Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 111-4: Huyền Lăng Thương không vui (4)
"Cái gì! ?"
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, vốn là Đồng Nhạc Nhạc đang khóc không ra nước mắt, trên mặt không khỏi sửng sốt, ánh mắt nhìn phía Lan Lăng Thiệu Giác đều là đầy vẻ ngạc nhiên.
Cuối cùng, nàng hé mở làn môi hồng, tràn đầy vẻ ngại ngùng .
"Điều này sao có khả năng! ? Vương gia đã đồng ý với nô tài là dạy nô tài đánh đàn, nô tài ngay cả học phí cũng không có trả cho ngài! Vương gia hiện nay lại tặng cầm cho nô tài, nô tài là thật sự ngượng ngùng a. . ."
Đồng Nhạc Nhạc ăn ngay nói thật.
Coi như Lan Lăng Thiệu Giác cho dù tốt, nàng cũng không thể lấy toàn bộ a. Như vậy, chính mình thật sự rất không có ý tứ.
Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, giờ phút này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên mặt, Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái.
Nụ cười dịu dàng kia, giống như gió tháng ba, phe phẩy thổi tới.
"Ha hả, ngươi nói là ngại quá, không bằng mỗi lần ngươi đến học cầm, trước đó làm chút điểm tâm mang tới, coi như là học phí . Lần trước ngươi làm bánh hoa quế và trà ướp hương quế không tệ, sau khi ăn xong một lần, Bổn vương thấy ăn vẫn chưa đã !"
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, mắt nhung lập tức sáng ngời, khóe miệng cong lên một cái, không che dấu nổi hoan hỉ.
"Có thật không! ? Vương gia thích ăn! ? Nô tài kỳ thật còn có thể làm rất nhiều điểm tâm đấy! Cái gì là bánh hoa hồng , trà sữa hoa hồng , nước trái cây, còn nữa bánh ngọt cũng biết làm! Không chỉ có như thế, nô tài còn có thể làm rất nhiều thức ăn, nếu như có thời gian, nô tài có thể làm toàn bộ cho Vương gia!"
Một khi Đồng Nhạc Nhạc nhắc đến ăn, lập tức phát huy bản năng ăn uống, nói thao thao bất tuyệt .
Ngay cả đôi mắt long lanh kia, dường như sáng lên, rạng rỡ ngời ngời.
Trên mặt, không che dấu nổi hưng phấn sung sướng.
Nghe được tiểu thái giám trước mặt thao thao bất tuyệt, thần sắc trên mặt còn kích động sung sướng, Lan Lăng Thiệu Giác nụ cười trên miệng càng đậm đà.
Bởi vì, Lan Lăng Thiệu Giác cảm giác được, nụ cười trên mặt tiểu thái giám này, phảng phất dường như có thể lây sang người khác
Mỗi lần thấy nụ cười trên mặt hắn, đều làm cho người ta không tự chủ được mà ngầm hiểu cười theo một tiếng. . .
"Ha hả, không nghĩ tới Tiểu Nhạc Tử có lẽ một người đa tài đa nghệ , nghĩ đến, thuđồ đệ này, Bổn vương thật là được lợi!"
Nghe đượcnhững lời này, Đồng Nhạc Nhạc ngược lạihơi ngượng ngập .
Một tay gãi gáy, cười hắc hắc.
"Nấu ăn, nô tài am hiểu nhất, hơn nữa, Vương gia thích ăn, cũng là vinh hạnh của nô tài đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói.
Bởi vì, nàng thích nam nhân trước mắt này.
Nhưng mà, nàng thích nam nhân này , không phải loại tình yêu nam nữ, mà là thích hắn theo kiểu đại ca nhà bên.
Cho tới nay, nàng đều muốn có một gia đình mỹ mãn, có Đại ca ca đối với nàng che chở có thêm.
Chỉ tiếc, thực tế rất tàn khốc, nguyện vọng nho nhỏ này của nàng, từ đầu đến cuối vô phương thực hiện.
Chỉ là, lúc đi tới triều đại này, Đồng Nhạc Nhạc gặp không ít người đối tốt với mình.
Huyền Lăng Thương đối với chính mình cực kì yêu quí, Lan Lăng Thiệu Giác đối với chính mình chú ý từng li từng tí, Tiểu Quế Tử, Tiểu Lô Tử đối với chính mình hữu nghị. . .
