Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 106-2: Trêu chọc lại (2)
Không ngờ lại có thể ở cửa phòng nàng mà bố trí bẫy rập, muốn chờ nàng chưa chuẩn bị liền dội xuống làm người nàng đầy nước.
Hừ
Liền biết là mấy mánh lới ấy của hắn, lần trước nàng đã mắc mưu một lần rồi, nếu nàng mà bị lừa lần nữa nàng chính là heo cũng không bằng.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tức giận không thôi ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong chỉ kém không giết người thôi
Đối với cơn túc giận của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong đứng ở cửa nhìn Tiểu Kính Tử làm theo chỉ thị của mình . Sau khi trang bị tất cả đều tốt, khóe miệng cong lên một cái, liền hiện ra nụ cười xấu xa và đắc ý.
"Ha ha Tiểu Kính Tử làm rất tốt hiện tại chỉ cần chờ cái tên nô tài chiết tiệt kia trở về đi ngang cái cửa đó thì đến lúc đó có trò hay để xem rồi hahahaha"
Huyền Lăng Phong mở miệng đắc ý cười lớn . Phút chốc tiếng cười càng lan tràn khắp mọi nơi nên khiến cho những đàn chim đang nghit ngơi trên cây hoảng sợ mà bay lên.
Vừa nghĩ tới cái tên nô tài kia mà trở về người sẽ dính đầy mực , Huyền Lăng Phong ngẫm lại liền rất hài lòng .
Phải biết răng hắn sinh sống mười tám năm chưa từng có người nào dám đắc tội với hắn!
Khắp cả kinh thành khi mọi người nhìn thấy hắn người nào người nấy điều không khỏi khúm na khúm núm một mực cung kính.
Chớ nói chi đến là bị người ta đánh.
Vừa nghĩ tới việc ngày đó hắn vô duyên vô cớ bị người ta dùng bao trùm đầu lại mà ra sức đánh, hiện tại ngẫm lại hắn liền tức giận không thôi .
Đây chính là nỗi nhục lớn nhất kiếp này của hắn .
Nếu như là có khả năng làm được như vậy, hắn hận không thể cắt tên nô tài chiết tiệt kia ra thành tám khối mới phát tiết được mối hận trong lòng hắn.
Nhưng không ngờ là tại ngày sinh nhật của hắn lại có thich khách, hơn nữa cái tên nô tài chiết tiệt kia vậy mà còn cứu hoàng huynh hắn.
Nói tới việc này Huyền Lăng Phong liền tức tối .
Đánh chiết hắn cũng không tin tưởng tên tiểu thái giám kia vừa nhìn liền biết hắn là loại tham sồng sợ chết, sẽ không vào lúc hoàng huynh gặp nạn sẽ liều mạng quên mình mà nhảy xuống. Chuyện này rất đáng nghi ngờ.
Tiếc rằng hoàng huynh lại tin là thật, còn khâm điểm cái tên thái giám chết tiệt kia làm Nhất Đẳng Thái Giám, còn kiêm là thái giám thiết thân hầu hạ nữa.
Ngẫm lại Huyền Lăng Phong liền nghiến răng kèn kẹt.
Cái tên thái giám chiết tiệt kia đã từng đánh hắn, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn tên kia sống tiêu dao như thế.
Nếu như không báo được thù, hắn liền không phải là Huyền Lăng Phong .
Ngay vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong kiên định nghĩ vậy, Tiểu Kính Tử đang đứng một bên chờ đợi thấy ở phía trước có người đang đến liền cảnh giác nói
"Gia có người đang tới chúng nên rời đi "
"Uh đi thôi"
Sợ bị người phát hiện sẽ phá hư kế hoạch của chính mình, Huyền Lăng Phong liền dừng cười tức khắc liền mang theo Tiểu Kính Tử đi mất.
Lại hoàn toàn không biết hắn vừa rồi dám nghĩ dám làm như thế, lại đã hoàn toàn rơi vào trong mắt Đồng Nhạc Nhạc đang một mực trốn trong bụi cỏ .
"Hừ ngươi muốn nhìn , được, ta đây liền làm một hồi trò hay cho ngươi nhìn một cái"
Giờ ngọ Đồng Nhạc Nhạc còn có việc, cho nên ngay lúc Huyền Lăng Phong rời đi thì nàng cũng trở lại dưỡng tâm điện .
(Giờ ngọ là từ 12h đến 2h phân làm bốn canh)
Đợi Huyền Lăng Thương xử lý chính sự triều đình xong rồi hầu hạ hắn dùng bữa tồi xong thì lúc đó nàng mới rãnh rỗi.
Mà Đồng Nhạc Nhạc làm xong công việc cuối cùng cũng không hề sốt ruột .
Trong lòng biết dọc đường đi này ở cách đó không xa phía sau mình cũng có hai bóng người đang đi theo
Ánh mắt khẽ đão quanh một lượt liền nhìn thấy Huyền Lăng Phong với Tiểu Kính Tử đang đứng thật xa sau lưng mình, khóe môi Đồng Nhạc Nhạc nhẽ cong lên liền lộ ra nụ cười không dễ phát hiện
Tiểu Lô Tử đang đi ở bên cạnh thấy vậy trong lòng không khỏi thắc mắt liền mở miệng hỏi
"Tiểu Nhạc Tử hôm nay ngươi gặp chuyện gì vui vẻ hay sau mà luôn lén lút cười vậy"
"Ha hả phải không ! Ta có cười sao?"
Nghe được Tiểu Lô Tử nói như vậy lại thêm vẻ mặt nghi vấn của hắn thì Đồng Nhạc Nhạc đưa tay sờ sờ trên mặt mình mà mặt mày cũng lộ ra dáng vẻ hết sức kinh ngạc .
Thấy vậy Tiểu Lô Tử liền không ngừng gật đầu mà nói
"Đúng vậy ta đã quan sát ngươi cả ngày hôm nay. Mà ngươi bắt đầu từ giờ ngọ liền không ngừng che miệng cười trộm . Nói mau hôm nay ngươi đã gặp chuyện vui gì ? Cũng nên nói cho ta nghe với mà, để cho ta vui vẻ một chút"
Tiểu Lô Tử mở miệng nói còn có vẻ mặt hết sức tò mò buôn chuyện
Cũng không thể trách hắn.
Dù sao bên trong hoang cung lớn như thế, mặc dù khắp nơi là đình vàng ngói ngọc có vẻ hết sức rực rỡ ,nhưng mà bọn cung nhân bên trong hoàng cung này cũng không có việc gì làm khi rãnh rỗi
Cho nên bình thường tất cả mọi người tronng cung thường tập trung lại nói chuyện trên trời dưới đất mỗi khi rảnh rỗi. mà Tiểu Lô Tử cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy dáng vẽ nhiều chuyện trên mặt Tiểu Lô Tử mà Đồng Nhạc Nhạc cũng không muốn nói ra việc này cho hắn biết .
Dù gì chuyện này có liên quan đến Huyền Lăng Phong , nếu nói cho hắn biết cũng không biết có xẩy ra chuyện tốt gì không
Mà Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ thêm một chút liền mở miệng nói
"Không có việc gì đâu. Chỉ là lúc giờ ngọ thấy có hai tên thị vệ không biết đang suy nghĩ việc gì mà đâm đầu vào nhau , tới chừng phát hiện ra thì đã té chổng vó chồng lên nhau rồi. Nhìn một màn kia , ta liền không nhịn được cười. Bây giờ ngẫm lại còn cảm thấy mắt cười"
Đồng Nhạc Nhạc nói dối mà mặt không đỏ cũng không chớp mắt.
Tiểu Lô Tử nghe vậy cũng không chút hoài nghi lập tức liền tin .
"Phải không ? Mà là hai tên nào lại hồ đồ như vậy?"
"Ha hả quá xa nên không thấy rõ mặt mũi chỉ là tư thế bọn hắn đâm vào nhau hết sức tức cười ha hả ....."
Nói tới đây cái miêng nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc liền nhẽ nhếch mép lên , thể hiện một giáng dấp vui vẻ mà buồn cười
Hừ
Liền biết là mấy mánh lới ấy của hắn, lần trước nàng đã mắc mưu một lần rồi, nếu nàng mà bị lừa lần nữa nàng chính là heo cũng không bằng.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tức giận không thôi ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong chỉ kém không giết người thôi
Đối với cơn túc giận của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong đứng ở cửa nhìn Tiểu Kính Tử làm theo chỉ thị của mình . Sau khi trang bị tất cả đều tốt, khóe miệng cong lên một cái, liền hiện ra nụ cười xấu xa và đắc ý.
"Ha ha Tiểu Kính Tử làm rất tốt hiện tại chỉ cần chờ cái tên nô tài chiết tiệt kia trở về đi ngang cái cửa đó thì đến lúc đó có trò hay để xem rồi hahahaha"
Huyền Lăng Phong mở miệng đắc ý cười lớn . Phút chốc tiếng cười càng lan tràn khắp mọi nơi nên khiến cho những đàn chim đang nghit ngơi trên cây hoảng sợ mà bay lên.
Vừa nghĩ tới cái tên nô tài kia mà trở về người sẽ dính đầy mực , Huyền Lăng Phong ngẫm lại liền rất hài lòng .
Phải biết răng hắn sinh sống mười tám năm chưa từng có người nào dám đắc tội với hắn!
Khắp cả kinh thành khi mọi người nhìn thấy hắn người nào người nấy điều không khỏi khúm na khúm núm một mực cung kính.
Chớ nói chi đến là bị người ta đánh.
Vừa nghĩ tới việc ngày đó hắn vô duyên vô cớ bị người ta dùng bao trùm đầu lại mà ra sức đánh, hiện tại ngẫm lại hắn liền tức giận không thôi .
Đây chính là nỗi nhục lớn nhất kiếp này của hắn .
Nếu như là có khả năng làm được như vậy, hắn hận không thể cắt tên nô tài chiết tiệt kia ra thành tám khối mới phát tiết được mối hận trong lòng hắn.
Nhưng không ngờ là tại ngày sinh nhật của hắn lại có thich khách, hơn nữa cái tên nô tài chiết tiệt kia vậy mà còn cứu hoàng huynh hắn.
Nói tới việc này Huyền Lăng Phong liền tức tối .
Đánh chiết hắn cũng không tin tưởng tên tiểu thái giám kia vừa nhìn liền biết hắn là loại tham sồng sợ chết, sẽ không vào lúc hoàng huynh gặp nạn sẽ liều mạng quên mình mà nhảy xuống. Chuyện này rất đáng nghi ngờ.
Tiếc rằng hoàng huynh lại tin là thật, còn khâm điểm cái tên thái giám chết tiệt kia làm Nhất Đẳng Thái Giám, còn kiêm là thái giám thiết thân hầu hạ nữa.
Ngẫm lại Huyền Lăng Phong liền nghiến răng kèn kẹt.
Cái tên thái giám chiết tiệt kia đã từng đánh hắn, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn tên kia sống tiêu dao như thế.
Nếu như không báo được thù, hắn liền không phải là Huyền Lăng Phong .
Ngay vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong kiên định nghĩ vậy, Tiểu Kính Tử đang đứng một bên chờ đợi thấy ở phía trước có người đang đến liền cảnh giác nói
"Gia có người đang tới chúng nên rời đi "
"Uh đi thôi"
Sợ bị người phát hiện sẽ phá hư kế hoạch của chính mình, Huyền Lăng Phong liền dừng cười tức khắc liền mang theo Tiểu Kính Tử đi mất.
Lại hoàn toàn không biết hắn vừa rồi dám nghĩ dám làm như thế, lại đã hoàn toàn rơi vào trong mắt Đồng Nhạc Nhạc đang một mực trốn trong bụi cỏ .
"Hừ ngươi muốn nhìn , được, ta đây liền làm một hồi trò hay cho ngươi nhìn một cái"
Giờ ngọ Đồng Nhạc Nhạc còn có việc, cho nên ngay lúc Huyền Lăng Phong rời đi thì nàng cũng trở lại dưỡng tâm điện .
(Giờ ngọ là từ 12h đến 2h phân làm bốn canh)
Đợi Huyền Lăng Thương xử lý chính sự triều đình xong rồi hầu hạ hắn dùng bữa tồi xong thì lúc đó nàng mới rãnh rỗi.
Mà Đồng Nhạc Nhạc làm xong công việc cuối cùng cũng không hề sốt ruột .
Trong lòng biết dọc đường đi này ở cách đó không xa phía sau mình cũng có hai bóng người đang đi theo
Ánh mắt khẽ đão quanh một lượt liền nhìn thấy Huyền Lăng Phong với Tiểu Kính Tử đang đứng thật xa sau lưng mình, khóe môi Đồng Nhạc Nhạc nhẽ cong lên liền lộ ra nụ cười không dễ phát hiện
Tiểu Lô Tử đang đi ở bên cạnh thấy vậy trong lòng không khỏi thắc mắt liền mở miệng hỏi
"Tiểu Nhạc Tử hôm nay ngươi gặp chuyện gì vui vẻ hay sau mà luôn lén lút cười vậy"
"Ha hả phải không ! Ta có cười sao?"
Nghe được Tiểu Lô Tử nói như vậy lại thêm vẻ mặt nghi vấn của hắn thì Đồng Nhạc Nhạc đưa tay sờ sờ trên mặt mình mà mặt mày cũng lộ ra dáng vẻ hết sức kinh ngạc .
Thấy vậy Tiểu Lô Tử liền không ngừng gật đầu mà nói
"Đúng vậy ta đã quan sát ngươi cả ngày hôm nay. Mà ngươi bắt đầu từ giờ ngọ liền không ngừng che miệng cười trộm . Nói mau hôm nay ngươi đã gặp chuyện vui gì ? Cũng nên nói cho ta nghe với mà, để cho ta vui vẻ một chút"
Tiểu Lô Tử mở miệng nói còn có vẻ mặt hết sức tò mò buôn chuyện
Cũng không thể trách hắn.
Dù sao bên trong hoang cung lớn như thế, mặc dù khắp nơi là đình vàng ngói ngọc có vẻ hết sức rực rỡ ,nhưng mà bọn cung nhân bên trong hoàng cung này cũng không có việc gì làm khi rãnh rỗi
Cho nên bình thường tất cả mọi người tronng cung thường tập trung lại nói chuyện trên trời dưới đất mỗi khi rảnh rỗi. mà Tiểu Lô Tử cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy dáng vẽ nhiều chuyện trên mặt Tiểu Lô Tử mà Đồng Nhạc Nhạc cũng không muốn nói ra việc này cho hắn biết .
Dù gì chuyện này có liên quan đến Huyền Lăng Phong , nếu nói cho hắn biết cũng không biết có xẩy ra chuyện tốt gì không
Mà Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ thêm một chút liền mở miệng nói
"Không có việc gì đâu. Chỉ là lúc giờ ngọ thấy có hai tên thị vệ không biết đang suy nghĩ việc gì mà đâm đầu vào nhau , tới chừng phát hiện ra thì đã té chổng vó chồng lên nhau rồi. Nhìn một màn kia , ta liền không nhịn được cười. Bây giờ ngẫm lại còn cảm thấy mắt cười"
Đồng Nhạc Nhạc nói dối mà mặt không đỏ cũng không chớp mắt.
Tiểu Lô Tử nghe vậy cũng không chút hoài nghi lập tức liền tin .
"Phải không ? Mà là hai tên nào lại hồ đồ như vậy?"
"Ha hả quá xa nên không thấy rõ mặt mũi chỉ là tư thế bọn hắn đâm vào nhau hết sức tức cười ha hả ....."
Nói tới đây cái miêng nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc liền nhẽ nhếch mép lên , thể hiện một giáng dấp vui vẻ mà buồn cười
Bình luận truyện