Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)
Chương 38
Một phòng nghỉ hoa lệ, lửa trong lò sưởi đang cháy to làm căn phòng ấm áp. Snape thấy rất nhiều bức họa đang mỉm cười với anh, có người mặc trường bào phù thủy màu đen, có người mặc lễ phục thời Trung Cổ, người gần nhất là một người trung niên tóc lộn xộn mặc đồ vét. Thấy Snape xuất hiện thì ánh mắt rất phức tạp, ngay sau đó một vật trong suốt từ bức họa bay ra lơ lửng trước mặt Snape.
“Con là con Eileen.”
Đây không phải nghi vấn mà là khẳng định, có thể thông qua rồng ma tán thành thì mới được tiến vào, ngoại trừ người thừa kế gia tộc Prince thì không còn ai khác.
“… Ông ngoại…” Snape không xác định mình có thể gọi như vậy không, linh hồn trước mắt hẳn là là ông ngoại, Circe Prince…
“Mẹ của con, có khỏe không?” Circe nói đến đây, thần sắc rất phức tạp.
“Mẹ đã qua đời, cho nên con đã trở về, tới lấy thứ thuộc về mẹ và con.”
“Eileen đã chết?” Circe hoảng hốt.
“Linh hồn của con bé chưa trở về, không có.”
“Trong dự liệu.” Snape cũng chẳng nghĩ gì nữa, có lẽ hiện tại anh đã hiểu mẹ, ở bên cạnh người mình yêu sâu đậm vĩnh viễn, thật hấp dẫn.
“Ánh mắt của con, rất giống Eileen.” Linh hồn Circe lại trở lại trong bức họa.
“Chỉ có mắt giống, con, hẳn là càng giống cha.” Snape nói.
“Con bé nên trở về… Nên trở về…” Circe vẫn còn tiếc nuối lẩm bẩm.
“Mẹ đã nói với con một ít chuyện về gia tộc Prince và điển tịch trường sinh bất lão nhưng quá khi mẹ còn sống, vì khế ước mà không thể nói được nhiều, con nghĩ ông ngoại hiểu rõ hơn.”
“Là ai cho con đến?” Circe mẫn cảm hỏi.
“Nếu như ngài nghe qua Lord Voldemort, là hắn tìm con về. Đồng thời, còn có hậu đại Clare, nhưng đáng tiếc, Lord và con đều cho rằng nhà Clare dù là thuần huyết nhưng là những tên ngu ngốc.” Snape không chút lưu tình phê phán.
“Con đang làm việc cho chúa tể hắc ám! Hắn cũng không phải là một người lãnh đạo hiền hoà?” Circe thấy khó có thể tin, dù là vì Eileen giữ gìn Muggle cũng tốt hay là vì Snape là con lai cũng tốt, chúa tể hắc ám, với mấy cái này đều không thích.
“Đừng nói như vậy ông ngoại. Có lúc Lord rất đáng yêu.” Nhất là khi hắn phát bệnh, chật vật, vươn tay ra, nói: độc dược của ta… Snape cười tàn nhẫn.
Snape biết rõ mình sinh bệnh rồi, vặn vẹo biến hình, đây là một loại bệnh nan y, nhưng người có thể trị bệnh nan y đó, đã đi rồi.
“Tính con, rất giống Eileen, càng giống người Prince gia.” Circe thất lạc than một tiếng, đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình còn tàn nhẫn hơn, truyền thống Prince gia.
“Con tên là gì?” Circe hỏi, có lẽ về sau ông cũng rất khó có cơ hội nhìn thấy đứa cháu ngoại này rồi, không thể để tên cũng không biết.
“Severus, con họ Snape, nếu như ông nguyện ý gọi con Severus Prince, con rất vinh hạnh.”
“Được rồi, Severus, con phải nhớ kỹ. Điển tịch trường sinh bất lão không phải một quyển sách, nó là vô hình, ngay trong đầu con. Người thừa kế như một cái chìa khóa, trừ con ra, không ai có thể mở ra điển tịch trường sinh bất lão, mặc dù là Lord kia cũng vậy. Chỉ cần con muốn nhìn, quyển sách này tùy thời rộng mở cho con, nhưng chỉ có tìm được đáp án nó mới có thể cho con đi.” Circe khuyên bảo.
“Con có thể dùng nó làm chuyện xấu nhưng nhớ kỹ, hết thảy, đều báo ứng gấp 10 lần lên trên người con. Chế tác độc dược trường sinh bất lão cần thiên phú đặc thù, ông chưa làm được, mẹ của con cũng không, nhưng ông nghĩ… Con có thể.” Circe thấy được lực lượng không ngừng lưu chuyển trên người đứa bé kia, Severus là hi vọng của Prince gia. Đôi mắt đen trống rỗng kia, nhìn như lạnh lùng vô tình nhưng là đa mưu túc trí như Circe cũng thấy được tình cảm chất chứa trong đó. Circe cười.
“Cuối cùng ông muốn nói, Severus, ông không thấy con có thiên phú làm người xấu.”
Snape từ chối cho ý kiến hừ lạnh một tiếng, anh đã đối thoại với ông ngoại mình xong.
Rất nhanh, Snape đã hiểu ông ngoại nói gì, điển tịch trường sinh bất lão, không phải một quyển sách bình thường… Bầu trời đen nhánh lóe ra vô số viên bi với ánh sáng nhạt màu xanh da trời, như là bầu trời đêm làm đẹp ánh sao sáng, mà anh bước chậm giữa những vì sao. Tổ tiên gia tộc Prince vô cùng thông minh, vì phòng ngừa những người không có tư cách tìm được vinh quang thuộc về gia tộc Prince, bọn họ phát minh phương thức này lưu truyền tài phú, một đời tiếp một đời.
Snape không biết mình đi đến nơi cuối cùng vũ trụ hay là linh hồn bước đi, hết thảy trước mắt đều không chân thực, chân như giẫm phải bông, mỗi một bước đều đạp xuống hư không, mà những ngôi sao sáng màu xanh da trời càng lúc càng lớn, càng lớn càng giống chữ cái, không ngừng biến ảo, mỗi một lần biến ảo đều là một tổ hợp bất đồng, nếu không phải Snape có khả năng đã gặp qua là không quên được thì chỉ sợ không chú ý được tổ hợp những chữ cái kia.
Đây là một quyển sách, mà anh hiện tại, tuy khó có thể tin, thật sự là anh đang ở trong sách. Snape không biết mình vào trong sách như thế nào, trung tâm tế đàn gia tộc Prince là một căn phòng lớn với ma pháp trận, bên trên làm bằng thủy tinh, ánh trăng chiếu vào trung tâm ma pháp trận. Anh đi vào, khi ánh trăng chiếu vào người anh thì anh phát hiện mình tới chỗ này.
Làm sao tới, không biết, ra ngoài như thế nào, càng không biết.
Snape ý đồ nhìn hiểu tổ hợp những chữ cái, có lẽ có thể cho mình một ít nhắc nhở. Thời gian đang không ngừng trôi qua, những chữ cái không ngừng xếp đặt, tản ra, xếp lại rồi lại tản ra, tốc độ thật nhanh, mặc dù có sức quan sát cùng trí nhớ kinh người như Snape, nếu muốn bắt lấy hàm nghĩa những chữ cái nhảy lên này cũng là cố hết sức.
Nhắm hai mắt lại, Snape quyết định cho mình một chút thời gian thở, nếu tiếp tục, mắt anh sẽ mù. Trong đầu không ngừng hiện lên những tổ hợp, lần lượt, đối với những phù thủy bình thường, những tổ hợp chữ cái là lộn xộn. Nhưng Snape có thể phát hiện quy luật nào đó, những chữ cái này thủy chung là theo quy luật tổ hợp. Người gia tộc Prince, năng lực suy luận logic luôn hơn phù thủy bình thường. Làm độc dược nếu không có tư duy logic thì dứt khoát không đi làm được độc dược nữa.
Suy tư một lúc, trong đầu lóe lên ý tưởng, Snape mở mắt ra.
“Thì ra là thế.” Snape cảm thấy mình đã biết.
Lại nhìn những chữ cái như tia chớp vẫn không ngừng toát ra, Snape cười yếu ớt, nếu là như vậy thì anh đã hiểu. Snape xếp đặt lại những tổ hợp dựa theo quy luật một lần nữa thì anh đã nhận được thứ mình muốn.
Nhiệt tình yêu nghiên cứu, Snape với tri thức giống như đói, ở dưới bầu trời sao rất lâu, lâu đến mức anh cảm thấy mình đã ở đây cả đời…
Mọi thứ lại biến hóa, khi hai chân Snape đứng vững dưới mặt đất thì anh bị choáng một chút. Khi anh bình thường lại, ma pháp trận kia đã biến mất, trần phòng thủy tinh cũng đã biến mất, thậm chí cả căn phòng lớn cũng biến mất. Snape lại nhớ tới phòng nghỉ treo đầy bức họa, kim đồng hồ dừng lại ở hai rưỡi sáng, củi lửa trong lò sưởi còn chưa đốt xong, phảng phất hết thảy đều là Snape nằm mơ…
Bức họa Circe bị Snape đánh thức, ông ngáp một cái.
“Bốn tiếng rưỡi, Severus, cháu thực nhanh, lúc đầu ta ở chỗ đó ba ngày mới suy nghĩ cẩn thận được.”
“Là sự khác nhau giữa thiên tài và ngu ngốc.” Snape lấy lại bình tĩnh ngồi xuống ghế cạnh lò sưởi nghỉ ngơi.
“Đứa nhỏ này, nói chuyện thật là vô lễ.” Circe bị đả kích.
Snape nhớ lại những gì mình vừa nhìn qua, trách không được rất nhiều người đều nói gia tộc Prince toàn quái thai, có thể nghĩ ra biện pháp tra tấn người kiểu đó. Nhưng với Snape, anh rất ưa thích biện pháp đó.
“Cháu cần phải về.” Snape nhắm mắt nửa giờ, ba giờ sáng, anh đứng dậy định về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện đã xảy ra buổi tối hôm nay đã tiêu hao tinh lực một tháng của anh, anh cảm thấy mình có thể ngủ ba ngày.
“Con, sẽ trở lại.” Circe vẫy tay chào Snape.
“Có lẽ.”
Borg cảm giác chân mình nhất định là đã gãy… Snape chết tiệt vì sao vẫn chưa trở lại? Vì sao con rồng này nghe lời như thế chứ! Đã bao lâu Borg không biết nhưng hắn vẫn duy trì tư thế vặn vẹo đối mặt với con rồng chưa động đậy.
Rốt cục khi Borg cảm giác mình sẽ đi đời nhà ma thì hắn đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc trầm ổn kia, ngày càng gần.
Rồng ma chứng kiến chủ nhân mới trở về thì có vẻ rất hưng phấn, chuyển mắt, Borg ngã ngồi xuống đất.
“Good Boy.” Snape lại sờ lên sừng con rồng.
“Nghe nói ngươi tên Seraphim, ta rất thích.” Snape biết đến từ điển tịch trường sinh bất lão thần bí kia.
Con rồng gầm nhẹ một tiếng, trong lỗ mũi phun ra tia lửa, điều này đại biểu nó rất vui.
“Ngài Borg Prince, nếu như chân của ngài còn có thể động, ta nghĩ chúng ta cần phải đi, một đêm dài dòng buồn chán.” Snape ưu nhã thong dong đi đến cạnh Borg vô cùng chật vật.
“Đây là câu hay nhất ta nghe được trong cả buổi tối hôm nay, chúng ta cần phải đi.” Borg chờ mong những lời này đã lâu rồi.
“Điển tịch trường sinh bất lão đâu?” Borg đuổi kịp bước chân Snape, có chút khó hiểu nhìn Snape, hẳn là anh ta đã lấy được vật kia.
Snape không trả lời cũng không dừng lại, mặt không biểu tình giơ tay lên, chỉ chỉ đầu của mình. Ở chỗ này, ngu ngốc.
Khi Snape trở lại nhà mình, James ở thế giới tinh linh đang ôm kính quan sát ngủ gà ngủ gật. Theo trong gương truyền ra động tĩnh đánh thức anh, James kích động bật dậy.
Rốt cục đã trở lại, rất muốn hỏi Snape một câu buổi tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc kính quan sát chỉ có thể nhìn đến đối phương nhưng không có cách nào đối thoại.
Snape rất mệt mỏi, điều này làm cho James đau lòng.
Ngày hôm sau, Snape và Borg cùng đi đến báo cáo với Voldemort, kỳ thật những gù Borg có thể nói cũng không nhiều lắm, căn cứ pháp tắc khế ước gia tộc Prince quy định, hắn thân là người Prince gia không thể lộ ra cho Voldemort chuyện có liên quan đến thần thú thủ hộ và không gian pháp thuật nên hắn chỉ có thể yên lặng đứng cạnh Snape, may mà Voldemort cũng không có hứng thú với những thứ đó lắm, hắn chỉ muốn biết điển tịch trường sinh bất lão mà thôi.
“Lord, đó không phải một quyển sách.” Snape giải thích.
“Không sao cả.” Voldemort quan tâm cũng không phải sách vở.
“Ngươi có năng lực hoàn thành nó không?” Voldemort trực tiếp hỏi.
“Nếu như thuộc hạ không nắm chắc thì hôm nay sẽ không trở về gặp Lord, thuộc hạ sẽ trực tiếp lựa chọn chạy thoát thân.” Snape vẫn tự tin như vậy làm Borg đứng bên cạnh càng thêm thua chị kém em.
Voldemort nhắm mắt lại, cho dù hắn đã không còn tín nhiệm Snape như vậy, nhưng trong chuyện độc dược trường sinh bất lão, người duy nhất hắn có thể dựa vào cũng chỉ có Snape. Loại người giống Snape làm cho người có được hắn vừa yêu vừa hận, muốn giết lại không thể giết.
“Ngươi cần gì cứ việc nói thẳng ra, mọi thứ, ta đều có thể thỏa mãn.” Voldemort nói, trong lòng hắn, hết thảy công việc đều phải nhượng bộ cho con đường trường sinh.
“Lord, thuộc hạ cũng không có nhu cầu cá nhân gì, nếu như xuất phát từ độc dược thì thuộc hạ cần hòn đá pháp thuật.” Hòn đá pháp thuật cũng không dễ tìm, anh biết người có hòn đá pháp thuật là bạn cũ của Albus Nicolas Flamel, mà người kia còn cáo già hơn cả Albus.
Quả nhiên, Voldemort trầm ngâm.
“Hòn đá pháp thuật, ta biết…” Voldemort đã sớm tìm kiếm hòn đá pháp thuật, thời gian dài như thời gian hắn tìm điển tịch trường sinh bất lão. Mọi người đều biết chế tác độc dược trường sinh bất lão, thứ đầu tiên cần chính là hòn đá pháp thuật. Nhưng biết là một chuyện, tìm được lại là một chuyện khác. Nicolas Flamel quá khó chơi, đến bây giờ bóng dáng đối phương hắn cũng chưa thấy đâu.
“Hòn đá pháp thuật, ta sẽ nghĩ biện pháp, lần này tìm được điển tịch trường sinh bất lão, không thể bỏ qua công lao của ngươi, muốn được khen thưởng gì, cứ việc nói thẳng ra.” Cảm tình bây giờ của Voldemort với Snape ngày càng phức tạp, mỗi lần nhìn thấy Snape, ý nghĩ đầu tiên chính là giết, nhưng hắn lại tinh tường biết rõ mình không có Snape không được…
“Lord, thuộc hạ không muốn gì.” Thứ ta thật sự muốn ngươi cũng không cho được…
“Ngươi muốn được nghỉ một thời gian không?” Voldemort bỗng nhiên nói.
“Hơn một tháng đến nay ngươi quá mệt mỏi rồi, vốn là giúp ta trừ James Potter, thu lãnh địa gia tộc Potter, lại giúp ta tìm được điển tịch trường sinh bất lão, chế tác độc dược, quá mệt mỏi đúng không?”
Snape cũng không biết Voldemort nói như vậy là có ý gì nên anh chỉ có thể quy củ trả lại.
“Lord, thuộc hạ đã quen, công việc với thuộc hạ là toàn bộ sinh hoạt.”
“Có lẽ ngươi nên thử thả lỏng một chút, ví dụ như… Ví dụ như ngươi có thể để Borg giúp đỡ, gần đây Borg vẫn rất hứng thú với độc dược ngươi nghiên cứu phát minh, có lẽ ngươi có thể dạy hắn.” Voldemort rất ghét cảm giác bị quản chế mà lại không thể không nhịn xuống.
Quả nhiên, vẫn khiến hắn hoài nghi sao? Snape cười lạnh, muốn thoát khỏi độc dược của anh sao? Nằm mơ đi!
“Lord, cũng không phải là thuộc hạ giấu hat tự phụ, độc dược thuộc hạ nghiên cứu ra chỉ có thuộc hạ có thể làm được. Trong điển tịch trường sinh bất lão có nói, gia tộc Prince phân chia năng lực đẳng cấp chế tác độc dược ra, gọi là ma giai. Thuộc hạ ở đỉnh, phù thủy bình thường ở sơ giai, chỉ có thể chế tác một ít phúc linh tề, thuốc đa dịch các loại độc dược bình thường. Mà một ít phù thủy bình thường vượt qua phạm vi thì có thể làm một ít độc dược đặc thù, ví dụ như Lord trước kia đã dùng qua những độc dược kia, nhất định phải là độc dược sư chuyên nghiệp thì mới có năng lực làm ra. Về phần Borg, anh ta có được huyết thống gia tộc Prince nên ở đẳng cấp cao. Nhưng với thuộc hạ, năng lực của anh ta còn quá yếu, ma lực của anh ta không đủ để chèo chống hoàn thành toàn bộ quá trình phối chế.” Snape nói đến đây thì nhìn Borg đang căm giận bất bình.
“Nhưng nếu như ngài Borg Prince khiêm tốn thỉnh giáo, thuộc hạ có thể thử dạy, có lẽ để anh ta tự làm thí nghiệm là anh ta có thể hiểu rõ những gì thuộc hạ nói.” Kỳ thật lời này là nói cho Voldemort nghe, những gì anh nói, Borg hiểu hay không là râu ria, quan trọng là … Voldemort có hiểu hay không.
Voldemort lý trí biết rõ Snape nói như vậy là có đạo lý nhưng trên tình cảm hắn còn muốn thử một lần, Borg sẽ không làm được, hắn biết rõ! Nhưng… Voldemort nghĩ, có lẽ, mình có thể! Đúng vậy, Voldemort cũng là một thiên tài độc dược. Chỉ cần hắn biết tài liệu cùng phương pháp độc dược, như vậy hắn có thể tự thí nghiệm.
“Borg, ngươi nên cảm ơn Severus, tuy cậu ta cùng tuổi với ngươi nhưng cậu ta là một người thầy tốt. Regulus được cậu ta chỉ đạo đã có thể đảm đương một phía rồi, cậu có cơ hội ở bên cạnh học tập, đó là một cơ hội rất khó được.”
Borg nghe Voldemort nói như vậy thì cũng không thể cự tuyệt, hắn chỉ có thể không cam lòng đi theo Snape trở về làm độc dược.
Đến lúc Snape và Borg rời khỏi, Voldemort lại trầm tư. Rất sớm trước kia, hắn đối đãi Severus như đối đãi một con rệp, khi đó Severus vừa mới tới bên cạnh hắn. Hắn xem thường con lai, đối với Voldemort lúc đó, Severus chính là một con chó của hắn, hắn có thể tùy ý vũ nhục đánh chửi. Cho nên khi đó hắn có thể không chút do dự dùng Curcio lên Severus, có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì mà không cần băn khoăn cái gì.
Nhưng là dần dần hắn bắt đầu để ý thiếu niên ẩn nhẫn kia, thưởng thức thiên phú, độc dược, đầu óc, cá tính của thiếu niên kia. Cho nên hắn bắt đầu ủy thác trách nhiệm cho Severus, cũng sinh ra một chút tôn trọng, không còn nhục mạ, không còn tùy ý trừng phạt, giống như Lucius. Lúc đó hắn rất yên tâm Severus, xem Severus như một thầy thuốc lải nhải, mỗi ngày ở bên cạnh hắn dặn dò, mà hắn cũng sẽ nghe hắn nói đi làm. Đó là một thời gian ngắn tốt đẹp nhất…
Là lúc nào bắt đầu? Bỗng nhiên có một sáng sớm, hắn thấy Severus đi tới, trong nội tâm sinh ra uy hiếp và bất an mà trước nay chưa có. Thiếu niên gầy gò đã cao lớn cường tráng, đôi mắt thâm trầm nhìn hắn giống một con rồng to lớn ngủ say sắp thức tỉnh. Thứ độc dược hắn đã từng yên tâm giờ trở nên giống kịch độc khó có thể nuốt xuống. Severus bắt đầu thể hiện năng lực xuất sắc, bất cứ chuyện gì chỉ cần giao, cậu ta cũng có thể hoàn thành hoàn mỹ. Những tử thần thực tử bình thường sợ hãi hắn giống như sợ hãi chính mình. Đôi mắt lạnh như băng giống như một con rắn chân chính, một con rắn tên là Slytherin.
Mà những điều đó đều là những điều Voldemort tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ! Khi hắn bắt đầu muốn đánh Severus vắng vẻ thì hắn lại phát hiện mình không thể cách xa Severus. Độc dược, chỉ cần một ngày không uống thì toàn thân sẽ đau đớn, nỗi đau khi cố gắng không dùng độc dược kia phảng phất còn ở trong thân thể. Mà phân liệt trường sinh linh giá căn bản là uống rượu độc giải khát, phương pháp duy nhất có thể giải quyết vấn đề là độc dược trường sinh bất lão, cũng chỉ có thể dựa vào Severus… Severus, tựa như một khối u ác tính sinh trưởng ở trong trái tim của hắn, khoét không đi cắt không xong.
Voldemort hiện tại mới bắt đầu hối hận, đây cũng là lần thứ nhất hối hận trong cả đời hắn, sao lúc đầu hắn lại lưu Severus…
“Con là con Eileen.”
Đây không phải nghi vấn mà là khẳng định, có thể thông qua rồng ma tán thành thì mới được tiến vào, ngoại trừ người thừa kế gia tộc Prince thì không còn ai khác.
“… Ông ngoại…” Snape không xác định mình có thể gọi như vậy không, linh hồn trước mắt hẳn là là ông ngoại, Circe Prince…
“Mẹ của con, có khỏe không?” Circe nói đến đây, thần sắc rất phức tạp.
“Mẹ đã qua đời, cho nên con đã trở về, tới lấy thứ thuộc về mẹ và con.”
“Eileen đã chết?” Circe hoảng hốt.
“Linh hồn của con bé chưa trở về, không có.”
“Trong dự liệu.” Snape cũng chẳng nghĩ gì nữa, có lẽ hiện tại anh đã hiểu mẹ, ở bên cạnh người mình yêu sâu đậm vĩnh viễn, thật hấp dẫn.
“Ánh mắt của con, rất giống Eileen.” Linh hồn Circe lại trở lại trong bức họa.
“Chỉ có mắt giống, con, hẳn là càng giống cha.” Snape nói.
“Con bé nên trở về… Nên trở về…” Circe vẫn còn tiếc nuối lẩm bẩm.
“Mẹ đã nói với con một ít chuyện về gia tộc Prince và điển tịch trường sinh bất lão nhưng quá khi mẹ còn sống, vì khế ước mà không thể nói được nhiều, con nghĩ ông ngoại hiểu rõ hơn.”
“Là ai cho con đến?” Circe mẫn cảm hỏi.
“Nếu như ngài nghe qua Lord Voldemort, là hắn tìm con về. Đồng thời, còn có hậu đại Clare, nhưng đáng tiếc, Lord và con đều cho rằng nhà Clare dù là thuần huyết nhưng là những tên ngu ngốc.” Snape không chút lưu tình phê phán.
“Con đang làm việc cho chúa tể hắc ám! Hắn cũng không phải là một người lãnh đạo hiền hoà?” Circe thấy khó có thể tin, dù là vì Eileen giữ gìn Muggle cũng tốt hay là vì Snape là con lai cũng tốt, chúa tể hắc ám, với mấy cái này đều không thích.
“Đừng nói như vậy ông ngoại. Có lúc Lord rất đáng yêu.” Nhất là khi hắn phát bệnh, chật vật, vươn tay ra, nói: độc dược của ta… Snape cười tàn nhẫn.
Snape biết rõ mình sinh bệnh rồi, vặn vẹo biến hình, đây là một loại bệnh nan y, nhưng người có thể trị bệnh nan y đó, đã đi rồi.
“Tính con, rất giống Eileen, càng giống người Prince gia.” Circe thất lạc than một tiếng, đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình còn tàn nhẫn hơn, truyền thống Prince gia.
“Con tên là gì?” Circe hỏi, có lẽ về sau ông cũng rất khó có cơ hội nhìn thấy đứa cháu ngoại này rồi, không thể để tên cũng không biết.
“Severus, con họ Snape, nếu như ông nguyện ý gọi con Severus Prince, con rất vinh hạnh.”
“Được rồi, Severus, con phải nhớ kỹ. Điển tịch trường sinh bất lão không phải một quyển sách, nó là vô hình, ngay trong đầu con. Người thừa kế như một cái chìa khóa, trừ con ra, không ai có thể mở ra điển tịch trường sinh bất lão, mặc dù là Lord kia cũng vậy. Chỉ cần con muốn nhìn, quyển sách này tùy thời rộng mở cho con, nhưng chỉ có tìm được đáp án nó mới có thể cho con đi.” Circe khuyên bảo.
“Con có thể dùng nó làm chuyện xấu nhưng nhớ kỹ, hết thảy, đều báo ứng gấp 10 lần lên trên người con. Chế tác độc dược trường sinh bất lão cần thiên phú đặc thù, ông chưa làm được, mẹ của con cũng không, nhưng ông nghĩ… Con có thể.” Circe thấy được lực lượng không ngừng lưu chuyển trên người đứa bé kia, Severus là hi vọng của Prince gia. Đôi mắt đen trống rỗng kia, nhìn như lạnh lùng vô tình nhưng là đa mưu túc trí như Circe cũng thấy được tình cảm chất chứa trong đó. Circe cười.
“Cuối cùng ông muốn nói, Severus, ông không thấy con có thiên phú làm người xấu.”
Snape từ chối cho ý kiến hừ lạnh một tiếng, anh đã đối thoại với ông ngoại mình xong.
Rất nhanh, Snape đã hiểu ông ngoại nói gì, điển tịch trường sinh bất lão, không phải một quyển sách bình thường… Bầu trời đen nhánh lóe ra vô số viên bi với ánh sáng nhạt màu xanh da trời, như là bầu trời đêm làm đẹp ánh sao sáng, mà anh bước chậm giữa những vì sao. Tổ tiên gia tộc Prince vô cùng thông minh, vì phòng ngừa những người không có tư cách tìm được vinh quang thuộc về gia tộc Prince, bọn họ phát minh phương thức này lưu truyền tài phú, một đời tiếp một đời.
Snape không biết mình đi đến nơi cuối cùng vũ trụ hay là linh hồn bước đi, hết thảy trước mắt đều không chân thực, chân như giẫm phải bông, mỗi một bước đều đạp xuống hư không, mà những ngôi sao sáng màu xanh da trời càng lúc càng lớn, càng lớn càng giống chữ cái, không ngừng biến ảo, mỗi một lần biến ảo đều là một tổ hợp bất đồng, nếu không phải Snape có khả năng đã gặp qua là không quên được thì chỉ sợ không chú ý được tổ hợp những chữ cái kia.
Đây là một quyển sách, mà anh hiện tại, tuy khó có thể tin, thật sự là anh đang ở trong sách. Snape không biết mình vào trong sách như thế nào, trung tâm tế đàn gia tộc Prince là một căn phòng lớn với ma pháp trận, bên trên làm bằng thủy tinh, ánh trăng chiếu vào trung tâm ma pháp trận. Anh đi vào, khi ánh trăng chiếu vào người anh thì anh phát hiện mình tới chỗ này.
Làm sao tới, không biết, ra ngoài như thế nào, càng không biết.
Snape ý đồ nhìn hiểu tổ hợp những chữ cái, có lẽ có thể cho mình một ít nhắc nhở. Thời gian đang không ngừng trôi qua, những chữ cái không ngừng xếp đặt, tản ra, xếp lại rồi lại tản ra, tốc độ thật nhanh, mặc dù có sức quan sát cùng trí nhớ kinh người như Snape, nếu muốn bắt lấy hàm nghĩa những chữ cái nhảy lên này cũng là cố hết sức.
Nhắm hai mắt lại, Snape quyết định cho mình một chút thời gian thở, nếu tiếp tục, mắt anh sẽ mù. Trong đầu không ngừng hiện lên những tổ hợp, lần lượt, đối với những phù thủy bình thường, những tổ hợp chữ cái là lộn xộn. Nhưng Snape có thể phát hiện quy luật nào đó, những chữ cái này thủy chung là theo quy luật tổ hợp. Người gia tộc Prince, năng lực suy luận logic luôn hơn phù thủy bình thường. Làm độc dược nếu không có tư duy logic thì dứt khoát không đi làm được độc dược nữa.
Suy tư một lúc, trong đầu lóe lên ý tưởng, Snape mở mắt ra.
“Thì ra là thế.” Snape cảm thấy mình đã biết.
Lại nhìn những chữ cái như tia chớp vẫn không ngừng toát ra, Snape cười yếu ớt, nếu là như vậy thì anh đã hiểu. Snape xếp đặt lại những tổ hợp dựa theo quy luật một lần nữa thì anh đã nhận được thứ mình muốn.
Nhiệt tình yêu nghiên cứu, Snape với tri thức giống như đói, ở dưới bầu trời sao rất lâu, lâu đến mức anh cảm thấy mình đã ở đây cả đời…
Mọi thứ lại biến hóa, khi hai chân Snape đứng vững dưới mặt đất thì anh bị choáng một chút. Khi anh bình thường lại, ma pháp trận kia đã biến mất, trần phòng thủy tinh cũng đã biến mất, thậm chí cả căn phòng lớn cũng biến mất. Snape lại nhớ tới phòng nghỉ treo đầy bức họa, kim đồng hồ dừng lại ở hai rưỡi sáng, củi lửa trong lò sưởi còn chưa đốt xong, phảng phất hết thảy đều là Snape nằm mơ…
Bức họa Circe bị Snape đánh thức, ông ngáp một cái.
“Bốn tiếng rưỡi, Severus, cháu thực nhanh, lúc đầu ta ở chỗ đó ba ngày mới suy nghĩ cẩn thận được.”
“Là sự khác nhau giữa thiên tài và ngu ngốc.” Snape lấy lại bình tĩnh ngồi xuống ghế cạnh lò sưởi nghỉ ngơi.
“Đứa nhỏ này, nói chuyện thật là vô lễ.” Circe bị đả kích.
Snape nhớ lại những gì mình vừa nhìn qua, trách không được rất nhiều người đều nói gia tộc Prince toàn quái thai, có thể nghĩ ra biện pháp tra tấn người kiểu đó. Nhưng với Snape, anh rất ưa thích biện pháp đó.
“Cháu cần phải về.” Snape nhắm mắt nửa giờ, ba giờ sáng, anh đứng dậy định về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện đã xảy ra buổi tối hôm nay đã tiêu hao tinh lực một tháng của anh, anh cảm thấy mình có thể ngủ ba ngày.
“Con, sẽ trở lại.” Circe vẫy tay chào Snape.
“Có lẽ.”
Borg cảm giác chân mình nhất định là đã gãy… Snape chết tiệt vì sao vẫn chưa trở lại? Vì sao con rồng này nghe lời như thế chứ! Đã bao lâu Borg không biết nhưng hắn vẫn duy trì tư thế vặn vẹo đối mặt với con rồng chưa động đậy.
Rốt cục khi Borg cảm giác mình sẽ đi đời nhà ma thì hắn đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc trầm ổn kia, ngày càng gần.
Rồng ma chứng kiến chủ nhân mới trở về thì có vẻ rất hưng phấn, chuyển mắt, Borg ngã ngồi xuống đất.
“Good Boy.” Snape lại sờ lên sừng con rồng.
“Nghe nói ngươi tên Seraphim, ta rất thích.” Snape biết đến từ điển tịch trường sinh bất lão thần bí kia.
Con rồng gầm nhẹ một tiếng, trong lỗ mũi phun ra tia lửa, điều này đại biểu nó rất vui.
“Ngài Borg Prince, nếu như chân của ngài còn có thể động, ta nghĩ chúng ta cần phải đi, một đêm dài dòng buồn chán.” Snape ưu nhã thong dong đi đến cạnh Borg vô cùng chật vật.
“Đây là câu hay nhất ta nghe được trong cả buổi tối hôm nay, chúng ta cần phải đi.” Borg chờ mong những lời này đã lâu rồi.
“Điển tịch trường sinh bất lão đâu?” Borg đuổi kịp bước chân Snape, có chút khó hiểu nhìn Snape, hẳn là anh ta đã lấy được vật kia.
Snape không trả lời cũng không dừng lại, mặt không biểu tình giơ tay lên, chỉ chỉ đầu của mình. Ở chỗ này, ngu ngốc.
Khi Snape trở lại nhà mình, James ở thế giới tinh linh đang ôm kính quan sát ngủ gà ngủ gật. Theo trong gương truyền ra động tĩnh đánh thức anh, James kích động bật dậy.
Rốt cục đã trở lại, rất muốn hỏi Snape một câu buổi tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc kính quan sát chỉ có thể nhìn đến đối phương nhưng không có cách nào đối thoại.
Snape rất mệt mỏi, điều này làm cho James đau lòng.
Ngày hôm sau, Snape và Borg cùng đi đến báo cáo với Voldemort, kỳ thật những gù Borg có thể nói cũng không nhiều lắm, căn cứ pháp tắc khế ước gia tộc Prince quy định, hắn thân là người Prince gia không thể lộ ra cho Voldemort chuyện có liên quan đến thần thú thủ hộ và không gian pháp thuật nên hắn chỉ có thể yên lặng đứng cạnh Snape, may mà Voldemort cũng không có hứng thú với những thứ đó lắm, hắn chỉ muốn biết điển tịch trường sinh bất lão mà thôi.
“Lord, đó không phải một quyển sách.” Snape giải thích.
“Không sao cả.” Voldemort quan tâm cũng không phải sách vở.
“Ngươi có năng lực hoàn thành nó không?” Voldemort trực tiếp hỏi.
“Nếu như thuộc hạ không nắm chắc thì hôm nay sẽ không trở về gặp Lord, thuộc hạ sẽ trực tiếp lựa chọn chạy thoát thân.” Snape vẫn tự tin như vậy làm Borg đứng bên cạnh càng thêm thua chị kém em.
Voldemort nhắm mắt lại, cho dù hắn đã không còn tín nhiệm Snape như vậy, nhưng trong chuyện độc dược trường sinh bất lão, người duy nhất hắn có thể dựa vào cũng chỉ có Snape. Loại người giống Snape làm cho người có được hắn vừa yêu vừa hận, muốn giết lại không thể giết.
“Ngươi cần gì cứ việc nói thẳng ra, mọi thứ, ta đều có thể thỏa mãn.” Voldemort nói, trong lòng hắn, hết thảy công việc đều phải nhượng bộ cho con đường trường sinh.
“Lord, thuộc hạ cũng không có nhu cầu cá nhân gì, nếu như xuất phát từ độc dược thì thuộc hạ cần hòn đá pháp thuật.” Hòn đá pháp thuật cũng không dễ tìm, anh biết người có hòn đá pháp thuật là bạn cũ của Albus Nicolas Flamel, mà người kia còn cáo già hơn cả Albus.
Quả nhiên, Voldemort trầm ngâm.
“Hòn đá pháp thuật, ta biết…” Voldemort đã sớm tìm kiếm hòn đá pháp thuật, thời gian dài như thời gian hắn tìm điển tịch trường sinh bất lão. Mọi người đều biết chế tác độc dược trường sinh bất lão, thứ đầu tiên cần chính là hòn đá pháp thuật. Nhưng biết là một chuyện, tìm được lại là một chuyện khác. Nicolas Flamel quá khó chơi, đến bây giờ bóng dáng đối phương hắn cũng chưa thấy đâu.
“Hòn đá pháp thuật, ta sẽ nghĩ biện pháp, lần này tìm được điển tịch trường sinh bất lão, không thể bỏ qua công lao của ngươi, muốn được khen thưởng gì, cứ việc nói thẳng ra.” Cảm tình bây giờ của Voldemort với Snape ngày càng phức tạp, mỗi lần nhìn thấy Snape, ý nghĩ đầu tiên chính là giết, nhưng hắn lại tinh tường biết rõ mình không có Snape không được…
“Lord, thuộc hạ không muốn gì.” Thứ ta thật sự muốn ngươi cũng không cho được…
“Ngươi muốn được nghỉ một thời gian không?” Voldemort bỗng nhiên nói.
“Hơn một tháng đến nay ngươi quá mệt mỏi rồi, vốn là giúp ta trừ James Potter, thu lãnh địa gia tộc Potter, lại giúp ta tìm được điển tịch trường sinh bất lão, chế tác độc dược, quá mệt mỏi đúng không?”
Snape cũng không biết Voldemort nói như vậy là có ý gì nên anh chỉ có thể quy củ trả lại.
“Lord, thuộc hạ đã quen, công việc với thuộc hạ là toàn bộ sinh hoạt.”
“Có lẽ ngươi nên thử thả lỏng một chút, ví dụ như… Ví dụ như ngươi có thể để Borg giúp đỡ, gần đây Borg vẫn rất hứng thú với độc dược ngươi nghiên cứu phát minh, có lẽ ngươi có thể dạy hắn.” Voldemort rất ghét cảm giác bị quản chế mà lại không thể không nhịn xuống.
Quả nhiên, vẫn khiến hắn hoài nghi sao? Snape cười lạnh, muốn thoát khỏi độc dược của anh sao? Nằm mơ đi!
“Lord, cũng không phải là thuộc hạ giấu hat tự phụ, độc dược thuộc hạ nghiên cứu ra chỉ có thuộc hạ có thể làm được. Trong điển tịch trường sinh bất lão có nói, gia tộc Prince phân chia năng lực đẳng cấp chế tác độc dược ra, gọi là ma giai. Thuộc hạ ở đỉnh, phù thủy bình thường ở sơ giai, chỉ có thể chế tác một ít phúc linh tề, thuốc đa dịch các loại độc dược bình thường. Mà một ít phù thủy bình thường vượt qua phạm vi thì có thể làm một ít độc dược đặc thù, ví dụ như Lord trước kia đã dùng qua những độc dược kia, nhất định phải là độc dược sư chuyên nghiệp thì mới có năng lực làm ra. Về phần Borg, anh ta có được huyết thống gia tộc Prince nên ở đẳng cấp cao. Nhưng với thuộc hạ, năng lực của anh ta còn quá yếu, ma lực của anh ta không đủ để chèo chống hoàn thành toàn bộ quá trình phối chế.” Snape nói đến đây thì nhìn Borg đang căm giận bất bình.
“Nhưng nếu như ngài Borg Prince khiêm tốn thỉnh giáo, thuộc hạ có thể thử dạy, có lẽ để anh ta tự làm thí nghiệm là anh ta có thể hiểu rõ những gì thuộc hạ nói.” Kỳ thật lời này là nói cho Voldemort nghe, những gì anh nói, Borg hiểu hay không là râu ria, quan trọng là … Voldemort có hiểu hay không.
Voldemort lý trí biết rõ Snape nói như vậy là có đạo lý nhưng trên tình cảm hắn còn muốn thử một lần, Borg sẽ không làm được, hắn biết rõ! Nhưng… Voldemort nghĩ, có lẽ, mình có thể! Đúng vậy, Voldemort cũng là một thiên tài độc dược. Chỉ cần hắn biết tài liệu cùng phương pháp độc dược, như vậy hắn có thể tự thí nghiệm.
“Borg, ngươi nên cảm ơn Severus, tuy cậu ta cùng tuổi với ngươi nhưng cậu ta là một người thầy tốt. Regulus được cậu ta chỉ đạo đã có thể đảm đương một phía rồi, cậu có cơ hội ở bên cạnh học tập, đó là một cơ hội rất khó được.”
Borg nghe Voldemort nói như vậy thì cũng không thể cự tuyệt, hắn chỉ có thể không cam lòng đi theo Snape trở về làm độc dược.
Đến lúc Snape và Borg rời khỏi, Voldemort lại trầm tư. Rất sớm trước kia, hắn đối đãi Severus như đối đãi một con rệp, khi đó Severus vừa mới tới bên cạnh hắn. Hắn xem thường con lai, đối với Voldemort lúc đó, Severus chính là một con chó của hắn, hắn có thể tùy ý vũ nhục đánh chửi. Cho nên khi đó hắn có thể không chút do dự dùng Curcio lên Severus, có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì mà không cần băn khoăn cái gì.
Nhưng là dần dần hắn bắt đầu để ý thiếu niên ẩn nhẫn kia, thưởng thức thiên phú, độc dược, đầu óc, cá tính của thiếu niên kia. Cho nên hắn bắt đầu ủy thác trách nhiệm cho Severus, cũng sinh ra một chút tôn trọng, không còn nhục mạ, không còn tùy ý trừng phạt, giống như Lucius. Lúc đó hắn rất yên tâm Severus, xem Severus như một thầy thuốc lải nhải, mỗi ngày ở bên cạnh hắn dặn dò, mà hắn cũng sẽ nghe hắn nói đi làm. Đó là một thời gian ngắn tốt đẹp nhất…
Là lúc nào bắt đầu? Bỗng nhiên có một sáng sớm, hắn thấy Severus đi tới, trong nội tâm sinh ra uy hiếp và bất an mà trước nay chưa có. Thiếu niên gầy gò đã cao lớn cường tráng, đôi mắt thâm trầm nhìn hắn giống một con rồng to lớn ngủ say sắp thức tỉnh. Thứ độc dược hắn đã từng yên tâm giờ trở nên giống kịch độc khó có thể nuốt xuống. Severus bắt đầu thể hiện năng lực xuất sắc, bất cứ chuyện gì chỉ cần giao, cậu ta cũng có thể hoàn thành hoàn mỹ. Những tử thần thực tử bình thường sợ hãi hắn giống như sợ hãi chính mình. Đôi mắt lạnh như băng giống như một con rắn chân chính, một con rắn tên là Slytherin.
Mà những điều đó đều là những điều Voldemort tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ! Khi hắn bắt đầu muốn đánh Severus vắng vẻ thì hắn lại phát hiện mình không thể cách xa Severus. Độc dược, chỉ cần một ngày không uống thì toàn thân sẽ đau đớn, nỗi đau khi cố gắng không dùng độc dược kia phảng phất còn ở trong thân thể. Mà phân liệt trường sinh linh giá căn bản là uống rượu độc giải khát, phương pháp duy nhất có thể giải quyết vấn đề là độc dược trường sinh bất lão, cũng chỉ có thể dựa vào Severus… Severus, tựa như một khối u ác tính sinh trưởng ở trong trái tim của hắn, khoét không đi cắt không xong.
Voldemort hiện tại mới bắt đầu hối hận, đây cũng là lần thứ nhất hối hận trong cả đời hắn, sao lúc đầu hắn lại lưu Severus…
Bình luận truyện