không?”
Đó là điểm đặc biệt, duy nhất thuộc về Hứa Qua.
Khi cô tức giận sẽ trừng mắt thật to. Khi cô đắc ý, mắt cô sẽ cong lên. Khi cô đau lòng, đôi mắt ấy sẽ ậng nước. Khi cô nằm dưới anh, đôi mắt ấy khiến anh như tan chảy.
Không có ai đáng yêu hơn cô cả.
Cho nên, Hứa Qua à, hãy trở về với anh. Cái tên Artenza rất rất nhớ em.
Xe đỗ trong gara, khi tài xế và Kim Nguyên đã ra khỏi xe hết, anh cẩn thận bế cô lên. Theo ánh sáng yếu ớt chỗ bậc thang, anh nghe cô gọi: “Artenza!”
“Ừm.” Anh đáp. Trải qua nhiều lần, anh dần học được cách tắt đi hy vọng của bản thân.
Tiếng gọi của cô giờ phút này, có thể lý giải bằng hai nguyên nhân: bà Lệ đang say rượu hoặc đó là trò đùa dai mỗi khi cô giận dỗi.
“Artenza, sao anh ngày càng đẹp trai.” Cô lẩm bẩm.
Cùng với tiếng lẩm bẩm ấy là mùi rượu thoảng qua từ hơi thở của cô, đầu ngón tay cô lướt lên mặt anh thật mềm mại.
Anh cúi đầu, nhìn người đang nằm trong ngực mình một cái. Đôi mắt cô còn đang nhắm tịt kìa, vậy mà còn nói là anh đẹp trai hơn trước kia. Con gái ông chủ tiệm kim khí đúng là thích trêu trọc người khác.
Ngón tay cô lướt dọc theo mũi anh rồi đi lên giữa hai đầu lông mày, rồi từ đầu lông mày kéo ra thái dương.
“Bà Lệ, em còn như vậy thì chúng ta sẽ ngã đó.” Anh bất đắc dĩ nói.
Khi vừa xuống xe, anh rất muốn hôn cô, cứ tưởng tượng được hôn lấy toàn bộ đôi môi căng mọng ấy, kéo dọc một đường xuống dưới xương quai xanh. Tối nay cô mặc bộ đồ lộ nguyên phần lưng trắng như bạch ngọc. Hôn môi thôi là chưa đủ, anh còn muốn hôn lên từng tấc da trên cơ thể cô, gạt suối tóc dài ra để toàn bộ tấm lưng nõn nà lộ ra trước mắt anh. Ừm, đầu tiên anh sẽ hôn bên sườn trái của cô trước, rồi sau đó kéo chiếc khoá ẩn ở bên mạn trái. Chiếc khoá này hơi khó kéo, nhưng chỉ dùng một chút lực là sẽ xong xuôi.
Có trời mới biết anh phải nghị lực tới thế nào để ngăn mình không hôn lấy đôi mô cô. Nhưng tay cô cứ lộn xộn như thế này, anh không dám chắc bản thân có thể kiềm chế thêm nữa.
Phù, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn thu tay lại.
Anh mở cửa phòng ngủ, đặt cô lên chiếc sô pha. Anh còn chưa kịp đứng thẳng người lên, cô đã lẩm bẩm gạt cái áo khoác trên người cô xuống.
Chiếc áo bị quẳng trên mặt đất còn người phụ nữ quay qua nằm nghiêng trên sô pha. Phần lưng trắng nõn cứ thế lộ ra trước mắt anh. Chiếc váy ngắn màu đen tạo hiệu ứng tương phản, càng khiến da cô trắng tới loá mắt. Tay anh như bị hút vào nơi lưng cô.
Cho đến khi ngón tay anh sắp chạm vào nơi anh hằng mong muốn, bàn tay anh đã kịp cuộn chặt thành nắm đấm và Lệ Liệt Nông bước nhanh vào phòng tắm.
Con gái ông chủ tiệm kim khí là người phụ nữ ghen tuông siêu cấp. Cô thậm chí ghen với cả chính mình. Một đêm nọ, nửa năm sau khi anh đưa cô tới Las Vegas, anh xoa bóp đến mức cô đã thở gấp từng đợt, nhưng khi anh muốn tiến thêm một bước thì cô khóc thảm thương. Bởi khi đó, cô không phải là Hứa Qua.
Đêm đó, ánh mắt của cô khiến anh đau đớn. Anh ôm cô vào lòng, an ủi cô đừng khóc, về sau anh sẽ không làm như vậy nữa.
Anh mở vòi nước, úp mặt xuống bồn nước lạnh để dập tắt ngọn lửa hừng hực trong người.
Anh chuẩn bị nước tắm. Khi thấy nước ấm vừa phải, anh ôm cô từ sô pha vào phòng tắm. Lúc này, cô đang híp mắt nhìn anh.
Anh không kìm lòng nổi, hôn trán cô, nói: “Để anh gọi Ivy.”
Cô lắc đầu: “Anh làm cơ.”
Máu nóng trong người Lệ Liệt Nông lại bốc lên. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, cổ họng cứng ngắc trả lời cô: “Anh còn có việc bận.”
Cô bĩu môi, túm chặt tay anh: “Artenza, muốn anh làm cơ. Có phải việc gì khó đâu!”
Không, tuyệt đối là nhiệm vụ khó nhất thế giới, đặc biệt là trước câu nói đó, cô còn gọi cái tên Artenza. Anh rút khỏi tay cô, quay mặt vội vàng nói “Anh thật sự có việc” rồi trốn chạy đi.
Sau lưng anh là tiếng giận dỗi của cô: “Đồ nhỏ nhen.” Bước chân anh càng lúc càng nhanh.
Khoảng năm phút sau, Ivy một thân quần áo thấm ướt xuất hiện trước mặt Lệ Liệt Nông: “Bà chủ đuổi tôi ra ngoài.”
Anh gật đầu để bà ấy rời đi.
Dưới ánh đèn, tờ giấy bỗng biến thành tấm lưng trơn bóng của cô. Anh thở dài một hơi, mở cửa sổ nhìn vào màn đêm. Một lát sau, anh xem đồng hồ rồi rời phòng làm việc, đi đến phòng tắm. Anh đứng trước cửa phòng tắm, gõ cửa. Cô không trả lời.
Anh nghiêng tai, cách tấm cửa, bên trong rất im ắng.
Không tới ba tháng, Lệ Liệt Nông lần thứ hai đá bay cửa phòng tắm.
Đằng sau lớp kính thuỷ tinh, bồn tắm không một bóng người. Khi thấy rõ dáng người đang xiêu vẹo quay đầu để mở khoá áo lót, anh lén thở một hơi.
Nhìn bà Lệ cố gắng “tự lực cánh sinh”, Lệ Liệt Nông tự nhủ bản thân rằng giúp cô c ởi đồ cũng không phải việc gì quá khó khăn.
Tay anh tìm được chỗ khoá kéo, cố gắng “thao túng” bản thân rằng anh không nghe thấy tiếng khoá kéo xoẹt xuống. Đầu óc anh cố gắng tập trung vào những thứ thú vị khác.
Ừm, đội bóng Argentina, đội bóng Argentina là đội bóng anh thích nhất hồi còn nhỏ. Có một thời gian, chỉ cần nghĩ đến đội bóng ấy, anh sẽ quên hết mọi thứ khác.
Tập trung nào…
Tiếng cười nhẹ vang bên tai anh, tên các cầu thủ trong đội bóng Argentina là gì nhỉ?
Chết tiệt! Sao chiếc khoá kéo này dài như vậy. Anh đã nhẩm xong tên mười một cầu thủ rồi, tại sao chiếc khoá vẫn chưa kéo hết thế?
“Đừng cười nữa. Em cười nữa anh sẽ ném em vào bồn tắm.” Anh gằn giọng cảnh cáo.
Trước giờ, con gái ông chủ tiệm kim khí rất nể lời cảnh cáo của anh. Nhưng lần này… Đáp lại anh là tiếng cười của cô, cùng với hơi rượu thơm thoang thoảng quanh quẩn chỗ cổ và chóp mũi anh.
“Em còn cười nữa anh sẽ xé chiếc váy này mất.”
Lần này, lời cảnh cáo của anh như lí nhí phát ra.
Cô không cười nữa, nhưng chân cô lại nhúng vào bồn tắm, vẩy vẩy nước b ắn ra. Rồi anh nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách. Câu “Em còn cười nữa anh sẽ xé chiếc váy này mất” biến thành “Em còn động đậy thì đừng trách anh sờ em.”
Cô có ngọ nguậy hay không, anh không rõ nữa. Một tay anh đã phủ lên chỗ cao ngất trước ngực cô. Cái tay ấy còn lột miếng dán ngực để cảm nhận hai luồng mềm mịn, trơn mượt kia. Rồi cái tay bắt đầu tham lam hơn, tăng lực nắn b óp, anh nhắm mắt lại, cảm giác được da thịt cô như tràn qua những khe hở ngón tay.
Một tay còn lại của anh cũng không nhàn rỗi, đỡ lấy tấm lưng của cô. Anh cúi đầu, nhìn đôi mắt như lưu ly của cô đang mơ màng, nhìn hai luồng no đủ trước ngực cô, nhìn đến mức mê muội, đến mức chóp mũi anh cũng muốn cảm nhận cảm giác tuyệt vời mà chúng mang lại. Rồi môi, răng anh cũng trở nên “siêng năng”, rồi cô cũng ôm chặt lấy anh, anh càng siết chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào người mình. Cho đến khi cơ thể nhỏ bé trong lòng anh mềm nhũn, run rẩy:
“Anh cúp điện câu lạc bộ à?”
Anh không muốn cùng cô thảo luận chuyện đó lúc này.
“Người đàn ông mời em nhảy khá đẹp… Đau quá! Artenza… Anh nhẹ thôi.”
Anh cực kỳ ghét chủ đề mà cô sắp nói. Phương pháp tốt nhất để ngăn cô lại là lấp kín miệng cô. Tiếng cô phát ra trở nên ngắt quãng, chỉ là những âm tiết đơn điệu vô nghĩa.
Giây tiếp theo, có tiếng lẩm bẩm bên tai anh.
Môi anh di chuyển đến cạnh tai cô, cẩn thận hỏi: “Em vừa nói gì vậy, hửm?”
Chóp mũi anh nhẹ nhàng cọ vào tóc mai cô, nhẹ nhàng dụ dỗ cô. Trong đầu anh tự nhủ bản thân không nên gấp gáp, thúc ép cô nói ra nhưng lòng anh đã như lửa đốt, Hứa Qua, nói lại đi, nhanh lên em. Xin em đấy!
Chỉ cần em nói, gì anh cũng theo.
Cô nói: “Trước kia em vẫn luôn là người hay ghen. Giờ anh cũng trở thành người đàn ông hay ghen à?”
Đúng, rất đúng nhưng còn chưa đủ. Chóp mũi anh cạ qua lại chỗ sau tai, khiến chân cô co quắp.
“Em còn nhớ sao?”
Người phụ nữ đang bị bùa chú đến mức mềm oặt bỗng trở nên tỉnh táo trong nháy mắt: “Em biết, em biết anh vẫn luôn nhớ mãi không quên tiểu thư Brown.”
Tiểu thư Brown? À, đó là chuyện một nghìn năm trước rồi. Tiểu thư Brown chẳng đáng yêu bằng một phần tỉ của con gái ông chủ tiệm kim khí.
Trong nháy mắt, tim anh như nhảy ra khỏi lực. Giờ anh còn không nhớ tiểu thư Brown tên là gì, cái cô con gái của ông đại sứ Brown.
Anh bỗng nhớ lại hồi ở Jerusalem, cô lẽo đẽo đi theo sau anh và cho rằng anh không biết. Khi anh mua một cái bánh Bourekas cho tiểu thư Brown, cô bỗng xuất hiện, khuôn mặt nhỏ tức giận rồi mắt nhìn chăm chăm chiếc bánh như thể bị ai đó bắt nạt.
Quá là đáng yêu, không phải sao?
Không, không. Hiện tại cô đâu phải con gái ông chủ tiệm kim khí, mà tại sao cô lại biết tiểu thư Brown?
Anh cong khoé miệng: “Anh nhớ Laura có một con cún rất đáng yêu…”
Cô không cho anh cơ hội nói hết câu, hung hăng hất tay anh ra. “Bộp”, bồn tắm văng nước tung toé. Con gái ông chủ tiệm kim khí ghen rồi.
Cô ngồi trong bồn tắm, khoanh tay trước ngực nhìn anh như muốn nói “Anh dám tới gần em sẽ dìm đầu anh xuống nước”.
Cô có lẽ không nhận ra lúc này mình có bao nhiêu quyến rũ. Làn da trắng muốt, mái tóc ướt dính trên cổ, trên ngực cô.
Trông hệt như nàng tiên cá vậy.
Thật muốn mạng người mà. Anh vội vớt chiếc váy ướt sũng đã không còn ra hình dáng gì, ném vào bồn tắm để che cơ thể cô lại. Anh cố gắng quay lưng cô về phía anh, mặc kệ cô làm mình làm mẩy. Từ phía sau, anh không nén được m*t mạnh tai cô rồi buông ra: “Hứa Qua?”
Người phụ nữ tức giận: “Đừng có gọi tên em.”
“Hứa Qua, Hứa Qua.”
“Đừng có gọi tên em. Anh vừa mới gọi tên người phụ nữ khác đó, đừng có dùng miệng lưỡi ấy gọi tên em.”
Thật là đáng yêu. Đúng là kiểu cố chấp, bướng bỉnh của con gái ông chủ tiệm kim khí rồi.
Chiếc bánh tôi đã cắn một miếng là của tôi. Cái cây dâu dại hôm qua tôi tưới là của tôi. Tôi gọi tên Artenza trước, tôi thích anh ấy trước nên anh ấy là của tôi.
“Hứa Qua.”
“Em nói rồi, đừng có mà gọi tên em.”
“Hứa Qua, em nói đúng. Trước kia toàn là em đi ghen. Giờ thì anh cũng trở thành người đàn ông hay ghen rồi.”
Anh muốn ném cả đôi giày đã bị người đàn ông khác chạm qua tới một chỗ thật xa. Cả chiếc hoa tai bị tên đàn ông lạ hoắc nhặt được cũng nên biến mất.
Anh ghen như vậy đó, cũng là nhờ em dạy anh.
Nhất định là lúc ấy, mấy tên đàn ông đó vắt hết óc và mớ kinh nghiệm tán gái ra để kề sát tai cô, rót vào đó lời ngon tiếng ngọt, khiến cô cười toe toét. Nhìn cô cười ngoác miệng tít mắt, mấy tên đó lại tranh thủ bắc cầu: “Em thật xinh đẹp, cứ như vậy đi về một mình thì khiến người khác phạm tội mất”, “Hôm qua không phải lần đầu anh gặp em, thực ra anh đã nhìn thấy em từ cuối tuần trước. Nay buổi đầu làm quen, anh có thể đưa cô gái xinh đẹp như em về được không?”
Thậm chí, Lệ Liệt Nông còn nghiến răng chèo chẹo với tưởng tượng của mình, khi mấy gã đó nói các câu đại loại kiểu: “Em thơm quá, anh tò mò không biết đây là mùi nước hoa nào. Suỵt, đừng nói vội. Để anh tập luyện khứu giác để tìm ra nhé”, “Anh muốn em, mỹ nhân à, về nhà anh hay nhà em đây?”
Chỉ trong vài phút trên đường tới đón cô, trong đầu anh đã nghĩ ra một đống khả năng, những “mánh khoé” mà mấy tên đàn ông hư hỏng hay dụ dỗ phụ nữ.
Xe dừng ở bãi đỗ của câu lạc bộ tư nhân. Chỉ vài phút sau, giám đốc câu lạc bộ vội vàng đi ra từ thang máy. Anh ta đi đến trước cửa sổ xe, nhìn qua cửa kính ô tô có thể thấy trán anh ta còn lấm tấm mồ hôi, vội vã giải thích: Khách hàng của họ không phải cố ý lấy trộm chiếc hoa tai mà chỉ là thấy chủ nhân đôi hoa tai rất dễ thương, nên khi thấy chiếc hoa tai rơi thì anh ta nhặt lên đút túi.
Anh hạ cửa sổ xe xuống sâu hơn, nhận lấy chiếc hoa tai tua rua. Khi chiếc xe rời khỏi câu lạc bộ, bầu trời đã đen kịt làm nền cho những toà nhà rực rỡ ánh đèn.
Xe chạy trên đường phố Las Vegas xa hoa truỵ lạc. Trong xe, người phụ nữ giống như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn nằm trên đùi anh. Áo khoác ngoài của anh bao phủ lên người cô.
Cơ thể cô đang nằm dựa trên đùi anh thật nhỏ bé, như một đứa trẻ. Nhưng một khi cô tỉnh dậy, cô có thể phát ra rất nhiều năng lượng, khiến anh không có biện pháp nào để đối phó.
Với cô, anh luôn trong tình trạng không thể kiểm soát như vậy. Thế nhưng cô vẫn rất đáng yêu.
Vài hôm trước ở trong bãi đậu xe tối om, cô rất rất đáng yêu.
Tay anh vô thức vuốt v e mái tóc cô, gạt những lọn tóc rơi lung tung trên mặt cô sang một bên, cho đến khi khuôn mặt cô rõ ràng trước mắt anh. Anh nhìn mái tóc cô, rồi nhìn khoé mắt đang nhắm lại.
“Con gái ông chủ tiệm kim khí, em có biết Artenza nhớ đôi mắt cong cong của em nhường nào không?”
Đó là điểm đặc biệt, duy nhất thuộc về Hứa Qua.
Khi cô tức giận sẽ trừng mắt thật to. Khi cô đắc ý, mắt cô sẽ cong lên. Khi cô đau lòng, đôi mắt ấy sẽ ậng nước. Khi cô nằm dưới anh, đôi mắt ấy khiến anh như tan chảy.
Không có ai đáng yêu hơn cô cả.
Cho nên, Hứa Qua à, hãy trở về với anh. Cái tên Artenza rất rất nhớ em.
Xe đỗ trong gara, khi tài xế và Kim Nguyên đã ra khỏi xe hết, anh cẩn thận bế cô lên. Theo ánh sáng yếu ớt chỗ bậc thang, anh nghe cô gọi: “Artenza!”
“Ừm.” Anh đáp. Trải qua nhiều lần, anh dần học được cách tắt đi hy vọng của bản thân.
Tiếng gọi của cô giờ phút này, có thể lý giải bằng hai nguyên nhân: bà Lệ đang say rượu hoặc đó là trò đùa dai mỗi khi cô giận dỗi.
“Artenza, sao anh ngày càng đẹp trai.” Cô lẩm bẩm.
Cùng với tiếng lẩm bẩm ấy là mùi rượu thoảng qua từ hơi thở của cô, đầu ngón tay cô lướt lên mặt anh thật mềm mại.
Anh cúi đầu, nhìn người đang nằm trong ngực mình một cái. Đôi mắt cô còn đang nhắm tịt kìa, vậy mà còn nói là anh đẹp trai hơn trước kia. Con gái ông chủ tiệm kim khí đúng là thích trêu trọc người khác.
Ngón tay cô lướt dọc theo mũi anh rồi đi lên giữa hai đầu lông mày, rồi từ đầu lông mày kéo ra thái dương.
“Bà Lệ, em còn như vậy thì chúng ta sẽ ngã đó.” Anh bất đắc dĩ nói.
Khi vừa xuống xe, anh rất muốn hôn cô, cứ tưởng tượng được hôn lấy toàn bộ đôi môi căng mọng ấy, kéo dọc một đường xuống dưới xương quai xanh. Tối nay cô mặc bộ đồ lộ nguyên phần lưng trắng như bạch ngọc. Hôn môi thôi là chưa đủ, anh còn muốn hôn lên từng tấc da trên cơ thể cô, gạt suối tóc dài ra để toàn bộ tấm lưng nõn nà lộ ra trước mắt anh. Ừm, đầu tiên anh sẽ hôn bên sườn trái của cô trước, rồi sau đó kéo chiếc khoá ẩn ở bên mạn trái. Chiếc khoá này hơi khó kéo, nhưng chỉ dùng một chút lực là sẽ xong xuôi.
Có trời mới biết anh phải nghị lực tới thế nào để ngăn mình không hôn lấy đôi mô cô. Nhưng tay cô cứ lộn xộn như thế này, anh không dám chắc bản thân có thể kiềm chế thêm nữa.
Phù, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn thu tay lại.
Anh mở cửa phòng ngủ, đặt cô lên chiếc sô pha. Anh còn chưa kịp đứng thẳng người lên, cô đã lẩm bẩm gạt cái áo khoác trên người cô xuống.
Chiếc áo bị quẳng trên mặt đất còn người phụ nữ quay qua nằm nghiêng trên sô pha. Phần lưng trắng nõn cứ thế lộ ra trước mắt anh. Chiếc váy ngắn màu đen tạo hiệu ứng tương phản, càng khiến da cô trắng tới loá mắt. Tay anh như bị hút vào nơi lưng cô.
Cho đến khi ngón tay anh sắp chạm vào nơi anh hằng mong muốn, bàn tay anh đã kịp cuộn chặt thành nắm đấm và Lệ Liệt Nông bước nhanh vào phòng tắm.
Con gái ông chủ tiệm kim khí là người phụ nữ ghen tuông siêu cấp. Cô thậm chí ghen với cả chính mình. Một đêm nọ, nửa năm sau khi anh đưa cô tới Las Vegas, anh xoa bóp đến mức cô đã thở gấp từng đợt, nhưng khi anh muốn tiến thêm một bước thì cô khóc thảm thương. Bởi khi đó, cô không phải là Hứa Qua.
Đêm đó, ánh mắt của cô khiến anh đau đớn. Anh ôm cô vào lòng, an ủi cô đừng khóc, về sau anh sẽ không làm như vậy nữa.
Anh mở vòi nước, úp mặt xuống bồn nước lạnh để dập tắt ngọn lửa hừng hực trong người.
Anh chuẩn bị nước tắm. Khi thấy nước ấm vừa phải, anh ôm cô từ sô pha vào phòng tắm. Lúc này, cô đang híp mắt nhìn anh.
Anh không kìm lòng nổi, hôn trán cô, nói: “Để anh gọi Ivy.”
Cô lắc đầu: “Anh làm cơ.”
Máu nóng trong người Lệ Liệt Nông lại bốc lên. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, cổ họng cứng ngắc trả lời cô: “Anh còn có việc bận.”
Cô bĩu môi, túm chặt tay anh: “Artenza, muốn anh làm cơ. Có phải việc gì khó đâu!”
Không, tuyệt đối là nhiệm vụ khó nhất thế giới, đặc biệt là trước câu nói đó, cô còn gọi cái tên Artenza. Anh rút khỏi tay cô, quay mặt vội vàng nói “Anh thật sự có việc” rồi trốn chạy đi.
Sau lưng anh là tiếng giận dỗi của cô: “Đồ nhỏ nhen.” Bước chân anh càng lúc càng nhanh.
Khoảng năm phút sau, Ivy một thân quần áo thấm ướt xuất hiện trước mặt Lệ Liệt Nông: “Bà chủ đuổi tôi ra ngoài.”
Anh gật đầu để bà ấy rời đi.
Dưới ánh đèn, tờ giấy bỗng biến thành tấm lưng trơn bóng của cô. Anh thở dài một hơi, mở cửa sổ nhìn vào màn đêm. Một lát sau, anh xem đồng hồ rồi rời phòng làm việc, đi đến phòng tắm. Anh đứng trước cửa phòng tắm, gõ cửa. Cô không trả lời.
Anh nghiêng tai, cách tấm cửa, bên trong rất im ắng.
Không tới ba tháng, Lệ Liệt Nông lần thứ hai đá bay cửa phòng tắm.
Đằng sau lớp kính thuỷ tinh, bồn tắm không một bóng người. Khi thấy rõ dáng người đang xiêu vẹo quay đầu để mở khoá áo lót, anh lén thở một hơi.
Nhìn bà Lệ cố gắng “tự lực cánh sinh”, Lệ Liệt Nông tự nhủ bản thân rằng giúp cô c ởi đồ cũng không phải việc gì quá khó khăn.
Tay anh tìm được chỗ khoá kéo, cố gắng “thao túng” bản thân rằng anh không nghe thấy tiếng khoá kéo xoẹt xuống. Đầu óc anh cố gắng tập trung vào những thứ thú vị khác.
Ừm, đội bóng Argentina, đội bóng Argentina là đội bóng anh thích nhất hồi còn nhỏ. Có một thời gian, chỉ cần nghĩ đến đội bóng ấy, anh sẽ quên hết mọi thứ khác.
Tập trung nào…
Tiếng cười nhẹ vang bên tai anh, tên các cầu thủ trong đội bóng Argentina là gì nhỉ?
Chết tiệt! Sao chiếc khoá kéo này dài như vậy. Anh đã nhẩm xong tên mười một cầu thủ rồi, tại sao chiếc khoá vẫn chưa kéo hết thế?
“Đừng cười nữa. Em cười nữa anh sẽ ném em vào bồn tắm.” Anh gằn giọng cảnh cáo.
Trước giờ, con gái ông chủ tiệm kim khí rất nể lời cảnh cáo của anh. Nhưng lần này… Đáp lại anh là tiếng cười của cô, cùng với hơi rượu thơm thoang thoảng quanh quẩn chỗ cổ và chóp mũi anh.
“Em còn cười nữa anh sẽ xé chiếc váy này mất.”
Lần này, lời cảnh cáo của anh như lí nhí phát ra.
Cô không cười nữa, nhưng chân cô lại nhúng vào bồn tắm, vẩy vẩy nước b ắn ra. Rồi anh nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách. Câu “Em còn cười nữa anh sẽ xé chiếc váy này mất” biến thành “Em còn động đậy thì đừng trách anh sờ em.”
Cô có ngọ nguậy hay không, anh không rõ nữa. Một tay anh đã phủ lên chỗ cao ngất trước ngực cô. Cái tay ấy còn lột miếng dán ngực để cảm nhận hai luồng mềm mịn, trơn mượt kia. Rồi cái tay bắt đầu tham lam hơn, tăng lực nắn b óp, anh nhắm mắt lại, cảm giác được da thịt cô như tràn qua những khe hở ngón tay.
Một tay còn lại của anh cũng không nhàn rỗi, đỡ lấy tấm lưng của cô. Anh cúi đầu, nhìn đôi mắt như lưu ly của cô đang mơ màng, nhìn hai luồng no đủ trước ngực cô, nhìn đến mức mê muội, đến mức chóp mũi anh cũng muốn cảm nhận cảm giác tuyệt vời mà chúng mang lại. Rồi môi, răng anh cũng trở nên “siêng năng”, rồi cô cũng ôm chặt lấy anh, anh càng siết chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào người mình. Cho đến khi cơ thể nhỏ bé trong lòng anh mềm nhũn, run rẩy:
“Anh cúp điện câu lạc bộ à?”
Anh không muốn cùng cô thảo luận chuyện đó lúc này.
“Người đàn ông mời em nhảy khá đẹp… Đau quá! Artenza… Anh nhẹ thôi.”
Anh cực kỳ ghét chủ đề mà cô sắp nói. Phương pháp tốt nhất để ngăn cô lại là lấp kín miệng cô. Tiếng cô phát ra trở nên ngắt quãng, chỉ là những âm tiết đơn điệu vô nghĩa.
Giây tiếp theo, có tiếng lẩm bẩm bên tai anh.
Môi anh di chuyển đến cạnh tai cô, cẩn thận hỏi: “Em vừa nói gì vậy, hửm?”
Chóp mũi anh nhẹ nhàng cọ vào tóc mai cô, nhẹ nhàng dụ dỗ cô. Trong đầu anh tự nhủ bản thân không nên gấp gáp, thúc ép cô nói ra nhưng lòng anh đã như lửa đốt, Hứa Qua, nói lại đi, nhanh lên em. Xin em đấy!
Chỉ cần em nói, gì anh cũng theo.
Cô nói: “Trước kia em vẫn luôn là người hay ghen. Giờ anh cũng trở thành người đàn ông hay ghen à?”
Đúng, rất đúng nhưng còn chưa đủ. Chóp mũi anh cạ qua lại chỗ sau tai, khiến chân cô co quắp.
“Em còn nhớ sao?”
Người phụ nữ đang bị bùa chú đến mức mềm oặt bỗng trở nên tỉnh táo trong nháy mắt: “Em biết, em biết anh vẫn luôn nhớ mãi không quên tiểu thư Brown.”
Tiểu thư Brown? À, đó là chuyện một nghìn năm trước rồi. Tiểu thư Brown chẳng đáng yêu bằng một phần tỉ của con gái ông chủ tiệm kim khí.
Trong nháy mắt, tim anh như nhảy ra khỏi lực. Giờ anh còn không nhớ tiểu thư Brown tên là gì, cái cô con gái của ông đại sứ Brown.
Anh bỗng nhớ lại hồi ở Jerusalem, cô lẽo đẽo đi theo sau anh và cho rằng anh không biết. Khi anh mua một cái bánh Bourekas cho tiểu thư Brown, cô bỗng xuất hiện, khuôn mặt nhỏ tức giận rồi mắt nhìn chăm chăm chiếc bánh như thể bị ai đó bắt nạt.
Quá là đáng yêu, không phải sao?
Không, không. Hiện tại cô đâu phải con gái ông chủ tiệm kim khí, mà tại sao cô lại biết tiểu thư Brown?
Anh cong khoé miệng: “Anh nhớ Laura có một con cún rất đáng yêu…”
Cô không cho anh cơ hội nói hết câu, hung hăng hất tay anh ra. “Bộp”, bồn tắm văng nước tung toé. Con gái ông chủ tiệm kim khí ghen rồi.
Cô ngồi trong bồn tắm, khoanh tay trước ngực nhìn anh như muốn nói “Anh dám tới gần em sẽ dìm đầu anh xuống nước”.
Cô có lẽ không nhận ra lúc này mình có bao nhiêu quyến rũ. Làn da trắng muốt, mái tóc ướt dính trên cổ, trên ngực cô.
Trông hệt như nàng tiên cá vậy.
Thật muốn mạng người mà. Anh vội vớt chiếc váy ướt sũng đã không còn ra hình dáng gì, ném vào bồn tắm để che cơ thể cô lại. Anh cố gắng quay lưng cô về phía anh, mặc kệ cô làm mình làm mẩy. Từ phía sau, anh không nén được m*t mạnh tai cô rồi buông ra: “Hứa Qua?”
Người phụ nữ tức giận: “Đừng có gọi tên em.”
“Hứa Qua, Hứa Qua.”
“Đừng có gọi tên em. Anh vừa mới gọi tên người phụ nữ khác đó, đừng có dùng miệng lưỡi ấy gọi tên em.”
Thật là đáng yêu. Đúng là kiểu cố chấp, bướng bỉnh của con gái ông chủ tiệm kim khí rồi.
Chiếc bánh tôi đã cắn một miếng là của tôi. Cái cây dâu dại hôm qua tôi tưới là của tôi. Tôi gọi tên Artenza trước, tôi thích anh ấy trước nên anh ấy là của tôi.
“Hứa Qua.”
“Em nói rồi, đừng có mà gọi tên em.”
“Hứa Qua, em nói đúng. Trước kia toàn là em đi ghen. Giờ thì anh cũng trở thành người đàn ông hay ghen rồi.”
Anh muốn ném cả đôi giày đã bị người đàn ông khác chạm qua tới một chỗ thật xa. Cả chiếc hoa tai bị tên đàn ông lạ hoắc nhặt được cũng nên biến mất.
Anh ghen như vậy đó, cũng là nhờ em dạy anh.
Bình luận truyện