Đương Niên Ly Tao

Chương 5



☆ ĐỀ CỰU MỘNG (MỘNG CHUYỆN XƯA)



________________________________________

Hơn một tháng, Chu Đường đã có thể đọc hiểu rất nhiều chữ, tạp thư Lạc Bình đưa cũng đã xem xong.

Hôm nay y đem trả lại cho Lạc Bình, “Ta đọc hết rồi, chẳng có gì khó hiểu cả.”

Lạc Bình vẫn cúi đầu đọc sách, không ngẩng mặt lên, “Vậy sao, điện hạ thật là thông minh tuyệt đỉnh.”

Chu Đường thấy hắn không thèm để mắt đến mình, cả giận nói, “Ngươi không tin sao?”

“Ta tin, sao ta lại không tin chứ.”

“Rõ ràng ngươi chỉ khen cho có lệ!”

Lạc Bình buông sách, thở dài, “Nếu đã vậy, ta sẽ kiểm tra ngươi một vấn đề, nếu ngươi đáp đúng thì chứng tỏ ngươi thật sự hiểu rồi, ta không muốn tin cũng phải tin.”

“Tốt, ngươi hỏi đi.” Chu Đường chắp tay sau lưng, hoan hỉ đắc ý.

“Khi xưa Cao tổ Hoàng đế tiến đánh Việt Châu, đập nồi dìm thuyền (quyết chiến tới cùng), liên tiếp chín ngày mười đêm, hao tổn năm nghìn binh lính, bốn vị tướng lãnh, điện hạ cảm thấy trận này có đáng giá hay không?”

Chu Đường nghĩ rồi trả lời, “Có. Việt Châu là cửa ải cuối cùng để tiến vào Mạt thành, khi đó công kích đã lâu, dân chúng trong ngoài thành đều chịu đủ dày vò, Cao tổ Hoàng đế trước không có tiếp ứng, sau không có đường lui, phương pháp duy nhất chính là tiến công dũng mãnh, có hy sinh là điều không thể tránh khỏi. Cao tổ Hoàng đế quả thật vô cùng oanh liệt, ngoài lề còn nói thêm: Có thể làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết.”

Lạc Bình nghe xong, chưa nêu ra đánh giá gì, chỉ tiện tay lấy ra một quyển [Khước Loạn] trong chồng sách của Chu Đường, đặt xuống trước mặt y rồi nói, “Đọc lại một lần, ngày mai cho ta biết đáp án.”

Không nghe được tiểu phu tử khen ngợi, Chu Đường có chút ấm ức, tuy nhiên vẫn thành thành thật thật mang sách về đọc lại cho kỹ.

Dù bướng bỉnh như thế nào, từng câu Lạc Bình dạy bảo y đều lắng nghe rất kỹ.

________________________________________

— Ta khinh nhất là loại người như ngươi! Giả thanh cao, ngụy quân tử!

— Muốn làm quan lớn mà không chịu cúi đầu, hừ, ta chờ coi ngươi mọc mốc ra sao!

Âm thanh của một đứa nhỏ nổi giận đùng đùng vang vọng bên tai, Lạc Bình biết mình đang nằm mơ.

Đây là giấc mơ về kiếp trước, những chuyện trong mộng cho tới giờ đều chưa xảy ra, nhưng từng cảnh tượng, từng câu nói, từng con người, đều chân thật đến làm cho hắn phải lẫn lộn.

Năm đó trong yến tiệc thưởng xuân, bởi vì Hoàng Thượng tán thưởng hắn, còn lấy hắn làm tấm gương để quở trách Chu Đường, khiến Chu Đường ôm trong lòng oán hận. Chu Đường đấu không lại Phụ hoàng, đấu không lại các huynh trưởng, chịu đựng uất nghẹn đã lâu, nên luôn bày ra đủ trò để khiến hắn thêm phiền.

Đứa bé kia không có việc gì liền chạy tới Hàn Lâm Viện, trộm lấy trà của hắn đổi thành nước hoàng liên. (Một vị thuốc Đông y rất đắng)

Hoặc là thừa dịp hắn không có ở đó, đem bộ sách hắn đang biên soạn sửa thành bức tranh hoa lá, không biết chữ thì vẽ rùa nhăng cuội, tóm lại chỉ chuyên tâm phá rối công việc của hắn, tới khi hắn bị Đại học sĩ trách cứ mới cam tâm.

Chu Đường còn nằm vùng tại cổng cung, lấy ná thun bắn từng cục đá vào hắn, bắn trúng thì làm mặt hề với hắn.

Thấy hắn không cúi đầu chịu thiệt, tranh chấp cùng mấy vị quan lại khác, liền mắng hắn là “Giả thanh cao”, “Ngụy quân tử”, …

Mỗi ngày là một trò tác quái khác nhau, rất đa dạng.

Mà Lạc Bình cũng không ngờ rằng mình có thể tích cực với một Hoàng tử chẳng có thế như y.

Khi đó lý tưởng của hắn là làm một vị quan thật lớn, thật tốt, hoàn toàn không để những hành vi trẻ con của Chu Đường lọt vào mắt. Y muốn ồn ào, cứ mặc kệ y náo loạn, Hoàng tử không thể trêu vào, hắn không để ý đến y còn chưa đủ sao?

Song sự tình vẫn xuất hiện biến chuyển.

Trải qua vụ án Ngô thượng thư, ưu ái Hoàng Thượng dành cho hắn càng ngày càng rõ.

Nam Lai tiến cống một ít ngọc thạch và kỳ hoa dị thảo, Hoàng Thượng tâm tình tốt, liền ban thưởng cho Lạc Bình một đóa uyển liên.

Chiếc chén khắc hoa làm bằng bạch ngọc thượng đẳng, làn nước sáng trong lấp lánh, một bông sen trắng muốt bồng bềnh.

Tinh xảo xinh đẹp khiến người ta đui mù.

Đóa uyển liên đặt trong hộp gỗ, Lạc Bình thật cẩn thận cầm nó ra khỏi Chân Ương Điện, trên hành lang bắt gặp Thất hoàng tử Chu Đường.

Đứa bé kia thấy trên tay hắn như đang nâng bảo bối, liền lao tới nói ngay, “Cho ta xem là cái gì nào.”

Lạc Bình không để ý tới y.

Chu Đường duỗi tay chặn đường hắn, “Đúng rồi, Phụ hoàng đã ban cho ngươi, ta là Hoàng tử, chẳng lẽ nhìn một cái cũng không được sao?”

Lạc Bình chẳng còn cách nào khác, đành phải mở hộp cho y xem.

Chu Đường thình lình cố ý gào to lên rồi kéo cổ tay hắn, Lạc Bình không phản ứng kịp, nghiêng người một cái, cả hộp gỗ, chén ngọc và hoa sen đều rơi xuống đất, tan nát.

Lạc Bình chỉ cảm thấy chính mình theo tiếng “Xoảng” cũng nát luôn rồi, không chỉ bởi vì đau lòng, mà còn vì đây là Hoàng Thượng ban cho, chưa ra khỏi cửa cung đã bị hủy trên tay hắn, việc này là coi rẻ hoàng ân, là đại bất kính!

Chu Đường hả hê cười trên nỗi bất hạnh của hắn, “Ngươi làm vỡ phần thưởng Phụ hoàng ban, ngươi phải rơi đầu! Ha ha!”

Lạc Bình run rẩy nhặt lại từng mảnh nhỏ, bực bội vô cùng, nhịn không được mắng, “Thất điện hạ, ngươi rất bất hảo!”

Chu Đường tính tình trẻ con, chỉ định trêu đùa hắn một chút, vốn đang đắc ý, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, đôi mắt còn lộ vẻ xót xa, ngược lại liền trở nên mất tự nhiên.

Cọ cọ mũi chân, y vẫn cứng miệng nói, “Không phải chỉ là một đoá hoa sao, có gì đặc biệt hơn người chứ, hoa này trong hồ thiếu gì!”

Lạc Bình không muốn nói thêm với y, nhặt từng mảnh nhỏ đặt vào hộp, sầm mặt định bỏ đi.

Chu Đường lại lao tới chặn đầu hắn, “Này, mọt sách, cùng lắm thì ta không nói cho Phụ hoàng biết ngươi làm hỏng là được, chỉ, chỉ cần ngươi đồng ý dạy ta học bài.”

________________________________________

Bắt đầu từ ngày đó, y liền gọi hắn là “Tiểu phu tử”.

Trong mộng, Chu Đường quay lưng về phía hắn, ngồi bên hồ sen trước Tảo Hà Hiên luyện chữ, lấy tay chấm vào nước, từng nét viết xuống.

Hắn gọi y, “Điện hạ”, Chu Đường chưa quay đầu lại, hắn đã tỉnh giấc rồi.

________________________________________

Chu Đường đọc sách cả đêm, thiếu điều nghiền nát cuốn [Khước Loạn], vẫn chưa hiểu được dụng ý của Lạc Bình.

Trưng ra đôi mắt thâm quầng, y quyết định đến Tảo Hà Hiên để hỏi rõ ràng. Bước đi khấp khểnh ra cổng Phù Đông Điện, bất ngờ đụng phải một thái giám, thái giám bất mãn nói, “Ai nha, lỗ mãng quá đó, đừng chắn đường ta!”

Thái giám kia hoàn toàn không nể sợ y, chắn trước mặt y mà nói, “Này, Thất điện hạ đang đi chỗ nào thế? Hoàng Thượng triệu kiến các vị Hoàng tử đến Chân Ương Điện, hay là ngài đã biết rồi?

Chu Đường nghe vậy thì sửng sốt, nhìn kỹ lại, đúng là thái giám bên cạnh Phụ hoàng.

Hoàng Thượng triệu kiến, y làm gì có quyền tự cao tự đại, chẳng còn cách nào khác, đành đến thẳng Chân Ương Điện.

Bước vào đại điện, Chu Đường nhìn thấy rất nhiều rương hòm, trân bảo của quý la liệt đầy đất khiến y hoa cả mắt. Xem ra sứ thần nước láng giềng mới rời đi không lâu, năm nay cũng tiến cống không ít thứ tốt.

Ánh mắt rơi xuống một cái hộp gỗ, nắp hộp để mở, loáng thoáng có thể nhìn thấy màu trắng muốt bên trong, không biết tại sao, giữa nhiều bảo bối như vậy, Chu Đường lại để ý tới chiếc hộp nhỏ kia nhất, y thực muốn nhìn một chút xem trong đó là thứ gì.

Hoàng Thượng còn chưa tới, nhưng sáu vị hoàng huynh hiển nhiên đã tới từ lâu. Chu Đường hiểu rõ, thái giám truyền chỉ không đặt y trong mắt, nên cố ý đi gọi y cuối cùng.

Tam hoàng tử Chu Phác châm chọc nói, “Tiểu Thất tử, ngươi ghê gớm thật, bắt mấy huynh trưởng chúng ta cùng chờ một mình ngươi.”

Lục hoàng tử Chu Dương tiếp lời, “Đúng vậy nha, ngoài ta và lão Ngũ, phủ đệ của mấy vị hoàng huynh khác đều ở ngoài cung, tất cả cùng vội vàng chạy đến, tại sao chỉ có ngươi, cũng ngụ tại trong cung mà lề mề như vậy, kỳ cục.”

Chu Đường không tranh cãi với bọn họ, y chỉ nói, “Ta đi chậm, khiến hoàng huynh chê cười rồi.”

Lúc này Hoàng thượng tới, tất cả nhanh chóng thu lại mặt mũi, đồng thanh, “Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.”

“Đứng lên cả đi.” Hoàng Thượng ngồi xuống, khoát tay, đại thái giám Trương Hỉ liền phát cho mỗi người một tờ giấy.

Trên giấy viết tên của từng vị Hoàng tử, còn lại là trắng trơn.

“Phụ hoàng, khụ, đây là ý gì?” Đại hoàng tử Chu Phong mang bệnh nói trước, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Hôm nay Trẫm có một vấn đề muốn hỏi các ngươi, các ngươi viết đáp án của mình lên giấy, không được thảo luận, cũng không được truyền tay, viết xong thì nộp cho trẫm. Đáp án của ai làm trẫm vừa lòng, trẫm sẽ có phần thưởng.”

Lời vừa nói xong, các vị Hoàng tử đều nóng lòng muốn thử.

Hoàng Thượng thiên vị trưởng tử (con cả), nhưng thân thể của trưởng tử lại không tốt, Hoàng Thượng do dự, chần chừ không muốn lập Thái tử. Hiện giờ rõ ràng là đang khảo nghiệm tư chất của bọn họ, phần thưởng ban cho là thứ yếu, lưu lại ấn tượng “Đức hạnh tài năng” cho Phụ hoàng mới là điều quan trọng nhất.

“Phong nhi thân thể có bệnh, nếu không gắng được thì không tất miễn cưỡng.”

“Nhi thần không sao, đa tạ Phụ hoàng quan tâm.”

“Nếu đã vậy thì bắt đầu thôi.”

Đề mục là Hoàng Thượng ra là: Hiện tại sách lược trị quốc bức thiết nhất là gì.

“Không cần thao thao bất tuyệt cho trẫm xem, mấy thứ đó các đại thần cả ngày lải nhải bên tai trẫm rồi, phiền cũng phiền sắp chết, trẫm cần câu trả lời ngắn gọn nhất, chỉ một đáp án thôi.”

Hoàng Thượng cho bọn họ thời gian suy nghĩ là một nén nhang, sáu vị Hoàng tử chưa cần một nửa đã viết xong đáp án, chỉ có Chu Đường vẫn chậm chạp đến cuối cùng.

Thừa dịp Trương Hỉ thu bài, Chu Dương bên cạnh nhỏ giọng nói với Chu Đường, “Tiểu Thất tử, sao ngươi lại lâu lắc như vậy, hay là không biết viết? Chữ nào ngươi không biết, hoàng huynh có thể dạy cho ngươi nha.”

Chu Đường làm bộ như không nghe thấy.

Nghịch nghịch bút lông, cán bút tại các kẽ ngón tay đảo tới đảo lui, đây là trò y hay làm mỗi khi buồn chán ở Tảo Hà Hiên, hiện giờ công phu quay bút của y đã thành thục nhuần nhuyễn, ngay cả mực nước cũng có thể vung vẩy tùy ý.

Chu Dương vẫn đang chế nhạo, “Ngươi biết viết chữ gì? “Đại” (大)? “Tiểu” (小)? Chữ “Nhân” (人) viết thế nào?… Ối!”

Bút lông trong tay Chu Đường linh hoạt vung lên, đảo quanh một cái, mực đen vừa đặc vừa nồng bắn “Tét” lên mặt Chu Dương.

“Tiểu Thất tử! Ngươi!”

Chu Dương nổi giận, nắm lấy bút chuẩn bị phản kích, hoàn toàn quên mất mình đang đâu, bị Hoàng Thượng lớn tiếng quát, “Dương nhi, ngươi làm gì đó!” Thấy vết mực trên mặt hắn, Hoàng Thượng bất mãn nói, “Lớn vậy rồi, viết mấy chữ mà còn dây cả mực lên mặt mình.”

“Không phải, Phụ hoàng, con…”

“Được rồi,” Hoàng Thượng ngắt lời hắn, “Đáp án của các ngươi trẫm đã xem qua, ai trả lời đúng nhất, trong lòng trẫm cũng đã rõ.”

Tất cả mọi người an tĩnh lại, Chu Dương đành phải tạm thời buông xuống mối thù vẩy mực, tập trung nghe Hoàng thượng kết luận.

Hoàng Thượng bắt đầu công bố đáp án của họ.

Đại hoàng tử Chu Phong viết: Dân vi quý, giảm phú thuế. (Vì dân, giảm thuế)

Nhị hoàng tử Chu Nịnh viết: Thanh tiễu tham hủ, chỉnh túc triêu đường. (Quét sạch mục nát, chấn chỉnh triều đình)

Tam hoàng tử Chu Phác viết: Bình lưu khấu, an thiên hạ. (Dẹp thổ phỉ, bình thiên hạ)

Tứ hoàng tử Chu Kha viết: Khai ích hàng đạo, cổ lệ thông thương. (Mở mang đường xá, khích lệ mậu dịch)

Ngũ hoàng tử Chu Hàng viết: Giáo hóa bách tính, chiêu an giang hồ. (Giáo dục dân chúng, chiêu hàng giang hồ)

Lục hoàng tử Chu Dương viết: Cải chế khoa cử, tuyển bạt nhân tài. (Cải cách thi cử, tuyển chọn nhân tài)

Mà Thất hoàng tử Chu Đường chỉ viết hai chữ: Định Bắc.

Chu Phác “Xì” một cái, cười ra thành tiếng, “Định Bắc? Tiểu Thất tử, ngươi là có ý gì? Chu gia từ thời Cao tổ Hoàng đế tới nay đều thái bình thịnh thế, Tây Chiêu, Nam Lai, Bắc Lăng, cả ba nước lệ thuộc đều cúi đầu xưng thần không dám xâm lấn, ngươi nói giờ lại cần bình định Bắc Lăng, chẳng phải là không có việc gì đâm ra làm chuyện vô bổ sao?”

Chu Dương cũng nói, “Đúng vậy, Tiểu Thất tử, ngươi đúng là lo bò trắng răng.”

Mắt thấy sắc mặt Hoàng Thượng ủ dột, Chu Nịnh đã hiểu ra ý gì, liền nói, “Tam đệ, Lục đệ, không thể nói như vậy, cái gọi là cư an tư nguy (sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy), Thất đệ trả lời không phải không có lý.”

Chu Kha và Chu Hàng cũng ngờ ngợ hiểu ra, bèn lập tức phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, cư an tư nguy.”, “Tiểu Thất tử cũng là vì nước mà lo lắng thôi.”

Chu Phong dựa vào chỗ ngồi, tựa hồ có chút mất sức, không phát biểu ý kiến gì.

Hoàng Thượng gõ chén trà, chấm dứt tranh luận, quay đầu hỏi Chu Đường, “Vì sao ngươi trả lời như vậy?”

Chu Đường đáp, “Là Phụ hoàng nói cho nhi thần biết.”

Hoàng Thượng trách mắng, “Nói bậy, trẫm chỉ ra đề mục, khi nào thì nói đáp án cho các ngươi?!”

Chu Đường chỉ tay hướng trên điện, “Trước khi Phụ hoàng tới, đã cho gợi ý rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện