Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 192-1: Tiểu Nhạc Tử , đi theo ta! (1)



Edit : Hoa Như Tỷ Tỷ

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Hồi tưởng lúc ấy, tên tiểu khất cái kia bị đám trẻ con bắt nạt, nàng vẫn còn hơi ấn tượng.

Chỉ là lúc ấy, tên tiểu khất cái đó đầu tóc rối bù, nàng không thấy được dáng vẻ của hắn. Cho nên, không biết là Độc Cô Ngạo Phong.

Giờ phút này, nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong , Đồng Nhạc Nhạc mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Không trách được trước đây, nàng cảm giác được chính mình hình như đã gặp qua hắn ở đâu rồi .

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nhớ lại , Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời của nàng, lại thấy dáng vẻ của hắn tràn đầy kinh ngạc và rung động, chỉ là bạc môi có hơi cong lên một cái, mở miệng nói.

"Rất bất ngờ đúng không! ? Kỳ thật ban đầu gặp ngươi, đối với ta mà nói cũng là một bất ngờ! Khi đó ta nghèo túng bất lực và tuyệt vọng . Ta còn tưởng rằng lúc đó ta liền như vậy mà chết đi. Không nghĩ tới, ngươi lại xuất hiện . . ."

Nói tới đây, Độc Cô Ngạo Phong dừng lại, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng mang theo sự say mê không che dấu chút nào .

Đối với ánh mắt đầy nóng rực của Độc Cô Ngạo Phong , khiến Đồng Nhạc Nhạc có hơi không chịu nổi, muốn chạy trốn .

Dù sao, hiện tại nàng biết tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong đối với mình , mà nàng trong lòng đã có người khác .

Nếu, nàng không cho được Độc Cô Ngạo Phong điều mà hắn muốn, thì nàng liền sớm một chút nói ra với hắn.

Bằng không, Độc Cô Ngạo Phong sau này càng lún sâu vào hơn.

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lập tức mở miệng nói.

"Thập Nhị, thật xin lỗi, ta...ta trong lòng đã có người mình thích , cho nên, cám ơn ngươi đã thích ta.. ta chỉ có thể nói thật xin lỗi. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, một hơi nói ra những lời này .

Bởi vì, hiện tại nàng sợ hãi chính mình nếu không nói ra, sau này đối với tất cả mọi người đều không tốt.

Sau khi Đồng Nhạc Nhạc nói xong những lời này, trong lòng không khỏi khẩn trương lên .

Trái tim, trong nháy mắt như thít lại, ánh mắt tràn đầy căng thẳng, càng gắt gao nhìn chằm chằm trên người Độc Cô Ngạo Phong .

Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong sau khi nghe được lời này của nàng , đầu tiên là trầm lặng một khắc, mày rậm đẹp đẽ nhẹ nhàng cau lại một cái.

Sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Trong lòng ngươi thích chính là Huyền Lăng Thương sao! ?"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu tuy là câu nghi vấn, lại nói phi thường khẳng định.

Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong, càng không dám tin và kinh ngạc.

"Ngươi...ngươi như thế nào biết! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc đầy kinh ngạc và không dám tin, Độc Cô Ngạo Phong khóe miệng không khỏi cong lên một cái. Tuy nhiên, khóe miệng lại có thêm vài phần cay đắng.

"Sau khi ta biết được ngươi là nữ nhân, ta liền phát giác, ánh mắt của ngươi nhìn hắn, càng không giống với những người khác. Có lẽ ngươi không biết, chỉ cần là có hắn ở đâu, ánh mắt của ngươi, luôn không tự chủ được rơi trên người hắn. Còn nữa, trong mắt ngươi đối với hắn đầy si mê, làm cho không người nào có thể bỏ qua. . ."

Điểm này, cũng là khiến hắn không muốn . . .

Vào lúc Độc Cô Ngạo Phong trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi sửng sốt.

Là tâm tư chính mình đối với Huyền Lăng Thương quá mức rõ ràng sao! ? Hay là Độc Cô Ngạo Phong có năng lực quan sát quá mạnh mẽ ! ?

Nếu là như thế, sau này, nàng nhất định phải chú ý thật tốt , ngàn vạn lần không nên quá mức bại lộ tâm tư của chính mình đối với Huyền Lăng Thương . . .

