Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 201-2: Thiến hắn (2)



Đến sau đó, nhìn thấy con ngựa bị sợ hãi không ngừng phóng điên cuồng hộc tốc. Mà cách đó không xa, chính là vực sâu không thấy đáy kia, Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, sợ đến chỉ còn thiếu nước hồn cũng không có.

Còn tưởng rằng, thiếu nữ này sẽ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn. May là, nàng không có việc gì. . .

Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi thở phào một hơi.

Sau một khắc, dường như lại nghĩ đến cái gì , Lan Lăng Thiệu Giác hé môi,liền mở miệng nói với Huyền Lăng Thương .

"Hoàng thượng, đã bắt được dâm tặc kia."

Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác đã nói, Huyền Lăng Thương bạc môi không khỏi nhếch lên một cái. Trên gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia, càng là hoàn toàn lạnh như băng.

Mà ngay cả trên người hắn, cũng dường như nhanh chóng bao trùm thượng một tầng sương lạnh.

Cảm giác được sự thay đổi của nam nhân ở phía sau, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Cho dù nàng không ngẩng đầu lên nhìn thì cũng biết, nam nhân hiện tại tức giận phi thường.

Hơn nữa, Thiên Tử giận dữ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Chỉ là, cứ nghĩ tới chuyện vừa rồi, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lòng vẫn còn sợ hãi.

May là, Huyền Lăng Thương kịp thời đến cứu, bằng không, nàng khẳng định đã bị dâm tặc kia làm hoen ố .

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác được nghĩ mà sợ không thôi, lập tức, không khỏi rùng mình dữ dội một cái.

Có lẽ, là nhận thấy được thiếu nữ trong lòng khác thường, Huyền Lăng Thương đầu tiên là cúi đầu nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn Đồng Nhạc Nhạc

. Lập tức, ôm lấy cánh tay của Đồng Nhạc Nhạc đang căng thẳng theo bản năng.

Như là muốn an ủi . . .

Cảm giác được hành động của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ấm áp.

Sau một khắc, liền nhìn thấy nam nhân bạc môi mở ra, trầm giọng nói.

"Dẫn hắn tới đây."

Nam nhân mở miệng, âm thanh cơ hồ là vọng ra từ trong hầm băng.

Có thể nghĩ, nam nhân giờ phút này tức giận ra sao.

Nghe vậy, Lan Lăng Thiệu Giác trên mặt đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức đưa tay ra hiệu.

Sau một khắc, chỉ thấy hai tên thị vệ, đã áp giải dâm tặc kia đi tới .

Đến khi thấy dáng vẻ hiện tại của dâm tặc kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật nảy lên một cái.

Chỉ thấy dâm tặc này, giờ phút này đầy người bùn đất. Trên mặt, càng là xưng phù tím tái, khóe miệng vẫn còn chảy huyết, cũng không biết là bị đánh, hay là mới rồi ngã xuống xe ngựa, va đập thành dáng vẻ này.

Giờ phút này, dâm tặc kia phảng phất trong lòng biết chính mình sẽ gặp tai ương, trong mắt đều là vẻ kinh hoảng sợ hãi.

Sau khi bị áp giải đến, càng là không ngừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ với Huyền Lăng Thương.

"Hoàng thượng xin tha mạng a, Hoàng thượng xin tha mạng a. . ."

Nhìn thấy dâm tặc đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ , lấy đâu ra vẻ kiêu ngạo đắc ý vừa rồi! ?

Nghĩ đến chính mình mới rồi đã bị dâm tặc này hết ôm lại sờ, Đồng Nhạc Nhạc càng là cực kì tức tối!

Có lẽ là nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc tức giận, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, bạc môi hơi hé ra, mở miệng hỏi.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi cảm giác được, trẫm nên trừng phạt hắn như thế nào! ?

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang lúc tức giận không thôi, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

Dù sao, nàng căn bản thật không ngờ, Huyền Lăng Thương lại sẽ hỏi như thế nàng.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngây ngẩn cả người.

Dâm tặc đang lúc quỳ trên mặt đất rõ ràng cũng nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói , lập tức chuyển ánh mắt sang trên người Đồng Nhạc Nhạc. Dáng vẻ trên mặt, đừng nói đáng thương đến đâu.

"Vị tiên nữ này, van cầu ngươi đại nhân có đại lượng, tha thứ ta lần này đây đi! Ta sau này cũng không dám nữa, van cầu ngươi . . ."

Nghe được dâm tặc kia không ngừng khổ khổ cầu khẩn với chính mình, Đồng Nhạc Nhạc lại cũng không có một chút đồng tình nào với hắn.

Dù sao, hồi tưởng mới rồi, dâm tặc này dùng ánh mắt đáng ghét như thế nhìn nàng, hiện tại suy nghĩ một chút, nàng đều vẫn còn cả người không được tự nhiên.

Lại nghĩ tiếp, không ít nữ nhân vô tội trong sạch đều hủy ở trên tay hắn . Mà tại triều đại này, một nữ nhân trong sạch quan trọng thế nào, thì nàng là biết rõ.

Chính là, muốn nàng giết dâm tặc này, Đồng Nhạc Nhạc cũng không xuống tay được.

Dù sao, người này mặc dù tội đáng chết vạn lần, nàng không phải là người nhẫn tâm . . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đều ảo não, cũng không biết, nên trừng trị dâm tặc này như thế nào mới phải. Dù sao, chuyện trừng phạt người thế này, nàng không có kinh nghiệm!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, càng là tràn đầy ảo não.

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo buồn bực kia, mở miệng nói với Huyền Lăng Thương.

"Hoàng thượng, dâm tặc này, là tội ác ngập trời, hắn làm hại nhiều nữ nhân vô tội như vậy . Chính là, nô tài trong khoảnh khắc cũng không biết nên trừng phạt hắn như thế nào đây!"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy buồn bực , huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, nhưng cũng không hề hỏi tiếp gì nữa.

Chỉ là bạc môi hé mở, lạnh nhạt nói.

"Nếu như hắn thích làm thương tổn nữ nhân vô tội, như vậy, liền đem thiến hắn đi, lại khiến hắn dạo phố thị chúng. Có hắn làm gương, xem ai còn dám làm ác."

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, phảng phất là đang nói đến chuyện thời tiết hôm nay.

Tuy nhiên, lời này của hắn, nghe lọt vào trong tai mọi người, khiến trong lòng mọi người không khỏi chấn động.

Đặc biệt thị vệ bốn phía, đều thân là nam nhân, trong lòng biết, nơi đó chính là sự tôn nghiêm của vận mệnh nam nhân. Hiện nay, nếu bị thiến, vậy đối với một nam nhân mà nói, quả thực so với giết hắn càng dữ dội hơn!

Đặc biệt dâm tặc kia, sau khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương , quả thực ngay cả ý định muốn chết cũng có .

Dù sao, nữ nhân qua tay hắn là vô số, hiện tại muốn thiến hắn, quả thực so với giết hắn càng tàn khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện