Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 200-3: Ngàn vạn lần không nên làm bị thương nàng (3)
Huyền Lăng Thương hắn tại sao phải sợ hãi chứ?
Là bởi vì lo lắng cho nàng sao?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Đồng Nhạc Nhạc bỗng sửng sốt, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc.
Chợt trong lòng tràn đầy vui vẻ, một niềm hạnh phúc liền trào dâng.
Hơn nữa, lần cuối cùng gặp lại Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc dường như thoảng qua sự tin tưởng hắn, không còn sợ hãi nữa.
Bởi vì nàng biết chỉ cần có Huyền Lăng Thương ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì!
Quyết tâm nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc dần dần vơi đi nỗi sợ hãi trong lòng.
Chợt có niềm hy vọng khiến Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng ngọc, sau đó chậm rãi từ trong xe đứng lên, vươn bàn tay bé nhỏ đến Huyền Lăng Thương bên kia.
Lúc này xe ngựa không ngừng chao đảo, ngựa kéo không ngừng điên cuồng lao về phía trước, cảnh vật bốn phía lúc này càng mờ ảo.
Phía trước bọn họ chính là vực thẳm, không thể quay đầu.
Tuy nhiên, lúc này Đồng Nhạc Nhạc không để ý đến vực thẳm, trong mắt chỉ có nam nhân trước mặt.
Nhìn nam nhân tuấn tú, dáng vẻ kiên nghị, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy chính mình không còn sợ hãi nữa.
Trong lòng chợt nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc từ từ đưa bàn tay run rẩy đến phía nam nhân đó.
Mà ở phía trước nàng chính là vực thẳm không lối thoát, ai ai cũng khiếp sợ.
Thấy nàng và ngựa dường như sắp ngã xuống vực thẳm.
Lúc này chợt có một bàn tay rắn chắc nắm thật chặt tay nàng.
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy đôi bàn tay của nam nhân này rất ấm áp, thoải mái, mặc dù lòng bàn tay rất ướt nhưng lại khiến Đồng Nhạc Nhạc có một cảm giác an toàn khó tả.
Nàng nghĩ, chỉ cần có nam nhân này này ở đây, cái gì nàng cũng không sợ!
Trong lòng vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chợt thấy tay bị kéo căng, ngay sau đó, cả thân thể nàng lập tức bị nam nhân kia kéo qua.
Thân thể bỗng bị nhấc lên, nàng chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã vùi nàng vào lồng ngực.
Chun mũi, nhận thấy được, là mùi Long Tiên Hương thoang thoảng dễ ngửi quen thuộc.
Thân thể dựa vào lồng ngực rộng rãi, ấm áp trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc áp sát vào ngực nam nhân, một lúc sau nghe được tiếng tim đập từ lồng ngực nam nhân này.
‘Thình thịch thịch’ tiếng tim đập nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy , phảng phất, trái tim muốn vọt ra từ trong lồng ngực nam nhân.
Tuy nhiên, nghĩ tới tiếng tim đập dồn dập mạnh mẽ, tràn đầy sức lực dường này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc chợt cảm thấy cảm động, hạnh phúc.
Bởi vì nàng biết, nam nhân này đang căng thẳng, hắn căng thẳng như vậy là tại nàng…
Nghĩ tới đây, khoé miệng Đồng Nhạc Nhạc khẽ cong lên, nàng nhẹ nhàng cười rất hạnh phúc.
Không những thế, đôi mắt xinh đẹp kia của nàng cũng lộ rõ sự vui mừng…
Tuy nhiên khác với nét mặt vui vẻ của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương siết chặt dây cương điều khiển con ngựa dừng lại, sắc mặt lúc này âm u, vô cùng nặng nề.
Nhìn thấy cỗ xe ngựa bên cạnh chính lúc này liền ngay cả ngựa cả xe lao xuống vách đá, trong lòng Huyễn Lăng thương không khỏi thở mạnh một cái.
Vừa nghĩ tới, nếu như vừa rồi hắn không kịp cứu nàng thì chắc bây giờ tiểu nữ trong ngực hắn đã bỏ mạng ở nơi hoang vắng này.
Càng nghĩ, trong lòng Huyền Thăng Thương càng thắt lại.
Lòng căng thẳng, bàn tay ôm càng càng siết chặt để cảm nhận được nàng vẫn còn tồn tại.
Tuy nhiên, hiện tại Huyền Lăng Thương vẫn còn rất sợ hãi, huyết mâu không khỏi quét nhanh một lượt.
Đang định an ủi tiểu nữ trong lòng đã bị hù doạ sợ hãi.
Thật bất ngờ khi thấy được nàng đang mỉm cười ngọt ngào.
Nụ cười rất đẹp!
Dù là vậy nhưng vì chuyện vừa rồi, sắc mặt nữ nhân này vẫn rất nhợt nhạt.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, đuôi mày, khoé mặt khoé miệng đều lộ rõ sự vui vẻ.
Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương không khỏi ngạc nhiên.
Dù sao, với những người bình thường như nàng, khi phải đối mặt với sự sống và cái chết đều sẽ rất sợ hãi.
Hắn cũng không ngoại lệ!
Vậy mà tiểu nữa trong lòng hắn lại cười hơn nữa còn cười rất hạnh phúc.
Chẳng lẽ nàng đã bị hù doạ đến mức có vấn đề rồi sao!?
Nghĩ tới đây, lông mày Huyền Lăng Thương cau chặt, ánh mắt lo lắng nhìn Đồng Nhạc Nhạc.
“Tiểu Nhạc Tử, nàng không sao chứ? Tiểu Nhạc Tử!”
Huyền Lăng Thương mở miệng kêu, giọng điệu hoảng loạn và căng thẳng.
Nàng đang đắm chìm trong hạnh phúc, đột nhiên nghe được Huyền Lăng Thương căng thẳng gọi, nàng dần dần phục hồi lại tinh thần.
Mi mắt nhẹ nhàng ngước lên, trước mắt là nam nhân đang lo lắng, căng thẳng nhưng cũng không giảm bớt được sự tuấn mĩ đầy mê hoặc.
Trải qua chuyện vừa rồi, trên mặt hắn có phần nhợt nhạt, ánh mắt hắn nhìn nàng càng lộ rõ vẻ lo lắng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt thấy ấm áp, đôi môi hồng quyến rũ kia liền hé mở, thấp giọng gọi.
“Hoàng thượng…”
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc đang gọi mình, trong mắt nàng ẩn chứa sự vui vẻ, thanh minh, không chút nào sợ hãi, Huyền Lăng Thương vốn lòng đang thít chặt lại nhưng cũng dần buông lỏng.
May mắn là nàng vẫn ổn…
Là bởi vì lo lắng cho nàng sao?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Đồng Nhạc Nhạc bỗng sửng sốt, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc.
Chợt trong lòng tràn đầy vui vẻ, một niềm hạnh phúc liền trào dâng.
Hơn nữa, lần cuối cùng gặp lại Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc dường như thoảng qua sự tin tưởng hắn, không còn sợ hãi nữa.
Bởi vì nàng biết chỉ cần có Huyền Lăng Thương ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì!
Quyết tâm nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc dần dần vơi đi nỗi sợ hãi trong lòng.
Chợt có niềm hy vọng khiến Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng ngọc, sau đó chậm rãi từ trong xe đứng lên, vươn bàn tay bé nhỏ đến Huyền Lăng Thương bên kia.
Lúc này xe ngựa không ngừng chao đảo, ngựa kéo không ngừng điên cuồng lao về phía trước, cảnh vật bốn phía lúc này càng mờ ảo.
Phía trước bọn họ chính là vực thẳm, không thể quay đầu.
Tuy nhiên, lúc này Đồng Nhạc Nhạc không để ý đến vực thẳm, trong mắt chỉ có nam nhân trước mặt.
Nhìn nam nhân tuấn tú, dáng vẻ kiên nghị, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy chính mình không còn sợ hãi nữa.
Trong lòng chợt nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc từ từ đưa bàn tay run rẩy đến phía nam nhân đó.
Mà ở phía trước nàng chính là vực thẳm không lối thoát, ai ai cũng khiếp sợ.
Thấy nàng và ngựa dường như sắp ngã xuống vực thẳm.
Lúc này chợt có một bàn tay rắn chắc nắm thật chặt tay nàng.
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy đôi bàn tay của nam nhân này rất ấm áp, thoải mái, mặc dù lòng bàn tay rất ướt nhưng lại khiến Đồng Nhạc Nhạc có một cảm giác an toàn khó tả.
Nàng nghĩ, chỉ cần có nam nhân này này ở đây, cái gì nàng cũng không sợ!
Trong lòng vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chợt thấy tay bị kéo căng, ngay sau đó, cả thân thể nàng lập tức bị nam nhân kia kéo qua.