Bởi vì, nàng khẩn cầu một điều rất đơn giản, chỉ cần có thể đủ nhạt nhẽo tầm thường vô vị sống ở bên cạnh Huyền Lăng Thương, nàng liền cảm thấy mỹ mãn . . .

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong đang nhìn tiểu nữ tử trước mắt .

Chỉ thấy tiểu nữ tử này, cụp mắt xuống, hình như đang suy nghĩ cái gì.

Ánh nắng ấm áp, xuyên thấu qua lá cây xanh biếc, từ từ êm dịu rọi xuống, bao trùm ở trên người nữ nhân này , nhìn qua khiến cho nữ nhân này đáng yêu đến như thế.

Hắn, thật sự rất muốn rất muốn, giữ nữ nhân trước mắt này vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình. . .

Nghĩ tới đây, đồng mâu màu hổ phách của Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái, như là đang hạ quyết định cái gì đó.

Bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi có thể cho ta một lần cơ hội được không , ta nhất định có thể cho ngươi hạnh phúc, ngươi liền cùng ta trở về Thương Lang Quốc đi! ? Có được hay không! ?"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu kiên định khẩn cầu .

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng giật mình.

Dù sao, nàng cho là tự mình nói rõ ràng, không nghĩ tới Độc Cô Ngạo Phong khăng khăng một mực!

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé mở, muốn mở miệng nói cái gì.

Tuy nhiên, lời của nàng vẫn còn chưa nói ra, một đạo giọng nói khàn khàn trầm thấp , lại từ phía sau bọn họ phút chốc vang lên

"Hắn sẽ không theo ngươi về Thương Lang Quốc!"

Cùng với một đạo giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền nhanh chóng hướng tới nơi phát ra âm thanh kia .

Chỉ thấy, từ giữa đám cây cổ thụ chọc trời trăm năm , một đạo bóng dáng cao to lực lưỡng từ từ đi tới.

Ánh mặt trời êm dịu, xuyên thấu qua lá cây từ từ êm dịu rơi tại trên người nam nhân.

Nam nhân mặc trên người một bộ mãng bào màu đỏ sậm , lưng thắt Kim Yêu Đái, đầu đội mũ ngọc, quả nhiên là một người như rồng như phượng, điềm tĩnh khí phách!

Nam nhân này không phải ai khác chính là Huyền Lăng Thương!

Nhìn thấy sự xuất hiện đột nhiên của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngây ra một lát, sau khi phục hồi lại tinh thần , môi đỏ mọng hé mở, không khỏi giật mình la lên thành tiếng.

"Hoàng thượng, người tại sao lại ở chỗ này! ?"

Trời ạ!

Thật sự là Huyền Lăng Thương!

Chính là, tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này! ?

Đối với mặt mày kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, sắc mặt của Huyền Lăng Thương càng âm u .

Mày kiếm nhíu lại, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng mang theo vài phần ảo não và tức giận.

Bạc môi hé mở, mở miệng lạnh giọng nói.

"Trẫm trở về sẽ tìm ngươi tính sổ."

Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù nhẹ nhàng, chỉ là, trong đó tức giận, lại làm cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc nhìn ra được, Huyền Lăng Thương là đang tức giận , hơn nữa có lẽ đang giận nàng.

Chỉ là, nàng không biết, chính mình rốt cuộc nơi nào lại đắc tội hắn .

Hồi tưởng đêm qua, hắn đột nhiên triệu kiến nàng, khiến nàng chà lưng cho hắn. Ai biết, sau này hắn lại không hiểu sao lại bảo nàng rời đi.

Lúc ấy, nàng suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được , cảm thấy oan ức.

Lúc này, Huyền Lăng Thương còn giống như đang tức giận chính mình, cái miệng nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chu lên .

Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng tỏ ra oan ức không che dấu chút nào .

Quả thật là lòng dạ Đế vương, khó khăn nhất là suy đoán, nói chính là Huyền Lăng Thương đi! ?

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kêu lên , cũng không biết, Độc Cô Ngạo Phong vẫn đứng bên cạnh nàng, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương xuất hiện, đôi mắt màu hổ phách kia không khỏi có hơi nhíu lại, thần sắc trong nháy mắt nguội lạnh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện