Đương Niên Ly Tao

Chương 7



☆ LUẬN GIANG SƠN

________________________________________

Sắc trời u ám, những hạt mưa vỗ liên tiếp xuống sỏi đá bên đường, tâm trạng con người càng thêm phiền muộn.

Mở cửa sổ hít thở không khí, luồng gió thổi vào còn mang theo hơi lạnh, Phù Đông Điện nho nhỏ lại càng thêm quạnh quẽ.

Chu Đường liên tiếp hai ngày không đến Tảo Hà Hiên, đặt cuốn [Khước Loạn] muốn cùng Lạc Bình thảo luận lên bàn, những nghi vấn y định hỏi đã sớm quên hết.

Y giận.

Giận Lạc Bình, cũng giận chính mình.

Y giận Lạc Bình làm vỡ uyển liên phần thưởng của Phụ hoàng, lại giận bản thân không có thể diện mà vẫn muốn đi Tảo Hà Hiên tìm hắn.

Kỳ thật, y rất muốn gặp hắn.

Hai ngày này Chu Đường trà không nhớ cơm không nghĩ, cả ngày lăn qua lộn lại trên giường. Khi thì ngẩn người nhìn mấy mảnh chén trong hộp gỗ, lúc lại trùm chăn cáu kỉnh với chính mình.

Hạ nhân ở Phù Đông Điện mới đầu nghe nói chủ tử nhận được phần thưởng ở chỗ Hoàng đế, nghĩ thầm ngày sau chắc sẽ sống khá giả hơn một chút, ai cũng muốn chen chân lấy lòng chủ tử. Nhưng vừa thấy chủ tử nhà mình mang về một đống mảnh chén cùng bông hoa nát, rồi còn đeo thêm bộ dạng uể oải mất tinh thần, ai cũng đánh giá, vẫn chẳng trông cậy gì được rồi, chắc cái đồ được ban cho kia cũng là đồ Hoàng đế vứt đi thôi.

Vì thế Phù Đông Điện rất nhanh lại khôi phục dĩ vãng lạnh lùng.

Chu Đường chui trong chăn ra, ngồi trước bàn ngơ ngác nhìn cuốn [Khước Loạn], cuối cùng vẫn cắn răng một cái, ôm sách vào lòng chuẩn bị đi tìm Lạc Bình.

Trùng hợp lúc này lại có người thông báo, “Điện hạ, Hàn Lâm Viện Lạc đại nhân cầu kiến.”

Vừa nghe lời này, Chu Đường mới nhấp nhổm một chút lại ngồi trở về, mặt căng ra hết sức, nhưng trong lòng mừng rỡ không thôi.

“Cho hắn vào.”

Chu Đường mong ngóng nhìn ra ngoài cửa.

Y thấy người nọ gấp dù đưa cho cung nữ đứng một bên, cười với nàng rồi nói cám ơn.

Tướng mạo Lạc Bình không anh tuấn, nhưng nước da trắng nõn, mặt mũi hiền hoà, khoé môi cong cong rất đẹp, cười lên như cơn gió nhẹ lướt qua, bộ dáng thực thân thiện dễ gần. Hơn nữa hắn có tài văn chương, còn là viên quan Hoàng Thượng tán thưởng nhất, bên trong hoàng thành, không ít khuê trung thiếu nữ đã chú ý tới hắn.

Cung nữ thấy hắn khiêm tốn lễ độ như thế, đáy lòng liền rung động. Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, mặt mũi đỏ bừng, “Lạc đại nhân, điện hạ cho mời.”

Chu Đường bĩu môi nói thầm, “Sắc quỷ đúng là sắc quỷ, hừ.”

Cả giày và vạt áo đều dính nước bùn, bước vào trong điện để lại một hàng vệt nước, khuôn mặt Lạc Bình cũng hơi ươn ướt, vài lọn tóc đen dính vào má, càng tôn lên làn da trắng mịn màng, hình như bị lạnh, bờ môi hắn hơi tái.

Chu Đường thấy thế hô lên, “Vân Hương, dâng trà!”

Lời chưa dứt thì trà đã đến, Chu Đường ngẩn ngơ.

Nha đầu này thường ngày cực kỳ xa cách với chủ tử, giờ tiếp đãi Lạc Bình thật quá ân cần. Nghĩ đến đây, Chu Đường lại thầm mắng vài tiếng, “Sắc quỷ tiểu phu tử.”

Lạc Bình đi vào nội đường, hành lễ, “Vi thần bái kiến Thất hoàng tử điện hạ.”

“Ừ, đứng lên đi.” Chu Đường vờ rụt rè.

Lạc Bình đứng sang một bên.

“Ngươi, ngươi lại đây ngồi.” Chưa từng ra vẻ Hoàng tử trước mặt tiểu phu tử, y không kịp thích ứng.

Lạc Bình cung kính ngồi xuống cạnh y.

Chu Đường hỏi, “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”

Lạc Bình đáp, “Ta đến nhận lỗi với điện hạ.”

Nói xong, hắn lấy trong ống tay áo ra một vật, rồi đưa tới trước mặt Chu Đường.

Đó là một miếng ngọc bội bằng ngọc bích trắng, trong suốt dịu dàng.

“Đây là cái gì?” Chu Đường cầm lên, lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được hơi ấm. Trên đó khắc hình một con thỏ ôm khối ngọc thạch tròn tròn, cái đầu nó nghiêng nghiêng như thể đang trông chừng bảo bối của mình, nhìn cực kỳ sinh động.

“Đây cũng là một món cống phẩm của Nam Lai, có tên gọi ‘Thỏ ngọc ôm trăng’, làm từ cùng một chất liệu với chén ngọc kia, Trịch Trục ngọc đặc biệt của Nam Lai. Vi thần nhớ rõ điện hạ cầm tinh con thỏ, nên đem nó đến tặng ngài để tạ lỗi chuyện lần trước.”

Chu Đường cầm ngọc bội không muốn buông tay. Lạc Bình đến tìm y, y đã nguôi giận phân nửa rồi, giờ còn tặng y lễ vật như vậy, oán giận linh tinh cứ vứt hết đi thôi.

Đưa tới bên mũi lại ngửi được mùi hương, mùi hương nhàn nhạt mà xa xăm, hệt như y đã ngửi thấy khi đó, nhưng mà lần này không có hoa sen, Chu Đường không khỏi kỳ quái nói, “A, tại sao lại có mùi thơm?”

Y nhích người muốn ngửi thử hương vị trên thân thể Lạc Bình, “Là mùi thơm trên người ngươi sao?”

“Không phải từ thần,” Lạc Bình nghiêng người lảng tránh, “Điện hạ không biết, điểm đặc biệt của Trịch Trục ngọc không phải ở chất ngọc, mà ở hương khí. Ngọc này nếu tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể người, liền sẽ toả ra mùi thơm.”

Chu Đường gật đầu, “À, thì ra là thế. Ngươi nói khối ngọc này cũng là cống phẩm, vậy ngươi lấy được nó ở đâu?”

Lạc Bình nhìn lướt qua y, “Hoàng Thượng hôm nay triệu thần vào cung nghị sự, đây là phần thưởng.”

“À.” Chu Đường nhè nhẹ vuốt thỏ ngọc, cúi đầu không nói gì.

Y chợt nhận ra, chỉ vì một đóa uyển liên mà cáu giận với tiểu phu tử thì ngây thơ đến cỡ nào. Lạc Bình mới làm quan mấy tháng ngắn ngủi đã được ban thưởng rất nhiều. Hoàng Thượng tùy tay thưởng gì đó cho thần tử, với y làm Hoàng tử còn hào phóng hơn nhiều.

Y cần gì phải so đo vì chút bố thí kia.

Lạc Bình biết y chán nản, lại không thể an ủi. Lòng người vốn luôn thiên vị, Hoàng Thượng hận ốc cập ô (ghét lây), nhiều năm qua rồi, thứ cảm giác ghét bỏ này đã sớm trở thành thói quen.

Hắn thở dài nói, “Điện hạ, thần không tiện ở trong cung lâu, giờ cũng nên cáo lui. Ngày mai nếu trời đẹp lên, ngài hãy ra ngoài giải khuây một chút.”

“Ừ, ta sẽ!” Chu Đường ngẩng đầu cười.

“Giải khuây một chút” chính là để che mắt người ta, Lạc Bình không nói rõ, nhưng sao y lại có thể không hiểu ý tứ của tiểu phu tử được, ngày mai tất nhiên y sẽ đến Tảo Hà Hiên tìm hắn.

Chu Đường lấy dây thừng đỏ buộc vào Thỏ ngọc ôm trăng rồi đeo lên cổ, ủ ấm nó là có thể ngửi được một đợt mùi hương thơm ngát như gần như xa.

Hương thơm kia tựa hồ còn có tác dụng an thần, một đêm này y ngủ cực kỳ ngon.

Trong mộng, y mơ thấy giờ Ngọ hôm sau, y ở Tảo Hà Hiên nhất thời ham ngủ, lúc mơ màng tỉnh lại, chớp chớp mắt thấy tiểu phu tử đang ngồi đọc sách bên cạnh mình. Trên bàn có một chén trà xanh và một viên bánh nếp, ngoài cửa sổ là hồ sen sóng sánh xinh đẹp, khuôn mặt nhìn nghiêng của người nọ toả ra vầng sáng dịu dàng.

Ngày hôm sau, quả nhiên trời trong.

________________________________________

Lạc Bình bước tới Tảo Hà Hiên, xa xa trông thấy Chu Đường ngồi chơi bên hồ sen, bất giác có điểm dở khóc dở cười, bảo y giải sầu, y đúng thật liền chạy đến giải sầu, còn không sợ người khác nhìn thấy rồi mang ra tán chuyện?

Tiến tới hai bước, Lạc Bình đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn đã nhận ra cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.

Hắn thấy Chu Đường lấy tay chấm vào nước, viết chữ lên mặt đất. Hắn thậm chí còn đoán biết được y đang viết chữ gì.

“Điện hạ.” Hắn gọi.

Cảnh tượng trong mơ tiếp tục diễn ra, Chu Đường quay đầu cười với hắn, “Tiểu phu tử, ngươi tới rồi.”

Nhìn khuôn mặt tươi tắn tràn đầy tín nhiệm, Lạc Bình vất vả sắp xếp lại cảm xúc, bước qua hỏi y, “Làm gì thế?”

Chu Đường nghiêng mình tránh cho hắn xem, “Luyện chữ.”

Vết nước trên đất còn mới, phản xạ ánh mặt trời lóng lánh, nét viết gọn gàng, tạo thành hai chữ nghiêm chỉnh mà thanh tú —-

Giang sơn.

Đáy mắt Lạc Bình dao động. Hai chữ này và hai chữ trong trí nhớ của hắn hoàn toàn khác biệt.

Ở đời trước, khi Chu Đường viết hai chữ này thì y vẫn đang còn là một tiểu thất học, nét viết xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt hình dáng, nhưng tại lúc này đây, y đã có thể viết ra “Giang sơn” đẹp đến như vậy.

Lạc Bình xem xong, mặt không biến sắc vốc nước hồ dội lên hai chữ kia, để chúng hoà làm một rồi biến mất không còn.

“Tiểu phu tử, ngươi làm gì thế? Ta viết không đẹp sao?” Chu Đường không hiểu ý hắn.

Lạc Bình nhìn y nói, “Điện hạ, lời của ta lúc này, ngươi nhất định phải nhớ cho thật kỹ.”

Chu Đường thấy hắn trịnh trọng, vội vàng gật đầu, “Ừ.”

“Từ nay về sau đừng đàm luận giang sơn xã tắc trước mặt người khác, ít nhất trước khi ngươi có thể xuất cung tự lập, không được cùng bất luận kẻ nào nói chuyện ‘Giang sơn’, bao gồm cả ta nữa…” Thấy Chu Đường muốn hỏi, hắn khoát tay nói, “Không được xen ngang, trước tiên hãy nghe ta nói hết.”

Chu Đường đành phải ngậm miệng, nhưng hiển nhiên không phục.

Lạc Bình thở dài, “Ngươi không rõ, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe. Hoàng thượng có bảy con trai và một cháu trai, hiện giờ Thái tử còn chưa định, các Hoàng tử đã trưởng thành đều mượn sức của đại thần trong triều, ai cũng có binh lực riêng, các Hoàng tử chưa trưởng thành cũng đang rất cố gắng lấy lòng Hoàng thượng, Chu Hành còn được sắp xếp ở tại Triêu Dương Cung. Nhiều người mơ ước giang sơn Đại Thừa như vậy, ngươi cảm thấy với thế lực của ngươi, có thể sống trong trận lũ này được bao lâu?”

“Ta biết ngươi tố chất thông minh, biết ngươi khác hẳn những Hoàng tử kém cỏi khác, cũng biết ngươi mang trong lòng thiên hạ. Nhưng hiện tại giang sơn đối với ngươi là điều cấm kỵ, nó cách ngươi không xa, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được vội vã muốn chạm vào nó, trước mắt chuyện ngươi nên làm là giấu mình đi.”

“Ta không hiểu,” Chu Đường nhịn không được nói, “Nếu ta không kém cỏi so với người khác, tại sao ta không thể chạm vào thứ ta muốn? Ta cần phải chứng minh cho Phụ hoàng xem, ta là đứa con có thể khiến cho Người tự hào, ta không phải phế vật vô tích sự! Hai ngày trước không phải ta đã thành công sao? Phụ hoàng nói kế sách trị quốc của ta rất chính xác, còn nhìn ta bằng đôi mắt khác xưa!”

“Chuyện này là lỗi của ta,” Lạc Bình nói, “Ta rất hối hận vì không sớm nói cho ngươi, hiện tại những thứ ta dạy ngươi không thể khoe ra được, hơn nữa càng không thể để lộ trước mặt Phụ hoàng và các hoàng huynh của ngươi. Nếu ngươi vẫn là một Hoàng tử vô tích sự, bọn họ sẽ không cảnh giác với ngươi, ngươi sẽ có nhiều thời gian hơn để bồi đắp vây cánh cho chính mình.”

“Ý của ngươi là muốn ta giả ngu mà sống?”

“Đúng vậy, trước mặt Phụ hoàng cùng hoàng huynh ngươi, không được lộ ra nửa điểm tài năng, phải chờ tới khi thời cơ đến.”

“Thời cơ? Thời cơ gì?”

“Một thời cơ có thể mang lại cho ngươi tự do.”

Chu Đường hừ lạnh một tiếng, “Tự do? Sinh ra trong hoàng tộc, làm sao còn có cái gọi là tự do? Hơn nữa, ai biết thời cơ kia khi nào thì đến? Vạn nhất nó không tới, chẳng lẽ ta phải giả làm phế vật cả đời sao?”

Lạc Bình nói, “Điện hạ, xin hãy tin tưởng ta, thời cơ nhất định sẽ đến.”

Chu Đường liếc nhìn hắn, “Vì sao ngươi chắc chắn như vậy? Ngươi có thể biết trước tương lai sao?”

“Ta không thể, nhưng ta rất vững tin, rồi ngươi sẽ trở thành quân vương của Đại Thừa, giang sơn Đại Thừa, sớm hay muộn cũng sẽ là của ngươi.”

“Lời như thế mà ngươi cũng dám nói lung tung sao?! Ngươi không phải vừa bảo đó là điều cấm kỵ à?!” Chu Đường phát hoảng, người này rõ ràng còn điên cuồng ngang ngược hơn cả y, vậy mà còn dám thẳng toẹt quở trách y nữa!

Lạc Bình cười nhẹ, chấm ngón tay vào nước, một lần nữa viết hai chữ trên mặt đất.

Chu Đường.

Hắn nói, “Điện hạ, rồi sẽ có ngày đó, làm cho tên của ngài trở thành điều cấm kỵ trong toàn dân thiên hạ, đó là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời của Lạc Bình.”

Nhìn thấy sự kiên định dịu dàng tận sâu trong đáy mắt Lạc Bình, Chu Đường cảm thấy trái tim mình đập nhanh quá, máu nóng trong cơ thể như thiêu như đốt, đập vào màng nhĩ, vù vù vang ở bên tai.

Suy nghĩ trong đầu y kỳ thực lại rất đơn giản.

Không vì cái gì khác, chỉ vì một người này, y muốn chính mình cầm giang sơn trên tay.

“Tiểu phu tử, vậy ngươi sẽ luôn ở bên cạnh ta chứ?” Y hỏi.

“Ta sẽ dùng hết toàn lực để phụ tá ngài.” Lạc Bình trả lời.

Rõ ràng là đáp án trốn tránh câu hỏi của mình, chẳng hiểu vì sao, Chu Đường không vừa lòng lắm.

“Được rồi, điện hạ, đi học bài thôi. Ta lấy tiêu chuẩn Đế sư (thầy giáo của Hoàng đế) để đánh giá chính mình, không nghiêm khắc một chút là không thể được.”

Chu Đường theo hắn đi vào Tảo Hà Hiên, miệng châm chọc nói, “Đế sư? Đế sư sẽ mặc kệ Hoàng đế tương lai một xó, mình thì uống trà đọc sách sao? Đế sư sẽ một mình ăn sạch điểm tâm sao? Đế sư sẽ một ngày chỉ dạy một canh giờ, còn lại bắt phải tự học hết cả sao? Đế sư sẽ tự tiện quyến rũ cung nữ cô đơn sao?”

“… Điện hạ, sao ngài lảm nhảm nhiều lời thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện