Đường Lên Đỉnh Vinh Quang
Chương 327: Anh không để ý
Editor: Duyenktn1
Lạc Tiểu Thiến hoảng hốt, cái khó ló cái khôn, cô bước nhanh về phía trước ôm lấy anh, “không được đi, ở lại với em một lúc.”
Tuy rằng cảm thấy phản ứng của cô có chút lạ, nhưng Lãnh Tử Mặc vẫn giơ tay ra ôm lấy cô, “Sao thế, vừa rồi gặp ác mộng à?”
“Dạ!” Lạc Tiểu Thiến lặng lẽ cho tay vào trong túi áo anh, cẩn thận lấy tờ giấy cho vào lòng bàn tay lôi ra, “Rất đáng sợ!”
“không sợ, có anh ở đây rồi!”
Lãnh Tử Mặc an ủi vỗ nhẹ lưng của cô.
Nhìn thấy sự dịu dàng và quan tâm của anh, Lạc Tiểu Thiến không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
anh đối xử với cô tốt như vậy, cô thế nào lại nói dối anh?
“Tử Mặc.” cô ngửa mặt lên, "Kỳ thật bộ quần áo này không phải mới...”
“anh biết, tắm xong, nhìn phía trên quần áo không còn mác.” Lãnh Tử Mặc cưng chiều xoa nhẹ khuôn mặt của cô, “không sao, anh không để ý!”
“Nhưng mà…” Lạc Tiểu Thiến sắp muốn khóc.
“đã nói anh không để ý, không chỉ là em làm bẩn, mà nếu quần áo này đã có người mặc qua, anh cũng không để ý!” anh hôn nhẹ lên trán cô một cái, “ Ngoan ngoãn đi rửa mặt, anh đi hâm lại bữa sáng một chút, vừa rồi em ngủ đã mất quá nhiều thời gian, bây giờ nhanh lên một chút, được không, nếu như còn chậm nữa, chúng ta sẽ đến muộn.”
Đỡ bả vai xoay người cô lại, Lãnh Tử Mặc lập tức nửa ôm nửa đẩy cô đến nhà vệ sinh, đưa bàn chải và kem đánh răng nhét vào trong tay cô, sau đó mới quay người lại rời đi.
Bốn mươi phút sau, hai người cùng nhau đón xe ra sân bay.
Dọc đường đi, Lãnh Tử Mặc liên tục nhận điện thoại, mấy lần Lạc Tiểu Thiến muốn mở miệng, nhưng đều không thành công.
đi tới sân bay, ngồi trên phi cơ riêng, anh phân phó cho nhân viên chăm sóc tốt cho Lạc Tiểu Thiến, sau đó mở máy tính của mình lên đọc tài liệu, Lạc Tiểu Thiến biết sau khi xuống phi cơ anh sẽ tham gia ngay vào buổi họp với chi nhánh của Đế Thị ở Hồng Kông, nên cũng không dám làm phiền anh.
Lúc gần đến Hồng Kông, Lãnh Tử Mặc mới thay đổi tây trang, phi cơ vừa hạ cánh xuống đất, anh liền sắp xếp cho nhân viên hộ tống đưa Lạc Tiểu Thiến đến biệt thự ở núi Thái Bình nghỉ ngơi, còn anh thì ngồi lên một chiếc xe khác đến luôn buổi họp với chi nhánh.
Nhìn vào túi đựng quần áo thể thao anh cởi ra để ở bên cạnh, lại nhìn nhìn tài xế lái xe, Lạc Tiểu Thiến tiến lên ngồi vào ghế trước xe, mở miệng cười, “Cái kia, anh có biết nơi nào bán đồ thể thao của thương hiệu này không?”
Di chuyển đến các nơi, mãi đến khi gần hoàng hôn, cuối cùng Lạc Tiểu Thiến mới mua được bộ quần áo thể thao giống y hệt bộ quần áo thể thao trong túi xách, sau đó giao cho tài xế đem bộ quần áo mới đóng gói và chuyển đi.
Làm xong tất cả, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm, đi về biệt thự trên núi Thái Bình tại Hồng Kông của Lãnh Tử Mặc.
...
...
Bắc Kinh.
Trong quán rượu.
“không dám?” Tô Cẩm nhíu mày nhìn người ngồi đối diện “Xưng danh” Trương Hoa, trên môi mang theo nụ cười nhạt, “Vẫn còn có tin tức Trương Hoa anh không dám viết?”
“Chị Tô!” trên mặt Trương Hoa trưng lên nụ cười khó lường, “Tôi khuyên cô, vứt bỏ những tấm hình này đi, việc này không thể lộ ra được, đối với cô không có một điểm tốt nào.”
Tô Cẩm trực tiếp phun ra một con số, “Năm vạn!”
Trương Hoa hít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói trong miệng ra, “Đây chính là Lãnh Tử Mặc, để cho hắn tìm được tôi là người phát ra tin tức này, cuộc đời này của tôi không còn có cơ hội tồn tại trong giới này nữa!”
Tô Cẩm cắn chặt răng, “Mười vạn!”
“không hổ là tai to mặt lớn, rất có dũng khí!” Trương Hoa cười khẽ ra tiếng, “Nhưng mà, tôi còn phải hỏi lại một câu, cô chắc chắn muốn đem những tấm hình này phát ra?”
Lạc Tiểu Thiến hoảng hốt, cái khó ló cái khôn, cô bước nhanh về phía trước ôm lấy anh, “không được đi, ở lại với em một lúc.”
Tuy rằng cảm thấy phản ứng của cô có chút lạ, nhưng Lãnh Tử Mặc vẫn giơ tay ra ôm lấy cô, “Sao thế, vừa rồi gặp ác mộng à?”
“Dạ!” Lạc Tiểu Thiến lặng lẽ cho tay vào trong túi áo anh, cẩn thận lấy tờ giấy cho vào lòng bàn tay lôi ra, “Rất đáng sợ!”
“không sợ, có anh ở đây rồi!”
Lãnh Tử Mặc an ủi vỗ nhẹ lưng của cô.
Nhìn thấy sự dịu dàng và quan tâm của anh, Lạc Tiểu Thiến không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
anh đối xử với cô tốt như vậy, cô thế nào lại nói dối anh?
“Tử Mặc.” cô ngửa mặt lên, "Kỳ thật bộ quần áo này không phải mới...”
“anh biết, tắm xong, nhìn phía trên quần áo không còn mác.” Lãnh Tử Mặc cưng chiều xoa nhẹ khuôn mặt của cô, “không sao, anh không để ý!”
“Nhưng mà…” Lạc Tiểu Thiến sắp muốn khóc.
“đã nói anh không để ý, không chỉ là em làm bẩn, mà nếu quần áo này đã có người mặc qua, anh cũng không để ý!” anh hôn nhẹ lên trán cô một cái, “ Ngoan ngoãn đi rửa mặt, anh đi hâm lại bữa sáng một chút, vừa rồi em ngủ đã mất quá nhiều thời gian, bây giờ nhanh lên một chút, được không, nếu như còn chậm nữa, chúng ta sẽ đến muộn.”
Đỡ bả vai xoay người cô lại, Lãnh Tử Mặc lập tức nửa ôm nửa đẩy cô đến nhà vệ sinh, đưa bàn chải và kem đánh răng nhét vào trong tay cô, sau đó mới quay người lại rời đi.
Bốn mươi phút sau, hai người cùng nhau đón xe ra sân bay.
Dọc đường đi, Lãnh Tử Mặc liên tục nhận điện thoại, mấy lần Lạc Tiểu Thiến muốn mở miệng, nhưng đều không thành công.
đi tới sân bay, ngồi trên phi cơ riêng, anh phân phó cho nhân viên chăm sóc tốt cho Lạc Tiểu Thiến, sau đó mở máy tính của mình lên đọc tài liệu, Lạc Tiểu Thiến biết sau khi xuống phi cơ anh sẽ tham gia ngay vào buổi họp với chi nhánh của Đế Thị ở Hồng Kông, nên cũng không dám làm phiền anh.
Lúc gần đến Hồng Kông, Lãnh Tử Mặc mới thay đổi tây trang, phi cơ vừa hạ cánh xuống đất, anh liền sắp xếp cho nhân viên hộ tống đưa Lạc Tiểu Thiến đến biệt thự ở núi Thái Bình nghỉ ngơi, còn anh thì ngồi lên một chiếc xe khác đến luôn buổi họp với chi nhánh.
Nhìn vào túi đựng quần áo thể thao anh cởi ra để ở bên cạnh, lại nhìn nhìn tài xế lái xe, Lạc Tiểu Thiến tiến lên ngồi vào ghế trước xe, mở miệng cười, “Cái kia, anh có biết nơi nào bán đồ thể thao của thương hiệu này không?”
Di chuyển đến các nơi, mãi đến khi gần hoàng hôn, cuối cùng Lạc Tiểu Thiến mới mua được bộ quần áo thể thao giống y hệt bộ quần áo thể thao trong túi xách, sau đó giao cho tài xế đem bộ quần áo mới đóng gói và chuyển đi.
Làm xong tất cả, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm, đi về biệt thự trên núi Thái Bình tại Hồng Kông của Lãnh Tử Mặc.
...
...
Bắc Kinh.
Trong quán rượu.
“không dám?” Tô Cẩm nhíu mày nhìn người ngồi đối diện “Xưng danh” Trương Hoa, trên môi mang theo nụ cười nhạt, “Vẫn còn có tin tức Trương Hoa anh không dám viết?”
“Chị Tô!” trên mặt Trương Hoa trưng lên nụ cười khó lường, “Tôi khuyên cô, vứt bỏ những tấm hình này đi, việc này không thể lộ ra được, đối với cô không có một điểm tốt nào.”
Tô Cẩm trực tiếp phun ra một con số, “Năm vạn!”
Trương Hoa hít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói trong miệng ra, “Đây chính là Lãnh Tử Mặc, để cho hắn tìm được tôi là người phát ra tin tức này, cuộc đời này của tôi không còn có cơ hội tồn tại trong giới này nữa!”
Tô Cẩm cắn chặt răng, “Mười vạn!”
“không hổ là tai to mặt lớn, rất có dũng khí!” Trương Hoa cười khẽ ra tiếng, “Nhưng mà, tôi còn phải hỏi lại một câu, cô chắc chắn muốn đem những tấm hình này phát ra?”
Bình luận truyện