Những điều này, đều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ...rất cảm động.
Mà Lan Lăng Thiệu Giác còn là một nam nhân vô cùng đại lượng hiền hòa.
Hắn đối với người ngoài xử sự nho nhã lễ độ, tuyệt đối sẽ không bởi vì thân phận của mình mà ngạo mạn vô lễ.
Nam nhân ưu tú giống như hắn có phong độ quí phái, có dung mạo tuấn tú vô song, có quyền thế , thế gian hi hữu!
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc phi thường thích kết giao cùng nam nhân trước mắt này .
Bởi vì, cảm giác kết giao cùng nam nhân trước mắt này , rất thoải mái, dễ chịu!
Thật giống như hiện tại, nhìn thấy nụ cười của nam nhân trước mắt này, lại thêm ánh mắt dịu dàng kia, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác được,đó giống như ánh mặt trời tháng ba, êm dịu chiếu thẳng nội tâm nàng.
Điều này càng làm cho nàng vui vẻ.
Nhưng nàng lại không biết, nụ cười sung sướng của chính mình, là mê người, đẹp mắt như vậy.
Rơi vào trong mắt nam nhân trước mặt, khiến cho trong lòng hắn kinh ngạc vô cùng.
Chỉ thấy tiểu thái giám này , một bộ trường bào màu đỏ sậm được thêu hoa vănmặc trên người. Nó đã phác họa dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của hắn vô cùng nhuần nhuyễn .
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc kia, đường nét thanh tú, phảng phất như một khối mỹ ngọc được gọt dũa tỉ mỉ.
Thu hút cái nhìn của người ta nhất, là một đôi mắt nhung trong suốt.
Nó phảng phất mã não thạch đen tuyền chói mắt xinh đẹp, rạng rỡ ngời ngời, rất mê người!
Chỉ tiếc, không người nào là toàn vẹn, tiểu thái giám này dung mạo nhìn rất thuận mắt,nhưng trên người lại chỗ thiếu hụt, thật sự làm cho người ta tiếc hận. . .
Đối với tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không biết.
Mới vừa rồi, nàng nói rất nhiều đến món ăn ngon, hiện tại bụng vô cùng không đúng lúc “ càu nhàu”.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏibuồn bực.
Đặc biệt, khi nàng chú ý tới, nam nhân kia dường như cũng bị động tĩnh trong bụng nàng thu hút, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí đến chết đang từ đáy lòng chạy thẳng tắp lênđỉnh đầu, ngay cả bên tai đều đỏ.
Trên mặt quẫn bách, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là một tay gãi gáy, ha ha cười nói.
"Ha ha, mới vừa rồi nói nhiều như vậy đến món ngon, bụng cũng đói. Nếu như Vương gia không chê, nô tài hiện tại liền chuẩn bị đồ ăn, coi như là trả học phí cho Vương gia."
Biết rõ Đồng Nhạc Nhạc đã đói bụng, còn lấy cớ.
Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, khóe miệng cong lên một cái, lại không nói ra.
"Hảo, ngươi đi đi!"
"Hảo, nô tài trước cáo lui, sẽ nhanh chóng trở lại."
Đồng Nhạc Nhạcvừadứt lời, liền nhanh chóng rời khỏi.
Dù sao hiện tại, cách thời gian nàng trực còn một đoạn thời gian nữa mà!
Hôm nay, Đồng Nhạc Nhạc liền làm vài đĩa điểm tâm, cùng Lan Lăng Thiệu Giác vừa ăn vừa nói chuyện trong đình nghỉ mát, thời gian nháy mắt liền đã qua.
Đến cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được vẫn có chút ý vẫn còn chưa nói hết.
Nhưng, tuy là như thế, nàng hiện tại chỉ là một thái giám thân phận hèn mọn, tự nhiên sẽ không có tự do dễ dàng như trước kia. Cho nên, sau khi nói lời từ biệt với Lan Lăng Thiệu Giác, nàng liền nhanh chóng trở về điện Dưỡng Tâm hầu hạ.
Chỉ là, không biết như thế nào, lúc Đồng Nhạc Nhạc trở lại Dưỡng Tâm điện, vừa mớiđi vào Ngự Thư Phòng, cảm thấy một cỗ lãnh khí đột nhiên ập tới nàng.
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, vốn là Đồng Nhạc Nhạc đang khóc không ra nước mắt, trên mặt không khỏi sửng sốt, ánh mắt nhìn phía Lan Lăng Thiệu Giác đều là đầy vẻ ngạc nhiên.
Cuối cùng, nàng hé mở làn môi hồng, tràn đầy vẻ ngại ngùng .
"Điều này sao có khả năng! ? Vương gia đã đồng ý với nô tài là dạy nô tài đánh đàn, nô tài ngay cả học phí cũng không có trả cho ngài! Vương gia hiện nay lại tặng cầm cho nô tài, nô tài là thật sự ngượng ngùng a. . ."
Đồng Nhạc Nhạc ăn ngay nói thật.
Coi như Lan Lăng Thiệu Giác cho dù tốt, nàng cũng không thể lấy toàn bộ a. Như vậy, chính mình thật sự rất không có ý tứ.
Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, giờ phút này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên mặt, Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái.
Nụ cười dịu dàng kia, giống như gió tháng ba, phe phẩy thổi tới.
"Ha hả, ngươi nói là ngại quá, không bằng mỗi lần ngươi đến học cầm, trước đó làm chút điểm tâm mang tới, coi như là học phí . Lần trước ngươi làm bánh hoa quế và trà ướp hương quế không tệ, sau khi ăn xong một lần, Bổn vương thấy ăn vẫn chưa đã !"
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, mắt nhung lập tức sáng ngời, khóe miệng cong lên một cái, không che dấu nổi hoan hỉ.
"Có thật không! ? Vương gia thích ăn! ? Nô tài kỳ thật còn có thể làm rất nhiều điểm tâm đấy! Cái gì là bánh hoa hồng , trà sữa hoa hồng , nước trái cây, còn nữa bánh ngọt cũng biết làm! Không chỉ có như thế, nô tài còn có thể làm rất nhiều thức ăn, nếu như có thời gian, nô tài có thể làm toàn bộ cho Vương gia!"
Một khi Đồng Nhạc Nhạc nhắc đến ăn, lập tức phát huy bản năng ăn uống, nói thao thao bất tuyệt .
Ngay cả đôi mắt long lanh kia, dường như sáng lên, rạng rỡ ngời ngời.
Trên mặt, không che dấu nổi hưng phấn sung sướng.
Nghe được tiểu thái giám trước mặt thao thao bất tuyệt, thần sắc trên mặt còn kích động sung sướng, Lan Lăng Thiệu Giác nụ cười trên miệng càng đậm đà.
Bởi vì, Lan Lăng Thiệu Giác cảm giác được, nụ cười trên mặt tiểu thái giám này, phảng phất dường như có thể lây sang người khác
Mỗi lần thấy nụ cười trên mặt hắn, đều làm cho người ta không tự chủ được mà ngầm hiểu cười theo một tiếng. . .
"Ha hả, không nghĩ tới Tiểu Nhạc Tử có lẽ một người đa tài đa nghệ , nghĩ đến, thuđồ đệ này, Bổn vương thật là được lợi!"
Nghe đượcnhững lời này, Đồng Nhạc Nhạc ngược lạihơi ngượng ngập .
Một tay gãi gáy, cười hắc hắc.
"Nấu ăn, nô tài am hiểu nhất, hơn nữa, Vương gia thích ăn, cũng là vinh hạnh của nô tài đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói.
Bởi vì, nàng thích nam nhân trước mắt này.
Nhưng mà, nàng thích nam nhân này , không phải loại tình yêu nam nữ, mà là thích hắn theo kiểu đại ca nhà bên.
Cho tới nay, nàng đều muốn có một gia đình mỹ mãn, có Đại ca ca đối với nàng che chở có thêm.
Chỉ tiếc, thực tế rất tàn khốc, nguyện vọng nho nhỏ này của nàng, từ đầu đến cuối vô phương thực hiện.
Chỉ là, lúc đi tới triều đại này, Đồng Nhạc Nhạc gặp không ít người đối tốt với mình.
Huyền Lăng Thương đối với chính mình cực kì yêu quí, Lan Lăng Thiệu Giác đối với chính mình chú ý từng li từng tí, Tiểu Quế Tử, Tiểu Lô Tử đối với chính mình hữu nghị. . .
Những điều này, đều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ...rất cảm động.
Mà Lan Lăng Thiệu Giác còn là một nam nhân vô cùng đại lượng hiền hòa.
Hắn đối với người ngoài xử sự nho nhã lễ độ, tuyệt đối sẽ không bởi vì thân phận của mình mà ngạo mạn vô lễ.
Nam nhân ưu tú giống như hắn có phong độ quí phái, có dung mạo tuấn tú vô song, có quyền thế , thế gian hi hữu!
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc phi thường thích kết giao cùng nam nhân trước mắt này .
Bởi vì, cảm giác kết giao cùng nam nhân trước mắt này , rất thoải mái, dễ chịu!
Thật giống như hiện tại, nhìn thấy nụ cười của nam nhân trước mắt này, lại thêm ánh mắt dịu dàng kia, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác được,đó giống như ánh mặt trời tháng ba, êm dịu chiếu thẳng nội tâm nàng.
Điều này càng làm cho nàng vui vẻ.
Nhưng nàng lại không biết, nụ cười sung sướng của chính mình, là mê người, đẹp mắt như vậy.
Rơi vào trong mắt nam nhân trước mặt, khiến cho trong lòng hắn kinh ngạc vô cùng.
Chỉ thấy tiểu thái giám này , một bộ trường bào màu đỏ sậm được thêu hoa vănmặc trên người. Nó đã phác họa dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của hắn vô cùng nhuần nhuyễn .
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc kia, đường nét thanh tú, phảng phất như một khối mỹ ngọc được gọt dũa tỉ mỉ.
Thu hút cái nhìn của người ta nhất, là một đôi mắt nhung trong suốt.
Nó phảng phất mã não thạch đen tuyền chói mắt xinh đẹp, rạng rỡ ngời ngời, rất mê người!
Chỉ tiếc, không người nào là toàn vẹn, tiểu thái giám này dung mạo nhìn rất thuận mắt,nhưng trên người lại chỗ thiếu hụt, thật sự làm cho người ta tiếc hận. . .
Đối với tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không biết.
Mới vừa rồi, nàng nói rất nhiều đến món ăn ngon, hiện tại bụng vô cùng không đúng lúc “ càu nhàu”.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏibuồn bực.
Đặc biệt, khi nàng chú ý tới, nam nhân kia dường như cũng bị động tĩnh trong bụng nàng thu hút, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí đến chết đang từ đáy lòng chạy thẳng tắp lênđỉnh đầu, ngay cả bên tai đều đỏ.
Trên mặt quẫn bách, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là một tay gãi gáy, ha ha cười nói.
"Ha ha, mới vừa rồi nói nhiều như vậy đến món ngon, bụng cũng đói. Nếu như Vương gia không chê, nô tài hiện tại liền chuẩn bị đồ ăn, coi như là trả học phí cho Vương gia."
Biết rõ Đồng Nhạc Nhạc đã đói bụng, còn lấy cớ.
Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, khóe miệng cong lên một cái, lại không nói ra.
"Hảo, ngươi đi đi!"
"Hảo, nô tài trước cáo lui, sẽ nhanh chóng trở lại."
Đồng Nhạc Nhạcvừadứt lời, liền nhanh chóng rời khỏi.
Dù sao hiện tại, cách thời gian nàng trực còn một đoạn thời gian nữa mà!
Hôm nay, Đồng Nhạc Nhạc liền làm vài đĩa điểm tâm, cùng Lan Lăng Thiệu Giác vừa ăn vừa nói chuyện trong đình nghỉ mát, thời gian nháy mắt liền đã qua.
Đến cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được vẫn có chút ý vẫn còn chưa nói hết.
Nhưng, tuy là như thế, nàng hiện tại chỉ là một thái giám thân phận hèn mọn, tự nhiên sẽ không có tự do dễ dàng như trước kia. Cho nên, sau khi nói lời từ biệt với Lan Lăng Thiệu Giác, nàng liền nhanh chóng trở về điện Dưỡng Tâm hầu hạ.
Chỉ là, không biết như thế nào, lúc Đồng Nhạc Nhạc trở lại Dưỡng Tâm điện, vừa mớiđi vào Ngự Thư Phòng, cảm thấy một cỗ lãnh khí đột nhiên ập tới nàng.
Bình luận truyện