Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác
Chương 49: Tình cảm ấm lên
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Một bạch y nam tử chắp hai tay sau lưng nói.
Phía sau lưng hắn, hắc y nhân bịt mặt quỳ trên mặt đất, nói, “Mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng.”
“Ân, lui xuống.” Bạch y nam tử nói.
“Vâng.” Hắc y nhân đứng dậy bay đi.
Bạch y nam tử xoay người lại, trong mắt hiện lên một tia âm tàn.
———————————————-
Ban đêm, A Tài sắp xếp mọi thứ xong xuôi, bước ra thư phòng, bị thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong tiểu viện làm hoảng sợ.
“Ta van ngươi, lần sau đến thì phát ra chút âm thanh nhắc nhở ta.” May mà tim hắn khỏe mạnh.
Triển Cảnh Nham đứng dưới bóng cổ thụ, đi ra, “Dọa ngươi sao?”
“Không nhỏ, sao ngươi luôn đến vào buổi tối?” A Tài tiến lên, ngồi trên ghế đá.
“…… Gần đây khá bận rộn.” Triển Cảnh Nham cũng ngồi bên cạnh hắn.
“Bận rộn chuyện sứ thần?”
Y gật đầu nói, “Có lẽ không thể tới nhiều.”
“Ngạch, không sao.” Công việc này tương đương với công việc tại bộ ngoại giao ở hiện đại, hắn có thể hiểu.
Thấy A Tài không sao cả mỉm cười, Triển Cảnh Nham khẽ thở dài một cái.
A Tài nhìn y, “Sao vậy? Gặp vấn đề?”
Triển Cảnh Nham nhìn phía trước, “Đúng vậy, lần này có lẽ bận rộn cả tháng. Nhưng, có người không để ý chuyện ít khi được gặp nhau……”
Y, đang ủy khuất sao? A Tài vi liễm, “…… Buổi tối, ta rảnh rỗi sẽ đến gặp ngươi?”
Triển Cảnh Nham quay sang, nhìn chằm chằm vào A Tài đang đỏ cả tai, “……Thôi, quên đi.”
“Ngạch?…… A.” A Tài sửng sốt một chút, hắn đến sẽ khiến y thêm phiền toái.
Thấy ánh mắt mất mát của A Tài, Triển Cảnh Nham cười thầm, người này bình thường rất thông minh…… Vì vậy không giải thích, trực tiếp kéo A Tài, dùng khinh công, mang hắn rời khỏi Cao phủ.
Bởi vì cách xa mặt đất, A Tài phải ôm chặt cổ y, hoàn toàn không có hưng phấn khi được bay lên trời, mà chỉ hoảng sợ, quá đột ngột, ít nhất phải cho hắn thời gian chuẩn bị tư tưởng chứ. Hắn không sợ độ cao, kiếp trước vì công tác hoặc huấn luyện, hắn cũng thường xuyên bay tới bay lui. Nhưng đó là máy bay, có chỗ ngồi, có vỏ bọc. Lúc này lại treo trên cơ thể người khác, bình thường hắn thấy Cao Hành sử dụng khinh công, chỉ là chạy nhanh, nhảy cao hơn người bình thường, vừa rồi hắn thấy y thật sự ‘bay’, phản khoa học……. Hắn nhắm mắt lại, trong nội tâm mặc niệm: Đừng té xuống, đừng té xuống.
Triển Cảnh Nham thấy phản ứng của A Tài, cười nhẹ, “Sẽ không té xuống.”
A Tài vùi đầu trong lòng của y, lắc lắc, “Đến thì bảo ta……”
Triển Cảnh Nham không nói thêm gì nữa, nhưng ý cười trong đáy mắt để lộ cảm xúc của y lúc này, “Ta không biết ngươi sợ cao?”
Cảm thấy lòng bàn chân chạm mặt đất, A Tài ngẩng đầu, không thèm để ý Triển Cảnh Nham giễu cợt, “…… Ta không sợ cao.” Hắn chỉ không tin ‘Phản khoa học’.
Triển Cảnh Nham giương mi, cười nhưng không nói.
“…… Ngươi có ánh mắt gì?” A Tài bị y nhìn, không được tự nhiên, hắn thật sự không sợ cao, không phải khoe mẽ.
Triển Cảnh Nham vươn tay ôm hắn vào trong lòng, cúi đầu phong bế miệng hắn.
A Tài mở to hai mắt nhìn, chuyện phát triển có chút ‘Quỷ dị’, đang còn nói vấn đề sợ độ cao cơ mà, “Ngô……” Đột nhiên tăng lực đạo như trừng phạt hắn không chuyên tâm, ngoại vật trong miệng công thành đoạt đất, xâm lược trắng trợn, cùng hắn dây dưa, ý thức dần dần tiêu tán, cảm giác tê liệt đánh tới hai đầu gối, hai chân bắt đầu nhũn ra, hai tay nắm chặt ống tay áo của y, giống như muốn dựa vào nó để chèo chống toàn thân.
Quên mất chức năng của cái mũi, A Tài cảm thấy thiếu khí nghiêm trọng, hắn…… Cần dưỡng khí.
Phát giác đối phương hít thở không thông, Triển Cảnh Nham khẽ kéo khoảng cách, hai tay ôm eo hắn, nhìn hai mắt hắn mơ màng, gò má đỏ ửng, vì hô hấp dồn dập mà ngực phập phồng. Cảnh sắc như thế, làm hầu kết của Triển Cảnh Nham giật giật, miễn cưỡng ngăn chặn dục vọng, bây giờ chưa phải lúc, ít nhất không phải ở đây.
“Ngươi, ngươi muốn ta hết khí mà chết……” Hóa ra hôn môi là phương pháp giết người vô hình tốt nhất. Đợi hắn khôi phục hô hấp, quên đi ngượng ngùng, quên đi cảm giác mất hồn, hắn “Lên án”.
“Ngươi đem cái mũi làm vật trang sức?” Triển Cảnh Nham cười nói.
“……” Ngạch, đại não vội vàng truyền lại sóng điện. Không biết hắn là lính mới sao, chưa học được ‘Cách thức hôn nồng nhiệt’, sao trụ được.
“Di? Đây là nơi nào?” Vội vàng nói sang chuyện khác, muốn hóa giải xấu hổ, A Tài đột nhiên nhớ tới, mình đang ở đất khách.
Triển Cảnh Nham buông tay ra, “Nhà của ta.”
“Nhà của ngươi? Nơi lần trước ta ở không phải nhà của ngươi sao?” Nơi này thoạt nhìn quá ‘…… Bình dân hóa’.
Kỳ thật nói bình dân hóa là hàm súc. Trước mắt chỉ có một loạt phòng bằng cỏ tranh, được rồi, thoạt nhìn kiên cố hơn phòng cỏ tranh, chung quanh là hàng rào tre, cửa gỗ đơn giản. Thấy thế nào cũng không giống chỗ ở của ‘Tam vương gia’.
“Nơi này là nơi ta từng cùng sư phụ học tập.” Triển Cảnh Nham có chút hoài niệm.
“Ngươi không ở trong cung?” Hoàng tử có thể ở ngoài cung sao?
Triển Cảnh Nham lắc đầu, mỗi ngày, lúc người khác ngủ say thì y tới nơi này tập võ, trước lúc mọi người rời giường thì trở lại nội cung. Cầm tay A Tài, đẩy cửa đi vào nhà tranh.
Oa! Thật sự, người không thể nhìn bề ngoài, nhà cỏ cũng không nên xem nhẹ…… Tuy bên ngoài chỉ là một gian nhà cỏ, nhưng trong phòng lại là tường đá, đủ rắn chắc, đao thương bất nhập. Bài trí trong phòng, hắn nghĩ tới một từ ngữ của hiện đại – “Giản lược mĩ”, một bàn bốn ghế… Hết.
“Sao ngươi không mang bàn trong vương phủ tới?” Trống không như vậy ……
“…… Chiếm diện tích.”
A Tài cảm thấy khóe miệng co rút, phòng gần 30 mét vuông, thêm một cái bàn…… Chiếm diện tích? A Tài quay đầu nhìn Triển Cảnh Nham, trong mắt tràn đầy thông cảm.
Triển Cảnh Nham khó hiểu, ánh mắt ‘Thông cảm’ này, “Sao vậy?”
A Tài im lặng vài giây, sau đó nói, “Con mắt có vẻ rất lớn, nhưng tầm nhìn nhỏ.”
“Sao phòng này lại trống không?” A Tài hiếu kì nhìn một gian phòng bên trái, phát hiện trong phòng không có cái gì, vườn không nhà trống sao?
“Không có người ở, cho nên để trống.” Triển Cảnh Nham nói.
A Tài cảm thấy, thậm chí cái mũi cũng co rút hai cái, nếu như nó có thể co rút, “Ngươi, và sư phụ ở cùng một chỗ?”
Triển Cảnh Nham thấy biểu tình khó hiểu của hắn, cười nói, “Đương nhiên không phải.”
“A? Ngươi, như vậy……?” Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được từ thích hợp, đành nói, “Dĩ thiên vi cái, dĩ địa vi lư.” (Theo ta hiểu là, xem trời là chăn, xem đất là gối)
“…… Phòng của ta ở bên phải.”
“A? Hóa ra, ngủ nơi hoang dã là sư phụ của ngươi.” Đồ đệ này…… Thổ Đậu chắc chắn không làm như vậy.
Lần đầu tiên Triển Cảnh Nham có ý nghĩ, muốn nghiên cứu cảm xúc trong đầu hắn một phen, “…… Sư phụ ta không ngủ ở đây.”
“A? Ngươi và sư phụ học tập ở đây cơ mà?” Hắn hồ đồ.
“Đúng, nhưng dạy hết hắn sẽ rời đi.” Triển Cảnh Nham giải thích.
“Ngạch, lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tuổi.”
“……” A Tài nhịn không được vỗ vỗ vai của y, như là an ủi, như là cổ vũ, cuối cùng nói, “Ngạch, cơ hội này không phải ai cũng có.” Hài tử đáng thương……
“……”
——————————————–
Để làm một tiên sinh ‘Xứng chức’, Cao Hành quyết định thỉnh giáo đại ca của hắn, nên dạy học như thế nào?
“Dạy học? Dạy học ta không biết, dạy võ, có thể.” Cao Vấn đáp.
Vì vậy hắn lại đi tìm Cao Chí, “Dạy học thế nào, rất đơn giản. Ngươi tìm vài bài thơ có ý nghĩa, đọc trước một lần, sau đó giải thích nghĩa từng câu, cuối cùng giảng giải suy nghĩ mà bài thơ đó muốn biểu đạt, thế là được.”
Cao Hành cảm thấy rất có lý, vì vậy nửa đêm chưa ngủ, lục lọi thư phòng một trận, chọn tới chọn đi, cuối cùng chọn được bài thơ hắn cảm thấy không tệ, “Ân, ngày mai giảng cái này.” Vừa nghĩ tới thái độ từ ghét bỏ đến sùng bái của Thổ Đậu, hắn cao hứng ngủ không yên, kết quả, không ngủ được.
Ngày thứ hai, hắn vì ngủ không đủ, hai mắt đầy tơ máu ngồi đối diện Thổ Đậu.
Thổ Đậu thấy bộ dáng của Cao Hành, rụt cổ, có phải lời nó nói hôm qua làm hắn mất hứng, tức giận một đêm khiến hai mắt đều đỏ, hắn có giáo huấn nó hay không?
Lúc Thổ Đậu lo lắng cho an nguy của mình, Cao Hành cũng lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Khụ……” Thanh giọng.
Thổ Đậu sợ tới mức hai tay quy củ đặt trên đầu gối, sống lưng cũng cố gắng thẳng tắp, rất sợ chọc giận hắn.
“Vậy, hôm nay chúng ta giảng……”
Cao Hành rất thoả mãn nhìn biểu hiện của Thổ Đậu, [Hắn nói một câu, nó đồng ý một câu]
Cuối cùng, “Hôm nay giảng đến đây a. Ngươi còn vấn đề gì không?” Cao Hành cười hỏi, nhưng bộ dáng của hắn lúc này như sắp nổi giận, giống sói khoác da dê.
Thổ Đậu lắc đầu như trống bỏi.
“Không sao, có vấn đề thì hỏi.” Tiếp tục cười.
Thổ Đậu khó xử cúi đầu, nghĩ thầm, nó nên tìm một vấn đề không quan trọng mà nói, sau đó chậm rãi nâng đầu lên, “Có, có một vấn đề nho nhỏ.”
Cao Hành cười sáng lạn, “Nói đi, vấn đề gì?”
Thổ Đậu sợ hãi nói, “Bài thơ này……”
“…… Tiên sinh đã dạy.”
‘Rầm’, nụ cười của Cao Hành rơi vỡ trên đất, sao không nói sớm……
—————————————————
“Điện hạ, một ngày nữa sẽ đến kinh thành của Thiên triều.” Ngự Sử đại phu Ngô Triết nhân lúc nghỉ trưa, hướng Thái Tử bẩm báo.
“Ân…… Đã biết.” Chu Địch tùy ý khoát tay.
Ngô Triết lui xuống.
“Sớm biết nhàm chán như vậy, sẽ không theo tới.” Chu Địch được bốn nữ tử y phục hở hang, ngoại trừ ba điểm kín đáo thì chỉ vận sa mỏng hầu hạ, nằm nghiêng trên mã xa, nói.
“Điện hạ, có chúng ta ngài còn nhàm chán sao?” Một nữ tử vận y phục hồng nhạt làm nũng.
Chu Địch nâng cằm nữ tử, trên mặt cười tà mị, “Nếu không có các ngươi, ta đã sớm trở về.” Trong mắt chợt hiện một tia không kiên nhẫn, nhanh đến mức không người phát giác.
Ngự Sử đại phu Ngô Triết đi chưa xa, nghe đối thoại của bọn họ, thở dài thật sâu, lắc đầu bỏ đi.
Phong Vĩ thủ vệ bên cạnh mã xa, nhìn về phía trước, diện vô biểu tình.
Phía sau lưng hắn, hắc y nhân bịt mặt quỳ trên mặt đất, nói, “Mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng.”
“Ân, lui xuống.” Bạch y nam tử nói.
“Vâng.” Hắc y nhân đứng dậy bay đi.
Bạch y nam tử xoay người lại, trong mắt hiện lên một tia âm tàn.
———————————————-
Ban đêm, A Tài sắp xếp mọi thứ xong xuôi, bước ra thư phòng, bị thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong tiểu viện làm hoảng sợ.
“Ta van ngươi, lần sau đến thì phát ra chút âm thanh nhắc nhở ta.” May mà tim hắn khỏe mạnh.
Triển Cảnh Nham đứng dưới bóng cổ thụ, đi ra, “Dọa ngươi sao?”
“Không nhỏ, sao ngươi luôn đến vào buổi tối?” A Tài tiến lên, ngồi trên ghế đá.
“…… Gần đây khá bận rộn.” Triển Cảnh Nham cũng ngồi bên cạnh hắn.
“Bận rộn chuyện sứ thần?”
Y gật đầu nói, “Có lẽ không thể tới nhiều.”
“Ngạch, không sao.” Công việc này tương đương với công việc tại bộ ngoại giao ở hiện đại, hắn có thể hiểu.
Thấy A Tài không sao cả mỉm cười, Triển Cảnh Nham khẽ thở dài một cái.
A Tài nhìn y, “Sao vậy? Gặp vấn đề?”
Triển Cảnh Nham nhìn phía trước, “Đúng vậy, lần này có lẽ bận rộn cả tháng. Nhưng, có người không để ý chuyện ít khi được gặp nhau……”
Y, đang ủy khuất sao? A Tài vi liễm, “…… Buổi tối, ta rảnh rỗi sẽ đến gặp ngươi?”
Triển Cảnh Nham quay sang, nhìn chằm chằm vào A Tài đang đỏ cả tai, “……Thôi, quên đi.”
“Ngạch?…… A.” A Tài sửng sốt một chút, hắn đến sẽ khiến y thêm phiền toái.
Thấy ánh mắt mất mát của A Tài, Triển Cảnh Nham cười thầm, người này bình thường rất thông minh…… Vì vậy không giải thích, trực tiếp kéo A Tài, dùng khinh công, mang hắn rời khỏi Cao phủ.
Bởi vì cách xa mặt đất, A Tài phải ôm chặt cổ y, hoàn toàn không có hưng phấn khi được bay lên trời, mà chỉ hoảng sợ, quá đột ngột, ít nhất phải cho hắn thời gian chuẩn bị tư tưởng chứ. Hắn không sợ độ cao, kiếp trước vì công tác hoặc huấn luyện, hắn cũng thường xuyên bay tới bay lui. Nhưng đó là máy bay, có chỗ ngồi, có vỏ bọc. Lúc này lại treo trên cơ thể người khác, bình thường hắn thấy Cao Hành sử dụng khinh công, chỉ là chạy nhanh, nhảy cao hơn người bình thường, vừa rồi hắn thấy y thật sự ‘bay’, phản khoa học……. Hắn nhắm mắt lại, trong nội tâm mặc niệm: Đừng té xuống, đừng té xuống.
Triển Cảnh Nham thấy phản ứng của A Tài, cười nhẹ, “Sẽ không té xuống.”
A Tài vùi đầu trong lòng của y, lắc lắc, “Đến thì bảo ta……”
Triển Cảnh Nham không nói thêm gì nữa, nhưng ý cười trong đáy mắt để lộ cảm xúc của y lúc này, “Ta không biết ngươi sợ cao?”
Cảm thấy lòng bàn chân chạm mặt đất, A Tài ngẩng đầu, không thèm để ý Triển Cảnh Nham giễu cợt, “…… Ta không sợ cao.” Hắn chỉ không tin ‘Phản khoa học’.
Triển Cảnh Nham giương mi, cười nhưng không nói.
“…… Ngươi có ánh mắt gì?” A Tài bị y nhìn, không được tự nhiên, hắn thật sự không sợ cao, không phải khoe mẽ.
Triển Cảnh Nham vươn tay ôm hắn vào trong lòng, cúi đầu phong bế miệng hắn.
A Tài mở to hai mắt nhìn, chuyện phát triển có chút ‘Quỷ dị’, đang còn nói vấn đề sợ độ cao cơ mà, “Ngô……” Đột nhiên tăng lực đạo như trừng phạt hắn không chuyên tâm, ngoại vật trong miệng công thành đoạt đất, xâm lược trắng trợn, cùng hắn dây dưa, ý thức dần dần tiêu tán, cảm giác tê liệt đánh tới hai đầu gối, hai chân bắt đầu nhũn ra, hai tay nắm chặt ống tay áo của y, giống như muốn dựa vào nó để chèo chống toàn thân.
Quên mất chức năng của cái mũi, A Tài cảm thấy thiếu khí nghiêm trọng, hắn…… Cần dưỡng khí.
Phát giác đối phương hít thở không thông, Triển Cảnh Nham khẽ kéo khoảng cách, hai tay ôm eo hắn, nhìn hai mắt hắn mơ màng, gò má đỏ ửng, vì hô hấp dồn dập mà ngực phập phồng. Cảnh sắc như thế, làm hầu kết của Triển Cảnh Nham giật giật, miễn cưỡng ngăn chặn dục vọng, bây giờ chưa phải lúc, ít nhất không phải ở đây.
“Ngươi, ngươi muốn ta hết khí mà chết……” Hóa ra hôn môi là phương pháp giết người vô hình tốt nhất. Đợi hắn khôi phục hô hấp, quên đi ngượng ngùng, quên đi cảm giác mất hồn, hắn “Lên án”.
“Ngươi đem cái mũi làm vật trang sức?” Triển Cảnh Nham cười nói.
“……” Ngạch, đại não vội vàng truyền lại sóng điện. Không biết hắn là lính mới sao, chưa học được ‘Cách thức hôn nồng nhiệt’, sao trụ được.
“Di? Đây là nơi nào?” Vội vàng nói sang chuyện khác, muốn hóa giải xấu hổ, A Tài đột nhiên nhớ tới, mình đang ở đất khách.
Triển Cảnh Nham buông tay ra, “Nhà của ta.”
“Nhà của ngươi? Nơi lần trước ta ở không phải nhà của ngươi sao?” Nơi này thoạt nhìn quá ‘…… Bình dân hóa’.
Kỳ thật nói bình dân hóa là hàm súc. Trước mắt chỉ có một loạt phòng bằng cỏ tranh, được rồi, thoạt nhìn kiên cố hơn phòng cỏ tranh, chung quanh là hàng rào tre, cửa gỗ đơn giản. Thấy thế nào cũng không giống chỗ ở của ‘Tam vương gia’.
“Nơi này là nơi ta từng cùng sư phụ học tập.” Triển Cảnh Nham có chút hoài niệm.
“Ngươi không ở trong cung?” Hoàng tử có thể ở ngoài cung sao?
Triển Cảnh Nham lắc đầu, mỗi ngày, lúc người khác ngủ say thì y tới nơi này tập võ, trước lúc mọi người rời giường thì trở lại nội cung. Cầm tay A Tài, đẩy cửa đi vào nhà tranh.
Oa! Thật sự, người không thể nhìn bề ngoài, nhà cỏ cũng không nên xem nhẹ…… Tuy bên ngoài chỉ là một gian nhà cỏ, nhưng trong phòng lại là tường đá, đủ rắn chắc, đao thương bất nhập. Bài trí trong phòng, hắn nghĩ tới một từ ngữ của hiện đại – “Giản lược mĩ”, một bàn bốn ghế… Hết.
“Sao ngươi không mang bàn trong vương phủ tới?” Trống không như vậy ……
“…… Chiếm diện tích.”
A Tài cảm thấy khóe miệng co rút, phòng gần 30 mét vuông, thêm một cái bàn…… Chiếm diện tích? A Tài quay đầu nhìn Triển Cảnh Nham, trong mắt tràn đầy thông cảm.
Triển Cảnh Nham khó hiểu, ánh mắt ‘Thông cảm’ này, “Sao vậy?”
A Tài im lặng vài giây, sau đó nói, “Con mắt có vẻ rất lớn, nhưng tầm nhìn nhỏ.”
“Sao phòng này lại trống không?” A Tài hiếu kì nhìn một gian phòng bên trái, phát hiện trong phòng không có cái gì, vườn không nhà trống sao?
“Không có người ở, cho nên để trống.” Triển Cảnh Nham nói.
A Tài cảm thấy, thậm chí cái mũi cũng co rút hai cái, nếu như nó có thể co rút, “Ngươi, và sư phụ ở cùng một chỗ?”
Triển Cảnh Nham thấy biểu tình khó hiểu của hắn, cười nói, “Đương nhiên không phải.”
“A? Ngươi, như vậy……?” Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được từ thích hợp, đành nói, “Dĩ thiên vi cái, dĩ địa vi lư.” (Theo ta hiểu là, xem trời là chăn, xem đất là gối)
“…… Phòng của ta ở bên phải.”
“A? Hóa ra, ngủ nơi hoang dã là sư phụ của ngươi.” Đồ đệ này…… Thổ Đậu chắc chắn không làm như vậy.
Lần đầu tiên Triển Cảnh Nham có ý nghĩ, muốn nghiên cứu cảm xúc trong đầu hắn một phen, “…… Sư phụ ta không ngủ ở đây.”
“A? Ngươi và sư phụ học tập ở đây cơ mà?” Hắn hồ đồ.
“Đúng, nhưng dạy hết hắn sẽ rời đi.” Triển Cảnh Nham giải thích.
“Ngạch, lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tuổi.”
“……” A Tài nhịn không được vỗ vỗ vai của y, như là an ủi, như là cổ vũ, cuối cùng nói, “Ngạch, cơ hội này không phải ai cũng có.” Hài tử đáng thương……
“……”
——————————————–
Để làm một tiên sinh ‘Xứng chức’, Cao Hành quyết định thỉnh giáo đại ca của hắn, nên dạy học như thế nào?
“Dạy học? Dạy học ta không biết, dạy võ, có thể.” Cao Vấn đáp.
Vì vậy hắn lại đi tìm Cao Chí, “Dạy học thế nào, rất đơn giản. Ngươi tìm vài bài thơ có ý nghĩa, đọc trước một lần, sau đó giải thích nghĩa từng câu, cuối cùng giảng giải suy nghĩ mà bài thơ đó muốn biểu đạt, thế là được.”
Cao Hành cảm thấy rất có lý, vì vậy nửa đêm chưa ngủ, lục lọi thư phòng một trận, chọn tới chọn đi, cuối cùng chọn được bài thơ hắn cảm thấy không tệ, “Ân, ngày mai giảng cái này.” Vừa nghĩ tới thái độ từ ghét bỏ đến sùng bái của Thổ Đậu, hắn cao hứng ngủ không yên, kết quả, không ngủ được.
Ngày thứ hai, hắn vì ngủ không đủ, hai mắt đầy tơ máu ngồi đối diện Thổ Đậu.
Thổ Đậu thấy bộ dáng của Cao Hành, rụt cổ, có phải lời nó nói hôm qua làm hắn mất hứng, tức giận một đêm khiến hai mắt đều đỏ, hắn có giáo huấn nó hay không?
Lúc Thổ Đậu lo lắng cho an nguy của mình, Cao Hành cũng lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Khụ……” Thanh giọng.
Thổ Đậu sợ tới mức hai tay quy củ đặt trên đầu gối, sống lưng cũng cố gắng thẳng tắp, rất sợ chọc giận hắn.
“Vậy, hôm nay chúng ta giảng……”
Cao Hành rất thoả mãn nhìn biểu hiện của Thổ Đậu, [Hắn nói một câu, nó đồng ý một câu]
Cuối cùng, “Hôm nay giảng đến đây a. Ngươi còn vấn đề gì không?” Cao Hành cười hỏi, nhưng bộ dáng của hắn lúc này như sắp nổi giận, giống sói khoác da dê.
Thổ Đậu lắc đầu như trống bỏi.
“Không sao, có vấn đề thì hỏi.” Tiếp tục cười.
Thổ Đậu khó xử cúi đầu, nghĩ thầm, nó nên tìm một vấn đề không quan trọng mà nói, sau đó chậm rãi nâng đầu lên, “Có, có một vấn đề nho nhỏ.”
Cao Hành cười sáng lạn, “Nói đi, vấn đề gì?”
Thổ Đậu sợ hãi nói, “Bài thơ này……”
“…… Tiên sinh đã dạy.”
‘Rầm’, nụ cười của Cao Hành rơi vỡ trên đất, sao không nói sớm……
—————————————————
“Điện hạ, một ngày nữa sẽ đến kinh thành của Thiên triều.” Ngự Sử đại phu Ngô Triết nhân lúc nghỉ trưa, hướng Thái Tử bẩm báo.
“Ân…… Đã biết.” Chu Địch tùy ý khoát tay.
Ngô Triết lui xuống.
“Sớm biết nhàm chán như vậy, sẽ không theo tới.” Chu Địch được bốn nữ tử y phục hở hang, ngoại trừ ba điểm kín đáo thì chỉ vận sa mỏng hầu hạ, nằm nghiêng trên mã xa, nói.
“Điện hạ, có chúng ta ngài còn nhàm chán sao?” Một nữ tử vận y phục hồng nhạt làm nũng.
Chu Địch nâng cằm nữ tử, trên mặt cười tà mị, “Nếu không có các ngươi, ta đã sớm trở về.” Trong mắt chợt hiện một tia không kiên nhẫn, nhanh đến mức không người phát giác.
Ngự Sử đại phu Ngô Triết đi chưa xa, nghe đối thoại của bọn họ, thở dài thật sâu, lắc đầu bỏ đi.
Phong Vĩ thủ vệ bên cạnh mã xa, nhìn về phía trước, diện vô biểu tình.
Bình luận truyện