Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người
Chương 26: Điều này rất không nên, không nên diễn quá lố, diễn tới mức chân thật
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Tân Lệ Bình ra khỏi phòng thử đồ, bà chọn cho mình một chiếc áo áo thun màu trắng ôm sát người, sau đó nói, “Cái này mặc bên trong rồi khoác thêm lớp áo blouse bác sĩ bên ngoài trông khá ổn, con thấy màu này có được không?”
Phí Tân nịnh hót, “Màu này rất nhã nhặn, vô cùng phù hợp với người mẹ dịu dàng của con.”
Tân Lệ Bình nhìn thấy đôi tất trong tay hắn, có qua có lại mới toại lòng nhau, bà nói, “Mẫu tất này cũng rất thích hợp với đôi chân lớn vừa dài vừa thon của con.”
Phí Tân, “…” 45 là kích cỡ giày mà hắn mang, Tân Lệ Bình thường xuyên chê hắn chân quá lớn.
“Con cao một mét tám mươi lắm đó mẹ à!” Phí Tân nói, “Mấy hôm trước con mới đo thử, kém đâu chừng ba hoặc bốn mi li mét nữa là tròn một mét tám mươi sáu rồi, size 45 mà cũng tính là lớn sao? Mẹ mà còn nói nữa con quạu cho coi.”
Phí Tân hay có thói quen làm nũng trước mặt Tân Lệ Bình, hắn vừa ôm vừa lắc lắc cánh tay của mẹ mình, chỉ mới đi được có hai bước mà Du Trọng Hạ đã mặc đồng phục trường, hai tay đút túi, lắc lư xuất hiện trước mặt của hắn.
Một màn làm nũng này, Phí Tân chưa kịp thu lại, xấu hổ đứng chết trân.
Du Trọng Hạ bày ra biểu cảm mặt chó: Mèn đét ơi, hóa ra dáng vẻ khi bị người phát hiện ra bí mật của thầy Phí chính là như vậy nha.
Phí Tân: … Em đang chơi trò Ngôi Sao Thời Trang (*) trong cửa hàng Uniqlo hay gì? Bộ đồng phục cứ bị em thay đổi xoành xoạch chỉ trong chốc lát.
(*) Nguyên văn 闪耀暖暖 – Phiên âm Hán Việt là Thiểm Diệu Noãn Noãn (Lóng Lánh Ấm Áp), tiếng Anh gọi Shining Nikki, là một loại game được xây dựng dựa trên trò chơi búp bê giấy phổ biến, người chơi có thể phối đồ cho nhân vật của mình từ quần áo, giày dép, kiểu tóc đến cả cách trang điểm tùy theo những tình huống khác nhau dưới dạng hình ảnh 3D.
Tân Lệ Bình nhận ra cậu học sinh trung học này, bà nói, “Là cháu hả, trùng hợp thế cơ à?”
Du Trọng Hạ, “?”
Người này chắc chắn là mẹ của thầy Phí rồi, cậu chưa từng thấy, vậy tức là đã gặp qua Du Quý Dương ư?
Vào một buổi tối nào đó của tháng trước, Du Quý Dương có đến căn hộ nhà họ Phí để trả lại quần áo, khi đó Phí Tân không có mặt ở nhà, chỉ có mỗi Tân Lệ Bình ra mở cửa nhận lấy bao đồ, bà còn tán gẫu đôi câu với cậu học sinh cấp ba đó nữa.
Phí Tân cứ nghĩ cậu chàng không nhớ rõ Tân Lệ Bình, hắn bèn giới thiệu với mẹ mình, “Đây là Du Trọng Hạ, học trò của con.”
Tân Lệ Bình cười nói, “Bạn học Du, chào cháu.”
“Cháu chào dì ạ.” Du Trọng Hạ một bên lễ phép một bên âm thầm hâm mộ, mẹ của thầy Phí thoạt nhìn tính tình trông có vẻ tốt lắm, cả thầy Phí cũng vậy.
Nhìn mẹ con nhà họ xong lại quay sang ngó gia đình nhà mình. Bà mẹ bạo lực dạy dỗ ra một thằng gay ẻo lả, ông bố ghét trẻ con nuôi dưỡng ra một thằng chuyên phá phách.
Suy nghĩ của Du Quý Dương tính ra cũng thật có lý.
Du Quý Dương nhắn cho anh trai mình một cái tin, cậu nói mình đang xếp hàng ở quầy thu ngân.
Du Trọng Hạ là người chủ tri, cậu vác theo đôi bàn tay không đồng dạng đi theo hai mẹ con nhà họ Phí đến chỗ tính tiền.
Phí Tân không hiểu ra sao nên mới quay đầu lại ngó chừng cậu chàng.
Du Trọng Hạ tặng cho Phí Tân một nụ cười vô cùng ngây thơ thánh thiện, mặt trên viết, “Em có chuyện phải làm.”
Mắt phải của Phí Tân nháy liên tục.
Tối Thứ Sáu, Uniqlo có nhiều khách hơn bình thường, người đứng đợi thanh toán xếp thành một dãy dài.
Phí Tân và Tân Lệ Bình gia nhập hàng cuối của đội ngũ còn Du Trọng Hạ thì đi ngang qua hai người bọn họ hướng về phía đội ngũ đằng trước.
Phí Tân:???
Một cậu bé ở phía trước quay đầu lại, lúc nhìn thấy Du Trọng Hạ thì vẫy vẫy tay vài cái.
Phí Tân:!!!
Du Trọng Hạ bước tới, cậu chàng ôm lấy đầu của người nọ, cả hai cùng xoay mặt lại đồng thời nhìn ra dãy đằng sau.
Phí Tân:?!?!?!
Tân Lệ Bình cũng nhìn thấy, bà hoảng hốt thốt lên, “Ủa? Học sinh của con phải không? Sinh đôi hả?”
Đồng tử của Phí Tân co rút từng cơn một: Mẹ ơi!!! Con! Bị! Đùa! Giỡn!
Du Trọng Hạ lộ ra vẻ mặt thỏa mãn: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!
Mà Du Quý Dương chẳng hiểu mô tê gì bị anh trai mình túm đầu xoay lại, lúc nhìn đến thầy Phí đang đứng xếp hàng ở mặt sau cậu có chút ngại ngùng. Mới vừa rồi cậu nhiệt tình chào hỏi thầy ấy nhưng thầy ấy cư xử rất lạnh nhạt với cậu. Vì thế cậu chỉ liếc mắt nhìn thấy ấy một cái sau đó vội vàng xoay đầu lại, cậu cũng không muốn phải mặt nóng dán cái mông lạnh (1) làm gì.
(1) Nguyên văn 热脸贴冷屁股 – Ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia lại xa cách.
Hành động này rơi vào trong mắt Du Trọng Hạ lại như một minh chứng hùng hồn cho việc em trai mình đơn phương thầm mến thầy giáo Phí.
…. Thứ tình yêu chó má này lại dám làm bẩn trò đùa dai của cậu. Mùi vị thay đổi trong chốc lát, chơi không vui tí nào.
Hai anh em thanh toán xong, Du Quý Dương xách theo túi giấy to, cùng Du Trọng Hạ một trước một sau rời khỏi quầy thu ngân.
Lúc bước ngang qua mặt hai mẹ con họ nhà Phí vẫn còn đang đứng xếp hàng.
Du Quý Dương: Ngại quá đi. jpg
Du Trọng Hạ: Nở nụ cười hư hỏng. gif
Thầy giáo Phí: Hờ hững. jpg
Tân Lệ Bình: Ể? Đã xảy ra chuyện gì?
Hai anh em song sinh nhà họ Du đi đến trạm tàu điện ngầm.
Du Trọng Hạ phát giác ra em trai mình đang cực kỳ túng quẫn, cậu bèn nói, “Khó khăn lắm mới gặp được người trong mộng một lần, sao không tới bắt chuyện với người ta?”
Du Quý Dương, “…”
Du Trọng Hạ, “Có mặt tao ở đó nên mày ngại hả? Cũng đâu phải chưa từng thấy mày với thằng Vạn Bằng Điểu hôn môi.”
Sắc mặt Du Quý Dương lúc đỏ lúc trắng, “Anh hai, đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?”
Du Thập Ngũ đích thị là tay tài xế lõi đời trong vấn đề tình cảm, cậu mở miệng nói một cách thâm sâu, “Thì chỉ hẹn hò thôi mà, có chia tay cũng là chuyện thường ở huyện, mà vốn dĩ là do mày thay lòng đổi dạ xài chim xong rồi ném, mày còn gì mất mặt nữa đâu sao lại không cho tao nói?”
Du Quý Dương, “… Anh đừng quan tâm tới việc này nữa.”
Du Trọng Hạ, “Tao có quan tâm đâu, tao hỏi một chút cũng không được à? Tao quan tâm có ích gì không? Mày cong hệt như cái khoanh nhang muỗi ấy, tao thật sự mong mày thẳng trở lại, mày có thể ư?”
Du Quý Dương cúi đầu bước đi, méo miệng chẳng nói lời nào.
Du Trọng Hạ, “Câm rồi? Mày như vậy là không được, giống như việc mới vừa rồi nhìn thấy thầy Phí vậy, mày thích ổng còn gì? Thế quái nào ngay cả bắt chuyện cũng chẳng dám là sao?”
Du Quý Dương ấp úng, cuối cùng vẫn nói, “Hổng phải, lúc em thử đồ có gặp qua rồi, cũng đã chào hỏi nhau.”
“Hả?” Du Trọng Hạ không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, cậu vội vàng theo dõi tiến trình một cách tích cực, “Vậy hai người đã nói những gì?”
Du Quý Dương, “Không nói gì cả, cũng đâu có thân với người ta.”
Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Du Trọng Hạ, “Cái này thì tao biết lâu rồi.”
Nếu không thầy Phí tuổi còn trẻ như thế, mắt chọn người sao lại kém như vậy?
Phí Tân đang lái xe chở mẹ của mình về nhà.
Tân Lệ Bình lắng nghe Phí Tân kể lại câu chuyện từ đầu tới đuôi bằng một loại giọng điệu ngập tràn phẫn nộ, bà đành phải phát biểu cảm tưởng, “Cái này cũng thật là… Thật là buồn cười quá đi ha ha ha ha ha.”
Phí Tân, “…” Giận nha.
Tân Lệ Bình nén cười, giả vờ thông cảm, “Mẹ còn nhớ lúc con ở nhà có nói qua, cậu học trò này là con một, thậm chí con còn chạy tới hỏi chủ nhiệm lớp của thằng bé cơ mà. Rồi sao lại ra nông nổi này?”
Đây là vụ lừa đảo lớn nhất mà Phí Tân đã gặp phải trong suốt 22 năm sống trên đời.
Thầy Tiết, chủ nhiệm lớp của ban 19, thầy có thể vui lòng điều tra một cách rõ ràng hoàn cảnh gia đình của từng em học sinh không?! Còn giả như nắm không rõ thì cũng chớ nên nói dối người khác chứ?
Hắn đã nghi rồi, Du Thập Ngũ thế quái nào lại có tới hai bộ mặt được? Hóa ra cậu chàng đúng là đang giả mạo dáng vẻ của người anh em sinh đôi với mình.
Hai anh em bọn họ trông giống nhau vô cùng, toàn bộ gương mặt trắng tinh không tì vết, ngay cả một nốt ruồi để phân biệt cũng chẳng có.
… Thật sự ngay cả một chút khác nhau đều không có sao?
Phí Tân nhớ lại cảnh tượng lúc ở Uniqlo nhìn thấy đôi anh em nhà này. Khốc huyễn cuồng bá duệ (2) đích thị là Du Trọng Hạ, hắn đã quá quen thuộc. Người còn lại mới đúng là đứa nhỏ đáng thương bị Vạn Bằng đánh trong kỳ nghỉ hè kia.
(2) Nguyên văn 酷炫狂霸拽 – Đây là một tổ hợp từ ngữ gồm những từ đơn ghép lại với nhau. Hiểu nôm na sẽ là: Ngầu lòi – Đẹp trai – Ngông cuồng – Độc đoán – Quả quyết.
Lần trước, nhóc con bị mẹ đánh chửi trên đường cái chắc chắn không phải Du Trọng Hạ mà là một người khác. Hai người bọn họ có cùng chiều cao, kiểu tóc giống nhau, kết cấu tóc và làn da nhìn bằng mắt thường không thể tìm ra sự khác biệt. Nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, nhóc đáng thương có hình thể trông đơn bạc hơn một chút, bả vai cũng không rắn rỏi như Du Trọng Hạ, thoạt nhìn có thể đoán đây là một người có tính cách thẹn thùng, hướng nội. Mà Du Trọng Hạ, Nhiên Nhiên của Thất Trung, Cố Thành Bắc, ngông cuồng vô bờ bến.
Phí Tân: Là do tui có mắt không tròng.
Hắn chỉ gặp qua người anh em sinh đôi này của Du Trọng Hạ có hai lần. Song, cả hai lần người bị đánh đều là đứa nhỏ ấy.
Cái đạo lí gì đây? Rõ ràng Du Trọng Hạ mới là kẻ đáng bị ăn đòn.
Du Trọng Hạ và Du Quý Dương di chuyển bằng tàu điện ngầm, bọn họ chỉ có thể ngồi chung với nhau mấy trạm, lúc sau Du Trọng Hạ phải đổi sang một tuyến khác nữa mới về đến nhà.
Ghế trên toa đã kín chỗ nhưng hành khách thì lại không đông mấy, hai người đứng ở chỗ giao nhau giữa hai toa, nhỏ giọng trò chuyện.
Du Trọng Hạ nắm lấy cánh tay phải của em trai mình sau đó xắn ống tay áo lên nhìn vào vết thương bị vợt bắt muỗi gây thương tổn.
“Quần áo tao cầm về nhà trước tránh cho mẹ nhìn thấy.” Du Trọng Hạ nói, “Thứ Hai tao sẽ yêu cầu chuyển phát nhanh giao tới tận trường cho mày, đến lúc đó mày bỏ vào trong ba lô mà cầm về.”
Du Quý Dương: “Dạ.”
Du Trọng Hạ cặn dặn, “Ráng học cho giỏi, sang năm lên đại học là có thể rời khỏi nhà rồi.”
Du Quý Dương, “Vâng.”
Du Trọng Hạ nhích lại gần em trai mình, dọa nạt nói, “Đừng có cả ngày chỉ biết mơ tưởng tới đàn ông, ảnh hưởng đến chuyện học hành tao đập chết mày liền đó.”
Du Quý Dương, “…”
Du Trọng Hạ lại giở trò dụ dỗ, “Mày thấy thầy Phí tốt lắm đúng không? Đợi mày lên đại học, loại gay như thế có cả lố.”
Vẻ mặt Du Quý Dương ngập tràn khiếp sợ, “Thầy Phí… Là gay ạ?”
Du Trọng Hạ, “??? Mày ngay cả ổng có phải gay hay không cũng đách biết mà đã đâm đầu vào bể tình rồi?”
Du Quý Dương, “…”
Đêm nay, mỗi một sự kiện đều khiến cậu rối bời tới nỗi co quắp cả đầu ngón chân, chỉ có trời mới biết vì muốn chia tay với Vạn Bằng cho nên cậu mới bịa đại ra một cái lí do có người mới để cắt đứt cho xong. Vạn Bằng chất vấn hỏi người đó là ai cậu đành phải lôi người có tấm lòng lương thiện như thầy Phí vào làm tấm bia đỡ đạn. Khi đó cậu làm sao biết được thầy Phí sẽ tới thực tập ở Thất Trung? Hơn nữa lại còn dạy trúng cái ban của anh trai và người yêu cũ của cậu là Vạn Bằng nữa chứ?
Nhưng mà, thầy Phí thật sự là gay ư? Hình như… Không có loại mùi vị ấy đâu.
Du Quý Dương xoắn xuýt chẳng biết nên nói như thế nào cho phải, giờ cậu mà bảo mình không thích thầy Phí, Du Trọng Hạ nhất định sẽ truy vấn cho tới cùng, phiền phức lắm.
Cậu đành phải úp úp mở mở mà trả lời, “Ừm… Con người thầy Phí rất tốt.”
Du Trọng Hạ tán thành, “Cái này tao xác nhận.”
Du Quý Dương, “Anh hai, làm cách nào mà anh biết thầy ấy là gay?”
Du Trọng Hạ bất đắc dĩ khai ra, “Thầy Phí và thiếu nam cô quạnh đang cùng nhau làm gay.”
Du Quý Dương khó có thể tin, cậu hỏi, “Sao anh biết?”
Du Trọng Hạ, “Một đêm nọ, ổng dẫn tao tới nhà ổng ngủ, ổng đi tắm, di động thì đang sạc pin, có một gã đực rựa tìm ổng nhắn mấy lời dâm đãng bị tao không cẩn thận nhìn thấy.”
Du Quý Dương, “…”
Lượng tin tức quá lớn khiến cho não bộ của Du Quý Dương tạm thời chết máy.
Du Trọng Hạ về đến này, Du Minh và Lâm Tiểu vẫn chưa trở lại, cậu bước vào phòng mình rồi đóng cửa sau đó hất một đống đồ trên giường sang một bên, an nhàn tự tại nằm xuống.
Trước khi nhấn vào biểu tượng trò chơi, cậu chuyển hướng ngón tay mở ra Wechat, tiếp đó lại chọc vào ảnh đại diện của thầy Phí là nhân vật Forky trong 《Toy Story 4》.
Du Trọng Hạ: 【.】{Dịch: Em sai rồi}
Phí Tân mới vừa thay xong quần áo, hắn chuẩn bị đọc vài trang Tiêu Tú Vinh (3) sau đó sẽ đi ngủ. Lúc nhìn thấy dấu chấm tròn không rõ nghĩa mà cậu chàng gửi đến, hắn thật sự không nghĩ phản ứng lại cậu.
Du Trọng Hạ: 【?】{Dịch: Vẫn còn giận à?}
Nhắn liên tục hai dấu ngắt câu với hàm ý đa dạng nhưng mãi mà chẳng thấy thầy Phí trả lời, Du Trọng Hạ bị phân tâm không thể chơi game, cậu bám riết không tha gửi thêm cái thứ ba.
Du Trọng Hạ: 【!】{Dịch: Nói gì đi chứ!}
Thầy Phí: …
Phí Tân: 【Chớ có làm phiền tui.】
Du Trọng Hạ: 【Ha ha ha ha ha ha ha.】
Du Trọng Hạ: 【Biết ngay thầy Phí không phải là loại người nhỏ mọn mà.】
Phí Tân: 【Rất tiếc cậu sai rồi, đếm ngược thời gian đưa vào sanh sách đen, 10, 9, 8.】
Du Trọng Hạ:【Em xin lỗi!】
Phí Tân: 【Cậu xin lỗi ai đấy?】
Qua một lúc lâu, Du Trọng Hạ nhắn tới một cái voice chat dài mấy chục giây.
Phí Tân: 【Không nghe.】
Du Trọng Hạ tiếp tục gửi đến một phong bao li xì.
Đang chiến tranh lạnh mà lại phát tiền lì xì là phạm quy đó có hiểu không? Thế này ai đâu mà nhịn được?
Phí Tân nhấn nút nhận… 1 xu (4).
Phí Tân: 【4, 3, 2】
Du Trọng Hạ: 【Thầy à, thầy thấy tiền sáng mắt nha.】
Phí Tân: 【Ụ mạ mi(5).】
Du Trọng Hạ: 【Thầy à, thầy chửi tục đấy nhé.】
Phí Tân: 【Cậu chụp lại màn hình tố cáo tui đi.】
Du Trọng Hạ: 【Thầy à, thầy đang sỉ nhục nhân cách của em đó.】
Thầy Phí: …
Hắn nhấn mở tệp tin thoại bên trên, phỏng chừng cậu chàng sẽ vờ như ỏn a ỏn ẻn mà nói một vài lời cợt nhã bậy bạ linh tinh. Tức thì bên trong điện thoại vang lên chất giọng trong trẻo của Du Trọng Hạ…
“Du Trọng Hạ, giới tính nam, dân tộc Hán, 17. 83 tuổi, cán bộ Hóa Học đại diện lớp của trường THPT Số Bảy tại thành phố Dĩnh Châu, khuôn mặt không có gì nổi bật nhưng trông rất bảnh trai. Bởi vì tuổi trẻ bồng bột, Du Trọng Hạ đam mê giả dạng người khác còn bắt thầy Phí đảm đương trọng trách trở thành khán giả duy nhất, điều này rất không nên, không nên diễn quá lố, diễn tới mức chân thật. Cậu ta đã nhận ra sai lầm của mình, lúc này đây cậu ta chân thành muốn gửi lời xin lỗi tới người đã bị cậu ta lừa gạt là thầy Phí, hi vọng thầy Phí có thể tha thứ cho cán bộ môn Hóa vì cái sự cần cù nghiêm chỉnh giao nộp sách bài tập của cậu ta…”
Thầy Phí: Đàng hoàng như vậy hổng quen xíu nào hết, không có chút điệu đà nào luôn hả?
Câu nói cuối cùng trong tệp tin truyền tới, cái gì nên đến thì vẫn phải đến…
“Mở ngoặc, thầy Phí à, em còn bé bỏng lắm nha, thầy so đo với em tức là thầy hẹp hòi lắm luôn đó, đóng ngoặc.”
(3) Nguyên văn 肖秀荣 – Tiêu Tú Vinh, người Phúc Kiến, giáo sư trường đại học Quốc gia Trung ương, ông là người từ lâu đã tham gia vào bộ máy nghiên cứu và giảng dạy lý thuyết Những Nguyên Lý Cơ Bản Của Chủ Nghĩa Mác – Lê nin. Ông tốt nghiệp khoa Chính trị Quốc tế của Đại học Bắc Kinh (nay là Trường Quan hệ Quốc tế của Đại học Bắc Kinh) vào năm 1967. Tiêu Tú Vinh là một trong những người đã tham gia sửa đổi giáo trình chính trị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học và biên soạn cuốn “Mao chủ tịch ngữ lục”. (Theo baidu)
(4) Nguyên văn 1 元钱 – 1 xu = 0.1 tệ, khoảng 328,33 VNĐ
(5) Nguyên văn 拜你大爷 – Bái đại gia ngươi, đây là một câu chửi tục tương tự với câu Fuck your morther, đệch con mẹ mày.
Du Quý Dương: Thầy Phí dắt anh hai về nhà ngủ, về nhà ngủ, về nhà ngủ???????
=]]]]]]]]]]]
Nhân vật Forky:
Toy Story 4:
EDITOR: LAM
Tân Lệ Bình ra khỏi phòng thử đồ, bà chọn cho mình một chiếc áo áo thun màu trắng ôm sát người, sau đó nói, “Cái này mặc bên trong rồi khoác thêm lớp áo blouse bác sĩ bên ngoài trông khá ổn, con thấy màu này có được không?”
Phí Tân nịnh hót, “Màu này rất nhã nhặn, vô cùng phù hợp với người mẹ dịu dàng của con.”
Tân Lệ Bình nhìn thấy đôi tất trong tay hắn, có qua có lại mới toại lòng nhau, bà nói, “Mẫu tất này cũng rất thích hợp với đôi chân lớn vừa dài vừa thon của con.”
Phí Tân, “…” 45 là kích cỡ giày mà hắn mang, Tân Lệ Bình thường xuyên chê hắn chân quá lớn.
“Con cao một mét tám mươi lắm đó mẹ à!” Phí Tân nói, “Mấy hôm trước con mới đo thử, kém đâu chừng ba hoặc bốn mi li mét nữa là tròn một mét tám mươi sáu rồi, size 45 mà cũng tính là lớn sao? Mẹ mà còn nói nữa con quạu cho coi.”
Phí Tân hay có thói quen làm nũng trước mặt Tân Lệ Bình, hắn vừa ôm vừa lắc lắc cánh tay của mẹ mình, chỉ mới đi được có hai bước mà Du Trọng Hạ đã mặc đồng phục trường, hai tay đút túi, lắc lư xuất hiện trước mặt của hắn.
Một màn làm nũng này, Phí Tân chưa kịp thu lại, xấu hổ đứng chết trân.
Du Trọng Hạ bày ra biểu cảm mặt chó: Mèn đét ơi, hóa ra dáng vẻ khi bị người phát hiện ra bí mật của thầy Phí chính là như vậy nha.
Phí Tân: … Em đang chơi trò Ngôi Sao Thời Trang (*) trong cửa hàng Uniqlo hay gì? Bộ đồng phục cứ bị em thay đổi xoành xoạch chỉ trong chốc lát.
(*) Nguyên văn 闪耀暖暖 – Phiên âm Hán Việt là Thiểm Diệu Noãn Noãn (Lóng Lánh Ấm Áp), tiếng Anh gọi Shining Nikki, là một loại game được xây dựng dựa trên trò chơi búp bê giấy phổ biến, người chơi có thể phối đồ cho nhân vật của mình từ quần áo, giày dép, kiểu tóc đến cả cách trang điểm tùy theo những tình huống khác nhau dưới dạng hình ảnh 3D.
Tân Lệ Bình nhận ra cậu học sinh trung học này, bà nói, “Là cháu hả, trùng hợp thế cơ à?”
Du Trọng Hạ, “?”
Người này chắc chắn là mẹ của thầy Phí rồi, cậu chưa từng thấy, vậy tức là đã gặp qua Du Quý Dương ư?
Vào một buổi tối nào đó của tháng trước, Du Quý Dương có đến căn hộ nhà họ Phí để trả lại quần áo, khi đó Phí Tân không có mặt ở nhà, chỉ có mỗi Tân Lệ Bình ra mở cửa nhận lấy bao đồ, bà còn tán gẫu đôi câu với cậu học sinh cấp ba đó nữa.
Phí Tân cứ nghĩ cậu chàng không nhớ rõ Tân Lệ Bình, hắn bèn giới thiệu với mẹ mình, “Đây là Du Trọng Hạ, học trò của con.”
Tân Lệ Bình cười nói, “Bạn học Du, chào cháu.”
“Cháu chào dì ạ.” Du Trọng Hạ một bên lễ phép một bên âm thầm hâm mộ, mẹ của thầy Phí thoạt nhìn tính tình trông có vẻ tốt lắm, cả thầy Phí cũng vậy.
Nhìn mẹ con nhà họ xong lại quay sang ngó gia đình nhà mình. Bà mẹ bạo lực dạy dỗ ra một thằng gay ẻo lả, ông bố ghét trẻ con nuôi dưỡng ra một thằng chuyên phá phách.
Suy nghĩ của Du Quý Dương tính ra cũng thật có lý.
Du Quý Dương nhắn cho anh trai mình một cái tin, cậu nói mình đang xếp hàng ở quầy thu ngân.
Du Trọng Hạ là người chủ tri, cậu vác theo đôi bàn tay không đồng dạng đi theo hai mẹ con nhà họ Phí đến chỗ tính tiền.
Phí Tân không hiểu ra sao nên mới quay đầu lại ngó chừng cậu chàng.
Du Trọng Hạ tặng cho Phí Tân một nụ cười vô cùng ngây thơ thánh thiện, mặt trên viết, “Em có chuyện phải làm.”
Mắt phải của Phí Tân nháy liên tục.
Tối Thứ Sáu, Uniqlo có nhiều khách hơn bình thường, người đứng đợi thanh toán xếp thành một dãy dài.
Phí Tân và Tân Lệ Bình gia nhập hàng cuối của đội ngũ còn Du Trọng Hạ thì đi ngang qua hai người bọn họ hướng về phía đội ngũ đằng trước.
Phí Tân:???
Một cậu bé ở phía trước quay đầu lại, lúc nhìn thấy Du Trọng Hạ thì vẫy vẫy tay vài cái.
Phí Tân:!!!
Du Trọng Hạ bước tới, cậu chàng ôm lấy đầu của người nọ, cả hai cùng xoay mặt lại đồng thời nhìn ra dãy đằng sau.
Phí Tân:?!?!?!
Tân Lệ Bình cũng nhìn thấy, bà hoảng hốt thốt lên, “Ủa? Học sinh của con phải không? Sinh đôi hả?”
Đồng tử của Phí Tân co rút từng cơn một: Mẹ ơi!!! Con! Bị! Đùa! Giỡn!
Du Trọng Hạ lộ ra vẻ mặt thỏa mãn: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!
Mà Du Quý Dương chẳng hiểu mô tê gì bị anh trai mình túm đầu xoay lại, lúc nhìn đến thầy Phí đang đứng xếp hàng ở mặt sau cậu có chút ngại ngùng. Mới vừa rồi cậu nhiệt tình chào hỏi thầy ấy nhưng thầy ấy cư xử rất lạnh nhạt với cậu. Vì thế cậu chỉ liếc mắt nhìn thấy ấy một cái sau đó vội vàng xoay đầu lại, cậu cũng không muốn phải mặt nóng dán cái mông lạnh (1) làm gì.
(1) Nguyên văn 热脸贴冷屁股 – Ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia lại xa cách.
Hành động này rơi vào trong mắt Du Trọng Hạ lại như một minh chứng hùng hồn cho việc em trai mình đơn phương thầm mến thầy giáo Phí.
…. Thứ tình yêu chó má này lại dám làm bẩn trò đùa dai của cậu. Mùi vị thay đổi trong chốc lát, chơi không vui tí nào.
Hai anh em thanh toán xong, Du Quý Dương xách theo túi giấy to, cùng Du Trọng Hạ một trước một sau rời khỏi quầy thu ngân.
Lúc bước ngang qua mặt hai mẹ con họ nhà Phí vẫn còn đang đứng xếp hàng.
Du Quý Dương: Ngại quá đi. jpg
Du Trọng Hạ: Nở nụ cười hư hỏng. gif
Thầy giáo Phí: Hờ hững. jpg
Tân Lệ Bình: Ể? Đã xảy ra chuyện gì?
Hai anh em song sinh nhà họ Du đi đến trạm tàu điện ngầm.
Du Trọng Hạ phát giác ra em trai mình đang cực kỳ túng quẫn, cậu bèn nói, “Khó khăn lắm mới gặp được người trong mộng một lần, sao không tới bắt chuyện với người ta?”
Du Quý Dương, “…”
Du Trọng Hạ, “Có mặt tao ở đó nên mày ngại hả? Cũng đâu phải chưa từng thấy mày với thằng Vạn Bằng Điểu hôn môi.”
Sắc mặt Du Quý Dương lúc đỏ lúc trắng, “Anh hai, đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?”
Du Thập Ngũ đích thị là tay tài xế lõi đời trong vấn đề tình cảm, cậu mở miệng nói một cách thâm sâu, “Thì chỉ hẹn hò thôi mà, có chia tay cũng là chuyện thường ở huyện, mà vốn dĩ là do mày thay lòng đổi dạ xài chim xong rồi ném, mày còn gì mất mặt nữa đâu sao lại không cho tao nói?”
Du Quý Dương, “… Anh đừng quan tâm tới việc này nữa.”
Du Trọng Hạ, “Tao có quan tâm đâu, tao hỏi một chút cũng không được à? Tao quan tâm có ích gì không? Mày cong hệt như cái khoanh nhang muỗi ấy, tao thật sự mong mày thẳng trở lại, mày có thể ư?”
Du Quý Dương cúi đầu bước đi, méo miệng chẳng nói lời nào.
Du Trọng Hạ, “Câm rồi? Mày như vậy là không được, giống như việc mới vừa rồi nhìn thấy thầy Phí vậy, mày thích ổng còn gì? Thế quái nào ngay cả bắt chuyện cũng chẳng dám là sao?”
Du Quý Dương ấp úng, cuối cùng vẫn nói, “Hổng phải, lúc em thử đồ có gặp qua rồi, cũng đã chào hỏi nhau.”
“Hả?” Du Trọng Hạ không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, cậu vội vàng theo dõi tiến trình một cách tích cực, “Vậy hai người đã nói những gì?”
Du Quý Dương, “Không nói gì cả, cũng đâu có thân với người ta.”
Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Du Trọng Hạ, “Cái này thì tao biết lâu rồi.”
Nếu không thầy Phí tuổi còn trẻ như thế, mắt chọn người sao lại kém như vậy?
Phí Tân đang lái xe chở mẹ của mình về nhà.
Tân Lệ Bình lắng nghe Phí Tân kể lại câu chuyện từ đầu tới đuôi bằng một loại giọng điệu ngập tràn phẫn nộ, bà đành phải phát biểu cảm tưởng, “Cái này cũng thật là… Thật là buồn cười quá đi ha ha ha ha ha.”
Phí Tân, “…” Giận nha.
Tân Lệ Bình nén cười, giả vờ thông cảm, “Mẹ còn nhớ lúc con ở nhà có nói qua, cậu học trò này là con một, thậm chí con còn chạy tới hỏi chủ nhiệm lớp của thằng bé cơ mà. Rồi sao lại ra nông nổi này?”
Đây là vụ lừa đảo lớn nhất mà Phí Tân đã gặp phải trong suốt 22 năm sống trên đời.
Thầy Tiết, chủ nhiệm lớp của ban 19, thầy có thể vui lòng điều tra một cách rõ ràng hoàn cảnh gia đình của từng em học sinh không?! Còn giả như nắm không rõ thì cũng chớ nên nói dối người khác chứ?
Hắn đã nghi rồi, Du Thập Ngũ thế quái nào lại có tới hai bộ mặt được? Hóa ra cậu chàng đúng là đang giả mạo dáng vẻ của người anh em sinh đôi với mình.
Hai anh em bọn họ trông giống nhau vô cùng, toàn bộ gương mặt trắng tinh không tì vết, ngay cả một nốt ruồi để phân biệt cũng chẳng có.
… Thật sự ngay cả một chút khác nhau đều không có sao?
Phí Tân nhớ lại cảnh tượng lúc ở Uniqlo nhìn thấy đôi anh em nhà này. Khốc huyễn cuồng bá duệ (2) đích thị là Du Trọng Hạ, hắn đã quá quen thuộc. Người còn lại mới đúng là đứa nhỏ đáng thương bị Vạn Bằng đánh trong kỳ nghỉ hè kia.
(2) Nguyên văn 酷炫狂霸拽 – Đây là một tổ hợp từ ngữ gồm những từ đơn ghép lại với nhau. Hiểu nôm na sẽ là: Ngầu lòi – Đẹp trai – Ngông cuồng – Độc đoán – Quả quyết.
Lần trước, nhóc con bị mẹ đánh chửi trên đường cái chắc chắn không phải Du Trọng Hạ mà là một người khác. Hai người bọn họ có cùng chiều cao, kiểu tóc giống nhau, kết cấu tóc và làn da nhìn bằng mắt thường không thể tìm ra sự khác biệt. Nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, nhóc đáng thương có hình thể trông đơn bạc hơn một chút, bả vai cũng không rắn rỏi như Du Trọng Hạ, thoạt nhìn có thể đoán đây là một người có tính cách thẹn thùng, hướng nội. Mà Du Trọng Hạ, Nhiên Nhiên của Thất Trung, Cố Thành Bắc, ngông cuồng vô bờ bến.
Phí Tân: Là do tui có mắt không tròng.
Hắn chỉ gặp qua người anh em sinh đôi này của Du Trọng Hạ có hai lần. Song, cả hai lần người bị đánh đều là đứa nhỏ ấy.
Cái đạo lí gì đây? Rõ ràng Du Trọng Hạ mới là kẻ đáng bị ăn đòn.
Du Trọng Hạ và Du Quý Dương di chuyển bằng tàu điện ngầm, bọn họ chỉ có thể ngồi chung với nhau mấy trạm, lúc sau Du Trọng Hạ phải đổi sang một tuyến khác nữa mới về đến nhà.
Ghế trên toa đã kín chỗ nhưng hành khách thì lại không đông mấy, hai người đứng ở chỗ giao nhau giữa hai toa, nhỏ giọng trò chuyện.
Du Trọng Hạ nắm lấy cánh tay phải của em trai mình sau đó xắn ống tay áo lên nhìn vào vết thương bị vợt bắt muỗi gây thương tổn.
“Quần áo tao cầm về nhà trước tránh cho mẹ nhìn thấy.” Du Trọng Hạ nói, “Thứ Hai tao sẽ yêu cầu chuyển phát nhanh giao tới tận trường cho mày, đến lúc đó mày bỏ vào trong ba lô mà cầm về.”
Du Quý Dương: “Dạ.”
Du Trọng Hạ cặn dặn, “Ráng học cho giỏi, sang năm lên đại học là có thể rời khỏi nhà rồi.”
Du Quý Dương, “Vâng.”
Du Trọng Hạ nhích lại gần em trai mình, dọa nạt nói, “Đừng có cả ngày chỉ biết mơ tưởng tới đàn ông, ảnh hưởng đến chuyện học hành tao đập chết mày liền đó.”
Du Quý Dương, “…”
Du Trọng Hạ lại giở trò dụ dỗ, “Mày thấy thầy Phí tốt lắm đúng không? Đợi mày lên đại học, loại gay như thế có cả lố.”
Vẻ mặt Du Quý Dương ngập tràn khiếp sợ, “Thầy Phí… Là gay ạ?”
Du Trọng Hạ, “??? Mày ngay cả ổng có phải gay hay không cũng đách biết mà đã đâm đầu vào bể tình rồi?”
Du Quý Dương, “…”
Đêm nay, mỗi một sự kiện đều khiến cậu rối bời tới nỗi co quắp cả đầu ngón chân, chỉ có trời mới biết vì muốn chia tay với Vạn Bằng cho nên cậu mới bịa đại ra một cái lí do có người mới để cắt đứt cho xong. Vạn Bằng chất vấn hỏi người đó là ai cậu đành phải lôi người có tấm lòng lương thiện như thầy Phí vào làm tấm bia đỡ đạn. Khi đó cậu làm sao biết được thầy Phí sẽ tới thực tập ở Thất Trung? Hơn nữa lại còn dạy trúng cái ban của anh trai và người yêu cũ của cậu là Vạn Bằng nữa chứ?
Nhưng mà, thầy Phí thật sự là gay ư? Hình như… Không có loại mùi vị ấy đâu.
Du Quý Dương xoắn xuýt chẳng biết nên nói như thế nào cho phải, giờ cậu mà bảo mình không thích thầy Phí, Du Trọng Hạ nhất định sẽ truy vấn cho tới cùng, phiền phức lắm.
Cậu đành phải úp úp mở mở mà trả lời, “Ừm… Con người thầy Phí rất tốt.”
Du Trọng Hạ tán thành, “Cái này tao xác nhận.”
Du Quý Dương, “Anh hai, làm cách nào mà anh biết thầy ấy là gay?”
Du Trọng Hạ bất đắc dĩ khai ra, “Thầy Phí và thiếu nam cô quạnh đang cùng nhau làm gay.”
Du Quý Dương khó có thể tin, cậu hỏi, “Sao anh biết?”
Du Trọng Hạ, “Một đêm nọ, ổng dẫn tao tới nhà ổng ngủ, ổng đi tắm, di động thì đang sạc pin, có một gã đực rựa tìm ổng nhắn mấy lời dâm đãng bị tao không cẩn thận nhìn thấy.”
Du Quý Dương, “…”
Lượng tin tức quá lớn khiến cho não bộ của Du Quý Dương tạm thời chết máy.
Du Trọng Hạ về đến này, Du Minh và Lâm Tiểu vẫn chưa trở lại, cậu bước vào phòng mình rồi đóng cửa sau đó hất một đống đồ trên giường sang một bên, an nhàn tự tại nằm xuống.
Trước khi nhấn vào biểu tượng trò chơi, cậu chuyển hướng ngón tay mở ra Wechat, tiếp đó lại chọc vào ảnh đại diện của thầy Phí là nhân vật Forky trong 《Toy Story 4》.
Du Trọng Hạ: 【.】{Dịch: Em sai rồi}
Phí Tân mới vừa thay xong quần áo, hắn chuẩn bị đọc vài trang Tiêu Tú Vinh (3) sau đó sẽ đi ngủ. Lúc nhìn thấy dấu chấm tròn không rõ nghĩa mà cậu chàng gửi đến, hắn thật sự không nghĩ phản ứng lại cậu.
Du Trọng Hạ: 【?】{Dịch: Vẫn còn giận à?}
Nhắn liên tục hai dấu ngắt câu với hàm ý đa dạng nhưng mãi mà chẳng thấy thầy Phí trả lời, Du Trọng Hạ bị phân tâm không thể chơi game, cậu bám riết không tha gửi thêm cái thứ ba.
Du Trọng Hạ: 【!】{Dịch: Nói gì đi chứ!}
Thầy Phí: …
Phí Tân: 【Chớ có làm phiền tui.】
Du Trọng Hạ: 【Ha ha ha ha ha ha ha.】
Du Trọng Hạ: 【Biết ngay thầy Phí không phải là loại người nhỏ mọn mà.】
Phí Tân: 【Rất tiếc cậu sai rồi, đếm ngược thời gian đưa vào sanh sách đen, 10, 9, 8.】
Du Trọng Hạ:【Em xin lỗi!】
Phí Tân: 【Cậu xin lỗi ai đấy?】
Qua một lúc lâu, Du Trọng Hạ nhắn tới một cái voice chat dài mấy chục giây.
Phí Tân: 【Không nghe.】
Du Trọng Hạ tiếp tục gửi đến một phong bao li xì.
Đang chiến tranh lạnh mà lại phát tiền lì xì là phạm quy đó có hiểu không? Thế này ai đâu mà nhịn được?
Phí Tân nhấn nút nhận… 1 xu (4).
Phí Tân: 【4, 3, 2】
Du Trọng Hạ: 【Thầy à, thầy thấy tiền sáng mắt nha.】
Phí Tân: 【Ụ mạ mi(5).】
Du Trọng Hạ: 【Thầy à, thầy chửi tục đấy nhé.】
Phí Tân: 【Cậu chụp lại màn hình tố cáo tui đi.】
Du Trọng Hạ: 【Thầy à, thầy đang sỉ nhục nhân cách của em đó.】
Thầy Phí: …
Hắn nhấn mở tệp tin thoại bên trên, phỏng chừng cậu chàng sẽ vờ như ỏn a ỏn ẻn mà nói một vài lời cợt nhã bậy bạ linh tinh. Tức thì bên trong điện thoại vang lên chất giọng trong trẻo của Du Trọng Hạ…
“Du Trọng Hạ, giới tính nam, dân tộc Hán, 17. 83 tuổi, cán bộ Hóa Học đại diện lớp của trường THPT Số Bảy tại thành phố Dĩnh Châu, khuôn mặt không có gì nổi bật nhưng trông rất bảnh trai. Bởi vì tuổi trẻ bồng bột, Du Trọng Hạ đam mê giả dạng người khác còn bắt thầy Phí đảm đương trọng trách trở thành khán giả duy nhất, điều này rất không nên, không nên diễn quá lố, diễn tới mức chân thật. Cậu ta đã nhận ra sai lầm của mình, lúc này đây cậu ta chân thành muốn gửi lời xin lỗi tới người đã bị cậu ta lừa gạt là thầy Phí, hi vọng thầy Phí có thể tha thứ cho cán bộ môn Hóa vì cái sự cần cù nghiêm chỉnh giao nộp sách bài tập của cậu ta…”
Thầy Phí: Đàng hoàng như vậy hổng quen xíu nào hết, không có chút điệu đà nào luôn hả?
Câu nói cuối cùng trong tệp tin truyền tới, cái gì nên đến thì vẫn phải đến…
“Mở ngoặc, thầy Phí à, em còn bé bỏng lắm nha, thầy so đo với em tức là thầy hẹp hòi lắm luôn đó, đóng ngoặc.”
(3) Nguyên văn 肖秀荣 – Tiêu Tú Vinh, người Phúc Kiến, giáo sư trường đại học Quốc gia Trung ương, ông là người từ lâu đã tham gia vào bộ máy nghiên cứu và giảng dạy lý thuyết Những Nguyên Lý Cơ Bản Của Chủ Nghĩa Mác – Lê nin. Ông tốt nghiệp khoa Chính trị Quốc tế của Đại học Bắc Kinh (nay là Trường Quan hệ Quốc tế của Đại học Bắc Kinh) vào năm 1967. Tiêu Tú Vinh là một trong những người đã tham gia sửa đổi giáo trình chính trị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học và biên soạn cuốn “Mao chủ tịch ngữ lục”. (Theo baidu)
(4) Nguyên văn 1 元钱 – 1 xu = 0.1 tệ, khoảng 328,33 VNĐ
(5) Nguyên văn 拜你大爷 – Bái đại gia ngươi, đây là một câu chửi tục tương tự với câu Fuck your morther, đệch con mẹ mày.
Du Quý Dương: Thầy Phí dắt anh hai về nhà ngủ, về nhà ngủ, về nhà ngủ???????
=]]]]]]]]]]]
Nhân vật Forky:
Toy Story 4:
Bình luận truyện