Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 236: Dương Tiễn Hạ Phàm (2)
- Hừ!
Na Tra tâm tình rất không tốt, hừ lạnh một tiếng, ngoắc tay, Hỏa Anh Thương tự động bay vào trong tay, sắp rời khỏi.
Nhưng thời điểm hắn lướt ngang qua Dương Tiễn, thì đột nhiên dừng chân, nhàn nhạt nói:
- Mới vừa rồi ta đi Hoa Sơn đó, ngươi biết ta thấy cái gì không?
- Ngươi thấy cái gì?
Dương Tiễn nhếch nhếch môi, mặc dù đoán được Na Tra chắc chắn không nói chuyện hay ho gì, nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý tới.
- Ta thấy, Tam Thánh Mẫu và một thư sinh ở chung một chỗ, quần áo xốc xếch, hơn nữa Tam Thánh Mẫu tóc tai rối bù, sắc mặt đỏ ửng.
Na Tra tự tiếu phi tiếu nhìn Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
Sắc mặt Dương Tiễn lập tức âm trầm hẳn:
- Tam Thái Tử, có vài lời, nói bậy bạ sẽ xảy ra chuyện đấy.
Dương Tiễn cho rằng Na Tra cố ý làm nhục em gái hắn, từ khi cha mẹ rời đi, em gái hắn chính là nghịch lân của hắn, ai đụng người đó chết, cho dù người này là Na Tra cũng không ngoại lệ.
- Ngươi đừng vội, ta còn chưa nói hết mà.
Na Tra nở nụ cười, cười lạnh nói:
- Kết quả ngươi biết ta lại nhìn thấy gì không? Thư sinh kia lại là Đường Tam Tạng hóa thành, sau khi Tam Thánh Mẫu biết được thân phận chân thật của Đường Tam Tạng thì khóc lớn đại náo.
- Hơn nữa...
Na Tra thấy mí mắt Dương Tiễn giật liên tục, càng vui vẻ hơn nói tiếp:
- Nếu như lúc ấy ta không nhìn lầm, trên mặt đất của miếu Tam Thánh Mẫu hình như có mấy giọt máu thuần âm, ha ha ha ha... Nhị Lang Hiển Thánh chân quân, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy? Có cần bản thái tử mời Hoa Linh tiên tử xem cho ngươi một chút hay không?
Hoa Linh tiên tử chính là hậu nhân của Hoa Đà, chân truyền y thuật của Hoa Đà, sau đó trò giỏi hơn thầy, cuối cùng y thuật thông tiên, được Thiên Cung gọi lên.
- Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao!
Dương Tiễn đột nhiên hét lớn, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao từ trong hư không bay tới, được hắn nắm trong tay rồi chợt bổ về phía Na Tra.
Keng...
Na Tra vội vàng giơ Hỏa Anh Thương lên đỡ, kết quả bị đánh bay mấy trăm thước, hai tay cũng tê dại.
- Nhị Lang Hiển Thánh, ngươi ở đây nổi giận làm gì? Ai bắt nạt ngươi? Có muốn bản thái tử đi hả giận giùm ngươi hay không? Ha ha ha...
Na Tra cười to, sau đó thúc giục Phong Hỏa Luân tăng tốc độ, trong nháy mắt biến mất nơi chân trời.
Khí thế toàn thân Dương Tiễn tăng vọt, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao bổ xuống.
Bùm!
Một tòa đảo nhỏ mười ngàn thước trôi lơ lửng bị chém thành hai khúc, cát bay đá chạy, hai mảnh chia làm hai hướng bay ra xa.
...
Đỉnh Liên Hoa ở Hoa Sơn, trong điện Tam Thánh Mẫu, Dương Thiền cho rằng Đường Tăng sẽ trở lại dỗ nàng, thật ra thì chỉ cần Đường Tăng trở lại, nàng sẽ tha thứ cho hắn.
Dù sao thân cũng trao cho hắn rồi, không đi theo hắn thì còn có thể làm sao?
Hơn nữa, cứ như vậy mà đi theo hắn, chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn rồi? Thân tâm đều cho hắn cả, bản thân chẳng phải thua thiệt lớn rồi?
Lúc trước Dương Thiền nổi giận lớn như vậy, chỉ là vì Đường Tăng dùng thân phận giả lừa gạt nàng.
Dương Thiền đợi rồi lại đợi, nhưng Đường Tăng vẫn không trở lại, mong đợi trong lòng dần dần hóa thành thất vọng, sau đó thì càng thêm tức giận.
Trời sắp sáng, nửa ngày trong chớp mắt trôi qua, lại có người tới cầu nguyện, nhưng Dương Thiền không để ý tới những người phàm kia.
- Khốn nạn, muốn người ta, muốn xong thì không chịu trách nhiệm sao?
Dương Thiền càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.
Viu...
Ngay tại lúc này, một luồng lưu quang từ trên trời hạ xuống, đáp xuống trước miếu Tam Thánh Mẫu mới xây. Người tới chính là Dương Tiễn từ Thiên Đình xuống, những người phàm tới cầu nguyện kia hoàn toàn không thấy được hắn.
Dương Tiễn thấy thần miếu mới tinh, chỉ cảm thấy một dự cảm chẳng lành đánh thẳng vào lòng.
Hít sâu một hơi, hắn đi về phía tượng thần Tam Thánh Mẫu, một bước trực tiếp bước vào điện Tam Thánh Mẫu.
Na Tra tâm tình rất không tốt, hừ lạnh một tiếng, ngoắc tay, Hỏa Anh Thương tự động bay vào trong tay, sắp rời khỏi.
Nhưng thời điểm hắn lướt ngang qua Dương Tiễn, thì đột nhiên dừng chân, nhàn nhạt nói:
- Mới vừa rồi ta đi Hoa Sơn đó, ngươi biết ta thấy cái gì không?
- Ngươi thấy cái gì?
Dương Tiễn nhếch nhếch môi, mặc dù đoán được Na Tra chắc chắn không nói chuyện hay ho gì, nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý tới.
- Ta thấy, Tam Thánh Mẫu và một thư sinh ở chung một chỗ, quần áo xốc xếch, hơn nữa Tam Thánh Mẫu tóc tai rối bù, sắc mặt đỏ ửng.
Na Tra tự tiếu phi tiếu nhìn Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
Sắc mặt Dương Tiễn lập tức âm trầm hẳn:
- Tam Thái Tử, có vài lời, nói bậy bạ sẽ xảy ra chuyện đấy.
Dương Tiễn cho rằng Na Tra cố ý làm nhục em gái hắn, từ khi cha mẹ rời đi, em gái hắn chính là nghịch lân của hắn, ai đụng người đó chết, cho dù người này là Na Tra cũng không ngoại lệ.
- Ngươi đừng vội, ta còn chưa nói hết mà.
Na Tra nở nụ cười, cười lạnh nói:
- Kết quả ngươi biết ta lại nhìn thấy gì không? Thư sinh kia lại là Đường Tam Tạng hóa thành, sau khi Tam Thánh Mẫu biết được thân phận chân thật của Đường Tam Tạng thì khóc lớn đại náo.
- Hơn nữa...
Na Tra thấy mí mắt Dương Tiễn giật liên tục, càng vui vẻ hơn nói tiếp:
- Nếu như lúc ấy ta không nhìn lầm, trên mặt đất của miếu Tam Thánh Mẫu hình như có mấy giọt máu thuần âm, ha ha ha ha... Nhị Lang Hiển Thánh chân quân, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy? Có cần bản thái tử mời Hoa Linh tiên tử xem cho ngươi một chút hay không?
Hoa Linh tiên tử chính là hậu nhân của Hoa Đà, chân truyền y thuật của Hoa Đà, sau đó trò giỏi hơn thầy, cuối cùng y thuật thông tiên, được Thiên Cung gọi lên.
- Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao!
Dương Tiễn đột nhiên hét lớn, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao từ trong hư không bay tới, được hắn nắm trong tay rồi chợt bổ về phía Na Tra.
Keng...
Na Tra vội vàng giơ Hỏa Anh Thương lên đỡ, kết quả bị đánh bay mấy trăm thước, hai tay cũng tê dại.
- Nhị Lang Hiển Thánh, ngươi ở đây nổi giận làm gì? Ai bắt nạt ngươi? Có muốn bản thái tử đi hả giận giùm ngươi hay không? Ha ha ha...
Na Tra cười to, sau đó thúc giục Phong Hỏa Luân tăng tốc độ, trong nháy mắt biến mất nơi chân trời.
Khí thế toàn thân Dương Tiễn tăng vọt, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao bổ xuống.
Bùm!
Một tòa đảo nhỏ mười ngàn thước trôi lơ lửng bị chém thành hai khúc, cát bay đá chạy, hai mảnh chia làm hai hướng bay ra xa.
...
Đỉnh Liên Hoa ở Hoa Sơn, trong điện Tam Thánh Mẫu, Dương Thiền cho rằng Đường Tăng sẽ trở lại dỗ nàng, thật ra thì chỉ cần Đường Tăng trở lại, nàng sẽ tha thứ cho hắn.
Dù sao thân cũng trao cho hắn rồi, không đi theo hắn thì còn có thể làm sao?
Hơn nữa, cứ như vậy mà đi theo hắn, chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn rồi? Thân tâm đều cho hắn cả, bản thân chẳng phải thua thiệt lớn rồi?
Lúc trước Dương Thiền nổi giận lớn như vậy, chỉ là vì Đường Tăng dùng thân phận giả lừa gạt nàng.
Dương Thiền đợi rồi lại đợi, nhưng Đường Tăng vẫn không trở lại, mong đợi trong lòng dần dần hóa thành thất vọng, sau đó thì càng thêm tức giận.
Trời sắp sáng, nửa ngày trong chớp mắt trôi qua, lại có người tới cầu nguyện, nhưng Dương Thiền không để ý tới những người phàm kia.
- Khốn nạn, muốn người ta, muốn xong thì không chịu trách nhiệm sao?
Dương Thiền càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.
Viu...
Ngay tại lúc này, một luồng lưu quang từ trên trời hạ xuống, đáp xuống trước miếu Tam Thánh Mẫu mới xây. Người tới chính là Dương Tiễn từ Thiên Đình xuống, những người phàm tới cầu nguyện kia hoàn toàn không thấy được hắn.
Dương Tiễn thấy thần miếu mới tinh, chỉ cảm thấy một dự cảm chẳng lành đánh thẳng vào lòng.
Hít sâu một hơi, hắn đi về phía tượng thần Tam Thánh Mẫu, một bước trực tiếp bước vào điện Tam Thánh Mẫu.
Bình luận truyện