Chương 27: - Hừ hừ hừ
"..."
Lâm Thu Đồng nghĩ thầm, mặt mũi của lão nhân gia cô lớn quá nhỉ, dựa vào cái gì cô muốn thì tôi phải ở lại? Tô Tú mới là sếp tôi, cô chỉ là khách hàng mà thôi.
"Lời mời này, chúng tôi rất lấy làm vinh dự, chỉ sợ làm phiền đến cô thôi."
Diệp Tu vẫn kiên định, Lâm Thu Đồng đành phải đi theo hai người họ. Đến cái nơi gọi là quán ngon, nhưng Lâm Thu Đồng lại thấy, tài nghệ chỗ này chẳng bằng một nửa Thẩm Cảnh Nhiên. Trong buổi ăn, hơn phân nửa thời gian đều là Tô Tú trò chuyện với Diệp Tu, Lâm Thu Đồng lúc ăn cơm cũng không thích nói chuyện, lúc ở cùng Thẩm Cảnh Nhiên họa may mới có tâm trạng nói vài câu, đổi lại người khác, cô dứt khoát yên lặng đến cuối buổi. Diệp Tu vài lần quét mắt qua, lần nào cũng chỉ thấy đôi mi Lâm Thu Đồng vẫn nghiêm túc như khi làm việc không thì yên lặng tặng cho cô độ cong môi không mấy thiện cảm, có điều dáng dấp ưa nhìn đúng là sự thật không thể chối cãi, cho nên cô không nhịn được nhìn thêm vài lần. Buổi chiều trước khi buổi chụp ảnh kết thúc, Diệp Tu vẫn định tìm Lâm Thu Đồng trò chuyện, đến cạnh chiếc ghế Lâm Thu Đồng đã từng ngồi, mới phát hiện Lâm Thu Đồng đã mang máy chụp ảnh rời đi lúc nào, ngay cả câu chào cũng không có.
"Nhiếp ảnh Lâm, đúng là ra về dứt khoát thật."
Lâm Thu Đồng vừa về công ty chưa được bao lâu, liền nhận được tin nhắn của Diệp Tu, Lâm Thu Đồng không cho số, ai dám lấy số cô cho người khác vậy. Suy nghĩ Tô Tú rất xem trọng công ty này, Lâm Thu Đồng vẫn là nhắn hồi đáp: Nếu trong công việc tôi có chỗ nào sơ sẩy, xin hãy trực tiếp báo tôi biết nhé.
"Có sơ sẩy gì đâu, nhưng mà, hình như cô đã để quên món đồ gì đó thì phải."
Diệp Tu trả lời, Lâm Thu Đồng suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra mình đã để quên thứ gì. Trò chơi nhắn tin này quả thật quá lãng phí thời gian, Lâm Thu Đồng dứt khoát nhắn lại: Cô Diệp à, chẳng hay tôi đã để quên món gì vậy.
"Haha, vậy đợi cô nhớ ra, tôi sẽ trả nó lại cho cô."
Diệp Tu cố ý làm ra vẻ huyền bí khiến Lâm Thu Đồng rất không ưa, cho nên, cũng không reply lại.
Sắp tan làm, Lâm Thu Đồng dọn dẹp chuẩn bị ra về, đến trước quầy chào từ biệt Tô Tú lúc ra cửa thì gặp Tô Hà, vẫn trang điểm diêm dúa lòe loẹt như thế, vẫn cái điệu ai cũng vẫy tay từ biệt, ỏng ẹo nói.
"Hẹn gặp lại nhé."
Lâm Thu Đồng nghe thấy mà chân mày nhíu chặt, toàn thân Tô Hà đều toát lên hơi hướng "tôi là người bất lương đây", Lâm Thu Đồng cũng chẳng dân lành gì cả đâu, nhưng nếu phải so với Tô Hà, cô cảm thấy bản thân mình tuyệt đối dân lành hơn cổ.
Tô Hà chỉ lo vẫy tay, vừa vẫy vừa nghiêng đầu đi, xém chút đã đâm vào người Lâm Thu Đồng. Lâm Thu Đồng né tránh, cau có nhìn Tô Hà, gò má Tô Hà ửng hồng, cho thấy đã uống nhiều rượu, mềm nhũn nói.
"Ồ! Tiểu Đồng Đồng đấy à!"
Lâm Thu Đồng nghe mà tê hết cả da đầu, cô không quen Tô Hà gọi cô như vậy, cũng không quen cổ nói chuyện mềm oặt như thế, hơn nữa còn dán lại thiệt gần. Thân thể Tô Hà có chút lay động, mắt thấy cả người cổ sắp đổ xuống, Lâm Thu Đồng vẫn là đưa tay ra đỡ, hỏi.
"Cô đến tìm Tô Tú?"
"Thì sao! Tui tìm em tui, bộ hông được hả?"
Lời nói rất gây sự.
"Tui nói cô biết, cô tránh xa em gái tui ra nha! Hừ!"
Tô Hà gào xong lại lắc lắc thân mình tiến vào trong, Lâm Thu Đồng không thèm nói lại liếc nhìn bóng lưng Tô Hà, sau đó rời đi.
Lúc Lâm Thu Đồng đi ngang tập đoàn Cảnh Trí, bước chân lại chậm lại, hy vọng có thể nhìn thấy bóng người quen thuộc, nhưng mà, không được như nguyện, Lâm Thu Đồng cũng chỉ đành ngoan ngoãn về nhà.
Cuộc sống một mình, cô từng rất muốn, bây giờ có được lại luôn cảm thấy như mất mát thứ gì, Lâm Thu Đồng lên Weibo xem CC có động tĩnh không, cái mới nhất là: Tôi vẫn đang cố gắng để có thể ở bên em, tới lúc tôi được giải thoát rồi, tôi sẽ tới tìm em.
Nếu đổi lại trước đây, Lâm Thu Đồng sẽ vì những lời này mà dương dương tự đắc, cũng không chỉ định là viết cho ai, để vậy Lâm Thu Đồng có thể giả tưởng là đang viết cho cô. Có điều, Lâm Thu Đồng bây giờ, không ưa làm mấy chuyện này nữa, cô đã biết đó là chuyện dối mình gạt người, hơn nữa, đối với CC, hình như đã lâu lắm cô cũng không còn nghĩ đến cổ.
Đêm cũng khuya, Lâm Thu Đồng ngồi bên cửa sổ vẫn không ngủ được, ở trong thành phố không thể thấy được các vì sao, ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà nhìn từ xa tựa như những viên đá quý được khảm lên màn đêm, đèn trong phòng Thẩm Cảnh Nhiên có thể nào cũng là một trong số những viên đá quý ấy.
Thời điểm Lâm Thu Đồng phát hiện mình mất đồ, là lúc cô đeo máy chụp hình lên cổ, dây đeo máy chụp ảnh của cô vốn được gắn một cái huân chương mặt cười, là lúc cô ở quán cà phê đã tặng Thẩm Cảnh Nhiên một cái.
"Cô Diệp."
"Nhiếp ảnh Lâm hả."
"Món đồ của tôi còn ở chỗ cô chứ?"
"À, cô nhớ ra rồi à, haha."
Diệp Tu cười khẽ qua điện thoại.
"Xem ra là một món vật có ý nghĩa với cô nhỉ."
Phụ nữ có một nửa rất tinh tế tỉ mỉ, một vật nhỏ không tinh xảo mấy lại có thể được mang theo bên mình suốt ngày như vậy, đã nói lên rất rõ nó không hề bình thường.
"Cô xem lúc nào thì tiện, chừng đó tôi ghé qua lấy."
Lâm Thu Đồng không trả lời, món đồ cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cô thích cái mặt cười của nó thôi.
"Vậy ngay bây giờ đi, tôi đang ở quán cà phê X."
Diệp Tu nói, Lâm Thu Đồng trả lời.
"Được."
Quán cà phê X chính là quán mà Lâm Thu Đồng mấy lần gặp Thẩm Cảnh Nhiên, ngay đối diện tập đoàn Cảnh Trí.
Cuối tuần, mà quán cà phê cũng không đông người mấy, Lâm Thu Đồng vừa vào cửa liền nhìn thấy Diệp Tu, Diệp Tu vẫy tay với cô, nhưng Lâm Thu Đồng không hề để ý, ánh mắt cô ngược lại lại bay về bên nọ, Thẩm Cảnh Nhiên đang ngồi cạnh cửa sổ, nói chuyện với một người tóc ngắn, người nọ hình như là người ăn tối lần đó với Thẩm Cảnh Nhiên.
Diệp Tu cũng lướt nhìn theo tầm mắt Lâm Thu Đồng, bỗng thu hồi tầm mắt, đứng dậy, không cao không thấp nói một câu.
"Thu Đồng, ở bên này!"
Giống như cả hai là bạn bè thân thiết với nhau vậy.
Lâm Thu Đồng nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Cảnh Nhiên tự nhiên cũng nghe thấy, cô nhìn theo hướng cô gái ngoắc tay, phát hiện là Lâm Thu Đồng cũng đang đứng đấy nhìn cô, Thẩm Cảnh Nhiên cong nhẹ môi, một nụ cười nhạt trong trẻo cũng xem như là chào hỏi, sau đó lại cúi đầu tiếp tục trò chuyện với người đối diện.
Lâm Thu Đồng còn chưa kịp cười chào đáp lại, ai bảo cô luôn chậm hơn người ta nửa nhịp, Diệp Tu cười hỏi.
"Cô uống gì?"
"Tôi uống nước ép việt quất."
Ngay cả thực đơn Lâm Thu Đồng cũng không xem.
"Món đồ của tôi đâu?"
Diệp Tu cúi đầu lục tìm trong túi, lục hết bửa buổi, cô ngượng ngùng ngẩng đầu nói.
"Xin lỗi nha, tôi nhớ có để nó trong túi xách này, xem ra tôi cầm nhầm túi xách rồi."
"..."
Lâm Thu Đồng có chút thất vọng.
"Không sao, để lần sau vậy!"
Lâm Thu Đồng ngồi đưa lưng về hướng Thẩm Cảnh Nhiên, cho nên lúc Thẩm Cảnh Nhiên rời đi, cô cũng không biết được. Diệp Tu quan sát Lâm Thu Đồng, luôn cảm thấy dáng dấp cổ quá tinh xảo, ngược lại không phải để cô ghen ghét, mà là cảm thấy khiến cô thấy mê mệt, dù có lạnh lùng, nhưng nếu nhìn biểu cảm kia thêm một lúc sẽ thấy có một phần hương vị thô ráp.
"Luôn cảm thấy, tôi đã từng quen biết với cô."
Lâm Thu Đồng bình tĩnh nói.
"Tôi lại không thấy thế."
Một chút mặt mũi cũng không cho Diệp Tu, phương thức làm quen sáo rỗng như vậy, Lâm Thu Đồng gặp không ít.
"Không sao, giữa người với người chẳng phải bắt đầu từ xa lạ à?"
Diệp Tu tốt tính nói.
"Chúng ta rất nhanh sẽ có lần gặp nhau thứ ba nha."
Lâm Thu Đồng không mảy may có một chút mong đợi, cô chỉ muốn lấy lại món đồ thôi, không biết, cái mặt cười đó, Thẩm Cảnh Nhiên có còn giữ không, có lẽ sớm đã ném đi rồi cũng nên, một món đồ ngây thơ như vậy.
"Nếu không việc gì, tôi liền từ biệt trước."
Lâm Thu Đồng đứng dậy, ánh mắt dời đi, bóng dáng Thẩm Cảnh Nhiên cũng chẳng thấy đâu. Lúc Lâm Thu Đồng ra cửa, mới phát giác thời gian cô nghĩ tới Thẩm Cảnh Nhiên càng lúc càng nhiều, lẽ nào cô thật sự đã thích cổ mất rồi? Cái ý niệm này, để trái tim Lâm Thu Đồng đường đường chính chính bắt đầu đập loạn nhịp, mặt cũng theo nóng bừng lên.
Bình luận truyện