Đường Lên Đỉnh Vinh Quang
Chương 227: Tâm sự hai người đàn ông
Lấy tay đem cô kéo lên, Lãnh Tử Mặc tay còn lại liền vỗ mạnh vào sau
lưng của cô Lạc Tiểu Thiến mạnh mẽ ho khụ khụ, một miếng táo liền từ
miệng của cô bay ra ngoài, rơi trên drap giường.
Dị vật trong khí quản thoát ra ngoài, cô vội vàng hít hít không khí vào phổi thở hổn hà hổn hển.
“Thực xin lỗi!” Tiêu Dương cũng đã bước tới bên giường, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì ho, ý cười trên mặt cũng thu lại vài phần “Tiểu Thiến, em sao rồi?”
“Không có việc gì!”
Lạc Tiểu Thiến thở phì phò lắc đầu, ánh mắt lén lút nhìn về phía Lãnh Tử Mặc.
Lãnh Tử Mặc cũng không có tức giận với cô, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô đầy phức tạp, tựa hồ có chút trách cứ cộng thêm mấy phần bất đắc dĩ, đầy cảm xúc, trong nhất thời cô không có cách nào tiếp nhận.
“Em…”
Cô vừa định lên tiếng, anh đã đưa cánh tay vòng qua eo cô, tay kia với lên bàn nhỏ lấy khăn giấy thay cô lau miệng đầy nước trái cây,sau đó thuận tay dìu cô tới giường bệnh ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Dương đang đứng đối diện. Lãnh Tử Mặc sau khi vào phòng, rốt cục cũng lên tiếng.
“Tránh ra!”
Chỉ hai từ ngắn, chứa đầy hàm ý phức tạp!
Dường như trách Tiêu Dương đứng ngáng thùng rác, dường như lại không phải vậy.
Lãnh Tử Mặc thuận tay đem khăn giấy cùng miếng táo ném vào trong thùng rác.
Lạc Tiểu Thiến có cảm thấy không khí giữa hai người đàn ông này rất kỳ quái, vội nuốt một ngụm nước miếng, muốn mở miệng đánh tan loại không khí xấu hổ này, nhưng không biết nói cái gì cho đúng!
Cùng lúc đó, Lãnh Tử Mặc cũng đã cúi người xuống, nâng tay đỡ lấy đầu cô đem trán của mình và cô sát lại một chỗ.
Nhìn anh trong nháy mắt cả khuôn mặt phóng đại áp sát cô, Lạc Tiểu Thiến kinh ngạc há to miệng không thốt ra lời!
“Rất tốt, không có bị sốt!” Lãnh Tử Mặc đứng thẳng người, ngữ khí ôn hòa thậm chí có thể dùng hai chữ ‘dịu dàng’ để hình dung “Buổi tối muốn ăn gì?”
Lạc Tiểu Thiến nhìn mặt anh, trên khuôn mặt không hề có chút giận dữ ,điềm tĩnh như nước. Thậm chí bên miệng còn có một vài nếp nhăn khi cười..
Người trước mặt này, luôn luôn bá đạo với người xung quanh, tính tình ương ngạnh Lảnh Tử Mặc đó sao?
Lạc Tiểu Thiến rất muốn véo bắp đùi của mình thử xem có phải là bản thân đang nằm mơ hay không!
“Không hợp khẩu vị? Lãnh Tử Mặc hơi nhíu mày “Nếu không, gọi thức ăn Nhật Bản như thế nào?”
Không đợi Lạc Tiểu Thiên nói chuyện, phía đối diện Tiêu Dương đã lên tiếng “Không thể được, chân em bị thương không thể đồ ăn Nhật Bản, không nÊn ăn cá, tôm. Ăn vào sẽ nhiềm trùng!”
Lạc Tiểu Thiến cướp lời chen vào phản bác “Em thích ăn, ăn liền, ăn cả sushi!”
Khóe miệng Lãnh Tử Mặc khẽ cong lên, trong mắt nồng đậm ý cười “Được!”
Tiêu Dương nhìm đôi nam nữ trong phòng, vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ: “Như vậy, anh cũng muốn ăn sushi!”
Người này, không xong rồi!
Lạc Tiểu Thiến hung hăng trừng mắt về phía Tiêu Dương, lại nhìn về phía Lãnh Tử Mặc liền cười lấy lòng:“Em không ăn sushi, không phải anh vẫn thích ăn sủi cảo sao.!”
Cô vừa dứt lời, Tiêu Dương đã mở miệng lần nũa “Sủi cảo cũng không tệ, anh thích nhân có ba món, còn có cả cà chua, trứng gà cũng không tệ, trước đây ở Anh, anh thích nhất khoảng thời gian nấu ăn cùng mẹ.”
“Tiêu Dương! Anh có phải đàn ông hay không?” Lạc Tiểu Thiến nổi giận: “Đàn ông mà như thế sao?”
Tiêu Dương nhún nhún vai không trả lời, phóng cặp mắt đào hoa về phía Lãnh Tử Mặc “Có thể nói chuyện với tôi một chút không?”
Lãnh Tử Mặc đón nhận ánh mắt của Tiêu Dương, vẫn là đôi mắt đen như mực bình tĩnh không gợn sóng đơn giản thốt ra hai chữ.
“Có thể!”
Dị vật trong khí quản thoát ra ngoài, cô vội vàng hít hít không khí vào phổi thở hổn hà hổn hển.
“Thực xin lỗi!” Tiêu Dương cũng đã bước tới bên giường, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì ho, ý cười trên mặt cũng thu lại vài phần “Tiểu Thiến, em sao rồi?”
“Không có việc gì!”
Lạc Tiểu Thiến thở phì phò lắc đầu, ánh mắt lén lút nhìn về phía Lãnh Tử Mặc.
Lãnh Tử Mặc cũng không có tức giận với cô, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô đầy phức tạp, tựa hồ có chút trách cứ cộng thêm mấy phần bất đắc dĩ, đầy cảm xúc, trong nhất thời cô không có cách nào tiếp nhận.
“Em…”
Cô vừa định lên tiếng, anh đã đưa cánh tay vòng qua eo cô, tay kia với lên bàn nhỏ lấy khăn giấy thay cô lau miệng đầy nước trái cây,sau đó thuận tay dìu cô tới giường bệnh ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Dương đang đứng đối diện. Lãnh Tử Mặc sau khi vào phòng, rốt cục cũng lên tiếng.
“Tránh ra!”
Chỉ hai từ ngắn, chứa đầy hàm ý phức tạp!
Dường như trách Tiêu Dương đứng ngáng thùng rác, dường như lại không phải vậy.
Lãnh Tử Mặc thuận tay đem khăn giấy cùng miếng táo ném vào trong thùng rác.
Lạc Tiểu Thiến có cảm thấy không khí giữa hai người đàn ông này rất kỳ quái, vội nuốt một ngụm nước miếng, muốn mở miệng đánh tan loại không khí xấu hổ này, nhưng không biết nói cái gì cho đúng!
Cùng lúc đó, Lãnh Tử Mặc cũng đã cúi người xuống, nâng tay đỡ lấy đầu cô đem trán của mình và cô sát lại một chỗ.
Nhìn anh trong nháy mắt cả khuôn mặt phóng đại áp sát cô, Lạc Tiểu Thiến kinh ngạc há to miệng không thốt ra lời!
“Rất tốt, không có bị sốt!” Lãnh Tử Mặc đứng thẳng người, ngữ khí ôn hòa thậm chí có thể dùng hai chữ ‘dịu dàng’ để hình dung “Buổi tối muốn ăn gì?”
Lạc Tiểu Thiến nhìn mặt anh, trên khuôn mặt không hề có chút giận dữ ,điềm tĩnh như nước. Thậm chí bên miệng còn có một vài nếp nhăn khi cười..
Người trước mặt này, luôn luôn bá đạo với người xung quanh, tính tình ương ngạnh Lảnh Tử Mặc đó sao?
Lạc Tiểu Thiến rất muốn véo bắp đùi của mình thử xem có phải là bản thân đang nằm mơ hay không!
“Không hợp khẩu vị? Lãnh Tử Mặc hơi nhíu mày “Nếu không, gọi thức ăn Nhật Bản như thế nào?”
Không đợi Lạc Tiểu Thiên nói chuyện, phía đối diện Tiêu Dương đã lên tiếng “Không thể được, chân em bị thương không thể đồ ăn Nhật Bản, không nÊn ăn cá, tôm. Ăn vào sẽ nhiềm trùng!”
Lạc Tiểu Thiến cướp lời chen vào phản bác “Em thích ăn, ăn liền, ăn cả sushi!”
Khóe miệng Lãnh Tử Mặc khẽ cong lên, trong mắt nồng đậm ý cười “Được!”
Tiêu Dương nhìm đôi nam nữ trong phòng, vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ: “Như vậy, anh cũng muốn ăn sushi!”
Người này, không xong rồi!
Lạc Tiểu Thiến hung hăng trừng mắt về phía Tiêu Dương, lại nhìn về phía Lãnh Tử Mặc liền cười lấy lòng:“Em không ăn sushi, không phải anh vẫn thích ăn sủi cảo sao.!”
Cô vừa dứt lời, Tiêu Dương đã mở miệng lần nũa “Sủi cảo cũng không tệ, anh thích nhân có ba món, còn có cả cà chua, trứng gà cũng không tệ, trước đây ở Anh, anh thích nhất khoảng thời gian nấu ăn cùng mẹ.”
“Tiêu Dương! Anh có phải đàn ông hay không?” Lạc Tiểu Thiến nổi giận: “Đàn ông mà như thế sao?”
Tiêu Dương nhún nhún vai không trả lời, phóng cặp mắt đào hoa về phía Lãnh Tử Mặc “Có thể nói chuyện với tôi một chút không?”
Lãnh Tử Mặc đón nhận ánh mắt của Tiêu Dương, vẫn là đôi mắt đen như mực bình tĩnh không gợn sóng đơn giản thốt ra hai chữ.
“Có thể!”
Bình luận truyện