Đương Niên Ly Tao

Chương 13



THẾ TỬ QUỶ (HẠ)

________________________________________

Lạc Bình quay lại rừng trúc để chôn chiếc hộp gỗ. Hắn thắp ba nén nhang, lặng lẽ đứng trước nấm mộ, lắng nghe tiếng gió thổi qua xào xạc.

Sẽ vì người này mà khổ sở, nhưng sẽ không vì áy náy mà đau đớn.

Kiếp trước hay kiếp này, chuyện như vậy hắn đã gặp nhiều, tâm cũng chết rồi.

Điều chỉnh lại cảm xúc, hắn đến Phù Đông Điện xem tình hình Chu Đường.

________________________________________

Chu Đường mới vừa uống thuốc thái y kê, giờ đang ngủ say.

Lạc Bình sờ trán y, vẫn hơi nóng, có lẽ lần bệnh này còn kéo dài vài ngày, nhưng hắn không thể luôn luôn ở đây trông nom y.

Chỉnh lại góc chăn, Lạc Bình phải rời đi.

Vân Hương vài lần muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn là nhịn không được hỏi, “Lạc đại nhân, Hoàng Thượng không làm khó ngài chứ? Ngài, ngài tới thế này có sao không?”

Lạc Bình cười trấn an, “Yên tâm đi, ta không sao, có điều từ giờ ta không thể đến vấn an điện hạ nữa. Nếu điện hạ hỏi, xin cứ nói ta đang bận chuẩn bị cho kỳ khảo hạch vào Đại Lý Tự, xin y thứ tội.”

“Vâng, nô tỳ đã rõ.”

Vân Hương tiễn Lạc Bình xong, quay lại nhìn chủ tử đang ngủ say, khe khẽ thở dài.

Trước đó y có tỉnh lại, vừa mở mắt đã la hét muốn gặp Lạc Bình, sốt cao đến hỗn loạn, có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu nghe.

Hiện giờ y ngủ cũng không yên thân, miệng cứ lẩm nhẩm lặp đi lặp lại hai từ, hoặc là “Tiểu phu tử”, hoặc là “Sắc quỷ tiểu phu tử”. Nếu nói cho y Lạc đại nhân vừa đến, có khi y lại phát cáu cũng nên.

________________________________________

Hôm sau, Lạc Bình phụng mệnh đến quý phủ của Tam hoàng tử đưa một số giấy tờ, sau khi thông báo, hắn được cho hay Tam hoàng tử đang chiêu đãi Lục hoàng tử, bảo hắn phải chờ một lát.

Hắn ngồi trong đại sảnh uống hết hai chén trà mà vẫn không thấy Tam hoàng tử xuất hiện, bèn đứng dậy đi tìm.

Tam hoàng tử Chu Phác và Lục hoàng tử Chu Dương do cùng mẹ sinh ra, quan hệ của hai người rất thân thiết, mẫu thân của bọn họ là Dư quý phi, con gái duy nhất của Tả thừa tướng, ở trong triều rất có thế lực, cho nên hai huynh đệ này đều có chung một tật xấu: ỷ thế hiếp người.

Chu Đường trước đây đã phải chịu không ít hắt hủi và ức hiếp của bọn họ, y không dám đến Thái Học Viện cũng là bởi vì Tam hoàng tử luôn thả chó ra dọa y. Đối các huynh đệ khác, Chu Đường chỉ không có cảm tình, còn riêng với Chu Phác và Chu Dương, y cực kỳ căm ghét.

Lạc Bình đi qua cửu khúc lang kiều(*), nghe thấy tiếng chó sủa cách đó không xa, liền biết Lục hoàng tử và Tam hoàng tử đang ở nơi nào.

Cả gia đình Tả thừa tướng đều rất thích chó, trong cung của Dư quý phi nuôi bảy tám chú cún nhỏ, quý phủ của Tam hoàng tử còn nhiều hơn, hơn nữa phần lớn lại là chó săn đã qua huấn luyện. Lục hoàng tử ngược lại thì không nuôi, hắn sợ Hoàng Thượng nói hắn mê muội mất cả ý chí, nhưng hắn cũng cực kỳ thích chó, nên hắn rất thường xuyên đến chơi với Tam ca.

Qua khỏi viện củng môn (**) là hoa viên Chu Phác dùng để nuôi chó, Lạc Bình còn đang do dự có nên bước vào hành lễ hay không, bỗng nhiên lại nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, hắn đành dừng bước.

“Tam ca, huynh cho đệ mượn con chó điên kia đi, đệ sẽ cẩn thận mà!”

“Không được! Đã nói rồi, con chó kia bị bệnh dại, cắn một miếng là chết người đó. Huynh đanh định tìm người giết nó, đệ đừng quấy rối nữa.”

“Hừ, tiểu tạp chủng kia hình như đang ốm, bị cắn thêm một hai phát thì đã sao, có gì cứ bảo là nó bệnh chết, Phụ hoàng cũng chẳng quan tâm đâu.”

“Đã nói không được là không được, ta không sợ thằng đó làm sao, ta chỉ sợ đệ bị cắn thôi. Dương nhi, đệ không biết, con chó dại kia mà đã lên cơn thì ba người cũng không giữ nổi.”

“Thế trước tiên cứ cho nó một ít thuốc mê đã, để đệ mang về cung đi, rồi đệ sẽ tìm lúc thích hợp thả nó vào Phù Đông Điện.”

“Dương nhi, đệ đừng tùy tiện như thế…”

“Huynh đưa nó cho đệ đi, đệ cam đoan sẽ không làm to chuyện đâu,” Lục hoàng tử kéo ống tay áo ca ca hắn, năn nỉ nói, “Tam ca, huynh không thấy thẳng nhãi Chu Đường kia gần đây càng lúc càng kiêu ngạo sao? Chưa nói đến chuyện lần trước nó trả lời Phụ hoàng trên điện, giờ mỗi ngày còn chạy tới Triêu Dương Cung. Hành nhi còn nhỏ không hiểu gì, chẳng lẽ cả huynh mà cũng đoán không ra sao, nó đang nịnh bợ Đại ca và Hành nhi, Tam ca à, loại người không biết xấu hổ như thế, không được nhân nhượng!”

Nói trắng ra là, hắn vẫn còn ôm hận lần trước Chu Đường vẩy mực vào mặt hắn. Trong nhận thức của hắn, Chu Đường là thứ thấp hèn, không xứng đáng được làm huynh đệ của hắn, lại càng không xứng đáng được cùng bọn hắn tranh giành ngôi vị Hoàng đế.

Chu Phác bị nhì nhèo đến phiền, kỳ thật hắn cũng nghĩ Chu Đường cần phải bị giáo huấn, hơn nữa, Dương nhi tính tình trẻ con, không đưa chó cho nó, nó lại đến làm ầm ĩ với Quý phi nương nương, đến lúc đó hắn lại bị mẫu thân quở trách…

Nghĩ nghĩ, cuối cùng hắn đồng ý, “Được rồi được rồi, đưa cho đệ là được chứ gì. Nhưng mà Dương nhi, đệ phải nghe này, ta sẽ cho đệ thêm mấy con chó tốt, đệ mang tất cả về cung, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, đệ cứ nói là không biết tại sao có một con đột nhiên phát điên, đổ hết tội lên đầu của nó, hiểu không?”

“Ừ, đệ hiểu rồi, cám ơn Tam ca! Tam ca đúng là suy xét chu toàn.”



Lạc Bình quay lại thiên điện, lòng bàn tay hắn mướt mồ hôi.

Hắn không dự liệu được sẽ có biến cố như vậy. Hắn toàn tâm muốn Chu Đường hạn chế đi lòng vòng, muốn giảm thiểu số oan ức y phải chịu, nên hắn mới hướng y bước trên con đường tự hắn cho là suôn sẻ. Ai ngờ chính vì vậy mà y lại phải gánh lấy một tai ương chí mạng.

Không thể được, hắn không thể để Chu Đường ngừng bước như thế.

Lạc Bình siết chặt nắm tay, lòng thầm tính toán đối sách.

________________________________________

Sau khi đưa công văn cho Tam hoàng tử, Lạc Bình quay về Hàn Lâm Viện tìm lý do nhập cung.

Nghe cách nói của Chu Phác, lượng thuốc mê dùng cho con chó điên kia chắc cũng không lớn, nói không chừng hôm nay Lục hoàng tử sẽ hành động. Mà Chu Đường vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, làm sao có sức chống đỡ?

Hắn cố không nghĩ ngợi nhiều, mang theo thịt bò đã tẩm thạch tín vào cung.

Hắn chờ ở gần Phù Đông Điện, quả nhiên, hai canh giờ sau, Lục hoàng tử dẫn theo mấy con chó săn cực lớn chạy tới, hình như còn muốn đến chuồng ngựa lấy dây thừng để buộc.

Riêng có một con bị nhốt trong cũi được hai thái giám nâng lên, bởi vì trúng thuốc, nên con chó đó thoạt nhìn có vẻ đờ đẫn, nhe răng gầm gừ, nước miếng kéo dài.

Chu Dương ra hiệu đặt cũi sắt xuống, dẫn hai thái giám ôm theo ba con còn lại đi vào chuồng ngựa.

Lạc Bình tận dụng thời cơ, tiến lại gần cũi sắt, lấy ra thịt bò đã được tẩm rất nhiều thạch tín, ngồi xổm xuống đưa tới gần con chó săn bị dại.

Con chó ngửi được mùi thịt, ngẩng đầu lên, cái mũi hít hít thịt bò, rồi lại nhìn nhìn Lạc Bình.

Lạc Bình đưa tay vuốt ve cổ nó, ánh mắt nó rất mơ màng, tinh thần cũng không tỉnh táo, nước miếng tí tách rơi xuống đất, tiếng gầm gừ tuy rất trầm nhưng tràn ngập uy hiếp, vừa nhìn cũng biết nó đã bị dại.

Lạc Bình vội vàng rút tay về, đẩy đẩy thịt bò đến gần mõm nó, “Ngoan, ăn đi.”

Con chó há mồm kéo thịt bò lại, xé ra ăn luôn.

Bất thình lình, Lạc Bình bị một sức mạnh rất lớn kéo ra, “Nô tài lớn mật, ngươi đang làm gì đó?!”

Nhìn lại, nguyên lai là Lục hoàng tử đang dắt người và chó đi tới.

Lạc Bình hành lễ, “Lạc Bình tham kiến Lục điện hạ. Con chó này bị dại, để ở trong cung chỉ sợ sẽ thành mối họa.”

Chu Dương sửng sốt, lại lập tức cười nói, “Ai nói nó bị dại? Đây là chó ngoan ta mới mang về từ quý phủ của Tam ca, thấy Thất đệ gần đây tinh thần không tốt lắm, ta mới định đưa đến cho y giải sầu, mắc mớ gì tới ngươi?”

Lạc Bình nghiêm mặt, “Điện hạ, trăm triệu lần không thể, con chó này cắn một cái cũng đủ chết người rồi.”

“Hừ, ngươi nói dại là dại luôn sao? Bản điện đã nói là chó ngoan!”

“Điện hạ, biết rõ đây là chó điên mà ngài còn muốn tặng cho Thất điện hạ, chẳng lẽ ngài định hãm hại y sao?”

“Ngươi!”

Bị nói trúng tim đen, Chu Dương giận không kiềm chế được, đồng thời trong lòng lại có chút sợ hãi, Lạc Bình này, chắc là chưa biết gì đâu nhỉ? Hắn còn đang ngần ngừ, đột nhiên con chó dại kia rống lên vài tiếng, miệng sùi bọt mép, run rẩy lăn ra chết.

Thấy trong cũi sắt còn lưu lại thịt bò, lại nhìn sang vết bẩn trên tay Lạc Bình, hắn có chút luống cuống — Người này hạ độc chết con chó đó, nhất định là hắn đã biết hết rồi!

Chu Dương hoảng loạn cực kỳ, nhất thời mê muội, lập tức tháo dây buộc mấy con chó còn lại, chỉ vào Lạc Bình thét lên, “Nô tài ngươi làm càn, dám giết cún cưng của bản điện!”

Mấy con chó săn đều đã qua huấn luyện, vừa thấy chủ nhân phát lệnh, ngay tức khắc đồng loạt lao lên tấn công Lạc Bình.

Lạc Bình tránh không kịp, ngã nhào xuống đất. Xiêm y nháy mắt bị cắn xé rách bươm, khắp người toàn là vết cắn lớn, máu tươi đỏ sậm cứ thế chảy ra.

Chu Dương thấy hắn be bét máu, lại càng thêm luống cuống, nhất thời ngây dại không biết phải làm gì.

May mắn lúc này có một tiếng còi nổi lên, mấy con chó săn lập tức rời khỏi Lạc Bình, chạy về bên kẻ vừa thổi còi.

Chu Dương trưng ra khuôn mặt trắng nhợt, lắp bắp nói, “Tam, Tam ca! Hắn… Đệ… Làm sao bây giờ?”

Chu Phác giận điên, “Cái gì mà làm sao bây giờ! Cứu người đi! Ngươi có biết hắn là ai không hả? Hắn là đại hồng nhân bên cạnh Phụ hoàng! Ngươi đắc tội ai cũng được, nhưng không thể đắc tội hắn!”

Lạc Bình nghe huynh đệ bọn chúng tranh cãi ầm ĩ, chậm rãi buông lỏng cánh tay đang bảo vệ đầu, khắp người hắn toàn là vết thương sâu, đau đớn vô cùng.

“A…”

Hắn từ từ đứng dậy, trên mặt bê bết máu, nhưng hắn tựa như không buồn để ý chút nào, cung kính nói, “Không sao, chỉ là mấy con chó phát điên, không liên quan đến hai vị Hoàng tử.”

Nghe hắn nói như vậy, Chu Dương lúc này mới hơi bình tĩnh lại, Chu Phác sớm đã sai người đi gọi thái y, hắn vốn không muốn làm lớn chuyện, giờ thấy Lạc Bình thức thời như vậy, đúng là giảm bớt phiền hà cho hắn bao nhiêu.

“Lạc đại nhân, chuyện hôm nay chỉ do hiểu lầm, giờ quan trọng nhất là mau chóng trị liệu cho ngài.”

“Đa tạ Tam điện hạ.”

Lạc Bình nói xong câu đó, cả người đổ nhào xuống, Chu Phác liền bước tới dìu hắn.

Tới giờ Chu Phác mới kinh ngạc phát hiện, tại chỗ người này đứng đã đọng lại một bãi máu đỏ lòm, bên dưới áo quần rách nát, mơ hồ còn thấy được cả những vết răng rất sâu trải dài trên khuôn ngực mỏng manh.

Một kẻ tập võ như hắn nhìn còn cảm thấy đau, vậy mà cái người nho nhã yếu ớt này, một tiếng kêu cũng không hề thốt ra, còn cố gắng chống đỡ để nói chuyện cùng bọn họ, lúc lũ chó nhào vào cắn, cũng không thấy người này kích động hay sợ hãi, hiện giờ, chỉ khi nâng hắn dậy, mới phát giác được hắn đang run rẩy rất nhẹ nhàng.

Đáy lòng Chu Phác rung động, người này khôn khéo, ẩn nhẫn, lại biết tiến biết lùi, khó trách sao hắn được Phụ hoàng tín nhiệm, hôm qua nghe nói còn mới được đề bạt, vừa là tân quan lại vừa đứng đầu ngọn gió. Nếu có thể chiêu dụ hắn về dưới trướng của mình, nói không chừng sẽ tăng thêm không ít trợ lực.

Giờ phút này Lạc Bình đau đến sắp ngất, nhưng thần trí lại minh mẫn dị thường.

Hắn có chút buồn cười mà nghĩ, chắc mình sẽ không chết luôn đâu nhỉ, chết thế này thì sẽ bị Đại phán quan tống thẳng xuống địa ngục vô biên.

Trong tầm mắt hắn là bầu trời xanh biếc, phảng phất như thể có một vị Thần linh đang nhìn xuống hắn.

Thị vệ kia thay hắn nhận trừng phạt của Hoàng thượng, hắn thay Chu Đường nhận lấy kiếp nạn này…

Đại khái là quay vòng, thật sự có nghiệp báo rồi.

________________________________________

(*) Cửu khúc lang kiều:



(**) Viên củng môn – Cổng tròn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện