Dường Như Đã Yêu

Chương 34



Chỉ duy mình tôi biết chuyện này. Do vậy, việc tôi bị cấm khẩu mấy bữa như này lại rất có lợi cho tôi. Bởi vì tôi ko muốn nói chuyện với lão cũng ko muốn bị mẹ tôi tra hỏi mỗi ngày. Tôi ko dám nc với bố mẹ. Tôi đã từng đấu tranh cho tình yêu này... Bạn thấy đấy, tôi cãi bố, cãi mẹ, đấu tranh với Phương, bỏ nhà đi, rồi đòi sống chết vì lão ấy, điên vì lão ấy để rồi vài hôm trước lão ấy lại cắm lên đầu tôi 1 cái sừng. Nếu Lão đã từng rơi vào hoàn cảnh ấy, có lẽ sẽ hiểu cho cảm xúc của tôi lúc này. không ai vui vẻ nhường người mình yêu cho người khác đâu. ngay cả người đàn bà đó cô ta cũng rất tội nghiệp... đấu tranh giành giật lại chồng mình quả là cũng mệt mỏi như tôi mà thôi... tôi thở dài.

Và nếu 1 ngày đẹp trời bố mẹ tôi biết chuyện này thì thất vọng về tôi ra sao. Thôi thì tôi đã đâm lao rồi tôi phải theo lao thôi.

Tôi đc đón về nhà. Bá và Lão quan tâm tôi lắm lắm. Tôi ko dám ở nhà mà mò sang nhà Con Oanh. Giờ tôi cần ổn định tâm lý. Người đàn bà đó ko biết sẽ giở trò gì. Tôi ko đủ sức để tìm hiểu nữa. Tôi đã chuẩn bị tâm lý rằng sẽ cãi nhau với mụ ta 1 trận. Để xem. Đánh nhau thì đánh nhau. Đéo ai ngán ai bao giờ. Mà nếu nó muốn thì tôi cũng đếch cần nữa. cũng như Thái thôi. tôi nhường Thái cho cô bé đó, và giờ thì sao... giang sơn dễ đổi bản tính khó rời... Thái bỏ tôi để lấy cô ta, và giờ lại bỏ cô ta cặp với người khác. ôi... sao trên đời này lại có những người giống như cái nhà vệ sinh công cộng vậy... thật đáng sợ cái cuộc đời.

- mày sao thế... Mày lạ lắm.

- lắc đầu

- Bình thừong đã lầm lì rồi giờ còn làm ng khác sợ hơn đấy. Nói mau. 2 đứa mày cãi nhau chuyện mụ kia à. Lão ấy chắc ko đòi bỏ mày đâu. Hay ko muốn li hôn nữa.

- Lắc đầu.

- Tao quên mày câm rồi... Được rồi... Viết ra đi

Tôi cầm bút. Viết vài dòng chữ lên giấy. Nó cười đưa lên đọc rồi cau mày.

- Mày bị điên cm rồi. Thế mày sang nhà tao làm lol gì.

Tôi kệ nó nói mà mò lên giường.

- Con kia. Xuống ngay. Về nhà mày ngày

Nó dỗi tôi hay sao? tôi đâu có nói nhiều, tôi chỉ viết là - mệt mày quá, mày ko nói tao có bảo mày câm đâu - ấy thế mà cũng cáu đc.

Tôi nằm thu lu trên giường. Cơn sốt giờ nhẹ. Khó thở cũng đỡ rồi.

- Mày. Mời hết chưa?

- Lắc đầu

- Đưa thiếp đây tao thay mặt bố mẹ mày đi mời cho.

- lắc đầu

- Không khiến hả. Thế dậy mày đi mà đi mời. Ko chó nó đến

Tôi thở dài

Câu chuyện của 1 đứa nói được 1 đứa ko nói được chả khác gì 1 cuộc độc thoại. Con Oanh có thể đi diễn kịch giống MrBean rồi đấy. Ôi... Tôi ngữơng mộ khả năng kiên nhẫn của nó khi nói chuyện với tôi.

Tôi với mảnh giấy

- Đéo mơi ai hết

- Ấy... Làm sao? Đm vừa hạnh phúc lắm cơ mà, tửơng như cưới nhau luôn, phịch nhau suốt ngày, hay là lâu lâu ko dính thì nó dở cmn chứng rồi. Bảo với nó là cứ tận hửơng đi, sau này sinh đc mà.

Ôi... Cái loại suy cmn diễn

Tôi kệ nó lảm nhằm tối rục đầu vào chăn. thật ra tôi cũng thấy lo vì sao tôi lại ko thấy có bầu trong khi chúng tôi ko có biện pháp phòng vệ nào cả... hay tôi bị tịt rồi... tôi thở dài... lòng tôi đã tan nát rồi giờ lại thêm cả muối ớt vào nữa vừa mặn chát vừa đắng cay... chả nhẽ tôi vô dụng đến mức ko đẻ được hay sao chứ.

nẫu lòng

Điện thoại rung lên, Tôi biết lão ta đang gọi tôi về ăn cơm kia kìa. giờ tâm trạng nào mà ăn với uống.

Lão biết tôi giận nên nhờ mẹ tôi sang gọi. Mẹ tôi thấy tôi dặt dẹo như vậy nên hiểu. Mẹ xoa đầu tôi.

Con gái thường hay tâm sự với mẹ những chuyện nhỏ nhặt còn hay bàn chuyện với bố những chuyện to lớn. Đúng vậy. Mẹ hay tâm sự chuyện tình cảm với tôi, nhưng có lẽ mẹ chả hiểu tâm tình tôi bất ổn thế nào

- 30 tuổi đầu rồi còn trẻ con lắm.

- Hừm... Trẻ con

- con nghe này... làm vợ cũng khó lắm đấy. đàn ông người ta hay nóng tính lại hay áp đặt, để cho êm cửa êm nhà thì mình là đàn bà phải nhịn 1 câu. nghe nhiều rồi sau này mới đưa ra phân tích cho nhau hiểu. một đứa cương phải có 1 đứa nhu chứ đứa nào cũng như con thì bỏ nhau hết.

- mẹ thấy Thằng vinh nó cũng kiên nhẫn với con, chứ nếu như bố mày mà quăng bát cháo như hôm nọ thì nó úp lên đầu.

- thôi... thằng Vinh nó cũng tốt tính... mình lớn rồi... sắp làm mẹ đến nơi rồi sao suy nghĩ phức tạp vậy... chín bỏ làm 10 đi con. vợ chồng bên nhau cả đời cơ mà. Mẹ thấy thằng Vinh nó buồn đấy. đừng giận nó nữa.

vâng... con rể mẹ mà... mẹ phải binh chứ.. tôi gật đầu. tôi đứng dậy về nhà... bữa cơm có bố mẹ, Bá và 3 bố con chú... tôi nhìn 2 đứa nhỏ... tôi thương chúng. nhưng dù sao tôi cũng ko phải người sinh ra chúng mà thương như mẹ tôi thương tôi được. nếu như 2 đứa trẻ muốn sống với mẹ thì tôi phải làm sao đây... nếu như chúng biết bố mẹ chúng chưa li hôn mà đã có tôi thì chúng có trách tôi là kẻ phá hoại gia đình nó không? tôi mệt mỏi quá.

Thấy tâm tình tôi bất an như vậy Bá nhìn tôi lo lắng.

- hay để mẹ nhờ người cắt thuốc bắc cho Bình uống nhé.

cả nhà ngẩng lên nhìn bà. tôi lắc đầu.

- mẹ... đâu phải cái gì cũng uống thuốc bắc được.

- thì đằng nào cũng chuẩn bị... cơ thể khoẻ mới sinh đứa con khoẻ được chứ.

- mẹ cứ yên tâm con lo hết rồi

bố mẹ tôi nhìn bá gầt đầu.

- bà cứ yên tâm, Vinh nó là bác sĩ cứ để nó chăm vợ con theo khoa học cũng được

ông bà tính xa ghê. nếu ông bà biết mấy tháng nay chúng tôi hầu như ngày nào cũng hoạt động vậy mà giờ cũng chưa thấy kết quả gì thế này thì ông bà có lo ko? tất nhiên là có, giờ tỷ lệ vô sinh cũng nhiều. nếu giờ tôi ko đẻ được nữa thì thôi... thà chúng tôi chia tay nhau luôn từ bây giờ đi.

tôi nẫu ruột đến mức thở dài bỏ cơm rồi đứng lên.

xin phép 1 cách im lặng rồi đi lên phòng. thấy tôi tâm tình tệ như vậy lão cũng bám theo tôi... vào đến phòng... lão ôm nhẹ tôi từ phía sau.

- em... em mệt à.

tôi ko gạt lão ra mà đứng im... gật gật

- đau chỗ nào tôi xoa cho nhé.

- lắc đầu

- vậy có chuyện gì? nói với tôi được không?

- đứng im...

- à... em chưa nói được à? hay viết ra nhé... tôi đã nói rồi... có chuyện gì nói ra chúng ta cùng giải quyết. nếu em biết chuyện cô ấy về đây... ko đồng ý cho chúng ta kết hôn thì em cứ nói ra.

tôi đứng im... chú kéo tôi ngồi vào giường. rồi quỳ xuống giữa hai chân tôi. ánh mắt rất khẩn khoản.

- tôi nói thật với em, tôi và cô ấy chưa ly hôn, trước đây mấy lần tôi đã làm đơn ly hôn vắng mặt nhưng toà bảo không chấp thuận, giờ tôi biết tôi có lỗi với em, nhưng xin lỗi em, tôi ích kỉ... tôi ko muốn mất em. tôi ko muốn người khác giành lấy em... tôi yêu em... rất thật lòng... tôi nghĩ cho dù lúc này tôi chưa cho em được 1 danh phận đàng hoàng, nhưng tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thế.

- thú thực hồi mới lập công ty tôi có dùng tiền của cô ấy, giờ cô ấy đòi chia cổ phần, lại làm khó vì ko muôn ly hôn. tôi cũng đang tìm cách giải quyết. nếu em biết thì cứ nói ra,,, trách tôi cũng được... đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, nhưng đừng bỏ tôi..

- xin lỗi... tôi tồi tệ lắm, ích kỉ lắm đúng ko?

tôi nhìn lão ấy... sao có thể dùng ánh mắt ấy để thuyết phục tôi... Lão nói thế đúng hết rồi... tôi công nhận, nhưng chỉ đúng thôi... chưa thật... sao Lão ko nói Lão đã ngủ với cô ta... Lão ko nói cho tôi biết Lão ngủ với cô ta để được cái gì... là Lão ko kìm lòng được trước vẻ đẹp của vợ Lão à... nếu thích đẹp sao còn đòi ly hôn để lấy tôi làm gì?

tôi ấm ức... tôi muốn chửi.. tôi muốn đánh lão... tôi chỉ biết khóc thôi. tôi nức nở....tôi mệt mỏi lắm rồi... đấy chính là lý do tôi ko bao giờ muốn nghe ai giải thích, vì càng giải thích nhiều bao nhiêu thì nó càng mang tính chất biện hộ cho sai lầm của bản thân bấy nhiêu...càng làm người nghe thấy rồi lòng nữa chứ... tôi mệt mỏi quá rồi.

chiều hôm sau người ta mang rạp đến mắc... vì hai nhà làm chung cho nên rạp nhà chúng tôi kéo dài từ đầu ngõ đến cuối ngõ ý chứ... tuy rằng còn 2 hôm nữa mới cưới nhưng nếu ko chuẩn bị thì họ sợ ko kịp.

hai bên gia đình cũng tất bật từ đó.

Anh em nhà lão đến khá đông. có khi còn đông hơn cả nhà tôi ý chứ... được cái nhà lão toàn công an hay sao... tôi thấy loáng thoáng cả đồng phục áo xanh đi ra đi vào.

- con mụ vợ ông ý có tìm mày ko?

tôi ngồi im... nghĩ lúc rồi lắc đầu.

- có vẻ con đấy cũng hiểu ra vẫn đề rồi đó nhỉ? biết điều là tốt.

tôi gật đầu... nếu được như nó nói thì Vinh phúc cho tôi quá... đằng này.

- hay là nó án binh bất động để hôm cưới đến phá... đm... tao nghi lắm... chỉ sợ đang làm lễ cưới nó đến phá thôi.

tôi ghi vào mảnh giấy.

- lão ấy nói cho anh em bảo vệ rồi... có tình hình gì thì chặn ngay từ ngoài... ko để ảnh hưởng đâu.

- thế là lão nhận với mày rồi à?

tôi gật đầu... giờ thì... tôi còn lựa chọn nào nữa... nếu ko cưới thì cũng ko biết phải nói làm sao cơ. còn bố mẹ tôi nữa... mẹ tôi từng nói nếu tôi làm họ xấu hổ với hàng xóm mẹ chết cho tôi xem cơ mà... tôi thở dài...

- được rôi... tao yên tâm. chứ con đấy mà đến đây cứ để tao... đm... tao tiếp.

tôi nhìn nó, khẽ cười....con Oanh này đúng chất dân xã hội đen, hở tí là thích đánh nhau, may mà nó chưa đi đánh ghen bao giờ chứ nếu mà nó đi đánh ghen thì tình hình ko biết sẽ tồi tệ ra sao.

chúng tôi đang ngồi với nhau thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Âm thanh mỗi lúc một to hơn... rõ ràng hơn, nghe như tiếng cãi nhau ở dưới nhà.

Tôi và con Oanh ngẩng lên nhìn nhau... lẽ nào? vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện... chân tay tôi bủn rủn... trời đất, tôi chưa lường trước được cô ta sẽ đến vào những ngày như thế này... tôi hình như tính sai 1 bước rồi thì phải... tôi và con Oanh đứng lên đi xuống nhà. Tôi... bắt buộc phải đối mặt với nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện