Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 390: Truy sát Trấn Nguyên Đại Tiên



- Lại gọi Thực Linh Thiên Nữ đưa chúng ta ra ngoài.

Tử Vi tiên tử trả lời:

- Chúng ta nhanh tìm Tử Lan tiên tử đi.

- Tốt, việc này không nên chậm trễ.

Lúc Đường Tăng cùng Tử Vi tiên tử tìm được Tử Lan, Tử Lan đang luyện hóa một dây hồ lô.

Dây hồ lô kia không đơn giản, tựa hồ Tử Lan thu được đại cơ duyên.

- Sư phụ, sao các ngươi lại tới đây?

Tử Lan nhìn thấy Đường Tăng, nghi hoặc hỏi, khí tức của nàng so với trước mạnh hơn không ít, tu vi cũng vững chắc rất nhiều, đoán chừng cách Kim Tiên trung kỳ cũng không xa, dựa theo hệ thống phân chia, đã là cấp 33.

Bỗng nhiên Tử Lan nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi:

- Sao Ngộ Không không đi cùng các ngươi?

Nghe được hai chữ Ngộ Không, Đường Tăng cùng Tử Vi tiên tử lập tức nghiêm túc lên.

- Mau cùng chúng ta ra ngoài, Ngộ Không xảy ra chuyện.

Đường Tăng nói.

- Ngộ Không thế nào?

Gương mặt xinh đẹp của Tử Lan biến đổi.

- Một lời khó nói hết, tóm lại mau cùng chúng ta ra ngoài, chậm liền không kịp.

Đường Tăng nói, sau đó thi triển thần thông Thuấn Di, mang theo hai nữ bay về vị trí của Thực Linh Thiên Nữ.

Chỉ thuấn di mấy lần, bọn hắn liền trở lại chỗ chân thân của Thực Linh Thiên Nữ.

Không cần bọn hắn mở miệng, nơi đó liền xuất hiện một cửa truyền tống đen nhánh.

Đường Tăng kéo hai nữ bay vào.

Sau khi tiến vào cửa truyền tống, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi, bọn hắn xuất hiện ở trên hòn đảo lơ lửng, cây cối to lớn bao trùm bốn phía, vô số rễ cây cắm đầy hòn đảo, bện chặt giao thoa.

- Sưu...

Đường Tăng mang theo hai nữ bay ra hòn đảo này, thuấn di biến mất.

- Thuấn di?

Thực Linh Thiên Nữ lần nữa hiển hóa ra, kinh dị kêu một tiếng:

- Đây không phải thuấn di phổ thông, lại có một tia khí tức của thần thông.

...

- Oanh...

Hư vô không gian nổ tung, Trấn Nguyên Đại Tiên khống chế Trấn Nguyên Hỗn Độn Ấn đào vong ức vạn dặm, cuối cùng trực tiếp trốn vào chỗ sâu nhất của Minh giới.

Tôn Ngộ Không lông đỏ theo đuổi không bỏ, Cân Đẩu Vân như cầu vồng xẹt qua trên không Minh giới, Kim Cô Bổng đánh đâu thắng đó.

- Oanh...

Một ngọn núi lớn của Minh giới bị đánh bạo, không biết bao nhiêu du hồn hôi phi yên diệt.

Núi đá tung bay, không gian chấn động, bất luận là người chết hay cư dân Minh giới, trong lòng đều sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì.

Loại tồn tại kia đại chiến, đã vượt ra khỏi những du hồn này nhận biết.

- Như ý... Kim Cô Bổng!

Tôn Ngộ Không lông đỏ đứng ở trên Cân Đẩu Vân, trong lòng hơi động, Kim Cô Bổng đột nhiên dài ra, dài ra, lại dài ra, biến thành trụ lớn chống trời chân chính.

Sau đó hắn bỗng nhiên vung mạnh.

- Hô oanh...

Kim Cô Bổng dài đến không thể tưởng tượng nổi nghiền nát hư không, đánh tới Trấn Nguyên Đại Tiên.

Sắc mặt của Trấn Nguyên Đại Tiên đại biến, vội vàng dùng Trấn Nguyên Hỗn Độn Ấn phòng ngự.

- Khanh oanh...

Trấn Nguyên Hỗn Độn Ấn bị đánh bay trở về, chui vào trong cơ thể Trấn Nguyên Đại Tiên.

- Phốc...

Phun ra một ngụm máu tươi, Trấn Nguyên Đại Tiên hãi nhiên thất sắc, không chút do dự thi triển bí pháp, cả người hóa thành huyết quang bỏ chạy, bay vào chỗ sâu nhất của Minh giới.

- Oanh...

Tôn Ngộ Không phát cuồng, vung Kim Cô Bổng cuồng nện ở phía sau, Trấn Nguyên Đại Tiên không kịp phản ứng bị đập trúng.

- Oanh.

Trấn Nguyên Đại Tiên bị nện vào một vết nứt không gian đen nhánh, không rõ sống chết.

Lúc này Tôn Ngộ Không lông đỏ mới hài lòng:

- Vậy mà để lão Tôn đuổi lâu như vậy, thật sự là ghê tởm!

Bỗng nhiên hắn nhìn thấy trong thế giới màu xám, vô số sinh linh hoảng sợ nhìn hắn, hắn bỗng nhiên vung mạnh Kim Cô Bổng.

- Ầm ầm...

- Phách lý ba lạp...

- Phốc phốc phốc...

Những nơi Kim Cô Bổng đi qua, không gian phá toái, Sơn Hà băng liệt, đại lục lún xuống.

Toàn bộ Minh giới chấn động, không biết bao nhiêu sinh linh Minh giới hôi phi yên diệt.

- Trốn a...

- Ma quỷ tới...

- Chạy mau a...

Vô số sinh linh Minh giới hoảng sợ kêu to, vội vàng chạy trốn.

- Lão Tôn ghét nhất bị người vây xem!

Tôn Ngộ Không lông đỏ đạm mạc nói, nguyên bản hắn còn muốn đánh giết một trận, nhưng những sinh linh Minh giới này cơ hồ đã chết qua một lần, giết không có ý nghĩa.

- Nhỏ, nhỏ, nhỏ...

Trong lòng Tôn Ngộ Không hơi động, Kim Cô Bổng vụt nhỏ lại, đồng thời thân thể khổng lồ của hắn cũng nhanh chóng thu thỏ thành người bình thường.

Kim Cô Bổng bị hắn thu vào trong tai.

- Lão Tôn đi đây!

Tôn Ngộ Không hét lớn, nhất phi trùng thiên, trực tiếp oanh ra một cái động lớn, xông ra Minh giới.

...

Đường Tăng mang theo Tử Lan cùng Tử Vi tiên tử nhanh chóng thuấn di, cách xa chỗ tu luyện của Thực Linh Thiên Nữ.

- Sư phụ, đến cùng xảy ra chuyện gì rồi? Ngộ Không không có sao chứ?

Tử Lan gấp gáp hỏi, hiện tại nàng cũng gọi Ngộ Không, bởi vì nàng cảm thấy một mực gọi Tôn Ngộ Không là Hầu tử sẽ không tốt, dù sao trên thế giới có nhiều Hầu tử như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện