Đương Niên Ly Tao

Chương 17



BỊ BÃI QUAN

________________________________________

Sau khi nhậm chức tại Đại Lý Tự, Lạc Bình ngày nào cũng bận rộn.

Xử lý mấy ngăn tủ chật ních quyển trục, vừa xong được một quyển lại nhiều thêm một quyển, tựa hồ vĩnh viễn không thể giải quyết sạch. Dù là đã sớm hiểu rõ kết cục của mấy án kiện này, hắn cũng chẳng cách nào thoải mái được.

Bất quá người ngoài nhìn hiệu suất xử án của hắn như vậy, ai cũng chỉ biết nghẹn họng trân trối. Hơn nữa mọi người còn dần dần phát hiện ra, người này hành xử như sấm rền gió cuốn, hoàn toàn khác hẳn vẻ hoà nhã bề ngoài.

Đầu tiên là án giết người liên hoàn đã làm kinh thành sôi sục suốt nhiều năm nay, Lạc Bình chỉ vừa lật ghi chép, thẩm vấn vài nhân chứng nhỏ xíu không đáng kể, đã lập tức hạ lệnh truy bắt hung thủ.

Mới đầu Đại Lý Tự Khanh không tin, nghi hoặc nói, “Mấy nạn nhân… Đều là nam nhân trưởng thành cao lớn vạm vỡ, ngươi bắt về một nữ tử nhìn như khung xương, tay chân trói gà không chặt thì giết họ kiểu gì?”

Lạc Bình đáp, “Giết người không giống đánh lộn, đánh lộn mới cần sức mạnh, giết người thì không nhất thiết phải tiêu tốn nhiều công phu như thế. Nam nhân dù cường tráng thế nào cũng phải có thời điểm lơi lỏng cảnh giác, hơn nữa ở trước mặt nữ nhân đang cùng mình mây mưa, sơ hở lại càng nhiều.”

Giọng điệu của hắn rất thản nhiên, nhưng mấy người đang nghe thì không thể thản nhiên giống hắn. Một vị quan lại thiếu niên còn chưa trải sự đời đỏ mặt phừng phừng áp giải nữ phạm nhân lên công đường, chỉ nhìn dáng người cũng có thể nhận ra rằng nữ tử này tuyệt trần xinh đẹp.

Nhanh nhẹn đứng sang một bên, y nhìn thượng cấp của mình mà sững sờ, rõ ràng tuổi người này tương đương với y, mặt mũi cũng trẻ măng, tại sao khi nói mấy chuyện như vậy lại không hề thẹn thùng xấu hổ…

Lạc Bình đâu thèm quan tâm y nghĩ cái gì, giờ này hắn còn phải hiệp trợ Đại Lý Tự Khanh xử án.

Nữ nhân kia thà chết chứ không nhận tội, khóc lóc như mưa khiến người ta thương xót, án tử nhất thời không giải quyết được. Cuối cùng Đại Lý Tự Khanh chỉ đành sai người tạm thời giam ả vào đại lao, tuyên bố hôm khác sẽ thẩm tra lại.

Lúc này Lạc Bình cúi đầu đứng dậy, thỉnh cầu Đại Lý Tự Khanh để hắn khảo vấn tù phạm. Sau khi yêu cầu hắn không được bức cung, Tự Khanh mới đồng ý, còn cẩn thận phái tiểu Thừa chính (quan giúp việc thời xưa) hiệp trợ và giám sát hắn.

Đêm đó, tiểu Thừa chính mặt mũi hoảng loạn lao ra khỏi phòng giam, miệng thì thào mắng chửi “Ác quỷ”, “Vô nhân tính” linh tinh, chạy chưa được bao xa, đã nhào xuống góc tường nôn mửa.

Tự khanh biết chuyện thì đi hỏi y, y chỉ lắc đầu, nói Lạc Bình không làm trái luật, cũng không dụng hình quá độ.

Ngày thứ hai tái thẩm tra, nữ tử kia đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, ánh mắt dại ra, sắc mặt vàng vọt, chỉ khi nhìn thấy Lạc Bình mới lộ vẻ oán độc và sợ hãi.

Ả rất bộc trực thú nhận mình đã giết người, điểm chỉ, Tự khanh định tội ả, án tử cứ như vậy mà kết thúc.

Có quan sai biết chi tiết việc khảo vấn đêm đó, nói rằng Lạc Thiếu khanh nhìn thì ôn hòa, thực ra ý chí cực kỳ sắt đá, dù chính trực công minh, nhưng thủ đoạn quá mức độc địa ác nghiệt, e là dòng máu đang lưu động dưới làn da hắn, có khi cũng lạnh ngắt.

Lời đồn đó đến tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chỉ cười.

Hoàng Thượng nói, “Thái độ làm người của Lạc khanh, trong lòng trẫm đã hiểu. Nếu Đại Lý Tự Khanh không nói hắn có chỗ nào bất ổn, thì những lời đó đều chỉ xuất phát từ mấy kẻ bụng dạ hẹp hòi, không đáng tin.”

Người không tin nhiều nhất, chính là Chu Đường.

Mấy ngày rồi y không đến Tảo Hà Hiên, nếu Lạc Bình không ở đó, với y mà nói, nơi ấy chẳng còn ý nghĩa gì.

Y mang toàn bộ giấy và bút mực, bàn và ghế dựa, cả bộ chén nhỏ uống trà về Phù Đông Điện, mỗi buổi sáng tự mình đọc sách học tập, xế chiều đến Triêu Dương Cung lê la, chạng vạng vào rừng trúc luyện võ, nói chung là cũng phong phú, chỉ khi có chỗ không hiểu, hoặc có nghi vấn cần giải đáp mới đi tìm Lạc Bình.

Chu Đường cũng không dám nghênh ngang bước vào Đại Lý Tự tìm người. Đại Lý Tự khác với Hàn Lâm Viện, bố cục của Đại Lý Tự không ngoằn nghèo uốn lượn, không có phong vị văn chương, không có đình đài lầu các, không có hòn non bộ rồi hồ sen linh tinh, toàn bộ kiến trúc đều ngăn nắp quy củ, trong sân lớn chẳng trang trí thứ gì, người nào đi vào cũng lộ thiên nhìn rõ mồn một, Chu Đường không muốn mạo hiểm bại lộ quan hệ giữa mình với Lạc Bình, y vẫn còn nhớ rõ lời cảnh cáo Lạc Bình chôn trong rừng trúc.

Vì thế, mỗi khi muốn gặp Lạc Bình, y sẽ xếp ba hòn đá nhỏ tại cửa sau Đại Lý Tự, Lạc Bình nhìn thấy, buổi trưa sẽ gặp y trong một căn nhà nhỏ bên ngoài Đại Lý Tự.

________________________________________

Hôm đó, Chu Đường đang ngồi chờ, thấy tiểu phu tử nhà mình mở cửa bước vào, y liền chạy ra nắm lấy ống tay áo của hắn, híp mắt cười nói, “Tiểu phu tử, chúng ta như vậy có phải là đang yêu đương vụng trộm không?”

Lạc Bình vấp chân một cái, dở khóc dở cười nhìn y, “Nói vớ vẩn gì đó.”

“Ừ đúng rồi, yêu đương vụng trộm không phải nói như vậy, khụ, cái đồ quỷ sứ này, chàng có nhớ ta chăng?”

“…” Lạc Bình gỡ tay Chu Đường ra, bất đắc dĩ nói, “Tiểu Đường, ngươi lại đọc cái thứ sách linh tinh gì vậy?”

“Sao lại linh tinh, ta đọc tác phẩm mới nhất của Hứa công tử đó, [Hồng hạnh xuất tường], hiện giờ thiếu gia với tiểu thư trong kinh thành đều đọc cả, hôm qua ta thấy ở chỗ Hành nhi.”

Lạc Bình che mặt, “Ngươi và Hoàng trưởng tôn điện hạ còn quá nhỏ, không nên xem cái thứ sách đó.”

Chu Đường bĩu môi, “Giỡn chút thôi, sao tiểu phu tử cứng nhắc như vậy chứ.”

Lạc Bình biết lòng hiếu kỳ của y rất lớn, cũng không muốn trách cứ nhiều, chỉ đành khuyên nhủ, “Sách của Hứa công tử phần lớn lấy đề tài về chuyện tình cảm, không phải không cho ngươi xem, nhưng mà còn chưa đến lúc…”

“Hử? Nói vậy thì tiểu phu tử cũng xem rồi à?” Chu Đường hào hứng tơi bời, “Ta nghe nói ngươi vừa phá một án giết người liên hoàn, nữ tử dụ dỗ đàn ông, lần lượt giết từng người một? Cô ta cũng là hồng hạnh xuất tường sao?”

Đây là phiên bản Chu Đường nghe lại từ Vân Hương, Vân Hương chủ yếu cường điệu chuyện Lạc đại nhân uy vũ xử án thế nào, còn như y nghe ở những nơi khác, ai cũng nói Lạc đại nhân lãnh huyết vô tình.

Y đương nhiên không tin tiểu phu tử lãnh huyết vô tình, nhưng mà y thực lòng muốn biết lời đồn này xuất phát từ đâu, chẳng lẽ tiểu phu tử đã đắc tội người nào, nên mới bị cố ý nói xấu sao?

Lạc Bình thản nhiên liếc mắt nhìn y, “Ngươi muốn hỏi cái gì, đừng có quanh co lòng vòng.”

Chu Đường ngừng một chút, lại vội nói, “Ngươi đừng hiểu lầm, những người đó nói bậy về ngươi, một câu ta cũng không thèm tin, ta chỉ muốn hỏi, ngươi làm cách nào bức nữ nhân kia nhận tội…”

Lạc Bình ngồi xuống, lật xem vài trang giấy Chu Đường mang đến, đó là đề bài hắn ra lần trước, còn có đáp án của Chu Đường.

Hắn không nói tiếng nào, Chu Đường cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn ngồi một bên chờ hắn mở miệng.

Lạc Bình rất vừa lòng với đáp án của Chu Đường, lấy bút mực đỏ khoanh lại mấy chỗ rồi nói, “Ý tưởng này tốt lắm, ngươi tiến bộ rất nhiều.”

Được tiểu phu tử khích lệ, Chu Đường rất cao hứng, quên béng mất chuyện án tử kia, cuối cùng ngược lại, chính Lạc Bình mới là người khơi ra lần nữa.

Hắn thở dài nói, “Năm năm trước cả nhà nữ tử kia bị giết hại, cha và anh bị vất xác nơi hoang dã, chị gái bị cường bạo tới chết, hung thủ khi đó là năm người bị giết lần này. Hai năm nay, cô ta trăm phương ngàn kế tìm cách báo thù cho người thân, không tiếc lấy thân sắc dụ, lần lượt giết chết từng người. Chẳng ngờ hai tháng trước, sau khi cô ta giết người cuối cùng, lại phát hiện mình đã mang thai, tất nhiên cô ta cần loại trừ đứa nhỏ, ta tìm được manh mối, chính là đại phu ba ngày trước đã giúp cô ta phá thai.”

Chu Đường gật gù, nhưng y vẫn chưa hiểu, tại sao tiểu phu tử lại bị nói là lãnh huyết vô tình?

Lạc Bình nhìn vẻ mặt nghi hoặc của y, cũng không định giấu giếm, bèn nói tiếp, “Hôm đó tại công đường, chứng cớ của ta không đủ, cô ta lại không chịu nhận tội, ta chỉ đành bức cung.”

“Ngươi lấy kìm gắp than xiên cô ta sao?” Trong các hình phạt, Chu Đường cảm thấy cách này là dã man nhất.

Lạc Bình lắc đầu, “Không, ta không tra tấn.”

Chu Đường thở phào một hơi, đúng vậy đó, tiểu phu tử của y hiền hoà như thế, sao có thể làm bị thương một nữ nhân cơ chứ, quả nhiên những người đó đều nói bừa cả thôi.

“Ta theo lời đại phu, tìm được thai nhi cô ta vứt lại, sau đó bắc một cái chảo trước mặt cô ta, bỏ cục thịt đó vào. Nếu cô ta không chịu nhận tội, ta sẽ bắt cô ta nuốt con của mình lại vào trong bụng.”

Chu Đường sững sờ ngay tại trận.

“… Tiểu phu tử, ngươi đang nói giỡn phải không?”

Lạc Bình cười cười, sắp xếp lại bài học mới cho y, “Mấy ngày tới, ngươi đọc cho kỹ [Chiến quốc sách] đi, đừng xem linh tinh của Hứa công tử nữa.”

________________________________________

Trên đường trở về, Chu Đường luôn thầm hỏi, rốt cuộc tiểu phu tử là người như thế nào.

Người cho y những cái ôm ấm áp, dịu dàng dỗ y vào giấc ngủ, nắm tay dìu y từng bước tiến lên phía trước, tại sao có thể nhẫn tâm lưu lại tội ác đến thế trên hai tay mình? Rõ ràng hắn là một người thanh cao sạch sẽ tới vậy.

Dù nghe Lạc Bình chính miệng nói ra chuyện này, Chu Đường cũng không sợ hãi. Ở trong khoảnh khắc đó, thứ duy nhất mà y cảm nhận được chỉ là một nỗi đau đớn đến tận xương. Nụ cười như thể không sao cả của Lạc Bình, tựa hồ mạnh mẽ chém một đao dưới đáy lòng y.

Đến tột cùng là nguyên nhân gì, mới có thể khiến cho một người giấu kín tình cảm của mình đi như vậy.

Tâm của người như vậy, chẳng lẽ không thống khổ sao?

Chu Đường suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng đã hiểu được.

Y biết, bản thân y hoàn toàn không có tư cách phán xét tiểu phu tử làm đúng hay sai.

Bởi vì có lẽ tiểu phu tử không phải là người tốt, nhưng trên thế giới này, tiểu phu tử là người đối với y tốt nhất.

Y chỉ ước sao chính mình mau chóng lớn lên, để sau này nếu có ngày bắt buộc phải gây ra tội ác, y sẽ tàn nhẫn thay cho phần của hắn, y sẽ đảm đương tất cả thay cho phần của hắn.

Bởi vì tiểu phu tử của y, vĩnh viễn luôn thanh sạch.

________________________________________

Đại Lý Tự. Ba năm sau.

Lạc Bình nằm bò trên bàn án, nâng bút lên rồi lại hạ xuống, tựa hồ đang do dự chuyện gì.

Một thanh niên đứng chờ bên cạnh cảm thấy kỳ quái, rất ít khi y nhìn thấy người này do dự như thế, “Tự khanh, án tử này sao vậy?”

Lạc Bình lắc đầu, “Không có gì.”

Nói là không có gì, nhưng lông mày hắn vẫn nhíu lại, thanh niên kia cũng hơi lo lắng, “Có phải bọn họ mắc lỗi gì hay không?”

“Ai cũng không sai, là tự mình không có chủ kiến,” Lạc Bình buông bút, nhoẻn miệng cười, “Viên Tự, ngươi giúp ta ủ một chén trà nhé? Ngại quá, lúc nào cũng làm phiền Thiếu khanh ngươi pha trà cho ta, nhưng mà trà những người khác pha, ta thật sự uống không quen.”

“Đó là bởi vì không ai biết ngươi muốn uống trà đặc như vậy! Thật là, mệt đến nỗi phải uống trà đặc để nâng cao tinh thần, ngươi không ngại khổ sao!” Viên Tự quở trách hắn, tuy nhiên vẫn thành thành thật thật đi ủ trà cho hắn.

Trà bưng tới, y thấy Lạc Bình lại xuất thần nhìn vào văn kiện kia, bèn khuyên nhủ, “Tự khanh, án tử này cũng không cần phá ngay, nếu cảm thấy khó làm, để sang mấy ngày nữa đi.”

Lạc Bình nhận trà, nhấp một hơi, “Ừ, ta biết rồi.”

Biết là hắn sẽ không nghe vào tai, Viên Tự bất đắc dĩ thở dài.

Lúc chưa hiểu người này, thấy hắn xử án tuyệt tình ngoan độc, cho là vì hắn ý chí sắt đá, trong lòng y cũng âm thầm đối nghịch, nhưng ở chung đủ lâu, y chậm rãi nhận ra, người này có một trái tim cực kỳ mềm yếu.

Chỉ là hắn đã luyện cho bản thân trở thành sắt đá, để che lấp đi trái tim mình.

________________________________________

Ba năm.

Ba năm, Lạc Bình từ một Tu soạn lục phẩm, thăng tiến lên thành tam phẩm Đại Lý Tự Khanh.

Mà tiểu Thừa chính năm đó mắng hắn “Ác quỷ vô nhân tính”, giờ đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh hắn, thay cho vị trí Đại Lý Tự Thiếu khanh ban đầu của hắn.

Ba năm, thế cục trong triều đại biến, Hoàng Thượng lập trưởng tử Chu Phong làm Thái tử, các thần tử một lần nữa lại bắt đầu lo lắng vấn đề nên ủng hộ ai kế vị.

Mà Vạn quý phi từng được sủng ái nhất, vì lén kết đảng cùng thần tử, có ý đồ tham gia vào chính sự, bị biếm lãnh cung. Hiện tại nữ nhân được sủng nhất hậu cung là con gái của Mã Thái sư, sắc phong Thục phi.

Ba năm…

Lạc Bình nghĩ, người duy nhất không thay đổi trong ba năm, e là chỉ có Tiểu Đường của hắn.

Đứa nhỏ kia vẫn như trước, giấu mình tại Phù Đông Điện, tuy nói y đã lớn lên, bắt đầu có thể ứng phó với dòng xoáy quyền lực trong cung, nhưng hắn vẫn thực lo lắng.

Nhẹ nhàng gõ gõ quyển trục trước mặt, Lạc Bình thoáng ngập ngừng.

Hiện tại đã đến lúc Hoàng Thượng bỏ đi quân cờ là hắn.

Mấy năm nay Hoàng Thượng lợi dụng hắn, một quan viên Đại Lý Tự nhận được thánh ân, thanh trừ không ít vây cánh gây trở ngại cho Thái tử, thật sự có tội, hay chỉ hơi bị hoài nghi là có tội, Lạc Bình nhất nhất đều dựa theo ý Hoàng thượng mà làm.

Ngẫu nhiên hắn cũng sẽ dâng thư cầu tình cho người nào đó, nhưng chính hắn cũng biết, tất cả chỉ là làm bộ mà thôi, kiếp trước hay kiếp này, Hoàng Thượng đều không hề để tâm mấy lời cầu tình của hắn.

Hiện tại, hồ sơ này là vụ án cuối cùng hắn tiếp nhận.

Tựa như năm đó, hắn sẽ viết một đơn kiện thay cho oan án quá lớn mà Hoàng Thượng chính tay tạo nên này.

Hắn sẽ cho Hoàng Thượng một lý do, một lý do để trục xuất hắn ra khỏi quan trường.

Chỉ có điều…

Nếu bây giờ hắn bị bãi quan, đứa bé kia sẽ phải một mình chống đỡ trong cung một năm.

Không biết y có thể chịu được sóng ngầm mãnh liệt một năm tới hay không.

________________________________________

Chu Đường lúc mới vừa nghe tin đó, còn nghĩ là mình lầm.

Y xác nhận mãi với Vân Hương, còn chạy đến Triêu Dương Cung hỏi thăm, kết quả đều giống nhau. Sau đó y đến phủ đệ của Lạc Bình, nơi ấy giờ đã không còn một bóng người. Y vẫn không tin, cuối cùng chạy thẳng tới Đại Lý Tự.

Thiếu khanh của Đại Lý Tự, một người tên Viên Tự nói cho y biết, “Đúng là sự thật. Lạc Tự khanh bị bãi quan.”

“Tại sao lại như vậy?” Chu Đường vội hỏi, dù rằng nguyên nhân y đã nghe không dưới năm lần, nhưng y vẫn muốn xác nhận lại, xác nhận rằng đây không phải là sự thật.

“Tự khanh viết giùm đơn kiện cho một án đặc biệt, chạm vào nghịch lân của Hoàng thượng. Hoàng Thượng tại Chân Ương Điện long nhan đại nộ, chúng ta vốn tưởng rằng Tự khanh sẽ nhận lấy tội chém đầu, may mắn Hoàng Thượng khai ân, chỉ bãi quan hắn mười năm, nói hắn tuổi trẻ quá mức lỗ mãng, mười năm sau lại đến nhậm chức.”

“Mười năm…” Đầu Chu Đường trống rỗng.

Mười năm, mười năm không có Lạc Bình, y phải vượt qua như thế nào?

Khiếp sợ qua đi, phẫn nộ mãnh liệt tràn tới, y chỉ còn nghe thấy tiếng vang lạnh buốt trong lý trí của mình.

Mười năm!

Người nọ không phải đã nói sẽ vĩnh viễn không bỏ lại y sao?! Người nọ không phải đã nói sẽ trợ giúp y thẳng đến khi chiếm được giang sơn sao?! Người nọ không phải mới hôm qua còn trao lại cho y một cái ôm thật ấm áp sao?!

Tại sao lại nuốt lời…

Tại sao lại phải đi…

Tiểu phu tử của y… Sẽ đi đâu?

Viên Tự nhìn vẻ mặt của Thất hoàng tử như thể trời sập xuống rồi, bất giác cũng hoảng sợ theo.

Tự khanh rời đi, y cũng rất chật vật, đó là người sớm chiều ở bên y, là thượng cấp thích uống trà y pha nhất, nhưng tại sao vị Hoàng tử trong thâm cung này, so với y còn khổ sở hơn? Tại sao lại có vẻ đau thương tựa như cha vừa mới chết?

“Ách…” Y không biết an ủi thế nào, chỉ có thể nhanh nhanh nói cho hết lời, “Thất điện hạ, lúc Tự khanh rời đi có nói, nếu ngài đến tìm hắn, thì nhắn với ngài, ở Tảo Hà Hiên, hắn để lại cho ngài một phong…”

Còn chưa dứt lời, Thất hoàng tử đã chạy nhanh như gió.

Viên Tự sửng sốt một chút, tâm nói Tảo Hà Hiên là ở đâu ta, Mạt thành có nơi như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện