Đường Gươm Tuyệt Kỹ
Chương 12: Cướp châu báu
- Thiếu hiệp! Hãy mau công thằng này lên. Và dẫn lão phu đến gặp mặt Trại chủ các người!
Tiểu Lâm giật mình run lên bần bật, vì lúc nãy chàng bị lão điểm huyệt, bây giờ lão buộc phải dẫn đến gặp mặt sư phụ, chàng đoán biết sẽ có việc tàn khốc sắp xảy ra.
Tuy biết thế, song không biết phải làm cách nào, chàng đành thở một hơi vận công giải huyệt, cúi mình xuống ôm lấy đồng bọn, run run bước đi.
Lúc đó Hài Nhi Thần Đồng núp trong đống cỏ thấy họ đi hết, mới thở ra một hơi dài nói với Lý Thanh Hùng.
- Lý thúc thúc! Võ công của hai người này quả thật ghê gớm, nhưng không biết họ là người tốt hay là xấu?
Lý Thanh Hùng buồn bã nói :
- Hài nhi! Chúng không phải là người tốt đâu! Lão già cao đó là Vô Thường Quỷ trong Thiên Sơn thất quỷ võ công ghê gớm lắm!
- Nếu vậy, chúng ta cần theo dõi hành động của chúng như thế nào cho biết. Lý thúc thúc có bằng lòng không?
Đặng Thu Huệ vốn có tánh thương người, không nỡ để người chết một cách vô tội, vội hối Lý Thanh Hùng đuổi theo bọn người kia.
Lý Thanh Hùng mỉm cười, nói :
- Huệ muội! Đừng vội tin mà hối hận không kịp đó. Tất cả bọn người đó đều là bọn người xấu cả không ai tốt đâu. Nhưng muội muốn, thì chúng ta cũnng nên đi xem cho biết cũng không có hại gì.
Đặng Thu Huệ và Hài Nhi Thần Đồng thấy Lý Thanh Hùng không từ chối, vội vã đề khí đan điền, đuổi theo bọn người hồi nãy.
Lý Thanh Hùng không đi kêu hai người lại nói :
- Có gì đâu mà cô nương đi vội thế? Bây giờ chúng ta tìm cơm ăn no nê rồi mới đi, nếu đi ngay bây giờ tôi đói bụng không đi nổi.
Đặng Thu Huệ quay lại nhìn chàng một cái sau rồi nói :
- Hùng ca nói chơi đó à? Giữa rừng hoang có cơm đâu mà ăn?
Lý Thanh Hùng cười ha hả nói :
- Nếu cô nương không tin, cứ theo tôi thì biết.
Dứt lời chàng dắt tay hai người đến chỗ của Vương Thất đứng canh lúc nãy, đưa tay chỉ về phía trước nói :
- Cô nương, bây giờ đã tin lời tôi chưa?
Đặng Thu Huệ liếc mắt, thấy trước mắt quả nhiên có một mâm đồ ăn đã dọn sẵn, nàng thẹn thùng đưa tà áo che mặt lại.
Hài Nhi Thần Đồng reo lên, chạy đến ôm con gà quay xé ra từng mảnh, vừa ăn vừa cười trông rất vô tư.
Ba người ăn uống xong, Lý Thanh Hùng vổ đầu Hài Nhi Thần Đồng nói :
- Thôi chúng ta mau lên đường kẻo trễ.
Thế là ba người lần theo chân núi tiến bước.
Đột nhiên trước mặt có một lằn khói trắng bay xẹt ra, nổ ầm một tiếng, lửa tung tóe bay tứ phía rất đẹp mắt.
Lý Thanh Hùng cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Lạ thật! Chẳng lẽ đằng kia đã xảy ra huyết chiến rồi sao?
Trong lúc bất ngờ, Lý Thanh Hùng dang tay ôm hai người vào, rồi trổ thuật khinh công thượng thặng, nhắm hướng trước thẳng đến.
Lý Thanh Hùng hàng động quá lẹ làng, làm cho hai người không sao trở tay kịp đành nằm im không cục cựa.
Họ cảm giác như đang bay trên mây, hai bên tai gió kêu ù ù, mát rượi.
Hài Nhi Thần Đồng thích chí reo :
- Khinh công của Lý thúc thúc tuyệt vời! Cháu nguyện luyện cho kỳ được môn này mới thôi.
Quả thật trời không phụ lòng người. Về sau Hài Nhi Thần Đồng trở nên đệ nhất võ lâm.
Bỗng, từ rừng vang lên một tiếng hét chát chúa, tiếp theo hàng ngàn mũi tên bắn xả vào ba người như mưa bấc.
Lý Thanh Hùng hai tay ôm hai người, không còn cách gì chống đỡ. Nếu bỏ hai người xuống thì chậm mất, ôm hai người thì cũng nguy hiểm, vì tên bắn đến đã quá gần.
Trong lúc cấp bắt, bỗng Lý Thanh Hùng hét lên một tiếng thân hình bay lên ba trượng. Hàng ngàn mũi tên bay vù vù dưới chân chàng. Nếu chàng không phải tay võ lâm cao thủ thì chắc ba người phải bỏ mạng tại chỗ rồi!
Lý Thanh Hùng tức giận vô cùng. Chàng vội sà xuống, thả hai người ra, lách mình tìm địch thủ.
Đặng Thu Huệ và Hài Nhi Thần Đồng bất ngờ lại tìm thấy được chỗ bọn cướp ẩn nấp nên vội tung mình nhảy đến.
Lý Thanh Hùng lẹ làng vận đủ mười phần công lực vào hai cánh tay, tung mình lên, bửa vào chỗ bọn người đang ẩn núp.
Tức thì những tiếng la thảm thiết nổi lên, năm cái xác người từ trong bụi cây lăn ra.
Ba người phát giác được địch, vội xông vào tha hồ hạ thủ. Chỉ trong chốc lát, cảnh vật trở nên lặng lẽ, xác người nằm ngổn ngang máu me đầy đất.
Lý Thanh Hùng phất tay, gọi hai người lại, rồi tiếp tục lần theo mé núi đi tiếp...
Lúc bấy giờ, trước mặt ba người cách chừng ba bốn trượng, tiếng la hét, tiếng binh khí chạm nhai kêu chan chát, làm chấn động cả không gian.
Ba người biết nơi đó đã xảy ra cuộc huyết đấu, vội rảo bước nhắm hướng phát ra tiếng động mà đến.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đến một ngôi nhà lá, đó là ngôi nhà của bọn Sơn Thái.
Lý Thanh Hùng vội đem hai người đặt trên cành cây, rồi chàng lần lên ngọn cây quan sát.
Nhìn một lúc, chàng thấy nơi phía Tây ngôi nhà có một khoảng đất rộng, đèn sáng như ban ngày. Trong sân có ba cặp đang đánh nhau đến hồi quyết liệt, bao bọc quanh sân, hàng hà sa số hán tử đang cầm đen la hét dậy trời. Ở phía Đông có ba lão già ngồi kề nhau, mắt đăm chiêu nhìn vào cuộc đấu.
Chàng nhận rõ trong ba lão già có hai người cao ốm. Hai người đó chính là hai lão già mà chàng đã gặp lúc nãy.
Đang theo dõi, bỗng chàng thấy hai người kia đã kiệt sức, sắp bị hại. Chàng muốn ra tay cứu giúp, nhưng không biết ai là bạn ai là người của Phi Long bang, nên chàng do dự không dám ra tay.
Lý Thanh Hùng đang bối rối, bỗng có hai tiếng thét vang lên, tiếp đó có hai bóng đen từ trên nóc nhà trước mặt chàng phóng vào giữa trận giúp sức hai người sắp bị hại.
Trước hành động ấy làm cho ai nấy đều ngạc nhiên. Các địch thủ đang giao đấu, thấy thế dừng tay nhìn vào hai người ấy.
Hai người mới đến đó là một tăng nhân mặc áo cà sa màu xám tro bước ra, mặt đằng đằng sát khí và một người chừng ba mươi tuổi mặc y phục xanh, lưng đeo bảo kiếm, vẻ mặt hiền từ.
Bỗng từ trong cửa thính một trung niên bước ra, vóc người to lớn, mặc mày hung tợn, đến trước mặt hai người cười sang sảng nói :
- Nhị vị sư huynh đến một cách quá đột ngột, tiểu đệ không tiếp đón kịp. Mong sư huynh tha thứ cho.
Không để cho tăng nhân trả lời, chàng trung niên quay mặt qua nhìn người mặc đồ xanh, hỏi tăng nhân :
- Sư huynh! Còn vị này là ai?
Tăng nhân ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười vang dội cả một góc trời, làm cho mọi người đầu giật nẩy mình.
Cười một lúc, ông khinh bỉ nói :
- Nam mô ai di đà phật! Đinh thí chủ chớ quá lời như vậy. Bần đạo đâu xứng với tiếng Nhị sư huynh mà Đinh thí chủ gọi như vây.
Đoạn ông quay lại, chỉ vào người mặc áo xanh nói :
- Người này là Khổng đại hiệp Châu Tiểu Kiếm. Một nhân vật cao cấp của phái Điểm Thương.
Chàng trung niên này chính là Đinh Nguyên, nghe nói người áo xanh đó là người của phái Điểm Thương, sửng sốt một hồi rồi nói :
- Chẳng biết Khổng đại hiệp đến đây có điều gì? Tiểu đệ thật vinh hạnh được tiếp kiến hôm nay.
Bỗng từ trong đám người, phi thân ra ba bóng xanh, chạy đến bên Châu Tiểu Kiếm, cúi đầu thi lễ, mừng rỡ đồng thanh nói :
- Sư huynh! Sao bây giờ mới đến?
Châu Tiểu Kiếm thấy hai vị sư đệ của mình vẫn bình yên không bị hại, lòng mừng khấp khởi, niềm nở nói :
- Tôi tính tới sớm. Nhưng dọc đường lại gặp phải vị đại sư này nên đã đến trễ. Các sư đệ vẫn bình an vô sự chứ?
Ba người mới đến vui vẻ nói :
- Chúng tôi vẫn bình yên, còn vị đại sư này là ai, ở trong môn phái nào?
Châu tiểu Kiếm giới thiệu :
- Vị này là Tuệ Không đại sư, môn hạ của phái Thiếu Lâm, đồ đệ của Từ Lâm đại sư.
Ba chàng thanh niên vội quay đầu lại, cúi xuống đồng thanh nói :
- Chúng tôi hân hạnh ra mắt đại sư.
Tuệ Không vội vã trả lại lễ, rồi hỏi :
- Tại sao các người không ra tay hạ thằng ác tặc, này cho xong để hắn đứng làm ta gai mắt quá.
Ba chàng thanh niên đồng thưa :
- Chúng tôi bất tài, không thể nào hạ nổi thằng Đinh Nguyên mong đại sư tha lỗi cho.
Tuệ Không mỉm cười, quay qua nhìn Đinh Nguyên với đối mắt muốn nảy lửa.
Đoạn ông nói :
- Đinh Nguyên! Còn chần chờ gì nữa mà không cúi đầu chịu chết. A ha! Người đợi ta ra tay à?
Đinh Nguyên không sao nhịn được trước những lời quá mạt thị như vậy, ông ta lạnh lùng nói :
- Thằng trọc già kia chớ có khoác lác mà bỏ mạng bây giờ. Nếu ta không vì tình đồng môn ba mươi năm về trước thì ta đã cho ngươi một chưởng nát thây tức khắc đó, ngươi đừng hòng thoát khỏi nơi này một cách dễ dàng.
Tuệ Không là người tánh tình hiền hậu, không bao giờ biết giận ai. Nhưng khi nghe mấy lời của Đinh Nguyên ông không thể cầm lòng được, hét lên :
- Đồ phản bội! Hôm nay đừng mong thoát khỏi tay ta!
Dứt lời, liền đẩy ra song chưởng với sức gió kinh hồn, nhắm thẳng Đinh Nguyên tống tới.
Vốn đã biết công lực của Tuệ Không như thế nào rồi, Đinh Nguyên không dám ngang nhiên đưa chưởng ra đỡ, vội lách mình sang một bên tránh khỏi la lớn :
- Thằng trọc! Hảy dừng tay mau, chưởng quá tầm thường ta không nở xuống tay làm hại thanh danh. Vậy để ta cho hai môn hạ ta tiếp đấu với ngươi.
Dứt lời ông đưa tay phất một cái, tức thì có hai lão quái một cao một gầy song song bước ra cười hăng hắc nhìn vào mặt Tuệ Không như trêu chọc. Hai người đến cách Tuệ Không chừng hai trượng dừng chân lại.
Đinh Nguyên cười đắc ý, đoạn tung mình chạy vào thính đường.
Hai lão quỷ nhìn vào mặt Tuệ Không nói :
- Ta không ngờ hôm nay lại được gặp người tại nơi đây. Người còn nhờ cách đây ba mươi năm về trước ngươi đánh ta một đòn chí tử không? Ha! Ha! Ha! Hôm nay ta quyết trả lại cái nhục một chưởng đó, đồng thới cho ngươi hiểu thêm chút ít kiến thức.
Tuệ Không lạnh lùng nói :
- Trả thù hay lãnh thêm một nhục hình nữa! Ha! Ha! Ha! Ta trông các ngươi hình dáng ra người tu hành nhưng tâm địa chẳng khác nào là loài ác thú.
Lảo Quỷ lùn mắc áo đỏ, tức giận hét lên những tiếng dài nói :
- Ngươi xem trời bằng nắm tay á? Từ lúc ta bước chân trên giang hồ chưa có một ai đứng trước mặt ta dám ăn nói như thế. Vậy thì đừng trách ta độc ác nhé!
Tức thì người lùn mắc áo đỏ tung ra hai luồng chưởng, một cương một nhu nhắm ngực Tuệ Không tống đến.
Thì ra lão tăng lùn này chính là dâm tăng tên là Tinh Nguyệt đại sư. Năm nay lão đã sáu mươi tuổi. Nhưng ba mươi năm về trước lão có xuất hiện ở Trung Nguyên, bao nhiên con gái trinh có chút nhan sắc đều bị lão phá hoại, và giết chết những người không chiều theo ý lão.
Sau bị Chưởng môn phái Thiếu Lâm, tức là sư phụ của Tuệ Không đánh mấy chưởng, tiếp đó lại bị Tuệ Không dùng độc thủ đánh suýt bỏ mạng. Về sau, lão ta thất khinh không dám xuất hiện nữa, về Tây Tạng cố luyện môn Thấp Cảnh Công để trả thù.
Môn Thấp Cảnh Công là một môn võ vô cùng lợi hại. Nó có hai luồng một cương một nhu. Mỗi khi địch thủ bị trúng phải, tất cả xương cốt đều nát ra, thân mình mềm như bún chết tức khắc.
Còn người cao chồng ngổng đó chính là một trong Thiên Sơn thất quỷ, tên là Vô Thường Quỷ Chương Trị. Ông ta có một môn võ vô cùng lợi hại, lúc nhỏ ở trong hang đá, may mắn được Bạch Tuyết Loan Song Chưởng đem về nuôi dạy và truyền thụ tất cả tuyệt học cho lão, cho nên mới được một võ lâm có hạng như ngày nay.
Sở dĩ hai người này có mặt nới đây là âm mưu cố đoạt lấy một báu vật mà võ lâm ai cũng muốn.
Bấy giờ Tuệ Không hòa thượng thấy Tinh Nguyệt đại sư mới xuất chiêu đã dùng dùng đến độc thủ nên không dám ngang nhiên chống đỡ vội lui lại sau ba thước né sang một bên.
Nếu nhìn vào trận đấu này một người võ lâm không có hạng. Không thể phân biệt ai mạnh ai yếu, nhưng nếu người có võ công thượng thặng thì thấy nội lực của Tuệ Không thua xa đối phương.
Tinh Nguyệt đại sư thấy đối phương võ công chẳng ra gì, ngửa mặt lên trời cười ha hả nói :
- Võ công như vậy mà dám ra thách đấu với ta à?
Hãy mau đem mấy viên Quan Âm Cường Long Châu bọc trong mình ra giao cho ta, thì ta mới để yên ra đi. Nếu trái ý thì đừng có trách ta ác độc.
Tuệ Không nghe nói thì giật mình, không biết đối phương dùng cách gì mà báu vật ta mang trong mình lại có thể biết được, lão thầm nói :
- Chắc hôm nay nguy to rồi!
Đây nhắc lại chuyện mấy mươi năm về trước hòn núi này của dân lành chiếm cứ làm ăn.
Vào một ngày kia, dân chúng đang cặm cụi làm ăn, thì Đinh Nguyên dẫn một tốp bộ hạ đến đánh đuổi đi và chiếm cứ khu này và xưng danh là Phục Hổ Kim Cương Đinh Nguyên và nhập vào Phi Long bang.
Từ Lâm đại sư trước đây nghe tin đệ tử mình phản bội, tức giận vô cùng, liền phái bốn đệ tử xuống núi bắt hắn đem về trị tội.
Nhưng Đinh Nguyên đã biết trước. Không dám xuất hiện, ẩn thân vào Phi Long bang nên không sao bắt được.
Cho đến năm ngoái lại có tin Đinh Nguyên xuất hiệt tại đây theo công tác phân công của Bang chủ Phi Long bang.
Từ Lâm đại sư từ trước đến nay chỉ thu nhận có sáu đồ đệ. Bốn đồ đệ theo thầây tu luyện không muốn xen vào việc đời nữa là Tri Không, Tuệ Không, Tranh Không và Minh Không. Còn lại hai người, một người lui về quê vui với ruộng vườn là Tôn Chưởng Huệ. Còn tên thứ sáu là Phục Hổ Kim Cương Đinh Nguyên hiện giờ là môn hạ đắc lực của Phi Long bang và cũng là đứa lừa thấy phản bạn.
Sở dĩ Tuệ Không đại sư xuất hiện nơi đây một cách đột ngột là bởi lý do như sau :
Trước đây mấy tháng Tô Chưởng Huệ được triều đình cử làm trưởng đoàn chở một xe kim ngân châu báu từ miền Tây về Triều đình. Trong lúc nhận trách nhiệm, ông mang theo hai đệ tử một người là Thiết Cách Trương một người là Kim Đao Lý Nhật Toàn và một tốp bộ hạ theo hầu.
Khi xe kim ngân châu báu đến núi long môn này, bỗng từ trên núi chừng hai mươi tên phóng người chạy xuống, chận đường cướp lấy xe châu báu đó.
Tôn Chưởng Huệ thấy việc quá bất ngờ, lâu nay núi này của dân lành làm ăn, đâu có cướp bóc, tại sao nay lại có việc đáng tiếc xảy ra như thế này.
Đang trong lúc bối rối, bỗng từ trên núi vang lên một tiếng hét vang trời, tiếp theo có bốn bóng đen bay đến.
Tôn Chưởng Huệ định thần nhìn kỹ, thấy trong bốn người đó có Đinh Nguyên, sư đệ của mình, tức giận hét lên một tiếng, vung chưởng đánh vào đầu Đinh Nguyên một chưởng, nói :
- Đồ phản bội! Ta quyết không cho ngươi sống sót nơi trần gian này nữa.
Phục Hổ Kim Cương Đinh Nguyên biết người đó là sư huynh của mình, thất kinh lách mình tránh khỏi làn chưởng rồi quay mình bỏ đi.
Đinh Nguyên tỏ ra sợ sệt không phải vì sợ Tôn Chưởng Huệ đánh bại, mà ông ta chỉ sợ tông tích bại lộ, sự hoành hành mất tự do, đôi khi bị sư phụ bắt về trị tội nữa là khác.
Nhưng Đinh Nguyên đâu chịu bỏ qua, phi thân về đến thính đường, lập tức sai bốn cao thủ xuống núi và dặn rằng :
- Các ngươi cần phải giết tên trưởng đoàn của chúng và phải bao vậy tận diệt cho sạch. Đừng để một ai sống sót nghe chưa.
Bốn người đồng thanh dạ một tiếng rồi phi thân xuống núi họp mặt với bọn lúc nãy bao vây đánh đám người kia.
Tôn Chưởng Huệ một mình phải chống đỡ với bảy cao thủ thì làm sao chống nổi, ông bèn trổ hết tuyệt học để chống lại. Nhưng rốt cuộc phải bị trọng thương dưới bảy làn chưởng độc ác của bảy cao thủ của Phi Long bang.
Còn hai bộ hạ và đám tùy tùng của ông đều chết hết, xe châu báu bị bọn cướp khuân đi mất.
Một cao thủ của Phi Long bang thấy vậy, định ra ta giết chết Tôn Chưởng Huệ thì bỗng từ xa đưa đến hai luồng chưởng, đánh vẹt bọn người này sang hai bên, tiếp đó lại có hai bóng lão già xuất hiện.
Tôn Chưởng Huệ đang nhắm mắt chờ chết, bổng nghe hai luồng chưởng đưa đến, ông biết có người tiếp cứu vội mở mắt ra thì thấy hai người này không ai xa lạ chính là Lạc Vũ Biên Tô Cưu Thắng và lão Lạc Điệp vô danh Giang Nhất Phi, là hai cao thủ của phái Điểm Thương, đi ngang qua đây tình cờ gặp cảnh này nên ra tay can thiệp.
Hai người vừa nhảy vào giữa, vội vung chưởng liên tiếp đánh ra, làm cho bọn người kia thất kinh hoảng hồn bỏ chạy về sơn trại tất cả.
Dẹp xong bọn cường khấu, hai người vận nội công chữa thương cho Tôn Chưởng Huệ.
Một lát sau ông ta từ từ tỉnh lại, từ từ đứng lên bái tạ hai người nói :
- Cám ơn nhị vị sư huynh đã cứu đệ thoát chết. Ơn này đệ nguyện tạc dạ ghi ân.
Hai người bước lại đỡ ông ta dậy, hỏi :
- Vì sao sư huynh lại ra nông nổi này.
Tôn Chưởng Huệ đau đớn kể lại sự việc xảy ra cho hai người nghe.
Kể một lúc, ông quay lại nhìn xác đồng bọn đang nằm quằn quại trên vũng máu tươi, ruột đau như cắt, rồi quay lại nói với hai người kia :
- Bây giờ tôi có chuyện cần đi gấp. Chúng ta chắc cũng có ngày gặp lại, thôi tôi xin cáo biệt.
Dứt lời, quay mình đánh thoát một cái, nhìn hướng Tương Dương Thành thẳng đến.
Về đến Tương Dương Thành, ông vội vào tâu với vua tự sự trước sau cho vua rõ, và cầu khẩn được tha mạng, tồi tư giã đi đến Cao Sơn Thiếu Lâm tâu lại cho sư phụ nghe.
Từ Lâm đại sư nghe nó, tức giận vô cùng, nếu có Đinh Nguyên đứng ở đây chắc ông ta banh thây ra làm trăm mảnh.
Ông lập tức phái Tuệ Không xuống núi, cố tìm bắt cho được Đinh Nguyên về nạp cho ông ta và đòi lại số châu báu mà đã cướp đem trả lại cho triều đình.
Trong lúc ấy, Châu Tiểu Kiếm cùng ba sư đệ tuân lệnh sư phụ là Mai Hoa Thần Kiếm đến phái Thiếu Lâm tin cho Từ Lâm đại sư biết âm mưu của Phi Long bang sắp đến lấy bảo vật của võ lâm và tính chuyện đến đây cướp Quan Âm Cường Long để lặn xuống suối lấy bảo vật, và bàn với phái Thiếu Lâm hãy họp sức lại với Điểm Thương lấy bảo vật ấy.
Sở dĩ Mai Hoa Thần Kiếm biết được tin ấy là vì ông được một cao nhân thuật lại cho biết rằng :
Trước đây gần năm trăm năm có một vị đệ nhất võ lâm tên là Ngân Câu Khách xuống một đáy suối ở trong Ngân Hà lấy được một cuốn kỳ thư và một kiếm báu đem về luyện một thời gian ba năm thì võ công của ông quả đến mức xuất thần nhập hóa, mỗi thức ông đánh ra đều có một công lực ghê hồn. Đã vậy, ông lại được cây kiếm báu, mỗi khi đánh ra hào quang tỏa sáng một góc trời, làm cho đối phương lòa cả mắt và nó còn có một sức mạnh ghê hồn, nếu người không phải là võ lâm có hạng thì chắc chắn không thể nào chịu nổi sức lạnh đó.
Sau một thời gian hành hiệp trên giang hồ đến tuổi già, lúc gần chết, không biết phải truyền thụ cho ai, và cũng không biết cần giao báu vật này cho ai. Vì ông biết đây là báu vật, nếu truyền lại cho người bất nghĩa, thì thật là một tai hại cho giang hồ không phải nhỏ. Ông liền đi đến nước suối lúc ông lấy báu vật này, lặn xuống đấy bỏ báu vật vào chỗ cũ, rồi ngồi luôn nơi đây mà chết.
Từ đó về sau, cứ đúng một trăm năm thì từ đáy suối phát ra một luồng sáng chiếu lên.
Cho đến này là năm thứ năm trăm, nó cũng phát ta luồng sáng chói lọi ấy.
Khách giang hồ ai nấy đều lấy làm lạ. Dừng chân xuống đáy xuối xem. Nhưng ruốt cuộc đều mang lầy thất bại, vì dưới đáy nước chảy quá xiết và lạnh buốt không thể nào xuống được.
Mai Hoa Thần Kiếm nghe thế vội hỏi :
- Như thế làm cách nào để lấy được báu vật ấy?
Vị cao nhân ấy cười ha hả nói :
- Không có gì khó cả! Ngươi hãy đến phái Thiếu Lâm mượn cho được Quan Âm Cường Long Chấn bọc vòa mình lặn xuống là không có gì cản trở cả.
Mai Hoa Thần Kiếm nghe thế, vui mừng không xiết vội sai Châu Tiểu kiếm cùng ba sư đệ đến Thiếu Lâm bàn việc lấy báu vật.
Nào ngờ trong lúc hai người bàn luận như thế thình lình người của Phi Long bang hay được, vội chạy về báo cho Bang chủ hay.
Gặp được cơ hội, Thiên Diện Ma Vương chủ nhân Phi Long bang sai sáu cao thủ đến lặn xuống lấy nhưng rốt cuộc đã bị thất bại.
Tức giận, ông lập tức sai người lập kế, và theo dõi mọi hành động của phái Điểm Thương và Thiếu Lâm. Ông ra lịnh nếu ai bắt được báu vật của Phái Thiếu Lâm đem về nạp cho ông thì ông sẽ thăng thưởng.
Tức thì tất cả môn hạ của phái Phi Long tỏa ra khắp vùng để thi hành công việc.
Nhắc lại lúc Châu Tiểu Kiếm đến Thiếu Lâm tự vào trong am, phán tỏ đầu đuôi cho Từ Lâm đại sư hay.
Lòng tham nổi lên, Từ Lâm đại sư lập tức sai Tuệ Không mang Quan Âm Cường Long Châu xuống núi đi cùng Châu Tiểu Kiếm về Phái Điểm Thương.
Qua ngày thứ hai, mấy người vừa xuống núi đi chừng trăm dặm, bỗng gặp Lạc Vũ Kiếm và Lạc Điệp Vô Thanh hai người của phái Điểm thương nói rằng Mai Hoa Thần Kiếm không còn ở phái Điểm Thương nữa ông ta được Thái Thượng chân nhân mời đến Hồ Bắc Võ Đang rồi.
Châu Tiểu Kiếm nghe sư phụ không còn ở nhà, liền nảy ra ý kiến nói với đồng bọn.
- Người của Phi Long bang hiểu hiết hành động của chúng ta. Chúng ta cần đến Hồ Bắc để trao vật này lại cho sư phụ tội đã, nếu chúng ta về Điểm thương e bất tiện lắm Tuệ Không nghe được liền tán thành hành động ấy.
Nhưng Tôn Chưởng Huệ lại không bằng lòng, bàn với mọi người nên đến Long Mông Sơn dẹp bọn cướp lấy lại châu báu của ông, mà bọn chúng đã lấy, rồi đến Hồ Bắc sau, không trễ đâu.
Thấy lời nói tha thiết của Tôn Chưởng Huệ, ai cũng động lòng thương, nên không nổi lòng từ chối.
Nhưng Châu Tiểu Kiếm không bằng lòng noi :
- Việc đó có thể trì hoãn được, còn việc này không thể trậm trễ được. Nếu cần sư huynh cùng Lạc Vũ Kiếm và Điệp Vô Thanh đến đó trước, đợi Không huynh cùng tôi hoàn tất công việc sẽ trở lại giúp các người một tay.
Mọi người sắp đặt công việc xong xuôi, Châu Tiểu Kiếm nói :
- Vậy các người hãy đến đó trước, còn tôi và Tuệ Không sư huynh sẽ đến sau.
Ngờ đâu công việc mọi người định không bằng trời định.
Tiểu Lâm giật mình run lên bần bật, vì lúc nãy chàng bị lão điểm huyệt, bây giờ lão buộc phải dẫn đến gặp mặt sư phụ, chàng đoán biết sẽ có việc tàn khốc sắp xảy ra.
Tuy biết thế, song không biết phải làm cách nào, chàng đành thở một hơi vận công giải huyệt, cúi mình xuống ôm lấy đồng bọn, run run bước đi.
Lúc đó Hài Nhi Thần Đồng núp trong đống cỏ thấy họ đi hết, mới thở ra một hơi dài nói với Lý Thanh Hùng.
- Lý thúc thúc! Võ công của hai người này quả thật ghê gớm, nhưng không biết họ là người tốt hay là xấu?
Lý Thanh Hùng buồn bã nói :
- Hài nhi! Chúng không phải là người tốt đâu! Lão già cao đó là Vô Thường Quỷ trong Thiên Sơn thất quỷ võ công ghê gớm lắm!
- Nếu vậy, chúng ta cần theo dõi hành động của chúng như thế nào cho biết. Lý thúc thúc có bằng lòng không?
Đặng Thu Huệ vốn có tánh thương người, không nỡ để người chết một cách vô tội, vội hối Lý Thanh Hùng đuổi theo bọn người kia.
Lý Thanh Hùng mỉm cười, nói :
- Huệ muội! Đừng vội tin mà hối hận không kịp đó. Tất cả bọn người đó đều là bọn người xấu cả không ai tốt đâu. Nhưng muội muốn, thì chúng ta cũnng nên đi xem cho biết cũng không có hại gì.
Đặng Thu Huệ và Hài Nhi Thần Đồng thấy Lý Thanh Hùng không từ chối, vội vã đề khí đan điền, đuổi theo bọn người hồi nãy.
Lý Thanh Hùng không đi kêu hai người lại nói :
- Có gì đâu mà cô nương đi vội thế? Bây giờ chúng ta tìm cơm ăn no nê rồi mới đi, nếu đi ngay bây giờ tôi đói bụng không đi nổi.
Đặng Thu Huệ quay lại nhìn chàng một cái sau rồi nói :
- Hùng ca nói chơi đó à? Giữa rừng hoang có cơm đâu mà ăn?
Lý Thanh Hùng cười ha hả nói :
- Nếu cô nương không tin, cứ theo tôi thì biết.
Dứt lời chàng dắt tay hai người đến chỗ của Vương Thất đứng canh lúc nãy, đưa tay chỉ về phía trước nói :
- Cô nương, bây giờ đã tin lời tôi chưa?
Đặng Thu Huệ liếc mắt, thấy trước mắt quả nhiên có một mâm đồ ăn đã dọn sẵn, nàng thẹn thùng đưa tà áo che mặt lại.
Hài Nhi Thần Đồng reo lên, chạy đến ôm con gà quay xé ra từng mảnh, vừa ăn vừa cười trông rất vô tư.
Ba người ăn uống xong, Lý Thanh Hùng vổ đầu Hài Nhi Thần Đồng nói :
- Thôi chúng ta mau lên đường kẻo trễ.
Thế là ba người lần theo chân núi tiến bước.
Đột nhiên trước mặt có một lằn khói trắng bay xẹt ra, nổ ầm một tiếng, lửa tung tóe bay tứ phía rất đẹp mắt.
Lý Thanh Hùng cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Lạ thật! Chẳng lẽ đằng kia đã xảy ra huyết chiến rồi sao?
Trong lúc bất ngờ, Lý Thanh Hùng dang tay ôm hai người vào, rồi trổ thuật khinh công thượng thặng, nhắm hướng trước thẳng đến.
Lý Thanh Hùng hàng động quá lẹ làng, làm cho hai người không sao trở tay kịp đành nằm im không cục cựa.
Họ cảm giác như đang bay trên mây, hai bên tai gió kêu ù ù, mát rượi.
Hài Nhi Thần Đồng thích chí reo :
- Khinh công của Lý thúc thúc tuyệt vời! Cháu nguyện luyện cho kỳ được môn này mới thôi.
Quả thật trời không phụ lòng người. Về sau Hài Nhi Thần Đồng trở nên đệ nhất võ lâm.
Bỗng, từ rừng vang lên một tiếng hét chát chúa, tiếp theo hàng ngàn mũi tên bắn xả vào ba người như mưa bấc.
Lý Thanh Hùng hai tay ôm hai người, không còn cách gì chống đỡ. Nếu bỏ hai người xuống thì chậm mất, ôm hai người thì cũng nguy hiểm, vì tên bắn đến đã quá gần.
Trong lúc cấp bắt, bỗng Lý Thanh Hùng hét lên một tiếng thân hình bay lên ba trượng. Hàng ngàn mũi tên bay vù vù dưới chân chàng. Nếu chàng không phải tay võ lâm cao thủ thì chắc ba người phải bỏ mạng tại chỗ rồi!
Lý Thanh Hùng tức giận vô cùng. Chàng vội sà xuống, thả hai người ra, lách mình tìm địch thủ.
Đặng Thu Huệ và Hài Nhi Thần Đồng bất ngờ lại tìm thấy được chỗ bọn cướp ẩn nấp nên vội tung mình nhảy đến.
Lý Thanh Hùng lẹ làng vận đủ mười phần công lực vào hai cánh tay, tung mình lên, bửa vào chỗ bọn người đang ẩn núp.
Tức thì những tiếng la thảm thiết nổi lên, năm cái xác người từ trong bụi cây lăn ra.
Ba người phát giác được địch, vội xông vào tha hồ hạ thủ. Chỉ trong chốc lát, cảnh vật trở nên lặng lẽ, xác người nằm ngổn ngang máu me đầy đất.
Lý Thanh Hùng phất tay, gọi hai người lại, rồi tiếp tục lần theo mé núi đi tiếp...
Lúc bấy giờ, trước mặt ba người cách chừng ba bốn trượng, tiếng la hét, tiếng binh khí chạm nhai kêu chan chát, làm chấn động cả không gian.
Ba người biết nơi đó đã xảy ra cuộc huyết đấu, vội rảo bước nhắm hướng phát ra tiếng động mà đến.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đến một ngôi nhà lá, đó là ngôi nhà của bọn Sơn Thái.
Lý Thanh Hùng vội đem hai người đặt trên cành cây, rồi chàng lần lên ngọn cây quan sát.
Nhìn một lúc, chàng thấy nơi phía Tây ngôi nhà có một khoảng đất rộng, đèn sáng như ban ngày. Trong sân có ba cặp đang đánh nhau đến hồi quyết liệt, bao bọc quanh sân, hàng hà sa số hán tử đang cầm đen la hét dậy trời. Ở phía Đông có ba lão già ngồi kề nhau, mắt đăm chiêu nhìn vào cuộc đấu.
Chàng nhận rõ trong ba lão già có hai người cao ốm. Hai người đó chính là hai lão già mà chàng đã gặp lúc nãy.
Đang theo dõi, bỗng chàng thấy hai người kia đã kiệt sức, sắp bị hại. Chàng muốn ra tay cứu giúp, nhưng không biết ai là bạn ai là người của Phi Long bang, nên chàng do dự không dám ra tay.
Lý Thanh Hùng đang bối rối, bỗng có hai tiếng thét vang lên, tiếp đó có hai bóng đen từ trên nóc nhà trước mặt chàng phóng vào giữa trận giúp sức hai người sắp bị hại.
Trước hành động ấy làm cho ai nấy đều ngạc nhiên. Các địch thủ đang giao đấu, thấy thế dừng tay nhìn vào hai người ấy.
Hai người mới đến đó là một tăng nhân mặc áo cà sa màu xám tro bước ra, mặt đằng đằng sát khí và một người chừng ba mươi tuổi mặc y phục xanh, lưng đeo bảo kiếm, vẻ mặt hiền từ.
Bỗng từ trong cửa thính một trung niên bước ra, vóc người to lớn, mặc mày hung tợn, đến trước mặt hai người cười sang sảng nói :
- Nhị vị sư huynh đến một cách quá đột ngột, tiểu đệ không tiếp đón kịp. Mong sư huynh tha thứ cho.
Không để cho tăng nhân trả lời, chàng trung niên quay mặt qua nhìn người mặc đồ xanh, hỏi tăng nhân :
- Sư huynh! Còn vị này là ai?
Tăng nhân ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười vang dội cả một góc trời, làm cho mọi người đầu giật nẩy mình.
Cười một lúc, ông khinh bỉ nói :
- Nam mô ai di đà phật! Đinh thí chủ chớ quá lời như vậy. Bần đạo đâu xứng với tiếng Nhị sư huynh mà Đinh thí chủ gọi như vây.
Đoạn ông quay lại, chỉ vào người mặc áo xanh nói :
- Người này là Khổng đại hiệp Châu Tiểu Kiếm. Một nhân vật cao cấp của phái Điểm Thương.
Chàng trung niên này chính là Đinh Nguyên, nghe nói người áo xanh đó là người của phái Điểm Thương, sửng sốt một hồi rồi nói :
- Chẳng biết Khổng đại hiệp đến đây có điều gì? Tiểu đệ thật vinh hạnh được tiếp kiến hôm nay.
Bỗng từ trong đám người, phi thân ra ba bóng xanh, chạy đến bên Châu Tiểu Kiếm, cúi đầu thi lễ, mừng rỡ đồng thanh nói :
- Sư huynh! Sao bây giờ mới đến?
Châu Tiểu Kiếm thấy hai vị sư đệ của mình vẫn bình yên không bị hại, lòng mừng khấp khởi, niềm nở nói :
- Tôi tính tới sớm. Nhưng dọc đường lại gặp phải vị đại sư này nên đã đến trễ. Các sư đệ vẫn bình an vô sự chứ?
Ba người mới đến vui vẻ nói :
- Chúng tôi vẫn bình yên, còn vị đại sư này là ai, ở trong môn phái nào?
Châu tiểu Kiếm giới thiệu :
- Vị này là Tuệ Không đại sư, môn hạ của phái Thiếu Lâm, đồ đệ của Từ Lâm đại sư.
Ba chàng thanh niên vội quay đầu lại, cúi xuống đồng thanh nói :
- Chúng tôi hân hạnh ra mắt đại sư.
Tuệ Không vội vã trả lại lễ, rồi hỏi :
- Tại sao các người không ra tay hạ thằng ác tặc, này cho xong để hắn đứng làm ta gai mắt quá.
Ba chàng thanh niên đồng thưa :
- Chúng tôi bất tài, không thể nào hạ nổi thằng Đinh Nguyên mong đại sư tha lỗi cho.
Tuệ Không mỉm cười, quay qua nhìn Đinh Nguyên với đối mắt muốn nảy lửa.
Đoạn ông nói :
- Đinh Nguyên! Còn chần chờ gì nữa mà không cúi đầu chịu chết. A ha! Người đợi ta ra tay à?
Đinh Nguyên không sao nhịn được trước những lời quá mạt thị như vậy, ông ta lạnh lùng nói :
- Thằng trọc già kia chớ có khoác lác mà bỏ mạng bây giờ. Nếu ta không vì tình đồng môn ba mươi năm về trước thì ta đã cho ngươi một chưởng nát thây tức khắc đó, ngươi đừng hòng thoát khỏi nơi này một cách dễ dàng.
Tuệ Không là người tánh tình hiền hậu, không bao giờ biết giận ai. Nhưng khi nghe mấy lời của Đinh Nguyên ông không thể cầm lòng được, hét lên :
- Đồ phản bội! Hôm nay đừng mong thoát khỏi tay ta!
Dứt lời, liền đẩy ra song chưởng với sức gió kinh hồn, nhắm thẳng Đinh Nguyên tống tới.
Vốn đã biết công lực của Tuệ Không như thế nào rồi, Đinh Nguyên không dám ngang nhiên đưa chưởng ra đỡ, vội lách mình sang một bên tránh khỏi la lớn :
- Thằng trọc! Hảy dừng tay mau, chưởng quá tầm thường ta không nở xuống tay làm hại thanh danh. Vậy để ta cho hai môn hạ ta tiếp đấu với ngươi.
Dứt lời ông đưa tay phất một cái, tức thì có hai lão quái một cao một gầy song song bước ra cười hăng hắc nhìn vào mặt Tuệ Không như trêu chọc. Hai người đến cách Tuệ Không chừng hai trượng dừng chân lại.
Đinh Nguyên cười đắc ý, đoạn tung mình chạy vào thính đường.
Hai lão quỷ nhìn vào mặt Tuệ Không nói :
- Ta không ngờ hôm nay lại được gặp người tại nơi đây. Người còn nhờ cách đây ba mươi năm về trước ngươi đánh ta một đòn chí tử không? Ha! Ha! Ha! Hôm nay ta quyết trả lại cái nhục một chưởng đó, đồng thới cho ngươi hiểu thêm chút ít kiến thức.
Tuệ Không lạnh lùng nói :
- Trả thù hay lãnh thêm một nhục hình nữa! Ha! Ha! Ha! Ta trông các ngươi hình dáng ra người tu hành nhưng tâm địa chẳng khác nào là loài ác thú.
Lảo Quỷ lùn mắc áo đỏ, tức giận hét lên những tiếng dài nói :
- Ngươi xem trời bằng nắm tay á? Từ lúc ta bước chân trên giang hồ chưa có một ai đứng trước mặt ta dám ăn nói như thế. Vậy thì đừng trách ta độc ác nhé!
Tức thì người lùn mắc áo đỏ tung ra hai luồng chưởng, một cương một nhu nhắm ngực Tuệ Không tống đến.
Thì ra lão tăng lùn này chính là dâm tăng tên là Tinh Nguyệt đại sư. Năm nay lão đã sáu mươi tuổi. Nhưng ba mươi năm về trước lão có xuất hiện ở Trung Nguyên, bao nhiên con gái trinh có chút nhan sắc đều bị lão phá hoại, và giết chết những người không chiều theo ý lão.
Sau bị Chưởng môn phái Thiếu Lâm, tức là sư phụ của Tuệ Không đánh mấy chưởng, tiếp đó lại bị Tuệ Không dùng độc thủ đánh suýt bỏ mạng. Về sau, lão ta thất khinh không dám xuất hiện nữa, về Tây Tạng cố luyện môn Thấp Cảnh Công để trả thù.
Môn Thấp Cảnh Công là một môn võ vô cùng lợi hại. Nó có hai luồng một cương một nhu. Mỗi khi địch thủ bị trúng phải, tất cả xương cốt đều nát ra, thân mình mềm như bún chết tức khắc.
Còn người cao chồng ngổng đó chính là một trong Thiên Sơn thất quỷ, tên là Vô Thường Quỷ Chương Trị. Ông ta có một môn võ vô cùng lợi hại, lúc nhỏ ở trong hang đá, may mắn được Bạch Tuyết Loan Song Chưởng đem về nuôi dạy và truyền thụ tất cả tuyệt học cho lão, cho nên mới được một võ lâm có hạng như ngày nay.
Sở dĩ hai người này có mặt nới đây là âm mưu cố đoạt lấy một báu vật mà võ lâm ai cũng muốn.
Bấy giờ Tuệ Không hòa thượng thấy Tinh Nguyệt đại sư mới xuất chiêu đã dùng dùng đến độc thủ nên không dám ngang nhiên chống đỡ vội lui lại sau ba thước né sang một bên.
Nếu nhìn vào trận đấu này một người võ lâm không có hạng. Không thể phân biệt ai mạnh ai yếu, nhưng nếu người có võ công thượng thặng thì thấy nội lực của Tuệ Không thua xa đối phương.
Tinh Nguyệt đại sư thấy đối phương võ công chẳng ra gì, ngửa mặt lên trời cười ha hả nói :
- Võ công như vậy mà dám ra thách đấu với ta à?
Hãy mau đem mấy viên Quan Âm Cường Long Châu bọc trong mình ra giao cho ta, thì ta mới để yên ra đi. Nếu trái ý thì đừng có trách ta ác độc.
Tuệ Không nghe nói thì giật mình, không biết đối phương dùng cách gì mà báu vật ta mang trong mình lại có thể biết được, lão thầm nói :
- Chắc hôm nay nguy to rồi!
Đây nhắc lại chuyện mấy mươi năm về trước hòn núi này của dân lành chiếm cứ làm ăn.
Vào một ngày kia, dân chúng đang cặm cụi làm ăn, thì Đinh Nguyên dẫn một tốp bộ hạ đến đánh đuổi đi và chiếm cứ khu này và xưng danh là Phục Hổ Kim Cương Đinh Nguyên và nhập vào Phi Long bang.
Từ Lâm đại sư trước đây nghe tin đệ tử mình phản bội, tức giận vô cùng, liền phái bốn đệ tử xuống núi bắt hắn đem về trị tội.
Nhưng Đinh Nguyên đã biết trước. Không dám xuất hiện, ẩn thân vào Phi Long bang nên không sao bắt được.
Cho đến năm ngoái lại có tin Đinh Nguyên xuất hiệt tại đây theo công tác phân công của Bang chủ Phi Long bang.
Từ Lâm đại sư từ trước đến nay chỉ thu nhận có sáu đồ đệ. Bốn đồ đệ theo thầây tu luyện không muốn xen vào việc đời nữa là Tri Không, Tuệ Không, Tranh Không và Minh Không. Còn lại hai người, một người lui về quê vui với ruộng vườn là Tôn Chưởng Huệ. Còn tên thứ sáu là Phục Hổ Kim Cương Đinh Nguyên hiện giờ là môn hạ đắc lực của Phi Long bang và cũng là đứa lừa thấy phản bạn.
Sở dĩ Tuệ Không đại sư xuất hiện nơi đây một cách đột ngột là bởi lý do như sau :
Trước đây mấy tháng Tô Chưởng Huệ được triều đình cử làm trưởng đoàn chở một xe kim ngân châu báu từ miền Tây về Triều đình. Trong lúc nhận trách nhiệm, ông mang theo hai đệ tử một người là Thiết Cách Trương một người là Kim Đao Lý Nhật Toàn và một tốp bộ hạ theo hầu.
Khi xe kim ngân châu báu đến núi long môn này, bỗng từ trên núi chừng hai mươi tên phóng người chạy xuống, chận đường cướp lấy xe châu báu đó.
Tôn Chưởng Huệ thấy việc quá bất ngờ, lâu nay núi này của dân lành làm ăn, đâu có cướp bóc, tại sao nay lại có việc đáng tiếc xảy ra như thế này.
Đang trong lúc bối rối, bỗng từ trên núi vang lên một tiếng hét vang trời, tiếp theo có bốn bóng đen bay đến.
Tôn Chưởng Huệ định thần nhìn kỹ, thấy trong bốn người đó có Đinh Nguyên, sư đệ của mình, tức giận hét lên một tiếng, vung chưởng đánh vào đầu Đinh Nguyên một chưởng, nói :
- Đồ phản bội! Ta quyết không cho ngươi sống sót nơi trần gian này nữa.
Phục Hổ Kim Cương Đinh Nguyên biết người đó là sư huynh của mình, thất kinh lách mình tránh khỏi làn chưởng rồi quay mình bỏ đi.
Đinh Nguyên tỏ ra sợ sệt không phải vì sợ Tôn Chưởng Huệ đánh bại, mà ông ta chỉ sợ tông tích bại lộ, sự hoành hành mất tự do, đôi khi bị sư phụ bắt về trị tội nữa là khác.
Nhưng Đinh Nguyên đâu chịu bỏ qua, phi thân về đến thính đường, lập tức sai bốn cao thủ xuống núi và dặn rằng :
- Các ngươi cần phải giết tên trưởng đoàn của chúng và phải bao vậy tận diệt cho sạch. Đừng để một ai sống sót nghe chưa.
Bốn người đồng thanh dạ một tiếng rồi phi thân xuống núi họp mặt với bọn lúc nãy bao vây đánh đám người kia.
Tôn Chưởng Huệ một mình phải chống đỡ với bảy cao thủ thì làm sao chống nổi, ông bèn trổ hết tuyệt học để chống lại. Nhưng rốt cuộc phải bị trọng thương dưới bảy làn chưởng độc ác của bảy cao thủ của Phi Long bang.
Còn hai bộ hạ và đám tùy tùng của ông đều chết hết, xe châu báu bị bọn cướp khuân đi mất.
Một cao thủ của Phi Long bang thấy vậy, định ra ta giết chết Tôn Chưởng Huệ thì bỗng từ xa đưa đến hai luồng chưởng, đánh vẹt bọn người này sang hai bên, tiếp đó lại có hai bóng lão già xuất hiện.
Tôn Chưởng Huệ đang nhắm mắt chờ chết, bổng nghe hai luồng chưởng đưa đến, ông biết có người tiếp cứu vội mở mắt ra thì thấy hai người này không ai xa lạ chính là Lạc Vũ Biên Tô Cưu Thắng và lão Lạc Điệp vô danh Giang Nhất Phi, là hai cao thủ của phái Điểm Thương, đi ngang qua đây tình cờ gặp cảnh này nên ra tay can thiệp.
Hai người vừa nhảy vào giữa, vội vung chưởng liên tiếp đánh ra, làm cho bọn người kia thất kinh hoảng hồn bỏ chạy về sơn trại tất cả.
Dẹp xong bọn cường khấu, hai người vận nội công chữa thương cho Tôn Chưởng Huệ.
Một lát sau ông ta từ từ tỉnh lại, từ từ đứng lên bái tạ hai người nói :
- Cám ơn nhị vị sư huynh đã cứu đệ thoát chết. Ơn này đệ nguyện tạc dạ ghi ân.
Hai người bước lại đỡ ông ta dậy, hỏi :
- Vì sao sư huynh lại ra nông nổi này.
Tôn Chưởng Huệ đau đớn kể lại sự việc xảy ra cho hai người nghe.
Kể một lúc, ông quay lại nhìn xác đồng bọn đang nằm quằn quại trên vũng máu tươi, ruột đau như cắt, rồi quay lại nói với hai người kia :
- Bây giờ tôi có chuyện cần đi gấp. Chúng ta chắc cũng có ngày gặp lại, thôi tôi xin cáo biệt.
Dứt lời, quay mình đánh thoát một cái, nhìn hướng Tương Dương Thành thẳng đến.
Về đến Tương Dương Thành, ông vội vào tâu với vua tự sự trước sau cho vua rõ, và cầu khẩn được tha mạng, tồi tư giã đi đến Cao Sơn Thiếu Lâm tâu lại cho sư phụ nghe.
Từ Lâm đại sư nghe nó, tức giận vô cùng, nếu có Đinh Nguyên đứng ở đây chắc ông ta banh thây ra làm trăm mảnh.
Ông lập tức phái Tuệ Không xuống núi, cố tìm bắt cho được Đinh Nguyên về nạp cho ông ta và đòi lại số châu báu mà đã cướp đem trả lại cho triều đình.
Trong lúc ấy, Châu Tiểu Kiếm cùng ba sư đệ tuân lệnh sư phụ là Mai Hoa Thần Kiếm đến phái Thiếu Lâm tin cho Từ Lâm đại sư biết âm mưu của Phi Long bang sắp đến lấy bảo vật của võ lâm và tính chuyện đến đây cướp Quan Âm Cường Long để lặn xuống suối lấy bảo vật, và bàn với phái Thiếu Lâm hãy họp sức lại với Điểm Thương lấy bảo vật ấy.
Sở dĩ Mai Hoa Thần Kiếm biết được tin ấy là vì ông được một cao nhân thuật lại cho biết rằng :
Trước đây gần năm trăm năm có một vị đệ nhất võ lâm tên là Ngân Câu Khách xuống một đáy suối ở trong Ngân Hà lấy được một cuốn kỳ thư và một kiếm báu đem về luyện một thời gian ba năm thì võ công của ông quả đến mức xuất thần nhập hóa, mỗi thức ông đánh ra đều có một công lực ghê hồn. Đã vậy, ông lại được cây kiếm báu, mỗi khi đánh ra hào quang tỏa sáng một góc trời, làm cho đối phương lòa cả mắt và nó còn có một sức mạnh ghê hồn, nếu người không phải là võ lâm có hạng thì chắc chắn không thể nào chịu nổi sức lạnh đó.
Sau một thời gian hành hiệp trên giang hồ đến tuổi già, lúc gần chết, không biết phải truyền thụ cho ai, và cũng không biết cần giao báu vật này cho ai. Vì ông biết đây là báu vật, nếu truyền lại cho người bất nghĩa, thì thật là một tai hại cho giang hồ không phải nhỏ. Ông liền đi đến nước suối lúc ông lấy báu vật này, lặn xuống đấy bỏ báu vật vào chỗ cũ, rồi ngồi luôn nơi đây mà chết.
Từ đó về sau, cứ đúng một trăm năm thì từ đáy suối phát ra một luồng sáng chiếu lên.
Cho đến này là năm thứ năm trăm, nó cũng phát ta luồng sáng chói lọi ấy.
Khách giang hồ ai nấy đều lấy làm lạ. Dừng chân xuống đáy xuối xem. Nhưng ruốt cuộc đều mang lầy thất bại, vì dưới đáy nước chảy quá xiết và lạnh buốt không thể nào xuống được.
Mai Hoa Thần Kiếm nghe thế vội hỏi :
- Như thế làm cách nào để lấy được báu vật ấy?
Vị cao nhân ấy cười ha hả nói :
- Không có gì khó cả! Ngươi hãy đến phái Thiếu Lâm mượn cho được Quan Âm Cường Long Chấn bọc vòa mình lặn xuống là không có gì cản trở cả.
Mai Hoa Thần Kiếm nghe thế, vui mừng không xiết vội sai Châu Tiểu kiếm cùng ba sư đệ đến Thiếu Lâm bàn việc lấy báu vật.
Nào ngờ trong lúc hai người bàn luận như thế thình lình người của Phi Long bang hay được, vội chạy về báo cho Bang chủ hay.
Gặp được cơ hội, Thiên Diện Ma Vương chủ nhân Phi Long bang sai sáu cao thủ đến lặn xuống lấy nhưng rốt cuộc đã bị thất bại.
Tức giận, ông lập tức sai người lập kế, và theo dõi mọi hành động của phái Điểm Thương và Thiếu Lâm. Ông ra lịnh nếu ai bắt được báu vật của Phái Thiếu Lâm đem về nạp cho ông thì ông sẽ thăng thưởng.
Tức thì tất cả môn hạ của phái Phi Long tỏa ra khắp vùng để thi hành công việc.
Nhắc lại lúc Châu Tiểu Kiếm đến Thiếu Lâm tự vào trong am, phán tỏ đầu đuôi cho Từ Lâm đại sư hay.
Lòng tham nổi lên, Từ Lâm đại sư lập tức sai Tuệ Không mang Quan Âm Cường Long Châu xuống núi đi cùng Châu Tiểu Kiếm về Phái Điểm Thương.
Qua ngày thứ hai, mấy người vừa xuống núi đi chừng trăm dặm, bỗng gặp Lạc Vũ Kiếm và Lạc Điệp Vô Thanh hai người của phái Điểm thương nói rằng Mai Hoa Thần Kiếm không còn ở phái Điểm Thương nữa ông ta được Thái Thượng chân nhân mời đến Hồ Bắc Võ Đang rồi.
Châu Tiểu Kiếm nghe sư phụ không còn ở nhà, liền nảy ra ý kiến nói với đồng bọn.
- Người của Phi Long bang hiểu hiết hành động của chúng ta. Chúng ta cần đến Hồ Bắc để trao vật này lại cho sư phụ tội đã, nếu chúng ta về Điểm thương e bất tiện lắm Tuệ Không nghe được liền tán thành hành động ấy.
Nhưng Tôn Chưởng Huệ lại không bằng lòng, bàn với mọi người nên đến Long Mông Sơn dẹp bọn cướp lấy lại châu báu của ông, mà bọn chúng đã lấy, rồi đến Hồ Bắc sau, không trễ đâu.
Thấy lời nói tha thiết của Tôn Chưởng Huệ, ai cũng động lòng thương, nên không nổi lòng từ chối.
Nhưng Châu Tiểu Kiếm không bằng lòng noi :
- Việc đó có thể trì hoãn được, còn việc này không thể trậm trễ được. Nếu cần sư huynh cùng Lạc Vũ Kiếm và Điệp Vô Thanh đến đó trước, đợi Không huynh cùng tôi hoàn tất công việc sẽ trở lại giúp các người một tay.
Mọi người sắp đặt công việc xong xuôi, Châu Tiểu Kiếm nói :
- Vậy các người hãy đến đó trước, còn tôi và Tuệ Không sư huynh sẽ đến sau.
Ngờ đâu công việc mọi người định không bằng trời định.
Bình luận truyện