Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 21



Sirius kinh ngạc khi thấy James giúp Snape, gia tộc Prince không lớn nhưng sau lưng Prince là ai! Đó là chúa tể hắc ám! James quả thực là anh hùng, ngày đầu tiên đến đã chống lại gia tộc chúa tể hắc ám ủng hộ. Tâm tư Sirius rất đơn giản, không nghĩ những cái quấn quấn cong cong đằng sau, càng không biết thân phận Snape, còn tưởng rằng James đơn thuần muốn gây khó dễ chúa tể hắc ám.

Sirius kéo James nói chuyện, mà Lucius và Snape cũng trao đổi tình bạn.

Kỳ thật James chấp nhận khiêu chiến xong cũng có chút hối hận, không phải như vậy lại càng chứng minh Snape là nhân tài hiếm có sao! Còn nghĩ đến giấu dốt, kết quả Snape vừa xuất hiện đã nổi tiếng, vạn nhất Voldemort lại nghĩ cách để Snape đi làm độc dược trường sinh bất lão thì làm sao bây giờ!

Nhìn Snape và Lucius trò chuyện vui vẻ, James như bị trăm bàn tay gãi, hận không thể đem vo tròn Lucius rồi nhét vào trong bồn cầu xả nước, lần trước là anh ta dụ dỗ Snape tiến vào tử thần thực tử! Cái tên gian ác! Cắn chết ngươi!

Snape nói chuyện với Lucius, khóe mắt thấy biểu tình James phức tạp, giống một con mèo con xù lông, khóe miệng hơi cong lên.

“Quan hệ giữa cậu và Potter rất tốt sao?” Lucius ưu nhã nhấp rượu nho.

“Tốt?” Snape nhướng mày giống như nghe được chuyện gì buồn cười.

“Làm sao có thể tốt.” Snape phủ nhận.

Lucius nghe vậy thì nhíu mày, người vốn là như vậy, không thấy rõ nội tâm của mình, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê a, James rất để ý Snape. Với hiểu biết về James, khả năng người này trở thành kình địch lớn hơn làm bạn, như vậy Snape thì sao, ý nghĩ của cậu ta phải chăng đã thay đổi.

“Tháng 9, tôi dẫn cậu đi gặp Lord.” Lucius quyết định đẩy nhanh kế hoạch, không thể ra tay ở chỗ người phụ nữ kia thì phải làm cho Snape không có cách nào quay đầu lại.

Snape nghe vậy thì kinh hỉ, cậu kinh ngạc nhìn Lucius, cậu chỉ muốn tiến vào tử thần thực tử dự bị mà thôi, không nghĩ tới Lucius lại nói trực tiếp dẫn cậu đến gặp Lord, đây là vinh quang lớn cỡ nào a! Điều này nói lên gì, ngài Malfoy rất thích tài năng của cậu sao!

“Cảm ơn ngài, ngài Malfoy, tin tưởng tôi là quyết định chính xác của ngài!” Tuy Snape mừng rỡ nhưng lại không chỉ biết cười ngây ngô giống những thiếu niên bình thường được ưu ái trong đoàn dự bị, chỉ là có chút thâm trầm cúi đầu cảm ơn làm Lucius càng thích, nếu người này không phải con lai thì Lord sẽ giúp cậu ta làm nên nghiệp lớn, đáng tiếc…

James cũng không nhìn được nữa rồi, tại sao Snape phải cúi đầu trước Lucius, cậu gấp gáp chạy tới, kéo Snape, biểu tình như Lucius bắt nạt Snape.

“Ngài Malfoy, ngài không biết là mình đã nói quá lâu à.” James chen vào giữa hai người.

“Ai u, hộ hoa sứ giả của cậu đã đến a Severus.” Lucius trêu chọc làm Snape đỏ mặt, cắn răng thấp giọng nói bên tai James.

“Ngươi đang làm cái gì a ngu ngốc, mắc cỡ chết người.”

James kéo Snape sốt ruột hỏi thăm.

“Cậu không sao chứ, anh ta đã nói gì với cậu? Vì sao cậu lại cúi đầu?” James xác nhận, xác định Lucius không làm gì lên trên người Snape.

“Ngài Malfoy nói…” Snape mở miệng theo bản năng muốn nói chuyện đã xảy ra nhưng cậu dừng lại, James, giống Lily a, bọn họ đều ghét tử thần thực tử, không cùng đường với cậu. Nói ra, James sẽ không thấy vui, nói không chừng không còn là bạn… Bạn! Snape kinh hãi, hừ! Mình mới không xem James là bạn, không quen, đúng, chính là như vậy.

“Không có gì, chỉ nói ngày thường sẽ thêm xem ta, cho nên ta cảm ơn.”

“Ai muốn anh ta trông nom rồi, tôi trông nom cậu còn chưa đủ sao! Malfoy gia cũng không quá lợi hại!” James không cho là đúng.

“A.” Snape tự giễu cười một tiếng, trông nom, James có thể đưa cậu đến trước mặt Voldemort sao? Giấc mộng của cậu cuối cùng đi ngược lại giấc mơ của James.

“James, ta nói lại lần nữa, đừng… tốt với ta như vậy, ngươi sẽ phải hối hận.” Snape dùng giọng điệu không thèm để ý để che dấu nội tâm bất an của mình.

James muốn nói, không tốt với cậu tôi mới là người hối hận, nhưng cậu không nói gì. James nhớ tới quá khứ, cậu hối hận, nhưng hối hận làm được cái gì, người cũng đã mất, cảm giác bất lực nếm một lần là đủ rồi.

“Tốt rồi, chúng ta như bây giờ không thật rất tốt sao, cậu không cần lo lắng gì.” Thiếu cậu, tôi sẽ trả, James bổ sung, Snape vì cậu bỏ ra nửa đời, cậu cũng vì Snape trả giá nửa đời, như vậy là tốt rồi, chỉ là, chỉ là trả ơn mà thôi.

Nhưng thật sự đơn giản như vậy sao? James nhìn Snape cô độc, cậu muốn đi vào sinh mệnh Snape, cậu muốn Snape cũng đặt mình ở trong lòng, thực sự chỉ là trả ơn thôi sao? James thấy chua xót.

Snape lại gặp ác mộng, vẫn là cái kia, càng ngày càng rõ ràng, cậu còn có thể cảm nhận được cái nóng thiêu đốt, ngửi thấy mùi da thịt bị đốt. Đột nhiên bừng tỉnh, Snape tự nói với mình, chẳng qua là một giấc mơ mà thôi. Nhưng Snape vẫn sợ hãi, tuy cậu không thích cha mẹ mình nhưng cậu chưa từng nghĩ bọn họ sẽ chết. Bỗng nhiên mơ như vậy, Snape giống như mọi thiếu niên bị cha mẹ tử vong dọa, sợ hãi toàn thân phát run.

Đứng dậy uống một ly nước lạnh buốt, một thân mồ hôi lạnh hứng gió đêm làm cái lạnh tăng gấp đôi, đắp chăn cũng không thấy ấm, bỗng nhiên Snape lại nhớ tới lần trước tỉnh James ở bên cạnh mình, James luôn rất nóng, rất phù hợp hình tượng nhiệt huyết của cậu ta. Không nghĩ ngợi lung tung, Snape chuyên tâm ngủ, cậu không quên ngày mai còn phải đấu với Borg, một trận đấu độc dược, cậu nhất định sẽ đánh cho cái tên ngu xuẩn kia bầm dập mới thôi.

Nếu như James biết Snape nhớ độ ấm trên người mình thì chỉ sợ sẽ vui vẻ nhảy dựng lên.

Những trận đấu độc dược trên quốc tế có điều lệ, mỗi mười năm, hiệp hội phù thủy quốc tế đều tổ chức một giải đấu độc dược quốc tế, do nơi tổ chức ra đề mục, phối chế sáng tạo độc đáo độc dược đặc thù, bình luận về hiệu quả, tài liệu, chất lượng, tác dụng phụ, tư trận đấu nhân cũng dựa theo điều lệ này.

Ở đây người ra đề mục tự nhiên là Lysa gia tộc Lahr, sáng sớm cô công bố đề mục, xem đề, Snape dở khóc dở cười.

“Đúng là phụ nữ.” Snape đưa đề thi cho James, Sirius ngồi cạnh James, hai cái đầu kề cạnh nhau nhìn chữ viết xinh đẹp trên giấy.

“Độc dược có thể làm cho làn da láng mịn giống quả đông lạnh, P. S. Có thể trị liệu mụn, trừ nếp nhăn, cải thiện màu da, co lỗ chân lông, làm da thịt trơn bóng tinh tế căng… Đây là cái gì a!” James cũng bó tay.

“Có thể lý giải, phụ nữ mà.” Sirius gật gật đầu, tuy cậu không thích Snape nhưng so với Borg kia, hiện tại cậu hi vọng Snape thắng, vì Snape là học sinh Hogwarts, trình độ của cậu ta đại biểu Hogwarts, mà Borg, là Durmstrang, đây không chỉ là tranh đấu giữa hai người, còn là đọ sức trình độ của hai trường.

“Chỉ có nửa ngày, hiện tại tôi bắt đầu làm.” Snape rất xem trọng trận đấu lần này, đã nhận, phải làm được tốt nhất.

James biết Snape định đi phòng để đồ của gia tộc Lahr xem thảo dược và các loại tài liệu độc dược trân quý nên vui cười đi theo.

“Cậu đi đâu, tôi đi chỗ đó.” Nhìn James nịnh nọt Sirius đau dạ dày.

“James, hình tượng của cậu cách vương tử càng ngày càng xa rồi.” Sirius cảm khái, nếu như mọi người chưa quên, Sirius và James được gọi là hắc mã (hạt giống) vương tử và bạch mã vương tử, người trước vẫn rất hài lòng xưng hô này, hơn nữa mừng rỡ dùng tên tuổi tán gái.

“Có vương tử chân chính ở đây, mình còn chỗ nào dám lung tung tự phong a.” James một câu hai nghĩa, Snape là ‘Prince’. Đồng thời cũng là vương tử trong nội tâm James.

Snape không để ý tới hai cái đuôi sau lưng, dựa theo chỉ dẫn tìm được chỗ để độc dược, đã thấy tài liệu độc dược của Potter gia nên cậu cũng không kinh ngạc đi với cảnh tượng trước mắt, dù sao gia tộc Lahr chỉ là quý tộc bình thường, thua kém Potter gia không ít.

Snape rất nhẹ nhàng chạy qua lại chạy, trên tay cầm mấy loại tài liệu độc dược, về tài liệu cậu đã có mấy loại, đề mục rất là囧(bó tay), nhưng coi như là sáng tạo cái mới.

Snape tự tin làm James nhộn nhạo lần nữa, giáo sư lúc này thật nghiêm túc a! Nghiêm túc thật mê người a! Cậu thấy Snape rất khêu gợi, trên đời này chỉ sợ chỉ có một mình James như vậy.

Đương nhiên, cuộc so tài này là trận đấu của hai người, Snape đã tới, Borg cũng theo sát phía sau đến, đi theo phía sau cậu ta cũng là hai thiếu gia quý tộc, một người còn là người James vô cùng quen thuộc, Lestrange.

“Hey, James!” Lestrange không có ý tốt cười chào hỏi.

“Corey.” James và Sirius nghiêm mặt xuống chống lại Lestrange.

“Như thế nào, mày vẫn còn đi cùng Snape sao? Ha, thật là tiếc nuối a.” Lestrange xem thường.

“Không cần mày tiếc nuối, chúng tao thân với mày sao!” Sirius hừ một tiếng.

“Tao không đối thoại với tên ngu xuẩn điên cuồng.” Lestrange không thích Sirius, xuất thân Slytherin mà lại trở thành Gryffindor, phản đồ!

“Sirius, không cần để ý tới bại tướng dưới tay sủa loạn.” James cười lạnh nói đến một câu làm Lestrange nhớ tới trận quyết đấu thất bại ngày đó.

Borg lại không để ý đến những người này, anh mặt mày hớn hở đi đến bên Snape.

“Chuy nhung, Thủy Tiên, hành bong bóng.” Borg nhìn những thứ trong tay Snape, đều là mấy thứ thông thường.

“Ngươi chỉ có tài nghệ như vậy.” Borg cười nhạo, Snape không để ý đối phương châm chọc, người khác muốn nói gì thì cứ để cho nói, độc dược cũng không phải là dựa vào mồm mép mà xuất hiện.

Borg suy nghĩ những tài liệu độc dược kia, đồng thời kiêu ngạo ngẩng đầu lên giống như lập tức đáp lời.

“Ngươi họ Snape, ta chưa nghe nói có quý tộc nào họ Snape.” Dòng họ Snape không thông thường, Borg chưa từng nghe qua.

“Ngươi dính ánh sáng gia tộc Potter?” Borg chán ghét thiếu niên âm trầm này.

“Thơm lây, cũng không thể làm ta thắng ngươi.” Snape tỉnh táo đặt độc dược tài liệu vào hộp gỗ rồi nhìn Borg, ánh mắt mang theo khinh miệt.

“Độc dược dựa vào thực lực.” Snape nưh đã thấy được đối phương bị thua, quẳng xuống những lời này rồi bước đi, cũng không để ý Borg tức giận tới mức giơ chân.

Snape đi đến cạnh James, nhìn cũng không nhìn Lestrange, thái độ ngạo mạn này làm Lestrange kinh ngạc, trước kia Snape nhìn thấy cậu không cung kính nhưng cũng không dám bỏ qua cậu như vậy.

“James, sao ngươi có thể nói với hắn? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn không hiểu sao? Còn nữa, nhớ rõ bảo trì khoảng cách với những thứ không có đầu, ngu xuẩn sẽ lây.” Snape như không thấy Lestrange, mặt lạnh khuyên bảo James.

Snape nói rất nghiêm túc làm James bật cười, vẫn giáo sư đủ độc! Nhìn Lestrange, mặt tái rồi, khóe miệng còn run rẩy. Snape đứng ở bên cậu, Snape mắng chửi người khác vì cậu, sự thật này làm James vô cùng sung sướng.

Snape cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ làm theo bản năng. Cậu đã sớm không thích nhìn Lestrange như vậy, hiện tại không còn cần khuất phục đối phương. Thứ nhất hiện tại cậu đã được Lucius hứa hẹn, thứ hai có James bên cạnh… Giống như, có vấn đề gì James cũng ủng hộ cậu, vô điều kiện đứng phía sau cậu, cậu không cần sợ hãi. Snape buồn cười, từ lúc nào, James đã trở thành trụ cột tinh thần của cậu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện