Dưỡng Nữ Thành Phi

Quyển 2 - Chương 36



Edit: Nhan Nhan

Beta: Khánh Linh

"Hay là... Cửu vương gia ngồi chung cùng cựu thần?" một giọng nói đường đột truyền vào tai mọi người.

Mọi người quay đầu lại nhìn, xem ai dám giải vây cho Cửu vương gia ở trước mặt Hoàng Thượng. Doãn Thái Úy mặc triều phục màu xanh lá, gương mặt già nua treo nụ cười không đổi, không hề tỏ vẻ khiếp đảm chút nào khi đối mặt với ánh mắt của mọi người.

Triều đình phân hóa thành lưỡng cực, tuy bên ngoài không nói Doãn Thái Úy là vây cánh của Cửu vương gia, nhưng bằng vào quan hệ kết thân gia của hai nhà thì có thể khẳng định là cùng chiến tuyến.

"Trong xe Doãn Thái Úy còn chỗ cho người khác ngồi sao?" Tịch Khánh Lân nhíu mày. Chỉ cần ai có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra uy hiếp trong câu hỏi đó.

Để giảm bớt lượng xe ngựa, có rất nhiều đại thần và hoàng tộc chọn ngồi chung xe ngựa, cho nên muốn dọn ra một chỗ trống thì cũng có chút khó khăn.

Cho dù trên triều đình có đối nghịch đến thế nào với Tịch Khánh Lân đi chăng nữa, Doãn Thái Úy xét cho cùng vẫn là một thần tử, thân phận địa vị đều thấp hơn đối phương. Lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, lão há có thể không nghe hiểu ý cảnh cáo trong lời nói kia hay sao.

Bên cạnh lúc này có một nam tử trung niên đi ra, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là người trong hoàng thất.

"Doãn Thái Úy, xe ngựa của chúng ta đã ngồi đầy, nếu lại thêm một người nữa thì sẽ quá nặng, con ngựa sẽ kéo không nổi."

Lập tức có mấy thanh âm cùng rối rít phụ họa ý này.

Xem ra những người này đều đứng bên phe Hoàng bá bá.

Nụ cười của Doãn Thái Úy trở nên cứng đờ.

Mạn Duẫn chỉ cần nhìn sắc mặt lão liền đoán được ngay rằng mấy người kia rất có thể là đang nói dối. Chắc là vẫn còn có chỗ trống, chẳng qua những người này không muốn để cho Phụ Vương ngồi thôi.

Tịch Mân Sầm vẫn giữ thần sắc thản nhiên, nhàn nhạt nhìn người của hai phe giằng co, tựa hồ như chuyện này chẳng phải do hắn mà ra.

"Các ngươi thương lượng xong chưa? Nếu không tiếp tục gấp rút lên đường, chờ thái dương lạc sơn rồi chúng ta còn chưa đuổi tới Triêu Dương Sơn nữa đấy." Thanh âm của Tịch Khánh Lân đã xen lẫn chút tức giận, uy nghiêm lên tiếng.

Các đại thần đang thảo luận không ngớt liền lập tức ngậm miệng.

Tịch Khánh Lân quay đầu, nhìn về phía Tịch Mân Sầm: "Cửu hoàng đệ, ngươi cảm thấy nên làm sao bây giờ?"

Mũi nhọn đã chỉa thẳng hướng Tịch Mân Sầm. Tịch Mân Sầm híp mắt, cao giọng: "Các ngươi đi trước, bổn Vương sẽ nghĩ biện pháp theo kịp."

Mạn Duẫn kéo lấy vạt áo Tịch Mân Sầm, chẳng biết Phụ Vương có tính toán gì không, chứ chẳng lẽ thật sự đi bộ tới núi Triêu Dương à?

Tịch Khánh Lân cười ra tiếng, "Cũng may Cửu hoàng đệ vẫn còn biết lấy đại cục làm trọng. Vậy trẫm mang mọi người đi trước. Nhất định phải đuổi tới trước khi mặt trời lặn đấy. Nếu không, bỏ lỡ tế điện, tổ tiên sẽ tức giận."

Nét cười này giống như đang tuyên bố Tịch Khánh Lân thắng một ván.

Mặc dù biết Hoàng bá bá đang diễn trò, Mạn Duẫn vẫn cảm thấy xốn mắt.

"Đợi chút." Tịch Mân Sầm đột nhiên giơ tay, ngăn bọn thị vệ đang chỉnh đốn lại đội ngũ lần nữa, vỗ vỗ lên vai Mạn Duẫn, "Hoàng huynh, chắc ngươi không ngại mang theo nữ nhi của bổn Vương chứ? Duẫn nhi còn nhỏ, nếu phải đi bộ thì thân thể khẳng định sẽ không chịu nổi."

Lý do này tốt vô cùng, bởi dù gì Mạn Duẫn vẫn được coi như là một Quận Chúa, vừa nhỏ tuổi lại quen sống an nhàn sung sướng, nếu thật sự đi bộ một quãng đường dài như vậy thì nhất định sẽ mệt lả.

Tịch Khánh Lân là Vua của một nước, sao có thể so đo cao thấp với một đứa bé được, huống chi đứa bé này lại là cháu gái có liên hệ máu mủ? Để tỏ vẻ rộng lượng, hắn nhất định phải đồng ý yêu cầu này.

"một khi đã vậy, Tiểu Quận Chúa vào xe ngựa của Trẫm đi, chắc hẳn các xe khác cũng không chen thêm được người đâu." Tịch Khánh Lân ngoắc tay nói, chân mày hơi nhăn lại.

không hổ là người lớn lên trong hoàng cung, người sau tài hoa hơn người trước, diễn xuất còn tốt hơn cả diễn viên chuyên nghiệp. Mạn Duẫn có hơi mặc cảm, đứng ở bên cạnh Tịch Khánh Lân.

Xe ngựa có khắc hai con rồng vàng kim huy hoàng rực rỡ, cũng hết sức uy nghiêm. Bên trong xe phủ lông thượng hạng, chẳng những ấm áp mà còn vô cùng mềm mại. Chính giữa có cái bàn nhỏ, phía trên để hai đĩa bánh ngọt. Trong lúc xe ngựa lay động vì di chuyển, hai cái đĩa thế mà lại không hề nhúc nhích, bánh ngọt bên trong cũng không có văng ra.

Mạn Duẫn nhìn mấy lần, không nhịn được đưa tay đẩy cái đĩa một chút.

Tịch Khánh Lân toét miệng cười, "Đây là bàn được làm từ nam châm, cái đĩa cũng dùng chất liệu này. Cho dù đường đi có xóc nảy đến đâu đồ vật bên trong cũng sẽ không văng ra.”

Mạn Duẫn ngước mắt lên. Nét tươi cười của Hoàng bá bá lúc này rất thật tâm. Mạn Duẫn chuyển động cái đĩa mấy vòng, phát hiện thật sự không thể xem thường trí tuệ của cổ nhân, họ biết lợi dụng nguyên lý nam châm hút lẫn nhau.

Mạn Duẫn trầm tư một lúc, cố ý nhìn hắn, con ngươi đảo một vòng như muốn nói cái gì nhưng lại không tiện mở miệng, rồi cuối cùng vẫn không áp chế nổi lòng tò mò, hỏi: "Hoàng bá bá, ngươi không sợ Phụ Vương cướp lấy vương vị sao?"

Phụ Vương cầm trọng binh trong tay, lại thêm dạo này có Doãn Thái Úy giúp đỡ nên kết giao thêm không ít văn thần trong triều, thế lực lại lớn gấp đôi lúc trước. Nếu Phụ Vương muốn giành ngôi vị hoàng đế thì chỉ cần cố gắng một chút thì tuyệt đối dễ như trở bàn tay.

Mạn Duẫn vẫn nghĩ không thông điểm này. Tại sao Tịch Khánh Lân lại có thể để mặc cho Phụ Vương kết giao quyền quý ngay dưới mắt hắn mà không chút nào ngăn trở? Cho dù là diễn trò, hắn cũng không nên phóng túng như vậy chứ? Ngộ nhỡ Phụ Vương thật sự có lòng mưu nghịch, hắn sẽ hoàn toàn khó lòng mà phòng bị.

Như nghe được chuyện gì rất buồn cười, Tịch Khánh Lân càng cười vui vẻ hơn, "Trong toàn bộ triều đình, bất luận kẻ nào cũng đều có khả năng mưu nghịch, nhưng chỉ có một người sẽ mười phần là không. Đó chính là Cửu Hoàng đệ của Trẫm."

Đôi mày thanh tú của Mạn Duẫn khẽ cau lại. Nhất định giữa Hoàng bá bá và Phụ Vương có chuyện gì đó mà nàng không biết.

"Biết tại sao không?" Tịch Khánh Lân tiếp tục hỏi.

Mạn Duẫn thành thật lắc đầu.

Tịch Khánh Lân chỉ vào long bào đang mặc trên người, nói từng chữ một: "Bởi vì kiện áo choàng này vốn là của Cửu Hoàng đệ."

Mạn Duẫn trợn to mắt kinh ngạc. Sao lại thế? Vì sao Phụ Vương chưa bao giờ nhắc qua chuyện này với nàng?

một con rồng thêu bằng chỉ kim tuyến vàng phủ khắp long bào, thân mình uốn lượn chung quanh từng tầng mây. Vô cùng tôn quý, giống như vương giả giữa thiên địa.

"Vậy tại sao người lên ngôi lại là Hoàng bá bá mà không phải là Phụ Vương?" Giọng Mạn Duẫn có hơi gấp gáp. Tin tức này khiến cho nàng khiếp sợ, cảm xúc khó có thể ổn định ngay lập tức.

Chẳng lẽ là Hoàng bá bá đã dùng mưu kế hại Phụ Vương, làm cho Phụ Vương mất đi ngôi vị hoàng đế? Mạn Duẫn nhìn về phía hắn, ánh mắt trở nên tối tăm khó dò.

Tịch Khánh Lân nhìn ra thay đổi của Mạn Duẫn, vội vã khoát tay: "Ngôi vị Hoàng đế này không phải Trẫm dùng mưu đoạt tới, mà là bị người ta quăng lên. Ngươi cho rằng ngôi vị Hoàng đế này ai cũng đều muốn ngồi sao?"

Nghe giọng điệu của Hoàng bá bá, chẳng lẽ ngôi Hoàng đế này hắn cũng không thiết?

Thu hồi ánh mắt hoài nghi, Mạn Duẫn ngồi an ổn lại. Trước đó thật sự là nàng đa nghi mà không suy nghĩ kỹ. Nếu ngôi vị Hoàng đế thật sự là Hoàng bá bá cướp được thì chắc hẳn quan hệ giữa Phụ Vương với hắn tuyệt đối sẽ không hòa hợp như vậy.

"Hoàng bá bá, ngươi đừng chọc thèm người khác. nói một câu, dừng một câu kiểu này có khi đến núi Triêu Dương rồi ngươi còn chưa nói xong."

Tịch Khánh Lân gật đầu: "Trẫm nói cho ngươi biết trọng tâm vậy. Lúc Tiên hoàng còn tại thế nhìn trúng người kế vị không phải là Trẫm, mà là Cửu hoàng đệ. Ông ấy thậm chí còn hạ rất nhiều thánh chỉ phong Cửu hoàng đệ làm Thái tử, nhưng khi tới tay Cửu hoàng đệ đều bị hắn đốt sạch. Kẻ có can đảm thiêu hủy thánh chỉ khắp thiên hạ này sợ cũng chỉ có một mình hắn. Ai mà không muốn có được thiên hạ, mà hắn hết lần này tới lần khác đều không có hứng thú." Tịch Khánh Lân thở dài một tiếng đầy hối tiếc, như tiếc hận sao Tịch Mân Sầm không nhận lấy gánh nặng này cho rảnh nợ.

Mạn Duẫn yên lặng lắng nghe, thầm nghĩ, đây đúng là tính cách của Phụ Vương. Thiên hạ này không có nhiều điều gì đó có thể khiến cho hắn hứng thú.

"Trước khi chết, Tiên hoàng còn không chịu hết hy vọng, cứng rắn truyền ngọc tỷ cùng ngôi Hoàng đế cho Cửu Hoàng đệ. Mãi đến khi Cửu hoàng đệ tiếp nhận lấy thì mới trút hơi thở cuối cùng." nói tới chỗ này, Tịch Khánh Lân tức giận đến có hơi cà lăm, "Trẫm còn tưởng rằng Cửu Hoàng đệ chịu đón nhận nhất định là vì cảm động trước sự chấp nhất của Tiên hoàng, liền kích động đến tiến lên bắt lấy tay hắn không ngừng nói lời chúc mừng. Nào ngờ, hắn chỉ ném cho trẫm một ánh mắt lạnh, rồi sau đó nhét ngọc tỷ vào trong tay trẫm, quăng một câu ‘vật này ngươi giữ. Đừng quên, ngươi thiếu trẫm một cái nhân tình!’

“Người biết sự thật này không có mấy ai, và đều là những đại thần đã cùng vào sinh ra tử với Tiên hoàng, tuổi tác cũng không chênh với Tiên hoàng là bao, nên chỉ qua mấy năm thì đều quy tiên. Cho nên chuyện này vẫn gạt mọi người, không có ai biết.”

Tịch Mân Sầm từ trước đến giờ nói được là làm được, đem ngọc tỷ ném xong thì chẳng thèm quan tâm chính sự một chút nào. Cho đến khi đại thần trong triều không ngừng thúc giục phải mau đăng cơ chứ nếu không sẽ dao động nền tảng quốc gia, Tịch Khánh Lân liền tâm không cam tình không nguyện bị đẩy lên ngôi vị Hoàng đế.

Từ đầu đến cuối, tất cả các chiếu thư Tiên hoàng hạ chỉ trước khi chết đều chỉ truyền ngôi cho Tịch Mân Sầm.

Khóe miệng Mạn Duẫn co giật, nhủ bụng, thế này là sao? Hoàng bá bá làm Hoàng đế nhiều năm như vậy chẳng qua cũng chỉ là hữu danh vô thật.

"Cái chức Hoàng đế này, Trẫm làm mà khổ không nói nên lời a."

So với làm Hoàng đế, Tịch Khánh Lân muốn làm nhàn tản Vương Gia hơn, cả ngày có thể vui chơi giải trí, làm thơ đánh cờ.

"Lúc mới vừa tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, đống tấu chương chất chồng như núi kia ép trẫm đến thở không nổi. Mỗi khi hở ra được một khắc, Trẫm liền khuyên Cửu Hoàng đệ mau chóng nhận lại ngôi vị Hoàng đế này đi. Nhưng hắn thì hay rồi, vốn đã rất vất vả mới vứt bỏ được củ khoai lang phỏng tay này nên sao mà có thể tiếp nhận lại đâu? Thế là hắn cầm giấy bút lên, múa bút viết xuống chiếu thư truyền ngôi, quăng ngôi vị Hoàng đế trên đầu trẫm, hoàn toàn cắt tuyệt mọi mong ước của Trẫm." Tịch Khánh Lân cắn răng nghiến lợi, hận không thể liều mạng với Tịch Mân Sầm.

Nhưng hắn chẳng qua chỉ là một văn sĩ tay trói gà không chặt, nếu thật sự đánh nhau với Cửu Hoàng đệ thì người ta chỉ cần một tay là có thể đánh hắn ngã lăn quay.

Vốn là một món ngon chạm tay có thể bỏng, thế mà đến phiên hai huynh đệ nhà này thì ai cũng muốn ném cho người kia.

Hoàng đế đời trước của Phong Yến quốc không phải là Tiên Hoàng, mà là Phụ Vương? sự thật này đúng là ngoài dự liệu. Đây là đại sự liên quan đến việc truyền ngôi, cho dù không có mấy người biết, nhưng trong gia phả nhất định sẽ có ghi chép.

"Còn muốn hỏi thêm gì không?" Tịch Khánh Lân nâng chung trà lên, uống một hớp, giảm bớt cơn khát trong miệng.

Mạn Duẫn cẩn thận nghĩ nghĩ, "Có phải Hoàng bá bá sai tiểu thái giám bỏ thuốc con ngựa không?"

"Bỏ thuốc? Ý ngươi nói là hai con ngựa vừa rồi?" Nghe hỏi vậy, Tịch Khánh Lân hơi sững sờ, hỏi ngược lại.

"Chẳng lẽ không đúng?" Mạn Duẫn nhíu mày, suy nghĩ càng thêm sâu xa.

"Dĩ nhiên không phải. Quả thật có định làm thế, nhưng Cửu Hoàng đệ nói nên chờ đến khi đi được một nửa lộ trình thì sẽ trực tiếp dùng cục đá đánh ngựa què chân." Như vậy vừa bớt việc, lại không dễ bị người khác phát hiện.

Như vậy hiển nhiên việc con ngựa bị bỏ thuốc xuất phát từ tay người khác.

"Bất kể thế nào, tóm lại khâu này không bị thay đổi. Về phần là ai bỏ thuốc, chúng ta cũng chẳng cần quan tâm." Tịch Khánh Lân cầm bánh ngọt lên đưa cho Mạn Duẫn, ý bảo nàng chớ phiền não làm gì, cứ ăn trước để lấp đầy bụng đi đã bởi họ còn cách núi Triêu Dương Sơn một khoảng rất xa.

Nhớ tới những lời trao đổi của mấy cô công chúa lúc tại cửa thành, hay là việc này do các nàng làm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện