Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 219: Huyết Thống Thần Viên, Quan Âm Tới Rồi (2)



Nửa năm qua, Đường Tăng vẫn cau mày. Huyết thống Hồng Hoang Thần Viên này còn khó kích hoạt hơn là hắn tưởng.

- Xem ra chỉ có thể dùng tới biện pháp cuối cùng!

Đường Tăng khẽ nói. Nếu như chậm rãi thì hắn chắc chắn kích hoạt được huyết thống Hồng Hoang Thần Viên của Tôn Ngộ Không, nhưng sợ là sẽ rất lâu.

Hắn có dự cảm rằng thời gian của hắn không còn nhiều.

Biện pháp cuối cùng của Đường Tăng cũng có thể kích hoạt được huyết thống của Tôn Ngộ Không, nhưng chỉ có thể thử một lần, mà rất dễ gặp chuyện không may. Nếu ý chí của Tôn Ngộ Không không đủ kiên định, sẽ dễ dàng mất đi lý trí.

“Lại tăng áp lực để hắn rèn luyện thêm nửa tháng nữa!”

Đường Tăng nghiến răng, quyết định bày ra một cuộc huấn luyện ma quỷ cho Tôn Ngộ Không.

Có lẽ là do muốn biết rõ thân thế của mình, Tôn Ngộ Không rất phối hợp. Mà tốc độ phát triển của Tôn Ngộ Không suýt thì doạ Đường Tăng sợ chết khiếp.

Nửa năm trước Tôn Ngộ Không cõng một ngọn núi cao tới một cây số, đường kính chừng vạn mét mà chạy rất khó, nhưng nay có thể dùng một bàn tay ném cả ngọn núi ấy đi.

Thảo nào Như Lai Phật Tổ dùng Ngũ Chỉ Sơn đè Tôn Ngộ Không lại rồi mà còn chưa yên tâm, phải đặt bảo vật trên Ngũ Chỉ Sơn để định nó lại.

Nếu không với sức mạnh của mình, chỉ Ngũ Chỉ Sơn không sẽ bị Tôn Ngộ Không hất đổ ngay.

Cuối cùng chừng nửa tháng sau, Đường Tăng cho Tôn Ngộ Không ngừng rèn luyện. Hắn gọi Tôn Ngộ Không tới bên cạnh, bảo Tôn Ngộ Không ăn thứ đan dược đã được chuẩn bị sẵn.

Loại đan dược này không có dược lực gì cả, chỉ có một vị duy nhất

đắng!

Thứ đan dược siêu đắng này là bản thân Đường Tăng mất rất nhiều công sức mới nghiên cứu chế ra được, chính là để kích thích Tôn Ngộ Không.

Quả nhiên, sau khi ăn xong, sắc mặt Tôn Ngộ Không méo mó, rồi bay vọt tới bờ biển uống nước.

Nhưng cái đắng của loại đan dược này không chỉ là đắng ở miệng, mà nó đắng từng thớ thịt, từng tấc máu, đắng tới tận linh hồn.

Gầm...

Cuối cùng Tôn Ngộ Không bực tức không chịu được, rít gào trên biển lớn.

Đột nhiên, cả người hắn sáng lên, thân mình bành trướng. Chỉ một giây ngắn ngủi, thân thể hắn đã bành trướng tới hơn vạn trượng.

Một Thần Viên cao tới vạn trượng xuất hiện trong biển lớn bên cạnh Hoa Quả Sơn. Biển chỉ ngập tới đầu gối Thần Viên. Lông nó rậm rạp, nửa người trên đã chui vào trong tầng mây.

Lúc này dung mạo Tôn Ngộ Không đã thay đổi, ngoài một Khẩn Cô Chú cực lớn trên đầu, hoàn toàn không nhận ra đây là Mỹ Hầu Vương.

Rống!!!

Tiếng gầm rống giận dữ hoá thành sóng âm như diệt thế lan ra bốn phương tám hướng.

- Đại vương phát cuồng rồi!

- Mau ngăn lại...

Lũ khỉ ở Hoa Quả Sơn sợ quá, vội thi triển pháp lực nhằm bảo vệ Hoa Quả Sơn.

Đường Tăng và đám người Trư Bát Giới đang trợn mắt há hốc mồm cũng ra tay, bố trí một quầng sáng siêu lớn bảo vệ thập vạn đại sơn lại, tránh bị sóng âm khủng bố kia lan tới.

Cùng lúc đó, trên mặt biển cách đó chừng mấy vạn km, Quan Âm Bồ Tát đang bay tới phía này, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng đó.

Trên biển rộng phía trước Hoa Quả Sơn, một con Thần Vượn siêu cấp cao tới vạn trượng đang ngửa mặt lên trời rít gào, âm thanh rung trời.

Đó là tiếng rít khí phách tuyệt luân, khiến biển rộng cuộn trào, tạo nên sóng dữ.

Quan Âm Bồ Tát khiếp sợ:

- Không phải huyết thống của con khỉ này đã bị Như Lai luyện hoá rồi sao? Tại sao còn thức tỉnh được?

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng biết tại sao, Quan Âm Bồ Tát cảm thấy phiền chán. Điều này khiến nàng khiếp sợ, bởi đó là thứ cảm xúc cả mấy vạn năm chưa từng xuất hiện.

- Chẳng lẽ có biến cố lớn sắp xảy ra? Không được, ta phải ngăn cản! Thế gian này đã không còn chịu được sức mạnh tiên ma giày vò nữa rồi!

Quan Âm chẳng quan tâm tới nỗi khiếp sợ trong lòng, vội vàng bay tới Hoa Quả Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện