Đường Lên Đỉnh Vinh Quang
Chương 60: Mỗi đêm đều ngủ cùng nhau
Đem miếng trứng cuối cùng nuốt xuống, Lãnh Tử Mặc cầm lên cốc sữa, ánh
mắt xẹt qua cái đĩa không của mình rồi dừng lại trên mặt Lạc Tiểu Thiến
ngồi đối diện.
“Thế nào?”
Cảm giác được ánh mắt anh, cô ngẩng đầu lên.
Phản ứng đầu tiên là đưa tay lên cổ áo, cài nút đến trên cùng, sẽ không hở ra cái khe nào.
Bộ dạng này của cô là gì, cho rằng trong đầu anh ngoài háo sắc ra thì không có gì khác?!
Lãnh Tử Mặc thu hồi tầm mắt, ngữ khí chuyển lạnh.
“Về sau, mỗi ngày nấu cho tôi ăn!”
Thấy anh thu hồi ánh mắt, Lạc Tiểu Thiến lúc này mới chịu đưa tay bưng cốc thủy tinh đưa lên bở môi, nghe đến câu này của anh, chấn động, một ngụm sữa lập tức sặc ngập cổ họng, cô nhất thời không khống chế được ho khan ra tiếng.
Sau khi ho khan, cô nâng mặt nhìn hướng anh, “Anh….anh nói cái gi?”
Về sau, mỗi ngày làm bữa sáng cho anh ta ăn?
Hay ý ngầm của anh, không phải nói là mỗi đêm đều muốn ngủ cùng anh ta chưa?
Lãnh Tử Mặc nhìn bộ dáng cô cố nén ho khan, nhíu mày đứng dậy, tùy tay từ trên bàn lấy mất cái khăn giấy đưa cho cô.
“Cô nghe rất rõ ràng, không phải sao?”
“Cái này….kì thật…..tôi cảm thấy…..” Cô tiếp lấy khăn giấy, lau sữa ở khóe môi, nỗ lực vì chính mình tìm kiếm lý do, rốt cục, trong mắt sáng lên, “Nơi này quá xa!”
Vừa rồi từ cửa sổ có thể rõ ràng nhìn thấy hồ nước bên ngoài cùng hồ trên núi xa.
Biệt thự này, cho thấy là vùng đất ngoại thành, tuyệt không phải nội thành.
Quá ổn, cô thật muốn cảm tạ người đã thiết kế biệt thự này cao lên, từ biệt thự có thể nhìn thấy phong cảnh địa phương, nói như vậy, cô không cần mỗi đêm đều hầu hạ anh…..
“Cô có thể lái xe!”
“Nhưng mà, tôi không có bằng lái!” Lạc Tiểu Thiến cúi mặt nói.
Một chuỗi chìa khóa không tiếng động đưa đến trước mắt cô.
Lạc Tiểu Thiến không tiếp nhận.
“Anh cũng biết, lái xe không phải ngay lập tức có thể học hết, hơn nữa, hiện tại tôi không có thời gian, phải không?”
“Cầm!” Thanh âm Lãnh Tử Mặc như thể là mệnh lệnh, “Tòa nhà Thế giới thành, tầng chín 1919!”
Thế giới thành?!
Đây không phải là công ty đĩa nhạc trên con đường xa hoa cách tiểu khu hai con đường sao, giá của nó lên trên sáu con số một mét vuông, Lạc Tiểu Thiến cũng đã nghe qua.
Nói cũng phải, người giống như hắn, làm sao chỉ có một căn nhà này.
Gian nhà trọ chỉ cách có hai con đường, cô sao có thể cự tuyệt?
Nhìn chìa khóa sáng ngời trước mắt, Lạc Tiểu Thiến chỉ có thể nâng tay tiếp nhận.
Mỗi ngày làm bữa sáng cô không sợ, chính là mỗi đêm đều bồi hắn, cô nghĩ nghĩ muốn điên đầu.
“Cô không đồng ý?”
Thanh âm Lãnh Tử Mặc bá đạo vang lên.
“Tôi…..” Lạc Tiểu Thiến vội lắc đầu, “Không có, không có, tuyệt đối không có….”
Tên khốn kiếp này, khi tức giận cô sẽ bị tai ương, sự tình đã không biện pháp thay đổi, cô biết mình vẫn phải ngoan mới tốt.
Trên mái tóc cô, đũa vốn đã lỏng, chỉ cần lay động, rất dễ dàng rơi xuống.
Ánh mặt trời chiếu trên lưng cô, tóc dài nháy mắt như là thác chảy.
Một màn kia, như là trên phim trong điện ảnh, vô cùng đẹp đẽ.
Ánh mắt Lãnh Tử Mặc dừng trên mặt cô, sau đó, anh nâng tay, duỗi về phía mặt cô.
Lạc Tiểu Thiến hiểu lầm, chõ rằng anh lại muốn cắn cô, chỉ là không muốn, nhíu mày, “Tôi nói nguyện ý, anh sao lại….”
Ngón tay anh, nhẹ nhàng đặt lên sống mũi cô, lòng bàn tay ấm áp ôn nhu lau đi giọt sữa bắn trên sống mũi cô.
Lạc Tiểu Thiến trừng lớn hai mắt.
Thì ra, là cô hiểu lầm!
“Thế nào?”
Cảm giác được ánh mắt anh, cô ngẩng đầu lên.
Phản ứng đầu tiên là đưa tay lên cổ áo, cài nút đến trên cùng, sẽ không hở ra cái khe nào.
Bộ dạng này của cô là gì, cho rằng trong đầu anh ngoài háo sắc ra thì không có gì khác?!
Lãnh Tử Mặc thu hồi tầm mắt, ngữ khí chuyển lạnh.
“Về sau, mỗi ngày nấu cho tôi ăn!”
Thấy anh thu hồi ánh mắt, Lạc Tiểu Thiến lúc này mới chịu đưa tay bưng cốc thủy tinh đưa lên bở môi, nghe đến câu này của anh, chấn động, một ngụm sữa lập tức sặc ngập cổ họng, cô nhất thời không khống chế được ho khan ra tiếng.
Sau khi ho khan, cô nâng mặt nhìn hướng anh, “Anh….anh nói cái gi?”
Về sau, mỗi ngày làm bữa sáng cho anh ta ăn?
Hay ý ngầm của anh, không phải nói là mỗi đêm đều muốn ngủ cùng anh ta chưa?
Lãnh Tử Mặc nhìn bộ dáng cô cố nén ho khan, nhíu mày đứng dậy, tùy tay từ trên bàn lấy mất cái khăn giấy đưa cho cô.
“Cô nghe rất rõ ràng, không phải sao?”
“Cái này….kì thật…..tôi cảm thấy…..” Cô tiếp lấy khăn giấy, lau sữa ở khóe môi, nỗ lực vì chính mình tìm kiếm lý do, rốt cục, trong mắt sáng lên, “Nơi này quá xa!”
Vừa rồi từ cửa sổ có thể rõ ràng nhìn thấy hồ nước bên ngoài cùng hồ trên núi xa.
Biệt thự này, cho thấy là vùng đất ngoại thành, tuyệt không phải nội thành.
Quá ổn, cô thật muốn cảm tạ người đã thiết kế biệt thự này cao lên, từ biệt thự có thể nhìn thấy phong cảnh địa phương, nói như vậy, cô không cần mỗi đêm đều hầu hạ anh…..
“Cô có thể lái xe!”
“Nhưng mà, tôi không có bằng lái!” Lạc Tiểu Thiến cúi mặt nói.
Một chuỗi chìa khóa không tiếng động đưa đến trước mắt cô.
Lạc Tiểu Thiến không tiếp nhận.
“Anh cũng biết, lái xe không phải ngay lập tức có thể học hết, hơn nữa, hiện tại tôi không có thời gian, phải không?”
“Cầm!” Thanh âm Lãnh Tử Mặc như thể là mệnh lệnh, “Tòa nhà Thế giới thành, tầng chín 1919!”
Thế giới thành?!
Đây không phải là công ty đĩa nhạc trên con đường xa hoa cách tiểu khu hai con đường sao, giá của nó lên trên sáu con số một mét vuông, Lạc Tiểu Thiến cũng đã nghe qua.
Nói cũng phải, người giống như hắn, làm sao chỉ có một căn nhà này.
Gian nhà trọ chỉ cách có hai con đường, cô sao có thể cự tuyệt?
Nhìn chìa khóa sáng ngời trước mắt, Lạc Tiểu Thiến chỉ có thể nâng tay tiếp nhận.
Mỗi ngày làm bữa sáng cô không sợ, chính là mỗi đêm đều bồi hắn, cô nghĩ nghĩ muốn điên đầu.
“Cô không đồng ý?”
Thanh âm Lãnh Tử Mặc bá đạo vang lên.
“Tôi…..” Lạc Tiểu Thiến vội lắc đầu, “Không có, không có, tuyệt đối không có….”
Tên khốn kiếp này, khi tức giận cô sẽ bị tai ương, sự tình đã không biện pháp thay đổi, cô biết mình vẫn phải ngoan mới tốt.
Trên mái tóc cô, đũa vốn đã lỏng, chỉ cần lay động, rất dễ dàng rơi xuống.
Ánh mặt trời chiếu trên lưng cô, tóc dài nháy mắt như là thác chảy.
Một màn kia, như là trên phim trong điện ảnh, vô cùng đẹp đẽ.
Ánh mắt Lãnh Tử Mặc dừng trên mặt cô, sau đó, anh nâng tay, duỗi về phía mặt cô.
Lạc Tiểu Thiến hiểu lầm, chõ rằng anh lại muốn cắn cô, chỉ là không muốn, nhíu mày, “Tôi nói nguyện ý, anh sao lại….”
Ngón tay anh, nhẹ nhàng đặt lên sống mũi cô, lòng bàn tay ấm áp ôn nhu lau đi giọt sữa bắn trên sống mũi cô.
Lạc Tiểu Thiến trừng lớn hai mắt.
Thì ra, là cô hiểu lầm!
Bình luận truyện