Thân thể bỗng bị nhấc lên, nàng chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã vùi nàng vào lồng ngực.
Chun mũi, nhận thấy được, là mùi Long Tiên Hương thoang thoảng dễ ngửi quen thuộc.
Thân thể dựa vào lồng ngực rộng rãi, ấm áp trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc áp sát vào ngực nam nhân, một lúc sau nghe được tiếng tim đập từ lồng ngực nam nhân này.
‘Thình thịch thịch’ tiếng tim đập nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy , phảng phất, trái tim muốn vọt ra từ trong lồng ngực nam nhân.
Tuy nhiên, nghĩ tới tiếng tim đập dồn dập mạnh mẽ, tràn đầy sức lực dường này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc chợt cảm thấy cảm động, hạnh phúc.
Bởi vì nàng biết, nam nhân này đang căng thẳng, hắn căng thẳng như vậy là tại nàng…
Nghĩ tới đây, khoé miệng Đồng Nhạc Nhạc khẽ cong lên, nàng nhẹ nhàng cười rất hạnh phúc.
Không những thế, đôi mắt xinh đẹp kia của nàng cũng lộ rõ sự vui mừng…
Tuy nhiên khác với nét mặt vui vẻ của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương siết chặt dây cương điều khiển con ngựa dừng lại, sắc mặt lúc này âm u, vô cùng nặng nề.
Nhìn thấy cỗ xe ngựa bên cạnh chính lúc này liền ngay cả ngựa cả xe lao xuống vách đá, trong lòng Huyễn Lăng thương không khỏi thở mạnh một cái.
Vừa nghĩ tới, nếu như vừa rồi hắn không kịp cứu nàng thì chắc bây giờ tiểu nữ trong ngực hắn đã bỏ mạng ở nơi hoang vắng này.
Càng nghĩ, trong lòng Huyền Thăng Thương càng thắt lại.
Lòng căng thẳng, bàn tay ôm càng càng siết chặt để cảm nhận được nàng vẫn còn tồn tại.
Tuy nhiên, hiện tại Huyền Lăng Thương vẫn còn rất sợ hãi, huyết mâu không khỏi quét nhanh một lượt.
Đang định an ủi tiểu nữ trong lòng đã bị hù doạ sợ hãi.
Thật bất ngờ khi thấy được nàng đang mỉm cười ngọt ngào.
Nụ cười rất đẹp!
Dù là vậy nhưng vì chuyện vừa rồi, sắc mặt nữ nhân này vẫn rất nhợt nhạt.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, đuôi mày, khoé mặt khoé miệng đều lộ rõ sự vui vẻ.
Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương không khỏi ngạc nhiên.
Dù sao, với những người bình thường như nàng, khi phải đối mặt với sự sống và cái chết đều sẽ rất sợ hãi.
Hắn cũng không ngoại lệ!
Vậy mà tiểu nữa trong lòng hắn lại cười hơn nữa còn cười rất hạnh phúc.
Chẳng lẽ nàng đã bị hù doạ đến mức có vấn đề rồi sao!?
Nghĩ tới đây, lông mày Huyền Lăng Thương cau chặt, ánh mắt lo lắng nhìn Đồng Nhạc Nhạc.
“Tiểu Nhạc Tử, nàng không sao chứ? Tiểu Nhạc Tử!”
Huyền Lăng Thương mở miệng kêu, giọng điệu hoảng loạn và căng thẳng.
Nàng đang đắm chìm trong hạnh phúc, đột nhiên nghe được Huyền Lăng Thương căng thẳng gọi, nàng dần dần phục hồi lại tinh thần.
Mi mắt nhẹ nhàng ngước lên, trước mắt là nam nhân đang lo lắng, căng thẳng nhưng cũng không giảm bớt được sự tuấn mĩ đầy mê hoặc.
Trải qua chuyện vừa rồi, trên mặt hắn có phần nhợt nhạt, ánh mắt hắn nhìn nàng càng lộ rõ vẻ lo lắng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt thấy ấm áp, đôi môi hồng quyến rũ kia liền hé mở, thấp giọng gọi.
“Hoàng thượng…”
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc đang gọi mình, trong mắt nàng ẩn chứa sự vui vẻ, thanh minh, không chút nào sợ hãi, Huyền Lăng Thương vốn lòng đang thít chặt lại nhưng cũng dần buông lỏng.
May mắn là nàng vẫn ổn…
Bình luận truyện