Đường Lên Đỉnh Vinh Quang
Chương 107: Cả thành phố đều yên tĩnh
Lạc Tiểu Thiến xốc chăn xuống giường, biết Lãnh Tử mặc sẽ không tránh
đường, cô khom người với tới bên giường lấy túi giấy đi vào phòng vệ
sinh, như cũ quần áo từ trong ra ngoài đều hoàn toàn mới, kích cỡ cũng
vừa y như đo ni đóng giày, người đàn ông này dường như còn hiểu rõ cơ
thể cô hơn chính bản thân cô.
Thay quần áo xong đi ra, Lạc Tiểu Thiến cẩn thận đem quần áo cũ bên gối của cô bỏ vào túi giấy.
T-shirt bị xé rách, quần jean nhuốm máu... Toàn bộ đều ở bên gối, nhưng mà không thấy áo trong đâu.
”Phía dưới gối đầu!”
Lãnh Tử Mặc lập tức mở miệng.
Cô giở gối đầu lên, quả nhiên thấy áo trong màu trắng cũng dính một vài vết máu.
Thuận tay cất vào túi giấy, cô đột nhiên ý thức được một việc, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nóng lên một trận.
Lúc trước vẫn nghĩ y tá giúp cô thay quần áo, giờ xem ra, nhất định là anh, nếu không, làm sao anh có thể biết áo trong của cô ở đâu?!
Lúc này, bàn tay của Lãnh Tử Mặc đang duỗi tới đã sắp chạm vào túi quần áo trong tay cô.
”Để tự tôi...”
Không đợi cô nói ra chứ “cầm” phía sau, ngón tay của anh đã lấy đi cái túi cô đang xách.
Hai bàn tay, một thì trầy da, một bị y tá nhỏ nắm lấy ấn đè mấy phút tới giờ còn đau, Lạc Tiểu Thiến cũng buông lỏng ngón tay, để anh cầm túi giấy.
Lãnh Tử Mặc xoay người ra khỏi phòng bệnh, cô không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo, một mạch đi theo phía sau anh.
Trên hành lang im lắng, chỉ có âm thanh ong ong của đèn hiệu trắng trên đỉnh đầu phát ra.
Lúc đi qua phòng y tá, Lạc Tiểu Thiến quay mặt nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, thời gian hiển thị là 3:09.
Lạc Tiểu Thiến trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Cô vốn tưởng mình chỉ hôn mê trong chốc lát, không nghĩ tới, lại ngất đi lâu như vậy.
Bên ngoài trời đã tối, tất nhiên giờ không phải buổi chiều, thì phải là rạng sáng, nhớ rõ lúc cô về đến nhà cùng lắm chỉ mới ** giờ, suốt mấy tiếng đồng hồ, anh... vẫn trông cô đến tận bây giờ?!
Trong lòng cô, rất tự nhiên dâng lên sự xúc động.
Bước vào thang máy, cô do dự vài lần, đang chuẩn bị mở miệng nói cảm ơn anh, Lãnh Tử Mặc ở một bên đã thấy vết trầy trên trán cô, đầu mày nhíu lại, đã lên tiếng trước cô.
”Tôi cần phải nhắc cô lần nữa, đừng lần lượt thách thức giới hạn của tôi!”
Cảm động trong lòng nháy mắt bị lời của anh đánh tan thành tro bụi, Lạc Tiểu Thiến mấp máy môi, “Cho dù tôi đã bán cho anh, tôi cũng là người, anh không thể tước đoạt tự do của tôi!”
”Chờ sau khi cô thắng tôi, hãy đề cập đến hai chứ tự do này với tôi!”
Lãnh Tử Mặc gằn giọng một câu, bước ra khỏi thang máy.
Cô theo phía sau anh ra khỏi thang máy, gió đêm trước mặt thổi đến, cô vừa ở lâu trong ấm áp liền ngây người, bất giác rùng mình một cái.
Ở một bên, sau khi mở cửa xe Lãnh Tử Mặc liếc mắt một cái nhìn quần áo mùa xuân phong phanh trên người cô.
Ngải Lâm này, càng ngày càng lơ là!
Cởi áo vest của chính mình ném tới trên người cô, anh lạnh giọng ra lệnh.
”Mặc vào!”
Lạc Tiểu Thiến không có tâm tình đối đầu với anh, lập tức lấy áo khoác phủ trên lên người, ngồi vào tay lái phụ.
Trên quần áo, có hương sô cô la nhàn nhạt, còn có hơi ấm của anh.
Lãnh Tử Mặc khởi động ô tô, ánh mắt cũng rất tự nhiên quét qua phía cô, lại buồn bực mở miệng.
”Dây an toàn!”
Cô bị làm sao vậy, cùng một chuyện còn bắt anh phải nhắc bao nhiêu lần!
Lạc Tiểu Thiến đeo dây an toàn, anh lập tức đạp chân ga một cái, ô tô nổ vang lao ra khỏi bãi đổ xe.
Đã sau nửa đêm, trên đường cái, xe cộ rất thưa thớt, Lạc Tiểu Thiến là lần đầu tiên thấy cảnh đêm Bắc Kinh như vậy.
Trong ấn tượng Bắc Kinh luôn là chen chúc rối loạn, đâu đâu cũng đều là người, hiện tại lại hoàn toàn trái ngược.
Thành phố này đêm khuya cũng yên ắng như vậy!
Thay quần áo xong đi ra, Lạc Tiểu Thiến cẩn thận đem quần áo cũ bên gối của cô bỏ vào túi giấy.
T-shirt bị xé rách, quần jean nhuốm máu... Toàn bộ đều ở bên gối, nhưng mà không thấy áo trong đâu.
”Phía dưới gối đầu!”
Lãnh Tử Mặc lập tức mở miệng.
Cô giở gối đầu lên, quả nhiên thấy áo trong màu trắng cũng dính một vài vết máu.
Thuận tay cất vào túi giấy, cô đột nhiên ý thức được một việc, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nóng lên một trận.
Lúc trước vẫn nghĩ y tá giúp cô thay quần áo, giờ xem ra, nhất định là anh, nếu không, làm sao anh có thể biết áo trong của cô ở đâu?!
Lúc này, bàn tay của Lãnh Tử Mặc đang duỗi tới đã sắp chạm vào túi quần áo trong tay cô.
”Để tự tôi...”
Không đợi cô nói ra chứ “cầm” phía sau, ngón tay của anh đã lấy đi cái túi cô đang xách.
Hai bàn tay, một thì trầy da, một bị y tá nhỏ nắm lấy ấn đè mấy phút tới giờ còn đau, Lạc Tiểu Thiến cũng buông lỏng ngón tay, để anh cầm túi giấy.
Lãnh Tử Mặc xoay người ra khỏi phòng bệnh, cô không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo, một mạch đi theo phía sau anh.
Trên hành lang im lắng, chỉ có âm thanh ong ong của đèn hiệu trắng trên đỉnh đầu phát ra.
Lúc đi qua phòng y tá, Lạc Tiểu Thiến quay mặt nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, thời gian hiển thị là 3:09.
Lạc Tiểu Thiến trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Cô vốn tưởng mình chỉ hôn mê trong chốc lát, không nghĩ tới, lại ngất đi lâu như vậy.
Bên ngoài trời đã tối, tất nhiên giờ không phải buổi chiều, thì phải là rạng sáng, nhớ rõ lúc cô về đến nhà cùng lắm chỉ mới ** giờ, suốt mấy tiếng đồng hồ, anh... vẫn trông cô đến tận bây giờ?!
Trong lòng cô, rất tự nhiên dâng lên sự xúc động.
Bước vào thang máy, cô do dự vài lần, đang chuẩn bị mở miệng nói cảm ơn anh, Lãnh Tử Mặc ở một bên đã thấy vết trầy trên trán cô, đầu mày nhíu lại, đã lên tiếng trước cô.
”Tôi cần phải nhắc cô lần nữa, đừng lần lượt thách thức giới hạn của tôi!”
Cảm động trong lòng nháy mắt bị lời của anh đánh tan thành tro bụi, Lạc Tiểu Thiến mấp máy môi, “Cho dù tôi đã bán cho anh, tôi cũng là người, anh không thể tước đoạt tự do của tôi!”
”Chờ sau khi cô thắng tôi, hãy đề cập đến hai chứ tự do này với tôi!”
Lãnh Tử Mặc gằn giọng một câu, bước ra khỏi thang máy.
Cô theo phía sau anh ra khỏi thang máy, gió đêm trước mặt thổi đến, cô vừa ở lâu trong ấm áp liền ngây người, bất giác rùng mình một cái.
Ở một bên, sau khi mở cửa xe Lãnh Tử Mặc liếc mắt một cái nhìn quần áo mùa xuân phong phanh trên người cô.
Ngải Lâm này, càng ngày càng lơ là!
Cởi áo vest của chính mình ném tới trên người cô, anh lạnh giọng ra lệnh.
”Mặc vào!”
Lạc Tiểu Thiến không có tâm tình đối đầu với anh, lập tức lấy áo khoác phủ trên lên người, ngồi vào tay lái phụ.
Trên quần áo, có hương sô cô la nhàn nhạt, còn có hơi ấm của anh.
Lãnh Tử Mặc khởi động ô tô, ánh mắt cũng rất tự nhiên quét qua phía cô, lại buồn bực mở miệng.
”Dây an toàn!”
Cô bị làm sao vậy, cùng một chuyện còn bắt anh phải nhắc bao nhiêu lần!
Lạc Tiểu Thiến đeo dây an toàn, anh lập tức đạp chân ga một cái, ô tô nổ vang lao ra khỏi bãi đổ xe.
Đã sau nửa đêm, trên đường cái, xe cộ rất thưa thớt, Lạc Tiểu Thiến là lần đầu tiên thấy cảnh đêm Bắc Kinh như vậy.
Trong ấn tượng Bắc Kinh luôn là chen chúc rối loạn, đâu đâu cũng đều là người, hiện tại lại hoàn toàn trái ngược.
Thành phố này đêm khuya cũng yên ắng như vậy!
Bình luận truyện