Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 394: Đánh Phật chủ vào luân hồi
- Thế nhưng mà, Phật Tổ, một khi người luân hồi, còn ai có thể cứu vớt tam giới?
Nhiên Đăng Phật Tổ không yên lòng nói.
- A Di Đà Phật.
Như Lai Phật Tổ nói:
- Tam giới sẽ không diệt vong, khí số chưa hết. Nhớ lấy, lúc Phật quang tái hiện thế gian, đi tiếp dẫn ta.
Nói xong, Như Lai Phật Tổ đánh ra một đạo quang mang, cuốn lên tất cả sinh linh trong Đại Lôi Âm Tự, toàn bộ ném vào quang môn kim sắc, sau đó xóa đi quang môn kim sắc.
Tôn Ngộ Không lông đỏ mắt lạnh nhìn hết thảy, không có tiếp tục ngăn cản, lúc này hắn cũng không có tinh lực ngăn cản, Như Lai Phật Tổ cường đại vượt qua tưởng tượng của hắn.
- Rống!
Trong cổ họng phát ra thanh âm rít gào, Tôn Ngộ Không lông đỏ gia tăng cường độ, huyết quang ngập trời, khí thế cường đại ép về phía Như Lai Phật Tổ.
Đây là khí thế của Hung Thần, mang theo lực lượng kinh khủng.
Trên người Như Lai Phật Tổ bộc phát Phật quang, đối kháng đạo huyết quang này.
Mặc dù Như Lai Phật Tổ vẫn thành thạo điêu luyện, nhưng tình trạng của hắn rất không ổn, bởi vì Thời Gian chi lực trên người hắn càng thêm rõ ràng.
Đột nhiên quang mang đại tác, toàn bộ thân hình khổng lồ của Như Lai Phật Tổ hòa tan, biến thành một viên Xá Lợi lớn như nắm đấm.
Tôn Ngộ Không lông đỏ bỗng nhiên đánh qua một gậy.
- Đinh...
Phật Xá Lợi bị đánh bay, phốc một tiếng, xuyên thủng hư không, không biết bay đi nơi nào.
- Tính ngươi chạy nhanh!
Tôn Ngộ Không hơi có vẻ bất mãn, vậy mà để Như Lai Phật Tổ đi đầu thai.
Bất quá này cũng xem như rất tốt, Như Lai Phật Tổ là chướng ngại lớn nhất khi hắn chinh phục tam giới, hiện tại Như Lai Phật Tổ đi đầu thai, ngược lại hợp ý của hắn, hắn hoàn toàn có thể ở trước khi Như Lai Phật Tổ thức tỉnh tìm ra xử lý.
- Băng!
Tôn Ngộ Không một gậy đánh nát bảo tọa của Như Lai Phật Tổ, sau đó thi triển Hầu Vương Diệt Thế Quyền.
Trong nổ vang ầm ầm, Đại Lôi Âm Tự đã mất đi ý chí của Như Lai Phật Tổ gia trì, bị oanh bạo.
Từng mảnh tàn tích Đại Lôi Âm Tự to lớn tung bay, Đại Lôi Âm Tự bị đánh phát nổ.
Linh Sơn khuấy động lên kinh đào hải lãng, một cỗ khí tức hủy diệt lấy Đại Lôi Âm Tự làm trung tâm, quét sạch về phía bốn phương tám hướng.
Nơi này tựa như trung tâm rung chuyển, một cỗ khí thế vô hình làm cho cả tam giới cũng bị bao phủ.
...
- Phốc...
Nam Hải, Hồng Hài Nhi từ trong biển rộng bay ra, nhìn xem xa xôi hoang tàn hỗn độn, trong lòng rung động.
Trước đó nàng đang bay về phía Lạc Già sơn, muốn đi tìm Quan Âm Bồ Tát, lại đột nhiên bị một làn sóng xung kích kinh khủng cuốn bay không biết bao nhiêu dặm, cuối cùng rơi vào trong biển.
Thẳng đến hiện tại nàng mới tỉnh lại, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
- Đến hỏi Quan Âm Bồ Tát, nàng không phải danh xưng Quan Thế Âm sao? Hẳn là biết xảy ra chuyện gì.
Hồng Hài Nhi vận chuyển pháp lực, hóa thành ánh sáng lấp lánh bay về phía Lạc Già sơn.
Rất nhanh Hồng Hài Nhi đi vào Lạc Già sơn, nhưng đừng nói Quan Âm Bồ Tát, ngay cả Mộc Tra cũng không có.
- Quan Âm Bồ Tát đi nơi nào?
Hồng Hài Nhi nghi hoặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài lộ ra vẻ suy tư, nhìn về phía chân trời.
Nàng đã có tu vi Tiên Đế, thị lực cực kỳ kinh người, có thể nhìn thấy nơi đó đã là một vùng phế tích.
Thậm chí nàng nhìn thấy càng xa xôi, sông núi vỡ nát, giang hà ngăn nước, hải dương đục ngầu, tựa hồ phát sinh qua đại chiến kinh thiên động địa.
- Chẳng lẽ là tồn tại siêu việt Tiên Đế đại chiến?
Hồng Hài Nhi rung động.
- Đi Thiên Đình nhìn xem, không biết mẫu thân có ở Thiên Đình không.
Hồng Hài Nhi nghĩ, lập tức khống chế hỏa diễm nhất phi trùng thiên, hóa thành ánh sáng lấp lánh bay lên trời.
Sau khi tiến vào Thiên giới, Hồng Hài Nhi đang muốn bay tới Thiên Đình, đột nhiên nhìn thấy một đạo hỏa quang từ một phương hướng khác bay tới.
Nhìn kỹ, kia là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, chân đạp hai cái bánh xe thiêu đốt hỏa diễm, tay cầm Hỏa Tiêm Thương, cổ đeo Càn Khôn Quyển, còn mang theo một dây vải màu đỏ thật dài.
- Na Tra Tam thái tử?
Hồng Hài Nhi nhận ra người tới.
Na Tra nhìn thấy Hồng Hài Nhi, cũng ngừng lại, ánh mắt băng lãnh, không nói một lời.
Nhiên Đăng Phật Tổ không yên lòng nói.
- A Di Đà Phật.
Như Lai Phật Tổ nói:
- Tam giới sẽ không diệt vong, khí số chưa hết. Nhớ lấy, lúc Phật quang tái hiện thế gian, đi tiếp dẫn ta.
Nói xong, Như Lai Phật Tổ đánh ra một đạo quang mang, cuốn lên tất cả sinh linh trong Đại Lôi Âm Tự, toàn bộ ném vào quang môn kim sắc, sau đó xóa đi quang môn kim sắc.
Tôn Ngộ Không lông đỏ mắt lạnh nhìn hết thảy, không có tiếp tục ngăn cản, lúc này hắn cũng không có tinh lực ngăn cản, Như Lai Phật Tổ cường đại vượt qua tưởng tượng của hắn.
- Rống!
Trong cổ họng phát ra thanh âm rít gào, Tôn Ngộ Không lông đỏ gia tăng cường độ, huyết quang ngập trời, khí thế cường đại ép về phía Như Lai Phật Tổ.
Đây là khí thế của Hung Thần, mang theo lực lượng kinh khủng.
Trên người Như Lai Phật Tổ bộc phát Phật quang, đối kháng đạo huyết quang này.
Mặc dù Như Lai Phật Tổ vẫn thành thạo điêu luyện, nhưng tình trạng của hắn rất không ổn, bởi vì Thời Gian chi lực trên người hắn càng thêm rõ ràng.
Đột nhiên quang mang đại tác, toàn bộ thân hình khổng lồ của Như Lai Phật Tổ hòa tan, biến thành một viên Xá Lợi lớn như nắm đấm.
Tôn Ngộ Không lông đỏ bỗng nhiên đánh qua một gậy.
- Đinh...
Phật Xá Lợi bị đánh bay, phốc một tiếng, xuyên thủng hư không, không biết bay đi nơi nào.
- Tính ngươi chạy nhanh!
Tôn Ngộ Không hơi có vẻ bất mãn, vậy mà để Như Lai Phật Tổ đi đầu thai.
Bất quá này cũng xem như rất tốt, Như Lai Phật Tổ là chướng ngại lớn nhất khi hắn chinh phục tam giới, hiện tại Như Lai Phật Tổ đi đầu thai, ngược lại hợp ý của hắn, hắn hoàn toàn có thể ở trước khi Như Lai Phật Tổ thức tỉnh tìm ra xử lý.
- Băng!
Tôn Ngộ Không một gậy đánh nát bảo tọa của Như Lai Phật Tổ, sau đó thi triển Hầu Vương Diệt Thế Quyền.
Trong nổ vang ầm ầm, Đại Lôi Âm Tự đã mất đi ý chí của Như Lai Phật Tổ gia trì, bị oanh bạo.
Từng mảnh tàn tích Đại Lôi Âm Tự to lớn tung bay, Đại Lôi Âm Tự bị đánh phát nổ.
Linh Sơn khuấy động lên kinh đào hải lãng, một cỗ khí tức hủy diệt lấy Đại Lôi Âm Tự làm trung tâm, quét sạch về phía bốn phương tám hướng.
Nơi này tựa như trung tâm rung chuyển, một cỗ khí thế vô hình làm cho cả tam giới cũng bị bao phủ.
...
- Phốc...
Nam Hải, Hồng Hài Nhi từ trong biển rộng bay ra, nhìn xem xa xôi hoang tàn hỗn độn, trong lòng rung động.
Trước đó nàng đang bay về phía Lạc Già sơn, muốn đi tìm Quan Âm Bồ Tát, lại đột nhiên bị một làn sóng xung kích kinh khủng cuốn bay không biết bao nhiêu dặm, cuối cùng rơi vào trong biển.
Thẳng đến hiện tại nàng mới tỉnh lại, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
- Đến hỏi Quan Âm Bồ Tát, nàng không phải danh xưng Quan Thế Âm sao? Hẳn là biết xảy ra chuyện gì.
Hồng Hài Nhi vận chuyển pháp lực, hóa thành ánh sáng lấp lánh bay về phía Lạc Già sơn.
Rất nhanh Hồng Hài Nhi đi vào Lạc Già sơn, nhưng đừng nói Quan Âm Bồ Tát, ngay cả Mộc Tra cũng không có.
- Quan Âm Bồ Tát đi nơi nào?
Hồng Hài Nhi nghi hoặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài lộ ra vẻ suy tư, nhìn về phía chân trời.
Nàng đã có tu vi Tiên Đế, thị lực cực kỳ kinh người, có thể nhìn thấy nơi đó đã là một vùng phế tích.
Thậm chí nàng nhìn thấy càng xa xôi, sông núi vỡ nát, giang hà ngăn nước, hải dương đục ngầu, tựa hồ phát sinh qua đại chiến kinh thiên động địa.
- Chẳng lẽ là tồn tại siêu việt Tiên Đế đại chiến?
Hồng Hài Nhi rung động.
- Đi Thiên Đình nhìn xem, không biết mẫu thân có ở Thiên Đình không.
Hồng Hài Nhi nghĩ, lập tức khống chế hỏa diễm nhất phi trùng thiên, hóa thành ánh sáng lấp lánh bay lên trời.
Sau khi tiến vào Thiên giới, Hồng Hài Nhi đang muốn bay tới Thiên Đình, đột nhiên nhìn thấy một đạo hỏa quang từ một phương hướng khác bay tới.
Nhìn kỹ, kia là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, chân đạp hai cái bánh xe thiêu đốt hỏa diễm, tay cầm Hỏa Tiêm Thương, cổ đeo Càn Khôn Quyển, còn mang theo một dây vải màu đỏ thật dài.
- Na Tra Tam thái tử?
Hồng Hài Nhi nhận ra người tới.
Na Tra nhìn thấy Hồng Hài Nhi, cũng ngừng lại, ánh mắt băng lãnh, không nói một lời.
Bình luận truyện